U Linh Boss
Chương 43: Phiên ngoại 5 : Si hối tình triền- Bách niên chi hậu
Đào Nhạc và Giang Tuấn Kiệt
* Si hối tình triền: Vướng vào lưới tình đầy cuồng si và hối hận
“Hôm nay thời tiết đẹp lắm. Lúc em đến còn nhìn thấy trên bãi cỏ ven đường có người thả diều nữa. Em cũng lâu rồi chưa đi thả diều, lần cuối là hồi học tiểu học. Lúc đó lớp em có tiết thủ công học cắt dán diều, sau giờ học thầy giáo còn dẫn tụi em ra công viên thả thử. Em nhớ rất rõ, ngày hôm ấy đông , khắp nơi đều chật nít toàn người với người…”
Thanh âm của Từ Nhất Minh dần trầm thấp, lại nói tiếp, “Em rất muốn đi thả diều lần nữa…”
Cửa sổ bên cạnh y hé mở, gió lùa vào, thổi bức rèm trắng đục phất phơ, che khuất tầm mắt của y.
Thân ảnh của Đào Nhạc trước mặt có chút mông lung, dường như là mơ hồ, dường như nhìn không rõ.
Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, y cảm thấy như thể cái người ngồi ở đó, cách y chưa tới hai mét vẫn là cái gã Đào Nhạc hăng hái của ngày xưa. Hắn vẫn một mái đầu vàng khè chói mắt, vẫn điệu cười kiêu ngạo như trước.
Gió ngừng thổi.
Bức rèm buông xuống.
Người đối diện với y lại trở về nguyên trạng.
Mái tóc đen vàng lẫn lộn dài đến vai, râu che kín chẳng nhìn thấy miệng đâu, còn có hai tròng mắt trống rỗng không biết đang nhìn về nơi xa xăm nào…
Từ Nhất Minh tính mở miệng, mũi lại có chút cay cay làm thanh âm phát ra nghẹn ngào, “Em muốn trở lại làm Từ Nhất Minh của ngày đó. Mỗi ngày chuyện phiền não nhất là làm bài tập về nhà, mỗi năm chuyện buồn bực nhất là họp phụ huynh…” Y chậm rãi, chậm rãi nở nụ cười, “Cho nên, anh cũng nên trở lại thôi.”
Ánh mắt của Đào Nhạc rốt cục đã có tiêu cự.
Hắn nhìn Từ Nhất Minh, chậm rãi mở miệng, “Tìm được rồi sao?” Giọng hắn khàn khàn, giống như xe tải lăn xe qua con đường đầy đá vụn, lại giống như từng chữ đều từ tận sâu trong yết hầu bật ra.
Từ Nhất Minh đã chuẩn bị một bụng đầy lời bỗng nghẹn lại.
Ánh mắt Đào Nhạc vẫn còn mờ mịt. Tựa như đang hỏi hàm hồ lại chẳng mong đợi câu trả lời.
“Em phải đi rồi.” Từ Nhất Minh đứng dậy, xoa xoa cái chân có chút mỏi mệt, “Anh nhớ giữ sức khỏe.” Y mau chóng xoay người, giống như nơi này chẳng còn gì có thể khiến y lưu luyến.
“Nhất Minh.” Phía sau vang lên tiếng gọi khẽ.
Chân Từ Nhất Minh ngập ngừng dừng lại.
“Xin lỗi.”
Cả người Từ Nhất Minh khẽ chao đảo, sau đó hít một hơi thật sâu, xách vali đi ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại sải bước ra ngoài.
Hạng Văn Huân đứng dưới lầu, nhìn Từ Nhất Minh cước bộ vội vã đi xuống, hỏi: “Quyết định rồi?”
Từ Nhất Minh đột nhiên dừng bước, cười khổ nói: “Tôi liệu có thể chọn cách khác sao?”
“Tôi còn tưởng cậu sẽ kiên trì chứ.”
Từ Nhất Minh chậm rãi nói: “Giá như trong một năm này trong mắt anh ấy có tôi dù chỉ một chút thôi, tôi cũng sẽ tiếp tục kiên trì.”
Hạng Văn Huân đổi đề tài: “Về sau cậu định thế nào?”
“Tôi làm ở đây đã lâu cũng dành dụm được ít tiền, mở một quán bar hay đổi nghề cũng không thành vấn đề. Anh không cần để tâm tới tôi đâu.”
Hạng Văn Huân từ trong túi rút ra một phong thư, đưa cho y, “Thứ này lúc cậu từ chức quên cầm theo.”
Từ Nhất Minh nhận lấy phong thư, tự mỉa mai: “Lúc ấy vội vã cùng anh ta đi tìm Giang Tuấn Kiệt, quên mất.”
Hạng Văn Huân vỗ vỗ vai của y, ý vị thâm trường chúc: “Thuận buồm xuôi gió.”
Từ Nhất Minh cúi đầu nhìn mũi giầy, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu thật sự có thể tìm được Giang Tuấn Kiệt, hãy giúp anh ấy.”
“Tôi tự có cách.”
Hạng Văn Huân nhìn mãi đến khi y bước lên xe, mới xoay người lên lầu.
Trong hành lang tràn ngập mùi rượu.
Mặc dù mỗi lần anh ta đến đều tịch thu hết rượu của Đào Nhạc, nhưng cách này hiển nhiên chẳng có hiệu quả.
Khu biệt thự này là của anh ta. Từ lúc bác Đào đối với Đào Nhạc chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau khi đuổi hắn ra khỏi cửa, hắn vẫn luôn ở đây.
Cuối hàng lang là cánh cửa khép hờ.
Anh ta đứng trước cửa nhưng không đi vào.
Hắn của bây giờ còn đang rất mâu thuẫn.
Bộ dáng điên cuồng của Đào Nhạc khi đi tìm Giang Tuấn Kiệt không phải anh ta chưa từng chứng kiến. Là kích động, là thất vọng, là suy sụp, từng giai đoạn anh ta đều luôn ở bên cạnh hắn. Kỳ thật, anh biết rõ nơi Giang Tuấn Kiệt đang ở, Giang Tuyết Yến chưa bao giờ giấu anh chuyện gì. Nhưng anh chưa bao giờ nói ra, khoanh tay đứng nhìn. Thứ nhất là bởi anh cảm thấy kết cục bây giờ đã là tốt nhất cho cả hai. Thứ hai là do… nói gì thì nói, cho dù Đào Nhạc đã bị đuổi khỏi Đào gia nhưng vẫn là người thừa tự duy nhất của nhà đó. Nếu anh giúp Đào Nhạc đến với một người con trai đương nhiên sẽ gây thù chuốc oán với bác Đào. Anh ta biết rõ, bác Đào vẫn đang âm thầm trông chừng Đào Nhạc.
Đào Nhạc tựa hồ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mặt trời từ phía sau hắn chiếu lại đây. Hắn nhìn qua như thể một con thú mệt mỏi.
Hạng Văn Huân nhấc chân bước vào phòng.
“Lại đến tịch thu rượu nữa sao?” Đào Nhạc chủ động rút bình rượu từ sau ghế dựa ra đưa cho anh ta.
Hạng Văn Huân nhận lấy bình rượu, ngồi lên cái ghế lúc nãy Từ Nhất Minh đã ngồi, chậm rãi nói: “Đã một năm rồi, cậu và Minh thiếu đều thay đổi rất nhiều.”
Đào Nhạc giật giật râu. Chẳng ai biết hắn đang nở nụ cười hay là bĩu môi.
—— có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.
“Còn tôi sau này vẫn như khi cậu sang Mỹ, coi như vô sự, không gì mới mẻ.”
Vẻ mặt Đào Nhạc cứng đờ, giây lát mới nói: “Là vì tôi đã bỏ mặc y một mình chạy sang Mỹ, cho nên giờ đây không thể coi như vô sự. Không, kỳ thật tôi chưa bao giờ được coi như vô sự.”
“Cậu có từng nghĩ tới tương lai của hai người không?” Hạng Văn Huân hỏi.
Đào Nhạc tinh quang chợt lóe, giống như dã thú đói khát, trong đồng tử lửa hừng hực thiêu cháy, nhìn anh chằm chằm, “Có ý gì?”
“Tôi lúc nào cũng thấy cậu hỏi nên đi tìm cậu ta thế nào, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng thấy cậu hỏi sau khi tìm được sẽ ra sao? Cho nên buộc miệng hỏi thế thôi.”
Đào Nhạc ngây ngốc nhìn anh ta cả nửa ngày, ngọn lửa trong mắt lụi tàn, cả người giống như quả bóng xẹp hơi, nản chí nói: “Tôi nghĩ chứ. Ngay cả việc chạy sang Mỹ kết hôn tôi cũng đã nghĩ tới.”
“Tiền đâu ra?”
“Sau khi tôi từ Mỹ trở về đã bắt đầu lén lút dành dụm tiền.” Đào Nhạc nói, “Ngay cả cha tôi cũng không biết trong tài khoản tôi có hơn một vạn.”
Hạng Văn Huân hỏi: “Đủ cho cậu xài sao?”
Đào Nhạc chỉ chỉ vào bình rượu trong tay anh nói: “Cậu thử tính xem một ngày uống ba bình này sẽ xài bao nhiêu tiền?”
Hạng Văn Huân đứng dậy, rút từ trong túi ra một mảnh giấy, vỗ lên đùi hắn, “Địa chỉ.”
Đào Nhạc cả người chấn động, không thể tin được nhìn mảnh giấy chỉ lớn bằng bàn tay hắn. Sau hồi lâu mới ré lên một tiếng quái dị, nhảy tưng tưng phóng ra ngoài.
Hạng Văn Huân vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, sau một lát, Đào Nhạc quả nhiên lại chạy trở về.
Hạng Văn Huân im lặng giơ chìa khóa xe ra.
“Anh hai! Cám ơn cậu!” Đào Nhạc ôm chặt anh ta một cái, lại lao ra ngoài.
Hạng Văn Huân yên lặng thở dài.
Đó là một thành phố xa lạ.
Cùng là nhà cao tầng, cùng là đường phố xe cộ đông đúc, lại không tìm thấy một chút dấu vết quen thuộc nào cả.
Hai tay Đào Nhạc gắt gao nắm chặt bánh lái.
Máu huyết trong người vốn đã ngủ yên lại bị hy vọng bất ngờ đột kích trở nên nôn nóng bất an.
Hắn dừng xe lại bên lề, nhìn khu nhà năm tầng cũ kỹ nằm trên đường.
Vị trí ghi trên địa chỉ là đây, người kia đang ở nơi này ư.
Đào Nhạc chậm rãi nâng tay, vuốt vuốt nơi tim mình.
Nó đang đập kịch liệt lạ thường.
Trên kính xe bị gõ nhẹ vài tiếng.
Vai hắn rụt lại, tay chân luống cuống hạ kính xuống.
“Chỗ này không được đậu xe.” Cảnh sát giao thông nói.
“Tôi… tôi sẽ đi ngay.” Đào Nhạc không quen nói chuyện với người xa lạ, đầu lưỡi hơi vấp.
Cảnh sát lùi ra sau nửa bước, nhíu mày nói, “Đề nghị anh xuất trình bằng lái và giấy đăng ký xe.”
{{|└(>o< )┘|}} Đoạn này làm bạn nhớ lại cảnh anh bồ câu áo vàng đáng yêu ngoắc bạn lại, nói câu y chang mà làm bạn nghẹn ngào nuốt không trôi ヽ(#`Д´)ノ Đào Nhạc ngoan ngoãn đưa ra. May là lúc trước Hạng Văn Huân nghĩ đến chuyện cho hắn mượn xe, thế nên đã bỏ sẵn tất cả vào trong xe. Cảnh sát nhận lấy, so sánh một hồi mới liếc nhìn hắn: “Anh có thế hé mặt ra một chút được không?” Đào Nhạc mù mịt nói, “Tôi có che mặt đâu.” Cảnh sát nói: “Mặt anh xanh quá mức.” “…” “Mấy ngày rồi anh chưa đánh răng vậy?” “… Không nhớ rõ.” “Không cần lau mặt đâu, lo tẩy rửa khoang miệng trước đi.” Cảnh sát trả lại bằng lái và giấy tờ xe cho hắn, “Đằng trước là siêu thị đó, có bán nước súc miệng sạch sẽ thơm mát loại mới nhất.” Đào Nhạc đần mặt nói: “… Tôi sẽ bị trúng độc chết mất.” Cảnh sát nói chuyện với hắn một hồi cũng muốn ngất luôn, “Tôi cho phép anh nhổ vào trong xe!” Cảnh sát đi rồi, Đào Nhạc rốt cục mới quay kính chiếu hậu qua soi mặt. Một tên nhìn cứ như người rừng xuất hiện trước mắt. “…” Hắn bỡ ngỡ một lúc lâu, sờ sờ râu, lẩm bẩm: “Nên cạo không nhỉ.” Sau ba tiếng tỉa tuốt lại, hắn rạng ngời hẳn lên, quay về ‘cứ điểm’. Sắc trời tối dần, từng nhà đều đã lên đèn. Đào Nhạc dựa vào trên kính xe, lặng lẽ đếm từng tầng một. “Lầu bốn… phòng 402.” Ánh mắt hắn mong ngóng nhìn lên hai ô cửa sổ một sáng một tối trên lầu bốn, hắn hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, người đó biết đâu đứng bên ô cửa sổ. Nhưng một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua… Từng ô cửa sổ trên lầu lần lượt tắt đèn, người kia vẫn không hề xuất hiện. Đào Nhạc rốt cục kiềm chế không được bước xuống xe, bồn chồn đi qua đi lại trước cửa. Càng lúc càng lo lắng. Hắn nghe thấy tiếng tim đập trong ***g ngực mình đang sợ hãi, tay không ngừng run rẩy, ngay cả bước đi của bản thân cũng dần lạc nhịp. Người như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Nhưng hắn biết, mình không được phép gục ngã, tuyệt đối không được gục ngã. Một khi ngất đi rồi sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện ra hết thảy chỉ là mộng, nhất định hắn sẽ chịu không nổi. Phía sau có tiếng bước chân vang lên. Từng chút từng chút, tiết tấu chậm rãi có quy luật. Thân thể Đào Nhạc cứng đờ. Tiếng bước chân này hắn tuyệt đối không bao giờ quên, cũng chẳng thể nhầm lẫn vào đâu được. Bởi nó đã từng đều đều vang lên rất nhiều lần trong giấc mơ của hắn. Tiếng bước chân dừng lại. Đào Nhạc cố tỏ vẻ thong thả nhưng cơ hồ lập tức quay đầu lại. Dừng bên cạnh xe hắn là một thanh niên, dáng người thon dài cao gầy, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, nhưng biểu tình lạnh băng như thể y đã ném tất cả mọi thứ trên thế giới này ra xa vạn dặm. “Tuấn Kiệt…” Đào Nhạc nghe thấy thanh âm của mình trong đêm tối có chút run rẩy. Giang Tuấn Kiệt sóng mắt khẽ lay động. Người trước mặt này đứng trong bóng tối, trên người mặc một áo kẻ caro mà khi trước tuyệt đối không bao giờ mặc, trong không khí mơ hồ phiêu đãng mùi hương sữa tắm thơm ngát, không giống như khi xưa cả người hắn toát lên mùi nước hoa của kẻ có tiền có thế. Vẻ mặt của hắn lo lắng có, vui sướng có, thoải mái có, lại còn thêm một chút sợ hãi khó mà che giấu. Giang Tuấn Kiệt có hơi mờ mịt. Có lẽ y biết người này, nhưng dường như lại không nhận ra bộ dạng của người này. “Tuấn Kiệt.” Đào Nhạc lại gọi một tiếng. Lần này khẩu khí trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng trời biết mồ hôi trong lòng bàn tay hắn đã nhễ nhại. “Xin chào.” Giang Tuấn Kiệt hoàn hồn, lịch sự lại nhanh chóng gật đầu, liền muốn lách qua người hắn. “Tuấn Kiệt!” Đào Nhạc theo bản năng vươn tay, chỉ kịp chạm lên lưng y. Bàn tay cảm nhận sự mềm mại của áo lông làm tim hắn khẽ rung động, ký ức ngày xưa không ức chế được từ tận sâu đáy lòng lũ lượt kéo ra. Khi trước Tuấn Kiệt cũng thích mặc nhất là áo lông, hơn nữa còn rất sợ ngứa. Cho nên hắn thường hay đặt y lên sofa, sau đó đưa tay vào trong áo, nhẹ nhàng gãi dọc theo sống lưng cho y. “Đào tiên sinh.” Thanh âm lạnh như băng của Giang Tuấn Kiệt kéo hắn ra khỏi ký ức tựa thiên đường và rơi vào địa ngục hiện thực. Cánh tay của Đào Nhạc vô thức túm chặt lấy thắt lưng y. “Đào tiên sinh.” Cùng là ba chữ, nhưng vừa rồi chỉ là nhắc nhở, còn hiện tại hoàn toàn là cảnh cáo. Đào Nhạc biết nếu hắn lùi về sau một bước, như vậy khoảng cách giữa hai người họ sẽ xa thêm một bước, cho nên hắn không lùi mà tiến tới nói: “Tuấn Kiệt. Chúng ta hãy bắt đầu một lần nữa, anh thề, về sau cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không bao giờ rời xa em. Sẽ không có chuyện gì có thể chia cắt chúng ta!” Giang Tuấn Kiệt chậm rãi dời mắt lên mặt hắn, vừa xa lạ lại hờ hừng. “Đào tiên sinh.” “Tuấn Kiệt!” Hắn không để y nói ra những lời xát muối nữa, lập tức thổ lộ, “Anh đã chuẩn bị tất cả cho tương lai của chúng ta. Không phải em muốn mở một cửa hiệu sách sao? Chúng ta có thể cùng nhau mở. Không phải em rất thích các tác phẩm nổi tiếng tự cổ chí kim sao? Chúng ta sẽ đi sưu tầm các tác phẩm nổi tiếng. Anh rất thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, cũng có thể cùng nhau sưu tầm…” “Đào tiên sinh!” Giang Tuấn Kiệt lúc trước còn nhẹ nhàng gọi hai lần, thấy hắn không có phản ứng gì, không thể không nhấn mạnh âm lượng. Đào Nhạc kinh ngạc dừng lại. Giang Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu nói: “Nếu khi trước tôi ra đi quá vội vàng khiến cho anh hiểu lầm thì tôi thật sự xin lỗi.” Ánh mắt y trấn tĩnh, dùng giọng điệu gần như lạnh băng nói, “Chúng ta có lẽ đã từng cùng nhau, nhưng chỉ là ‘từng’ mà thôi. Thời khắc đó cũng đã theo tôi rời khỏi Ngân Quán, chúng ta giờ đây là đường thẳng song song. Đương nhiên, nếu Đào tiên sinh không ngại, sau này gặp lại có lẽ chúng ta vẫn có thể chào hỏi nhau. Nhưng cũng chỉ có thế.” “Tuấn Kiệt…” Đào Nhạc thả tay xuống, ***g ngực bị một tảng đá lớn đè ép, đè ép đến nỗi ***g ngực đáng thương kia chỉ còn sót lại một chút không khí. Hắn cảm thấy tuy không giận như lại thở dồn dập, tay ấn lên ngực, chậm rãi cúi người. Giang Tuấn Kiệt nhấc chân bước đi, không chút quyến luyến. “Tuấn Kiệt. Em đã nói… em yêu anh mà.” Đây là dũng khí và khí lực cuối cùng còn sót lại trong người Đào Nhạc. Sau khi nói ra, hắn cảm thấy linh hồn từ trong cơ thể mình cũng bay đi mất. Tiếng bước chân của Giang Tuấn Kiệt một lần nữa dừng lại. Qua thật lâu. Lâu đến nỗi Đào Nhạc nhịn không được muốn quay sang nhìn xem có phải y đã bỏ đi rồi không, y rốt cục lên tiếng, “Tình yêu chỉ có một lần, đã để lỡ thì cứ vuột mất thôi.” Tiếng bước chân dần dần đi xa, theo bậc thang, từng bước một hướng về phía trước. Đầu gối Đào Nhạc mềm nhũn, khuỵu xuống đất, nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt, từng giọt tuôn rơi. Nhưng hắn vẫn cười, “Tình yêu chỉ có một lần… Cho nên anh vẫn luôn yêu em.” Bầu trời ngày thứ năm vô cùng ảm đạm. Giang Tuấn Kiệt vẫn đi làm như mọi khi. Đào Nhạc mặc quần áo của ngày hôm qua đứng thật lâu trước cửa. Sau một đêm suy nghĩ, râu ria của hắn đã mọc lún phún, trong thời tiết u ám thế này, trông đặc biệt lôi thôi nghèo hèn. Nhìn thấy Giang Tuấn Kiệt đi ra, ánh mắt hắn hơi lóe sáng, giống như đèn đường trong đêm tối, mỏng manh mà kiên định. Giang Tuấn Kiệt lại như thể người mù chẳng cần đến đèn rọi, cước bộ không hề thay đổi bước qua trước mặt hắn. Coi ai kia đang đứng đó chẳng khác nào một cột mốc, một gốc cây. Ánh mắt Đào Nhạc trong khoảnh khắc thoáng qua lại nhanh chóng ảm đạm, sau đó không nói lời nào đi theo sau. Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ có hai mét, không xa không gần. Từ sau khi nói chuyện với Vương Tiểu Minh, Giang Tuấn Kiệt cảm thấy hình như mình đã mở ra một cánh cửa khác. Nơi đó tuy rằng không còn bị bóng ma của quá khứ vây quanh nhưng cũng chẳng có khát khao hay kỳ vọng vào tương lai. Lúc này y đang làm trong một quán cafe, chỉ là một người phục vụ bình thường như bao người, nhưng vì chăm chỉ làm việc, quản lý cũng có ý muốn đề cử y lên làm nhóm trưởng. Khởi đầu như thế với y mà nói cũng thật sự đủ trân quý rồi. Cho nên y không muốn, cũng sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào vũng bùn như trong quá khứ một lần nữa. Đối với chuyện Đào Nhạc cứ bám riết, từ tận đáy lòng y đã âm thầm dựng tường cao. Nhờ có bức tường này, cứ việc y thấy không đủ nhẫn nại nhưng cũng chẳng buồn để tâm. Thật ra, Đào Nhạc đang rất cẩn thận duy trì khoảng cách để không đẩy y đến giới hạn bùng phát. Quán café nằm ở một góc nhỏ cách đó không xa, không lớn lắm nhưng được cái vị trí không tồi, gần một trường học, giá cả phải chăng, dư sức thu hút sinh viên học sinh quanh đó. Dung mạo hơn người của Giang Tuấn Kiệt được nữ sinh quanh vùng này nhiệt liệt hoan nghênh. Không ít nữ sinh quan tâm đến y, âm thầm có, trắng trợn có. May là con người nơi đây khá bảo thủ, mấy cô bé cùng lắm chỉ dám hỏi han quan tâm, không hề có ai cố ý vượt mặt muốn tiến xa hơn. Đào Nhạc đi theo Giang Tuấn Kiệt vào quán cafe, nhìn thấy y thân thiết chào hỏi với mấy người khác, sau đó nhanh nhẹn chui vào sau quầy bar làm việc của mình. Hắn có chút hoảng hốt. Giang Tuấn Kiệt như vậy làm hắn giống như trở lại năm sáu năm trước. Khi đó, cả hai người họ đều rất đơn thuần. Khi đó, giữa bọn họ không có vết thương. Có một người phục vụ đi ra chào hắn, Đào Nhạc chọn một góc có thể nhìn thấy vị trí của quầy bar, gọi một ly café đen. Người phục vụ xoay người đang định rời đi, Đào Nhạc đột nhiên nói: “Khoan đã. Có thể… nhờ vị kia pha giùm tôi ly đó được không?” Người phục vụ kinh ngạc nhìn theo ngón tay hắn chỉ, là Giang Tuấn Kiệt. Không phải chưa từng có người đề cập loại yêu cầu này, nhưng đa số là những cô nhóc ồn ào, một người đàn ông yêu cầu như thế quả thật đây là lần đầu tiên. Bất quá tôn trọng khách hàng là nguyên tắc cao nhất, anh ta vẫn đáp ứng rồi chạy đi. Đào Nhạc ngồi ở chỗ kia, nhìn người phục vụ nhỏ giọng nói yêu cầu của mình với Giang Tuấn Kiệt, lại nhìn Giang Tuấn Kiệt mặt không đổi sắc pha cafe, trong lòng hắn có một loại cảm giác hạnh phúc như dòng nước ấm tuôn trào. Khi café được mang đến, hắn không kiềm lòng được hai tay bưng lên. “Cẩn thận nóng.” Người phục vụ hoảng sợ. Đào Nhạc lại nhếch miệng cười nói: “Không nóng. Nếu không phải tại cái tách quá nhỏ, tôi rất muốn nhảy vào trong đó.” Người phục vụ nghĩ là hắn chê cái tách nhỏ, vội vàng giải thích: “Đây là kích thước đã thống nhất.” “Ừm. Cám ơn.” Đào Nhạc nghĩ nghĩ nói, “Có thể nhờ vị kia pha thêm cho tôi một tách nữa được không?” “…” Người phục vụ mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn làm theo. Ngày hôm ấy, Đào Nhạc cả ngày uống café đen, tổng cộng là mười hai tách. Trước khi đi, hắn đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, lúc đứng dậy hai chân đều run rẩy. Người phục vụ vẫn luôn để ý đến hắn vội chạy lại đỡ, “Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Đào Nhạc cố gắng lấy lại tầm nhìn, “Tuấn Kiệt…” “Sao?” Người phục vụ sửng sốt. Quen nhau à? “Giúp tôi gọi Tuấn Kiệt…” Trong lúc mơ màng, hắn tựa hồ nhìn thấy Giang Tuấn Kiệt chậm rãi đi tới. … An lòng, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Lúc tỉnh lại, hắn vẫn còn ở quán cafe, ngồi cạnh hắn là một ông chú râu ria còn hơn cả hắn. “Này cậu à, không có việc gì chứ?” Ông chú vỗ vỗ vai hắn. Đào Nhạc đứng phắt dậy, chợt thấy chóng mặt, lại ngồi xuống, ánh mắt không ngừng đảo quanh bốn phía, “Tuấn Kiệt… Giang Tuấn Kiệt đâu?” “Tan ca rồi.” Ông chú nhún vai, “Cậu cảm thấy tôi là người thích mắng mỏ nhân viên lắm sao? Tôi không phải thế đâu nha. Này chàng trai, tôi nói cậu biết, café chỗ chúng tôi tuy rằng đắng nhưng lại rất thơm ngon đúng không, cậu thích uống, nhịn không được muốn uống tôi cũng có thể hiểu. Nhưng mà, café không phải là thứ uống vô tội vạ được đâu. Dù sao nó cũng không giống như nước, cái đó nhìn vô bảng giá là hiểu à. Tôi bảo này, chàng trai trẻ…” “Chú à.” Đào Nhạc trên mặt đầy hắc tuyến ngắt lời ổng, “Tôi phải đi.” “Chú à? Tôi mới ba mươi ba thôi, chú cái đầu cậu ấy!” Ông chú theo bản năng muốn vỗ đầu hắn, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của hắn liền ngượng ngùng thu tay. Đào Nhạc đứng dậy muốn đi. “Này này, cậu cứ thế mà đi à?” Ông chú đứng sau lưng hắn hỏi. Đào Nhạc do dự, nghĩ trong bụng, người này dẫu sao cũng có thể là đồng nghiệp của Giang Tuấn Kiệt, rốt cục không cam tâm tình nguyện quay đầu lại nói: “Cám ơn.” Ông chú một hơi trong ngực thiếu chút nữa là tắc nghẽn, “Cảm… cảm ơn cái đầu ngươi ấy. Trả tiền đi! Ta đây là chủ quán chứ không phải nhà từ thiện a!” Đào Nhạc lúc này mới nhớ ra mình còn chưa trả tiền. Ông chú thấy hắn rút bóp da ra tính tiền, nhướn mày thốt lên: “A! Hàng hiệu luôn.” Đào Nhạc không nói, trực tiếp rút ra năm tờ một trăm đưa cho ổng, “Không cần thối lại.” Ông chú không khách khí nhận tiền, trước khi hắn xoay người đi lại hờ hững buông ra một câu: “Nghe nói cậu quen biết với thằng nhóc Giang Tuấn Kiệt à.” Chuyện gì Đào Nhạc cũng có thể bỏ qua không thèm quan tâm, nhưng Giang Tuấn Kiệt thì khác, Giang Tuấn Kiệt là bảo bối trong lòng hắn. Đào Nhạc lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, bước một bước đến trước mặt ổng, “Đúng thì sao?” “Không sao. Tôi chỉ thấy cậu ta không tệ a.” Đào Nhạc thầm nhủ, vô nghĩa. “Bất quá nhìn cậu ta lúc nào cũng một bộ dáng nặng tâm sự vậy đó.” Ông chú vuốt cằm nói, “Mặc dù ở trong quán thì bao giờ cũng thấy sáng sủa sạch sẽ. Nhưng mà chừng nào cậu tới được cái tuổi như tôi, chính là cái tuổi ba mươi này á, tính tình hoạt bát hay là tách biệt với mọi người liếc mắt một cái là có thể nhận ra liền.” Đào Nhạc trong lòng căng thẳng, “Ông muốn nói cái gì?” “Cũng không có gì. Tại tôi thấy bộ dạng cậu như thể nợ cậu ta rất nhiều, cho nên chỉ muốn nhắc nhở cậu mà thôi.” “Làm sao ông biết tôi nợ y rất nhiều?” “Xì. Đã nói với cậu ở cái tuổi này của tôi, chỉ liếc mắt là nhận ra liền mà. Chẳng qua cậu chưa thấy ánh mắt cậu ta khi thấy cậu gọi tên mình, cái kiểu nhìn như thế… chỉ hận không thể làm cậu lập tức biến mất a.” Kỳ thật nãy giờ ổng toàn nói bừa. Lúc ấy ổng căn bản không ở trong này, tình huống là do nghe người ta kể lại. Bọn họ chỉ kể sau khi Đào Nhạc ngất đi, Giang Tuấn Kiệt kêu họ đỡ hắn sang một bên, sau đó cái gì nên làm đã làm rồi. Đào Nhạc nào biết chuyện này mô tê thế nào, hắn chỉ biết Giang Tuấn Kiệt giờ đây chẳng muốn dính dáng gì đến hắn, ngay cả nghe thấy hắn gọi tên mình y cũng đã chán ghét. “Bất quá trả nợ kỳ thật là một nghệ thuật nha.” Ông chú khoan thai nói. “Nghệ thuật?” “Đương nhiên rồi. Người ta bị cảm, cậu đưa hải sản. Người ta giảm béo, cậu đưa thịt béo. Cái này mà gọi là trả nợ sao? Cái này gọi là làm cho người khác không thoải mái.” “Thật ra phải trả như thế nào?” “Vô nghĩa. Đương nhiên là phải tìm hiểu đối phương thiếu cái gì?” Đào Nhạc truy vấn: “Y thiếu cái gì?” Ông chú cười cười nhìn hắn, “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Giang Tuấn Kiệt thiếu cái gì chứ? Đào Nhạc tắm rửa xong đi ra ngoài hiên, nhìn lên phiến cửa sổ hé mở trên lầu, lẳng lặng suy nghĩ. Giang Tuấn Kiệt đã từng thiếu tiền, mà hiện giờ, món nợ đó cũng đã trả xong. Giang Tuấn Kiệt đã từng thiếu thốn tình cảm, hắn cho, y lại quay đầu đem tất cả tình yêu nhận được đi mất. … Mà những chuyện này, tất cả đều là đã từng. Hắn không biết y còn thiếu cái gì, hắn chỉ biết là y nhất định không thiếu hắn. Đào Nhạc vuốt vuốt ngực, chậm rãi ngồi bệt xuống. Từ lúc biết được tin tức của Giang Tuấn Kiệt xong, từng cơn đau ở ngực cứ nhộn nhạo không thôi. Không phải phải nhanh gọn như dao cắt, mà là một loại đau đớn khó chịu như thể bị dồn ép thở không thông. Nhưng mặc kệ thân thể hay trong lòng còn đang âm ỉ nhức nhối, hắn vẫn cảm thấy một tia hạnh phúc. So với mờ mịt không nhìn thấy con đường phía trước, hắn giống như trong đêm tối bắt gặp một ngọn đèn tỏa sáng trên cao cũng là tốt lắm rồi, cho dù ngọn đèn đó xa xôi không thể với đến. Hắn đầu dựa vào tường, chậm rãi cảm nhận thứ hạnh phúc khi có khi không. Từ sau ngày đó. Đào Nhạc hoàn toàn thay đổi phương thức tác chiến ban đầu. Rõ ràng có thể nhận thấy nhất chính là hắn không hề dây dưa bám riết Giang Tuấn Kiệt, mà đổi sang chế độ im lặng bảo vệ. Vô luận Giang Tuấn Kiệt đi đâu, chỉ cần quay đầu lại, trong vòng năm mét chắc chắn có thân ảnh Đào Nhạc. Khoảng cách kiểu đó cho dù đi toilet cũng không hề thay đổi. Mà trong quán café nơi Giang Tuấn Kiệt làm việc lại bắt đầu thích nghi với một vị khách thường trực không cần dùng toilet cho khách mà chỉ thích dùng toilet dành cho nhân viên. Giang Tuấn Kiệt đối với cái đuôi là hắn, sự cảnh giác ban đầu cũng lơi là dần rồi coi như không thấy. Chẳng ngại đụng mặt hắn ở cửa toilet, cứ xem hắn chẳng khác nào không khí. Người duy nhất chăm chú quan sát và coi trọng Đào Nhạc chỉ có ông chủ quán café, người giống ông chú đó kì thật cũng không hẳn là một ông chú già nhàm chán. Chỉ cần ổng nhìn thấy Đào Nhạc sẽ chạy qua tám chuyện từ trời nam đến đất bắc. Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Đào Nhạc cứ cảm thấy khi ổng đang kể về mấy chuyện linh tinh trên trời dưới đất sẽ lơ lễnh kể một chút về chuyện của Giang Tuấn Kiệt. Tỷ như, chỉ ra những người có quan hệ rất tốt với y. Lại tỷ như, biểu hiện khi làm việc của y trông thế nào. Vô số việc vặt không đáng kể tới ổng cũng kể, gom những mảnh vụn ấy lại liền trở thành một Giang Tuấn Kiệt đầy đủ. Một Giang Tuấn Kiệt mà hắn chưa từng biết đến. Chớp mắt ba tháng đã trôi qua. Trong lúc Hạng Văn Huân gọi điện cho hắn, chủ yếu nói là cha mẹ của Đào Nhạc đã thất vọng với hắn tới cực điểm, lúc nào cũng yêu cầu Hạng Văn Huân kéo hắn về. Đào Nhạc cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Tôi sẽ đi gặp họ, nhưng không phải lúc này.” Không phải lúc này thì còn đợi đến lúc nào nữa? Hạng Văn Huân không hỏi, kỳ thật cũng không nhất thiết phải hỏi. Từ khi Giang Tuấn Kiệt mất tích, bộ dạng thất hồn lạc phách của Đào Nhạc ai nhìn cũng thấy, hắn đã quyết tâm đi trên con đường tăm tối này. Cách duy nhất có thể cứu vớt hắn chính là để hắn và Giang Tuấn Kiệt ở bên nhau. Nói cách khác, hãy để hắn sống trong phạm vi có thể hít thở cùng một bầu không khí với Giang Tuấn Kiệt. Nếu không làm một trong hai cách trên, Đào Nhạc chẳng thể coi là đang sống, cùng lắm chỉ tính là cái xác không hồn. Cha mẹ sẽ không chấp nhận gặp một thằng con trai như thế, hắn đã từng bị đuổi ra khỏi nhà. Cho nên chừng nào hắn trở về đó mới là lúc hắn thật sự đang sống. Đào Nhạc hôm nay ngủ dậy, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Người ta bảo gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, hắn còn nhớ rõ, hôm nay là sinh nhật của Giang Tuấn Kiệt. Vì để chúc mừng cái ngày này, hắn đã đặc biệt bao nguyên quán café, lại đặt trước những món mà y thích nhất từ nhà hàng nổi tiếng. Nghĩ đến công cuộc chuẩn bị, hắn cảm thấy vô cùng khẩn trương. Đây là lần đầu tiên sau ba tháng hắn chủ động tiếp cận y. Hắn không biết thái độ của y sẽ như thế nào nữa? Nhưng nhìn những biểu hiện ngày thường, có lẽ y đã bắt đầu dần dần chấp nhận hắn rồi chăng? Lúc ở siêu thị, y sẽ không bỏ ra những thứ mà hắn đã cho vào xe đẩy. Bởi vì mấy cái này đều là những thứ y thích. Khi ở quán cafe, hắn chỉ thích uống café y pha, y cũng chưa từng cự tuyệt việc đó. Thậm chí còn chủ động đặt hai bao đường cạnh cái tách của hắn. Thật ra hắn rất sợ đắng. Uống café đen chỉ vì muốn bản thân thanh tỉnh lại mà thôi. Trên đường về nhà, có đôi khi y thấy hắn không kịp băng qua đèn xanh sẽ thả chậm cước bộ chờ hắn. … Đào Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ có chuyển biến. Lúc đi ra khỏi cửa, trời đã bắt đầu trở gió. Hắn ăn mặc mỏng manh nhưng nhìn sắc trời lại sợ trễ giờ. Giang Tuấn Kiệt mỗi ngày đều đúng tám giờ năm mươi sáng ra khỏi nhà, gió kệ gió, mưa kệ mưa. Đào Nhạc khẽ cắn môi, ôm ngực chạy về hướng nhà Giang Tuấn Kiệt. Khi hắn đến đó, Giang Tuấn Kiệt quả nhiên đúng giờ đi xuống. Không sớm một phút không trễ một giây. Không phải ăn ý, mà là tuân thủ giờ giấc. Đào Nhạc có đôi lúc nhịn không được mà nghĩ, nguyên tắc này của Giang Tuấn Kiệt đến tột cùng là vì công việc hay là vì chính hắn. Mỗi lần nghĩ đến vế sau, hắn sẽ nhịn không được mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng. Bất quá đáng tiếc, loại hưng phấn như này thường sẽ bị bóp chết ngay tức khắc trước biểu tình lạnh lùng trên mặt Giang Tuấn Kiệt. Lúc này hắn lại tự an ủi mình. So với với khoảng cách ngàn dặm trước kia, hiện giờ hai người cứ như này đã tốt lắm rồi, thật sự không còn gì bằng. Đào Nhạc yên lặng đi theo y băng qua đường cái, lúc sắp bước vào quán café, hắn đột nhiên bước nhanh hơn, lại gần khẽ gọi: “Tuấn Kiệt.” Cánh tay đang cầm lấy nắm cửa của Giang Tuấn Kiệt rõ ràng ngừng lại. Ba tháng hắn im lặng không nói làm y tựa hồ quên mất người đứng sau y vẫn có thể nói chuyện. Đào Nhạc chậm rãi tiến lại gần, hít một hơi thật sâu, giúp y đẩy cửa vào nói: “Mời.” Giang Tuấn Kiệt quay đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi bước vào trong. Đào Nhạc tự dưng thấy y không bài xích, cười tủm tỉm đi theo sau. Quán café bày trí theo thiết kế trước của Đào Nhạc, có thả không ít bong bóng và hoa tươi. Giang Tuấn Kiệt đứng trước quầy bar, ngơ ngác nhìn cả quán café không một bóng người. Đào Nhạc cầm lấy bó hoa bách hợp lớn nhất đặt ngay cửa giơ ra trước mặt y, “Tặng em, bách hợp là loài hoa mà em thích nhất.” Giang Tuấn Kiệt nhìn hoa, đồng tử hơi rút lại, vẫn im lặng như trước. Đào Nhạc không để bụng, đặt bó hoa bách hợp lên trên quầy bar trước mặt y, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật em. Vốn muốn tìm một nơi thật lãng mạn, bất quá anh nghĩ em sẽ không chịu nghỉ phép. Cho nên anh đã bao trọn nơi này, em nhìn bên này xem.” Hắn chỉ cái bàn đặt ngay giữa phòng, trên đó đầy ắp mỹ thực, “Đều là những món em thích đấy. Anh cũng nếm thử trước rồi, không tệ lắm. Em tới đây ăn thử một chút đi.” Hắn vươn tay cầm lấy tay Giang Tuấn Kiệt, lại bị giãy ra. Giang Tuấn Kiệt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Anh nói, nơi này đã được anh bao trọn rồi?” “Đúng vậy.” Đào Nhạc nói, “Cho nên hôm nay em có thể nghỉ tròn một ngày, vui vẻ mà hưởng thụ sinh nhật.” Giang Tuấn Kiệt xoay người bước vào sau quầy bar, sau đó lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?” Yết hầu Đào Nhạc lập tức như thể bị miếng giẻ nhét vào giữa, cái gì cũng không nói nên lời. “Hay là vẫn café đen như trước đây?” Giang Tuấn Kiệt nói xong, hai tay lại bắt đầu bận rộn làm việc. “Anh muốn em.” Đào Nhạc nhìn y chăm chú, gằn từng chữ một. Giang Tuấn Kiệt ngừng tay, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Thật xin lỗi. Tôi đã hoàn lương rồi, không bán thân.” Đào Nhạc lại như bị đấm cho một cái thật mạnh. Hắn muốn phát hỏa, lôi hết tất thảy một năm miệt mài tìm kiếm và nỗi đau, ba tháng chờ đợi và sự dày vò, lôi hết chúng nó ra phát tiết một lần… Nhưng khi ánh mắt hắn đối diện với gương mặt bình tĩnh tựa như nước hồ thu, một bụng đầy lời liền nghẹn ngào không nói nổi. —— người ta bị cảm, cậu đưa hải sản. Người ta giảm béo, cậu đưa thịt béo. Cái này mà gọi là trả nợ sao? Cái này gọi là làm cho người khác không thoải mái. Lời ông chủ quán café nói tự dưng hiện ra trong đầu. Hắn nghĩ, bây giờ trong cảm nhận của Giang Tuấn Kiệt, có lẽ hắn chính là hải sản, thịt béo… Không, mà cũng có thể chỉ là một con rệp không đáng nhắc tới. Hắn vuốt mặt, mạnh mẽ trấn áp những lời gào thét từ trong yết hầu vọt ra, “Tuấn Kiệt, hôm nay sinh nhật của em, chúng ta vui vẻ mừng sinh nhật thôi không được sao?” Giang Tuấn Kiệt thản nhiên nói: “Điều thứ 9 trong quy củ của nhân viên, trong thời gian công tác không được làm việc riêng.” Đào Nhạc nài nỉ: “Ăn một bữa cơm với anh thôi cũng không được sao?” “Này không có trong nội dung nghĩa vụ mà tôi phải làm.” Giang Tuấn Kiệt đáp. Đào Nhạc nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười. “Em biết không? Chúng ta đã rất lâu rồi không được nói chuyện bình thường như vậy.” Đào Nhạc nghẹn ngào, “Khi còn ở Ngân Quán, chúng ta vẫn hay cãi nhau như vậy. Em còn thường…” Bang. Cái chai trong tay Giang Tuấn Kiệt đập trên mặt tủ. Y mau chóng đặt nó ở đó rồi xoay người đi ra ngoài. “Thật có lỗi, hôm nay tôi nghỉ phép!” “Tuấn Kiệt.” Đào Nhạc giơ tay kéo y lại. Giang Tuấn Kiệt không buồn nghĩ ngợi đẩy ra. Phịch một tiếng, Đào Nhạc ngã lăn ra đất. Giang Tuấn Kiệt đẩy cửa vội bước ra ngoài. Ngoài trời đang mưa phùn. Từng giọt mưa khẽ tạt vào cổ áo, lạnh thấu xương. Y đi được nửa ngày, đột nhiên quay đầu lại. Người trên đường tụm năm tụm ba, toàn là người xa lạ. Giang Tuấn Kiệt không biết mình đang nghĩ cái gì. Y hẳn là cảm thấy vui vẻ mới đúng, rốt cục đã thoát khỏi cục nợ kia. Nhưng chân lại không tự chủ được mà quay lại. Cửa khép hờ, y vươn tay đẩy ra. Đào Nhạc đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Mở to mắt, lọt vào trong tầm nhìn là một trần nhà toàn vết ố vàng. Quanh mình âm thanh ồn ào cơ hồ muốn làm đầu của Đào Nhạc nổ tung. Hắn ôm đầu, chậm rãi ngồi dậy. Đây là một gian phòng bệnh, giường bên trái trống không, giường bên phải là một ông lão nằm trùm chăn kín mít. Đầu giường bên đó có một đám thanh niên vừa đứng vừa gào khóc thảm thiết như thể muốn làm sập cả gian phòng này. “Câm miệng!” Đào Nhạc không thể nhịn được bật dậy. Tiếng khóc nhốn nháo đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc miệng nhìn hắn, bao gồm cả ông cụ đang nhẫn nhịn nằm trên giường nãy giờ. Đào Nhạc bực bội hất tóc nói: “Muốn khóc chờ chết rồi hẵng khóc!” “…” Không đợi đám thanh niên mở miệng chất vấn, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đã lên tiếng trước trách cứ hắn: “Sao anh có thể nói thế được hả?” Đào Nhạc thân thể chấn động, một bước lao về hướng thanh âm phát ra, gắt gao ôm chặt lấy người nọ: “Quả nhiên là em đưa anh đến đây. Em tới lúc nào thế! Anh còn tưởng em không cần anh nữa!” Giang Tuấn Kiệt cố gắng lôi thân thể mình ra khỏi vòng tay của hắn, nhét cái túi bự đang cầm vào tay hắn, “Vi-ta-min. Bác sĩ nói anh thiếu ngủ trầm trọng, thêm cả dinh dưỡng không cân đối. Cà phê uống quá nhiều.” Đào Nhạc cười ha hả nhận lấy cái túi. “Tổng cộng hai trăm lẻ tám tệ bốn hào. Có hóa đơn ở trong đó.” Đào Nhạc không nhiều lời, rút bóp tiền từ trong túi quần ra, tất cả đều đưa hết cho y. Giang Tuấn Kiệt nhíu nhíu mày. “Về sau em hãy quản lý bóp tiền cho anh.” Đào Nhạc ra vẻ lấy lòng. Giang Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu nói: “Đào tiên sinh, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Anh ngất xỉu ở trong quán, bởi vì anh là khách của quán cho nên tôi mới đưa anh đến bệnh viện, hai trăm lẻ tám tệ bốn hào là tiền thuốc và tiền viện phí.” Y nhìn sắc mặt Đào Nhạc dần đen lại, chậm rãi bồi thêm câu cuối, “Tóm lại. Tôi tự nhận mình không có tư cách để quản lý bóp tiền cho khách. Tôi không phải là ngân hàng.” Y nói xong, nhanh chóng xoay người, nhưng cũng rất nhanh đã bị Đào Nhạc ôm lấy từ phía sau. “Tuấn Kiệt, chúng ta đừng thế này nữa được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu không được sao?” Đào Nhạc tựa đầu chôn mặt vào vai y, tham lam hít lấy hít để hơi thở trên người y. “Đào tiên sinh.” Giang Tuấn Kiệt thản nhiên nói, “Nếu anh còn cứ như vậy tôi sẽ tố cáo anh đang quấy rối tôi đó.” “Vậy em đi tố đi!” Đào Nhạc rốt cục bạo phát! Hắn thả tay ra, đột nhiên đập thật mạnh vào vách tường! Ầm một tiếng. Nghe thấy tiếng động lớn cả đám người đều rụt cổ lại. Đào Nhạc chậm rãi hạ tay xuống. Vách tường rõ ràng lõm vô một chút, trên đó hình như còn dính vết máu mờ mờ. “Anh thật sự không biết bây giờ mình lên làm gì nữa. Tuấn Kiệt!” Tay kia của Đào Nhạc chống lên tường, dựa đầu vào, nhìn qua giống như một đứa trẻ bất lực đang ăn vạ, “Anh biết anh sai, anh thật sự đã sai rồi. Vừa đến Mỹ anh liền hối hận, nhưng anh là một kẻ sĩ diện hão, anh sợ khi anh quay lại tìm em, em sẽ không quan tâm tới anh nữa, anh sợ bị người ta cười nhạo, anh càng sợ bị em cười nhạo. Anh không ngừng nghĩ cách quên em đi, nhưng cuối cùng hình bóng em trong anh lại ngày một đậm sâu. Anh về nước là quyết định sai lầm nhất. Em kết hôn rồi cũng được, em có người khác cũng chẳng sao, cho dù anh phải cướp lấy, dù phải lừa em hay ép buộc em, anh cũng chỉ muốn giành lại em mà thôi… Anh không sợ tù tội, nhưng anh thực sự rất sợ nếu mất em!! Tuấn Kiệt, hãy cho anh thêm một cơ hội… xin em đấy…” “Đào Nhạc.” Giang Tuấn Kiệt chậm rãi xoay lại, đôi mắt đen sâu thẳm giăng kín sương mù, “Anh có biết, điểm yếu lớn nhất của anh là gì không?” Đào Nhạc giơ cái tay bị thương lên quẹt nước mắt, “Yếu đuối. Nhưng anh sẽ thay đổi.” “Không, là ích kỷ.” Giang Tuấn Kiệt nhấp môi, tựa hồ như muốn nổi giận lại nuốt xuống, “Yếu đuối vì chính anh, dũng cảm cũng vì chính anh. Từ đầu tới cuối người anh yêu nhất cũng chỉ có chính bản thân anh mà thôi. Anh cần tôi, là bởi anh nhận ra thiếu tôi anh không vui.” Đào Nhạc há miệng thở dốc. Giang Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Nhưng bộ anh chưa từng nghĩ tới một giả thiết khác sao, có lẽ không có anh tôi mới được vui vẻ?” Đào Nhạc câm lặng. Giang Tuấn Kiệt xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh. Mùi vị đặc trưng của bệnh viện dường như làm y khó thở. Đào Nhạc vĩnh viễn không bao giờ biết rằng, trong mấy tháng hắn sang Mỹ y đã trải qua cuộc sống thế nào, thậm chí có lúc trong đầu y còn nghĩ đến chuyện tự sát. Lúc trước ra đi tiêu sái thế nào, giờ đây chỉ còn là một kẻ sĩ diện hão… Giang Tuấn Kiệt nghiến răng cơ hồ muốn chảy máu. “Giang Tuấn Kiệt!” Đào Nhạc đột nhiên lao ra, tiếng rống làm vang cả hành lang. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân trên hành lang đều giật mình, tò mò quay lại nhìn họ. Đào Nhạc bước thấp bước cao đến trước mặt y, từng chữ chậm rãi nói: “Phải! Là anh ích kỷ. Cho nên anh không thể chịu nổi những ngày không có em, cho dù… cho dù em không có anh càng sống hạnh phúc, anh cũng không thể nào chấp nhận được. Anh khó chịu, anh ghen tị, anh phát điên mất! Nhưng anh thề với em, anh sẽ dùng tất cả sự ích kỷ của mình để mang đến hạnh phúc cho em. Cho dù…” Môi hắn run run, “Phải đổi bằng sinh mạng của anh!” Giang Tuấn Kiệt ngước mặt lên, trong mắt hiện lên một tia trào phúng. “Anh sẽ đặt hạnh phúc của em ở vị trí cao nhất trong lòng.” Đào Nhạc đột nhiên nhắm vào cái xe đẩy bên cạnh. Y tá thấy hắn làm loạn nãy giờ, sợ tới run lẩy bẩy hét lên, “Anh muốn làm gì?!” Đào Nhạc giật lấy cái kéo, cổ tay xoay lại, đâm thẳng vào tim mình, “Cho nên, nếu em thật sự cảm thấy không có anh càng hạnh phúc… Anh sẽ giúp em tiêu diệt cái gai trong mắt này.” … Tất cả mọi người đều bị dọa đến choáng váng. Có mấy người còn dáo dác nhìn bốn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm dấu hiện của máy quay hay đạo diễn các thứ. Nhưng không có, chỉ có hai người thanh niên này thôi. Một người câm lặng như đã chết, một người điên cuồng như lửa thiêu. Đào Nhạc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Giang Tuấn Kiệt, tựa hồ muốn tìm thấy một chút gì đó xúc động trên gương mặt y. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn chỉ thất vọng mà thôi. Gương mặt thờ ơ của y như thể đang cười nhạo hắn, cười nhạo hắn miệng cọp gan thỏ, trong yếu ngoài cứng… Kéo lại được rút ra giơ lên cao… Sau đó một lần nữa đâm xuống! Đau đớn lập tức vặn xoắn tất cả các giác quan của Đào Nhạc, dây thần kinh chịu đựng đứt dần, trong đầu hắn giờ hoàn toàn trống rỗng. Nhưng ánh mắt vẫn cố gắng nhìn về phía Giang Tuấn Kiệt. Rốt cục, lần này hắn đã tìm thấy rồi. Nguyên lai, trên khuôn mặt lạnh như băng kia cuối cùng đã bong ra từng mảng. Nguyên lai, y trước giờ vẫn chỉ cố che giấu Giang Tuấn Kiệt của ngày xưa… Nguyên lai… Lại là phòng bệnh, vẫn là cái giường đó. Bất quá đám thanh niên nhốn nháo bên kia giường đều theo bản năng kiềm nén cảm xúc lại. Đào Nhạc dựa vào gối nhìn người ngồi trên cái ghế kia, mặt đen như đít nồi. Ông chủ quán café tay bóc quýt vừa ăn vừa nói: “Chớ có nghĩ nhiều. Không trách cậu được, thật đấy. Là do cái kéo kia quá cùn mà thôi. Bất quá nói thật nhé, cái vụ tự sát như này ấy mà, đáng ra cậu không nên dùng kéo mới phải, ít ra cũng phải chụp lấy dao phẫu thuật a. Tự sát cũng cần có kỹ thuật, không thể…” Câu nói của ổng tự động giảm âm thanh trước ánh nhìn lạnh như băng của Đào Nhạc. Hai người im lặng ngồi một hồi. Ông chú nhịn không được nhìn miếng quýt cuối cùng trên tay, sau đó giơ ra trước mặt hắn, “Ăn không?” “Y đâu?” Đào Nhạc liếc mắt nhìn ổng. “Đi làm rồi.” Ông chú thấy mặt hắn lại có xu hướng ngày càng đen hơn, vội vàng giải thích, “Là cậu ta chủ động xin đi làm nha.” Đào Nhạc vẫn trừng mắt nhìn ổng như cũ. “Này này! Tôi thấy cậu vừa mới tự sát mới ngồi đây trò chuyện với cậu a, sợ cậu lại dại dột thôi, cậu đừng có mà… được một tấc lấn một thước.” Đào Nhạc đột nhiên nói: “Tôi muốn mua quán café của ông.” “Không bán.” Ông chú không thèm suy nghĩ đã trả lời ngay. Đào Nhạc sắc mặt càng lúc càng kém. Ông chú làm bộ như đứa trẻ ngang ngạnh hống hách nói, “Trên thế giới có nhiều nơi tuyển người làm như vậy, bộ cậu ta không đi xin việc ở nơi khác được chắc, chẳng lẽ mỗi lần như thế cậu đều mua lại sao?” Đào Nhạc trầm mặc. “Bất quá…” Ông chú kéo dài hơi. Đào Nhạc thờ ơ. “Giả sử hôm nay cậu ta xin nghỉ một tiếng thì sao nhỉ.” Đào Nhạc hai mắt trừng lớn, “Y đi đâu?” “Ai biết được.” Ông chú nhét miếng quýt cuối cùng vào trong miệng, sau đó bỏ vỏ quýt vào thùng rác, đứng dậy nói, “Có lẽ cậu cứ chờ mong xem sao.” Bởi vì một câu chờ mong, Đào Nhạc đợi một buổi tối không dám ăn cơm, muốn gọi điện thoại, lại không biết nên mở miệng thế nào. Dù sao hôm đó đã gây chuyện đến mức này, cho dù y có bắt máy hắn cũng không nghĩ ra mình phải làm sao mới được. Chẳng lẽ nên nhảy lầu? Tự thiêu? Hay là đóng cửa hít khí gas? Tay nắm cửa cạch một tiếng, chậm rãi đẩy ra. Đào Nhạc không để ý. Hiện tại đã quá giờ thăm bệnh, người tới chắc chỉ có y tá. Nhưng ông lão giường bên kia nhịn không được mà thở dài hai tiếng. Đào Nhạc nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Tuấn Kiệt đang cầm theo hộp thức ăn đóng cửa lại. “Tuấn Kiệt…” Hắn đột nhiên ngồi thẳng lưng, “Nga!” Kéo tuy rằng đâm không sâu, nhưng miệng vết thương bên ngoài vẫn rất thảm. Giang Tuấn Kiệt kéo tấm ván bàn qua, lấy bát canh từ trong hộp ra. Toàn bộ quá trình đó, Đào Nhạc chỉ im lặng nhìn, cặp mắt lén lút như bọn trộm cắp. Nếu không phải vì không muốn phá hỏng bầu không khí ấm áp hiện tại, hắn chắc chắn đã nước mắt đầm đìa lao vào y. “Uống đi.” Giang Tuấn Kiệt đẩy bát canh đến trước mặt hắn. “Ừm.” Đào Nhạc cực khổ nâng tay lên, cầm lấy thìa. Nhưng do động phải miệng vết thương, cho nên vẻ mặt của hắn nhìn vô cùng đáng sợ. Giang Tuấn Kiệt khẽ thở dài, giơ tay cầm lấy thìa, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn. Đào Nhạc hạnh phúc xém nữa đã đập cánh bay lên. “Tôi đã nói chuyện với bác sĩ điều trị cho anh, vài ngày nữa anh có thể xuất viện được rồi.” “Không ra.” Đào Nhạc trả lời trảm đinh tiệt thiết. Vất vả lắm mới tiến triển được thế này, hắn sao có thể quay ngược mọi chuyện lại điểm xuất phát được. Nghĩ lại những ngày ban đầu sáng sớm tối khuya hắn phải chầu chực dưới lầu, đầu hắn liền lắc nguây nguẩy như trống bỏi. Giang Tuấn Kiệt im lặng nhìn hắn, nhìn đến khi đầu hắn phải dừng lại mới thôi. Đào Nhạc mím môi khép nép hỏi: “Ở thêm vài ngày nữa được không?” Từng ngón tay của Giang Tuấn Kiệt siết chặt cái thìa, sau đó như thể được cổ vũ tinh thần rút từ trong túi quần ra hai cái chìa khóa, “Tiền thuê nhà mỗi tháng sáu trăm, bao điện nước, không bao ngày ba bữa cơm…” Không đợi y nói xong, Đào Nhạc đã nhanh tay giật lấy cái chìa khóa, nâng niu trong tay như thể bảo bối. “Buổi tối đúng mười rưỡi tắt điện.” Giang Tuấn Kiệt nói, “Sáng tối đều phải đổ rác một lượt…” Đào Nhạc cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, hai tròng mắt bắt đầu ươn ướt. Trong lúc ngẩn ngơ… Một thanh niên diện mạo tuấn tú lại ngây ngô khoanh tay đứng dựa trước cửa, dùng giọng điệu xa cách nói: “Tiền thuê nhà mỗi tháng sáu trăm, bao điện nước, không bao ngày ba bữa cơm…” “Buổi tối đúng giờ là phải tắt điện, không được lớn tiếng ồn ào.” “Rác thay nhau đổ, tắm rửa phải dọn sạch sẽ phòng tắm…” “…” Nước mắt rốt cục rơi xuống, tí tách nhỏ vào bát canh. —
Edwin và Winston*Sau trăm năm“Không ngờ sau khi tỉnh giấc người đầu tiên em gặp lại chính là anh, anh nói xem đây chẳng phải là duyên phận sao?”Bên ngoài một quán café nằm ngay khu phố trung tâm ở Pari, một mỹ nữ tóc đỏ mặc chiếc váy ngắn hết cỡ đang nhiệt tình chèo kéo nam tử tóc vàng bên cạnh, trong lúc đang trò chuyện lại không ngừng dùng nửa phần trên hấp dẫn của mình cọ rồi lại cọ vào người đối phương.Nhiệt tình như vậy hiển nhiên làm nam tử tóc vàng có chút ăn không tiêu, ánh mắt không ngừng quét sang bốn phía, sau đó lặng im nhìn lên đồng hồ khổng lồ trên nóc của tòa cao ốc chính phủ mới xây đầu năm nay.Mặc dù y ghét cay ghét đắng vị thị trưởng thành phố đã từng tuyên bố mập mờ mình là đồng tính luyến ái, không khỏi làm cho người dân ghê tởm đến chán ngán, nhưng không thể không thừa nhận ngồi trước tòa nhà chính phủ là một hành động cực kỳ sáng suốt vì ở đây tiếng chuông cảnh báo không ngừng reo vang . Ít nhất cũng tránh để y trực tiếp nâng tay làm chuyện thất thố.Mỹ nữ tóc đỏ thấy y chậm chạp không chịu phản ứng, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Winston yêu dấu, đêm nay rốt cục tới chỗ anh hay chỗ em nào?”Winston ánh mắt đảo sang nơi khác, tận lực tránh nhìn trực diện vào hai quả núi làm y miệng lưỡi khô khốc trước ngực cô ả, nhìn thẳng vào mặt ả nói: “Thật xin lỗi…”“Thật xin lỗi. Đêm nay phải nhờ cô em tự về nhà một mình rồi, y cũng cần phải trở về nhà.”Một giọng nam trầm thấp vang lên, sắc mặt của mỹ nữ tóc đỏ lập tức thay đổi.Huyết tộc trời sinh rất nhạy cảm với máu, vô luận nhân loại hay là đồng loại. Cho nên ngay cả khi đối phương còn chưa bước đến trước mặt, ả vẫn có thể nhận ra đối phương là Huyết tộc đời thứ năm của gia tộc McCorvey.Ở nhân giới, rất hiếm khi gặp được Huyết tộc cao cấp. Bởi lẽ, thay vì phải lén lén lút lút che dấu thân phận, đại đa số Huyết tộc cao cấp đều thích sống cuộc sống ở Huyết tộc giới – nơi mà bất kể lúc nào cũng có thể khoe răng nanh. Đời thứ sáu như Winston đã xem như là hiếm có khó tìm, huống chi là đời thứ năm.“McCorvey đại nhân.” Tay của mỹ nữ tóc đỏ vội vàng rút khỏi khuỷu tay Winston, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.Edwin mỉm cười lại gần.Nụ cười của hắn làm cho người khác có cảm giác tươi đẹp hài hòa như hoa cỏ mùa xuân, mỹ nữ tóc đỏ bất giác thả lỏng tâm tình.Chỉ có Winston biết, ẩn đằng sau nụ cười của hắn là máu điên khiến cho mười hai gia tộc còn lại khiếp sợ muốn chạy còn không kịp. Mà đau buồn một nỗi, một trăm năm trước y đã trở thành nhân chứng kiêm nạn nhân khi gã này lên cơn điên.Edwin nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Winston, vô cùng thân thiết khẽ hôn lên mặt y, sau đó tỏ ra có lỗi từ tận đáy lòng nóivới mỹ nữ tóc đỏ: “Thành thật xin lỗi. Hôm nay là lễ kỉ niệm tròn trăm năm lần đầu tiên ta và y lên giường, cho nên e là bữa khác mới rảnh rỗi để mời cô dùng cơm tối.”Mỹ nữ tóc đỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.Ả đương nhiên đã nghe qua truyền thuyết về gia tộc McCorvey. Ả biết rõ ham muốn của họ với người yêu. Điều duy nhất mà bây giờ ả muốn làm chính là lăn đùng ra đất tiếp tục ngủ thêm hai trăm năm nữa.May là hôm nay tâm tình của Edwin cũng không tệ, sau khi tuyên bố quyền sở hữu Winston xong liền dễ tính thả ả đi.Winston đợi ả đi rồi mới lúng túng giải thích: “Ta không có chạm vào cô ta đâu nha, là tự cô ả mời gọi thôi.”“Cho nên ta mới thả ả đi.” Edwin nói. Kể từ khi hoàn toàn chiếm được thể xác lẫn trái tim của Winston, máu điên trong người hắn nhu hòa phục tùng hơn rất nhiều.Winston âm thầm an ủi bản thân, may mà mới nãy mình đã kiềm chế dục vọng muốn vươn tay chụp lấy hai quả đồi của đối phương.“Ngươi tựa hồ cảm thấy hứng thú với đống thịt trước ngực ả phải không?” Thật ra trong lòng mình, Edwin chưa bao giờ che dấu địch ý đối với tất cả phụ nữ vây quanh Winston.Winston nói: “Tại ta đói bụng.”Edwin nheo mắt lại, tay chậm rãi vuốt ve dọc theo sống lưng y rồi dừng ngay trên mông, “Ở đâu?”Winston túm lấy cái tay không an phận của hắn, “Dạ dày.”Edwin cố ăn đậu hũ được một chút, môi dán ngay tai y, dùng thanh âm cực nhỏ thủ thỉ: “Vậy thì, để thức ăn làm ngươi no rồi ngươi lại dùng thân mình làm ta no nhé.”Winston nhất thời có chút dự cảm bất hảo, nhất là khi Mario dừng xe tại tòa thành trên núi.“Chết tiệt. Không phải ngươi đã nói muốn dùng cơm trên phố sao?” Winston nổi trận lôi đình.Edwin lôi y ra khỏi xe, sau đó đóng cửa lại ôn nhu nói: “Nơi đông người như thế, người ngươi quen cũng nhiều.”Winston khí thế giảm xuống, âm lượng nhỏ hơn vài dexiben so với ban nãy, “Nhưng hôm nay ta muốn đổi khẩu vị.”Nụ cười của Edwin càng thêm ôn nhu, “May quá. Ta cũng muốn thế.”…Dự cảm bất hảo của Winston cuộn trào càng thêm mãnh liệt.Sau khi bước vào tòa thành, trên bàn ăn có đặt một tô bơ trắng đặc sệt.Winston trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, “Đây là bữa tối mà ngươi chuẩn bị cho ngày tròn trăm năm hả?”Edwin nói: “Cái này là để ta ăn.”Winston mũi khụt khịt, sau khi ngửi thấy hương vị của nó, cuối cùng nhịn không được vươn ngón tay nhẹ nhàng phết một ít bỏ vào miệng nếm thử, “Hơi ngọt.”“Bữa tối của ngươi ở đây.” Edwin giơ một ngón tay chỉ về phía cửa trước, vừa khéo đúng lúc Mario bước vô.Winston nghi hoặc nhìn hắn.Tay Mario từ đằng sau giơ ra rồi cung kính đặt một thứ gì đó xuống trước mặt Winston.Winston không thể tin nổi nhấc nó lên, “Cái này?”“Đúng thế.” Đối mặt với ánh mắt gần như là chất vấn của y, biểu hiện của Edwin vẫn khá là thản nhiên.“Hamburger của McDonald’s.” Winston xé bỏ hộp đựng của hamburger, liên tiếp ngoạm hai ba miếng thật to đã nuốt sạch vào trong bụng, giọng đầy căm phẫn gầm gừ, “Được lắm! Ta đã quyết định rồi, ta sẽ đi đăng kí tham gia vào đội tuyển bóng đá Pháp. Vì để bảo tồn thể lực, từ nay về sau ta sẽ cấm hết tất thảy vận động khiến thể lực hao tổn!”Edwin nhún vai: “Ta không nghĩ là họ sẽ xếp một thành viên vừa già quá tuổi lại không có chút danh tiếng nào vào đội đâu.”Winston hừ lạnh: “Chờ sau khi ta một cước đá văng khung thành đối thủ rồi bọn họ không muốn cũng phải sắp xếp thôi.”“Được rồi. Nếu ngươi kiên trì…” Edwin bất động thanh sắc nhích về phía y, “Bất quá chuyện của ngày mai cứ để ngày mai tính, hôm nay…”“Ngươi muốn cũng đừng có mơ!” Winston lùi ra hai bước, cảnh giác nhìn hắn.Edwin dừng bước, nhìn cái chậu trên bàn: “Chúng ta không nên lãng phí cái này.”“Đây là cái gì?”“Đây là phát minh mới nhất của một công ty chuyên n
* Si hối tình triền: Vướng vào lưới tình đầy cuồng si và hối hận
“Hôm nay thời tiết đẹp lắm. Lúc em đến còn nhìn thấy trên bãi cỏ ven đường có người thả diều nữa. Em cũng lâu rồi chưa đi thả diều, lần cuối là hồi học tiểu học. Lúc đó lớp em có tiết thủ công học cắt dán diều, sau giờ học thầy giáo còn dẫn tụi em ra công viên thả thử. Em nhớ rất rõ, ngày hôm ấy đông , khắp nơi đều chật nít toàn người với người…”
Thanh âm của Từ Nhất Minh dần trầm thấp, lại nói tiếp, “Em rất muốn đi thả diều lần nữa…”
Cửa sổ bên cạnh y hé mở, gió lùa vào, thổi bức rèm trắng đục phất phơ, che khuất tầm mắt của y.
Thân ảnh của Đào Nhạc trước mặt có chút mông lung, dường như là mơ hồ, dường như nhìn không rõ.
Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, y cảm thấy như thể cái người ngồi ở đó, cách y chưa tới hai mét vẫn là cái gã Đào Nhạc hăng hái của ngày xưa. Hắn vẫn một mái đầu vàng khè chói mắt, vẫn điệu cười kiêu ngạo như trước.
Gió ngừng thổi.
Bức rèm buông xuống.
Người đối diện với y lại trở về nguyên trạng.
Mái tóc đen vàng lẫn lộn dài đến vai, râu che kín chẳng nhìn thấy miệng đâu, còn có hai tròng mắt trống rỗng không biết đang nhìn về nơi xa xăm nào…
Từ Nhất Minh tính mở miệng, mũi lại có chút cay cay làm thanh âm phát ra nghẹn ngào, “Em muốn trở lại làm Từ Nhất Minh của ngày đó. Mỗi ngày chuyện phiền não nhất là làm bài tập về nhà, mỗi năm chuyện buồn bực nhất là họp phụ huynh…” Y chậm rãi, chậm rãi nở nụ cười, “Cho nên, anh cũng nên trở lại thôi.”
Ánh mắt của Đào Nhạc rốt cục đã có tiêu cự.
Hắn nhìn Từ Nhất Minh, chậm rãi mở miệng, “Tìm được rồi sao?” Giọng hắn khàn khàn, giống như xe tải lăn xe qua con đường đầy đá vụn, lại giống như từng chữ đều từ tận sâu trong yết hầu bật ra.
Từ Nhất Minh đã chuẩn bị một bụng đầy lời bỗng nghẹn lại.
Ánh mắt Đào Nhạc vẫn còn mờ mịt. Tựa như đang hỏi hàm hồ lại chẳng mong đợi câu trả lời.
“Em phải đi rồi.” Từ Nhất Minh đứng dậy, xoa xoa cái chân có chút mỏi mệt, “Anh nhớ giữ sức khỏe.” Y mau chóng xoay người, giống như nơi này chẳng còn gì có thể khiến y lưu luyến.
“Nhất Minh.” Phía sau vang lên tiếng gọi khẽ.
Chân Từ Nhất Minh ngập ngừng dừng lại.
“Xin lỗi.”
Cả người Từ Nhất Minh khẽ chao đảo, sau đó hít một hơi thật sâu, xách vali đi ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại sải bước ra ngoài.
Hạng Văn Huân đứng dưới lầu, nhìn Từ Nhất Minh cước bộ vội vã đi xuống, hỏi: “Quyết định rồi?”
Từ Nhất Minh đột nhiên dừng bước, cười khổ nói: “Tôi liệu có thể chọn cách khác sao?”
“Tôi còn tưởng cậu sẽ kiên trì chứ.”
Từ Nhất Minh chậm rãi nói: “Giá như trong một năm này trong mắt anh ấy có tôi dù chỉ một chút thôi, tôi cũng sẽ tiếp tục kiên trì.”
Hạng Văn Huân đổi đề tài: “Về sau cậu định thế nào?”
“Tôi làm ở đây đã lâu cũng dành dụm được ít tiền, mở một quán bar hay đổi nghề cũng không thành vấn đề. Anh không cần để tâm tới tôi đâu.”
Hạng Văn Huân từ trong túi rút ra một phong thư, đưa cho y, “Thứ này lúc cậu từ chức quên cầm theo.”
Từ Nhất Minh nhận lấy phong thư, tự mỉa mai: “Lúc ấy vội vã cùng anh ta đi tìm Giang Tuấn Kiệt, quên mất.”
Hạng Văn Huân vỗ vỗ vai của y, ý vị thâm trường chúc: “Thuận buồm xuôi gió.”
Từ Nhất Minh cúi đầu nhìn mũi giầy, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu thật sự có thể tìm được Giang Tuấn Kiệt, hãy giúp anh ấy.”
“Tôi tự có cách.”
Hạng Văn Huân nhìn mãi đến khi y bước lên xe, mới xoay người lên lầu.
Trong hành lang tràn ngập mùi rượu.
Mặc dù mỗi lần anh ta đến đều tịch thu hết rượu của Đào Nhạc, nhưng cách này hiển nhiên chẳng có hiệu quả.
Khu biệt thự này là của anh ta. Từ lúc bác Đào đối với Đào Nhạc chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau khi đuổi hắn ra khỏi cửa, hắn vẫn luôn ở đây.
Cuối hàng lang là cánh cửa khép hờ.
Anh ta đứng trước cửa nhưng không đi vào.
Hắn của bây giờ còn đang rất mâu thuẫn.
Bộ dáng điên cuồng của Đào Nhạc khi đi tìm Giang Tuấn Kiệt không phải anh ta chưa từng chứng kiến. Là kích động, là thất vọng, là suy sụp, từng giai đoạn anh ta đều luôn ở bên cạnh hắn. Kỳ thật, anh biết rõ nơi Giang Tuấn Kiệt đang ở, Giang Tuyết Yến chưa bao giờ giấu anh chuyện gì. Nhưng anh chưa bao giờ nói ra, khoanh tay đứng nhìn. Thứ nhất là bởi anh cảm thấy kết cục bây giờ đã là tốt nhất cho cả hai. Thứ hai là do… nói gì thì nói, cho dù Đào Nhạc đã bị đuổi khỏi Đào gia nhưng vẫn là người thừa tự duy nhất của nhà đó. Nếu anh giúp Đào Nhạc đến với một người con trai đương nhiên sẽ gây thù chuốc oán với bác Đào. Anh ta biết rõ, bác Đào vẫn đang âm thầm trông chừng Đào Nhạc.
Đào Nhạc tựa hồ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mặt trời từ phía sau hắn chiếu lại đây. Hắn nhìn qua như thể một con thú mệt mỏi.
Hạng Văn Huân nhấc chân bước vào phòng.
“Lại đến tịch thu rượu nữa sao?” Đào Nhạc chủ động rút bình rượu từ sau ghế dựa ra đưa cho anh ta.
Hạng Văn Huân nhận lấy bình rượu, ngồi lên cái ghế lúc nãy Từ Nhất Minh đã ngồi, chậm rãi nói: “Đã một năm rồi, cậu và Minh thiếu đều thay đổi rất nhiều.”
Đào Nhạc giật giật râu. Chẳng ai biết hắn đang nở nụ cười hay là bĩu môi.
—— có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.
“Còn tôi sau này vẫn như khi cậu sang Mỹ, coi như vô sự, không gì mới mẻ.”
Vẻ mặt Đào Nhạc cứng đờ, giây lát mới nói: “Là vì tôi đã bỏ mặc y một mình chạy sang Mỹ, cho nên giờ đây không thể coi như vô sự. Không, kỳ thật tôi chưa bao giờ được coi như vô sự.”
“Cậu có từng nghĩ tới tương lai của hai người không?” Hạng Văn Huân hỏi.
Đào Nhạc tinh quang chợt lóe, giống như dã thú đói khát, trong đồng tử lửa hừng hực thiêu cháy, nhìn anh chằm chằm, “Có ý gì?”
“Tôi lúc nào cũng thấy cậu hỏi nên đi tìm cậu ta thế nào, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng thấy cậu hỏi sau khi tìm được sẽ ra sao? Cho nên buộc miệng hỏi thế thôi.”
Đào Nhạc ngây ngốc nhìn anh ta cả nửa ngày, ngọn lửa trong mắt lụi tàn, cả người giống như quả bóng xẹp hơi, nản chí nói: “Tôi nghĩ chứ. Ngay cả việc chạy sang Mỹ kết hôn tôi cũng đã nghĩ tới.”
“Tiền đâu ra?”
“Sau khi tôi từ Mỹ trở về đã bắt đầu lén lút dành dụm tiền.” Đào Nhạc nói, “Ngay cả cha tôi cũng không biết trong tài khoản tôi có hơn một vạn.”
Hạng Văn Huân hỏi: “Đủ cho cậu xài sao?”
Đào Nhạc chỉ chỉ vào bình rượu trong tay anh nói: “Cậu thử tính xem một ngày uống ba bình này sẽ xài bao nhiêu tiền?”
Hạng Văn Huân đứng dậy, rút từ trong túi ra một mảnh giấy, vỗ lên đùi hắn, “Địa chỉ.”
Đào Nhạc cả người chấn động, không thể tin được nhìn mảnh giấy chỉ lớn bằng bàn tay hắn. Sau hồi lâu mới ré lên một tiếng quái dị, nhảy tưng tưng phóng ra ngoài.
Hạng Văn Huân vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, sau một lát, Đào Nhạc quả nhiên lại chạy trở về.
Hạng Văn Huân im lặng giơ chìa khóa xe ra.
“Anh hai! Cám ơn cậu!” Đào Nhạc ôm chặt anh ta một cái, lại lao ra ngoài.
Hạng Văn Huân yên lặng thở dài.
Đó là một thành phố xa lạ.
Cùng là nhà cao tầng, cùng là đường phố xe cộ đông đúc, lại không tìm thấy một chút dấu vết quen thuộc nào cả.
Hai tay Đào Nhạc gắt gao nắm chặt bánh lái.
Máu huyết trong người vốn đã ngủ yên lại bị hy vọng bất ngờ đột kích trở nên nôn nóng bất an.
Hắn dừng xe lại bên lề, nhìn khu nhà năm tầng cũ kỹ nằm trên đường.
Vị trí ghi trên địa chỉ là đây, người kia đang ở nơi này ư.
Đào Nhạc chậm rãi nâng tay, vuốt vuốt nơi tim mình.
Nó đang đập kịch liệt lạ thường.
Trên kính xe bị gõ nhẹ vài tiếng.
Vai hắn rụt lại, tay chân luống cuống hạ kính xuống.
“Chỗ này không được đậu xe.” Cảnh sát giao thông nói.
“Tôi… tôi sẽ đi ngay.” Đào Nhạc không quen nói chuyện với người xa lạ, đầu lưỡi hơi vấp.
Cảnh sát lùi ra sau nửa bước, nhíu mày nói, “Đề nghị anh xuất trình bằng lái và giấy đăng ký xe.”
{{|└(>o< )┘|}} Đoạn này làm bạn nhớ lại cảnh anh bồ câu áo vàng đáng yêu ngoắc bạn lại, nói câu y chang mà làm bạn nghẹn ngào nuốt không trôi ヽ(#`Д´)ノ Đào Nhạc ngoan ngoãn đưa ra. May là lúc trước Hạng Văn Huân nghĩ đến chuyện cho hắn mượn xe, thế nên đã bỏ sẵn tất cả vào trong xe. Cảnh sát nhận lấy, so sánh một hồi mới liếc nhìn hắn: “Anh có thế hé mặt ra một chút được không?” Đào Nhạc mù mịt nói, “Tôi có che mặt đâu.” Cảnh sát nói: “Mặt anh xanh quá mức.” “…” “Mấy ngày rồi anh chưa đánh răng vậy?” “… Không nhớ rõ.” “Không cần lau mặt đâu, lo tẩy rửa khoang miệng trước đi.” Cảnh sát trả lại bằng lái và giấy tờ xe cho hắn, “Đằng trước là siêu thị đó, có bán nước súc miệng sạch sẽ thơm mát loại mới nhất.” Đào Nhạc đần mặt nói: “… Tôi sẽ bị trúng độc chết mất.” Cảnh sát nói chuyện với hắn một hồi cũng muốn ngất luôn, “Tôi cho phép anh nhổ vào trong xe!” Cảnh sát đi rồi, Đào Nhạc rốt cục mới quay kính chiếu hậu qua soi mặt. Một tên nhìn cứ như người rừng xuất hiện trước mắt. “…” Hắn bỡ ngỡ một lúc lâu, sờ sờ râu, lẩm bẩm: “Nên cạo không nhỉ.” Sau ba tiếng tỉa tuốt lại, hắn rạng ngời hẳn lên, quay về ‘cứ điểm’. Sắc trời tối dần, từng nhà đều đã lên đèn. Đào Nhạc dựa vào trên kính xe, lặng lẽ đếm từng tầng một. “Lầu bốn… phòng 402.” Ánh mắt hắn mong ngóng nhìn lên hai ô cửa sổ một sáng một tối trên lầu bốn, hắn hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, người đó biết đâu đứng bên ô cửa sổ. Nhưng một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua… Từng ô cửa sổ trên lầu lần lượt tắt đèn, người kia vẫn không hề xuất hiện. Đào Nhạc rốt cục kiềm chế không được bước xuống xe, bồn chồn đi qua đi lại trước cửa. Càng lúc càng lo lắng. Hắn nghe thấy tiếng tim đập trong ***g ngực mình đang sợ hãi, tay không ngừng run rẩy, ngay cả bước đi của bản thân cũng dần lạc nhịp. Người như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Nhưng hắn biết, mình không được phép gục ngã, tuyệt đối không được gục ngã. Một khi ngất đi rồi sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện ra hết thảy chỉ là mộng, nhất định hắn sẽ chịu không nổi. Phía sau có tiếng bước chân vang lên. Từng chút từng chút, tiết tấu chậm rãi có quy luật. Thân thể Đào Nhạc cứng đờ. Tiếng bước chân này hắn tuyệt đối không bao giờ quên, cũng chẳng thể nhầm lẫn vào đâu được. Bởi nó đã từng đều đều vang lên rất nhiều lần trong giấc mơ của hắn. Tiếng bước chân dừng lại. Đào Nhạc cố tỏ vẻ thong thả nhưng cơ hồ lập tức quay đầu lại. Dừng bên cạnh xe hắn là một thanh niên, dáng người thon dài cao gầy, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, nhưng biểu tình lạnh băng như thể y đã ném tất cả mọi thứ trên thế giới này ra xa vạn dặm. “Tuấn Kiệt…” Đào Nhạc nghe thấy thanh âm của mình trong đêm tối có chút run rẩy. Giang Tuấn Kiệt sóng mắt khẽ lay động. Người trước mặt này đứng trong bóng tối, trên người mặc một áo kẻ caro mà khi trước tuyệt đối không bao giờ mặc, trong không khí mơ hồ phiêu đãng mùi hương sữa tắm thơm ngát, không giống như khi xưa cả người hắn toát lên mùi nước hoa của kẻ có tiền có thế. Vẻ mặt của hắn lo lắng có, vui sướng có, thoải mái có, lại còn thêm một chút sợ hãi khó mà che giấu. Giang Tuấn Kiệt có hơi mờ mịt. Có lẽ y biết người này, nhưng dường như lại không nhận ra bộ dạng của người này. “Tuấn Kiệt.” Đào Nhạc lại gọi một tiếng. Lần này khẩu khí trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng trời biết mồ hôi trong lòng bàn tay hắn đã nhễ nhại. “Xin chào.” Giang Tuấn Kiệt hoàn hồn, lịch sự lại nhanh chóng gật đầu, liền muốn lách qua người hắn. “Tuấn Kiệt!” Đào Nhạc theo bản năng vươn tay, chỉ kịp chạm lên lưng y. Bàn tay cảm nhận sự mềm mại của áo lông làm tim hắn khẽ rung động, ký ức ngày xưa không ức chế được từ tận sâu đáy lòng lũ lượt kéo ra. Khi trước Tuấn Kiệt cũng thích mặc nhất là áo lông, hơn nữa còn rất sợ ngứa. Cho nên hắn thường hay đặt y lên sofa, sau đó đưa tay vào trong áo, nhẹ nhàng gãi dọc theo sống lưng cho y. “Đào tiên sinh.” Thanh âm lạnh như băng của Giang Tuấn Kiệt kéo hắn ra khỏi ký ức tựa thiên đường và rơi vào địa ngục hiện thực. Cánh tay của Đào Nhạc vô thức túm chặt lấy thắt lưng y. “Đào tiên sinh.” Cùng là ba chữ, nhưng vừa rồi chỉ là nhắc nhở, còn hiện tại hoàn toàn là cảnh cáo. Đào Nhạc biết nếu hắn lùi về sau một bước, như vậy khoảng cách giữa hai người họ sẽ xa thêm một bước, cho nên hắn không lùi mà tiến tới nói: “Tuấn Kiệt. Chúng ta hãy bắt đầu một lần nữa, anh thề, về sau cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không bao giờ rời xa em. Sẽ không có chuyện gì có thể chia cắt chúng ta!” Giang Tuấn Kiệt chậm rãi dời mắt lên mặt hắn, vừa xa lạ lại hờ hừng. “Đào tiên sinh.” “Tuấn Kiệt!” Hắn không để y nói ra những lời xát muối nữa, lập tức thổ lộ, “Anh đã chuẩn bị tất cả cho tương lai của chúng ta. Không phải em muốn mở một cửa hiệu sách sao? Chúng ta có thể cùng nhau mở. Không phải em rất thích các tác phẩm nổi tiếng tự cổ chí kim sao? Chúng ta sẽ đi sưu tầm các tác phẩm nổi tiếng. Anh rất thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, cũng có thể cùng nhau sưu tầm…” “Đào tiên sinh!” Giang Tuấn Kiệt lúc trước còn nhẹ nhàng gọi hai lần, thấy hắn không có phản ứng gì, không thể không nhấn mạnh âm lượng. Đào Nhạc kinh ngạc dừng lại. Giang Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu nói: “Nếu khi trước tôi ra đi quá vội vàng khiến cho anh hiểu lầm thì tôi thật sự xin lỗi.” Ánh mắt y trấn tĩnh, dùng giọng điệu gần như lạnh băng nói, “Chúng ta có lẽ đã từng cùng nhau, nhưng chỉ là ‘từng’ mà thôi. Thời khắc đó cũng đã theo tôi rời khỏi Ngân Quán, chúng ta giờ đây là đường thẳng song song. Đương nhiên, nếu Đào tiên sinh không ngại, sau này gặp lại có lẽ chúng ta vẫn có thể chào hỏi nhau. Nhưng cũng chỉ có thế.” “Tuấn Kiệt…” Đào Nhạc thả tay xuống, ***g ngực bị một tảng đá lớn đè ép, đè ép đến nỗi ***g ngực đáng thương kia chỉ còn sót lại một chút không khí. Hắn cảm thấy tuy không giận như lại thở dồn dập, tay ấn lên ngực, chậm rãi cúi người. Giang Tuấn Kiệt nhấc chân bước đi, không chút quyến luyến. “Tuấn Kiệt. Em đã nói… em yêu anh mà.” Đây là dũng khí và khí lực cuối cùng còn sót lại trong người Đào Nhạc. Sau khi nói ra, hắn cảm thấy linh hồn từ trong cơ thể mình cũng bay đi mất. Tiếng bước chân của Giang Tuấn Kiệt một lần nữa dừng lại. Qua thật lâu. Lâu đến nỗi Đào Nhạc nhịn không được muốn quay sang nhìn xem có phải y đã bỏ đi rồi không, y rốt cục lên tiếng, “Tình yêu chỉ có một lần, đã để lỡ thì cứ vuột mất thôi.” Tiếng bước chân dần dần đi xa, theo bậc thang, từng bước một hướng về phía trước. Đầu gối Đào Nhạc mềm nhũn, khuỵu xuống đất, nước mắt không ngừng chảy ra từ hốc mắt, từng giọt tuôn rơi. Nhưng hắn vẫn cười, “Tình yêu chỉ có một lần… Cho nên anh vẫn luôn yêu em.” Bầu trời ngày thứ năm vô cùng ảm đạm. Giang Tuấn Kiệt vẫn đi làm như mọi khi. Đào Nhạc mặc quần áo của ngày hôm qua đứng thật lâu trước cửa. Sau một đêm suy nghĩ, râu ria của hắn đã mọc lún phún, trong thời tiết u ám thế này, trông đặc biệt lôi thôi nghèo hèn. Nhìn thấy Giang Tuấn Kiệt đi ra, ánh mắt hắn hơi lóe sáng, giống như đèn đường trong đêm tối, mỏng manh mà kiên định. Giang Tuấn Kiệt lại như thể người mù chẳng cần đến đèn rọi, cước bộ không hề thay đổi bước qua trước mặt hắn. Coi ai kia đang đứng đó chẳng khác nào một cột mốc, một gốc cây. Ánh mắt Đào Nhạc trong khoảnh khắc thoáng qua lại nhanh chóng ảm đạm, sau đó không nói lời nào đi theo sau. Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ có hai mét, không xa không gần. Từ sau khi nói chuyện với Vương Tiểu Minh, Giang Tuấn Kiệt cảm thấy hình như mình đã mở ra một cánh cửa khác. Nơi đó tuy rằng không còn bị bóng ma của quá khứ vây quanh nhưng cũng chẳng có khát khao hay kỳ vọng vào tương lai. Lúc này y đang làm trong một quán cafe, chỉ là một người phục vụ bình thường như bao người, nhưng vì chăm chỉ làm việc, quản lý cũng có ý muốn đề cử y lên làm nhóm trưởng. Khởi đầu như thế với y mà nói cũng thật sự đủ trân quý rồi. Cho nên y không muốn, cũng sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào vũng bùn như trong quá khứ một lần nữa. Đối với chuyện Đào Nhạc cứ bám riết, từ tận đáy lòng y đã âm thầm dựng tường cao. Nhờ có bức tường này, cứ việc y thấy không đủ nhẫn nại nhưng cũng chẳng buồn để tâm. Thật ra, Đào Nhạc đang rất cẩn thận duy trì khoảng cách để không đẩy y đến giới hạn bùng phát. Quán café nằm ở một góc nhỏ cách đó không xa, không lớn lắm nhưng được cái vị trí không tồi, gần một trường học, giá cả phải chăng, dư sức thu hút sinh viên học sinh quanh đó. Dung mạo hơn người của Giang Tuấn Kiệt được nữ sinh quanh vùng này nhiệt liệt hoan nghênh. Không ít nữ sinh quan tâm đến y, âm thầm có, trắng trợn có. May là con người nơi đây khá bảo thủ, mấy cô bé cùng lắm chỉ dám hỏi han quan tâm, không hề có ai cố ý vượt mặt muốn tiến xa hơn. Đào Nhạc đi theo Giang Tuấn Kiệt vào quán cafe, nhìn thấy y thân thiết chào hỏi với mấy người khác, sau đó nhanh nhẹn chui vào sau quầy bar làm việc của mình. Hắn có chút hoảng hốt. Giang Tuấn Kiệt như vậy làm hắn giống như trở lại năm sáu năm trước. Khi đó, cả hai người họ đều rất đơn thuần. Khi đó, giữa bọn họ không có vết thương. Có một người phục vụ đi ra chào hắn, Đào Nhạc chọn một góc có thể nhìn thấy vị trí của quầy bar, gọi một ly café đen. Người phục vụ xoay người đang định rời đi, Đào Nhạc đột nhiên nói: “Khoan đã. Có thể… nhờ vị kia pha giùm tôi ly đó được không?” Người phục vụ kinh ngạc nhìn theo ngón tay hắn chỉ, là Giang Tuấn Kiệt. Không phải chưa từng có người đề cập loại yêu cầu này, nhưng đa số là những cô nhóc ồn ào, một người đàn ông yêu cầu như thế quả thật đây là lần đầu tiên. Bất quá tôn trọng khách hàng là nguyên tắc cao nhất, anh ta vẫn đáp ứng rồi chạy đi. Đào Nhạc ngồi ở chỗ kia, nhìn người phục vụ nhỏ giọng nói yêu cầu của mình với Giang Tuấn Kiệt, lại nhìn Giang Tuấn Kiệt mặt không đổi sắc pha cafe, trong lòng hắn có một loại cảm giác hạnh phúc như dòng nước ấm tuôn trào. Khi café được mang đến, hắn không kiềm lòng được hai tay bưng lên. “Cẩn thận nóng.” Người phục vụ hoảng sợ. Đào Nhạc lại nhếch miệng cười nói: “Không nóng. Nếu không phải tại cái tách quá nhỏ, tôi rất muốn nhảy vào trong đó.” Người phục vụ nghĩ là hắn chê cái tách nhỏ, vội vàng giải thích: “Đây là kích thước đã thống nhất.” “Ừm. Cám ơn.” Đào Nhạc nghĩ nghĩ nói, “Có thể nhờ vị kia pha thêm cho tôi một tách nữa được không?” “…” Người phục vụ mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn làm theo. Ngày hôm ấy, Đào Nhạc cả ngày uống café đen, tổng cộng là mười hai tách. Trước khi đi, hắn đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, lúc đứng dậy hai chân đều run rẩy. Người phục vụ vẫn luôn để ý đến hắn vội chạy lại đỡ, “Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Đào Nhạc cố gắng lấy lại tầm nhìn, “Tuấn Kiệt…” “Sao?” Người phục vụ sửng sốt. Quen nhau à? “Giúp tôi gọi Tuấn Kiệt…” Trong lúc mơ màng, hắn tựa hồ nhìn thấy Giang Tuấn Kiệt chậm rãi đi tới. … An lòng, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Lúc tỉnh lại, hắn vẫn còn ở quán cafe, ngồi cạnh hắn là một ông chú râu ria còn hơn cả hắn. “Này cậu à, không có việc gì chứ?” Ông chú vỗ vỗ vai hắn. Đào Nhạc đứng phắt dậy, chợt thấy chóng mặt, lại ngồi xuống, ánh mắt không ngừng đảo quanh bốn phía, “Tuấn Kiệt… Giang Tuấn Kiệt đâu?” “Tan ca rồi.” Ông chú nhún vai, “Cậu cảm thấy tôi là người thích mắng mỏ nhân viên lắm sao? Tôi không phải thế đâu nha. Này chàng trai, tôi nói cậu biết, café chỗ chúng tôi tuy rằng đắng nhưng lại rất thơm ngon đúng không, cậu thích uống, nhịn không được muốn uống tôi cũng có thể hiểu. Nhưng mà, café không phải là thứ uống vô tội vạ được đâu. Dù sao nó cũng không giống như nước, cái đó nhìn vô bảng giá là hiểu à. Tôi bảo này, chàng trai trẻ…” “Chú à.” Đào Nhạc trên mặt đầy hắc tuyến ngắt lời ổng, “Tôi phải đi.” “Chú à? Tôi mới ba mươi ba thôi, chú cái đầu cậu ấy!” Ông chú theo bản năng muốn vỗ đầu hắn, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của hắn liền ngượng ngùng thu tay. Đào Nhạc đứng dậy muốn đi. “Này này, cậu cứ thế mà đi à?” Ông chú đứng sau lưng hắn hỏi. Đào Nhạc do dự, nghĩ trong bụng, người này dẫu sao cũng có thể là đồng nghiệp của Giang Tuấn Kiệt, rốt cục không cam tâm tình nguyện quay đầu lại nói: “Cám ơn.” Ông chú một hơi trong ngực thiếu chút nữa là tắc nghẽn, “Cảm… cảm ơn cái đầu ngươi ấy. Trả tiền đi! Ta đây là chủ quán chứ không phải nhà từ thiện a!” Đào Nhạc lúc này mới nhớ ra mình còn chưa trả tiền. Ông chú thấy hắn rút bóp da ra tính tiền, nhướn mày thốt lên: “A! Hàng hiệu luôn.” Đào Nhạc không nói, trực tiếp rút ra năm tờ một trăm đưa cho ổng, “Không cần thối lại.” Ông chú không khách khí nhận tiền, trước khi hắn xoay người đi lại hờ hững buông ra một câu: “Nghe nói cậu quen biết với thằng nhóc Giang Tuấn Kiệt à.” Chuyện gì Đào Nhạc cũng có thể bỏ qua không thèm quan tâm, nhưng Giang Tuấn Kiệt thì khác, Giang Tuấn Kiệt là bảo bối trong lòng hắn. Đào Nhạc lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, bước một bước đến trước mặt ổng, “Đúng thì sao?” “Không sao. Tôi chỉ thấy cậu ta không tệ a.” Đào Nhạc thầm nhủ, vô nghĩa. “Bất quá nhìn cậu ta lúc nào cũng một bộ dáng nặng tâm sự vậy đó.” Ông chú vuốt cằm nói, “Mặc dù ở trong quán thì bao giờ cũng thấy sáng sủa sạch sẽ. Nhưng mà chừng nào cậu tới được cái tuổi như tôi, chính là cái tuổi ba mươi này á, tính tình hoạt bát hay là tách biệt với mọi người liếc mắt một cái là có thể nhận ra liền.” Đào Nhạc trong lòng căng thẳng, “Ông muốn nói cái gì?” “Cũng không có gì. Tại tôi thấy bộ dạng cậu như thể nợ cậu ta rất nhiều, cho nên chỉ muốn nhắc nhở cậu mà thôi.” “Làm sao ông biết tôi nợ y rất nhiều?” “Xì. Đã nói với cậu ở cái tuổi này của tôi, chỉ liếc mắt là nhận ra liền mà. Chẳng qua cậu chưa thấy ánh mắt cậu ta khi thấy cậu gọi tên mình, cái kiểu nhìn như thế… chỉ hận không thể làm cậu lập tức biến mất a.” Kỳ thật nãy giờ ổng toàn nói bừa. Lúc ấy ổng căn bản không ở trong này, tình huống là do nghe người ta kể lại. Bọn họ chỉ kể sau khi Đào Nhạc ngất đi, Giang Tuấn Kiệt kêu họ đỡ hắn sang một bên, sau đó cái gì nên làm đã làm rồi. Đào Nhạc nào biết chuyện này mô tê thế nào, hắn chỉ biết Giang Tuấn Kiệt giờ đây chẳng muốn dính dáng gì đến hắn, ngay cả nghe thấy hắn gọi tên mình y cũng đã chán ghét. “Bất quá trả nợ kỳ thật là một nghệ thuật nha.” Ông chú khoan thai nói. “Nghệ thuật?” “Đương nhiên rồi. Người ta bị cảm, cậu đưa hải sản. Người ta giảm béo, cậu đưa thịt béo. Cái này mà gọi là trả nợ sao? Cái này gọi là làm cho người khác không thoải mái.” “Thật ra phải trả như thế nào?” “Vô nghĩa. Đương nhiên là phải tìm hiểu đối phương thiếu cái gì?” Đào Nhạc truy vấn: “Y thiếu cái gì?” Ông chú cười cười nhìn hắn, “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Giang Tuấn Kiệt thiếu cái gì chứ? Đào Nhạc tắm rửa xong đi ra ngoài hiên, nhìn lên phiến cửa sổ hé mở trên lầu, lẳng lặng suy nghĩ. Giang Tuấn Kiệt đã từng thiếu tiền, mà hiện giờ, món nợ đó cũng đã trả xong. Giang Tuấn Kiệt đã từng thiếu thốn tình cảm, hắn cho, y lại quay đầu đem tất cả tình yêu nhận được đi mất. … Mà những chuyện này, tất cả đều là đã từng. Hắn không biết y còn thiếu cái gì, hắn chỉ biết là y nhất định không thiếu hắn. Đào Nhạc vuốt vuốt ngực, chậm rãi ngồi bệt xuống. Từ lúc biết được tin tức của Giang Tuấn Kiệt xong, từng cơn đau ở ngực cứ nhộn nhạo không thôi. Không phải phải nhanh gọn như dao cắt, mà là một loại đau đớn khó chịu như thể bị dồn ép thở không thông. Nhưng mặc kệ thân thể hay trong lòng còn đang âm ỉ nhức nhối, hắn vẫn cảm thấy một tia hạnh phúc. So với mờ mịt không nhìn thấy con đường phía trước, hắn giống như trong đêm tối bắt gặp một ngọn đèn tỏa sáng trên cao cũng là tốt lắm rồi, cho dù ngọn đèn đó xa xôi không thể với đến. Hắn đầu dựa vào tường, chậm rãi cảm nhận thứ hạnh phúc khi có khi không. Từ sau ngày đó. Đào Nhạc hoàn toàn thay đổi phương thức tác chiến ban đầu. Rõ ràng có thể nhận thấy nhất chính là hắn không hề dây dưa bám riết Giang Tuấn Kiệt, mà đổi sang chế độ im lặng bảo vệ. Vô luận Giang Tuấn Kiệt đi đâu, chỉ cần quay đầu lại, trong vòng năm mét chắc chắn có thân ảnh Đào Nhạc. Khoảng cách kiểu đó cho dù đi toilet cũng không hề thay đổi. Mà trong quán café nơi Giang Tuấn Kiệt làm việc lại bắt đầu thích nghi với một vị khách thường trực không cần dùng toilet cho khách mà chỉ thích dùng toilet dành cho nhân viên. Giang Tuấn Kiệt đối với cái đuôi là hắn, sự cảnh giác ban đầu cũng lơi là dần rồi coi như không thấy. Chẳng ngại đụng mặt hắn ở cửa toilet, cứ xem hắn chẳng khác nào không khí. Người duy nhất chăm chú quan sát và coi trọng Đào Nhạc chỉ có ông chủ quán café, người giống ông chú đó kì thật cũng không hẳn là một ông chú già nhàm chán. Chỉ cần ổng nhìn thấy Đào Nhạc sẽ chạy qua tám chuyện từ trời nam đến đất bắc. Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Đào Nhạc cứ cảm thấy khi ổng đang kể về mấy chuyện linh tinh trên trời dưới đất sẽ lơ lễnh kể một chút về chuyện của Giang Tuấn Kiệt. Tỷ như, chỉ ra những người có quan hệ rất tốt với y. Lại tỷ như, biểu hiện khi làm việc của y trông thế nào. Vô số việc vặt không đáng kể tới ổng cũng kể, gom những mảnh vụn ấy lại liền trở thành một Giang Tuấn Kiệt đầy đủ. Một Giang Tuấn Kiệt mà hắn chưa từng biết đến. Chớp mắt ba tháng đã trôi qua. Trong lúc Hạng Văn Huân gọi điện cho hắn, chủ yếu nói là cha mẹ của Đào Nhạc đã thất vọng với hắn tới cực điểm, lúc nào cũng yêu cầu Hạng Văn Huân kéo hắn về. Đào Nhạc cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Tôi sẽ đi gặp họ, nhưng không phải lúc này.” Không phải lúc này thì còn đợi đến lúc nào nữa? Hạng Văn Huân không hỏi, kỳ thật cũng không nhất thiết phải hỏi. Từ khi Giang Tuấn Kiệt mất tích, bộ dạng thất hồn lạc phách của Đào Nhạc ai nhìn cũng thấy, hắn đã quyết tâm đi trên con đường tăm tối này. Cách duy nhất có thể cứu vớt hắn chính là để hắn và Giang Tuấn Kiệt ở bên nhau. Nói cách khác, hãy để hắn sống trong phạm vi có thể hít thở cùng một bầu không khí với Giang Tuấn Kiệt. Nếu không làm một trong hai cách trên, Đào Nhạc chẳng thể coi là đang sống, cùng lắm chỉ tính là cái xác không hồn. Cha mẹ sẽ không chấp nhận gặp một thằng con trai như thế, hắn đã từng bị đuổi ra khỏi nhà. Cho nên chừng nào hắn trở về đó mới là lúc hắn thật sự đang sống. Đào Nhạc hôm nay ngủ dậy, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Người ta bảo gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, hắn còn nhớ rõ, hôm nay là sinh nhật của Giang Tuấn Kiệt. Vì để chúc mừng cái ngày này, hắn đã đặc biệt bao nguyên quán café, lại đặt trước những món mà y thích nhất từ nhà hàng nổi tiếng. Nghĩ đến công cuộc chuẩn bị, hắn cảm thấy vô cùng khẩn trương. Đây là lần đầu tiên sau ba tháng hắn chủ động tiếp cận y. Hắn không biết thái độ của y sẽ như thế nào nữa? Nhưng nhìn những biểu hiện ngày thường, có lẽ y đã bắt đầu dần dần chấp nhận hắn rồi chăng? Lúc ở siêu thị, y sẽ không bỏ ra những thứ mà hắn đã cho vào xe đẩy. Bởi vì mấy cái này đều là những thứ y thích. Khi ở quán cafe, hắn chỉ thích uống café y pha, y cũng chưa từng cự tuyệt việc đó. Thậm chí còn chủ động đặt hai bao đường cạnh cái tách của hắn. Thật ra hắn rất sợ đắng. Uống café đen chỉ vì muốn bản thân thanh tỉnh lại mà thôi. Trên đường về nhà, có đôi khi y thấy hắn không kịp băng qua đèn xanh sẽ thả chậm cước bộ chờ hắn. … Đào Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ có chuyển biến. Lúc đi ra khỏi cửa, trời đã bắt đầu trở gió. Hắn ăn mặc mỏng manh nhưng nhìn sắc trời lại sợ trễ giờ. Giang Tuấn Kiệt mỗi ngày đều đúng tám giờ năm mươi sáng ra khỏi nhà, gió kệ gió, mưa kệ mưa. Đào Nhạc khẽ cắn môi, ôm ngực chạy về hướng nhà Giang Tuấn Kiệt. Khi hắn đến đó, Giang Tuấn Kiệt quả nhiên đúng giờ đi xuống. Không sớm một phút không trễ một giây. Không phải ăn ý, mà là tuân thủ giờ giấc. Đào Nhạc có đôi lúc nhịn không được mà nghĩ, nguyên tắc này của Giang Tuấn Kiệt đến tột cùng là vì công việc hay là vì chính hắn. Mỗi lần nghĩ đến vế sau, hắn sẽ nhịn không được mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng. Bất quá đáng tiếc, loại hưng phấn như này thường sẽ bị bóp chết ngay tức khắc trước biểu tình lạnh lùng trên mặt Giang Tuấn Kiệt. Lúc này hắn lại tự an ủi mình. So với với khoảng cách ngàn dặm trước kia, hiện giờ hai người cứ như này đã tốt lắm rồi, thật sự không còn gì bằng. Đào Nhạc yên lặng đi theo y băng qua đường cái, lúc sắp bước vào quán café, hắn đột nhiên bước nhanh hơn, lại gần khẽ gọi: “Tuấn Kiệt.” Cánh tay đang cầm lấy nắm cửa của Giang Tuấn Kiệt rõ ràng ngừng lại. Ba tháng hắn im lặng không nói làm y tựa hồ quên mất người đứng sau y vẫn có thể nói chuyện. Đào Nhạc chậm rãi tiến lại gần, hít một hơi thật sâu, giúp y đẩy cửa vào nói: “Mời.” Giang Tuấn Kiệt quay đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi bước vào trong. Đào Nhạc tự dưng thấy y không bài xích, cười tủm tỉm đi theo sau. Quán café bày trí theo thiết kế trước của Đào Nhạc, có thả không ít bong bóng và hoa tươi. Giang Tuấn Kiệt đứng trước quầy bar, ngơ ngác nhìn cả quán café không một bóng người. Đào Nhạc cầm lấy bó hoa bách hợp lớn nhất đặt ngay cửa giơ ra trước mặt y, “Tặng em, bách hợp là loài hoa mà em thích nhất.” Giang Tuấn Kiệt nhìn hoa, đồng tử hơi rút lại, vẫn im lặng như trước. Đào Nhạc không để bụng, đặt bó hoa bách hợp lên trên quầy bar trước mặt y, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật em. Vốn muốn tìm một nơi thật lãng mạn, bất quá anh nghĩ em sẽ không chịu nghỉ phép. Cho nên anh đã bao trọn nơi này, em nhìn bên này xem.” Hắn chỉ cái bàn đặt ngay giữa phòng, trên đó đầy ắp mỹ thực, “Đều là những món em thích đấy. Anh cũng nếm thử trước rồi, không tệ lắm. Em tới đây ăn thử một chút đi.” Hắn vươn tay cầm lấy tay Giang Tuấn Kiệt, lại bị giãy ra. Giang Tuấn Kiệt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Anh nói, nơi này đã được anh bao trọn rồi?” “Đúng vậy.” Đào Nhạc nói, “Cho nên hôm nay em có thể nghỉ tròn một ngày, vui vẻ mà hưởng thụ sinh nhật.” Giang Tuấn Kiệt xoay người bước vào sau quầy bar, sau đó lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?” Yết hầu Đào Nhạc lập tức như thể bị miếng giẻ nhét vào giữa, cái gì cũng không nói nên lời. “Hay là vẫn café đen như trước đây?” Giang Tuấn Kiệt nói xong, hai tay lại bắt đầu bận rộn làm việc. “Anh muốn em.” Đào Nhạc nhìn y chăm chú, gằn từng chữ một. Giang Tuấn Kiệt ngừng tay, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Thật xin lỗi. Tôi đã hoàn lương rồi, không bán thân.” Đào Nhạc lại như bị đấm cho một cái thật mạnh. Hắn muốn phát hỏa, lôi hết tất thảy một năm miệt mài tìm kiếm và nỗi đau, ba tháng chờ đợi và sự dày vò, lôi hết chúng nó ra phát tiết một lần… Nhưng khi ánh mắt hắn đối diện với gương mặt bình tĩnh tựa như nước hồ thu, một bụng đầy lời liền nghẹn ngào không nói nổi. —— người ta bị cảm, cậu đưa hải sản. Người ta giảm béo, cậu đưa thịt béo. Cái này mà gọi là trả nợ sao? Cái này gọi là làm cho người khác không thoải mái. Lời ông chủ quán café nói tự dưng hiện ra trong đầu. Hắn nghĩ, bây giờ trong cảm nhận của Giang Tuấn Kiệt, có lẽ hắn chính là hải sản, thịt béo… Không, mà cũng có thể chỉ là một con rệp không đáng nhắc tới. Hắn vuốt mặt, mạnh mẽ trấn áp những lời gào thét từ trong yết hầu vọt ra, “Tuấn Kiệt, hôm nay sinh nhật của em, chúng ta vui vẻ mừng sinh nhật thôi không được sao?” Giang Tuấn Kiệt thản nhiên nói: “Điều thứ 9 trong quy củ của nhân viên, trong thời gian công tác không được làm việc riêng.” Đào Nhạc nài nỉ: “Ăn một bữa cơm với anh thôi cũng không được sao?” “Này không có trong nội dung nghĩa vụ mà tôi phải làm.” Giang Tuấn Kiệt đáp. Đào Nhạc nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười. “Em biết không? Chúng ta đã rất lâu rồi không được nói chuyện bình thường như vậy.” Đào Nhạc nghẹn ngào, “Khi còn ở Ngân Quán, chúng ta vẫn hay cãi nhau như vậy. Em còn thường…” Bang. Cái chai trong tay Giang Tuấn Kiệt đập trên mặt tủ. Y mau chóng đặt nó ở đó rồi xoay người đi ra ngoài. “Thật có lỗi, hôm nay tôi nghỉ phép!” “Tuấn Kiệt.” Đào Nhạc giơ tay kéo y lại. Giang Tuấn Kiệt không buồn nghĩ ngợi đẩy ra. Phịch một tiếng, Đào Nhạc ngã lăn ra đất. Giang Tuấn Kiệt đẩy cửa vội bước ra ngoài. Ngoài trời đang mưa phùn. Từng giọt mưa khẽ tạt vào cổ áo, lạnh thấu xương. Y đi được nửa ngày, đột nhiên quay đầu lại. Người trên đường tụm năm tụm ba, toàn là người xa lạ. Giang Tuấn Kiệt không biết mình đang nghĩ cái gì. Y hẳn là cảm thấy vui vẻ mới đúng, rốt cục đã thoát khỏi cục nợ kia. Nhưng chân lại không tự chủ được mà quay lại. Cửa khép hờ, y vươn tay đẩy ra. Đào Nhạc đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Mở to mắt, lọt vào trong tầm nhìn là một trần nhà toàn vết ố vàng. Quanh mình âm thanh ồn ào cơ hồ muốn làm đầu của Đào Nhạc nổ tung. Hắn ôm đầu, chậm rãi ngồi dậy. Đây là một gian phòng bệnh, giường bên trái trống không, giường bên phải là một ông lão nằm trùm chăn kín mít. Đầu giường bên đó có một đám thanh niên vừa đứng vừa gào khóc thảm thiết như thể muốn làm sập cả gian phòng này. “Câm miệng!” Đào Nhạc không thể nhịn được bật dậy. Tiếng khóc nhốn nháo đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc miệng nhìn hắn, bao gồm cả ông cụ đang nhẫn nhịn nằm trên giường nãy giờ. Đào Nhạc bực bội hất tóc nói: “Muốn khóc chờ chết rồi hẵng khóc!” “…” Không đợi đám thanh niên mở miệng chất vấn, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đã lên tiếng trước trách cứ hắn: “Sao anh có thể nói thế được hả?” Đào Nhạc thân thể chấn động, một bước lao về hướng thanh âm phát ra, gắt gao ôm chặt lấy người nọ: “Quả nhiên là em đưa anh đến đây. Em tới lúc nào thế! Anh còn tưởng em không cần anh nữa!” Giang Tuấn Kiệt cố gắng lôi thân thể mình ra khỏi vòng tay của hắn, nhét cái túi bự đang cầm vào tay hắn, “Vi-ta-min. Bác sĩ nói anh thiếu ngủ trầm trọng, thêm cả dinh dưỡng không cân đối. Cà phê uống quá nhiều.” Đào Nhạc cười ha hả nhận lấy cái túi. “Tổng cộng hai trăm lẻ tám tệ bốn hào. Có hóa đơn ở trong đó.” Đào Nhạc không nhiều lời, rút bóp tiền từ trong túi quần ra, tất cả đều đưa hết cho y. Giang Tuấn Kiệt nhíu nhíu mày. “Về sau em hãy quản lý bóp tiền cho anh.” Đào Nhạc ra vẻ lấy lòng. Giang Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu nói: “Đào tiên sinh, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Anh ngất xỉu ở trong quán, bởi vì anh là khách của quán cho nên tôi mới đưa anh đến bệnh viện, hai trăm lẻ tám tệ bốn hào là tiền thuốc và tiền viện phí.” Y nhìn sắc mặt Đào Nhạc dần đen lại, chậm rãi bồi thêm câu cuối, “Tóm lại. Tôi tự nhận mình không có tư cách để quản lý bóp tiền cho khách. Tôi không phải là ngân hàng.” Y nói xong, nhanh chóng xoay người, nhưng cũng rất nhanh đã bị Đào Nhạc ôm lấy từ phía sau. “Tuấn Kiệt, chúng ta đừng thế này nữa được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu không được sao?” Đào Nhạc tựa đầu chôn mặt vào vai y, tham lam hít lấy hít để hơi thở trên người y. “Đào tiên sinh.” Giang Tuấn Kiệt thản nhiên nói, “Nếu anh còn cứ như vậy tôi sẽ tố cáo anh đang quấy rối tôi đó.” “Vậy em đi tố đi!” Đào Nhạc rốt cục bạo phát! Hắn thả tay ra, đột nhiên đập thật mạnh vào vách tường! Ầm một tiếng. Nghe thấy tiếng động lớn cả đám người đều rụt cổ lại. Đào Nhạc chậm rãi hạ tay xuống. Vách tường rõ ràng lõm vô một chút, trên đó hình như còn dính vết máu mờ mờ. “Anh thật sự không biết bây giờ mình lên làm gì nữa. Tuấn Kiệt!” Tay kia của Đào Nhạc chống lên tường, dựa đầu vào, nhìn qua giống như một đứa trẻ bất lực đang ăn vạ, “Anh biết anh sai, anh thật sự đã sai rồi. Vừa đến Mỹ anh liền hối hận, nhưng anh là một kẻ sĩ diện hão, anh sợ khi anh quay lại tìm em, em sẽ không quan tâm tới anh nữa, anh sợ bị người ta cười nhạo, anh càng sợ bị em cười nhạo. Anh không ngừng nghĩ cách quên em đi, nhưng cuối cùng hình bóng em trong anh lại ngày một đậm sâu. Anh về nước là quyết định sai lầm nhất. Em kết hôn rồi cũng được, em có người khác cũng chẳng sao, cho dù anh phải cướp lấy, dù phải lừa em hay ép buộc em, anh cũng chỉ muốn giành lại em mà thôi… Anh không sợ tù tội, nhưng anh thực sự rất sợ nếu mất em!! Tuấn Kiệt, hãy cho anh thêm một cơ hội… xin em đấy…” “Đào Nhạc.” Giang Tuấn Kiệt chậm rãi xoay lại, đôi mắt đen sâu thẳm giăng kín sương mù, “Anh có biết, điểm yếu lớn nhất của anh là gì không?” Đào Nhạc giơ cái tay bị thương lên quẹt nước mắt, “Yếu đuối. Nhưng anh sẽ thay đổi.” “Không, là ích kỷ.” Giang Tuấn Kiệt nhấp môi, tựa hồ như muốn nổi giận lại nuốt xuống, “Yếu đuối vì chính anh, dũng cảm cũng vì chính anh. Từ đầu tới cuối người anh yêu nhất cũng chỉ có chính bản thân anh mà thôi. Anh cần tôi, là bởi anh nhận ra thiếu tôi anh không vui.” Đào Nhạc há miệng thở dốc. Giang Tuấn Kiệt tiếp tục nói: “Nhưng bộ anh chưa từng nghĩ tới một giả thiết khác sao, có lẽ không có anh tôi mới được vui vẻ?” Đào Nhạc câm lặng. Giang Tuấn Kiệt xoay người, đi ra khỏi phòng bệnh. Mùi vị đặc trưng của bệnh viện dường như làm y khó thở. Đào Nhạc vĩnh viễn không bao giờ biết rằng, trong mấy tháng hắn sang Mỹ y đã trải qua cuộc sống thế nào, thậm chí có lúc trong đầu y còn nghĩ đến chuyện tự sát. Lúc trước ra đi tiêu sái thế nào, giờ đây chỉ còn là một kẻ sĩ diện hão… Giang Tuấn Kiệt nghiến răng cơ hồ muốn chảy máu. “Giang Tuấn Kiệt!” Đào Nhạc đột nhiên lao ra, tiếng rống làm vang cả hành lang. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân trên hành lang đều giật mình, tò mò quay lại nhìn họ. Đào Nhạc bước thấp bước cao đến trước mặt y, từng chữ chậm rãi nói: “Phải! Là anh ích kỷ. Cho nên anh không thể chịu nổi những ngày không có em, cho dù… cho dù em không có anh càng sống hạnh phúc, anh cũng không thể nào chấp nhận được. Anh khó chịu, anh ghen tị, anh phát điên mất! Nhưng anh thề với em, anh sẽ dùng tất cả sự ích kỷ của mình để mang đến hạnh phúc cho em. Cho dù…” Môi hắn run run, “Phải đổi bằng sinh mạng của anh!” Giang Tuấn Kiệt ngước mặt lên, trong mắt hiện lên một tia trào phúng. “Anh sẽ đặt hạnh phúc của em ở vị trí cao nhất trong lòng.” Đào Nhạc đột nhiên nhắm vào cái xe đẩy bên cạnh. Y tá thấy hắn làm loạn nãy giờ, sợ tới run lẩy bẩy hét lên, “Anh muốn làm gì?!” Đào Nhạc giật lấy cái kéo, cổ tay xoay lại, đâm thẳng vào tim mình, “Cho nên, nếu em thật sự cảm thấy không có anh càng hạnh phúc… Anh sẽ giúp em tiêu diệt cái gai trong mắt này.” … Tất cả mọi người đều bị dọa đến choáng váng. Có mấy người còn dáo dác nhìn bốn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm dấu hiện của máy quay hay đạo diễn các thứ. Nhưng không có, chỉ có hai người thanh niên này thôi. Một người câm lặng như đã chết, một người điên cuồng như lửa thiêu. Đào Nhạc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Giang Tuấn Kiệt, tựa hồ muốn tìm thấy một chút gì đó xúc động trên gương mặt y. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn chỉ thất vọng mà thôi. Gương mặt thờ ơ của y như thể đang cười nhạo hắn, cười nhạo hắn miệng cọp gan thỏ, trong yếu ngoài cứng… Kéo lại được rút ra giơ lên cao… Sau đó một lần nữa đâm xuống! Đau đớn lập tức vặn xoắn tất cả các giác quan của Đào Nhạc, dây thần kinh chịu đựng đứt dần, trong đầu hắn giờ hoàn toàn trống rỗng. Nhưng ánh mắt vẫn cố gắng nhìn về phía Giang Tuấn Kiệt. Rốt cục, lần này hắn đã tìm thấy rồi. Nguyên lai, trên khuôn mặt lạnh như băng kia cuối cùng đã bong ra từng mảng. Nguyên lai, y trước giờ vẫn chỉ cố che giấu Giang Tuấn Kiệt của ngày xưa… Nguyên lai… Lại là phòng bệnh, vẫn là cái giường đó. Bất quá đám thanh niên nhốn nháo bên kia giường đều theo bản năng kiềm nén cảm xúc lại. Đào Nhạc dựa vào gối nhìn người ngồi trên cái ghế kia, mặt đen như đít nồi. Ông chủ quán café tay bóc quýt vừa ăn vừa nói: “Chớ có nghĩ nhiều. Không trách cậu được, thật đấy. Là do cái kéo kia quá cùn mà thôi. Bất quá nói thật nhé, cái vụ tự sát như này ấy mà, đáng ra cậu không nên dùng kéo mới phải, ít ra cũng phải chụp lấy dao phẫu thuật a. Tự sát cũng cần có kỹ thuật, không thể…” Câu nói của ổng tự động giảm âm thanh trước ánh nhìn lạnh như băng của Đào Nhạc. Hai người im lặng ngồi một hồi. Ông chú nhịn không được nhìn miếng quýt cuối cùng trên tay, sau đó giơ ra trước mặt hắn, “Ăn không?” “Y đâu?” Đào Nhạc liếc mắt nhìn ổng. “Đi làm rồi.” Ông chú thấy mặt hắn lại có xu hướng ngày càng đen hơn, vội vàng giải thích, “Là cậu ta chủ động xin đi làm nha.” Đào Nhạc vẫn trừng mắt nhìn ổng như cũ. “Này này! Tôi thấy cậu vừa mới tự sát mới ngồi đây trò chuyện với cậu a, sợ cậu lại dại dột thôi, cậu đừng có mà… được một tấc lấn một thước.” Đào Nhạc đột nhiên nói: “Tôi muốn mua quán café của ông.” “Không bán.” Ông chú không thèm suy nghĩ đã trả lời ngay. Đào Nhạc sắc mặt càng lúc càng kém. Ông chú làm bộ như đứa trẻ ngang ngạnh hống hách nói, “Trên thế giới có nhiều nơi tuyển người làm như vậy, bộ cậu ta không đi xin việc ở nơi khác được chắc, chẳng lẽ mỗi lần như thế cậu đều mua lại sao?” Đào Nhạc trầm mặc. “Bất quá…” Ông chú kéo dài hơi. Đào Nhạc thờ ơ. “Giả sử hôm nay cậu ta xin nghỉ một tiếng thì sao nhỉ.” Đào Nhạc hai mắt trừng lớn, “Y đi đâu?” “Ai biết được.” Ông chú nhét miếng quýt cuối cùng vào trong miệng, sau đó bỏ vỏ quýt vào thùng rác, đứng dậy nói, “Có lẽ cậu cứ chờ mong xem sao.” Bởi vì một câu chờ mong, Đào Nhạc đợi một buổi tối không dám ăn cơm, muốn gọi điện thoại, lại không biết nên mở miệng thế nào. Dù sao hôm đó đã gây chuyện đến mức này, cho dù y có bắt máy hắn cũng không nghĩ ra mình phải làm sao mới được. Chẳng lẽ nên nhảy lầu? Tự thiêu? Hay là đóng cửa hít khí gas? Tay nắm cửa cạch một tiếng, chậm rãi đẩy ra. Đào Nhạc không để ý. Hiện tại đã quá giờ thăm bệnh, người tới chắc chỉ có y tá. Nhưng ông lão giường bên kia nhịn không được mà thở dài hai tiếng. Đào Nhạc nhíu mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Tuấn Kiệt đang cầm theo hộp thức ăn đóng cửa lại. “Tuấn Kiệt…” Hắn đột nhiên ngồi thẳng lưng, “Nga!” Kéo tuy rằng đâm không sâu, nhưng miệng vết thương bên ngoài vẫn rất thảm. Giang Tuấn Kiệt kéo tấm ván bàn qua, lấy bát canh từ trong hộp ra. Toàn bộ quá trình đó, Đào Nhạc chỉ im lặng nhìn, cặp mắt lén lút như bọn trộm cắp. Nếu không phải vì không muốn phá hỏng bầu không khí ấm áp hiện tại, hắn chắc chắn đã nước mắt đầm đìa lao vào y. “Uống đi.” Giang Tuấn Kiệt đẩy bát canh đến trước mặt hắn. “Ừm.” Đào Nhạc cực khổ nâng tay lên, cầm lấy thìa. Nhưng do động phải miệng vết thương, cho nên vẻ mặt của hắn nhìn vô cùng đáng sợ. Giang Tuấn Kiệt khẽ thở dài, giơ tay cầm lấy thìa, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn. Đào Nhạc hạnh phúc xém nữa đã đập cánh bay lên. “Tôi đã nói chuyện với bác sĩ điều trị cho anh, vài ngày nữa anh có thể xuất viện được rồi.” “Không ra.” Đào Nhạc trả lời trảm đinh tiệt thiết. Vất vả lắm mới tiến triển được thế này, hắn sao có thể quay ngược mọi chuyện lại điểm xuất phát được. Nghĩ lại những ngày ban đầu sáng sớm tối khuya hắn phải chầu chực dưới lầu, đầu hắn liền lắc nguây nguẩy như trống bỏi. Giang Tuấn Kiệt im lặng nhìn hắn, nhìn đến khi đầu hắn phải dừng lại mới thôi. Đào Nhạc mím môi khép nép hỏi: “Ở thêm vài ngày nữa được không?” Từng ngón tay của Giang Tuấn Kiệt siết chặt cái thìa, sau đó như thể được cổ vũ tinh thần rút từ trong túi quần ra hai cái chìa khóa, “Tiền thuê nhà mỗi tháng sáu trăm, bao điện nước, không bao ngày ba bữa cơm…” Không đợi y nói xong, Đào Nhạc đã nhanh tay giật lấy cái chìa khóa, nâng niu trong tay như thể bảo bối. “Buổi tối đúng mười rưỡi tắt điện.” Giang Tuấn Kiệt nói, “Sáng tối đều phải đổ rác một lượt…” Đào Nhạc cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, hai tròng mắt bắt đầu ươn ướt. Trong lúc ngẩn ngơ… Một thanh niên diện mạo tuấn tú lại ngây ngô khoanh tay đứng dựa trước cửa, dùng giọng điệu xa cách nói: “Tiền thuê nhà mỗi tháng sáu trăm, bao điện nước, không bao ngày ba bữa cơm…” “Buổi tối đúng giờ là phải tắt điện, không được lớn tiếng ồn ào.” “Rác thay nhau đổ, tắm rửa phải dọn sạch sẽ phòng tắm…” “…” Nước mắt rốt cục rơi xuống, tí tách nhỏ vào bát canh. —
Edwin và Winston*Sau trăm năm“Không ngờ sau khi tỉnh giấc người đầu tiên em gặp lại chính là anh, anh nói xem đây chẳng phải là duyên phận sao?”Bên ngoài một quán café nằm ngay khu phố trung tâm ở Pari, một mỹ nữ tóc đỏ mặc chiếc váy ngắn hết cỡ đang nhiệt tình chèo kéo nam tử tóc vàng bên cạnh, trong lúc đang trò chuyện lại không ngừng dùng nửa phần trên hấp dẫn của mình cọ rồi lại cọ vào người đối phương.Nhiệt tình như vậy hiển nhiên làm nam tử tóc vàng có chút ăn không tiêu, ánh mắt không ngừng quét sang bốn phía, sau đó lặng im nhìn lên đồng hồ khổng lồ trên nóc của tòa cao ốc chính phủ mới xây đầu năm nay.Mặc dù y ghét cay ghét đắng vị thị trưởng thành phố đã từng tuyên bố mập mờ mình là đồng tính luyến ái, không khỏi làm cho người dân ghê tởm đến chán ngán, nhưng không thể không thừa nhận ngồi trước tòa nhà chính phủ là một hành động cực kỳ sáng suốt vì ở đây tiếng chuông cảnh báo không ngừng reo vang . Ít nhất cũng tránh để y trực tiếp nâng tay làm chuyện thất thố.Mỹ nữ tóc đỏ thấy y chậm chạp không chịu phản ứng, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Winston yêu dấu, đêm nay rốt cục tới chỗ anh hay chỗ em nào?”Winston ánh mắt đảo sang nơi khác, tận lực tránh nhìn trực diện vào hai quả núi làm y miệng lưỡi khô khốc trước ngực cô ả, nhìn thẳng vào mặt ả nói: “Thật xin lỗi…”“Thật xin lỗi. Đêm nay phải nhờ cô em tự về nhà một mình rồi, y cũng cần phải trở về nhà.”Một giọng nam trầm thấp vang lên, sắc mặt của mỹ nữ tóc đỏ lập tức thay đổi.Huyết tộc trời sinh rất nhạy cảm với máu, vô luận nhân loại hay là đồng loại. Cho nên ngay cả khi đối phương còn chưa bước đến trước mặt, ả vẫn có thể nhận ra đối phương là Huyết tộc đời thứ năm của gia tộc McCorvey.Ở nhân giới, rất hiếm khi gặp được Huyết tộc cao cấp. Bởi lẽ, thay vì phải lén lén lút lút che dấu thân phận, đại đa số Huyết tộc cao cấp đều thích sống cuộc sống ở Huyết tộc giới – nơi mà bất kể lúc nào cũng có thể khoe răng nanh. Đời thứ sáu như Winston đã xem như là hiếm có khó tìm, huống chi là đời thứ năm.“McCorvey đại nhân.” Tay của mỹ nữ tóc đỏ vội vàng rút khỏi khuỷu tay Winston, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.Edwin mỉm cười lại gần.Nụ cười của hắn làm cho người khác có cảm giác tươi đẹp hài hòa như hoa cỏ mùa xuân, mỹ nữ tóc đỏ bất giác thả lỏng tâm tình.Chỉ có Winston biết, ẩn đằng sau nụ cười của hắn là máu điên khiến cho mười hai gia tộc còn lại khiếp sợ muốn chạy còn không kịp. Mà đau buồn một nỗi, một trăm năm trước y đã trở thành nhân chứng kiêm nạn nhân khi gã này lên cơn điên.Edwin nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Winston, vô cùng thân thiết khẽ hôn lên mặt y, sau đó tỏ ra có lỗi từ tận đáy lòng nóivới mỹ nữ tóc đỏ: “Thành thật xin lỗi. Hôm nay là lễ kỉ niệm tròn trăm năm lần đầu tiên ta và y lên giường, cho nên e là bữa khác mới rảnh rỗi để mời cô dùng cơm tối.”Mỹ nữ tóc đỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.Ả đương nhiên đã nghe qua truyền thuyết về gia tộc McCorvey. Ả biết rõ ham muốn của họ với người yêu. Điều duy nhất mà bây giờ ả muốn làm chính là lăn đùng ra đất tiếp tục ngủ thêm hai trăm năm nữa.May là hôm nay tâm tình của Edwin cũng không tệ, sau khi tuyên bố quyền sở hữu Winston xong liền dễ tính thả ả đi.Winston đợi ả đi rồi mới lúng túng giải thích: “Ta không có chạm vào cô ta đâu nha, là tự cô ả mời gọi thôi.”“Cho nên ta mới thả ả đi.” Edwin nói. Kể từ khi hoàn toàn chiếm được thể xác lẫn trái tim của Winston, máu điên trong người hắn nhu hòa phục tùng hơn rất nhiều.Winston âm thầm an ủi bản thân, may mà mới nãy mình đã kiềm chế dục vọng muốn vươn tay chụp lấy hai quả đồi của đối phương.“Ngươi tựa hồ cảm thấy hứng thú với đống thịt trước ngực ả phải không?” Thật ra trong lòng mình, Edwin chưa bao giờ che dấu địch ý đối với tất cả phụ nữ vây quanh Winston.Winston nói: “Tại ta đói bụng.”Edwin nheo mắt lại, tay chậm rãi vuốt ve dọc theo sống lưng y rồi dừng ngay trên mông, “Ở đâu?”Winston túm lấy cái tay không an phận của hắn, “Dạ dày.”Edwin cố ăn đậu hũ được một chút, môi dán ngay tai y, dùng thanh âm cực nhỏ thủ thỉ: “Vậy thì, để thức ăn làm ngươi no rồi ngươi lại dùng thân mình làm ta no nhé.”Winston nhất thời có chút dự cảm bất hảo, nhất là khi Mario dừng xe tại tòa thành trên núi.“Chết tiệt. Không phải ngươi đã nói muốn dùng cơm trên phố sao?” Winston nổi trận lôi đình.Edwin lôi y ra khỏi xe, sau đó đóng cửa lại ôn nhu nói: “Nơi đông người như thế, người ngươi quen cũng nhiều.”Winston khí thế giảm xuống, âm lượng nhỏ hơn vài dexiben so với ban nãy, “Nhưng hôm nay ta muốn đổi khẩu vị.”Nụ cười của Edwin càng thêm ôn nhu, “May quá. Ta cũng muốn thế.”…Dự cảm bất hảo của Winston cuộn trào càng thêm mãnh liệt.Sau khi bước vào tòa thành, trên bàn ăn có đặt một tô bơ trắng đặc sệt.Winston trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, “Đây là bữa tối mà ngươi chuẩn bị cho ngày tròn trăm năm hả?”Edwin nói: “Cái này là để ta ăn.”Winston mũi khụt khịt, sau khi ngửi thấy hương vị của nó, cuối cùng nhịn không được vươn ngón tay nhẹ nhàng phết một ít bỏ vào miệng nếm thử, “Hơi ngọt.”“Bữa tối của ngươi ở đây.” Edwin giơ một ngón tay chỉ về phía cửa trước, vừa khéo đúng lúc Mario bước vô.Winston nghi hoặc nhìn hắn.Tay Mario từ đằng sau giơ ra rồi cung kính đặt một thứ gì đó xuống trước mặt Winston.Winston không thể tin nổi nhấc nó lên, “Cái này?”“Đúng thế.” Đối mặt với ánh mắt gần như là chất vấn của y, biểu hiện của Edwin vẫn khá là thản nhiên.“Hamburger của McDonald’s.” Winston xé bỏ hộp đựng của hamburger, liên tiếp ngoạm hai ba miếng thật to đã nuốt sạch vào trong bụng, giọng đầy căm phẫn gầm gừ, “Được lắm! Ta đã quyết định rồi, ta sẽ đi đăng kí tham gia vào đội tuyển bóng đá Pháp. Vì để bảo tồn thể lực, từ nay về sau ta sẽ cấm hết tất thảy vận động khiến thể lực hao tổn!”Edwin nhún vai: “Ta không nghĩ là họ sẽ xếp một thành viên vừa già quá tuổi lại không có chút danh tiếng nào vào đội đâu.”Winston hừ lạnh: “Chờ sau khi ta một cước đá văng khung thành đối thủ rồi bọn họ không muốn cũng phải sắp xếp thôi.”“Được rồi. Nếu ngươi kiên trì…” Edwin bất động thanh sắc nhích về phía y, “Bất quá chuyện của ngày mai cứ để ngày mai tính, hôm nay…”“Ngươi muốn cũng đừng có mơ!” Winston lùi ra hai bước, cảnh giác nhìn hắn.Edwin dừng bước, nhìn cái chậu trên bàn: “Chúng ta không nên lãng phí cái này.”“Đây là cái gì?”“Đây là phát minh mới nhất của một công ty chuyên n
Tác giả :
Tô Du Bính