Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Chương 175: Thổ dân Siêu Phàm (2)
Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng khẽ biến.
Một khi va chạm, trường thương khẳng định chịu ảnh hưởng.
“Ha ha, tuyệt vọng đi, ở trong tuyệt vọng chịu chết đi!”
Ngoài thân thổ dân Siêu Phàm da màu lục điện quang mơ hồ lưu chuyển, tốc độ nhanh tới khủng bố, lại lần nữa trực tiếp giết đến trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng, hai thanh chiến đao cũng bổ tới cực nhanh.
“Đang —— “
Binh khí hai bên lần đầu tiên va chạm.
Trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng dốc sức đón đỡ, chung quanh có dòng nước xoay tròn xuất hiện, nhưng ánh đao tuyết trắng giống như thác nước lần lượt bổ tới, quá nhanh! Trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng rõ ràng phòng ngự rất cố sức, ở trong một chuỗi va chạm ‘Đang đang đang!’, trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng phòng ngự càng thêm cố sức, thổ dân Siêu Phàm đó cũng càng thêm chờ mong.
“Ngay lúc này!” Ở trong nháy mắt binh khí hai bên va chạm, trường thương trong tay Đông Bá Tuyết Ưng giống như mãng xà vặn mình.
Thổ dân Siêu Phàm cảm thấy chiến đao trong tay bổ vào trên cán thương kia, giống như bị dính, một lực đạo xoay tròn kỳ dị dẫn dắt chiến đao của hắn, trường thương thì như giao long rời hang, nháy mắt đâm tới.
Luận tốc độ thân thể Đông Bá Tuyết Ưng thua xa hắn, nhưng tốc độ binh khí thì nhanh hơn!
“Không.” Thổ dân Siêu Phàm vội dốc sức né tránh.
“Phốc!” Trường thương nháy mắt đâm vào bờ vai của hắn chỗ, đâm ra một lỗ máu, theo đó thổ dân Siêu Phàm này đã bạo lui, khiến trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng không kịp công kích lần thứ hai.
“Thế mà để ngươi chạy thoát một mạng.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lắc đầu.
“Ngươi cố ý, cố ý yếu thế!” Xa xa thổ dân Siêu Phàm gầm nhẹ, bằng vào thương pháp quỷ dị khó lường như vậy, sao có thể một mực bị mình đè ra đánh? Hoàn toàn là cố ý yếu thế, mặc kệ mình tiến công, tìm kiếm thời cơ, giống như rắn độc đột nhiên đánh bất ngờ.
“Tốc độ của ngươi thật nhanh, như vậy cũng có thể tránh được yếu hại.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn bả vai thổ dân Siêu Phàm xa xa kia, lỗ máu ở bả vai đang thong thả khôi phục, còn có máu màu xanh lục đậm chậm rãi chảy.
“Ngươi chỉ chút thủ đoạn này?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hắn.
Thổ dân Siêu Phàm làn da màu xanh lục lạnh mặt, hắn cũng ý thức được, thương pháp đối phương quỷ dị khó lường như vậy, mình muốn thắng quá khó khăn.
“Ỷ vào thiên phú có được tốc độ kinh người, đáng tiếc đao pháp của ngươi rất thô sơ giản lược, ngay cả cấp Xưng Hào bình thường cũng không bằng.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, thổ dân Siêu Phàm này cảnh giới thật sự thấp, đao pháp thô lậu, cũng chưa thiên nhân hợp nhất, càng đừng nói Vạn Vật cảnh. Thật sự chà đạp phí phạm tốc độ kinh người này. Nhưng cũng bởi vậy có thể nhìn ra các thổ dân Siêu Phàm uy hiếp!
Chỉ cần cảnh giới theo kịp, bọn họ sẽ phi thường khủng bố!
“Đã không có thủ đoạn lợi hại, vậy chiến đấu có thể kết thúc rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, oành đùng đùng ~~~ trong phạm vi bảy tám trăm mét chung quanh tất cả đều là sóng nước mãnh liệt! Thật ra toàn bộ sân chiến đấu đường kính lớn nhất cũng chỉ ba bốn dặm, giờ phút này sóng nước lốc xoáy khổng lồ... Hoàn toàn bao phủ toàn bộ phạm vi sân chiến đấu.
“Oa!”
“Cái này...”
Vô số phàm nhân trừng lớn mắt.
Trong sân chiến đấu thật lớn, nháy mắt hóa thành sóng nước lốc xoáy khổng lồ, mà trung ương lốc xoáy chính là thanh niên đồ đen, thanh niên đồ đen đó giống như thần linh trong nước! Thế lốc xoáy cực kỳ hung mãnh, bên trong càng có mạch nước ngầm quỷ dị, lốc xoáy không ngừng xoay tròn, thổ dân Siêu Phàm da màu lục đứng trong đó sắc mặt đại biến, bởi vì trong đó mạch nước ngầm biến ảo, lực đạo luôn luôn biến hóa, âm dương biến ảo, khó có thể cân nhắc.
“Ngươi còn chạy được sao?” Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt hóa thành ảo ảnh giết tới.
“Chạy, chạy.” Thổ dân Siêu Phàm da màu lục liều mạng chạy, nhưng sóng nước lốc xoáy mãnh liệt quá khó chịu, nếu chỉ là áp bách, hắn không để ý, nhưng loại mạch nước ngầm biến ảo này quá khó chịu.
Thật ra đơn thuần phương hướng lực lượng áp bách đột biến, đã khiến thổ dân Siêu Phàm chưa có lực lượng viên mãn như nhất này thiệt thòi lớn!
Càng đừng nói Đông Bá Tuyết Ưng là sau khi vạn vật thủy hỏa ảo diệu có điều kết hợp với nhau, trong âm nhu có giấu lực cương mãnh, trong lực cương mãnh có giấu lực âm nhu! Trong dòng lốc xoáy mạch nước ngầm không ngừng, cho dù là nhân loại Siêu Phàm cảnh giới khá cao cũng chịu thiệt, càng đừng nói loại thổ dân Siêu Phàm cảnh giới rất thấp này.
Hắn chạy loạng choạng, tốc độ cũng chỉ có thể phát huy ra ba bốn thành, quan trọng nhất là ngay cả ‘tính chính xác’ cũng không thể nắm chắc! Một bước bước ra, hoặc là xa, hoặc là gần, hoặc là trật.
“Không!” Thổ dân Siêu Phàm làn da màu xanh lục quay đầu nhìn về phía sau, con mắt màu lửa đỏ trừng tròn xoe, tràn đầy sự không cam lòng vung chiến đao muốn ngăn cản.
Phốc.
Trường thương như rồng, nháy mắt đâm vào chỗ mi tâm hắn, chỉ đâm vào một chút liền nháy mắt rút ra! Trong mi tâm có một lỗ thủng bằng đầu ngón tay, đầu óc hắn đã hoàn toàn bị phá hủy thành một bãi tương.
Thổ dân Siêu Phàm sinh mệnh lực rất mạnh, bình thường chém đầu, đâm thủng trái tim, đâm thủng đầu vân vân mới có thể làm hắn bị mất mạng. Mà một số đạt tới ‘Bất tử thân’ thì càng thêm đáng sợ.
...
Vô số phàm nhân nhìn trong sân chiến đấu thật lớn phía dưới sóng nước cuồn cuộn, thanh niên đồ đen đạp sóng mà đi đứng ở bên đó, thi thể một sinh mệnh thổ dân Siêu Phàm da màu lục cao hơn ba thước ngã xuống bên cạnh.
Đầu tiên là một mảng yên tĩnh, sau đó là một mảng hoan hô kích động!
Vẻ mặt Dư Tĩnh Thu cũng kích động trầm trồ khen ngợi.
“Vòng thứ nhất chấm dứt, nghỉ ngơi một canh giờ, bắt đầu lượt thứ hai!” Một thanh âm to lớn vang vọng toàn bộ Sinh Tử điện.
Vô tận sóng nước tiêu tán.
Đông Bá Tuyết Ưng thì đi hướng một cánh cửa mở ra ở góc sân chiến đấu, hiển nhiên đi nghỉ ngơi một canh giờ chuẩn bị đợt thứ hai.
Oành đùng đùng ~~~ cánh cổng Sinh Tử điện chậm rãi mở ra, bởi vì thời gian nghỉ ngơi ước chừng có một canh giờ, lúc nghỉ ngơi tự nhiên sẽ mở cửa điện, mọi người cũng có thể mượn cái này đi ra ngoài một chút, đợi thời gian không sai biệt lắm lại về Sinh Tử điện.
Vô số phàm nhân xem mà nhiệt huyết sôi trào, kích động vô cùng.
Nhưng khu vực khán đài phía đông hoặc tốp năm tốp ba, hoặc mười người tám người, các sinh mệnh Siêu Phàm chia ra ở từng chỗ thì nói chuyện phiếm với nhau, bình tĩnh hơn nhiều, đối với bọn họ mà nói đây là xem náo nhiệt, thuận tiện gặp các lão hữu nhiều năm không gặp.
Thắng ba trận?
Thế này đã tính là gì? Rất bình thường, đối với pháp sư mà nói, xông qua ba trận có lẽ đáng khen, bởi vì các pháp sư ở trong nháy mắt chiến đấu một chọi một không thể sử dụng một số vật dụng Siêu Phàm là phi thường chịu thiệt! Nhưng Siêu Phàm kỵ sĩ vốn sở trường chiến đấu chém giết, chỉ cần có thể đạt tới Vạn Vật cảnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không vượt qua ba trận mới là chuyện cười! Xông qua xem như phát huy bình thường!
Thắng bốn trận năm trận, mới tính là có chút lợi hại.
Thắng sáu trận, thì thật sự rất khá rồi!
Một khi va chạm, trường thương khẳng định chịu ảnh hưởng.
“Ha ha, tuyệt vọng đi, ở trong tuyệt vọng chịu chết đi!”
Ngoài thân thổ dân Siêu Phàm da màu lục điện quang mơ hồ lưu chuyển, tốc độ nhanh tới khủng bố, lại lần nữa trực tiếp giết đến trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng, hai thanh chiến đao cũng bổ tới cực nhanh.
“Đang —— “
Binh khí hai bên lần đầu tiên va chạm.
Trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng dốc sức đón đỡ, chung quanh có dòng nước xoay tròn xuất hiện, nhưng ánh đao tuyết trắng giống như thác nước lần lượt bổ tới, quá nhanh! Trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng rõ ràng phòng ngự rất cố sức, ở trong một chuỗi va chạm ‘Đang đang đang!’, trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng phòng ngự càng thêm cố sức, thổ dân Siêu Phàm đó cũng càng thêm chờ mong.
“Ngay lúc này!” Ở trong nháy mắt binh khí hai bên va chạm, trường thương trong tay Đông Bá Tuyết Ưng giống như mãng xà vặn mình.
Thổ dân Siêu Phàm cảm thấy chiến đao trong tay bổ vào trên cán thương kia, giống như bị dính, một lực đạo xoay tròn kỳ dị dẫn dắt chiến đao của hắn, trường thương thì như giao long rời hang, nháy mắt đâm tới.
Luận tốc độ thân thể Đông Bá Tuyết Ưng thua xa hắn, nhưng tốc độ binh khí thì nhanh hơn!
“Không.” Thổ dân Siêu Phàm vội dốc sức né tránh.
“Phốc!” Trường thương nháy mắt đâm vào bờ vai của hắn chỗ, đâm ra một lỗ máu, theo đó thổ dân Siêu Phàm này đã bạo lui, khiến trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng không kịp công kích lần thứ hai.
“Thế mà để ngươi chạy thoát một mạng.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lắc đầu.
“Ngươi cố ý, cố ý yếu thế!” Xa xa thổ dân Siêu Phàm gầm nhẹ, bằng vào thương pháp quỷ dị khó lường như vậy, sao có thể một mực bị mình đè ra đánh? Hoàn toàn là cố ý yếu thế, mặc kệ mình tiến công, tìm kiếm thời cơ, giống như rắn độc đột nhiên đánh bất ngờ.
“Tốc độ của ngươi thật nhanh, như vậy cũng có thể tránh được yếu hại.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn bả vai thổ dân Siêu Phàm xa xa kia, lỗ máu ở bả vai đang thong thả khôi phục, còn có máu màu xanh lục đậm chậm rãi chảy.
“Ngươi chỉ chút thủ đoạn này?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hắn.
Thổ dân Siêu Phàm làn da màu xanh lục lạnh mặt, hắn cũng ý thức được, thương pháp đối phương quỷ dị khó lường như vậy, mình muốn thắng quá khó khăn.
“Ỷ vào thiên phú có được tốc độ kinh người, đáng tiếc đao pháp của ngươi rất thô sơ giản lược, ngay cả cấp Xưng Hào bình thường cũng không bằng.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, thổ dân Siêu Phàm này cảnh giới thật sự thấp, đao pháp thô lậu, cũng chưa thiên nhân hợp nhất, càng đừng nói Vạn Vật cảnh. Thật sự chà đạp phí phạm tốc độ kinh người này. Nhưng cũng bởi vậy có thể nhìn ra các thổ dân Siêu Phàm uy hiếp!
Chỉ cần cảnh giới theo kịp, bọn họ sẽ phi thường khủng bố!
“Đã không có thủ đoạn lợi hại, vậy chiến đấu có thể kết thúc rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, oành đùng đùng ~~~ trong phạm vi bảy tám trăm mét chung quanh tất cả đều là sóng nước mãnh liệt! Thật ra toàn bộ sân chiến đấu đường kính lớn nhất cũng chỉ ba bốn dặm, giờ phút này sóng nước lốc xoáy khổng lồ... Hoàn toàn bao phủ toàn bộ phạm vi sân chiến đấu.
“Oa!”
“Cái này...”
Vô số phàm nhân trừng lớn mắt.
Trong sân chiến đấu thật lớn, nháy mắt hóa thành sóng nước lốc xoáy khổng lồ, mà trung ương lốc xoáy chính là thanh niên đồ đen, thanh niên đồ đen đó giống như thần linh trong nước! Thế lốc xoáy cực kỳ hung mãnh, bên trong càng có mạch nước ngầm quỷ dị, lốc xoáy không ngừng xoay tròn, thổ dân Siêu Phàm da màu lục đứng trong đó sắc mặt đại biến, bởi vì trong đó mạch nước ngầm biến ảo, lực đạo luôn luôn biến hóa, âm dương biến ảo, khó có thể cân nhắc.
“Ngươi còn chạy được sao?” Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt hóa thành ảo ảnh giết tới.
“Chạy, chạy.” Thổ dân Siêu Phàm da màu lục liều mạng chạy, nhưng sóng nước lốc xoáy mãnh liệt quá khó chịu, nếu chỉ là áp bách, hắn không để ý, nhưng loại mạch nước ngầm biến ảo này quá khó chịu.
Thật ra đơn thuần phương hướng lực lượng áp bách đột biến, đã khiến thổ dân Siêu Phàm chưa có lực lượng viên mãn như nhất này thiệt thòi lớn!
Càng đừng nói Đông Bá Tuyết Ưng là sau khi vạn vật thủy hỏa ảo diệu có điều kết hợp với nhau, trong âm nhu có giấu lực cương mãnh, trong lực cương mãnh có giấu lực âm nhu! Trong dòng lốc xoáy mạch nước ngầm không ngừng, cho dù là nhân loại Siêu Phàm cảnh giới khá cao cũng chịu thiệt, càng đừng nói loại thổ dân Siêu Phàm cảnh giới rất thấp này.
Hắn chạy loạng choạng, tốc độ cũng chỉ có thể phát huy ra ba bốn thành, quan trọng nhất là ngay cả ‘tính chính xác’ cũng không thể nắm chắc! Một bước bước ra, hoặc là xa, hoặc là gần, hoặc là trật.
“Không!” Thổ dân Siêu Phàm làn da màu xanh lục quay đầu nhìn về phía sau, con mắt màu lửa đỏ trừng tròn xoe, tràn đầy sự không cam lòng vung chiến đao muốn ngăn cản.
Phốc.
Trường thương như rồng, nháy mắt đâm vào chỗ mi tâm hắn, chỉ đâm vào một chút liền nháy mắt rút ra! Trong mi tâm có một lỗ thủng bằng đầu ngón tay, đầu óc hắn đã hoàn toàn bị phá hủy thành một bãi tương.
Thổ dân Siêu Phàm sinh mệnh lực rất mạnh, bình thường chém đầu, đâm thủng trái tim, đâm thủng đầu vân vân mới có thể làm hắn bị mất mạng. Mà một số đạt tới ‘Bất tử thân’ thì càng thêm đáng sợ.
...
Vô số phàm nhân nhìn trong sân chiến đấu thật lớn phía dưới sóng nước cuồn cuộn, thanh niên đồ đen đạp sóng mà đi đứng ở bên đó, thi thể một sinh mệnh thổ dân Siêu Phàm da màu lục cao hơn ba thước ngã xuống bên cạnh.
Đầu tiên là một mảng yên tĩnh, sau đó là một mảng hoan hô kích động!
Vẻ mặt Dư Tĩnh Thu cũng kích động trầm trồ khen ngợi.
“Vòng thứ nhất chấm dứt, nghỉ ngơi một canh giờ, bắt đầu lượt thứ hai!” Một thanh âm to lớn vang vọng toàn bộ Sinh Tử điện.
Vô tận sóng nước tiêu tán.
Đông Bá Tuyết Ưng thì đi hướng một cánh cửa mở ra ở góc sân chiến đấu, hiển nhiên đi nghỉ ngơi một canh giờ chuẩn bị đợt thứ hai.
Oành đùng đùng ~~~ cánh cổng Sinh Tử điện chậm rãi mở ra, bởi vì thời gian nghỉ ngơi ước chừng có một canh giờ, lúc nghỉ ngơi tự nhiên sẽ mở cửa điện, mọi người cũng có thể mượn cái này đi ra ngoài một chút, đợi thời gian không sai biệt lắm lại về Sinh Tử điện.
Vô số phàm nhân xem mà nhiệt huyết sôi trào, kích động vô cùng.
Nhưng khu vực khán đài phía đông hoặc tốp năm tốp ba, hoặc mười người tám người, các sinh mệnh Siêu Phàm chia ra ở từng chỗ thì nói chuyện phiếm với nhau, bình tĩnh hơn nhiều, đối với bọn họ mà nói đây là xem náo nhiệt, thuận tiện gặp các lão hữu nhiều năm không gặp.
Thắng ba trận?
Thế này đã tính là gì? Rất bình thường, đối với pháp sư mà nói, xông qua ba trận có lẽ đáng khen, bởi vì các pháp sư ở trong nháy mắt chiến đấu một chọi một không thể sử dụng một số vật dụng Siêu Phàm là phi thường chịu thiệt! Nhưng Siêu Phàm kỵ sĩ vốn sở trường chiến đấu chém giết, chỉ cần có thể đạt tới Vạn Vật cảnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không vượt qua ba trận mới là chuyện cười! Xông qua xem như phát huy bình thường!
Thắng bốn trận năm trận, mới tính là có chút lợi hại.
Thắng sáu trận, thì thật sự rất khá rồi!
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị