Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 317: Khiêu Khích Mọi Người
Mọi người nhìn lên bóng lưng trên đài kia mà lòng đầy khiếp sợ.
Đúng vậy, nếu như người này là Lâm Phong thì Văn Nhân Nham đương nhiên là biết người kia đi giết Lâm Phong đúng là lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một kích. Nhưng Văn Nhân Nham lại chẳng hề ngăn cản, có thể thấy được nhân phẩm của hắn cũng chẳng tốt gì.
Người khác chiến đấu vì hắn mà hắn lại làm như vậy, phẩm hạnh này chẳng những không thể khen ngợi mà còn phải nói là tồi tệ. Lời nói dối của Đoàn Liệt và Văn Nhân Nham tự sụp đổ.
Kẻ bị Lâm Phong đánh kia sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt toát lên phẫn nộ. Tên Văn Nhân Nham này thật vô liêm sỉ, uổng cho hắn còn cố ý ra tay đối phó Lâm Phong vì hắn.
- Lâm Phong, lúc này ta không liên can.
Người đó nói với Lâm Phong.
Lâm Phong lãnh đạm nhìn hắn một cái với ánh mắt đầy khinh bỉ.
- Không liên can gì đến ngươi? Thật buồn cười, nếu ta không bằng ngươi thì chắc lúc này đã chết trong tay ngươi rồi ấy nhỉ?
Lâm Phong trào phúng:
- Khi ngươi quyết định làm chuyện gì thì hãy nhận lấy hậu quả.
Nói xong, Lâm Phong đâm ngón tay phụt ra kiếm khí kia vào cổ đối phương, khiến mọi người đều run sợ.
Lâm Phong giết đối phương rồi, không hề lưu tình chút nào.
Lúc chết, đồng tử người kia mở to, chết mà không nhắm mắt.
Lâm Phong bình tĩnh vô cùng, hiểu lầm ư? Thế giới tàn khốc này có nhiều hiểu lầm thế ư? Nếu hắn yếu, hiểu lầm đó sẽ lấy mạng hắn, đối phương cũng sẽ không cho rằng đó là hiểu lầm, mà trở thành thủ đoạn để nịnh hót Văn Nhân Nham.
Người muốn giết hắn, hắn cần gì phải lưu tình.
Chuyển sang nhìn Văn Nhân Nham, Lâm Phong nở nụ cười đầy châm chọc.
- Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông?
Lâm Phong nhẹ nhàng nói, tiếng không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Nghe được lời của Lâm Phong, sắc mặt Văn Nhân Nham trông cực kỳ phấn khích. Lúc nãy Đoàn Liệt nói hắn là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông, hơn nữa còn là chưởng môn đời tiếp theo của Vân Hải tông, sau Văn Nhân Nham hắn cũng tự đứng ra thừa nhận đây là sự thật. Nhưng lúc này, Lâm Phong lại xuất hiện trước mặt hắn.
Ai là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông?
- Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông kia, giờ Lâm Phong ta, cũng là đệ tử của Vân Hải tông, thỉnh giáo ngươi một phen, được không?
Lâm Phong thấy Văn Nhân Nham im lặng không nói gì thì lại lãnh đạm nói một câu, sắc mặt Văn Nhân Nham lại càng thêm phấn khích.
Mà đám người bên dưới cũng nghi ngờ chuyện Văn Nhân Nham có thật là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông hay không. Giờ Lâm Phong đang khiêu chiến hắn kìa!
- Lâm Phong, ân oán trước kia chúng ta sẽ kết thúc sau, hôm nay là đại hôn của ta, ngươi hãy đi đi!
Văn Nhân Nham hạ giọng nói, ánh mắt rét lạnh. Sự xuất hiện của Lâm Phong đã đánh vỡ tất cả, khiến hắn mất mặt.
- Đi?
Lâm Phong trào phúng:
- Ngươi nói ngươi là đệ nhất thiên tài ở Vân Hải tông, là tông chủ tương lai của Vân Hải tông, nhân phẩm hay thiên phú đều hoàn mỹ vô song. Lâm Phong ta thân là đệ tử của Vân Hải tông, trước kia cũng thế, giờ cũng là như vậy. Ta lại muốn hỏi Văn Nhân Nham ngươi một câu, ngày xưa khi Đoàn Thiên Lang tấn công Vân Hải tông, là kẻ nào phản bội còn nhanh hơn tất cả mọi người?
Văn Nhân Nham sầm mặt xuống, im lặng.
- Văn Nhân Nham, ngươi phản bội sư môn, là tên nghịch đồ, nhưng giờ ở trước mặt người khác, ngươi lại nói ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất của Vân Hải tông, nhân phẩm hoàn mỹ, hay ngươi cảm thấy Vân Hải tông bị diệt rồi nên không ai có thể lột trần được lời nói dối của ngươi?
- Đủ rồi!
Văn Nhân Nham nổi giận quát lên:
- Lâm Phong, ngươi đừng có được nể mặt mà không biết đường như vậy.
- Câm miệng!
Nghe thấy Văn Nhân Nham gầm lên với hắn, Lâm Phong bước lên trước một bước, một cỗ sát ý mênh mông phóng lên. Sắc mặt Văn Nhân Nham tái nhợt, không ngừng lùi ra sau, tiếng bước chân đạp cộp cộp trên mặt đất, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
- Một tên rác rưởi mà dám tự xưng là thiên tài, còn nói ta được nể mặt mà không biết đường. Văn Nhân Nham, ngươi có còn mặt mũi không?
Lâm Phong cười đầy châm chọc:
- Văn Nhân Nham ngươi, một tên phản nghịch vô liêm sỉ mà lại dám nói với ta như thế.
- Đủ rồi!
Đoàn Liệt ở trên khán đài đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:
- Lâm Phong, cút!
- Ngươi cũng câm miệng lại!
Lâm Phong quát lên. Bảo hắn cút ư, thật buồn cười!
- Không phải vừa rồi ngươi khoe khoang rằng con rể ngươi là đệ nhất thiên tài Vân Hải tông ư? Thiên phú và nhân phẩm đều vô song ư? Giờ ta đang đứng ở đây, các ngươi sợ cái gì mà vội vã đuổi ta đi.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Sát ý lóe lên trong mắt Đoàn Liệt, hắn hận không thể giết chết tên Lâm Phong đáng hận này ngay tại chỗ. Ngay cả ngày đại hôn của con gái hắn mà cũng dám đến phá.
- Ta muốn làm gì?
Lâm Phong mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đoàn Liệt, ngươi và Đoàn Ngọc dù có đụng chạm với ta, nhưng Đoàn Ngọc đã bị cho ta một cái bạt tai, ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta. Lâm Phong ta không hề tính truy cứu ngươi và Đoàn Ngọc, tiếc là Đoàn Liệt ngươi lại chọn được con rể tốt, chọn được rất tốt, lại đúng là Văn Nhân Nham. Hôm nay Lâm Phong ta tới chính là tính nợ với Văn Nhân Nham một phen, các ngươi nên như thì thì tốt nhất là hãy hiểu cho rõ.
Mọi người khiếp sợ, đây là uy hiếp trắng trợn.
Lâm Phong nói rất rõ ràng, hôm nay hắn đến tìm Văn Nhân Nham để tính sổ, mà Đoàn Liệt ngươi thì ta không so đo. Nhưng nếu Đoàn Liệt ngươi mà muốn tham dự thì hãy hiểu cho rõ hậu quả.
Lâm Phong đang uy hiếp vương gia của hoàng thất, Đoàn Liệt.
Đoàn Liệt đương nhiên cũng nghe được ý uy hiếp của Lâm Phong, sắc mặt khó coi hẳn đi. Khốn kiếp, hôm nay là ngày đại hỉ của con gái hắn, quý tộc quyền quý các nơi đến tham dự, thậm chí có cả người của Nguyệt gia và Vũ gia, nhưng Lâm Phong vẫn dám uy hiếp hắn.
Đứng ở trên đài cao chỉ có một mình Lâm Phong, mà bọn họ lại có vô số cường giả.
Lâm Phong thật quá liều lĩnh, đúng là coi trời bằng vung, không coi bọn họ là cái gì.
Không chỉ Đoàn Liệt tức giận, mà ngay cả đám quý tộc quyền quý kia cũng lạnh lùng, nhất là đám thanh niên nhiệt huyết bừng bừng kia.
Một vài người của Tuyết Nguyệt thánh viện thấy Lâm Phong ra tay giết đệ tử thánh viện bọn họ, lại còn bức ép người khác, bọn họ cảm thấy mặt không ánh sáng, hận thấu Lâm Phong.
Mà Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng tức giận nhìn Lâm Phong, cảm thấy tên này thật quá kiêu ngạo.
- Lâm Phong, tuy hiện giờ ngươi được phong làm Xích Huyết hầu, nhưng ở đây người có địa vị cao hơn ngươi không phải là ít. Đoàn Liệt vương gia tốt xấu gì cũng là huyết mạch hoàng thất, ngươi chẳng lẽ cho rằng mình được ban cho chư hầu là có thể coi trời bằng vung, không coi ai ra gì như thế!
Vũ Thiên Hành không nhịn được mở miệng trào phúng Lâm Phong, ánh mắt lóe lên thù hận, nỗi khuất nhục ngày ấy đến nay khó có thể xóa nhòa, là cơn ác mộng của hắn.
Lâm Phong thản nhiên liếc Vũ Thiên Hành một cái, đôi mắt bình tĩnh kia đầy châm biếm.
- Cho dù là thế thì ngươi tính thế nào?
Lâm Phong thản nhiên nói một câu khiến Vũ Thiên Hành khựng người lại, cho dù ta cuồng ngạo như thế, không coi ai ra gì như thế thì Vũ Thiên Hành định làm gì?
Ngông cuồng, quá ngông cuồng.
Lâm Phong căn bản không cần nể mặt những người này, ai cũng là kẻ thù của hắn. Nhìn hắn mà thấy khó chịu thì sao chứ, Lâm Phong hắn vốn thế, ngươi định làm gì nào?
Người ở dưới đài thở ra một hơi, lại cảm giác như máu nóng đang tuôn trào trong lồng ngực. Bọn họ dường như cũng hóa thân thành Lâm Phong, nhìn đám đại nhân vật cao cao tại thượng kia, trào phúng bọn họ, kiêu ngạo với bọn họ, nói với bọn họ ta chính là như thế, các người định làm thế nào?
Quả nhiên, nghe thấy lời này, sắc mặt Vũ Thiên Hành trở nên âm sầm hẳn đi, ngực phập phồng, không nói được lời nào.
Tên khốn này, tên khốn kiếp đáng chết này, nhưng hắn lại chẳng biết nên phản bác Lâm Phong thế nào. Thực lực của Vũ Thiên Hành không bằng Lâm Phong, hắn có thể làm gì đây? Hắn chỉ có thể để món nợ này ở sâu trong lòng.
- Ngươi tên rác rưởi này, ngoài gia tộc thì ngươi chẳng là cái thá gì, chỉ là một tên cặn bã.
Lâm Phong dường như không định bỏ qua cho Vũ Thiên Hành, lạnh lùng nói. Sắc mặt Vũ Thiên Hành càng lúc càng khó coi.
Ngươi chính là rác rưởi, nếu không có thế lực gia tộc thì chính là cặn bã, đây là lời nhục mạ của Lâm Phong với hắn.
Đám con cháu quyền quý đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt thù hận, nhưng Lâm Phong không hề để ý.
Nếu bước lên đây, hắn đã chuẩn bị để đối mặt với tất cả.
Nhìn đám người cao cao tại thượng trên đài cao này, hắn mỉm cười đầy trào phùng, thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi có ai không phục thì có thể đứng ra chiến một trận với Lâm Phong ta, thắng thì sống, thua thì chết. Nếu không dám thì thành thật đứng ở đó, đừng có phóng rắm nữa.
Lâm Phong, một mình khiêu khích tất cả!
Đúng vậy, nếu như người này là Lâm Phong thì Văn Nhân Nham đương nhiên là biết người kia đi giết Lâm Phong đúng là lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một kích. Nhưng Văn Nhân Nham lại chẳng hề ngăn cản, có thể thấy được nhân phẩm của hắn cũng chẳng tốt gì.
Người khác chiến đấu vì hắn mà hắn lại làm như vậy, phẩm hạnh này chẳng những không thể khen ngợi mà còn phải nói là tồi tệ. Lời nói dối của Đoàn Liệt và Văn Nhân Nham tự sụp đổ.
Kẻ bị Lâm Phong đánh kia sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt toát lên phẫn nộ. Tên Văn Nhân Nham này thật vô liêm sỉ, uổng cho hắn còn cố ý ra tay đối phó Lâm Phong vì hắn.
- Lâm Phong, lúc này ta không liên can.
Người đó nói với Lâm Phong.
Lâm Phong lãnh đạm nhìn hắn một cái với ánh mắt đầy khinh bỉ.
- Không liên can gì đến ngươi? Thật buồn cười, nếu ta không bằng ngươi thì chắc lúc này đã chết trong tay ngươi rồi ấy nhỉ?
Lâm Phong trào phúng:
- Khi ngươi quyết định làm chuyện gì thì hãy nhận lấy hậu quả.
Nói xong, Lâm Phong đâm ngón tay phụt ra kiếm khí kia vào cổ đối phương, khiến mọi người đều run sợ.
Lâm Phong giết đối phương rồi, không hề lưu tình chút nào.
Lúc chết, đồng tử người kia mở to, chết mà không nhắm mắt.
Lâm Phong bình tĩnh vô cùng, hiểu lầm ư? Thế giới tàn khốc này có nhiều hiểu lầm thế ư? Nếu hắn yếu, hiểu lầm đó sẽ lấy mạng hắn, đối phương cũng sẽ không cho rằng đó là hiểu lầm, mà trở thành thủ đoạn để nịnh hót Văn Nhân Nham.
Người muốn giết hắn, hắn cần gì phải lưu tình.
Chuyển sang nhìn Văn Nhân Nham, Lâm Phong nở nụ cười đầy châm chọc.
- Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông?
Lâm Phong nhẹ nhàng nói, tiếng không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Nghe được lời của Lâm Phong, sắc mặt Văn Nhân Nham trông cực kỳ phấn khích. Lúc nãy Đoàn Liệt nói hắn là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông, hơn nữa còn là chưởng môn đời tiếp theo của Vân Hải tông, sau Văn Nhân Nham hắn cũng tự đứng ra thừa nhận đây là sự thật. Nhưng lúc này, Lâm Phong lại xuất hiện trước mặt hắn.
Ai là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông?
- Đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông kia, giờ Lâm Phong ta, cũng là đệ tử của Vân Hải tông, thỉnh giáo ngươi một phen, được không?
Lâm Phong thấy Văn Nhân Nham im lặng không nói gì thì lại lãnh đạm nói một câu, sắc mặt Văn Nhân Nham lại càng thêm phấn khích.
Mà đám người bên dưới cũng nghi ngờ chuyện Văn Nhân Nham có thật là đệ nhất thiên tài của Vân Hải tông hay không. Giờ Lâm Phong đang khiêu chiến hắn kìa!
- Lâm Phong, ân oán trước kia chúng ta sẽ kết thúc sau, hôm nay là đại hôn của ta, ngươi hãy đi đi!
Văn Nhân Nham hạ giọng nói, ánh mắt rét lạnh. Sự xuất hiện của Lâm Phong đã đánh vỡ tất cả, khiến hắn mất mặt.
- Đi?
Lâm Phong trào phúng:
- Ngươi nói ngươi là đệ nhất thiên tài ở Vân Hải tông, là tông chủ tương lai của Vân Hải tông, nhân phẩm hay thiên phú đều hoàn mỹ vô song. Lâm Phong ta thân là đệ tử của Vân Hải tông, trước kia cũng thế, giờ cũng là như vậy. Ta lại muốn hỏi Văn Nhân Nham ngươi một câu, ngày xưa khi Đoàn Thiên Lang tấn công Vân Hải tông, là kẻ nào phản bội còn nhanh hơn tất cả mọi người?
Văn Nhân Nham sầm mặt xuống, im lặng.
- Văn Nhân Nham, ngươi phản bội sư môn, là tên nghịch đồ, nhưng giờ ở trước mặt người khác, ngươi lại nói ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất của Vân Hải tông, nhân phẩm hoàn mỹ, hay ngươi cảm thấy Vân Hải tông bị diệt rồi nên không ai có thể lột trần được lời nói dối của ngươi?
- Đủ rồi!
Văn Nhân Nham nổi giận quát lên:
- Lâm Phong, ngươi đừng có được nể mặt mà không biết đường như vậy.
- Câm miệng!
Nghe thấy Văn Nhân Nham gầm lên với hắn, Lâm Phong bước lên trước một bước, một cỗ sát ý mênh mông phóng lên. Sắc mặt Văn Nhân Nham tái nhợt, không ngừng lùi ra sau, tiếng bước chân đạp cộp cộp trên mặt đất, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
- Một tên rác rưởi mà dám tự xưng là thiên tài, còn nói ta được nể mặt mà không biết đường. Văn Nhân Nham, ngươi có còn mặt mũi không?
Lâm Phong cười đầy châm chọc:
- Văn Nhân Nham ngươi, một tên phản nghịch vô liêm sỉ mà lại dám nói với ta như thế.
- Đủ rồi!
Đoàn Liệt ở trên khán đài đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:
- Lâm Phong, cút!
- Ngươi cũng câm miệng lại!
Lâm Phong quát lên. Bảo hắn cút ư, thật buồn cười!
- Không phải vừa rồi ngươi khoe khoang rằng con rể ngươi là đệ nhất thiên tài Vân Hải tông ư? Thiên phú và nhân phẩm đều vô song ư? Giờ ta đang đứng ở đây, các ngươi sợ cái gì mà vội vã đuổi ta đi.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Sát ý lóe lên trong mắt Đoàn Liệt, hắn hận không thể giết chết tên Lâm Phong đáng hận này ngay tại chỗ. Ngay cả ngày đại hôn của con gái hắn mà cũng dám đến phá.
- Ta muốn làm gì?
Lâm Phong mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đoàn Liệt, ngươi và Đoàn Ngọc dù có đụng chạm với ta, nhưng Đoàn Ngọc đã bị cho ta một cái bạt tai, ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta. Lâm Phong ta không hề tính truy cứu ngươi và Đoàn Ngọc, tiếc là Đoàn Liệt ngươi lại chọn được con rể tốt, chọn được rất tốt, lại đúng là Văn Nhân Nham. Hôm nay Lâm Phong ta tới chính là tính nợ với Văn Nhân Nham một phen, các ngươi nên như thì thì tốt nhất là hãy hiểu cho rõ.
Mọi người khiếp sợ, đây là uy hiếp trắng trợn.
Lâm Phong nói rất rõ ràng, hôm nay hắn đến tìm Văn Nhân Nham để tính sổ, mà Đoàn Liệt ngươi thì ta không so đo. Nhưng nếu Đoàn Liệt ngươi mà muốn tham dự thì hãy hiểu cho rõ hậu quả.
Lâm Phong đang uy hiếp vương gia của hoàng thất, Đoàn Liệt.
Đoàn Liệt đương nhiên cũng nghe được ý uy hiếp của Lâm Phong, sắc mặt khó coi hẳn đi. Khốn kiếp, hôm nay là ngày đại hỉ của con gái hắn, quý tộc quyền quý các nơi đến tham dự, thậm chí có cả người của Nguyệt gia và Vũ gia, nhưng Lâm Phong vẫn dám uy hiếp hắn.
Đứng ở trên đài cao chỉ có một mình Lâm Phong, mà bọn họ lại có vô số cường giả.
Lâm Phong thật quá liều lĩnh, đúng là coi trời bằng vung, không coi bọn họ là cái gì.
Không chỉ Đoàn Liệt tức giận, mà ngay cả đám quý tộc quyền quý kia cũng lạnh lùng, nhất là đám thanh niên nhiệt huyết bừng bừng kia.
Một vài người của Tuyết Nguyệt thánh viện thấy Lâm Phong ra tay giết đệ tử thánh viện bọn họ, lại còn bức ép người khác, bọn họ cảm thấy mặt không ánh sáng, hận thấu Lâm Phong.
Mà Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng tức giận nhìn Lâm Phong, cảm thấy tên này thật quá kiêu ngạo.
- Lâm Phong, tuy hiện giờ ngươi được phong làm Xích Huyết hầu, nhưng ở đây người có địa vị cao hơn ngươi không phải là ít. Đoàn Liệt vương gia tốt xấu gì cũng là huyết mạch hoàng thất, ngươi chẳng lẽ cho rằng mình được ban cho chư hầu là có thể coi trời bằng vung, không coi ai ra gì như thế!
Vũ Thiên Hành không nhịn được mở miệng trào phúng Lâm Phong, ánh mắt lóe lên thù hận, nỗi khuất nhục ngày ấy đến nay khó có thể xóa nhòa, là cơn ác mộng của hắn.
Lâm Phong thản nhiên liếc Vũ Thiên Hành một cái, đôi mắt bình tĩnh kia đầy châm biếm.
- Cho dù là thế thì ngươi tính thế nào?
Lâm Phong thản nhiên nói một câu khiến Vũ Thiên Hành khựng người lại, cho dù ta cuồng ngạo như thế, không coi ai ra gì như thế thì Vũ Thiên Hành định làm gì?
Ngông cuồng, quá ngông cuồng.
Lâm Phong căn bản không cần nể mặt những người này, ai cũng là kẻ thù của hắn. Nhìn hắn mà thấy khó chịu thì sao chứ, Lâm Phong hắn vốn thế, ngươi định làm gì nào?
Người ở dưới đài thở ra một hơi, lại cảm giác như máu nóng đang tuôn trào trong lồng ngực. Bọn họ dường như cũng hóa thân thành Lâm Phong, nhìn đám đại nhân vật cao cao tại thượng kia, trào phúng bọn họ, kiêu ngạo với bọn họ, nói với bọn họ ta chính là như thế, các người định làm thế nào?
Quả nhiên, nghe thấy lời này, sắc mặt Vũ Thiên Hành trở nên âm sầm hẳn đi, ngực phập phồng, không nói được lời nào.
Tên khốn này, tên khốn kiếp đáng chết này, nhưng hắn lại chẳng biết nên phản bác Lâm Phong thế nào. Thực lực của Vũ Thiên Hành không bằng Lâm Phong, hắn có thể làm gì đây? Hắn chỉ có thể để món nợ này ở sâu trong lòng.
- Ngươi tên rác rưởi này, ngoài gia tộc thì ngươi chẳng là cái thá gì, chỉ là một tên cặn bã.
Lâm Phong dường như không định bỏ qua cho Vũ Thiên Hành, lạnh lùng nói. Sắc mặt Vũ Thiên Hành càng lúc càng khó coi.
Ngươi chính là rác rưởi, nếu không có thế lực gia tộc thì chính là cặn bã, đây là lời nhục mạ của Lâm Phong với hắn.
Đám con cháu quyền quý đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt thù hận, nhưng Lâm Phong không hề để ý.
Nếu bước lên đây, hắn đã chuẩn bị để đối mặt với tất cả.
Nhìn đám người cao cao tại thượng trên đài cao này, hắn mỉm cười đầy trào phùng, thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi có ai không phục thì có thể đứng ra chiến một trận với Lâm Phong ta, thắng thì sống, thua thì chết. Nếu không dám thì thành thật đứng ở đó, đừng có phóng rắm nữa.
Lâm Phong, một mình khiêu khích tất cả!
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân