Tỷ Phu Vinh Dự
Chương 103: Thỏa hiệp (2)
Cái gì? Tiếp tục? Trông thấy bà vợ bị nam nhân gian dâm, ông chồng không chỉ không tức giận, còn để nam nhân tiếp tục? Chuyện hoang đường này, ta trước kia cũng chưa từng nghe qua. Thế nhưng hết thảy quả thật phát sinh trước mắt ta.
Đại nhục bổng của ta chậm rãi héo rút nhưng vẫn cắm trong người Sở Huệ. Nghe thấy La Tất hùng hồn rộng lượng, ta ngược lại kinh hãi lạnh mình, da đầu run lên. Nhìn Sở Huệ quần áo tứ tung, ta nhất thời thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ run giọng hỏi: "La...... La tổng, ngươi đến từ lúc nào vậy?"
"Đã đến đã lâu rồi." La Tất nhàn nhạt mà trả lời.
"Ngươi nhìn thấy tất cả sao?" Ta hỏi.
"Đúng vậy." La Tất gật gật đầu.
"Ngươi có chìa khóa của căn phòng này sao?" Ta hỏi.
" Phòng này do ta thuê , quản lý đã đưa chìa khóa cho ta." La Tất mặt không biểu tình gật gật đầu.
Ta cực lực làm cho mình tỉnh táo lại, cũng cực lực quan sát La Tất, hi vọng từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì đó.
"La tổng...... Ta...... Nhất thời hồ đồ...... Ta......"
Ta biết rõ hiện tại nói cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có thể khép nép cầu xin tha thứ.
"Ai." La Tất thở dài: "Ta rất yêu Tiểu Huệ."
"Ta biết."
Trên gáy đã đầy mồ hôi lạnh, nhưng ta không dám lộn xộn. Sở Huệ cũng không dám lộn xộn mà khẩn trương nhìn La Tất, vẻ ủy khuất ngây thơ làm cho ta áy náy.
"Vừa rồi nếu như Tiểu Huệ không muốn, ta nhất định phải ngăn cản ngươi. Thật đáng tiếc, Tiểu Huệ hiển nhiên thích ngươi, nàng cam tâm tình nguyện. Nếu đã như vậy , dù cho ta hôm nay ngăn trở các ngươi, về sau cũng không cách nào ngăn cản được. Cho nên thay vì làm vậy, không bằng chờ các ngươi thoải mái xong, chúng ta lại đàm phán." La Tất tỏ ra rất bình tĩnh.
Nghe đến đó, hoảng loạn trong lòng ta lập tức được rót vào một liều thuốc trấn tĩnh cực mạnh. Ta biết rõ, chỉ cần có thể đàm phán, vậy thì có giao dịch. Đã có thể giao dịch, ta không cần phải lo lắng cái gì.
"La tổng bây giờ có thể đàm phán sao?"
Ngữ khí cùng tâm lý của ta nhanh chóng chuyển biến theo hoàn cảnh, lá gan cũng lớn lên theo. Thấy Sở Huệ không nói gì, ta điều chỉnh lại tư thế, cúi xuống ôm nàng, để nàng ngồi xếp bằng trong ngực ta. Côn thịt vốn đang mềm rũ lại lặng lẽ cứng rắn, tiến sâu vào mật huyệt của nàng. Ta đột nhiên phát giác, Sở Huệ vịn ta lại dùng móng tay cấu véo cơ thể ta.
"Được, ta là một người sảng khoái, không thích lề mề, cũng không thích quanh co lòng vòng. Nếu ngươi đã chơi vợ ta, ta có ba điều kiện."
La Tất quả nhiên là sảng khoái người, giọng hắn sảng khoái như tính tình hắn, ta đúng là phải bội phục hắn. Trong nội tâm đột nhiên có một ý nghĩ trong đầu, đây không phải lừa bịp chứ? Ta hoàn toàn không tin là Sở Huệ lại có thể phối hợp với La Tất lừa ta, bởi vì ta vẫn còn giữ được sự chủ động. Cho dù thật là như vậy, ta cũng cam tâm tình nguyện, vì mỹ nhân đường mật, ta không tiếc bất cứ giá nào.
"Ba điều kiện gì?" Ta vừa hỏi, vừa ôm Sở Huệ. Mật huyệt trơn ướt ngậm chặt đại nhục bổng của ta, ta thậm chí hơi cảm giác được mật huyệt nhúc nhích đang mút vào đại nhục bổng. Có lẽ là không muốn nhìn La Tất, Sở Huệ đành phải đưa lưng về phía La Tất nhìn ta, chính xác là trừng mắt với ta.
Càng khiến ta cảm thấy hưng phấn kích thích chính là ta rõ ràng có thể cắm côn thịt trong mật huyệt của vợ hắn ngay trước mặt hắn. May mà lễ phục trên người Sở Huệ ngăn trở cái mông nàng, cũng ngăn trở La Tất ánh mắt, hắn không thể trực tiếp trông thấy dương vật của ta đang cắm vào Sở Huệ.
La Tất sắc mặt âm tình bất định, hắn biết ta đang hưởng thụ sự ôn nhu của Sở Huệ nhưng hắn vẫn chậm rãi nói ra điều kiện của hắn: "Thứ nhất, tiêu trừ toàn bộ nợ nần của ta tại kt. Thứ hai, bảo đảm ta cùng với Vạn Quốc Hào không có bất kỳ liên quan gì. Vạn Quốc Hào cho ta mượn bốn trăm triệu, ta hi vọng có thể trực tiếp nộp lên trên mà không phải thông qua Ban Kỷ Luật thành phố. Thứ ba, 5% cổ phần kt của ta đã chuyển nhượng cho Vạn Quốc Hào, ta hy vọng có thể lấy lại số cổ phần này."
La Tất đưa ra điều kiện không thấp, nhưng ta thật sự bất ngờ hắn không giở công phu sư tử ngoạm. Xem ra La Tất cũng là nhân tài, hắn không dùng chiêu đó đủ để chứng minh hắn biết chừng mực, hiểu được tiến thoái, lại thêm hắn gặp chuyện tỉnh táo, đem một chuyện vốn có hại chuyển thành tiền lời. Biểu hiện ra tựa hồ có chút lãnh khốc, kì thực là một loại tỉnh táo. Ta phi thường tán thưởng La Tất, đợi La Tất nói xong, ta gật đầu mỉm cười.
"Trung Hàn lão đệ ngươi đồng ý không?" Trông thấy ta cười, La Tất thử thăm dò.
"Điều thứ hai, ta đề nghị ngươi vẫn nên trực tiếp đem bốn trăm triệu kia giao cho Ban Kỷ Luật thành phố, bởi vì ngươi phải tranh thủ thời gian. Trực tiếp giao cho người của Ban Kỷ Luật sẽ đỡ cho ngươi một thời gian ngắn, ngươi càng sớm nộp lên trên đối với ngươi càng có lợi. Lại thêm Ban Kỷ Luật thành phố cũng là cơ quan có quyền lực rất lớn, ngươi vượt qua họ ngược lại rất có ảnh hưởng đối với các mối quan hệ của ngươi trong quan trường, ngươi hãy suy nghĩ một chút. Những thứ khác ta hoàn toàn đồng ý."
"Ừ. Ta nghe Trung Hàn lão đệ ." La Tất suy tư một chút rồi liên tục gật đầu.
Ta rút đại nhục bổng ra dộng lên hai cái. Động tác vốn rất kín đáo, La Tất không thể nhìn ra, đáng tiếc Sở Huệ cũng không cam chịu yếu thế mà đáp lễ ta hai cái, hung hăng nghiền nát đầu côn của ta mấy lần làm ta run lên, vô ý thức vịn eo nàng bắt đầu đút vào. Sở Huệ khó có thể tự kiềm chế, ưm một tiếng mềm mại ngả lên người ta.
Trên mặt La Tất hiện lên vẻ quái dị, không giống phẫn nộ, cũng không thể nói ghen ghét. Mặt ta nóng lên, vội vàng đình chỉ co rút: "Ách, La tổng, ta có một ý nghĩ, đó là để cho La tổng đảm nhiệm tổng giám đốc kt. Ngoại trừ quyền tài vụ, ngươi có thể sử dụng tất cả quyền lực của tổng giám đốc. Ta không biết La tổng có nguyện ý gánh trách nhiệm nặng nề này hay không?"
Ta đã sơm có ý định chiêu dùng hắn, vì hắn là nhân tài, giờ ta rất cần người như vậy. Chỉ cần có thể khống chế hắn, có hắn chống đỡ phía trước, ta sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm, tuy trên đầu thiếu đi quầng sáng, nhưng bản thân ta đề cao sự an toàn hơn. Trong thời kỳ mưa bão thế này, ít xuất hiện vẫn luôn tốt hơn.
"Thật sao?" La Tất giật mình nhìn ta, Sở Huệ cũng rất giật mình. Ta nháy mắt với Sở Huệ một cái, phối hợp với chuyển động của thân thể, dương vật của ta lại lặng lẽ ma sát vách hang chặt khít. Sở Huệ vụng trộm nhéo ta một cái, rõ ràng phối hợp với ta hơi dựng thẳng cái mông nàng lên, ngay trước mặt chồng nàng mặt cùng ta hoàn thành một lần giao cấu!
"Đương nhiên là thật, trong cuộc họp ban giám đốc ngày mai ta sẽ tuyên bố chuyện này. Ngày mai La tổng có thể xóa chữ phó đi được rồi, làm một người lãnh đạo chính thức, ta tin tưởng đây cũng là lý tưởng của ngươi. Vốn tài vụ cũng có thể cùng giao cho ngươi, nhưng tài vụ vẫn do Hà bí thư nắm giữ, ta cũng bất lực."
Ta mỉm cười nói, nhưng trong lời nói đã cảnh cáo La Tất, Hà bí thư vẫn ở phía sau quan sát chặt chẽ.
" Ta biết, ta biết, chuyện tài vụ ta nhất định phải bàn bạc với Trung Hàn lão đệ. Trung Hàn lão đệ có thành ý như vậy, dù ta bồi phu nhân cũng cam tâm! Ha ha......"
La Tất hưng phấn cười to, tựa hồ quên vợ hắn đang bị ta gian dâm.
"Ngươi là tên chết toi, để vợ ngươi bồi người khác mà ngươi cũng vui vẻ được sao?"
Sở Huệ vẫn một mực lặng yên không nói gì nhưng khi chứng kiến La Tất cười to, nàng cũng thở dài một hơi. Trong lời nói cũng nhiều thêm một phần kiều mỵ, mật huyệt co rút lại thoáng buông lỏng, thừa lúc nói chuyện, liên tục mấy lần giao hợp với ta, khiến ta sảng khoái không thịt.
"Coi như xong! Ngươi là con mụ lẳng lơ, mỗi lần trên giường với ngươi, chỉ cần nói đến ba chữ " Lý Trung Hàn", ngươi trở nên đặc biệt dâm đãng , ngươi muốn cái gì chẳng lẽ ta không biết? Hừ, hôm nay ngươi đã được như ý muốn còn gì!" La Tất nghiêm mặt, rõ ràng mỉa mai Sở Huệ trước mặt ta, chỉ là đề cập đến ta làm ta cả kinh.
"Cái gì? Hai vợ chồng các ngươi ân ái còn gọi ta lên làm gì?" Ta cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
"Bảo bối, ngươi...... Ngươi nói lung tung, chúng ta chia tay."
Sở Huệ không giống giả bộ phẫn nộ. Nhưng nghe nàng nói như vậy, ta dám khẳng định La Tất nói sự thật.
"hắc hắc, chia tay ta thì ngươi tìm ai đây? Trung Hàn lão đệ cũng sẽ không lấy ngươi. Bên cạnh hắn mỹ nữ nhiều lắm, không có một người nào chênh lệch với ngươi." La Tất dựng thẳng lông mày trừng mắt, không chút nào yếu thế.
"Hai người các ngươi ta đều không muốn! hừ, người theo đuổi ta đầy ra đó, ta không chọn được kẻ nào sao."
Sở Huệ tỏ vẻ tức giận, bất quá lời nàng làm ta rất đồng ý.
"Đúng là có khối kẻ, nhưng nam nhân nhân nhượng ngươi, yêu ngươi như ta vậy ngươi tuyệt đối tìm không thấy."La Tất giận tím mặt.
"Hừ, ta cũng không tin không tìm thấy người nào tốt hơn đồ thối tha nhà ngươi gấp chục lần." Sở Huệ nói xong, hốc mắt đỏ lên.
"La tổng, ngươi nói cái gì vậy chứ? Nếu ngươi ly hôn, ta sẽ lập tức lấy Sở Huệ tỷ. Ta sẽ yêu nàng cả đời." Trông thấy bộ dạng Sở Huệ muốn rơi lệ, ta vội ném một ánh mắt cho La Tất buộc hắn rời đi.
Sở Huệ nghe xong, con mắt hồng hồng nhìn về phía ta: "có phải thật vậy không? Nếu là thật, ta...... Hôm nay ta không trở về nhà nữa."
"Thật." Ta dùng sức nhẹ gật đầu.
La Tất thấy ta cùng Sở Huệ liếc mắt đưa tình không để ý đến ai, trong lòng cực kỳ bốc hỏa. Tuy hắn đã được ta hồi báo nhưng vẫn cảm thấy rất uất ức, lúc này Sở Huệ tranh luận không thể nghi ngờ để cho hắn đã có cớ phát tiết lửa giận trong lòng. Nhưng ta nhìn ra được La Tất vẫn rất yêu Sở Huệ, trông thấy Sở Huệ muốn rơi lệ, hắn cũng không hề nổi giận, vung tay lên nói: "Được rồi, vừa nói ngươi thì ngươi lại khóc, ta đi đây."
Nói xong liền quay người bước ra khỏi phòng.
"Thôi mà, đừng khóc nữa! La tổng không để ý tới ngươi thì còn có ta mà!"
Ngón tay ta nhẹ nhàng tuần tra trên người Sở Huệ, da thịt nàng mượt mà như tơ lụa vậy, hoàn toàn không có chút ma sát.
"Ta còn lâu mới khóc, nam nhân không có lương tâm như hắn ta coi như chết rồi." Sở Huệ hờn dỗi mắng to.
"Lý Trung Hàn ta là người rất có lương tâm."
Ta cợt nhả ôm Sở Huệ, côn thịt lần nữa xông vào sào huyệt ôn hòa.
"Ư, ngươi...... Ngươi cũng không phải là người tốt."
Sở Huệ oán hận cắn cặp môi đỏ mọng, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo eo thon. Hai tay ta nâng mông nàng lên, nhục côn khởi xướng một thế công mới.
"Ta đúng là không phải người tốt, chỉ là người làm thỏa mãn nàng mà thôi." Ta không ngừng cười xấu xa.
" Hạ lưu ! Ngay trước mặt bảo bối lại khiến ta như thế, ngươi để hắn xuống đài như thế nào đây? Ta về sau làm sao còn dám gặp mặt hắn? A...... Ngươi nhẹ chút!" Sở Huệ vừa oán trách, vừa rên rỉ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Đừng lo lắng, ta đã đền bù cho chồng ngươi rồi, trong lòng hắn cũng không khó chịu lắm đâu. Lại nói khi hai vợ chồng các ngươi ân ái lại nhắc đến ta, đây cũng là duyên phận đó !"
Ta tranh thủ thời gian vừa an ủi, vừa xông lên. Chỉ là dịch thủy từ người Sở Huệ chảy ra ngày càng nhiều làm ướt quần của ta.
"Ô...... Đừng nói nữa, đều là do bảo bối biến thái! Mỗi lần cùng ta làm chuyện ấy đều hỏi ta có thích ngươi hay không, có phải là rất muốn ngươi hay không. Hừ, thật là biến thái! Ta không bao giờ lẳng lơ, kẻ lẳng lơ mới là Cát Linh Linh."
Sở Huệ kiệt lực giải thích nhưng ta biết rõ vẻ dâm đãng của nàng luôn tiểm ẩn bên trong. Bình thường nhất định không nhìn ra, chỉ có trong cuộc tình ái mới nhìn là thấy hết. Cả Đái Tân Ni thuộc về loại hình này, cho nên Sở Huệ càng giải thích, ta lại càng yêu thích nàng. Hai tay dứt khoát kéo tụt bộ quần áo mỏng manh trên người nàng, lộ ra nhũ phong kiêu ngạo.
"Vậy Sở Huệ tỷ có muốn làm với ta không?" Ta xoa nhũ phong cao ngất hỏi.
"Không muốn, cho tới bây giờ đều không muốn." Sở Huệ lén lút nâng mông lên, sau đó lặng lẽ ngồi xuống, hoàn thành một lần phun ra nuốt vào. Thấy ta nhìn nàng mỉm cười đầy ẩn ý, nàng nâng cánh tay trăng như bột lên, xấu hổ đánh vai ta một cái.
"Làm sao ta lại cảm thấy ngươi đang nói dối?" Ta cười cười trêu tức.
"Ta luôn nói thật." Sở Huệ nghiêm trang quả nhiên rất gây khó chịu.
" Nếu không muốn làm với ta, tại sao lại ra nhiều nước như vậy?"
Vì để cho quần không bị ướt hết, ta đã dứt khoát cởi ra. Bị Sở Huệ chọc cho khó chịu, ta xúc động mãnh liệt đội lên hai cái.
"A...... Lý Trung Hàn, ta hận chết ngươi...... Ư...... Ư...... Chật quá......" Sở Huệ bổ nhào trên người ta, hung hăng cắn lỗ tai ta.
" Thích không?" Ta chịu đựng đau nhức kịch liệt.
"Không...... Không thích." Sở Huệ run giọng trả lời, bởi vì ta bắt đầu hành động thật sự.
Nhưng vào lúc này, mắt ta liếc xéo qua thấy nắm đấm cửa hơi hơi chuyển động, cuối cùng lộ ra một cái khe nhỏ. Ta vốn cả kinh, tiếp theo là muốn cười, ta có chút hiểu được ý nghĩ cổ quái của La Tất. Hôm nay xem ra, chỉ cần có thể được cân bằng tâm lý, La Tất cũng không ghen ghét ta chiếm hữu Sở Huệ.
"Trung Hàn, ngươi nói ta có đẹp không?"
Sở Huệ đột nhiên phong tình vạn chủng nhìn ta, thanh âm khàn khàn từ tính của nàng lại được phát huy vô cùng tinh tế. Liếc nhìn lại, quả thực là một hồ ly lẳng lơ.
"Cực kỳ xinh đẹp."
Trong lòng ta như muốn cười to, bởi vì ta biết rõ Sở Huệ đang cố ý kích thích La Tất.
"Gợi cảm không?"
Sở Huệ khi đã động tình thì vẻ dâm đãng lộ ra rất đặc biệt. Nàng đột nhiên đứng lên, đá văng giày cao gót đi, bộ lễ phục chói mắt cũng phiêu nhiên chảy xuống, lộ ra một thân thể làm cho nam nhân phun máu mũi. Dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Huệ nhìn chằm chằm nhục bổng của vào ta, đôi mắt đẹp như ngập nước khoe khoang vẻ vũ mị tao tư, nàng lần nữa chuẩn bị tư thế ngồi trên người ta, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt lên ngọn súng, nhắm ngay vùng trung ương rậm rạp lông tơ chậm rãi ngồi xuống.
"A." Ta lớn tiếng rên rỉ.
"Thật to, của bảo bối kém xa." Sở Huệ nháy mắt với ta mấy cái, duyên dáng kêu to, loay hoay không ngớt, thật sự là yêu mị tới cực điểm.
"Thật sự to hơn chồng ngươi sao?" Ta nén cười, cố gắng phối hợp với Sở Huệ lớn tiếng hỏi.
Tác giả :
Tiểu Thủ Chương