U Lan
Chương 1: Mở đầu
Lúc này chiến loạn đã lâu, lại thủy chung không thấy hòa bình phủ xuống nơi loạn thế.
Bắc Quốc cùng Nam Quốc, trong lúc đó lấy sông Trầm Tinh để ngăn cách, hai nước coi đây là biên giới. Phương Đông đại dương mênh mông, phương Tây thì có hai mươi ba đỉnh núi cao, núi cao lẫn trong mây, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ không thay đổi.
Bắc Quốc lập đô Long Thành, nữ vương chuyên chính, đất đai cằn cỗi, thời tiết khắc nghiệt, lấy chăn thả làm nghiệp, cả nước bất luận nam nữ già trẻ, đều là dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến.
Nam Quốc lập đô Phượng thành, hoàng đế ngu ngốc, quan văn lộng quyền, võ quan cậy mạnh, chính trị hủ bại. Song, phía nam khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, thích hợp trồng trọt, lương thực dư thừa, tuy ở trong chiến loạn, các ngành nghề vẫn phồn vinh cường thịnh như trước.
Trận chinh chiến này, từ những chiến loạn rời rạc ban đầu, từ từ diễn biến thành đại chiến mang tính toàn diện, song phương đầu tư vô số tài lực, nhân lực, cùng nhân mạng.
Đánh lại ngừng, ngừng rồi lại đánh, đánh đánh ngừng ngừng, trận chiến này đến nay đã hơn trăm năm.
Quốc thù gia hận, thành một cục diện bế tắc, thâm căn cố để, vĩnh viễn khó hòa giải…
Bắc Quốc cùng Nam Quốc, trong lúc đó lấy sông Trầm Tinh để ngăn cách, hai nước coi đây là biên giới. Phương Đông đại dương mênh mông, phương Tây thì có hai mươi ba đỉnh núi cao, núi cao lẫn trong mây, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ không thay đổi.
Bắc Quốc lập đô Long Thành, nữ vương chuyên chính, đất đai cằn cỗi, thời tiết khắc nghiệt, lấy chăn thả làm nghiệp, cả nước bất luận nam nữ già trẻ, đều là dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến.
Nam Quốc lập đô Phượng thành, hoàng đế ngu ngốc, quan văn lộng quyền, võ quan cậy mạnh, chính trị hủ bại. Song, phía nam khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, thích hợp trồng trọt, lương thực dư thừa, tuy ở trong chiến loạn, các ngành nghề vẫn phồn vinh cường thịnh như trước.
Trận chinh chiến này, từ những chiến loạn rời rạc ban đầu, từ từ diễn biến thành đại chiến mang tính toàn diện, song phương đầu tư vô số tài lực, nhân lực, cùng nhân mạng.
Đánh lại ngừng, ngừng rồi lại đánh, đánh đánh ngừng ngừng, trận chiến này đến nay đã hơn trăm năm.
Quốc thù gia hận, thành một cục diện bế tắc, thâm căn cố để, vĩnh viễn khó hòa giải…
Tác giả :
Điển Tâm