Tỳ Nữ Vương Phi
Chương 67-1: Điều kiện trao đổi (1)
Lão hoàng đế Phượng Đạt vẫn say mê việc luyện đan của mình hơn việc Hách Liên vương phi bị hạ độc, nhưng vì chuyện Phượng Kính Dạ hôn mê, giờ phút này, Phượng Đạt ngồi trên long ỷ,nghiêm trang trong ngự Thư Phòng, đủ để thấy hoàng đế vẫn đặc biệt lưu tâm Phượng Kính Dạ. Hầu Bảo đứng ở bên cạnh liền dâng nước ấm lên, lão hoàng đế giơ tay xoa xoa nếp nhăn trên trán, rồi lấy bình sứ trên bàn đổ ra hai viên hoàn đan đen thui, ngửa đầu nuốt vào, sau đó nhận lấy cốc nước uống vài ngụm, rồi cẩn thận đậy bình đan lại, đưa cho một Tiểu Đạo Sĩ ở bên cạnh cầm.
Dùng đan dược xong, dường như sức lực của hoàng đế liền tốt hơn, ánh mắt vẩn đục nhìn về phía Trương Minh Hải đang quỳ trên đất, nét mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ phiền chán khi giải quyết chuyện chính sự, ”Được rồi, đứng lên nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Giờ phút này ở trong Ngự Thư Phòng, ngoại trừ Trương Minh Hải ở bên ngoài, mọi người đều đã đến đủ, Minh thừa tướng, Ngự Sử Vương Trọng Sơn, còn có phụ thân của Vương hoàng hậu là Hộ Bộ Thượng Thư Vương Nguyên Đức, Tam hoàng tử, Phượng Sở Thiên, Tả ngôn, còn có bốn đại thần đứng ở phái trung lập.
“Hoàng thượng, Phượng vương gia vào trong đại lao Hình bộ, cưỡng ép vi thần giao ra trọng phạm Lâu Hướng Vãn, trong vụ án hạ độc Hách Liên vương phi, nên vi thần cúi mong hoàng thượng minh xét cho vi thần!” Trương Minh Hải dập đầu quỳ lạy, lộ ra vết thương dài trên cổ do trường kiếm gây ra, “Lúc đó tất cả quan viên Hình Bộ đều có mặt, Phượng vương gia dùng danh hiệu vương gia uy hiếp, nên vi thần không dám mạo phạm.”
“Kính Dạ hồ đồ rồi.” Phượng Đạt híp mắt mở miệng, thân thể mặc long bào vô lực tựa vào trên long ỷ, “Sở Thiên, đi xem Kính Dạ tiến cung chưa? Mau đem án này tra rõ ràng, đừng làm phí phạm thời gian luyện đan tu đạo của trẫm.”
Lúc này Phượng Đạt vừa dứt lời, thì âm thanh cung kính của thái giám từ ngoài truyền đến, “Hoàng thượng, Phượng vương gia muốn bái kiến.”
“Truyền vào.” Thấy Phượng Kính Dạ đến, nét mặt vui sướng lộ ra trên gương mặt già nua, lão hoàng đế muốn nhanh chóng rời khỏi, đem chuyện chính sự ném cho Phượng Sở Thiên và Phượng Tiêu.
Kỳ thực hiện giờ Phượng Đạt chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng vì ăn đan dược, làm mình càng ngày càng già, tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn và da đầy đồi mồi. Trái hẳn với Vương hoàng hậu, dáng người thùy mị thướt tha. Hiện giờ ngoại trừ luyện đan ra, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm đến, ban ngày đần độn, ban đêm ngủ không được an giấc, luôn bị cơn ác mộng quấn lấy làm người đầy mồ hôi trộm, khiến lão chỉ muốn chuyên tâm vào chuyện luyện đan.
“Đừng lo.” Phượng Kính Dạ thoáng thấy Lâu Hướng Vãn có hơi bất an, liền nắm chặt tay nàng lập tức đẩy cánh cửa Ngự Thư Phòng ra, cùng nhau đi vào trong.
Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn còn chưa hành lễ xong, liền bị Phượng Đạt hô lên bình thân, âm thanh kia sao già dặn đến mức xa lạ như thế? Khuôn mặt Lâu Hướng Vãn hơi trắng bệch, từ từ ngẩng đầu lên nhìn trên long ỷ, cho dù cách xa năm sáu thước nhưng khi thấy Phượng Đạt, nét mặt Lâu Hướng Vãn vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc.
“Đây là nha hoàn họ Lâu đã đầu độc Hách Liên vương phi sao?” Phượng Đạt liền hỏi, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, khoảng cách có hơi xa lại thêm mắt không được tốt nên không nhìn rõ lắm, “Hãy nói xem, độc có phải do ngươi hạ hay không?”
Lúc trước do tai biến xảy ra ở Dược Vương Cốc, Lâu Hướng Vãn gieo mình nhảy xuống Sinh Tử Nhai, sống ở đó cùng sư phụ sau một thời gian, Lâu Hướng Vãn lén gạt Cố Thanh Phong cầm lệnh bài huyết sát lâu đi ra ngoài.
Lúc đó, một nhóm người ở Huyết Sát Lâu luôn ẩn mình trong cứ điểm, khi nhận được tin tức một số sát thủ liền đến tiếp ứng, thật bất ngờ nhất khi người gặp Huyết Sát Lâu lại là một tiểu oa nhi với gương mặt trắng ngần, sau khi Lâu Hướng Vãn giơ lệnh bài, người sát thủ lâu lập tức cung kính nghênh đón, mang người ẩn giấu trong tổng đà của huyết sát lâu giữa rừng núi.
Chuyện tình Dược vương cốc lập tức được tra ra, người đến tìm Huyết Sát Lâu chính là hoàng đế Phượng Đạt, hắn muốn lợi dụng sát thủ Huyết Sát Lâu đem bức Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, nhưng hắn không ngờ đến, nhóm sát thủ này lại thay lòng đổi dạ, sau khi Cố Thanh Phong tiếp nhận Huyết Sát Lâu thì chưa từng lộ mặt, đem mọi chuyện trong lâu giao cho cấp dưới xử lý, nhưng vì sợ có một số người có dã tâm trong lúc làm nhiệm vụ, ai trong Huyết Sát Lâu không tuân thủ không được giết hại dân thường liền xử theo quy củ.
Chỉ vì Phượng Đạt trả giá cao hợp ý bọn nhóm sát thủ này, tìm một đám tội phạm trên giang hồ đang chạy tội, sau đó huyết tẩy Dược vương cốc, trong lúc Cố Thanh Phong thấy lệnh bài Huyết Sát Lâu liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Năm đó, bất luận Phượng Đạt khuyên nhủ thế nào, Cố Thanh Phong luôn luôn không đồng ý đến hoàng cung Tố Nguyên, dù lấy thân phận là đại thần hay ngự y cũng không chịu, Cố Thanh Phong tính tình ôn hòa nhã nhặn nhưng người lại rất cố chấp nên lúc đầu cũng từ bỏ, nhưng lúc Phượng Đạt trúng độc vừa khỏi, bên Vương triều Tây Lan kết hợp với hai tiểu quốc bắt đầu phát động chiến tranh, bất đắc dĩ Phượng Đạt mới muốn đem Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, ít nhất cũng vì thân phận hắn là hoàng đệ vương triều Tây Lan, thúc thúc của Bạch Thanh Nguyệt hoàng đế vương triều Tây Lan.
Phượng Đạt cũng không ngờ thân phận của Cố Thanh Phong, cho nên muốn đem người ra khỏi Dược vương cốc, sau đó đe dọa vương triều Tây Lan lui binh, nhưng lúc hai nước chinh chiến, thậm chí thành kẻ thù thì Phượng Đạt cũng không dám nói ra, lại càng không muốn Cố Thanh Phong biết được ý định của mình, cho nên hắn nghĩ lợi dụng thanh danh Huyết Sát Lâu ra tay là tốt nhất, sau đó mang Cố Thanh Phong theo mình ra biên ải để cứu nguy.
Nhưng Phượng Đạt lại không nghĩ đến, trước khi Phượng Đạt trúng độc, Cố Thanh Phong lo lắng cho an toàn của Phượng Đạt, nên đã ra một đạo lệnh chú ý tất cả tin tức của Phượng Đạt, lo lắng có người mua chuộc sát thủ đến ám sát hắn.
Lúc Phượng Đạt đi đến Huyết Sát Lâu, Cố Thanh Phong cũng biết, bất quá hắn không có đi tìm hiểu, Phượng Đạt thân là đế vương, dù sao cũng có rất nhiều việc không thể nói rõ ra, cứ để sát thủ của Huyết Sát Lâu ra tay, nhưng sau đó Cố Thanh Phong trông thấy lệnh bài sát thủ Huyết Sát Lâu rớt ra, tất cả mọi chuyện trong nháy mắt đều được làm rõ, thể xác cùng tình cảm bị phản bội làm hắn quá tuyệt vọng nên không hề do dự liền nhảy xuống Sinh Tử Nhai. Đã mười năm trôi qua, khi đó Lâu Hướng Vãn chỉ là hài tử bốn tuổi, giờ đã hoàn toàn trưởng thành.
Nghĩa phụ lại biến thành già dặn đến thế sao? Ánh mắt Lâu Hướng Vãn trở nên phức tạp hướng về phía Phượng Đạt, không có cách gì đem người có tuổi già sức yếu này hòa với người lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ trong quá khứ, đó là một nam nhân tráng kiệt uy dũng, mỗi lần gặp đều sẽ đến ôm mình, sau đó ném mình vào không trung.
Năm tháng đã làm người già đi, hay do phụ thân hối hận nên mới biến thành thế này! Lâu Hướng Vãn cúi đầu, không nói ra lời làm lồng ngực thấy rất khó chịu, lúc đó sư phụ vì muốn đặt tên cho mình đã viết ra bài thơ lên giấy, giờ muốn dùng những câu thơ đó để nói cho nghĩa phụ biết, xem người có đoán ra được hay không.
Phượng Đạt vì phải xử lý triều chính, nên cách bảy tám ngày mới đến một lần, mà mỗi lần đến lại ở cùng với Cố Thanh Phong nên cứ luôn trì hoãn việc đặt tên, vì thế đã quen gọi Lâu Hướng Vãn là oa nhi, oa nhi, cho đến khi sau này xảy ra chuyện ở Dược vương cốc, Phượng Đạt vẫn không biết tên thật sự của Lâu Hướng Vãn, nhưng chỉ cần Phượng Đạt cẩn thận quan sát né mặt Lâu Hướng Vãn, thì sẽ phát hiện ra vài điểm giống y như tiểu nữ hài khi xưa.
“Phụ hoàng, không thể chỉ vì thuốc do Lâu Hướng Vãn bưng lên, mà nói do nàng ta hạ độc Hách Liên vương phi.” Phượng Sở Thiên liền mở miệng, nhưng Phượng Đạt lại thốt ra thêm một câu, “Nói rõ xem, độc có phải do ngươi hạ không?” Lời nói rất bất đắc dĩ, rõ ràng trong trí nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng là người uy vũ tuấn lãng, thậm chí khi đó người còn ngự giá thân chinh vào cuộc chiến mười năm trước, nhưng vì sao phụ hoàng lại dần thay đổi thành một người khác, đến bây giờ Phượng Sở Thiên đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào với Phượng Đạt nữa, trước kia đã từng khuyên can phụ hoàng hãy trảm thủ tên đại thần luyện đan kia đi, nhưng rốt cuộc lão ta lại khóc lóc rồi ung dung cáo lão hồi hương.
“Thái tử điện hạ, những người có liên quan vụ án đều có nhân chứng làm chứng, chứng minh lúc bọn họ tiếp xúc chén thuốc là không có độc, vả lại còn có Tư ngự y ở trong phòng bếp nhìn thấy, nếu quả có người hạ độc thì nhất định sẽ phát hiện ra, cho nên khi thuốc đưa đến tay Lâu Hướng Vãn là không có độc.”
Trương Minh Hải lại tiếp tục mở miệng, “Lâu Hướng Vãn rời khỏi phòng bếp trước, sau đó Tư ngự y lại phải giao một số chuyện cho hạ nhân làm, mới rời đi, lúc đó đã cách xa Lâu Hướng Vãn không quá một trượng, mà trên đường đi lại không thấy người nào tiếp xúc đến chén thuốc, đến khi Lâu Hướng Vãn đem vào trong phòng giao cho Minh tiểu thư. Khi đó có mặt Phượng Vương gia và hoàng hậu nương ương, Tam hoàng phi, đều có thể làm chứng cho Minh tiểu thư không có hạ độc, theo như suy đoán, ngoại trừ Lâu Hướng Vãn ra không còn kẻ thứ hai nào có cơ hội hạ độc Hách Liên vương phi được!”
Trương Minh Hải tin vào lập luận của mình, liền đắc ý cười nhìn qua Phượng Kính Dạ, cho dù được vương gia bảo vệ thì đã sao, bây giờ có mặt hoàng thượng cùng Vương hoàng hậu, còn có cả Tam hoàng tử và Minh thừa tướng, đều là bằng chứng vô cùng xác thực, muốn Lâu Hướng Vãn thoát tội cũng không phải là chuyện dễ.
“Nói vậy chỉ có tiểu nha hoàn này có cơ hội hạ độc sao?” Phượng Đạt nghe xong, đầu liền thấy hơi đau, liền gật gật, “Một khi đã như vậy, Trương Minh Hải,ngươi hãy dẫn người đi điều tra xem, có thể tìm thấy độc dược còn sót lại hay không.”
Đã hạ độc xong, ai còn để độc dược lại chứ, đó không phải chờ người khác tới điều tra mình sao? Nhưng Phượng Đạt đã truyền lệnh, đó chính là thánh chỉ không ai dám không tuân, vì muốn đi luyện đan nên những ngày này sẽ để Lâu Hướng Vãn ở trong Kỳ Lân Điện, mọi chuyện điều tra sẽ giao cho Phượng Sở Thiên, còn mình lảm nhảm vài câu với tên Tiểu Đạo sĩ bên cạnh rồi mới li khai.
Dùng đan dược xong, dường như sức lực của hoàng đế liền tốt hơn, ánh mắt vẩn đục nhìn về phía Trương Minh Hải đang quỳ trên đất, nét mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ phiền chán khi giải quyết chuyện chính sự, ”Được rồi, đứng lên nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Giờ phút này ở trong Ngự Thư Phòng, ngoại trừ Trương Minh Hải ở bên ngoài, mọi người đều đã đến đủ, Minh thừa tướng, Ngự Sử Vương Trọng Sơn, còn có phụ thân của Vương hoàng hậu là Hộ Bộ Thượng Thư Vương Nguyên Đức, Tam hoàng tử, Phượng Sở Thiên, Tả ngôn, còn có bốn đại thần đứng ở phái trung lập.
“Hoàng thượng, Phượng vương gia vào trong đại lao Hình bộ, cưỡng ép vi thần giao ra trọng phạm Lâu Hướng Vãn, trong vụ án hạ độc Hách Liên vương phi, nên vi thần cúi mong hoàng thượng minh xét cho vi thần!” Trương Minh Hải dập đầu quỳ lạy, lộ ra vết thương dài trên cổ do trường kiếm gây ra, “Lúc đó tất cả quan viên Hình Bộ đều có mặt, Phượng vương gia dùng danh hiệu vương gia uy hiếp, nên vi thần không dám mạo phạm.”
“Kính Dạ hồ đồ rồi.” Phượng Đạt híp mắt mở miệng, thân thể mặc long bào vô lực tựa vào trên long ỷ, “Sở Thiên, đi xem Kính Dạ tiến cung chưa? Mau đem án này tra rõ ràng, đừng làm phí phạm thời gian luyện đan tu đạo của trẫm.”
Lúc này Phượng Đạt vừa dứt lời, thì âm thanh cung kính của thái giám từ ngoài truyền đến, “Hoàng thượng, Phượng vương gia muốn bái kiến.”
“Truyền vào.” Thấy Phượng Kính Dạ đến, nét mặt vui sướng lộ ra trên gương mặt già nua, lão hoàng đế muốn nhanh chóng rời khỏi, đem chuyện chính sự ném cho Phượng Sở Thiên và Phượng Tiêu.
Kỳ thực hiện giờ Phượng Đạt chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng vì ăn đan dược, làm mình càng ngày càng già, tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn và da đầy đồi mồi. Trái hẳn với Vương hoàng hậu, dáng người thùy mị thướt tha. Hiện giờ ngoại trừ luyện đan ra, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm đến, ban ngày đần độn, ban đêm ngủ không được an giấc, luôn bị cơn ác mộng quấn lấy làm người đầy mồ hôi trộm, khiến lão chỉ muốn chuyên tâm vào chuyện luyện đan.
“Đừng lo.” Phượng Kính Dạ thoáng thấy Lâu Hướng Vãn có hơi bất an, liền nắm chặt tay nàng lập tức đẩy cánh cửa Ngự Thư Phòng ra, cùng nhau đi vào trong.
Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn còn chưa hành lễ xong, liền bị Phượng Đạt hô lên bình thân, âm thanh kia sao già dặn đến mức xa lạ như thế? Khuôn mặt Lâu Hướng Vãn hơi trắng bệch, từ từ ngẩng đầu lên nhìn trên long ỷ, cho dù cách xa năm sáu thước nhưng khi thấy Phượng Đạt, nét mặt Lâu Hướng Vãn vô cùng khiếp sợ và kinh ngạc.
“Đây là nha hoàn họ Lâu đã đầu độc Hách Liên vương phi sao?” Phượng Đạt liền hỏi, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, khoảng cách có hơi xa lại thêm mắt không được tốt nên không nhìn rõ lắm, “Hãy nói xem, độc có phải do ngươi hạ hay không?”
Lúc trước do tai biến xảy ra ở Dược Vương Cốc, Lâu Hướng Vãn gieo mình nhảy xuống Sinh Tử Nhai, sống ở đó cùng sư phụ sau một thời gian, Lâu Hướng Vãn lén gạt Cố Thanh Phong cầm lệnh bài huyết sát lâu đi ra ngoài.
Lúc đó, một nhóm người ở Huyết Sát Lâu luôn ẩn mình trong cứ điểm, khi nhận được tin tức một số sát thủ liền đến tiếp ứng, thật bất ngờ nhất khi người gặp Huyết Sát Lâu lại là một tiểu oa nhi với gương mặt trắng ngần, sau khi Lâu Hướng Vãn giơ lệnh bài, người sát thủ lâu lập tức cung kính nghênh đón, mang người ẩn giấu trong tổng đà của huyết sát lâu giữa rừng núi.
Chuyện tình Dược vương cốc lập tức được tra ra, người đến tìm Huyết Sát Lâu chính là hoàng đế Phượng Đạt, hắn muốn lợi dụng sát thủ Huyết Sát Lâu đem bức Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, nhưng hắn không ngờ đến, nhóm sát thủ này lại thay lòng đổi dạ, sau khi Cố Thanh Phong tiếp nhận Huyết Sát Lâu thì chưa từng lộ mặt, đem mọi chuyện trong lâu giao cho cấp dưới xử lý, nhưng vì sợ có một số người có dã tâm trong lúc làm nhiệm vụ, ai trong Huyết Sát Lâu không tuân thủ không được giết hại dân thường liền xử theo quy củ.
Chỉ vì Phượng Đạt trả giá cao hợp ý bọn nhóm sát thủ này, tìm một đám tội phạm trên giang hồ đang chạy tội, sau đó huyết tẩy Dược vương cốc, trong lúc Cố Thanh Phong thấy lệnh bài Huyết Sát Lâu liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Năm đó, bất luận Phượng Đạt khuyên nhủ thế nào, Cố Thanh Phong luôn luôn không đồng ý đến hoàng cung Tố Nguyên, dù lấy thân phận là đại thần hay ngự y cũng không chịu, Cố Thanh Phong tính tình ôn hòa nhã nhặn nhưng người lại rất cố chấp nên lúc đầu cũng từ bỏ, nhưng lúc Phượng Đạt trúng độc vừa khỏi, bên Vương triều Tây Lan kết hợp với hai tiểu quốc bắt đầu phát động chiến tranh, bất đắc dĩ Phượng Đạt mới muốn đem Cố Thanh Phong ra khỏi Dược vương cốc, ít nhất cũng vì thân phận hắn là hoàng đệ vương triều Tây Lan, thúc thúc của Bạch Thanh Nguyệt hoàng đế vương triều Tây Lan.
Phượng Đạt cũng không ngờ thân phận của Cố Thanh Phong, cho nên muốn đem người ra khỏi Dược vương cốc, sau đó đe dọa vương triều Tây Lan lui binh, nhưng lúc hai nước chinh chiến, thậm chí thành kẻ thù thì Phượng Đạt cũng không dám nói ra, lại càng không muốn Cố Thanh Phong biết được ý định của mình, cho nên hắn nghĩ lợi dụng thanh danh Huyết Sát Lâu ra tay là tốt nhất, sau đó mang Cố Thanh Phong theo mình ra biên ải để cứu nguy.
Nhưng Phượng Đạt lại không nghĩ đến, trước khi Phượng Đạt trúng độc, Cố Thanh Phong lo lắng cho an toàn của Phượng Đạt, nên đã ra một đạo lệnh chú ý tất cả tin tức của Phượng Đạt, lo lắng có người mua chuộc sát thủ đến ám sát hắn.
Lúc Phượng Đạt đi đến Huyết Sát Lâu, Cố Thanh Phong cũng biết, bất quá hắn không có đi tìm hiểu, Phượng Đạt thân là đế vương, dù sao cũng có rất nhiều việc không thể nói rõ ra, cứ để sát thủ của Huyết Sát Lâu ra tay, nhưng sau đó Cố Thanh Phong trông thấy lệnh bài sát thủ Huyết Sát Lâu rớt ra, tất cả mọi chuyện trong nháy mắt đều được làm rõ, thể xác cùng tình cảm bị phản bội làm hắn quá tuyệt vọng nên không hề do dự liền nhảy xuống Sinh Tử Nhai. Đã mười năm trôi qua, khi đó Lâu Hướng Vãn chỉ là hài tử bốn tuổi, giờ đã hoàn toàn trưởng thành.
Nghĩa phụ lại biến thành già dặn đến thế sao? Ánh mắt Lâu Hướng Vãn trở nên phức tạp hướng về phía Phượng Đạt, không có cách gì đem người có tuổi già sức yếu này hòa với người lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ trong quá khứ, đó là một nam nhân tráng kiệt uy dũng, mỗi lần gặp đều sẽ đến ôm mình, sau đó ném mình vào không trung.
Năm tháng đã làm người già đi, hay do phụ thân hối hận nên mới biến thành thế này! Lâu Hướng Vãn cúi đầu, không nói ra lời làm lồng ngực thấy rất khó chịu, lúc đó sư phụ vì muốn đặt tên cho mình đã viết ra bài thơ lên giấy, giờ muốn dùng những câu thơ đó để nói cho nghĩa phụ biết, xem người có đoán ra được hay không.
Phượng Đạt vì phải xử lý triều chính, nên cách bảy tám ngày mới đến một lần, mà mỗi lần đến lại ở cùng với Cố Thanh Phong nên cứ luôn trì hoãn việc đặt tên, vì thế đã quen gọi Lâu Hướng Vãn là oa nhi, oa nhi, cho đến khi sau này xảy ra chuyện ở Dược vương cốc, Phượng Đạt vẫn không biết tên thật sự của Lâu Hướng Vãn, nhưng chỉ cần Phượng Đạt cẩn thận quan sát né mặt Lâu Hướng Vãn, thì sẽ phát hiện ra vài điểm giống y như tiểu nữ hài khi xưa.
“Phụ hoàng, không thể chỉ vì thuốc do Lâu Hướng Vãn bưng lên, mà nói do nàng ta hạ độc Hách Liên vương phi.” Phượng Sở Thiên liền mở miệng, nhưng Phượng Đạt lại thốt ra thêm một câu, “Nói rõ xem, độc có phải do ngươi hạ không?” Lời nói rất bất đắc dĩ, rõ ràng trong trí nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng là người uy vũ tuấn lãng, thậm chí khi đó người còn ngự giá thân chinh vào cuộc chiến mười năm trước, nhưng vì sao phụ hoàng lại dần thay đổi thành một người khác, đến bây giờ Phượng Sở Thiên đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào với Phượng Đạt nữa, trước kia đã từng khuyên can phụ hoàng hãy trảm thủ tên đại thần luyện đan kia đi, nhưng rốt cuộc lão ta lại khóc lóc rồi ung dung cáo lão hồi hương.
“Thái tử điện hạ, những người có liên quan vụ án đều có nhân chứng làm chứng, chứng minh lúc bọn họ tiếp xúc chén thuốc là không có độc, vả lại còn có Tư ngự y ở trong phòng bếp nhìn thấy, nếu quả có người hạ độc thì nhất định sẽ phát hiện ra, cho nên khi thuốc đưa đến tay Lâu Hướng Vãn là không có độc.”
Trương Minh Hải lại tiếp tục mở miệng, “Lâu Hướng Vãn rời khỏi phòng bếp trước, sau đó Tư ngự y lại phải giao một số chuyện cho hạ nhân làm, mới rời đi, lúc đó đã cách xa Lâu Hướng Vãn không quá một trượng, mà trên đường đi lại không thấy người nào tiếp xúc đến chén thuốc, đến khi Lâu Hướng Vãn đem vào trong phòng giao cho Minh tiểu thư. Khi đó có mặt Phượng Vương gia và hoàng hậu nương ương, Tam hoàng phi, đều có thể làm chứng cho Minh tiểu thư không có hạ độc, theo như suy đoán, ngoại trừ Lâu Hướng Vãn ra không còn kẻ thứ hai nào có cơ hội hạ độc Hách Liên vương phi được!”
Trương Minh Hải tin vào lập luận của mình, liền đắc ý cười nhìn qua Phượng Kính Dạ, cho dù được vương gia bảo vệ thì đã sao, bây giờ có mặt hoàng thượng cùng Vương hoàng hậu, còn có cả Tam hoàng tử và Minh thừa tướng, đều là bằng chứng vô cùng xác thực, muốn Lâu Hướng Vãn thoát tội cũng không phải là chuyện dễ.
“Nói vậy chỉ có tiểu nha hoàn này có cơ hội hạ độc sao?” Phượng Đạt nghe xong, đầu liền thấy hơi đau, liền gật gật, “Một khi đã như vậy, Trương Minh Hải,ngươi hãy dẫn người đi điều tra xem, có thể tìm thấy độc dược còn sót lại hay không.”
Đã hạ độc xong, ai còn để độc dược lại chứ, đó không phải chờ người khác tới điều tra mình sao? Nhưng Phượng Đạt đã truyền lệnh, đó chính là thánh chỉ không ai dám không tuân, vì muốn đi luyện đan nên những ngày này sẽ để Lâu Hướng Vãn ở trong Kỳ Lân Điện, mọi chuyện điều tra sẽ giao cho Phượng Sở Thiên, còn mình lảm nhảm vài câu với tên Tiểu Đạo sĩ bên cạnh rồi mới li khai.
Tác giả :
Lữ Nhan