U Linh Giới
Chương 21-1: Thần dụ (thượng)
Mật thất lập rất sâu, chỉ có hai ống thông ra ngoài, không thể sử dụng thuật di dời trong nháy mắt. Mammon và Metatron không thể không dùng biện pháp phá hỏng diện rộng để khoan xuống thành động.
Động càng khoan càng sâu.
Metatron cảm thấy tòa kiến trúc có chút rung chuyển, không khỏi phủ kết giới, chống đỡ bốn vách tường lung lay sắp đổ.
Mammon búng tay búng đến đầu ngón tay ẩn ẩn đau, cũng may chỉ còn một lần cuối cùng, “Ngươi nói chúng ta nên dùng kiểu hình tượng nào xuất hiện trước mặt Rafael đây?”
Metatron nhạy bén nhận thấy hắn chỉ hỏi Rafael, không hỏi Abaddon, “Abaddon sao rồi?”
Mammon mỉm cười.
Trong không khí lại vang lên tiếng búng tay giòn giã.
Mặt đất dưới chân họ đột nhiên lún xuống, lộ ra một mật thất tối tăm.
Cát đá ào ạt tuôn rơi, đoạn yên tĩnh như bóng đêm chết chóc.
Mammon giữ lại Metatron đang định đi xuống, lẳng lặng đứng ở hai bên cửa động.
Ầm!
Một nắm đấm đột ngột nện thật mạnh vào bên trái cửa động, khiến cửa động vốn chỉ có thể cho một người đi qua nhất thời khuếch trương thành hai người.
Lại một trận mưa đá vụn.
“Abaddon!” Mammon kéo Metatron lui ra sau.
Ầm. Lại một quyền, đích đến vừa vặn là nơi hắn vừa đứng.
“Mammon?” Thanh âm Rafael vang lên trong bóng tối.
Ngay sau đó là tiếng va vào tường liên tiếp.
Mammon đợi một hồi, đột nhiên bán ôm Metatron, nhanh như chớp nhảy xuống cửa động.
Mật thất không nhỏ. Ngoại trừ vùng gần cửa động có chút ánh sáng, những nơi khác đều giơ tay không thấy năm ngón tay.
Phía đông không ngừng truyền đến tiếng quát của Abaddon, như một tên điên thất thường. Rafael ngoài hai tiếng “Mammon” ban đầu, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
Metatron không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn cảm thấy Mammon đã có định liệu với thế cục trước mắt, vì vậy cũng đứng im tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, Abaddon hô hấp dần nặng nề, nhưng tốc độ ra quyền đã chậm lại.
“Chúng ta lên trên trước đã.” Thanh âm Rafael đột nhiên xuất hiện bên trái phía trước bọn họ.
“Hừ!” Abaddon nhanh chóng quay đầu.
Rafael, Mammon cùng Metatron gần như đồng loạt phi thân ra khỏi cửa động.
Mammon và Metatron lên trước, Rafael sau cùng. Hắn vừa rời mật thất, tức tốc đem ánh sáng xung quanh ngưng tụ thành tấm khiên, chắn ngay cửa động.
Dưới lòng đất truyền đến tiếng rống giận trầm trọng.
Tấm khiên trước đòn công kích liên tục của Abaddon, không ngừng chấn động.
Metatron nhìn Rafael chật vật đến mức hoàn toàn tìm không ra vẻ ung dung thường ngày, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Rafael lau mặt, bàn tay mướt mồ hôi, “Hắn điên rồi!” Hắn ngồi bệt xuống đất, cả người mệt mỏi.
Hắn không biết Abaddon tại sao lại biến thành như vậy, nói lý không nghe, dụ dỗ vô dụng, uy hiếp cũng chẳng ăn thua, ngay cả nhắc tới Poggi cũng không phản ứng. Mà chết tiệt nhất là, nơi này không biết do ai thiết kế, một tia sáng cũng không có, còn bản thân hắn quang năng lại không phải đối thủ của gã vũ phu Abaddon! Lâm vào đường cùng, hắn chỉ có thể chơi trò trốn tìm với Abaddon, ngươi truy ta trốn. Hắn không biết trò chơi này sẽ giằng co bao lâu, hắn chỉ biết quãng thời gian đó còn dài còn chậm hơn cả một vạn năm hắn ở thiên đường!
Đổi lại là lúc khác, nhìn thấy Rafael xưa nay luôn lải nhải thần với thánh rơi vào nông nỗi như hiện tại, Mammon nhất định sẽ hảo hảo vui sướng khi người gặp họa một phen, nhưng trước mắt hắn chỉ chú ý một vấn đề, “Các ngươi có phải đã chạm trán khói xám?”
Rafael hơi ngẩn ra: “Khói xám?”
Mammon nói: “Đến giờ vẫn chưa rõ cụ thể là cái gì cấu thành, chỉ biết nó có thể kích phát dục vọng ở nơi sâu nhất đáy lòng, cưỡng bách thiên sứ đọa lạc. Hoặc giả, có thể gọi là hắc hóa.”
Metatron nói: “Nhưng Abaddon đã đọa lạc.” Trước đó khói xám hiển nhiên không có tác dụng với Mammon.
Mammon tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cũng từng một lần suýt bị nó cám dỗ. Hắn nghĩ nghĩ nói: “Abaddon tuy rằng đã đọa lạc, nhưng đại đa số thời gian hắn cũng không tiến vào trạng thái điên cuồng của bạo nộ.” Trên thực tế, bình thường Abaddon tính tình có thể nói là rất không tồi.
Metatron nói: “Cho nên khói xám khiến tinh thần hắn luôn bị vây trong trạng thái điên cuồng?”
Rafael chậm rãi lên tiếng: “Khói xám mà các ngươi nói có phải xuất hiện trong linh hồn không?”
“Ngươi gặp qua?” Mammon hỏi.
“Nếu là thứ đó......” Rafael bĩu môi, “Cũng chẳng có gì to tát.”
Mammon nói: “Tuy rằng bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện này, nhưng ta vẫn rất hiếu kì thời điểm đó trong lòng ngươi muốn cái gì?”
Rafael nói: “Loại vấn đề không đúng lúc này không cần lãng phí thời gian để đề cập.”
Metatron nói: “Asmondeus không đi chung với các ngươi sao?”
Rafael sắc mặt nháy mắt cương lãnh, lẳng lặng lắc đầu.
Mammon nói: “Chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt đã. Tấm khiên ánh sáng của ngươi chống không nổi nữa rồi.”
Rafael quay đầu.
Tấm khiên đang từng chút từng chút một bị đẩy lên.
Metatron nháy mắt với Rafael.
Rafael ngưng thần.
Tấm khiên chợt lóe sáng rồi biến mất.
Abaddon không hề thu quyền, cả người xông ra.
Metatron cố lấy tinh thần, tay phải vung về phía Abaddon.
Abaddon thân thể run lên giữa không trung, nhưng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, trái lại quay đầu đáp hướng Rafael. Nắm tay của hắn như chùy thép, mang theo gió lạnh như băng, buộc Rafael đứng sững tại chỗ.
Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông nắm tay sắp chạm tới đỉnh đầu Rafael, sát ý trong mắt Abaddon đột nhiên biến mất, ngã quỵ trên mặt đất.
......
Rafael trầm mặc ngồi một lát, mới thở hắt một hơi, đang nghĩ thuật cầm cố thời gian của Metatron sao lại vô hiệu, liền thấy hắn sắc mặt tái nhợt như giấy tựa vào lòng Mammon.
Còn Mammon cũng đang cúi người ôm ngang hắn.
“Hắn bị thương?” Rafael hỏi.
Mammon nói: “Trúng linh hồn công kích của Shipley.”
“Quả thật là Shipley?” Rafael cau mày, tựa hồ rất khó tưởng tượng một thiên sứ như vậy cư nhiên cũng đọa lạc. Hắn vẫn luôn đinh ninh, trong tất cả các thiên sứ không có khả năng đọa lạc nhất chính là Metatron, Shipley và Michael.
Mammon hiện tại trong mắt trong tâm đều là Metatron, nhịn không được thúc giục: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Rafael nhíu mày nhìn Abaddon dưới đất.
“Con thuyền Noah.”
“Nhưng......”
“Đây là Thần dụ.” Mammon phát hiện hai chữ này cũng có lúc rất hữu dụng, tỷ như bây giờ.
Rafael: “......”
Quân đoàn địa ngục gần đây chịu khá nhiều đả kích.
Khó khăn lắm mới hoàn hồn từ trong cơn chấn động khi ma vương nhà mình ôm thiên sứ, bọn họ lại nhìn thấy một ma vương khác bị thiên sứ ôm.
......
Thiên đường và địa ngục không phải là đại kình địch của nhau sao? Vì đâu mà bọn họ thế nào đều có cảm giác...... như là chiến hữu tốt nhất?
Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy thôi, bọn họ tuyệt đối không có can đảm nói ra miệng.
Mammon ngắn gọn rõ ràng phân công nhiệm vụ đóng quân ở giới thứ mười cùng bảo vệ Leviathan, liền bồng Metatron vội vàng ngồi lên chiến xa địa ngục, thẳng tiến Con thuyền Noah.
Rafael suốt dọc đường đều không nói chuyện.
Mammon ôm Metatron đã tiến vào trạng thái hôn mê, nhàn nhạt nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, nếu bảy chúng ta gặp phải tai ương ngập đầu, chỉ có thể có một người sống sót, người đó hẳn sẽ là Asmondeus.”
Rafael nhìn Mammon.
“Bởi vì hắn luôn tìm được lý do cùng phương thức để mình tiếp tục sống.” Mammon kết luận.
Rafael nói: “Lần đầu tiên ta cảm thấy ngươi có điểm thuận mắt.”
Mammon nhún vai: “Ngại quá, lần đầu tiên kiểu này ta vẫn không thể dâng hiến cho ngươi.”
Rafael vô thanh mỉm cười, thân thể ngả ra sau, dựa vào lưng ghế, mặc cho mình ẩn trong bóng tối, nhẹ giọng nói: “Nếu không quá mệt, kể hết thảy nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Mammon nói: “Ngươi thoạt nhìn rất mệt.”
Thanh âm Rafael trong bóng tối âm u vang lên, “Nếu trong xe này còn một kẻ tỉnh táo cuối cùng, thì nhất định là ta.”
“Được thôi, bất quá có một điều kiện.”
“Ta sẽ không nhượng bộ bất cứ lợi ích gì liên quan đến thiên đường.”
Mammon khóe miệng câu lên, tự tiếu phi tiếu, “Ta không nghĩ địa ngục cần thiên đường...... nhượng bộ.”
Rafael nói: “Ta sẽ nhớ kỹ những lời này.”
“Chỉ có thể là thoái lui.”
“Không bao gồm câu này.”
Mammon nói: “Chuyện ta chỉ kể một lần, cho nên lần sau nếu gặp phải trường hợp cần tự thuật liền giao cho ngươi.”
Rafael nói: “Hy vọng chất lượng câu chuyện của ngươi không quá tệ.” Bằng không thân là phát ngôn viên, uy tín của hắn cũng sẽ bị suy giảm lây.
“Sẽ không tệ bằng lúc ngươi lừa đảo tín đồ ở các giới khác.”
“Ngươi quá đề cao mình rồi.”
Động càng khoan càng sâu.
Metatron cảm thấy tòa kiến trúc có chút rung chuyển, không khỏi phủ kết giới, chống đỡ bốn vách tường lung lay sắp đổ.
Mammon búng tay búng đến đầu ngón tay ẩn ẩn đau, cũng may chỉ còn một lần cuối cùng, “Ngươi nói chúng ta nên dùng kiểu hình tượng nào xuất hiện trước mặt Rafael đây?”
Metatron nhạy bén nhận thấy hắn chỉ hỏi Rafael, không hỏi Abaddon, “Abaddon sao rồi?”
Mammon mỉm cười.
Trong không khí lại vang lên tiếng búng tay giòn giã.
Mặt đất dưới chân họ đột nhiên lún xuống, lộ ra một mật thất tối tăm.
Cát đá ào ạt tuôn rơi, đoạn yên tĩnh như bóng đêm chết chóc.
Mammon giữ lại Metatron đang định đi xuống, lẳng lặng đứng ở hai bên cửa động.
Ầm!
Một nắm đấm đột ngột nện thật mạnh vào bên trái cửa động, khiến cửa động vốn chỉ có thể cho một người đi qua nhất thời khuếch trương thành hai người.
Lại một trận mưa đá vụn.
“Abaddon!” Mammon kéo Metatron lui ra sau.
Ầm. Lại một quyền, đích đến vừa vặn là nơi hắn vừa đứng.
“Mammon?” Thanh âm Rafael vang lên trong bóng tối.
Ngay sau đó là tiếng va vào tường liên tiếp.
Mammon đợi một hồi, đột nhiên bán ôm Metatron, nhanh như chớp nhảy xuống cửa động.
Mật thất không nhỏ. Ngoại trừ vùng gần cửa động có chút ánh sáng, những nơi khác đều giơ tay không thấy năm ngón tay.
Phía đông không ngừng truyền đến tiếng quát của Abaddon, như một tên điên thất thường. Rafael ngoài hai tiếng “Mammon” ban đầu, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
Metatron không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn cảm thấy Mammon đã có định liệu với thế cục trước mắt, vì vậy cũng đứng im tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, Abaddon hô hấp dần nặng nề, nhưng tốc độ ra quyền đã chậm lại.
“Chúng ta lên trên trước đã.” Thanh âm Rafael đột nhiên xuất hiện bên trái phía trước bọn họ.
“Hừ!” Abaddon nhanh chóng quay đầu.
Rafael, Mammon cùng Metatron gần như đồng loạt phi thân ra khỏi cửa động.
Mammon và Metatron lên trước, Rafael sau cùng. Hắn vừa rời mật thất, tức tốc đem ánh sáng xung quanh ngưng tụ thành tấm khiên, chắn ngay cửa động.
Dưới lòng đất truyền đến tiếng rống giận trầm trọng.
Tấm khiên trước đòn công kích liên tục của Abaddon, không ngừng chấn động.
Metatron nhìn Rafael chật vật đến mức hoàn toàn tìm không ra vẻ ung dung thường ngày, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Rafael lau mặt, bàn tay mướt mồ hôi, “Hắn điên rồi!” Hắn ngồi bệt xuống đất, cả người mệt mỏi.
Hắn không biết Abaddon tại sao lại biến thành như vậy, nói lý không nghe, dụ dỗ vô dụng, uy hiếp cũng chẳng ăn thua, ngay cả nhắc tới Poggi cũng không phản ứng. Mà chết tiệt nhất là, nơi này không biết do ai thiết kế, một tia sáng cũng không có, còn bản thân hắn quang năng lại không phải đối thủ của gã vũ phu Abaddon! Lâm vào đường cùng, hắn chỉ có thể chơi trò trốn tìm với Abaddon, ngươi truy ta trốn. Hắn không biết trò chơi này sẽ giằng co bao lâu, hắn chỉ biết quãng thời gian đó còn dài còn chậm hơn cả một vạn năm hắn ở thiên đường!
Đổi lại là lúc khác, nhìn thấy Rafael xưa nay luôn lải nhải thần với thánh rơi vào nông nỗi như hiện tại, Mammon nhất định sẽ hảo hảo vui sướng khi người gặp họa một phen, nhưng trước mắt hắn chỉ chú ý một vấn đề, “Các ngươi có phải đã chạm trán khói xám?”
Rafael hơi ngẩn ra: “Khói xám?”
Mammon nói: “Đến giờ vẫn chưa rõ cụ thể là cái gì cấu thành, chỉ biết nó có thể kích phát dục vọng ở nơi sâu nhất đáy lòng, cưỡng bách thiên sứ đọa lạc. Hoặc giả, có thể gọi là hắc hóa.”
Metatron nói: “Nhưng Abaddon đã đọa lạc.” Trước đó khói xám hiển nhiên không có tác dụng với Mammon.
Mammon tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cũng từng một lần suýt bị nó cám dỗ. Hắn nghĩ nghĩ nói: “Abaddon tuy rằng đã đọa lạc, nhưng đại đa số thời gian hắn cũng không tiến vào trạng thái điên cuồng của bạo nộ.” Trên thực tế, bình thường Abaddon tính tình có thể nói là rất không tồi.
Metatron nói: “Cho nên khói xám khiến tinh thần hắn luôn bị vây trong trạng thái điên cuồng?”
Rafael chậm rãi lên tiếng: “Khói xám mà các ngươi nói có phải xuất hiện trong linh hồn không?”
“Ngươi gặp qua?” Mammon hỏi.
“Nếu là thứ đó......” Rafael bĩu môi, “Cũng chẳng có gì to tát.”
Mammon nói: “Tuy rằng bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện này, nhưng ta vẫn rất hiếu kì thời điểm đó trong lòng ngươi muốn cái gì?”
Rafael nói: “Loại vấn đề không đúng lúc này không cần lãng phí thời gian để đề cập.”
Metatron nói: “Asmondeus không đi chung với các ngươi sao?”
Rafael sắc mặt nháy mắt cương lãnh, lẳng lặng lắc đầu.
Mammon nói: “Chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt đã. Tấm khiên ánh sáng của ngươi chống không nổi nữa rồi.”
Rafael quay đầu.
Tấm khiên đang từng chút từng chút một bị đẩy lên.
Metatron nháy mắt với Rafael.
Rafael ngưng thần.
Tấm khiên chợt lóe sáng rồi biến mất.
Abaddon không hề thu quyền, cả người xông ra.
Metatron cố lấy tinh thần, tay phải vung về phía Abaddon.
Abaddon thân thể run lên giữa không trung, nhưng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, trái lại quay đầu đáp hướng Rafael. Nắm tay của hắn như chùy thép, mang theo gió lạnh như băng, buộc Rafael đứng sững tại chỗ.
Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông nắm tay sắp chạm tới đỉnh đầu Rafael, sát ý trong mắt Abaddon đột nhiên biến mất, ngã quỵ trên mặt đất.
......
Rafael trầm mặc ngồi một lát, mới thở hắt một hơi, đang nghĩ thuật cầm cố thời gian của Metatron sao lại vô hiệu, liền thấy hắn sắc mặt tái nhợt như giấy tựa vào lòng Mammon.
Còn Mammon cũng đang cúi người ôm ngang hắn.
“Hắn bị thương?” Rafael hỏi.
Mammon nói: “Trúng linh hồn công kích của Shipley.”
“Quả thật là Shipley?” Rafael cau mày, tựa hồ rất khó tưởng tượng một thiên sứ như vậy cư nhiên cũng đọa lạc. Hắn vẫn luôn đinh ninh, trong tất cả các thiên sứ không có khả năng đọa lạc nhất chính là Metatron, Shipley và Michael.
Mammon hiện tại trong mắt trong tâm đều là Metatron, nhịn không được thúc giục: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Rafael nhíu mày nhìn Abaddon dưới đất.
“Con thuyền Noah.”
“Nhưng......”
“Đây là Thần dụ.” Mammon phát hiện hai chữ này cũng có lúc rất hữu dụng, tỷ như bây giờ.
Rafael: “......”
Quân đoàn địa ngục gần đây chịu khá nhiều đả kích.
Khó khăn lắm mới hoàn hồn từ trong cơn chấn động khi ma vương nhà mình ôm thiên sứ, bọn họ lại nhìn thấy một ma vương khác bị thiên sứ ôm.
......
Thiên đường và địa ngục không phải là đại kình địch của nhau sao? Vì đâu mà bọn họ thế nào đều có cảm giác...... như là chiến hữu tốt nhất?
Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy thôi, bọn họ tuyệt đối không có can đảm nói ra miệng.
Mammon ngắn gọn rõ ràng phân công nhiệm vụ đóng quân ở giới thứ mười cùng bảo vệ Leviathan, liền bồng Metatron vội vàng ngồi lên chiến xa địa ngục, thẳng tiến Con thuyền Noah.
Rafael suốt dọc đường đều không nói chuyện.
Mammon ôm Metatron đã tiến vào trạng thái hôn mê, nhàn nhạt nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, nếu bảy chúng ta gặp phải tai ương ngập đầu, chỉ có thể có một người sống sót, người đó hẳn sẽ là Asmondeus.”
Rafael nhìn Mammon.
“Bởi vì hắn luôn tìm được lý do cùng phương thức để mình tiếp tục sống.” Mammon kết luận.
Rafael nói: “Lần đầu tiên ta cảm thấy ngươi có điểm thuận mắt.”
Mammon nhún vai: “Ngại quá, lần đầu tiên kiểu này ta vẫn không thể dâng hiến cho ngươi.”
Rafael vô thanh mỉm cười, thân thể ngả ra sau, dựa vào lưng ghế, mặc cho mình ẩn trong bóng tối, nhẹ giọng nói: “Nếu không quá mệt, kể hết thảy nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Mammon nói: “Ngươi thoạt nhìn rất mệt.”
Thanh âm Rafael trong bóng tối âm u vang lên, “Nếu trong xe này còn một kẻ tỉnh táo cuối cùng, thì nhất định là ta.”
“Được thôi, bất quá có một điều kiện.”
“Ta sẽ không nhượng bộ bất cứ lợi ích gì liên quan đến thiên đường.”
Mammon khóe miệng câu lên, tự tiếu phi tiếu, “Ta không nghĩ địa ngục cần thiên đường...... nhượng bộ.”
Rafael nói: “Ta sẽ nhớ kỹ những lời này.”
“Chỉ có thể là thoái lui.”
“Không bao gồm câu này.”
Mammon nói: “Chuyện ta chỉ kể một lần, cho nên lần sau nếu gặp phải trường hợp cần tự thuật liền giao cho ngươi.”
Rafael nói: “Hy vọng chất lượng câu chuyện của ngươi không quá tệ.” Bằng không thân là phát ngôn viên, uy tín của hắn cũng sẽ bị suy giảm lây.
“Sẽ không tệ bằng lúc ngươi lừa đảo tín đồ ở các giới khác.”
“Ngươi quá đề cao mình rồi.”
Tác giả :
Tô Du Bính