Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 320: Giết Vương Gia
Ngàn vạn người, không qua được chốc lát liền tan tác, tất cả đều hoảng hốt chạy trốn, làm cho tâm tình Đoàn Liệt không ngừng trầm xuống.
- Xong rồi, tất cả đều xong rồi...
Đoàn Liệt lẩm bẩm tự nói, Lâm Phong hùng mạnh vượt qua dự liệu của hắn, ngoài dự liệu của mọi người, quá mức chấn động.
Vũ hồn kia có thể hóa thành ngàn Tử Xà, cắn nuốt hết mọi thứ, thật sự là đáng sợ. E rằng sau này, không còn kẻ nào có thể dùng nhiều người mà đụng Lâm Phong rồi, biển người cũng không thể giết nổi hắn.
Lâm Phong chính là sát tinh, là ma quỷ!
Không chỉ có mọi người đứng xem, ngay cả Lâm Phong cũng có chút chấn động, Tàn Hồn Thiên thuật không hổ là thủ đoạn hùng mạnh của tôn giả truyền lại, thật sự lợi hại.
Tu luyện thống khổ trong khoảng thời gian ngắn, hôm nay, hắn đã phân ra hơn ngàn sợi linh hồn lực, ngàn sợi linh hồn này điều khiển Tử Xà Vũ hồn hóa thành hơn ngàn Tử Xà, tùy tâm sở dục, tùy ý mà động, trong nháy mắt đã có thể giết ngàn người.
Vì vậy, hiện giờ Lâm Phong đã không còn sợ chiến thuật biển người, tới bao nhiêu thì hắn có thể giết bấy nhiêu.
Hơn nữa, đây là do mới tu luyện không bao lâu, nếu có một ngày, Lâm Phong hắn có thể huyễn hóa ra vạn sợi linh hồn thì càng thêm kinh khủng, hóa ngàn vạn Tử Xà, trong nháy mắt có thể giết vạn người, ai có thể ngăn.
Xung quanh quảng trường, tất cả mọi người đều như lâm vào trong mộng ảo, Lâm Phong thật là đáng sợ.
Ngẩng đầu, Lâm Phong đưa mắt nhìn Đoàn Liệt, làm cho Đoàn Thiên Lang càng thêm run rẩy, ánh mắt bình tĩnh kia của Lâm Phong rơi vào trong mắt hắn lại giống như là mà quỷ vậy.
- Giết ta?
Lâm Phong lạnh lùng nói, rất lạnh, làm cho tâm Đoàn Liệt lại run lên. Lần này, Lâm Phong thật sự muốn giết hắn rồi.
Mới vừa rồi, Lâm Phong đã cảnh cáo hắn, phải nghĩ cho kỹ, nhưng mà hắn vẫn hạ lệnh, ra lệnh tru diệt Lâm Phong. Hôm nay, quân đoàn ngàn vạn đã tan tác, bị đánh cho không thành hình dạng rồi, Lâm Phong chuẩn bị tìm hắn tính sổ.
- Ta là vương gia của nước Tuyết Nguyệt!
Đoàn Liệt lạnh lùng phun ra một câu, dường như muốn khiến Lâm Phong phải sợ.
- Ta là chư hầu Tuyết Nguyệt, được sắc phong là Xích Huyết hầu, đất phong ở thành Dương Châu!
Lâm Phong đạm mạc đáp trả:
- Nhưng vương gia ngươi lại muốn giết ta, hình như là không cố kỵ thân phận chư hầu của ta mà!
Thần sắc Đoàn Liệt biến đổi, Lâm Phong nói như vậy dĩ nhiên là muốn nói cho hắn biết, ngươi thân là vương gia muốn giết hầu gia như ta, vậy thì tại sao ta phải bỏ qua cho ngươi!
Lâm Phong vẫn muốn giết hắn!
- Chư hầu thì cũng chỉ là được sắc phong, Đoàn Liệt ta là vương gia, dòng máu chảy xuôi trong người ta là huyết mạch hoàng thất, ngươi giết ta là coi rẻ uy nghiêm hoàng thất.
Đoàn Liệt đem hoàng thất ra, làm cho mọi người khẽ run, Đoàn Liệt, hắn sợ, hắn sợ Lâm Phong nên mới biểu hiện như bây giờ.
Đoàn Liệt sợ Lâm Phong giết hắn, Đoàn Liệt kém Lâm Phong quá xa.
- Huyết mạch hoàng thất?
Lâm Phong bình tĩnh cười nói:
- Đoàn Hàn cũng có huyết mạch hoàng thất, hắn muốn giết ta, cho nên ta giết hắn, hiện tại, ta vẫn còn đứng ở đây.
Đoàn Liệt run rẩy, không sai, Lâm Phong đã dám giết con trai của Thiên Lang Vương, Thiên Lang Vương cũng là vương gia, nhưng địa vị lại tôn quý hơn hắn nhiều, ngay cả Thiên Lang Vương mà Lâm Phong cũng không để vào trong mắt thì há quan tâm tới hắn.
Ánh mắt không ngừng biến đổi, hắn lại nhìn về Vũ Thiên Hành bên cạnh, hôm này hắn chỉ còn biết dựa vào bọn họ.
Vũ Thiên Hành lại không nhìn Đoàn Liệt một cái, thân thể dần rời xa, kéo ra khoảng cách với Đoàn Liệt, một màn này làm cho Đoàn Liệt càng thêm run rẩy.
Vũ Thiên Hành mới vừa còn hứa hẹn với hắn, nhưng giờ phút này, không người nào có thể cản nổi Lâm Phong, hắn lại tránh đi, để một mình hắn đối mặt với Lâm Phong.
Lạnh, trong lòng Đoàn Liệt cảm thấy chỉ có lạnh, lòng người, thật đáng sợ, thật lạnh lùng.
Lúc này, trong lòng Vũ Thiên Hành còn đang cười nhạo Đoàn Liệt, quá ngu muội vô tri rồi, giết Lâm Phong? Có thể giết Lâm Phong mà nói, sao Đoàn Thiên Lang lại không giết, còn chờ đến lượt Đoàn Liệt hắn sao?
Lâm Phong giết con rể của Đoàn Liệt, nhưng Lâm Phong còn giết con trai ruột của Đoàn Liệt, cừu hận nào lớn hơn, vừa nhìn là hiểu ngay. Nhưng Đoàn Thiên Lang lại không tìm Lâm Phong báo thù, giết Lâm Phong. Thứ nhất, bởi vì bên cạnh Lâm Phong còn có cường giả Huyền Vũ cảnh mạnh hơn, Đoàn Thiên Lang giết không được. Thứ hai, là bởi vì nhị hoàng tử, hôm đó, thái độ của nhị hoàng tử đã chỉ rõ, Lâm Phong là người của hắn, ai dám giết Lâm Phong trước mặt mọi người, không phải muốn nói rõ là muốn kết tử thù với nhị hoàng tử sao?
Vũ Thiên Hành, coi như hắn muốn giết Lâm Phong, nhiều nhất cũng chỉ ám sát, sẽ không minh mục trương đảm giết, kết thù với Đoàn Vô Nhai là không khôn ngoan.
Còn việc hắn giật dây Đoàn Liệt, là có hai nguyên nhân, nếu Đoàn Liệt may mắn giết chết Lâm Phong thì tốt nhất, giết không được thì cũng không quan hệ gì tới hắn, có thể chọc giận Lâm Phong giết Đoàn Liệt.
Lâm Phong giết Đoàn Liệt, chọc giận mọi người, chọc giận hoàng thất, tất cả mọi người sẽ thù hằn Lâm Phong, như vậy, đối với kẻ muốn giết Lâm Phong như Vũ Thiên Hành cũng là một chuyện tốt.
Cũng chỉ có cái đồ ngu như heo như Đoàn Liệt mới tin lời hắn, thật sự đi giết Lâm Phong, quá ngu muội vô tri.
Giờ phút này, hắn chỉ mang thân phận là người đứng xem, nhìn những khả năng tiến triển của câu chuyện, vô luận kẻ nào chết thì Vũ Thiên Hành hắn vẫn đạt được kỳ vọng.
Hôm nay, Lâm Phong đến đây, lại cuồng vọng như thế, Vũ Thiên Hành hắn thật sự cao hứng, bởi vì Lâm Phong đã đắc đội với rất nhiều người.
Không chỉ có Vũ Thiên Hành, Nguyệt Thiên Thần cũng không ngừng suy tư, Lâm Phong quá yêu nghiệt rồi, nếu có cơ hội thì nhất định giết đi.
Nếu như để Lâm Phong đạt tới cảnh giới Huyền Vũ cảnh, đối với bọn chúng càng thêm uy hiếp, phải sớm giết đi mới được. Hôm nay Lâm Phong đã là Linh Vũ cảnh tầng chín, khoảng cách Huyền Vũ cảnh cũng chỉ còn một bước.
Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần đều có suy nghĩ riêng của mình, duy chỉ có Đoàn Liệt bị lợi dụng, ngu muội vô tri.
Lâm Phong tất nhiên không để ý tới tâm tư quỷ kế của người khác, hắn chỉ biết là, hôm nay Đoàn Liệt phải chết, không thể nghi ngờ, nhất định phải giết.
Bước ra một bước, một luồng sát ý từ trên người hắn phóng lên, thân hắn chậm rãi tiến về phía Đoàn Liệt.
- Lâm Phong!
Sắc mặt cứng đờ, thần sắc Đoàn Liệt phi thường khó coi, hắn đã không thể ký thác kỳ vọng lên người Vũ Thiên Hành, đối phương căn bản không đáng tin.
- Ta đã nhắc nhở ngươi mấy lần, suy nghĩ cho kỹ rồi mới hạ lệnh, đáng tiếc, ngươi vẫn hạ lệnh rồi, muốn giết ta, vậy thì phải chuẩn bị thừa nhận cái giá hạ lệnh này đi.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh lùng, sát cơ lộ ra, một luồng kiếm khí phóng lên cao, bao trùm lấy thân thể Đoàn Liệt, như muốn xé nát thân thể Đoàn Liệt.
Hắn rốt cuộc thấy rõ thực tế, hôm nay, trên võ đài, Lâm Phong tuyệt đối là vương giả, ở nơi này không có kẻ nào có thể cản được Lâm Phong.
Dưới Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong chính là kẻ vô địch!
Thực ra Đoàn Liệt không biết, tất cả mọi người cũng không biết, có Huyền Vũ cảnh cũng thì có thể làm được gì Lâm Phong sao?
Ở thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong cũng đã giết không ít cường giả Huyền Vũ cảnh, hơn nữa, ở mấy tháng trước, Lâm Phong đã có thể biến ảo ra ngàn sợi hồn phách, nếu sử dụng các loại thần thông hùng mạnh, lại sử dụng Vũ hồn thì lại càng thêm kinh khủng.
Không có ai biết được, bởi vì ở chỗ này, Lâm Phong căn bản không cần sử dụng.
- Đừng có ôm lấy hi vọng rồi, lúc ngươi hạ lệnh giết ta, kết cục của ngươi cũng đã định sẵn rồi, Đoàn Liệt, ta đã cho ngươi cơ hội.
Lâm Phong nhìn Đoàn Liệt, đạm mạc nói, sau đó hắn lăng không đánh về phía Đoàn Liệt.
- Ngươi dám?
Đoàn Liệt nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể điên cuồng lui về. Nhưng vào lúc này, Tử Xà vô cùng vô tận trực tiếp từ trên không trung ập ra, giống như là vô số yêu xà như dây mây bao trùm bốn phương tám hướng, ngay sau đó cả người Đoàn Liệt đã bị bao trùm ở trong.
Một màn này làm cho nhiều người kinh hãi, xong rồi, nhìn Đoàn Liệt bị ánh sáng tím bao quanh, mọi người đều hiểu được, Đoàn Liệt chết chắc rồi.
Quả nhiên, Tử Xà Vũ hồn rống giận một tiếng, khi ánh sáng tím tản đi, bóng người Đoàn Liệt đã mất tăm mất tích.
- Đoàn Liệt, chết!!
Mọi người đều run lẩy bẩy, mà Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần đều lộ ra nụ cười lạnh băng, trong lòng đều toàn tâm tư ác độc, nhất định phải đẩy Lâm Phong vào chỗ chết, Lâm Phong, không thể lưu.
- Xong rồi, tất cả đều xong rồi...
Đoàn Liệt lẩm bẩm tự nói, Lâm Phong hùng mạnh vượt qua dự liệu của hắn, ngoài dự liệu của mọi người, quá mức chấn động.
Vũ hồn kia có thể hóa thành ngàn Tử Xà, cắn nuốt hết mọi thứ, thật sự là đáng sợ. E rằng sau này, không còn kẻ nào có thể dùng nhiều người mà đụng Lâm Phong rồi, biển người cũng không thể giết nổi hắn.
Lâm Phong chính là sát tinh, là ma quỷ!
Không chỉ có mọi người đứng xem, ngay cả Lâm Phong cũng có chút chấn động, Tàn Hồn Thiên thuật không hổ là thủ đoạn hùng mạnh của tôn giả truyền lại, thật sự lợi hại.
Tu luyện thống khổ trong khoảng thời gian ngắn, hôm nay, hắn đã phân ra hơn ngàn sợi linh hồn lực, ngàn sợi linh hồn này điều khiển Tử Xà Vũ hồn hóa thành hơn ngàn Tử Xà, tùy tâm sở dục, tùy ý mà động, trong nháy mắt đã có thể giết ngàn người.
Vì vậy, hiện giờ Lâm Phong đã không còn sợ chiến thuật biển người, tới bao nhiêu thì hắn có thể giết bấy nhiêu.
Hơn nữa, đây là do mới tu luyện không bao lâu, nếu có một ngày, Lâm Phong hắn có thể huyễn hóa ra vạn sợi linh hồn thì càng thêm kinh khủng, hóa ngàn vạn Tử Xà, trong nháy mắt có thể giết vạn người, ai có thể ngăn.
Xung quanh quảng trường, tất cả mọi người đều như lâm vào trong mộng ảo, Lâm Phong thật là đáng sợ.
Ngẩng đầu, Lâm Phong đưa mắt nhìn Đoàn Liệt, làm cho Đoàn Thiên Lang càng thêm run rẩy, ánh mắt bình tĩnh kia của Lâm Phong rơi vào trong mắt hắn lại giống như là mà quỷ vậy.
- Giết ta?
Lâm Phong lạnh lùng nói, rất lạnh, làm cho tâm Đoàn Liệt lại run lên. Lần này, Lâm Phong thật sự muốn giết hắn rồi.
Mới vừa rồi, Lâm Phong đã cảnh cáo hắn, phải nghĩ cho kỹ, nhưng mà hắn vẫn hạ lệnh, ra lệnh tru diệt Lâm Phong. Hôm nay, quân đoàn ngàn vạn đã tan tác, bị đánh cho không thành hình dạng rồi, Lâm Phong chuẩn bị tìm hắn tính sổ.
- Ta là vương gia của nước Tuyết Nguyệt!
Đoàn Liệt lạnh lùng phun ra một câu, dường như muốn khiến Lâm Phong phải sợ.
- Ta là chư hầu Tuyết Nguyệt, được sắc phong là Xích Huyết hầu, đất phong ở thành Dương Châu!
Lâm Phong đạm mạc đáp trả:
- Nhưng vương gia ngươi lại muốn giết ta, hình như là không cố kỵ thân phận chư hầu của ta mà!
Thần sắc Đoàn Liệt biến đổi, Lâm Phong nói như vậy dĩ nhiên là muốn nói cho hắn biết, ngươi thân là vương gia muốn giết hầu gia như ta, vậy thì tại sao ta phải bỏ qua cho ngươi!
Lâm Phong vẫn muốn giết hắn!
- Chư hầu thì cũng chỉ là được sắc phong, Đoàn Liệt ta là vương gia, dòng máu chảy xuôi trong người ta là huyết mạch hoàng thất, ngươi giết ta là coi rẻ uy nghiêm hoàng thất.
Đoàn Liệt đem hoàng thất ra, làm cho mọi người khẽ run, Đoàn Liệt, hắn sợ, hắn sợ Lâm Phong nên mới biểu hiện như bây giờ.
Đoàn Liệt sợ Lâm Phong giết hắn, Đoàn Liệt kém Lâm Phong quá xa.
- Huyết mạch hoàng thất?
Lâm Phong bình tĩnh cười nói:
- Đoàn Hàn cũng có huyết mạch hoàng thất, hắn muốn giết ta, cho nên ta giết hắn, hiện tại, ta vẫn còn đứng ở đây.
Đoàn Liệt run rẩy, không sai, Lâm Phong đã dám giết con trai của Thiên Lang Vương, Thiên Lang Vương cũng là vương gia, nhưng địa vị lại tôn quý hơn hắn nhiều, ngay cả Thiên Lang Vương mà Lâm Phong cũng không để vào trong mắt thì há quan tâm tới hắn.
Ánh mắt không ngừng biến đổi, hắn lại nhìn về Vũ Thiên Hành bên cạnh, hôm này hắn chỉ còn biết dựa vào bọn họ.
Vũ Thiên Hành lại không nhìn Đoàn Liệt một cái, thân thể dần rời xa, kéo ra khoảng cách với Đoàn Liệt, một màn này làm cho Đoàn Liệt càng thêm run rẩy.
Vũ Thiên Hành mới vừa còn hứa hẹn với hắn, nhưng giờ phút này, không người nào có thể cản nổi Lâm Phong, hắn lại tránh đi, để một mình hắn đối mặt với Lâm Phong.
Lạnh, trong lòng Đoàn Liệt cảm thấy chỉ có lạnh, lòng người, thật đáng sợ, thật lạnh lùng.
Lúc này, trong lòng Vũ Thiên Hành còn đang cười nhạo Đoàn Liệt, quá ngu muội vô tri rồi, giết Lâm Phong? Có thể giết Lâm Phong mà nói, sao Đoàn Thiên Lang lại không giết, còn chờ đến lượt Đoàn Liệt hắn sao?
Lâm Phong giết con rể của Đoàn Liệt, nhưng Lâm Phong còn giết con trai ruột của Đoàn Liệt, cừu hận nào lớn hơn, vừa nhìn là hiểu ngay. Nhưng Đoàn Thiên Lang lại không tìm Lâm Phong báo thù, giết Lâm Phong. Thứ nhất, bởi vì bên cạnh Lâm Phong còn có cường giả Huyền Vũ cảnh mạnh hơn, Đoàn Thiên Lang giết không được. Thứ hai, là bởi vì nhị hoàng tử, hôm đó, thái độ của nhị hoàng tử đã chỉ rõ, Lâm Phong là người của hắn, ai dám giết Lâm Phong trước mặt mọi người, không phải muốn nói rõ là muốn kết tử thù với nhị hoàng tử sao?
Vũ Thiên Hành, coi như hắn muốn giết Lâm Phong, nhiều nhất cũng chỉ ám sát, sẽ không minh mục trương đảm giết, kết thù với Đoàn Vô Nhai là không khôn ngoan.
Còn việc hắn giật dây Đoàn Liệt, là có hai nguyên nhân, nếu Đoàn Liệt may mắn giết chết Lâm Phong thì tốt nhất, giết không được thì cũng không quan hệ gì tới hắn, có thể chọc giận Lâm Phong giết Đoàn Liệt.
Lâm Phong giết Đoàn Liệt, chọc giận mọi người, chọc giận hoàng thất, tất cả mọi người sẽ thù hằn Lâm Phong, như vậy, đối với kẻ muốn giết Lâm Phong như Vũ Thiên Hành cũng là một chuyện tốt.
Cũng chỉ có cái đồ ngu như heo như Đoàn Liệt mới tin lời hắn, thật sự đi giết Lâm Phong, quá ngu muội vô tri.
Giờ phút này, hắn chỉ mang thân phận là người đứng xem, nhìn những khả năng tiến triển của câu chuyện, vô luận kẻ nào chết thì Vũ Thiên Hành hắn vẫn đạt được kỳ vọng.
Hôm nay, Lâm Phong đến đây, lại cuồng vọng như thế, Vũ Thiên Hành hắn thật sự cao hứng, bởi vì Lâm Phong đã đắc đội với rất nhiều người.
Không chỉ có Vũ Thiên Hành, Nguyệt Thiên Thần cũng không ngừng suy tư, Lâm Phong quá yêu nghiệt rồi, nếu có cơ hội thì nhất định giết đi.
Nếu như để Lâm Phong đạt tới cảnh giới Huyền Vũ cảnh, đối với bọn chúng càng thêm uy hiếp, phải sớm giết đi mới được. Hôm nay Lâm Phong đã là Linh Vũ cảnh tầng chín, khoảng cách Huyền Vũ cảnh cũng chỉ còn một bước.
Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần đều có suy nghĩ riêng của mình, duy chỉ có Đoàn Liệt bị lợi dụng, ngu muội vô tri.
Lâm Phong tất nhiên không để ý tới tâm tư quỷ kế của người khác, hắn chỉ biết là, hôm nay Đoàn Liệt phải chết, không thể nghi ngờ, nhất định phải giết.
Bước ra một bước, một luồng sát ý từ trên người hắn phóng lên, thân hắn chậm rãi tiến về phía Đoàn Liệt.
- Lâm Phong!
Sắc mặt cứng đờ, thần sắc Đoàn Liệt phi thường khó coi, hắn đã không thể ký thác kỳ vọng lên người Vũ Thiên Hành, đối phương căn bản không đáng tin.
- Ta đã nhắc nhở ngươi mấy lần, suy nghĩ cho kỹ rồi mới hạ lệnh, đáng tiếc, ngươi vẫn hạ lệnh rồi, muốn giết ta, vậy thì phải chuẩn bị thừa nhận cái giá hạ lệnh này đi.
Lâm Phong nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh lùng, sát cơ lộ ra, một luồng kiếm khí phóng lên cao, bao trùm lấy thân thể Đoàn Liệt, như muốn xé nát thân thể Đoàn Liệt.
Hắn rốt cuộc thấy rõ thực tế, hôm nay, trên võ đài, Lâm Phong tuyệt đối là vương giả, ở nơi này không có kẻ nào có thể cản được Lâm Phong.
Dưới Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong chính là kẻ vô địch!
Thực ra Đoàn Liệt không biết, tất cả mọi người cũng không biết, có Huyền Vũ cảnh cũng thì có thể làm được gì Lâm Phong sao?
Ở thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong cũng đã giết không ít cường giả Huyền Vũ cảnh, hơn nữa, ở mấy tháng trước, Lâm Phong đã có thể biến ảo ra ngàn sợi hồn phách, nếu sử dụng các loại thần thông hùng mạnh, lại sử dụng Vũ hồn thì lại càng thêm kinh khủng.
Không có ai biết được, bởi vì ở chỗ này, Lâm Phong căn bản không cần sử dụng.
- Đừng có ôm lấy hi vọng rồi, lúc ngươi hạ lệnh giết ta, kết cục của ngươi cũng đã định sẵn rồi, Đoàn Liệt, ta đã cho ngươi cơ hội.
Lâm Phong nhìn Đoàn Liệt, đạm mạc nói, sau đó hắn lăng không đánh về phía Đoàn Liệt.
- Ngươi dám?
Đoàn Liệt nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể điên cuồng lui về. Nhưng vào lúc này, Tử Xà vô cùng vô tận trực tiếp từ trên không trung ập ra, giống như là vô số yêu xà như dây mây bao trùm bốn phương tám hướng, ngay sau đó cả người Đoàn Liệt đã bị bao trùm ở trong.
Một màn này làm cho nhiều người kinh hãi, xong rồi, nhìn Đoàn Liệt bị ánh sáng tím bao quanh, mọi người đều hiểu được, Đoàn Liệt chết chắc rồi.
Quả nhiên, Tử Xà Vũ hồn rống giận một tiếng, khi ánh sáng tím tản đi, bóng người Đoàn Liệt đã mất tăm mất tích.
- Đoàn Liệt, chết!!
Mọi người đều run lẩy bẩy, mà Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần đều lộ ra nụ cười lạnh băng, trong lòng đều toàn tâm tư ác độc, nhất định phải đẩy Lâm Phong vào chỗ chết, Lâm Phong, không thể lưu.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân