Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 312: Dã Tâm
- Hoàng thành.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, Lăng Thiên, người này hắn không biết, hơn nữa Lâm Phong lúc ở hoàng thành cũng chưa từng nghe nói qua tên này. Có thể nói, hai người chưa từng có ân oán gì với nhau.
Nhưng đối phương lại đi tới ngoại thành Dương Châu diễu võ dương oai, vì biểu hiện sự hùng mạnh và uy nghiêm của hắn mà giết chết đám người Xích Huyết quân, lưu lại một câu muốn báo thù cứ tới Hoàng thành tìm hắn, sau đó bay đi.
Đây chính là kẻ xem mạng người như cỏ rác, trong mắt bọn họ, tính mạng con người và thú không có gì khác nhau. Bởi vì chứng minh sức mạnh của mình, bọn họ muốn giết cứ giết, tùy tâm sở dục.
- Ta sẽ khiến ngươi hối hận!
Lâm Phong nói, giọng mang theo ý băng hàn, hắn sẽ rất nhanh tới hoàng thành.
Đoàn Vô Nhai nói giải đấu Tuyết Vực không còn xa. Nay Tuyết Nguyệt đang là thời đại thiên tài quật khởi, có lẽ cũng bởi vì lý do này Lăng Thiên kia mà tới hoàng thành. Hơn nữa, người giống Lăng Thiên có lẽ không ít.
- Thống lĩnh.
Lúc này những Xích Huyết thiết kỵ tới bên cạnh Lâm Phong, kêu một tiếng. Ánh mắt bọn họ đỏ sậm, sát khí lạnh thấu xương.
- An táng bọn họ cẩn thận, ta sẽ đi hoàng thành.
Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng. Những người đó miệng cắn môi dưới, trên mặt lộ ra thần sắc tàn nhẫn, gật đầu thật mạnh.
Lập tức, bọn họ khâu thi thể lại, rồi mang theo thi thể đi.
Người ở ngoài xa xì xào bàn tán, thực lực của người thành Dương Châu bọn họ quả thực rất nhỏ bé. Trước kia, Linh Vũ cảnh ở thành Dương Châu, nhất là thanh niên cường giả Linh Vũ cảnh đã được tôn vinh là thiên tài. Nhưng bây giờ nhìn người khác, tuổi còn trẻ đã cưỡi đại yêu thú, thực lực bản thân cực kỳ khủng bố, khả năng vượt qua giới hạn Linh Vũ cảnh.
Loại thiên phú khủng bố này làm cho bọn họ theo không kịp. Cảnh tượng bọn hắn nghĩ cũng không nghĩ tới, nhưng giờ đã tận mắt chứng kiến.
Giống như lúc trước nhìn thấy Lâm Phong hùng mạnh vậy, phi thường rung động.
Nhìn thanh niên tuấn dật đang ngồi trên lưng ngựa, đám người thầm nghĩ trong lòng. Không biết thống lĩnh hiện giờ có tu vi gì, so sánh với thanh niên vô cùng cuồng ngạo kia, thiên phú ai tốt hơn?
Lâm Phong tự nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong đầu đám người kia. Hắn giục ngựa chạy tới bên trong thành Dương Châu.
Phủ thống lĩnh nguy nga hơn phủ thành chủ ngày xưa không biết bao nhiêu lần. Bước vào bên trong, giống như một tòa thành lũy chống trời, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, ba vị thống lĩnh Nhậm Khinh Cuồng, Phong Vũ Hàn, cùng Lôi Kình Thiên đều tới đón tiếp Lâm Phong. Nhìn thấy đoàn người đi bên cạnh Lâm Phong, ba người trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng.
Lam Kiều khiến bọn họ cảm giác kinh diễm, là một vị mỹ nhân. Dường như bên người vị thống lĩnh trẻ tuổi của bọn họ không hề thiếu mỹ nữ.
Mộng Tình, thần thánh, thánh khiết, uyển chuyển như băng tuyết tiên tử. Đoàn Hân Diệp, cao quý xinh đẹp, chính là công chúa Tuyết Nguyệt. Ngoài ra còn có Phỉ Phỉ xinh đẹp. Nay, bên người Lâm Phong lại nhiều ra hai vị mỹ nữ. Một là Lam Kiều, còn có một thiếu nữ thanh thuần động lòng người nữa, không ngờ lại bị đóng bên trong băng hàn trong suốt, khuôn mặt an tĩnh, còn có một nụ cười sáng lạn. Dường như nàng đang ngủ yên, hơn nữa còn mơ một giấc mơ tuyệt vời.
Ngoại trừ các cô gái cùng Bá Đao ra, chân chính làm cho ba người kinh ngạc chính là hai vị lão giả bên cạnh Lâm Phong. Mặc dù không có chút khí tức lộ ra, nhưng bọn họ chỉ nhìn mắt cũng phát hiện ra hai vị lão giả này sâu không lường được.
Rất có thể là nhân vật ở Huyền Vũ cảnh.
Thậm chí ngay cả Lâm Phong cũng không giống như lúc trước, đôi mắt thâm thúy, góc cạnh rõ ràng. Xem ra một chuyến đi tới Thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong đã trải qua không ít, được lợi ích không nhỏ.
- Nhậm thúc, Phong thúc, Lôi thúc, đây là Hỏa lão cùng Xích lão, đều là tiền bối Huyền Vũ cảnh.
Lâm Phong giới thiệu với ba vị thống lĩnh, làm cho ánh mắt ba người ngưng tụ. Quả nhiên đoán không nhầm, đều là cường giả Huyền Vũ cảnh.
- Hỏa tiền bối, Xích tiền bối.
Ba người đều khách khí chào một tiếng. Người mà Lâm Phong mang tới, hơn nữa còn là cường giả Huyền Vũ cảnh, một tiếng tiền bối đáng kêu.
- Ừ!
Hỏa lão cùng Xích lão khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lễ.
- Cùng tới đi.
Lâm Phong nói một tiếng, giục ngựa hướng tới phía trước, đoàn người tới đại sảnh nghị sự.
Lâm Phong để Mộng Tình và Lam Kiều đưa Vân Hi đi an trí. Bá Đao thì rời đi, duy chỉ có Lâm Phong, nhị lão cùng ba vị thống lĩnh ở lại.
- Hỏa lão, Xích lão, đây là thành Dương Châu, là đất phong của ta. Nơi này do ta cai quản, phủ thống lĩnh là chỗ ở của ta.
Lâm Phong nói qua với nhị lão, lập tức nói:
- Nhưng mà ta có thể không thường xuyên ở thành Dương Châu. Lần này trở về ta sẽ bế quan một thời gian, rồi sẽ xuất phát đi Hoàng thành.
- Chúng ta theo ngươi.
Hỏa lão nói một tiếng, nhưng mà Lâm Phong lại lắc lắc đầu, hắn đã sớm có quyết định của mình.
Nếu như Đoàn Vô Nhai vẫn xuất hiện, không thể nghi ngờ là nhắc nhở hắn rằng thời đại thanh niên của nước Tuyết Nguyệt sắp đến rồi. Hắn nhất định phải đi ra ngoài rèn luyện để trở nên mạnh mẽ.
Hỏa lão cùng Xích lão đi theo hắn là đã bảo đảm an toàn cho hắn, nhưng Lâm Phong cho rằng, bên người có Mộng Tình kỳ thực cũng đủ rồi. Hắn không hy vọng trên con đường trở nên mạnh mẽ lại phải dựa dẫm quá nhiều vào ngoại lực. Chỉ có thực lực bản thân trở nên hùng mạnh, mới chân chính giương danh thiên hạ, thảm kịch ngày hôm nay cũng sẽ không phát sinh.
Hơn nữa, hắn để Hỏa lão cùng Xích lão ở thành Dương Châu còn có tính toán khác.
- Hỏa lão, Xích lão, ở thành Dương Châu, từng có Xích Huyết thiết kỵ đóng ở đây, bọn họ đều là những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của ta, thực lực đều trên Linh Vũ cảnh. Nhưng mà, ta còn cho rằng thế là chưa đủ, cần phải không ngừng tăng lên. Lần này ta đi trước thành cổ Thiên Lạc tìm đan là vì bọn họ.
Lâm Phong nói với nhị lão.
- Ta cần bọn họ mạnh lên, mặc dù có những đan dược kia, vẫn chưa đủ. Ta hy vọng nhị lão có thể ở lại thành Dương Châu giúp ta.
Hỏa lão cùng Xích lão chau mày, Hỏa lão nói với Lâm Phong:
- Ngươi còn cần chúng ta luyện chế đan dược khác giúp họ tăng thực lực lên?
- Đấy chỉ là một lý do. Mặt khác, ta hy vọng nhị lão có thể thường xuyên kích thích bọn họ một chút, giúp ba vị thúc thúc ta bồi dưỡng một đám thiết huyết tinh nhuệ. Nếu nhị lão có gì cần, ví dụ như thu thập linh thảo hay gì đó thì cũng có thể giao cho bọn họ đi làm, cũng là để thuộc hạ của ta tôi luyện, sinh tử do mệnh.
Ánh mắt Lâm Phong rất nghiêm nghị, tuy rằng Xích Huyết thiết kỵ đều là tinh anh, nhưng Lâm Phong cảm thấy còn chưa đủ. Thế lực này vẫn chưa được coi là chân chính hùng mạnh, không thể vung kiếm thiên hạ.
Nhị lão nhìn nhau, đồng thời ba người Nhậm Khinh Cuồng trong mắt cũng lộ ra tinh mang sắc bén. Hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh này dường như còn là cao thủ luyện đan.
- Được rồi, Lâm Phong, nếu chúng ta đi theo ngươi, tất cả mọi việc sẽ nghe theo ngươi.
Xích lão gật đầu nói.
- Đúng, chúng ta sẽ hết sức phối hợp với những gì ngươi an bài.
Hỏa lão cũng nói phụ họa một tiếng. Nếu như đã quyết định đi theo Lâm Phong, tất nhiên phải từ bỏ ngạo khí của cường giả Huyền Vũ cảnh mà nghe Lâm Phong. Nếu không còn muốn đi theo làm gì.
- Cám ơn nhị lão.
Lâm Phong gật gật đầu, lập tức nhìn về phía ba người Nhậm Khinh Cuồng nói:
- Hỏa lão cùng Xích lão đều là cường giả trên Huyền Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa lại có thực lực luyện đan phi phàm. Về sau, các thúc thúc hãy dốc sức phối hợp với bọn họ, nếu bọn họ có yêu cầu gì thì cứ đáp ứng.
Huyền Vũ cảnh tầng ba trở lên, hơn nữa còn là cao thủ luyện đan!
Ba người Nhậm Khinh Cuồng kinh ngạc. Thật là lợi hại, những kẻ hùng mạnh như vậy lại nguyện ý đi theo Lâm Phong. Bọn họ quả nhiên không nhìn lầm Lâm Phong.
- Được!
Ba người đều gật mạnh đầu, hai vị cao thủ luyện đan trợ giúp bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ thỏa mãn tất cả điều kiện.
- Nhậm thúc thúc, trong nhẫn trữ vật này có mười hai vạn đan dược, Linh Huyết đan, Bồi Nguyên đan, Hoạt Khí đan cùng với Xích Dương đan, mỗi loại có số lượng bốn vạn viên. Bốn đan dược dùng cùng lúc, cường giả cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng sáu trở xuống ít nhất sẽ đột phá một cảnh giới. Cho dù là Linh Vũ cảnh tầng bảy và tầng tám cũng có hy vọng rất lớn để đột phá. Hiện tại, ta giao cho thúc bảo quản.
Lâm Phong đem chiếc nhẫn trữ vật cho Nhậm Khinh Cuồng, làm cho Nhậm Khinh Cuồng lần nữa run rẩy.
Mười hai vạn viên đan dược, dùng bốn viên có thể đột phá một cảnh giới. Mười vạn viên có thể làm cho ba vạn cường giả đồng thời tang lên một cảnh giới. Quá kinh khủng, mặc dù hắn đã trải qua vô vàn sinh tử nhưng cũng khó có thể ngăn chặn được khiếp sợ trong lòng. Giờ phút này, tim hắn cũng đã đập liên hồi.
- Cầm!
Lâm Phong nhét chiếc nhẫn trữ vật vào trong tay Nhậm Khinh Cuồng, nói:
- Ta vẫn cần quân tinh nhuệ, nhân số thúc thúc định. Thực lực chi quân đoàn này ít nhất phải là Linh Vũ cảnh tầng bảy trở lên, chỉ cần quân tinh nhuệ, trung thần cùng dũng khí không được có vấn đề. Mặc khác, ta còn có thể hy vọng Nhậm thúc thúc có thể bồi dưỡi Xích Huyết thiết kỵ trở thành quân đoàn vung kiếm thiên hạ, toàn bộ bước vào tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên.
- Toàn bộ từ Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên?
Nhậm Khinh Cuồng trái tim run rẩy, mục tiêu rung động như vậy, hắn trước tới nay chưa bao giờ dám mơ.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, Lăng Thiên, người này hắn không biết, hơn nữa Lâm Phong lúc ở hoàng thành cũng chưa từng nghe nói qua tên này. Có thể nói, hai người chưa từng có ân oán gì với nhau.
Nhưng đối phương lại đi tới ngoại thành Dương Châu diễu võ dương oai, vì biểu hiện sự hùng mạnh và uy nghiêm của hắn mà giết chết đám người Xích Huyết quân, lưu lại một câu muốn báo thù cứ tới Hoàng thành tìm hắn, sau đó bay đi.
Đây chính là kẻ xem mạng người như cỏ rác, trong mắt bọn họ, tính mạng con người và thú không có gì khác nhau. Bởi vì chứng minh sức mạnh của mình, bọn họ muốn giết cứ giết, tùy tâm sở dục.
- Ta sẽ khiến ngươi hối hận!
Lâm Phong nói, giọng mang theo ý băng hàn, hắn sẽ rất nhanh tới hoàng thành.
Đoàn Vô Nhai nói giải đấu Tuyết Vực không còn xa. Nay Tuyết Nguyệt đang là thời đại thiên tài quật khởi, có lẽ cũng bởi vì lý do này Lăng Thiên kia mà tới hoàng thành. Hơn nữa, người giống Lăng Thiên có lẽ không ít.
- Thống lĩnh.
Lúc này những Xích Huyết thiết kỵ tới bên cạnh Lâm Phong, kêu một tiếng. Ánh mắt bọn họ đỏ sậm, sát khí lạnh thấu xương.
- An táng bọn họ cẩn thận, ta sẽ đi hoàng thành.
Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng. Những người đó miệng cắn môi dưới, trên mặt lộ ra thần sắc tàn nhẫn, gật đầu thật mạnh.
Lập tức, bọn họ khâu thi thể lại, rồi mang theo thi thể đi.
Người ở ngoài xa xì xào bàn tán, thực lực của người thành Dương Châu bọn họ quả thực rất nhỏ bé. Trước kia, Linh Vũ cảnh ở thành Dương Châu, nhất là thanh niên cường giả Linh Vũ cảnh đã được tôn vinh là thiên tài. Nhưng bây giờ nhìn người khác, tuổi còn trẻ đã cưỡi đại yêu thú, thực lực bản thân cực kỳ khủng bố, khả năng vượt qua giới hạn Linh Vũ cảnh.
Loại thiên phú khủng bố này làm cho bọn họ theo không kịp. Cảnh tượng bọn hắn nghĩ cũng không nghĩ tới, nhưng giờ đã tận mắt chứng kiến.
Giống như lúc trước nhìn thấy Lâm Phong hùng mạnh vậy, phi thường rung động.
Nhìn thanh niên tuấn dật đang ngồi trên lưng ngựa, đám người thầm nghĩ trong lòng. Không biết thống lĩnh hiện giờ có tu vi gì, so sánh với thanh niên vô cùng cuồng ngạo kia, thiên phú ai tốt hơn?
Lâm Phong tự nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong đầu đám người kia. Hắn giục ngựa chạy tới bên trong thành Dương Châu.
Phủ thống lĩnh nguy nga hơn phủ thành chủ ngày xưa không biết bao nhiêu lần. Bước vào bên trong, giống như một tòa thành lũy chống trời, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.
Lúc này, ba vị thống lĩnh Nhậm Khinh Cuồng, Phong Vũ Hàn, cùng Lôi Kình Thiên đều tới đón tiếp Lâm Phong. Nhìn thấy đoàn người đi bên cạnh Lâm Phong, ba người trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng.
Lam Kiều khiến bọn họ cảm giác kinh diễm, là một vị mỹ nhân. Dường như bên người vị thống lĩnh trẻ tuổi của bọn họ không hề thiếu mỹ nữ.
Mộng Tình, thần thánh, thánh khiết, uyển chuyển như băng tuyết tiên tử. Đoàn Hân Diệp, cao quý xinh đẹp, chính là công chúa Tuyết Nguyệt. Ngoài ra còn có Phỉ Phỉ xinh đẹp. Nay, bên người Lâm Phong lại nhiều ra hai vị mỹ nữ. Một là Lam Kiều, còn có một thiếu nữ thanh thuần động lòng người nữa, không ngờ lại bị đóng bên trong băng hàn trong suốt, khuôn mặt an tĩnh, còn có một nụ cười sáng lạn. Dường như nàng đang ngủ yên, hơn nữa còn mơ một giấc mơ tuyệt vời.
Ngoại trừ các cô gái cùng Bá Đao ra, chân chính làm cho ba người kinh ngạc chính là hai vị lão giả bên cạnh Lâm Phong. Mặc dù không có chút khí tức lộ ra, nhưng bọn họ chỉ nhìn mắt cũng phát hiện ra hai vị lão giả này sâu không lường được.
Rất có thể là nhân vật ở Huyền Vũ cảnh.
Thậm chí ngay cả Lâm Phong cũng không giống như lúc trước, đôi mắt thâm thúy, góc cạnh rõ ràng. Xem ra một chuyến đi tới Thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong đã trải qua không ít, được lợi ích không nhỏ.
- Nhậm thúc, Phong thúc, Lôi thúc, đây là Hỏa lão cùng Xích lão, đều là tiền bối Huyền Vũ cảnh.
Lâm Phong giới thiệu với ba vị thống lĩnh, làm cho ánh mắt ba người ngưng tụ. Quả nhiên đoán không nhầm, đều là cường giả Huyền Vũ cảnh.
- Hỏa tiền bối, Xích tiền bối.
Ba người đều khách khí chào một tiếng. Người mà Lâm Phong mang tới, hơn nữa còn là cường giả Huyền Vũ cảnh, một tiếng tiền bối đáng kêu.
- Ừ!
Hỏa lão cùng Xích lão khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lễ.
- Cùng tới đi.
Lâm Phong nói một tiếng, giục ngựa hướng tới phía trước, đoàn người tới đại sảnh nghị sự.
Lâm Phong để Mộng Tình và Lam Kiều đưa Vân Hi đi an trí. Bá Đao thì rời đi, duy chỉ có Lâm Phong, nhị lão cùng ba vị thống lĩnh ở lại.
- Hỏa lão, Xích lão, đây là thành Dương Châu, là đất phong của ta. Nơi này do ta cai quản, phủ thống lĩnh là chỗ ở của ta.
Lâm Phong nói qua với nhị lão, lập tức nói:
- Nhưng mà ta có thể không thường xuyên ở thành Dương Châu. Lần này trở về ta sẽ bế quan một thời gian, rồi sẽ xuất phát đi Hoàng thành.
- Chúng ta theo ngươi.
Hỏa lão nói một tiếng, nhưng mà Lâm Phong lại lắc lắc đầu, hắn đã sớm có quyết định của mình.
Nếu như Đoàn Vô Nhai vẫn xuất hiện, không thể nghi ngờ là nhắc nhở hắn rằng thời đại thanh niên của nước Tuyết Nguyệt sắp đến rồi. Hắn nhất định phải đi ra ngoài rèn luyện để trở nên mạnh mẽ.
Hỏa lão cùng Xích lão đi theo hắn là đã bảo đảm an toàn cho hắn, nhưng Lâm Phong cho rằng, bên người có Mộng Tình kỳ thực cũng đủ rồi. Hắn không hy vọng trên con đường trở nên mạnh mẽ lại phải dựa dẫm quá nhiều vào ngoại lực. Chỉ có thực lực bản thân trở nên hùng mạnh, mới chân chính giương danh thiên hạ, thảm kịch ngày hôm nay cũng sẽ không phát sinh.
Hơn nữa, hắn để Hỏa lão cùng Xích lão ở thành Dương Châu còn có tính toán khác.
- Hỏa lão, Xích lão, ở thành Dương Châu, từng có Xích Huyết thiết kỵ đóng ở đây, bọn họ đều là những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của ta, thực lực đều trên Linh Vũ cảnh. Nhưng mà, ta còn cho rằng thế là chưa đủ, cần phải không ngừng tăng lên. Lần này ta đi trước thành cổ Thiên Lạc tìm đan là vì bọn họ.
Lâm Phong nói với nhị lão.
- Ta cần bọn họ mạnh lên, mặc dù có những đan dược kia, vẫn chưa đủ. Ta hy vọng nhị lão có thể ở lại thành Dương Châu giúp ta.
Hỏa lão cùng Xích lão chau mày, Hỏa lão nói với Lâm Phong:
- Ngươi còn cần chúng ta luyện chế đan dược khác giúp họ tăng thực lực lên?
- Đấy chỉ là một lý do. Mặt khác, ta hy vọng nhị lão có thể thường xuyên kích thích bọn họ một chút, giúp ba vị thúc thúc ta bồi dưỡng một đám thiết huyết tinh nhuệ. Nếu nhị lão có gì cần, ví dụ như thu thập linh thảo hay gì đó thì cũng có thể giao cho bọn họ đi làm, cũng là để thuộc hạ của ta tôi luyện, sinh tử do mệnh.
Ánh mắt Lâm Phong rất nghiêm nghị, tuy rằng Xích Huyết thiết kỵ đều là tinh anh, nhưng Lâm Phong cảm thấy còn chưa đủ. Thế lực này vẫn chưa được coi là chân chính hùng mạnh, không thể vung kiếm thiên hạ.
Nhị lão nhìn nhau, đồng thời ba người Nhậm Khinh Cuồng trong mắt cũng lộ ra tinh mang sắc bén. Hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh này dường như còn là cao thủ luyện đan.
- Được rồi, Lâm Phong, nếu chúng ta đi theo ngươi, tất cả mọi việc sẽ nghe theo ngươi.
Xích lão gật đầu nói.
- Đúng, chúng ta sẽ hết sức phối hợp với những gì ngươi an bài.
Hỏa lão cũng nói phụ họa một tiếng. Nếu như đã quyết định đi theo Lâm Phong, tất nhiên phải từ bỏ ngạo khí của cường giả Huyền Vũ cảnh mà nghe Lâm Phong. Nếu không còn muốn đi theo làm gì.
- Cám ơn nhị lão.
Lâm Phong gật gật đầu, lập tức nhìn về phía ba người Nhậm Khinh Cuồng nói:
- Hỏa lão cùng Xích lão đều là cường giả trên Huyền Vũ cảnh tầng ba, hơn nữa lại có thực lực luyện đan phi phàm. Về sau, các thúc thúc hãy dốc sức phối hợp với bọn họ, nếu bọn họ có yêu cầu gì thì cứ đáp ứng.
Huyền Vũ cảnh tầng ba trở lên, hơn nữa còn là cao thủ luyện đan!
Ba người Nhậm Khinh Cuồng kinh ngạc. Thật là lợi hại, những kẻ hùng mạnh như vậy lại nguyện ý đi theo Lâm Phong. Bọn họ quả nhiên không nhìn lầm Lâm Phong.
- Được!
Ba người đều gật mạnh đầu, hai vị cao thủ luyện đan trợ giúp bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ thỏa mãn tất cả điều kiện.
- Nhậm thúc thúc, trong nhẫn trữ vật này có mười hai vạn đan dược, Linh Huyết đan, Bồi Nguyên đan, Hoạt Khí đan cùng với Xích Dương đan, mỗi loại có số lượng bốn vạn viên. Bốn đan dược dùng cùng lúc, cường giả cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng sáu trở xuống ít nhất sẽ đột phá một cảnh giới. Cho dù là Linh Vũ cảnh tầng bảy và tầng tám cũng có hy vọng rất lớn để đột phá. Hiện tại, ta giao cho thúc bảo quản.
Lâm Phong đem chiếc nhẫn trữ vật cho Nhậm Khinh Cuồng, làm cho Nhậm Khinh Cuồng lần nữa run rẩy.
Mười hai vạn viên đan dược, dùng bốn viên có thể đột phá một cảnh giới. Mười vạn viên có thể làm cho ba vạn cường giả đồng thời tang lên một cảnh giới. Quá kinh khủng, mặc dù hắn đã trải qua vô vàn sinh tử nhưng cũng khó có thể ngăn chặn được khiếp sợ trong lòng. Giờ phút này, tim hắn cũng đã đập liên hồi.
- Cầm!
Lâm Phong nhét chiếc nhẫn trữ vật vào trong tay Nhậm Khinh Cuồng, nói:
- Ta vẫn cần quân tinh nhuệ, nhân số thúc thúc định. Thực lực chi quân đoàn này ít nhất phải là Linh Vũ cảnh tầng bảy trở lên, chỉ cần quân tinh nhuệ, trung thần cùng dũng khí không được có vấn đề. Mặc khác, ta còn có thể hy vọng Nhậm thúc thúc có thể bồi dưỡi Xích Huyết thiết kỵ trở thành quân đoàn vung kiếm thiên hạ, toàn bộ bước vào tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên.
- Toàn bộ từ Linh Vũ cảnh tầng năm trở lên?
Nhậm Khinh Cuồng trái tim run rẩy, mục tiêu rung động như vậy, hắn trước tới nay chưa bao giờ dám mơ.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân