Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 326: Sát Thần
Lâm Phong yên tĩnh đứng trong màn mưa, nhìn đám người xung quanh, đôi mắt lấp lánh.
Ám Minh, còn có hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh, những người này, ngay cả Vu Kỵ xuất lĩnh cấm vệ quân hoàng thành cũng không để vào mắt, xem ra sau lưng bọn họ đều có nhân vật quyền thế ngập trời.
Nhân vật như vậy lại muốn giết Lâm Phong.
Lâm Phong yên lặng tính toán trong lòng, có loại năng lực này lại muốn mạng hắn, ngoài Vũ gia và Nguyệt gia ra, chỉ còn Độc Cô gia thôi. Đương nhiên, cũng có khả năng là người của Đoàn Thiên Lang.
- Ai ra lệnh cho ngươi?
Vu Kỵ lạnh lùng nói, thái độ của đối phương rất cứng rắn, hắn ở đây cũng muốn dẫn Lâm Phong đi.
Không đợi đối phương nói, Vu Kỵ tiếp tục nói:
- Sớm đã nghe Ám Minh có qua lại với Vũ gia, ngươi hẳn là người Vũ gia đặt trong Ám Minh rồi.
- Nhưng còn ngươi? Sao lại xuất hiện ở nơi này?
Vu Kỵ lại nhìn về phía Độc Tí, theo tin tức tình báo của y, Độc Tí hẳn là không thuộc về bất cứ thế lực nào, chỉ một lòng khổ tu.
- Mục đích ta tới rất đơn giản, hắn có thể tiếp của ta một đao, ta liền đi.
Độc Tí lạnh nhạt nói, khiến ánh mắt mọi người ngưng lại, gã tới đây, chỉ để xem thực lực của Lâm Phong, để Lâm Phong tiếp của gã một đao?
Vu Kỵ nhìn về phía Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong nhìn vào mắt của Độc Tí, dường như muốn nhìn ra cái gì đó. Hơi gật đầu, Lâm Phong thấp giọng nói:
- Xuất đao đi!
Ánh mắt mọi người ngưng lại, Lâm Phong lại đáp ứng tiếp đao của Độc Tí.
Trên người Độc Tí, một cỗ đao ý kinh khủng lan ra, khí thế mạnh mẽ, bá đạo, lạnh lẽo. Trên cánh tay của hắn, chân nguyên chi lực lưu chuyển không ngừng, quang hoa màu trắng lấp lóe trên cánh tay, lúc này cánh tay của hắn không còn là cánh tay, mà là một thanh đao, cánh tay chính là đao của hắn.
- Nhập Vi!
Đôi mắt Lâm Phong ngưng trọng, sát khí thực mạnh, cảnh giới đao pháp của Độc Tí, đã đạt tới Nhập Vi chi cảnh, tinh vi đến từng chân tơ, có thể tụ toàn bộ đao ý trên cánh tay, hóa thành lưỡi đao sắc bén vô hình.
Lại thêm Độc Tí bản thân thực lực đã tới Huyền Vũ cảnh, đao của gã, tất nhiên vô cùng khủng bố.
Vu Kỵ cảm nhận được cỗ đao ý này, ánh mắt hơi lóe lên, Độc Tí không hổ là người số một Thiên Nhất học viện, cỗ khí thế này rất khủng bố, cũng không biết Lâm Phong có thể gặp nguy hiểm không.
Trên người Lâm Phong, quang hoa màu trắng lóe lên, một cỗ lực lượng chân nguyên lưu chuyển trên thân hắn. Lâm Phong lúc này, còn chưa đạt tới Huyền Vũ chi cảnh, nhưng đã có thể tụ một ngụm chân nguyên, kiếm ý lẫm liệt, lan ra xé rách không gian.
Sắc bén không lộ, rộng lớn mà lại yên tĩnh, ý cảnh kiếm pháp rất kỳ diệu. Trong ánh mắt của đám người ở đó, Lâm Phong dường như đã không còn là Lâm Phong, mà là một thanh kiếm, một thanh kiếm đã hòa vào trời đất.
Mưa vẫn rơi, nhưng chỉ cần rơi tới gần Độc Tí và Lâm Phong, lập tức bị xé tan, thân thể của họ, nước mưa không thể tới gần, trở thành một vùng chân không, chỉ có quang hoa, vẫn chói mắt như cũ.
Độc Tí chậm rãi đưa tay lên, hay là nói, hắn từ từ đưa đao lên. Mà cùng lúc đó, Lâm Phong cũng xuất thủ. Cứ như vậy, giữa không trung, thiên địa nguyên khí điên cuồng hội tụ, hóa thành một vòng xoáy khủng bố, trong chớp mắt, trong lúc hắn giơ tay lên, xuất hiện một thanh kiếm, chân nguyên chi kiếm tràn đầy chiến ý.
- Chuẩn bị xong rồi, sau khi bước vào Huyền Vũ cảnh, đao của ta từng xuất hiện mười tám lần, có mười tám người chết, hy vọng lần này ngươi có thể sống sót.
Độc Tí kiêu ngạo nói.
Nhưng Lâm Phong, lại không hề để ý đến hắn, trong không gian đầy mưa u ám, ánh mắt Lâm Phong, chậm rãi nhắm lại, dùng ý thức để nhìn, nghĩ.
Đồng thời, trong não hải Lâm Phong, một thanh kiếm, lộ ra, kiếm màu đen, chiến thần chi kiếm quét sạch tất cả.
Mỗi lần nhìn thấy thanh kiếm này, tim Lâm Phong đều đập mạnh, chiến ý vô tận và ý nghĩ quét sạch tất cả khủng bố, khuếch tán từ thanh kiếm.
Thực lực của Lâm Phong càng mạnh, lúc nhìn thanh kiếm này, lĩnh ngộ lại càng sâu, chân nguyên chi kiếm của hắn, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, càng lúc càng đáng sợ!
- Hử?
Độc Tí nhìn Lâm Phong nhắm mắt, khí tức trên người càng lúc càng mạnh, cỗ chiến ý kia, vô cùng khủng bố, dường như có thể không ngừng mạnh lên, vĩnh viễn không dừng lại.
Độc Tí muốn nhìn xem hình thái cuối cùng của thanh kiếm này, có thể hùng mạnh đến mức nào, nhưng hắn lại cảm giác rằng thanh kiếm này vô cùng vô tận, chỉ có không ngừng mạnh lên, không có điểm cuối.
- Trảm!
Trong miệng Độc Tí thốt ra một tiếng lạnh lẽo, không tiếp tục đợi nữa. Trên thanh đao do cánh tay hắn hóa thành kia, đao mang thôn thiên, giữa hư không, một thanh cự đao vô cùng khủng bố. Theo cánh tay hóa đao của Độc Tí vung xuống, cự đao kia, cũng từ không trung trảm xuống, dường như muốn cắt nhỏ không gian ra, thiên địa nguyên khí, vô cùng cuồng bạo.
Tay Lâm Phong cũng đã động, chân nguyên chi kiếm nâng lên, kiếm ý vô cùng khủng bố hóa thành thực chất, không ngừng oanh kích cự đạo trên hư không, càng phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
- Kiếm, vô kiên bất tồi, vô sở bất diệt!
Trên người Lâm Phong, chiến ý vô cùng dao động, thân thể của hắn, chậm rãi dâng lên, không ngừng lấp lánh, ngược lại đi về phía cự đao, kiếm trong tay, đâm về phía cự đao.
Lúc này đám người cũng ngẩng đầu, thanh đao thực lớn mà bá đạo, thanh kiếm sắc bén mà chói mắt, va chạm trong hư không, một cỗ không khí khủng bố áp bức, từ từ lan ra trong hư không.
Rất khó tưởng tượng, cự đao vô cùng khủng bố này và thanh kiếm vô kiên bất tồi, đều từ hư ảo mà thành, đao, chỉ là cánh tay của Độc Tí; kiếm, cũng chỉ là chân nguyên của Lâm Phong biến hóa ra.
Thời gian cũng dường như dừng tại thời khắc này, đao kiếm va chạm, không có âm thanh khủng bố, chỉ có túc sát chi ý vô hình, người trên đường, không thể di chuyển nửa bước.
- Thực đáng sợ, hai người này đều là thiên tài.
Đám người đó thầm nghĩ, đao của Độc Tí tự nhiên không phải nói, mà Lâm Phong dùng tu vi Linh Vũ cảnh chống lại đao chiêu Huyền Vũ cảnh của Độc Tí, lại không hề lui lại, chiến ý thông thiên, chiến ý này cùng với tín niệm đáng sợ khiến người ta cảm thấy khủng bố.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng lóe lên, cự đao trong hư không đột ngột biến mất, mà cùng lúc, chân nguyên chi kiếm trong tay Lâm Phong cũng tiêu tán, hai người đồng thời dừng tay.
- Ngươi có tư cách đấu với ta một trận! Đáng tiếc, ngày mai còn phải chiến đấu Cùng Bích Lạc, hôm nay chỉ dừng ở đây, hy vọng ngươi có thể sống sót.
Độc Tí nói rồi liền quay đi, bước trên mưa mà đi, thân ảnh cô đơn cũng giống như cánh tay của hắn, khoảng không mênh mông, mà lại xơ xác.
Đúng như hắn nói, nếu Lâm Phong tiếp được một đao của hắn, hắn liền rời đi.
Ngày mai, chính là ngày Cùng Bích Lạc khiêu chiến hắn, hắn tất phải đi ứng chiến.
- Mới chỉ có tư cách thôi sao?
Lâm Phong mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh, theo đó, mắt hắn lại nhắm lại, chân nguyên chi kiếm, lại một lần nữa hiện lên, chiến ý thiêu đốt hư không.
- Hử?
Mọi người cau mày, Lâm Phong muốn làm gì?
- Giết!
Lúc này, chỉ nghe Lâm Phong nói một chữ, một chữ vô cùng lạnh lẽo, thân hình lóe lên, không cần dùng mắt nhìn, nhưng tất cả mọi thứ, đều rõ ràng như cũ.
Một kiếm, hơi nghiêng xuống, theo một chùm sáng chói mắt, mấy đạo thân narh, trực tiếp bị kiếm mang cắn nuốt, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Giết, Lâm Phong thực bá đạo.
Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp giết người của Ám Minh.
Người Ám Minh tới đằng đằng sát khí, muốn dẫn hắn đi, hiển nhiên không phải mời hắn đi uống rượu thưởng trà, mà là muốn mạng hắn, cho nên, đối với người muốn mạng hắn còn gì có thể nói chứ, chỉ có giết mà thôi.
Lấy chém giết để dừng chém giết, đây là lý niệm sinh tồn của Lâm Phong.
Trong thế giới võ đạo tàn khốc, muốn không bị người ta giết, thì phải giết sạch những người muốn giết mình Hắn nhân nghĩa lương thiện, đối phương muốn giết hắn, hắn chém giết bá đạo, đối phương cũng muốn giết hắn, đã như thế, hắn sao phải lựa chọn cái trước, giết một người là bớt một người.
Đạo lý đơn giản, trái tim vô cùng cứng cỏi.
Đám người Ám Minh sắc mặt đại biến, bọn họ trước khi tới, căn bản không ngờ thực lực của Lâm Phong khủng bố như thế, mỗi kiếm hạ xuống, tất có người chết đi, dường như là sát thần xuống thế gian!
- Ngươi dám!
Sắc mặt cường giả Huyền Vũ cảnh kia đại biến, lực lượng chân nguyên mênh mông lưu chuyển trên tay, cự chưởng đột ngột đánh về phía Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong chỉ với một kiếm đã chém chưởng này tan tành.
Ngày trước ở thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong đã có thể giết Huyền Vũ cảnh, hiện giờ đã lâu như vậy, thực lực Lâm Phong đã chân chính bước tới Linh Vũ cảnh đỉnh phong, lại thêm chân nguyên chi kiếm khủng bố, há lại sợ một tên Huyền Vũ cảnh tầng một.
Dù không sử dụng lại Vũ hồn tế, hắn cũng có thể đánh một trận với Huyền Vũ cảnh.
Lại là một kiếm chói sáng chém xuống hư không, mang đi sinh mệnh của mấy người.
Ám Minh, còn có hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh, những người này, ngay cả Vu Kỵ xuất lĩnh cấm vệ quân hoàng thành cũng không để vào mắt, xem ra sau lưng bọn họ đều có nhân vật quyền thế ngập trời.
Nhân vật như vậy lại muốn giết Lâm Phong.
Lâm Phong yên lặng tính toán trong lòng, có loại năng lực này lại muốn mạng hắn, ngoài Vũ gia và Nguyệt gia ra, chỉ còn Độc Cô gia thôi. Đương nhiên, cũng có khả năng là người của Đoàn Thiên Lang.
- Ai ra lệnh cho ngươi?
Vu Kỵ lạnh lùng nói, thái độ của đối phương rất cứng rắn, hắn ở đây cũng muốn dẫn Lâm Phong đi.
Không đợi đối phương nói, Vu Kỵ tiếp tục nói:
- Sớm đã nghe Ám Minh có qua lại với Vũ gia, ngươi hẳn là người Vũ gia đặt trong Ám Minh rồi.
- Nhưng còn ngươi? Sao lại xuất hiện ở nơi này?
Vu Kỵ lại nhìn về phía Độc Tí, theo tin tức tình báo của y, Độc Tí hẳn là không thuộc về bất cứ thế lực nào, chỉ một lòng khổ tu.
- Mục đích ta tới rất đơn giản, hắn có thể tiếp của ta một đao, ta liền đi.
Độc Tí lạnh nhạt nói, khiến ánh mắt mọi người ngưng lại, gã tới đây, chỉ để xem thực lực của Lâm Phong, để Lâm Phong tiếp của gã một đao?
Vu Kỵ nhìn về phía Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong nhìn vào mắt của Độc Tí, dường như muốn nhìn ra cái gì đó. Hơi gật đầu, Lâm Phong thấp giọng nói:
- Xuất đao đi!
Ánh mắt mọi người ngưng lại, Lâm Phong lại đáp ứng tiếp đao của Độc Tí.
Trên người Độc Tí, một cỗ đao ý kinh khủng lan ra, khí thế mạnh mẽ, bá đạo, lạnh lẽo. Trên cánh tay của hắn, chân nguyên chi lực lưu chuyển không ngừng, quang hoa màu trắng lấp lóe trên cánh tay, lúc này cánh tay của hắn không còn là cánh tay, mà là một thanh đao, cánh tay chính là đao của hắn.
- Nhập Vi!
Đôi mắt Lâm Phong ngưng trọng, sát khí thực mạnh, cảnh giới đao pháp của Độc Tí, đã đạt tới Nhập Vi chi cảnh, tinh vi đến từng chân tơ, có thể tụ toàn bộ đao ý trên cánh tay, hóa thành lưỡi đao sắc bén vô hình.
Lại thêm Độc Tí bản thân thực lực đã tới Huyền Vũ cảnh, đao của gã, tất nhiên vô cùng khủng bố.
Vu Kỵ cảm nhận được cỗ đao ý này, ánh mắt hơi lóe lên, Độc Tí không hổ là người số một Thiên Nhất học viện, cỗ khí thế này rất khủng bố, cũng không biết Lâm Phong có thể gặp nguy hiểm không.
Trên người Lâm Phong, quang hoa màu trắng lóe lên, một cỗ lực lượng chân nguyên lưu chuyển trên thân hắn. Lâm Phong lúc này, còn chưa đạt tới Huyền Vũ chi cảnh, nhưng đã có thể tụ một ngụm chân nguyên, kiếm ý lẫm liệt, lan ra xé rách không gian.
Sắc bén không lộ, rộng lớn mà lại yên tĩnh, ý cảnh kiếm pháp rất kỳ diệu. Trong ánh mắt của đám người ở đó, Lâm Phong dường như đã không còn là Lâm Phong, mà là một thanh kiếm, một thanh kiếm đã hòa vào trời đất.
Mưa vẫn rơi, nhưng chỉ cần rơi tới gần Độc Tí và Lâm Phong, lập tức bị xé tan, thân thể của họ, nước mưa không thể tới gần, trở thành một vùng chân không, chỉ có quang hoa, vẫn chói mắt như cũ.
Độc Tí chậm rãi đưa tay lên, hay là nói, hắn từ từ đưa đao lên. Mà cùng lúc đó, Lâm Phong cũng xuất thủ. Cứ như vậy, giữa không trung, thiên địa nguyên khí điên cuồng hội tụ, hóa thành một vòng xoáy khủng bố, trong chớp mắt, trong lúc hắn giơ tay lên, xuất hiện một thanh kiếm, chân nguyên chi kiếm tràn đầy chiến ý.
- Chuẩn bị xong rồi, sau khi bước vào Huyền Vũ cảnh, đao của ta từng xuất hiện mười tám lần, có mười tám người chết, hy vọng lần này ngươi có thể sống sót.
Độc Tí kiêu ngạo nói.
Nhưng Lâm Phong, lại không hề để ý đến hắn, trong không gian đầy mưa u ám, ánh mắt Lâm Phong, chậm rãi nhắm lại, dùng ý thức để nhìn, nghĩ.
Đồng thời, trong não hải Lâm Phong, một thanh kiếm, lộ ra, kiếm màu đen, chiến thần chi kiếm quét sạch tất cả.
Mỗi lần nhìn thấy thanh kiếm này, tim Lâm Phong đều đập mạnh, chiến ý vô tận và ý nghĩ quét sạch tất cả khủng bố, khuếch tán từ thanh kiếm.
Thực lực của Lâm Phong càng mạnh, lúc nhìn thanh kiếm này, lĩnh ngộ lại càng sâu, chân nguyên chi kiếm của hắn, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, càng lúc càng đáng sợ!
- Hử?
Độc Tí nhìn Lâm Phong nhắm mắt, khí tức trên người càng lúc càng mạnh, cỗ chiến ý kia, vô cùng khủng bố, dường như có thể không ngừng mạnh lên, vĩnh viễn không dừng lại.
Độc Tí muốn nhìn xem hình thái cuối cùng của thanh kiếm này, có thể hùng mạnh đến mức nào, nhưng hắn lại cảm giác rằng thanh kiếm này vô cùng vô tận, chỉ có không ngừng mạnh lên, không có điểm cuối.
- Trảm!
Trong miệng Độc Tí thốt ra một tiếng lạnh lẽo, không tiếp tục đợi nữa. Trên thanh đao do cánh tay hắn hóa thành kia, đao mang thôn thiên, giữa hư không, một thanh cự đao vô cùng khủng bố. Theo cánh tay hóa đao của Độc Tí vung xuống, cự đao kia, cũng từ không trung trảm xuống, dường như muốn cắt nhỏ không gian ra, thiên địa nguyên khí, vô cùng cuồng bạo.
Tay Lâm Phong cũng đã động, chân nguyên chi kiếm nâng lên, kiếm ý vô cùng khủng bố hóa thành thực chất, không ngừng oanh kích cự đạo trên hư không, càng phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.
- Kiếm, vô kiên bất tồi, vô sở bất diệt!
Trên người Lâm Phong, chiến ý vô cùng dao động, thân thể của hắn, chậm rãi dâng lên, không ngừng lấp lánh, ngược lại đi về phía cự đao, kiếm trong tay, đâm về phía cự đao.
Lúc này đám người cũng ngẩng đầu, thanh đao thực lớn mà bá đạo, thanh kiếm sắc bén mà chói mắt, va chạm trong hư không, một cỗ không khí khủng bố áp bức, từ từ lan ra trong hư không.
Rất khó tưởng tượng, cự đao vô cùng khủng bố này và thanh kiếm vô kiên bất tồi, đều từ hư ảo mà thành, đao, chỉ là cánh tay của Độc Tí; kiếm, cũng chỉ là chân nguyên của Lâm Phong biến hóa ra.
Thời gian cũng dường như dừng tại thời khắc này, đao kiếm va chạm, không có âm thanh khủng bố, chỉ có túc sát chi ý vô hình, người trên đường, không thể di chuyển nửa bước.
- Thực đáng sợ, hai người này đều là thiên tài.
Đám người đó thầm nghĩ, đao của Độc Tí tự nhiên không phải nói, mà Lâm Phong dùng tu vi Linh Vũ cảnh chống lại đao chiêu Huyền Vũ cảnh của Độc Tí, lại không hề lui lại, chiến ý thông thiên, chiến ý này cùng với tín niệm đáng sợ khiến người ta cảm thấy khủng bố.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng lóe lên, cự đao trong hư không đột ngột biến mất, mà cùng lúc, chân nguyên chi kiếm trong tay Lâm Phong cũng tiêu tán, hai người đồng thời dừng tay.
- Ngươi có tư cách đấu với ta một trận! Đáng tiếc, ngày mai còn phải chiến đấu Cùng Bích Lạc, hôm nay chỉ dừng ở đây, hy vọng ngươi có thể sống sót.
Độc Tí nói rồi liền quay đi, bước trên mưa mà đi, thân ảnh cô đơn cũng giống như cánh tay của hắn, khoảng không mênh mông, mà lại xơ xác.
Đúng như hắn nói, nếu Lâm Phong tiếp được một đao của hắn, hắn liền rời đi.
Ngày mai, chính là ngày Cùng Bích Lạc khiêu chiến hắn, hắn tất phải đi ứng chiến.
- Mới chỉ có tư cách thôi sao?
Lâm Phong mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh, theo đó, mắt hắn lại nhắm lại, chân nguyên chi kiếm, lại một lần nữa hiện lên, chiến ý thiêu đốt hư không.
- Hử?
Mọi người cau mày, Lâm Phong muốn làm gì?
- Giết!
Lúc này, chỉ nghe Lâm Phong nói một chữ, một chữ vô cùng lạnh lẽo, thân hình lóe lên, không cần dùng mắt nhìn, nhưng tất cả mọi thứ, đều rõ ràng như cũ.
Một kiếm, hơi nghiêng xuống, theo một chùm sáng chói mắt, mấy đạo thân narh, trực tiếp bị kiếm mang cắn nuốt, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Giết, Lâm Phong thực bá đạo.
Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp giết người của Ám Minh.
Người Ám Minh tới đằng đằng sát khí, muốn dẫn hắn đi, hiển nhiên không phải mời hắn đi uống rượu thưởng trà, mà là muốn mạng hắn, cho nên, đối với người muốn mạng hắn còn gì có thể nói chứ, chỉ có giết mà thôi.
Lấy chém giết để dừng chém giết, đây là lý niệm sinh tồn của Lâm Phong.
Trong thế giới võ đạo tàn khốc, muốn không bị người ta giết, thì phải giết sạch những người muốn giết mình Hắn nhân nghĩa lương thiện, đối phương muốn giết hắn, hắn chém giết bá đạo, đối phương cũng muốn giết hắn, đã như thế, hắn sao phải lựa chọn cái trước, giết một người là bớt một người.
Đạo lý đơn giản, trái tim vô cùng cứng cỏi.
Đám người Ám Minh sắc mặt đại biến, bọn họ trước khi tới, căn bản không ngờ thực lực của Lâm Phong khủng bố như thế, mỗi kiếm hạ xuống, tất có người chết đi, dường như là sát thần xuống thế gian!
- Ngươi dám!
Sắc mặt cường giả Huyền Vũ cảnh kia đại biến, lực lượng chân nguyên mênh mông lưu chuyển trên tay, cự chưởng đột ngột đánh về phía Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong chỉ với một kiếm đã chém chưởng này tan tành.
Ngày trước ở thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong đã có thể giết Huyền Vũ cảnh, hiện giờ đã lâu như vậy, thực lực Lâm Phong đã chân chính bước tới Linh Vũ cảnh đỉnh phong, lại thêm chân nguyên chi kiếm khủng bố, há lại sợ một tên Huyền Vũ cảnh tầng một.
Dù không sử dụng lại Vũ hồn tế, hắn cũng có thể đánh một trận với Huyền Vũ cảnh.
Lại là một kiếm chói sáng chém xuống hư không, mang đi sinh mệnh của mấy người.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân