Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 58: Tuyết Nguyệt thánh viện
Liễu Phỉ nghe được lời nói Nam Cung Lăng thì thở dài trong lòng, kỳ thực nàng cũng biết rất khó để thuyết phục được Nam Cung Lăng, chính là nhìn đến trọng trách mà phụ thân gánh vác, nàng muốn ra sức thực hiện.
- Nam Cung tông chủ, thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện chính là ý chỉ của bệ hạ, Vân Hải tông ngươi có phải muốn kháng lệnh của bệ hạ hay không? Lúc này, thanh niên bên cạnh Liễu Phỉ nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng, nói.
- Ta khi nào nói là kháng lại ý chỉ của bệ hạ? Nam Cung Lăng nhìn lướt qua thanh niên, hờ hững nói: -Bệ hạ muốn thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện, Vân Hải tông ta đương nhiên dốc toàn lực ủng hộ, cũng chọn ra mấy đệ tử ưu tú đi trước, tiến vào Tuyết Nguyệt thánh viện tu luyện.
Nam Cung Lăng nói đến đây dừng lại một chút, ống tay áo vung lên, lạnh nhạt nói: - Còn có, Vân Hải tông ta làm việc khi nào đến lượt Tiểu vương gia ngươi khoa chân múa tay? Ngươi tính là cái gì, muốn nói thì gọi cha ngươi Đoàn Thiên Lang đến đây!
Cửu Tiêu đại lục, cường giả vi tôn, ai manh thì người đó làm chủ! Hiện nay Đoàn gia có thể trở thành hoàng thất bởi vì Đoàn gia hùng mạnh, nói trắng ra là, Đoàn gia là tông môn mạnh nhất nước Tuyết Nguyệt, chẳng qua là lấy hình thức triều đình tồn tại.
Cho dù như vậy, Đoàn gia muốn các tông môn khác thần phục cũng là chuyện không thể, mà Nam Cung Lăng thân là tông chủ Vân Hải tông, sao lại để ý đến một tên Tiểu vương gia.
- Ngươi Nam Cung Lăng, việc này ta sẽ bẩm báo chi tiết cho gia phụ. Thanh niên lạnh lùng nói, trong lòng âm thầm căm ghét.
- Tùy ngươi. Nam Cung Lăng khinh thường.
- Nghe nói Phỉ Phỉ nha đầu đã trở lại. Lúc này, bên ngoài điện truyền đến một đạo tiếng vang, đúng là Bắc lão hiên ngang mà đến.
- Bắc gia gia. Liễu Phỉ nhìn thấy Bắc lão, đứng dậy tôn kính nói, Bắc lão nhưng là sư tôn phụ thân Liễu Thương Lan của nàng.
- Phỉ nha đầu, phụ thân cháu có khỏe không? Trong mắt Bắc lão lộ ra một tia ân cần, những trưởng lão tông môn bọn họ rất ít khi thu đồ đệ, một khi thu đồ đệ thì cảm tình sẽ sâu vô cùng.
- Dạ, vẫn ở thành Đoạn Nhận. Liễu Phỉ cười khổ nói.
- Ôi Bắc lão than một tiếng, gượng cười lắc đầu.
- Phỉ nha đầu, cháu đến vì sự kiện kia hả! Cũng đừng làm khó dễ tông chủ nữa, ta đề cử cho cháu một người, Thương Lan sẽ thích!
- Một người? Liễu Phỉ cười gượng.
- Năm đó không phải phụ thân cháu một mình ra đi ư, nhiều người không nhất định sẽ hữu dụng.
Bắc lão lắc đầu nói.
- Bắc gia gia, người gia gia nói là? Ánh mắt Liễu Phỉ hơi sáng lên, nghe ngữ khí Bắc lão nói thì có vẻ lão rất coi trọng người này, chẳng lẽ là mấyvị kia hay sao
-Đến lúc đó cháu sẽ biết! Cháu bảo bọn họ về trước đi, sau tông môn đại bỉ lần này, ta sẽ đích thân đưa hắn đi Hoàng thành. Bắc lão nhìn thoáng qua đám người nói.
- Vâng! Liễu Phỉ gật đầu.
Cô Phong, bên trong đường khe núi kia, Lâm Phong ngồi giữa thạch động, thiên địa nguyên khí giống như kén tằm đem thân thể Lâm Phong bao bọc ở trong đó, giống như sương mù màu trắng.
Chỉ trong chốc lát, một lực hút kinh khủng truyền ra từ cơ thể Lâm Phong, như biển chứa trăm sông cắn nuốt thiên địa nguyên khí này vào trong cơ thể, sau đó không ngừng cô đọng trong người. Bên ngoài thân thể, cương khí màu trắng ngà không ngừng phun ra nuốt vào, mang theo vài phần mênh mông chi ý, Thuần Nguyên công ngưng luyện thiên địa nguyên khí sinh ra cương khí, cực kỳ thuần khiết.
Qua hồi lâu, thiên địa nguyên khí không ngưng tụ quanh thân thể Lâm Phong nữa, hắn mới đình chỉ tu luyện.
Mở mắt ra, trên mặt Lâm Phong nở nụ cười.
- Thuần Nguyên công này mặc dù không có hiệu quả kỳ lạ gì, nhưng có thể củng cố căn cơ, nội tức của ta hiện nay ít nhất cũng mạnh hơn hai phần.
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, nội tức lớn mạnh mới có thể chiến đấu không ngừng, sức bật cùng năng lực duy trì chiến đấu càng mạnh.
Lâm Phong đứng dậy, nhìn về phía vách đá trong động phủ, bàn tay phách về phía không khí, quát khẽ một tiếng: - Bát Hoang chưởng.
Tùy theo lời của Lâm Phong, bảy đạo chưởng ấn theo bàn tay Lâm Phong ầm ầm ném ra, đánh lên vách đá.
- Ầm ầm ầm.
Vách đá trong động phủ điên cuồng rung lên, bảy đạo chưởng ấn trực tiếp khắc trên vách đá, rõ ràng vô cùng.
- Quả nhiên, hiện tại uy lực sử dụng Bát Hoang chưởng cũng mạnh hơn.
Lâm Phong cười, Bát Hoang chưởng chính là võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm võ kỹ, chia làm tám tầng, có thể tu luyện đến tầng thứ năm đã phi thường lợi hại rồi, một chưởng có thể đánh ra năm đạo chưởng ấn. Mà tu luyện đến tầng thứ sáu thì thiên phú cũng không tồi, về phần tầng thứ bảy, chỉ có thiên tài võ kỹ mới tu luyện thành.
Tầng thứ tám, chưởng ấn đầy trời, một chưởng ra, không gian trải rộng chưởng ấn, uy lực cường đại, muốn tu luyện đến tầng này thì ngoài có thiên phú ở võ kỹ kinh người ta còn cần không ngừng lĩnh ngộ trong thực chiến.
Võ kỹ Huyền cấp cũng không phải dễ tu luyện như vậy.
Nhưng đối với Lâm Phong mà nói thì đây căn bản không thành vấn đề, trong trạng thái phóng thích Vũ Hồn, cho dù là ngộ tính hay là năng lực tính toán có thể nói là biến thái. Chỉ cần một ngày, Lâm Phong tu luyện Bát Hoang chưởng đến tầng thứ bảy, chỉ kém một bước cuối cùng là đạt đến cảnh giới đại thành, chưởng chấn bát hoang.
Nhưng mà Lâm Phong cũng không hài lòng, Vân Hải tông lớn như vậy, thiên tài xuất hiện lớp lớp, đệ tử ngoại môn không thể nào so được với đệ tử nội môn, cường giả như mây. Lần này hắn tham gia tông môn đại bỉ, không biết sẽ trải qua cái gì, thực lực đương nhiên càng mạnh càng tốt.
Tịch Diệt kiếm quyết không thể nghi ngờ là đem thực lực của hắn nâng lên một bậc thang mới trong thời gian ngắn.
Cái gọi là Tịch Diệt chẳng qua chỉ là ba chiêu kiếm quyết, chia là Đoạt Mệnh, Tử Vong, Khô Tịch.
Đoạt Mệnh kiếm, kiếm ra đoạt mệnh.
Tử Vong kiếm, một bước giết một người.
Khô Tịch kiếm, vạn pháp tịch diệt, giết hết tất cả.
Nhìn vào chỉ có ba chiêu kiếm quyết, Lâm Phong lâm vào trầm tư, hình vẽ trong kiếm quyết dần dần hiển hiện trong đầu hắn như trực tiếp để lại dấu ấn vậy.
Vũ Hồn được phóng thích, thế giới của Lâm Phong lại hóa thành hắc ám, trời đất không có bất kỳ một tia sáng nào, toàn bộ thế giới này chỉ có màu đen. Mà chính hắn thì lẳng lặng trầm tư trong thế giới này, không có bất kỳ thứ gì có thể quấy rầy hắn.
Nhắm mắt lại, một bóng ngườitrong đầu nhảy ra, đi vào thế giới của hắn, bóng dáng này không ngừng vung trường kiếm, một kiếm lại một kiếm, tái diễn cùng một động tác, đúng là đệ nhất kiếm trong Tịch Diệt kiếm quyết, Đoạt Mệnh kiếm.
Qua một thời gian, Lâm Phong mở mắt ra, ánh sáng giống như lưỡi kiếm sắc bén lóe lên rồi biến mất, cắt xén không gian.
Vừa sải bước ra, một tiếng kiếm minh, một kiếm đoạt mệnh.
- Ầm ầm ầm
Động phủ rung động không dứt, trên đỉnh động phủ hiện ra một đạo vết kiếm thật dài, ở trên vết kiếm kia còn có một đạo kiếm khí sắc bén.
Tiếng rung động càng ngày càng vang, không ngừng có hòn đá rơi xuống, làm cho Lâm Phong sửng sốt, thân hình lóe ra, bước ra khỏi động phủ. Mà ở Lâm Phong ra ngoài không lâu, động phủ này lại sụp xuống, bị chôn trong đá.
- Chỉ là đệ nhất kiếm Đoạt Mệnh kiếm mà uy lực liền vượt qua Bát Hoang Chưởng tầng thứ bảy rất nhiều, Tử Vong cùng Khô Tịch thì cường hãn như thế nào!? Lâm Phong thu hồi Vũ Hồn, hơi hơi hưng phấn. Võ kỹ Huyền cấp trung phẩm quả nhiên có uy lực mạnh hơn nhiều võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, Tịch Diệt kiếm quyết đại thành có thể so với võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm, không biết uy lực sẽ như thế nào?
Kỳ thật Lâm Phong không biết là đệ nhất kiếm Đoạt Mệnh kiếm ở trong tay hắn có thể phát huy ra uy lực cường đại, trừ bỏ kiếm pháp lợi hại còn có do hắn dùng kiếm thế.
Đoạt Mệnh kiếm, thúc dục phải có kiếm khí, kiếm ý, kiếm thế, ba thứ cùng động mới có thể phát huy ra Đoạt Mệnh kiếm. Mà Lâm Phong sớm đã có lĩnh ngộ ra kiếm thế, bởi vậy dễ dàng tu thành Đoạt Mệnh kiếm, hơn nữa phát huy ra uy lực rất mạnh. Nếu là đổi một người khác, tất nhiên không thể nào làm được.
- Ai? Lâm Phong quay người lại, nhìn về phía khe núi kia, lập tức nhìn thấy một người với ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận đi vào.
- Liễu Phỉ! Lâm Phong có chút kinh ngạc, hắn không rõ cô gái này rốt cuộc là có ý gì, thời điểm có cơ hội đối phó hắn không bắt lấy, hiện tại lại một mình chạy tới.
- Khốn kiếp, ngươi đoạt địa bàn của ta, nhục nhã ta, hôm nay ta nhất định sẽ báo thù này! Liễu Phỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong như có thâm cừu đại hận. Từ nhỏ đến lớn nàng đều được phụ thân dạy dỗ phải độc lập cố gắng, mà nàng vẫn làm như vậy, thân là nữ nhi cũng không thể kém hơn nam nhi, lại thêm thiên phú cùng thân thế nên nàng luôn tâm cao khí ngạo.
Nhưng Liễu Phỉ thật không ngờ tên Lâm Phong vô sỉ kia lại muốn rình coi chính nàng, sau khi đánh bại nàng còn nói đối với nàng không có hứng thú. Hắn còn chiếm bảo địa nơi nàng tu luyện, nàng chưa từng bị nhục nhã như thế, thù này sao có thể không báo.
- Nay ta đã bước vào Linh Vũ cảnh, xem ta hành hạ hắn như thế nào! Liễu Phỉ hung tợn nói trong lòng.
- Nam Cung tông chủ, thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện chính là ý chỉ của bệ hạ, Vân Hải tông ngươi có phải muốn kháng lệnh của bệ hạ hay không? Lúc này, thanh niên bên cạnh Liễu Phỉ nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng, nói.
- Ta khi nào nói là kháng lại ý chỉ của bệ hạ? Nam Cung Lăng nhìn lướt qua thanh niên, hờ hững nói: -Bệ hạ muốn thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện, Vân Hải tông ta đương nhiên dốc toàn lực ủng hộ, cũng chọn ra mấy đệ tử ưu tú đi trước, tiến vào Tuyết Nguyệt thánh viện tu luyện.
Nam Cung Lăng nói đến đây dừng lại một chút, ống tay áo vung lên, lạnh nhạt nói: - Còn có, Vân Hải tông ta làm việc khi nào đến lượt Tiểu vương gia ngươi khoa chân múa tay? Ngươi tính là cái gì, muốn nói thì gọi cha ngươi Đoàn Thiên Lang đến đây!
Cửu Tiêu đại lục, cường giả vi tôn, ai manh thì người đó làm chủ! Hiện nay Đoàn gia có thể trở thành hoàng thất bởi vì Đoàn gia hùng mạnh, nói trắng ra là, Đoàn gia là tông môn mạnh nhất nước Tuyết Nguyệt, chẳng qua là lấy hình thức triều đình tồn tại.
Cho dù như vậy, Đoàn gia muốn các tông môn khác thần phục cũng là chuyện không thể, mà Nam Cung Lăng thân là tông chủ Vân Hải tông, sao lại để ý đến một tên Tiểu vương gia.
- Ngươi Nam Cung Lăng, việc này ta sẽ bẩm báo chi tiết cho gia phụ. Thanh niên lạnh lùng nói, trong lòng âm thầm căm ghét.
- Tùy ngươi. Nam Cung Lăng khinh thường.
- Nghe nói Phỉ Phỉ nha đầu đã trở lại. Lúc này, bên ngoài điện truyền đến một đạo tiếng vang, đúng là Bắc lão hiên ngang mà đến.
- Bắc gia gia. Liễu Phỉ nhìn thấy Bắc lão, đứng dậy tôn kính nói, Bắc lão nhưng là sư tôn phụ thân Liễu Thương Lan của nàng.
- Phỉ nha đầu, phụ thân cháu có khỏe không? Trong mắt Bắc lão lộ ra một tia ân cần, những trưởng lão tông môn bọn họ rất ít khi thu đồ đệ, một khi thu đồ đệ thì cảm tình sẽ sâu vô cùng.
- Dạ, vẫn ở thành Đoạn Nhận. Liễu Phỉ cười khổ nói.
- Ôi Bắc lão than một tiếng, gượng cười lắc đầu.
- Phỉ nha đầu, cháu đến vì sự kiện kia hả! Cũng đừng làm khó dễ tông chủ nữa, ta đề cử cho cháu một người, Thương Lan sẽ thích!
- Một người? Liễu Phỉ cười gượng.
- Năm đó không phải phụ thân cháu một mình ra đi ư, nhiều người không nhất định sẽ hữu dụng.
Bắc lão lắc đầu nói.
- Bắc gia gia, người gia gia nói là? Ánh mắt Liễu Phỉ hơi sáng lên, nghe ngữ khí Bắc lão nói thì có vẻ lão rất coi trọng người này, chẳng lẽ là mấyvị kia hay sao
-Đến lúc đó cháu sẽ biết! Cháu bảo bọn họ về trước đi, sau tông môn đại bỉ lần này, ta sẽ đích thân đưa hắn đi Hoàng thành. Bắc lão nhìn thoáng qua đám người nói.
- Vâng! Liễu Phỉ gật đầu.
Cô Phong, bên trong đường khe núi kia, Lâm Phong ngồi giữa thạch động, thiên địa nguyên khí giống như kén tằm đem thân thể Lâm Phong bao bọc ở trong đó, giống như sương mù màu trắng.
Chỉ trong chốc lát, một lực hút kinh khủng truyền ra từ cơ thể Lâm Phong, như biển chứa trăm sông cắn nuốt thiên địa nguyên khí này vào trong cơ thể, sau đó không ngừng cô đọng trong người. Bên ngoài thân thể, cương khí màu trắng ngà không ngừng phun ra nuốt vào, mang theo vài phần mênh mông chi ý, Thuần Nguyên công ngưng luyện thiên địa nguyên khí sinh ra cương khí, cực kỳ thuần khiết.
Qua hồi lâu, thiên địa nguyên khí không ngưng tụ quanh thân thể Lâm Phong nữa, hắn mới đình chỉ tu luyện.
Mở mắt ra, trên mặt Lâm Phong nở nụ cười.
- Thuần Nguyên công này mặc dù không có hiệu quả kỳ lạ gì, nhưng có thể củng cố căn cơ, nội tức của ta hiện nay ít nhất cũng mạnh hơn hai phần.
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, nội tức lớn mạnh mới có thể chiến đấu không ngừng, sức bật cùng năng lực duy trì chiến đấu càng mạnh.
Lâm Phong đứng dậy, nhìn về phía vách đá trong động phủ, bàn tay phách về phía không khí, quát khẽ một tiếng: - Bát Hoang chưởng.
Tùy theo lời của Lâm Phong, bảy đạo chưởng ấn theo bàn tay Lâm Phong ầm ầm ném ra, đánh lên vách đá.
- Ầm ầm ầm.
Vách đá trong động phủ điên cuồng rung lên, bảy đạo chưởng ấn trực tiếp khắc trên vách đá, rõ ràng vô cùng.
- Quả nhiên, hiện tại uy lực sử dụng Bát Hoang chưởng cũng mạnh hơn.
Lâm Phong cười, Bát Hoang chưởng chính là võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm võ kỹ, chia làm tám tầng, có thể tu luyện đến tầng thứ năm đã phi thường lợi hại rồi, một chưởng có thể đánh ra năm đạo chưởng ấn. Mà tu luyện đến tầng thứ sáu thì thiên phú cũng không tồi, về phần tầng thứ bảy, chỉ có thiên tài võ kỹ mới tu luyện thành.
Tầng thứ tám, chưởng ấn đầy trời, một chưởng ra, không gian trải rộng chưởng ấn, uy lực cường đại, muốn tu luyện đến tầng này thì ngoài có thiên phú ở võ kỹ kinh người ta còn cần không ngừng lĩnh ngộ trong thực chiến.
Võ kỹ Huyền cấp cũng không phải dễ tu luyện như vậy.
Nhưng đối với Lâm Phong mà nói thì đây căn bản không thành vấn đề, trong trạng thái phóng thích Vũ Hồn, cho dù là ngộ tính hay là năng lực tính toán có thể nói là biến thái. Chỉ cần một ngày, Lâm Phong tu luyện Bát Hoang chưởng đến tầng thứ bảy, chỉ kém một bước cuối cùng là đạt đến cảnh giới đại thành, chưởng chấn bát hoang.
Nhưng mà Lâm Phong cũng không hài lòng, Vân Hải tông lớn như vậy, thiên tài xuất hiện lớp lớp, đệ tử ngoại môn không thể nào so được với đệ tử nội môn, cường giả như mây. Lần này hắn tham gia tông môn đại bỉ, không biết sẽ trải qua cái gì, thực lực đương nhiên càng mạnh càng tốt.
Tịch Diệt kiếm quyết không thể nghi ngờ là đem thực lực của hắn nâng lên một bậc thang mới trong thời gian ngắn.
Cái gọi là Tịch Diệt chẳng qua chỉ là ba chiêu kiếm quyết, chia là Đoạt Mệnh, Tử Vong, Khô Tịch.
Đoạt Mệnh kiếm, kiếm ra đoạt mệnh.
Tử Vong kiếm, một bước giết một người.
Khô Tịch kiếm, vạn pháp tịch diệt, giết hết tất cả.
Nhìn vào chỉ có ba chiêu kiếm quyết, Lâm Phong lâm vào trầm tư, hình vẽ trong kiếm quyết dần dần hiển hiện trong đầu hắn như trực tiếp để lại dấu ấn vậy.
Vũ Hồn được phóng thích, thế giới của Lâm Phong lại hóa thành hắc ám, trời đất không có bất kỳ một tia sáng nào, toàn bộ thế giới này chỉ có màu đen. Mà chính hắn thì lẳng lặng trầm tư trong thế giới này, không có bất kỳ thứ gì có thể quấy rầy hắn.
Nhắm mắt lại, một bóng ngườitrong đầu nhảy ra, đi vào thế giới của hắn, bóng dáng này không ngừng vung trường kiếm, một kiếm lại một kiếm, tái diễn cùng một động tác, đúng là đệ nhất kiếm trong Tịch Diệt kiếm quyết, Đoạt Mệnh kiếm.
Qua một thời gian, Lâm Phong mở mắt ra, ánh sáng giống như lưỡi kiếm sắc bén lóe lên rồi biến mất, cắt xén không gian.
Vừa sải bước ra, một tiếng kiếm minh, một kiếm đoạt mệnh.
- Ầm ầm ầm
Động phủ rung động không dứt, trên đỉnh động phủ hiện ra một đạo vết kiếm thật dài, ở trên vết kiếm kia còn có một đạo kiếm khí sắc bén.
Tiếng rung động càng ngày càng vang, không ngừng có hòn đá rơi xuống, làm cho Lâm Phong sửng sốt, thân hình lóe ra, bước ra khỏi động phủ. Mà ở Lâm Phong ra ngoài không lâu, động phủ này lại sụp xuống, bị chôn trong đá.
- Chỉ là đệ nhất kiếm Đoạt Mệnh kiếm mà uy lực liền vượt qua Bát Hoang Chưởng tầng thứ bảy rất nhiều, Tử Vong cùng Khô Tịch thì cường hãn như thế nào!? Lâm Phong thu hồi Vũ Hồn, hơi hơi hưng phấn. Võ kỹ Huyền cấp trung phẩm quả nhiên có uy lực mạnh hơn nhiều võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, Tịch Diệt kiếm quyết đại thành có thể so với võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm, không biết uy lực sẽ như thế nào?
Kỳ thật Lâm Phong không biết là đệ nhất kiếm Đoạt Mệnh kiếm ở trong tay hắn có thể phát huy ra uy lực cường đại, trừ bỏ kiếm pháp lợi hại còn có do hắn dùng kiếm thế.
Đoạt Mệnh kiếm, thúc dục phải có kiếm khí, kiếm ý, kiếm thế, ba thứ cùng động mới có thể phát huy ra Đoạt Mệnh kiếm. Mà Lâm Phong sớm đã có lĩnh ngộ ra kiếm thế, bởi vậy dễ dàng tu thành Đoạt Mệnh kiếm, hơn nữa phát huy ra uy lực rất mạnh. Nếu là đổi một người khác, tất nhiên không thể nào làm được.
- Ai? Lâm Phong quay người lại, nhìn về phía khe núi kia, lập tức nhìn thấy một người với ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận đi vào.
- Liễu Phỉ! Lâm Phong có chút kinh ngạc, hắn không rõ cô gái này rốt cuộc là có ý gì, thời điểm có cơ hội đối phó hắn không bắt lấy, hiện tại lại một mình chạy tới.
- Khốn kiếp, ngươi đoạt địa bàn của ta, nhục nhã ta, hôm nay ta nhất định sẽ báo thù này! Liễu Phỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Phong như có thâm cừu đại hận. Từ nhỏ đến lớn nàng đều được phụ thân dạy dỗ phải độc lập cố gắng, mà nàng vẫn làm như vậy, thân là nữ nhi cũng không thể kém hơn nam nhi, lại thêm thiên phú cùng thân thế nên nàng luôn tâm cao khí ngạo.
Nhưng Liễu Phỉ thật không ngờ tên Lâm Phong vô sỉ kia lại muốn rình coi chính nàng, sau khi đánh bại nàng còn nói đối với nàng không có hứng thú. Hắn còn chiếm bảo địa nơi nàng tu luyện, nàng chưa từng bị nhục nhã như thế, thù này sao có thể không báo.
- Nay ta đã bước vào Linh Vũ cảnh, xem ta hành hạ hắn như thế nào! Liễu Phỉ hung tợn nói trong lòng.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân