[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)
Chương 74: Bạn trai và cha đỡ đầu (tam)
“Em xác định hôm nay chúng ta phải đi sao? Trông em có vẻ rất khẩn trương, Harry.” Edward nắm tay Harry, phát hiện cậu bạn trai phù thủy của mình có chút đứng ngồi không yên.
“Không —— em rất khỏe.” Harry tránh ánh mắt anh.
Trên thực tế, cậu quả thật rất khẩn trương.
Mang theo Edward đi gặp Sirius, đây thật ra là chuyện sớm muộn.
Tuy rằng cũng không thấy tận mắt trình độ phép thuật hiện giờ của Sirius, nhưng Harry không phải không thừa nhận trước mắt phép thuật của Sirius so với cậu thì mạnh hơn rất nhiều, nếu chú ấy thật sự không thích Edward...
Harry thở dài, giương mắt nhìn sường mặt tái nhợt như cẩm thạch của Edward.
“Edward...”
“Sao vậy?” Edward thấp giọng hỏi.
“Không, không có gì. Nếu cha đỡ đầu của em không đồng ý... Em muốn nói là, chú ấy quả thật không thích ma cà rồng.” Harry nhíu mày.
“Ý em nói, ông ấy có thể biến anh thành con cóc sao?” Edward ra vẻ lo lắng nói.
“Đó, cũng không phải là không thể được... Edward.” Nhớ đến bản hạnh kiểm xấu của Sirius và cha cậu thời đi học, Harry có chút vô lực đáp.
“Nhưng anh sẽ không đánh nhau với ông ấy, yên tâm đi, Harry.” Edward nhìn Harry vẫn còn phiền não, liền đem đôi môi lạnh lẽo của mình áp lên trán Harry.
A, anh ấy luôn khéo hiểu lòng người như vậy... Harry thoải mái nheo mắt lại.
Sau đó, cậu dùng sức ôm eo Edward, dứt khoát độn thổ.
Ngay sau đó, Harry Swan và Edward Cullen xuất hiện ở phía sau giáo đường.
Cảm giác choáng váng qua đi, Harry lập tức nhìn thấy 1 cảnh đẹp mắt.
Ánh nắng ở hạt Avery làm cho ma cà rồng đột nhiên xuất hiện tỏa sáng lấp lánh, trên làn da như được khảm hàng ngàn viên kim cương.
“Nơi này thời tiết so với thị trấn Forks tốt hơn nhiều.” Harry nheo mắt lại nhìn Edward giống như thiên sứ giáng xuống, tán thưởng mở miệng nói.
Sau đó, cậu bắt đầu đi chung quanh tìm cha đỡ đầu của mình và cha Grant.
Với tính cách của Sirius, lúc này nhất định đã ở đây chờ bọn họ đến, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng.
“Sirius?”
“Cha Grant!”
Trong phòng ngủ cũng không có ai...
Harry lôi kéo Edward vào sảnh trước, phát hiện cửa giáo đường đã khóa, ngày thường, buổi sáng hẳn là có người đến nghe giảng đạo.
Không phải là gia tộc Volturi đã tìm tới cửa chứ...
“Đừng lo lắng, Đội Chấp Pháp của gia tộc Volturi rất ít hành động vào ngày nắng. Có lẽ cha đỡ đầu của em và bạn ông ấy có chuyện khác nên đi trước hay không?” Giống như đoán ra Harry đang suy nghĩ gì, Edward một phen giữ chặt Harry an ủi, “Em tìm lại xem cha đỡ đầu của em có để lại thứ gì không.”
“Được rồi.” Harry trở lại phía sau giáo đường, nhìn thấy bên cạnh bàn đá màu xám trắng, là tượng 1 con chó đen. Trên đó còn có dấu hiệu phép thuật.
Vừa rồi cậu quá mức sốt ruột, trong lúc nhất thời không nhìn thấy.
Rút đũa phép ra, điểm lên tượng chó đen một cái, trên bức tượng bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ. Những vệt sáng bắt đầu tụ hình giữa không trung, đó là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Grant sinh bệnh, chúng ta hiện tại ở bệnh viện.” Giọng nói dịu dàng của Edward vang lên.
Biết được cha đỡ đầu của mình không phải vì bị gia tộc Volturi phát hiện hành tung mà lại chạy trốn, Harry nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghe được tin tức này, cậu không khỏi lo lắng.
Cha Grant bị bệnh ư? Dù sao thân thể của ông ấy trông cũng không khỏe.
“Edward, em phải tới bệnh viện xem sao. Nhưng anh...” Harry lo lắng nhìn thoáng qua mặt trời sáng lạn trên đầu, nhíu mày.
Thế giới này không có phép thuật, càng không có sẵn độc dược và bệnh viện phù thủy. Cho dù phép thuật của Sirius rất mạnh, nhưng không giỏi phép thuật chữa trị nên hắn cũng chỉ có thể mang cha Grant đi bệnh viện tìm bác sĩ “Muggle”.
“Không sao, anh chờ em ở đây. Vị cha sứ Hunphrey đó bị bệnh có lẽ không nghiêm trọng lắm đâu, nếu không cha đỡ đầu của em sẽ không kịp nhắn lại.” Edward nói.
“Chỉ hy vọng như thế. Vậy anh ở chỗ đây chờ em, em sẽ cố gắng về sớm, Edward.”
Ra khỏi giáo đường, Harry tùy tiện bắt lấy một người đi đường, hỏi thăm bệnh viện gần nhất ở nơi nào.
Người nọ nói cách hai con đường, gần tòa kiến trúc Gothic kia: “Bệnh viện đang ở đó.”
Bởi vì cách xa nhau không xa, Harry không độn thổ, mà đi bộ đến.
Hỏi số phòng, Harry vội vội vàng vàng đi đến khu phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy cha Grant Hunphrey suy yếu nằm ở trên giường bệnh, tay phải đang truyền nước.
Thấy Harry, ông hơi gật đầu, cười với cậu: “Chào, Harry, sao con cũng tới?”
“Cha thế nào rồi, cha Grant?”
“Hoàn hảo. Sáng sớm hôm nay, Sirius đưa ta vào đây, chỉ hơi khó thở thôi.” Cha Grant nhẹ giọng nói, ở thế giới phép thuật có độc dược trị liệu chứng khó thở, nhưng ở thế giới này hoàn toàn không có những nguyện liệu kia. Harry chỉ vừa mới nghiên cứu độc dược, đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì lớn. Còn Sirius lại càng không trông cậy gì được, trình độ của chú ấy có lẽ vẫn chưa đạt tới trình độ lớp năm.
Thấy cha Grant dường như không có gì đáng lo, Harry nhẹ nhàng thở ra, “Đúng rồi, Sirius đâu?”
“Anh ấy đi lo thủ tục cho ta, dù sao thì loại chuyện này đối với Sirius chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.” Cha Grant cười tươi.
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra, Harry vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Sirius cầm 1 xấp hóa đơn.
“Sirius.”
“Harry... Con cũng tới rồi!” Sirius nhìn thấy Harry, lập tức làm bộ dáng như nhìn thấy “Kẻ Được Chọn”, “Mau tới đây, những thứ này là đơn thuốc và giấy tờ của Grant, chú không biết giao cho ai. Được rồi, chú thật sự không thể chịu được hiệu suất của bệnh viện Muggle, cho dù chú đã đến thế giới này gần ba mươi năm. Còn nữa, Harry con có mang tiền mặt hoặc là thẻ tín dụng không?”
Harry có chút không biết nói gì nhìn cha đỡ đầu của mình, đưa tay sờ trong người, hoàn toàn rỗng tuếch.
Hôm nay cậu không mang tiền mặt hoặc thẻ tín dụng, chỉ mang theo Edward đến đây...
“Sirius, vừa rồi lúc anh nộp phí lại dùng phép thuật sao?” Giọng cha Grant vang lên.
“A ——, đi quá gấp, cho nên cái gì cũng không kịp lấy.” Sirius đem toàn bộ những thứ đang cầm nhét cho Harry, chậm rãi nói, “Cho nên tôi dùng thần chú lẫn lộn.”
Cha Grant nhíu mày.
“... Được rồi, tôi đã biết, tôi trở về lấy tiền, sau đó bổ sung cho họ, được rồi chứ? Vừa lúc Harry ở đây, con giúp chú nhìn một chút đi, chú lập tức quay lại.” Sirius bất đắc dĩ nhún nhún vai, cho mình 1 câu thần chú xem nhẹ, trực tiếp độn thổ khỏi phòng bệnh.
Harry ngây người cầm một chồng hóa đơn, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Không biết nghĩ đến điều gì, cha Grant buồn cười mở miệng nói: “Sirius có thể vĩnh viễn cũng không thể quen với cái gọi là bệnh viện ‘Muggle’, tuy rằng anh ấy đã đưa ta đến không chỉ một lần.”
“Nhưng chú ấy đến nơi đây đã gần ba mươi năm...” Harry trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Trên thực tế, anh ấy thật sự sống theo cách của ‘Muggle’ cũng chỉ gần mười năm thôi, hơn nữa ngoài việc đưa ta tới qua vài lần, anh ấy gần như chưa từng đến bệnh viện, thân thể anh ấy quả thật rất tốt.”
Khoảng mười năm... Vậy hai mươi năm trước đó thì sao?
Sirius luôn không muốn nhiều lời, điểm này tuyệt đối không phù hợp với tính cách của chú ấy. Có lẽ mẫu thuẫn của chú và ma cà rồng cũng phát sinh vào lúc đó.
Nói đến ma cà rồng, Harry chợt nhớ đến đây.
Trời ạ! Edward còn đang giáo đường chờ mình, nếu Sirius trở về gặp được anh ấy...
Harry hận không thể đập đầu vào tường, cậu bỗng đứng lên, suýt chút nữa đụng ngã ghế bên cạnh.
“Sao vậy?” Cha Grant nghi ngờ hỏi.
“A, chết rồi. Edward còn đang ở giáo đường...”
Cha Grant lặng đi một chút, kinh ngạc nói: “Con nói cậu bạn trai ma cà rồng của con à? Con thật sự đem cậu ta đến à! Harry... Con nhanh đi về đi, ta ở đây không sao đâu.”
“Cha Grant... Con lập tức quay lại.” Harry cắn chặt răng, quăng đống hóa đơn đang cầm trong tay lên bàn, cũng trực tiếp độn thổ.
Cha Grant đang nằm trên giường bệnh, thở dài, chìa tay chạm vào thánh giá trước ngực, thì thào nói: “Thượng Đế phù hộ, lúc ra viện con còn có thể nhìn thấy 1 căn giáo đường hoàn chỉnh.”
Mình không hi vọng nhìn thấy phù thủy đại chiến ma cà rồng...
Harry ở trong lòng nói.
Nhưng kết quả lại làm cho cậu thất vọng!
Mới vừa xuất hiện ở phía sau giáo đường, Harry suýt chút bị tiếng “ầm ầm” bỗng nhiên truyền đến làm thủng màng tai.
Ngay sau đó 1 hình dáng giống như Edward từ trong phòng lướt ra, đập vào cánh cửa gần lối vào.
Cánh cửa bị phá nát, vụn gỗ bắn ra chung quanh, mảnh lớn nhất còn bay đến bên chân Harry.
“Đứng lại, con dơi con kia!” Lượng phép thuật thật lớn từ trong nhà bạo phát ra, bóng dáng Sirius xuất hiện ở cửa.
“Dừng tay, Sirius!” Harry vừa kinh ngạc với lượng phép thuật cực lớn của Sirius, vừa rút đũa phép ra dùng cho mình 1 câu “Protego” để chống lại áp lực kia.
“Harry.” Giọng hai người đồng thời vang lên.
Edward lướt đến bên cạnh Harry, ngừng lại.
“Tránh xa con trai đỡ đầu của ta một chút!” Sirius phẫn nộ mở miệng nói, phép thuật quanh người lại bắt đầu khởi động.
“Hey ——, chờ một chút, Sirius, anh ấy chính là Edward Cullen! Con mang anh ấy tới đây.” Harry tiến lên từng bước, yên lặng chắn trước mặt chàng bạn trai ma cà rồng của mình.
“Anh không sao, Harry.” Edward ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.
Harry lặng lẽ quay đầu lại. Quần áo trên người anh có lẽ bị thần chú cùng loại với “Diffindo”, có nhiều vết rách, làn da lộ ra lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhưng dường như không bị thương, điều này làm cho Harry nhẹ nhàng thở ra.
“Khụ —— xin lỗi, bởi vì câu ta bỗng nhiên xuất hiện ở đây, chú tưởng hắn là kẻ đuổi bắt bọn chú.” Sirius nhìn Harry 1 lúc, bỗng nhiên lười nhác khoanh tay lại, “Nên nhớ, chú rất mẫn cảm với đám dơi đó.”
“Sirius!” Nghe thấy Sirius nói không chút nể mặt, Harry lặng lẽ nghiến răng. Edward không thể không giới thiệu mình với chú ấy, Sirius rõ ràng là cố ý.
Chú ấy rõ ràng muốn nói cho Harry biết, mình không thích ma cà rồng.
Nhưng Harry không có ý định cãi nhau với Sirius.
Cười tươi với cha đỡ đầu của mình, Harry vội ho một tiếng: “Khụ ——, con giới thiệu với chú, đây chính là Edward, thành viên của gia tộc ma cà rồng Cullen, cũng là bạn trai của con.”
“Xin chào, mr. Black.” Giọng nói ôn hòa hữu hảo của Edward vang lên. Có chút bối rối anh dường như không xem trận công kích vừa rồi là vấn đề, nhưng Harry biết anh là vì cậu.
Sirius cũng không trả lời, chỉ nhìn … từ trên xuống dưới … thanh niên có mái tóc màu đồng cổ đang đứng cạnh con trai đỡ đầu của mình.
Khuôn mặt vô cùng đẹp trai, dưới mắt có quần thâm, làn da tái nhợt như đá cẩm thạch lấp lánh dưới ánh mặt trời...
Quả nhiên là 1 tên dơi con điển hình!
======================================
sao nào? thấy đặc sắc không các nàng?=)), vào màn chính rùi đấy=))
“Không —— em rất khỏe.” Harry tránh ánh mắt anh.
Trên thực tế, cậu quả thật rất khẩn trương.
Mang theo Edward đi gặp Sirius, đây thật ra là chuyện sớm muộn.
Tuy rằng cũng không thấy tận mắt trình độ phép thuật hiện giờ của Sirius, nhưng Harry không phải không thừa nhận trước mắt phép thuật của Sirius so với cậu thì mạnh hơn rất nhiều, nếu chú ấy thật sự không thích Edward...
Harry thở dài, giương mắt nhìn sường mặt tái nhợt như cẩm thạch của Edward.
“Edward...”
“Sao vậy?” Edward thấp giọng hỏi.
“Không, không có gì. Nếu cha đỡ đầu của em không đồng ý... Em muốn nói là, chú ấy quả thật không thích ma cà rồng.” Harry nhíu mày.
“Ý em nói, ông ấy có thể biến anh thành con cóc sao?” Edward ra vẻ lo lắng nói.
“Đó, cũng không phải là không thể được... Edward.” Nhớ đến bản hạnh kiểm xấu của Sirius và cha cậu thời đi học, Harry có chút vô lực đáp.
“Nhưng anh sẽ không đánh nhau với ông ấy, yên tâm đi, Harry.” Edward nhìn Harry vẫn còn phiền não, liền đem đôi môi lạnh lẽo của mình áp lên trán Harry.
A, anh ấy luôn khéo hiểu lòng người như vậy... Harry thoải mái nheo mắt lại.
Sau đó, cậu dùng sức ôm eo Edward, dứt khoát độn thổ.
Ngay sau đó, Harry Swan và Edward Cullen xuất hiện ở phía sau giáo đường.
Cảm giác choáng váng qua đi, Harry lập tức nhìn thấy 1 cảnh đẹp mắt.
Ánh nắng ở hạt Avery làm cho ma cà rồng đột nhiên xuất hiện tỏa sáng lấp lánh, trên làn da như được khảm hàng ngàn viên kim cương.
“Nơi này thời tiết so với thị trấn Forks tốt hơn nhiều.” Harry nheo mắt lại nhìn Edward giống như thiên sứ giáng xuống, tán thưởng mở miệng nói.
Sau đó, cậu bắt đầu đi chung quanh tìm cha đỡ đầu của mình và cha Grant.
Với tính cách của Sirius, lúc này nhất định đã ở đây chờ bọn họ đến, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng.
“Sirius?”
“Cha Grant!”
Trong phòng ngủ cũng không có ai...
Harry lôi kéo Edward vào sảnh trước, phát hiện cửa giáo đường đã khóa, ngày thường, buổi sáng hẳn là có người đến nghe giảng đạo.
Không phải là gia tộc Volturi đã tìm tới cửa chứ...
“Đừng lo lắng, Đội Chấp Pháp của gia tộc Volturi rất ít hành động vào ngày nắng. Có lẽ cha đỡ đầu của em và bạn ông ấy có chuyện khác nên đi trước hay không?” Giống như đoán ra Harry đang suy nghĩ gì, Edward một phen giữ chặt Harry an ủi, “Em tìm lại xem cha đỡ đầu của em có để lại thứ gì không.”
“Được rồi.” Harry trở lại phía sau giáo đường, nhìn thấy bên cạnh bàn đá màu xám trắng, là tượng 1 con chó đen. Trên đó còn có dấu hiệu phép thuật.
Vừa rồi cậu quá mức sốt ruột, trong lúc nhất thời không nhìn thấy.
Rút đũa phép ra, điểm lên tượng chó đen một cái, trên bức tượng bỗng nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ. Những vệt sáng bắt đầu tụ hình giữa không trung, đó là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Grant sinh bệnh, chúng ta hiện tại ở bệnh viện.” Giọng nói dịu dàng của Edward vang lên.
Biết được cha đỡ đầu của mình không phải vì bị gia tộc Volturi phát hiện hành tung mà lại chạy trốn, Harry nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghe được tin tức này, cậu không khỏi lo lắng.
Cha Grant bị bệnh ư? Dù sao thân thể của ông ấy trông cũng không khỏe.
“Edward, em phải tới bệnh viện xem sao. Nhưng anh...” Harry lo lắng nhìn thoáng qua mặt trời sáng lạn trên đầu, nhíu mày.
Thế giới này không có phép thuật, càng không có sẵn độc dược và bệnh viện phù thủy. Cho dù phép thuật của Sirius rất mạnh, nhưng không giỏi phép thuật chữa trị nên hắn cũng chỉ có thể mang cha Grant đi bệnh viện tìm bác sĩ “Muggle”.
“Không sao, anh chờ em ở đây. Vị cha sứ Hunphrey đó bị bệnh có lẽ không nghiêm trọng lắm đâu, nếu không cha đỡ đầu của em sẽ không kịp nhắn lại.” Edward nói.
“Chỉ hy vọng như thế. Vậy anh ở chỗ đây chờ em, em sẽ cố gắng về sớm, Edward.”
Ra khỏi giáo đường, Harry tùy tiện bắt lấy một người đi đường, hỏi thăm bệnh viện gần nhất ở nơi nào.
Người nọ nói cách hai con đường, gần tòa kiến trúc Gothic kia: “Bệnh viện đang ở đó.”
Bởi vì cách xa nhau không xa, Harry không độn thổ, mà đi bộ đến.
Hỏi số phòng, Harry vội vội vàng vàng đi đến khu phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy cha Grant Hunphrey suy yếu nằm ở trên giường bệnh, tay phải đang truyền nước.
Thấy Harry, ông hơi gật đầu, cười với cậu: “Chào, Harry, sao con cũng tới?”
“Cha thế nào rồi, cha Grant?”
“Hoàn hảo. Sáng sớm hôm nay, Sirius đưa ta vào đây, chỉ hơi khó thở thôi.” Cha Grant nhẹ giọng nói, ở thế giới phép thuật có độc dược trị liệu chứng khó thở, nhưng ở thế giới này hoàn toàn không có những nguyện liệu kia. Harry chỉ vừa mới nghiên cứu độc dược, đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì lớn. Còn Sirius lại càng không trông cậy gì được, trình độ của chú ấy có lẽ vẫn chưa đạt tới trình độ lớp năm.
Thấy cha Grant dường như không có gì đáng lo, Harry nhẹ nhàng thở ra, “Đúng rồi, Sirius đâu?”
“Anh ấy đi lo thủ tục cho ta, dù sao thì loại chuyện này đối với Sirius chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.” Cha Grant cười tươi.
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra, Harry vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Sirius cầm 1 xấp hóa đơn.
“Sirius.”
“Harry... Con cũng tới rồi!” Sirius nhìn thấy Harry, lập tức làm bộ dáng như nhìn thấy “Kẻ Được Chọn”, “Mau tới đây, những thứ này là đơn thuốc và giấy tờ của Grant, chú không biết giao cho ai. Được rồi, chú thật sự không thể chịu được hiệu suất của bệnh viện Muggle, cho dù chú đã đến thế giới này gần ba mươi năm. Còn nữa, Harry con có mang tiền mặt hoặc là thẻ tín dụng không?”
Harry có chút không biết nói gì nhìn cha đỡ đầu của mình, đưa tay sờ trong người, hoàn toàn rỗng tuếch.
Hôm nay cậu không mang tiền mặt hoặc thẻ tín dụng, chỉ mang theo Edward đến đây...
“Sirius, vừa rồi lúc anh nộp phí lại dùng phép thuật sao?” Giọng cha Grant vang lên.
“A ——, đi quá gấp, cho nên cái gì cũng không kịp lấy.” Sirius đem toàn bộ những thứ đang cầm nhét cho Harry, chậm rãi nói, “Cho nên tôi dùng thần chú lẫn lộn.”
Cha Grant nhíu mày.
“... Được rồi, tôi đã biết, tôi trở về lấy tiền, sau đó bổ sung cho họ, được rồi chứ? Vừa lúc Harry ở đây, con giúp chú nhìn một chút đi, chú lập tức quay lại.” Sirius bất đắc dĩ nhún nhún vai, cho mình 1 câu thần chú xem nhẹ, trực tiếp độn thổ khỏi phòng bệnh.
Harry ngây người cầm một chồng hóa đơn, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Không biết nghĩ đến điều gì, cha Grant buồn cười mở miệng nói: “Sirius có thể vĩnh viễn cũng không thể quen với cái gọi là bệnh viện ‘Muggle’, tuy rằng anh ấy đã đưa ta đến không chỉ một lần.”
“Nhưng chú ấy đến nơi đây đã gần ba mươi năm...” Harry trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Trên thực tế, anh ấy thật sự sống theo cách của ‘Muggle’ cũng chỉ gần mười năm thôi, hơn nữa ngoài việc đưa ta tới qua vài lần, anh ấy gần như chưa từng đến bệnh viện, thân thể anh ấy quả thật rất tốt.”
Khoảng mười năm... Vậy hai mươi năm trước đó thì sao?
Sirius luôn không muốn nhiều lời, điểm này tuyệt đối không phù hợp với tính cách của chú ấy. Có lẽ mẫu thuẫn của chú và ma cà rồng cũng phát sinh vào lúc đó.
Nói đến ma cà rồng, Harry chợt nhớ đến đây.
Trời ạ! Edward còn đang giáo đường chờ mình, nếu Sirius trở về gặp được anh ấy...
Harry hận không thể đập đầu vào tường, cậu bỗng đứng lên, suýt chút nữa đụng ngã ghế bên cạnh.
“Sao vậy?” Cha Grant nghi ngờ hỏi.
“A, chết rồi. Edward còn đang ở giáo đường...”
Cha Grant lặng đi một chút, kinh ngạc nói: “Con nói cậu bạn trai ma cà rồng của con à? Con thật sự đem cậu ta đến à! Harry... Con nhanh đi về đi, ta ở đây không sao đâu.”
“Cha Grant... Con lập tức quay lại.” Harry cắn chặt răng, quăng đống hóa đơn đang cầm trong tay lên bàn, cũng trực tiếp độn thổ.
Cha Grant đang nằm trên giường bệnh, thở dài, chìa tay chạm vào thánh giá trước ngực, thì thào nói: “Thượng Đế phù hộ, lúc ra viện con còn có thể nhìn thấy 1 căn giáo đường hoàn chỉnh.”
Mình không hi vọng nhìn thấy phù thủy đại chiến ma cà rồng...
Harry ở trong lòng nói.
Nhưng kết quả lại làm cho cậu thất vọng!
Mới vừa xuất hiện ở phía sau giáo đường, Harry suýt chút bị tiếng “ầm ầm” bỗng nhiên truyền đến làm thủng màng tai.
Ngay sau đó 1 hình dáng giống như Edward từ trong phòng lướt ra, đập vào cánh cửa gần lối vào.
Cánh cửa bị phá nát, vụn gỗ bắn ra chung quanh, mảnh lớn nhất còn bay đến bên chân Harry.
“Đứng lại, con dơi con kia!” Lượng phép thuật thật lớn từ trong nhà bạo phát ra, bóng dáng Sirius xuất hiện ở cửa.
“Dừng tay, Sirius!” Harry vừa kinh ngạc với lượng phép thuật cực lớn của Sirius, vừa rút đũa phép ra dùng cho mình 1 câu “Protego” để chống lại áp lực kia.
“Harry.” Giọng hai người đồng thời vang lên.
Edward lướt đến bên cạnh Harry, ngừng lại.
“Tránh xa con trai đỡ đầu của ta một chút!” Sirius phẫn nộ mở miệng nói, phép thuật quanh người lại bắt đầu khởi động.
“Hey ——, chờ một chút, Sirius, anh ấy chính là Edward Cullen! Con mang anh ấy tới đây.” Harry tiến lên từng bước, yên lặng chắn trước mặt chàng bạn trai ma cà rồng của mình.
“Anh không sao, Harry.” Edward ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.
Harry lặng lẽ quay đầu lại. Quần áo trên người anh có lẽ bị thần chú cùng loại với “Diffindo”, có nhiều vết rách, làn da lộ ra lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nhưng dường như không bị thương, điều này làm cho Harry nhẹ nhàng thở ra.
“Khụ —— xin lỗi, bởi vì câu ta bỗng nhiên xuất hiện ở đây, chú tưởng hắn là kẻ đuổi bắt bọn chú.” Sirius nhìn Harry 1 lúc, bỗng nhiên lười nhác khoanh tay lại, “Nên nhớ, chú rất mẫn cảm với đám dơi đó.”
“Sirius!” Nghe thấy Sirius nói không chút nể mặt, Harry lặng lẽ nghiến răng. Edward không thể không giới thiệu mình với chú ấy, Sirius rõ ràng là cố ý.
Chú ấy rõ ràng muốn nói cho Harry biết, mình không thích ma cà rồng.
Nhưng Harry không có ý định cãi nhau với Sirius.
Cười tươi với cha đỡ đầu của mình, Harry vội ho một tiếng: “Khụ ——, con giới thiệu với chú, đây chính là Edward, thành viên của gia tộc ma cà rồng Cullen, cũng là bạn trai của con.”
“Xin chào, mr. Black.” Giọng nói ôn hòa hữu hảo của Edward vang lên. Có chút bối rối anh dường như không xem trận công kích vừa rồi là vấn đề, nhưng Harry biết anh là vì cậu.
Sirius cũng không trả lời, chỉ nhìn … từ trên xuống dưới … thanh niên có mái tóc màu đồng cổ đang đứng cạnh con trai đỡ đầu của mình.
Khuôn mặt vô cùng đẹp trai, dưới mắt có quần thâm, làn da tái nhợt như đá cẩm thạch lấp lánh dưới ánh mặt trời...
Quả nhiên là 1 tên dơi con điển hình!
======================================
sao nào? thấy đặc sắc không các nàng?=)), vào màn chính rùi đấy=))
Tác giả :
Thính Không