U Lan Lộ
Chương 6: Điện tuyển
Ngày mười bốn tháng tư, chính là ngày tuyển tú. Không được không chu đáo, các tú nữ toàn bộ đều thức dậy chải đầu trang điểm thay y phục. Các cung nữ hầu hạ bận rộn vội vàng bưng chậu nước tới các phòng, người đi tới đi lui cảnh tượng náo nhiệt. Sau một trận binh hoang mã loạn. Ba mươi sáu danh tú nữ đợi tuyển chọn cuối cùng cũng trang điểm chải chuốt chỉnh tề, thuận theo hướng dẫn của Quý Tường đi tới trước Chiêu Dung điện đợi đế hậu điểm tuyển. Vì thời gian hãy còn sớm, đế hậu chưa tới, người liên quan chỉ có thể đứng đợi ngoài điện. Đứng đợi đã lâu đến giờ Thìn(7h sáng – 9h sáng), mấy thiếu nữ thân mềm mại thể suy nhược chưa bao giờ chịu đựng, mặc dù cố hết sức miễn cưỡng chống đỡ, cũng không tránh khỏi phần chân bủn rủn không còn chút sức lực nào, thân thể mềm mại run nhè nhẹ. Ngay cả Quý Tường cũng có chút không chịu nổi, lặng lẽ kêu lên bên người một tên tiểu thái giám, đối hắn nói: “Nhanh đi bẩm báo với bệ hạ và hoàng hậu, các tú nũ đã ở Chiêu Dung điện cung kính chờ đợi thánh giá.” Tiểu thái giám vâng một tiếng rồi đi.
Triệu Dự lúc này ư, đang bận chăm sóc cho Nhiễm Ngọc Nùng. Đối với chuyện dung nhan có thể gần gũi Nhiễm Ngọc Nùng thống thống khoái khoái(cố sức vui vẻ sảng khoái), Triệu Dự là từ trước tới nay cũng không muốn mượn tay người khác. Hơn nữa thân phận Nhiễm Ngọc Nùng đặc biệt, bất kỳ cung nữ hay thái giám nào đến đụng vào thân thể xích lõa của y, cũng đều khiến cho Triệu Dự rất không dễ chịu. Thế là, Tống Anh đế nhật lý vạn ky, mỗi ngày làm việc với mỗi bộ phận, chính là xoa bóp toàn thân cho ‘Lão bà’ nhà mình, rồi mới không quên bôi lên trên từng tấc da thịt hơn mười tầng sương cao(kem trắng), phấn sương dùng để chăm sóc mỹ dung(làm đẹp). Mà hai người –nhất là Triệu Dự – lại đang ở vào độ tuổi huyết khí phương cương(tinh lực dồi dào, mạnh mẽ), bình thường chạm vào bôi loanh quanh sẽ có cảm giác, miệng khô lưỡi khô. Cuối cùng dứt khoát liền ôm nhau cùng một chỗ kéo tú trướng (màn che) ừ ừ ai ai(tuyệt, ôi, trời ơi…) nổi lên. Đương nhiên vẫn còn muốn tiếp tục xoa bóp, song chỉ có điều Triệu Dự dùng bôi lên chính thân thể mình.
Hôm nay Triệu Dự lại làm cho thân thể xích lõa của ‘lão bà’, lúc hỏa đã lên cao, kéo quần mình xuống đã muốn đề thương lên ngựa (cầm thương lên ngựa) để tiết dục. Cũng may Nhiễm Ngọc Nùng vẫn còn minh mẫn, kẹp chặt hai chân cũng không cho Triệu Dự tách ra. Còn nắm chặt cái đầu kiên quyết hướng tới tiếp cận hung nhũ(ngực vú), gào to lên nói: “Đi xuống cho ta, tức khắc sẽ đến Điện tuyển ngươi còn nảy sinh tính dục cái gì? Lại mù quáng càn quấy, ba ngày cũng đừng mong….” Suy nghĩ một chút, y nghiến răng nói: “Đừng nghĩ sẽ thượng được ta.” Triệu Dự cái thằng nhãi gian xảo giảo hoạt, lần trước hắn ưng thuận một ngày không thượng trên giường mình, rốt cuộc lại đem mình lừa gạt thượng trên Long sàn trong tẩm cung hắn, làm đi làm lại làm cho một đêm cực khổ, sau chuyện đó còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói là quả thực là có giữ đúng lời hứa hẹn không có thượng ở trên Phượng tháp ở Phượng Nghi cung a. Khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng chán nản.
Triệu Dự nghe vậy không thể làm gì khác hơn là hậm hực từ trên người y đi xuống. Nhiễm Ngọc Nùng vội vàng kéo chăn qua che khuất thân để tránh cảnh xuân bị lộ ra ngoài. Giương giọng gọi người hầu Thanh Nguyệt, Kỳ Nguyệt ở bên ngoài cửa tiến vào hầu hạ. Triệu Dự tức giận ngồi ở một bên, nhưng lập tức bị hấp dẫn, dồn chú ý vào y phục và trang sức nàng Thanh Nguyệt bưng lên. Vươn cánh tay kéo một cái, túm lấy một cái Khỏa hung(áo ngực), ở trong tay vừa giơ lên trái phải vừa lộn vừa nhìn, cái miệng mở to quăng đi, nói: “Không đẹp mắt, màu sắc, hoa văn khó coi. Vậy mà cũng xứng dùng để bao lấy bộ ngực sữa của hoàng hậu sao?” Nói xong đang trừng mắt nhìn Thanh Nguyệt: “Đi, cầm mấy cái khác sang đây.” Thanh Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải ngoai người tự mình đi lấy hơn mười cái Khỏa hung mang qua cho Triệu Dự lựa chọn. Triệu Dự đối với một đống Khỏa hung bới móc chọn lựa, không phải chê màu sắc không đẹp, thì lại chê hoa văn tầm thường, nếu không thì lại chê kiểu dáng cổ lỗ sĩ. Đến cuối cùng, toàn bộ Khỏa hung đều bị Triệu Dự chê không đáng một đồng. Triệu Dự phát cáu quá đáng: “Mấy thứ vô liêm sỉ, mượn những thứ mặt hàng hạ lưu này để làm nhục, Thượng phục cục hàng năm nhận nhiều ngân lượng như vậy, lại có thể làm không ra một cái Khỏa hung xứng với song nhũ của hoàng hậu sao? Lố lăng, buồn cười!!! Có thật là cho rằng Trẫm không giết được hắn sao?” Nhiễm Ngọc Nùng khó xử hận không thể chui xuống dưới giường, nhìn chằm chằm vào Thanh Nguyệt mấy nàng cũng cười nhưng không dám cười, biểu tình lại càng quái đản. Cuối cùng không thể nhịn được nữa nói: “Bệ hạ, mời ngài đi ra ngoài, để Thanh Nguyệt các nàng hầu hạ nô tì mặc y phục là tốt rồi.” Triệu Dự đang muốn khước từ, thấy ánh mắt Nhiễm Ngọc Nùng đã trở nên tàn khốc, buộc lòng phải ngượng ngùng nói: “Vậy…Nếu không thì ta mặc áo lót cho ngươi trước.” Nhiễm Ngọc Nùng không thể không đồng ý, Triệu Dự cũng không dám mượn đề tài để nói chuyện mình, qua loa chọn lựa lấy một cái khỏa hung bản thân để ý tự mình mặc vào cho Nhiễm Ngọc Nùng. Cho y mặc áo lót tiết khố(quần lót), rồi mới không tình nguyện đi ra. Đợi hắn vừa đi xong, Nhiễm Ngọc Nùng nhảy xuống giường, Thanh Nguyệt cùng mấy nàng lập tức tới vây quanh, mặc y phục, chải đầu, vội vàng chuẩn bị một hồi.
Khó khăn lắm mới ra được khỏi cửa, Triệu Dự kiên quyết kéo Nhiễm Ngọc Nùng cùng hắn ngồi chung một kiệu. Ngồi ở trên kiệu hắn cũng không hiền lành, mặc dù rõ ràng là không dám làm mấy việc quá giới hạn, mờ ám mà trên đường không ngừng, khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng hết sức phiền muộn. Đến lúc đến Chiêu Dung điện, mọi người thấy người trước mặt, chính là hoàng hậu sắc mặt mang theo vẻ không lo, phảng phất có khí giông tố. Nhưng bệ hạ mặt mày hớn hở, tinh thần yên ổn khí thế sảng khoái. Mấy người không rõ nội tình âm thầm cảm thán: nữ nhân chính là nữ nhân, hoàng hậu ngày thường khoan dung tài đức, ngày hôm nay chính là lay động ghen tuông. Bệ hạ thường ngày đối với hoàng hậu ân sủng muôn vàn, đến lúc có cơ hội nạp tân sủng, không ngờ lại thay đổi tâm địa gian xảo. Có thể thấy được hai chữ Chân tình, ở Thiên gia quả thực khó tìm.
Đế hậu hai người cũng không biết hành vi không được kiềm chế vừa nãy đã khiến cho người dưới hiểu lầm lớn. Tách nhau vào chỗ ngồi, phất tay cho phép mấy người quỳ lạy bình thân. Ngự tiền điểm tuyển cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Đám thiếu nữ khuôn mẫu tiến lên khom thân bái kiến đế hậu, chờ đế hậu tùy ý đặt vài câu hỏi. Tô Thiển Ngâm không ngờ có chút hồi hộp, ngày hôm nay nàng cố tình một bộ bạch đoạn(sa tanh trắng) tay áo phồng ra bên ngoài gài thắt lưng, vạt trước tay áo có thêu dây kim tuyến đa dạng. Ở bên dưới là váy lót thủy lam sắc. Tóc vấn đơn giản cố định bằng một cây ngọc trâm. Rồi cắm một đóa trà mi. Trang phục tự nhiên đi cùng với hoa văn trang trí thế này, làm cho mấy tú nữ trang điểm bôi phấn dày đậm trong lúc đó nhìn cực kỳ trưởng thành. Thế nhưng nàng vẫn không dám lơi lỏng. Mắt đang hướng về phía trước, có chút thận trọng, nhân nhượng rồi mới dời bước tiến lên, thanh nhã cúi đầu, hướng đế hậu thỉnh an, tiếng nói như chim hoàng anh xuất cốc. Triệu Dự ngồi ở trên cao, quan sát Tô Thiển Ngâm trên dưới một chút, vung tay lên. Phúc Lộc vội vàng đi qua đưa một khối ngọc bài cho Tô Thiển Ngâm, ý là nàng đã trúng tuyển. Tô Thiển Ngâm tiếp nhận ngọc bài, trong lòng thở dài một hơi, thanh âm cũng phóng túng càng thêm thanh thúy dễ nghe: “Tạ ơn hoàng thượng.” Rồi mới ưu nhã lui ra. Ở bên ngoài quan sát điểm tuyển tiếp theo.
Tiếp tục lại có thêm mấy tú nữ nữa trúng tuyển, Tô Thiển Ngâm tỉ mỉ quan sát các nàng. Ngẫm nghĩ xem những người này ai có thể kết làm đồng minh, người nào phải cảnh giác. Thấm thoát, một loạt tú nữ cuối cùng tiến lên, Lưu Uyển Thiến đang đứng trong đó. Chỉ thấy nàng ta không chút lo lắng, khuôn mặt tự tin vinh dự, đợi đến lượt mình thì, lại dịu dàng tiến lên, khom thân cúi đầu. Trong miệng đang thỉnh an bệ hạ, hoàng hậu, nhưng thân thể hoàn toàn không hướng tới phía hoàng hậu bên cạnh một chút. Càng lớn mật ngẩng đầu, trong mắt mang theo tiếu ý nhìn về phía hoàng thượng. Tô Thiển Ngâm chú ý tới Thượng nghi nữ quan ở bên cạnh hoàng hậu đã bắt đầu cau mày, nhưng bản thân hoàng hậu ngược lại sắc mặt như cũ, vô động vô trung(không quan tâm)
Triệu Dự nhìn lướt qua Lưu Uyển Thiến, xoay người hỏi Phúc Lộc: “Trẫm đã điểm lựa bao nhiêu danh tú nữ rồi?” Phúc Lộc hạ thấp người đáp: “Kính thưa bệ hạ, tổng cộng có mười chín tên tiểu chủ trúng tuyển.” Triệu Dự “Nga” một tiếng, nâng ngón tay chỉ Lưu Uyển Thiến nói: “Lưu dụng” (giữ lại làm việc, tiếp tục sử dụng…). Không đợi Lưu Uyển Thiến cúi đầu tạ ơn, hắn đã xoay người cười với Nhiễm Ngọc Nùng nói: “Được một số chẵn, nhiều may mắn!!” Lưu Uyển Thiến chưa thối lui sắc mặt mừng rõ lập tức biến thành trắng như tuyết.
Điển tuyển kết thúc, lần này Triệu Dự điểm tuyển được hai mươi danh tú nữ. Theo nghi thức, toàn bộ tú nữ trúng tuyển đặc biệt không có thứ tự, nhất loạt đều đứng hàng tài tử nhất đẳng. Chúng tài tử cùng nhau bái tạ long ân của hoàng thượng hoàng hậu, Triệu Dự khoát tay cho phép mấy nàng đứng lên, rồi mới dắt tay Nhiễm Ngọc Nùng cùng nhau đi.
Lúc trở về Phượng Nghi cung, Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được nói: “Ngươi cũng thật là, đang lúc có nhiều người trước mặt như vậy, lại làm cho Uyển Thiến không có mặt mũi như thế?” Triệu Dự hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xem cái thần sắc của nàng ta hết sức ngông cuồng. Ỷ mình là cháu gái của thái hậu thì dám kiêu ngạo như vậy. Lúc có mặt ta cũng dám vô lễ với ngươi, sau lưng ta lại càng không biết mạo phạm ra cái loại sự tình gì! Không để ta cho nàng ta biết tay, thật đúng là cho rằng nơi đây cũng giống như phủ Quang Vinh quốc công để cho nàng ta làm nũng khóc lóc om sòm sao.” Nhiễm Ngọc Nùng thở dài nói: “Ngươi nghĩ nàng ta không tốt, vừa rồi cũng đừng chọn nàng ta. Không thích nhìn lại tuyển nàng tiến cung, vậy không phải là trêu đùa người sao?” Triệu Dự thở dài: “Ai muốn tuyển nàng ta? Cũng do thái hậu cùng với gia tộc Lưu thị căng thẳng nên mới phải đưa nàng ta tới.” Lạnh lùng cười, Triệu Dự tự nói: “Trông cậy dựa vào cái thứ nha đầu điêu ngoa đến khống chế ta sao? Mưu toan thật lớn.” Vừa dứt lời, thấy Nhiễm Ngọc Nùng nhìn hắn lo lắng, trong lòng dao động. Mặt mày căng thẳng mới dịu xuống. Đem Nhiễm Ngọc Nùng kéo vào trong lòng hôn nhẹ nói: “Bảo bối đừng sợ, ta nói rồi sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi cùng hài tử của chúng ta, không cho bất luận là kẻ nào dám khi dễ ngươi.” Nhiễm Ngọc Nùng ở trong lòng hắn lắc đầu nói: “Không phải là ta sợ, ta là lo cho ngươi.” Y ngẩng đầu, thâm tình nhìn Triệu Dự. Triệu Dự trong lòng nóng lên, cúi người hướng đôi môi Nhiễm Ngọc Nùng hôm lên. Môi hôn môi, dục hỏa buổi sáng cố nén lần thứ hai lại bùng cháy. Triệu Dự đưa tay xé, đem y phục trên người Nhiễm Ngọc Nùng nhanh chóng kéo ra sạch sẽ, ôm ngang nhanh chóng mà ôn nhu phóng lên giường. Tự mình chân tay luống cuống cởi sạch y phục nhào tới. Trong khoảnh khắc, mút hút rên rỉ vì vậy, lạc thú tràn ngập trong phòng.
Triệu Dự lúc này ư, đang bận chăm sóc cho Nhiễm Ngọc Nùng. Đối với chuyện dung nhan có thể gần gũi Nhiễm Ngọc Nùng thống thống khoái khoái(cố sức vui vẻ sảng khoái), Triệu Dự là từ trước tới nay cũng không muốn mượn tay người khác. Hơn nữa thân phận Nhiễm Ngọc Nùng đặc biệt, bất kỳ cung nữ hay thái giám nào đến đụng vào thân thể xích lõa của y, cũng đều khiến cho Triệu Dự rất không dễ chịu. Thế là, Tống Anh đế nhật lý vạn ky, mỗi ngày làm việc với mỗi bộ phận, chính là xoa bóp toàn thân cho ‘Lão bà’ nhà mình, rồi mới không quên bôi lên trên từng tấc da thịt hơn mười tầng sương cao(kem trắng), phấn sương dùng để chăm sóc mỹ dung(làm đẹp). Mà hai người –nhất là Triệu Dự – lại đang ở vào độ tuổi huyết khí phương cương(tinh lực dồi dào, mạnh mẽ), bình thường chạm vào bôi loanh quanh sẽ có cảm giác, miệng khô lưỡi khô. Cuối cùng dứt khoát liền ôm nhau cùng một chỗ kéo tú trướng (màn che) ừ ừ ai ai(tuyệt, ôi, trời ơi…) nổi lên. Đương nhiên vẫn còn muốn tiếp tục xoa bóp, song chỉ có điều Triệu Dự dùng bôi lên chính thân thể mình.
Hôm nay Triệu Dự lại làm cho thân thể xích lõa của ‘lão bà’, lúc hỏa đã lên cao, kéo quần mình xuống đã muốn đề thương lên ngựa (cầm thương lên ngựa) để tiết dục. Cũng may Nhiễm Ngọc Nùng vẫn còn minh mẫn, kẹp chặt hai chân cũng không cho Triệu Dự tách ra. Còn nắm chặt cái đầu kiên quyết hướng tới tiếp cận hung nhũ(ngực vú), gào to lên nói: “Đi xuống cho ta, tức khắc sẽ đến Điện tuyển ngươi còn nảy sinh tính dục cái gì? Lại mù quáng càn quấy, ba ngày cũng đừng mong….” Suy nghĩ một chút, y nghiến răng nói: “Đừng nghĩ sẽ thượng được ta.” Triệu Dự cái thằng nhãi gian xảo giảo hoạt, lần trước hắn ưng thuận một ngày không thượng trên giường mình, rốt cuộc lại đem mình lừa gạt thượng trên Long sàn trong tẩm cung hắn, làm đi làm lại làm cho một đêm cực khổ, sau chuyện đó còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói là quả thực là có giữ đúng lời hứa hẹn không có thượng ở trên Phượng tháp ở Phượng Nghi cung a. Khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng chán nản.
Triệu Dự nghe vậy không thể làm gì khác hơn là hậm hực từ trên người y đi xuống. Nhiễm Ngọc Nùng vội vàng kéo chăn qua che khuất thân để tránh cảnh xuân bị lộ ra ngoài. Giương giọng gọi người hầu Thanh Nguyệt, Kỳ Nguyệt ở bên ngoài cửa tiến vào hầu hạ. Triệu Dự tức giận ngồi ở một bên, nhưng lập tức bị hấp dẫn, dồn chú ý vào y phục và trang sức nàng Thanh Nguyệt bưng lên. Vươn cánh tay kéo một cái, túm lấy một cái Khỏa hung(áo ngực), ở trong tay vừa giơ lên trái phải vừa lộn vừa nhìn, cái miệng mở to quăng đi, nói: “Không đẹp mắt, màu sắc, hoa văn khó coi. Vậy mà cũng xứng dùng để bao lấy bộ ngực sữa của hoàng hậu sao?” Nói xong đang trừng mắt nhìn Thanh Nguyệt: “Đi, cầm mấy cái khác sang đây.” Thanh Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải ngoai người tự mình đi lấy hơn mười cái Khỏa hung mang qua cho Triệu Dự lựa chọn. Triệu Dự đối với một đống Khỏa hung bới móc chọn lựa, không phải chê màu sắc không đẹp, thì lại chê hoa văn tầm thường, nếu không thì lại chê kiểu dáng cổ lỗ sĩ. Đến cuối cùng, toàn bộ Khỏa hung đều bị Triệu Dự chê không đáng một đồng. Triệu Dự phát cáu quá đáng: “Mấy thứ vô liêm sỉ, mượn những thứ mặt hàng hạ lưu này để làm nhục, Thượng phục cục hàng năm nhận nhiều ngân lượng như vậy, lại có thể làm không ra một cái Khỏa hung xứng với song nhũ của hoàng hậu sao? Lố lăng, buồn cười!!! Có thật là cho rằng Trẫm không giết được hắn sao?” Nhiễm Ngọc Nùng khó xử hận không thể chui xuống dưới giường, nhìn chằm chằm vào Thanh Nguyệt mấy nàng cũng cười nhưng không dám cười, biểu tình lại càng quái đản. Cuối cùng không thể nhịn được nữa nói: “Bệ hạ, mời ngài đi ra ngoài, để Thanh Nguyệt các nàng hầu hạ nô tì mặc y phục là tốt rồi.” Triệu Dự đang muốn khước từ, thấy ánh mắt Nhiễm Ngọc Nùng đã trở nên tàn khốc, buộc lòng phải ngượng ngùng nói: “Vậy…Nếu không thì ta mặc áo lót cho ngươi trước.” Nhiễm Ngọc Nùng không thể không đồng ý, Triệu Dự cũng không dám mượn đề tài để nói chuyện mình, qua loa chọn lựa lấy một cái khỏa hung bản thân để ý tự mình mặc vào cho Nhiễm Ngọc Nùng. Cho y mặc áo lót tiết khố(quần lót), rồi mới không tình nguyện đi ra. Đợi hắn vừa đi xong, Nhiễm Ngọc Nùng nhảy xuống giường, Thanh Nguyệt cùng mấy nàng lập tức tới vây quanh, mặc y phục, chải đầu, vội vàng chuẩn bị một hồi.
Khó khăn lắm mới ra được khỏi cửa, Triệu Dự kiên quyết kéo Nhiễm Ngọc Nùng cùng hắn ngồi chung một kiệu. Ngồi ở trên kiệu hắn cũng không hiền lành, mặc dù rõ ràng là không dám làm mấy việc quá giới hạn, mờ ám mà trên đường không ngừng, khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng hết sức phiền muộn. Đến lúc đến Chiêu Dung điện, mọi người thấy người trước mặt, chính là hoàng hậu sắc mặt mang theo vẻ không lo, phảng phất có khí giông tố. Nhưng bệ hạ mặt mày hớn hở, tinh thần yên ổn khí thế sảng khoái. Mấy người không rõ nội tình âm thầm cảm thán: nữ nhân chính là nữ nhân, hoàng hậu ngày thường khoan dung tài đức, ngày hôm nay chính là lay động ghen tuông. Bệ hạ thường ngày đối với hoàng hậu ân sủng muôn vàn, đến lúc có cơ hội nạp tân sủng, không ngờ lại thay đổi tâm địa gian xảo. Có thể thấy được hai chữ Chân tình, ở Thiên gia quả thực khó tìm.
Đế hậu hai người cũng không biết hành vi không được kiềm chế vừa nãy đã khiến cho người dưới hiểu lầm lớn. Tách nhau vào chỗ ngồi, phất tay cho phép mấy người quỳ lạy bình thân. Ngự tiền điểm tuyển cuối cùng cũng bắt đầu rồi. Đám thiếu nữ khuôn mẫu tiến lên khom thân bái kiến đế hậu, chờ đế hậu tùy ý đặt vài câu hỏi. Tô Thiển Ngâm không ngờ có chút hồi hộp, ngày hôm nay nàng cố tình một bộ bạch đoạn(sa tanh trắng) tay áo phồng ra bên ngoài gài thắt lưng, vạt trước tay áo có thêu dây kim tuyến đa dạng. Ở bên dưới là váy lót thủy lam sắc. Tóc vấn đơn giản cố định bằng một cây ngọc trâm. Rồi cắm một đóa trà mi. Trang phục tự nhiên đi cùng với hoa văn trang trí thế này, làm cho mấy tú nữ trang điểm bôi phấn dày đậm trong lúc đó nhìn cực kỳ trưởng thành. Thế nhưng nàng vẫn không dám lơi lỏng. Mắt đang hướng về phía trước, có chút thận trọng, nhân nhượng rồi mới dời bước tiến lên, thanh nhã cúi đầu, hướng đế hậu thỉnh an, tiếng nói như chim hoàng anh xuất cốc. Triệu Dự ngồi ở trên cao, quan sát Tô Thiển Ngâm trên dưới một chút, vung tay lên. Phúc Lộc vội vàng đi qua đưa một khối ngọc bài cho Tô Thiển Ngâm, ý là nàng đã trúng tuyển. Tô Thiển Ngâm tiếp nhận ngọc bài, trong lòng thở dài một hơi, thanh âm cũng phóng túng càng thêm thanh thúy dễ nghe: “Tạ ơn hoàng thượng.” Rồi mới ưu nhã lui ra. Ở bên ngoài quan sát điểm tuyển tiếp theo.
Tiếp tục lại có thêm mấy tú nữ nữa trúng tuyển, Tô Thiển Ngâm tỉ mỉ quan sát các nàng. Ngẫm nghĩ xem những người này ai có thể kết làm đồng minh, người nào phải cảnh giác. Thấm thoát, một loạt tú nữ cuối cùng tiến lên, Lưu Uyển Thiến đang đứng trong đó. Chỉ thấy nàng ta không chút lo lắng, khuôn mặt tự tin vinh dự, đợi đến lượt mình thì, lại dịu dàng tiến lên, khom thân cúi đầu. Trong miệng đang thỉnh an bệ hạ, hoàng hậu, nhưng thân thể hoàn toàn không hướng tới phía hoàng hậu bên cạnh một chút. Càng lớn mật ngẩng đầu, trong mắt mang theo tiếu ý nhìn về phía hoàng thượng. Tô Thiển Ngâm chú ý tới Thượng nghi nữ quan ở bên cạnh hoàng hậu đã bắt đầu cau mày, nhưng bản thân hoàng hậu ngược lại sắc mặt như cũ, vô động vô trung(không quan tâm)
Triệu Dự nhìn lướt qua Lưu Uyển Thiến, xoay người hỏi Phúc Lộc: “Trẫm đã điểm lựa bao nhiêu danh tú nữ rồi?” Phúc Lộc hạ thấp người đáp: “Kính thưa bệ hạ, tổng cộng có mười chín tên tiểu chủ trúng tuyển.” Triệu Dự “Nga” một tiếng, nâng ngón tay chỉ Lưu Uyển Thiến nói: “Lưu dụng” (giữ lại làm việc, tiếp tục sử dụng…). Không đợi Lưu Uyển Thiến cúi đầu tạ ơn, hắn đã xoay người cười với Nhiễm Ngọc Nùng nói: “Được một số chẵn, nhiều may mắn!!” Lưu Uyển Thiến chưa thối lui sắc mặt mừng rõ lập tức biến thành trắng như tuyết.
Điển tuyển kết thúc, lần này Triệu Dự điểm tuyển được hai mươi danh tú nữ. Theo nghi thức, toàn bộ tú nữ trúng tuyển đặc biệt không có thứ tự, nhất loạt đều đứng hàng tài tử nhất đẳng. Chúng tài tử cùng nhau bái tạ long ân của hoàng thượng hoàng hậu, Triệu Dự khoát tay cho phép mấy nàng đứng lên, rồi mới dắt tay Nhiễm Ngọc Nùng cùng nhau đi.
Lúc trở về Phượng Nghi cung, Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được nói: “Ngươi cũng thật là, đang lúc có nhiều người trước mặt như vậy, lại làm cho Uyển Thiến không có mặt mũi như thế?” Triệu Dự hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xem cái thần sắc của nàng ta hết sức ngông cuồng. Ỷ mình là cháu gái của thái hậu thì dám kiêu ngạo như vậy. Lúc có mặt ta cũng dám vô lễ với ngươi, sau lưng ta lại càng không biết mạo phạm ra cái loại sự tình gì! Không để ta cho nàng ta biết tay, thật đúng là cho rằng nơi đây cũng giống như phủ Quang Vinh quốc công để cho nàng ta làm nũng khóc lóc om sòm sao.” Nhiễm Ngọc Nùng thở dài nói: “Ngươi nghĩ nàng ta không tốt, vừa rồi cũng đừng chọn nàng ta. Không thích nhìn lại tuyển nàng tiến cung, vậy không phải là trêu đùa người sao?” Triệu Dự thở dài: “Ai muốn tuyển nàng ta? Cũng do thái hậu cùng với gia tộc Lưu thị căng thẳng nên mới phải đưa nàng ta tới.” Lạnh lùng cười, Triệu Dự tự nói: “Trông cậy dựa vào cái thứ nha đầu điêu ngoa đến khống chế ta sao? Mưu toan thật lớn.” Vừa dứt lời, thấy Nhiễm Ngọc Nùng nhìn hắn lo lắng, trong lòng dao động. Mặt mày căng thẳng mới dịu xuống. Đem Nhiễm Ngọc Nùng kéo vào trong lòng hôn nhẹ nói: “Bảo bối đừng sợ, ta nói rồi sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi cùng hài tử của chúng ta, không cho bất luận là kẻ nào dám khi dễ ngươi.” Nhiễm Ngọc Nùng ở trong lòng hắn lắc đầu nói: “Không phải là ta sợ, ta là lo cho ngươi.” Y ngẩng đầu, thâm tình nhìn Triệu Dự. Triệu Dự trong lòng nóng lên, cúi người hướng đôi môi Nhiễm Ngọc Nùng hôm lên. Môi hôn môi, dục hỏa buổi sáng cố nén lần thứ hai lại bùng cháy. Triệu Dự đưa tay xé, đem y phục trên người Nhiễm Ngọc Nùng nhanh chóng kéo ra sạch sẽ, ôm ngang nhanh chóng mà ôn nhu phóng lên giường. Tự mình chân tay luống cuống cởi sạch y phục nhào tới. Trong khoảnh khắc, mút hút rên rỉ vì vậy, lạc thú tràn ngập trong phòng.
Tác giả :
Hiên Viên Hoa Tế