Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 188: Không coi ai ra gì
Lâm Phong chỉ dùng một chiêu để đối phó với một Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, Phong Tiêu.
Một chiêu này đủ để phá hủy kinh mạch, phế bỏ tu vi của Phong Tiêu.
- Thực lực thật đáng sợ!
Mọi người im lặng nhìn Lâm Phong, trong lòng thầm chấn động, chẳng trách Đoàn Vô Nhai nói Lâm Phong có thể đánh thắng Hắc Ma, ý chí chiến đấu kia, thiêu đốt thiên địa, vĩnh không lùi bước, quả là đáng sợ.
Đây mới là võ tu chân chính, chiến ý nuốt trời cao.
Bọn họ nào biết, khi Lâm Phong thiếu chút nữa giết chết Hắc Ma, thực lực của hắn vẫn chưa mạnh như bây giờ, luồng chiến ý cùng kiếm ý chứa đựng trong một chiêu vừa rồi đều là những thứ hắn lĩnh ngộ được trong phòng tu luyện hai tháng nay. Chiến thần chi kiếm màu đen kia, Lâm Phong càng lĩnh ngộ, càng cảm thấy sự thâm sâu khó lường, trong đó ẩn chứa ý cảnh vô cùng vô tận.
Đồng thời, Lâm Phong cũng cảm thấy kinh ngạc với chính mình, vì sao lại có thể đánh thức một loại vũ hồn cường mạnh đến vậy. Trong Thiên Thư Vũ Hồn, trang đầu tiên đem lại cho hắn cảm quan vô cùng mãnh liệt, tăng cường ngộ tính của hắn, trang thứ hai ban tặng cho hắn một thanh kiếm, chiến thần chi kiếm.
Trong đầu Lâm Phong thậm chí nảy sinh ra một ý tưởng điên rồ, vũ hồn rốt cuộc là gì? Tại sao lại có nhiều chủng loại như vậy, lại còn sinh ra cả loại Thiên Thư Vũ Hồn kỳ diệu này, giống như thần tích.
Lúc này, Phong Tiêu không ngừng hộc máu, hai mắt gã trợn trừng, nhìn Lâm Phong một cách khó tin, trong ánh mắt tràn ngập sự sửng sốt, kinh hoàng, sợ hãi.
Lâm Phong phế tu vi của gã rồi sao?
Cảm nhận được điều này, cơ thể Phong Tiêu khẽ run lên, toàn thân lạnh toát.
Không còn tu vi, lúc này, gã giống như một tên tàn phế, từ nay gã sẽ bị người ta khinh rẻ, gia tộc quyền thế sẽ coi như không có quan hệ gì với gã, những huynh đệ anh em của gã sẽ trở mặt không thương tiếc.
Phong Tiêu sẽ phải lần lượt đối mặt với những thứ này, nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tuỷ gã. Trong lòng gã cũng dấy lên sự hối hận tột cùng, tại sao gã lại muốn được thể hiện bản thân đầu tiên, kết quả không những không thể lấy được nụ cười của người đẹp mà bản thân lại rơi vào kết cục bi thảm. Lúc này đừng nói là công chúa cao quý, ngay cả một tỳ nữ cũng sẽ coi thường gã.
Gia tộc lớn, có quyền thế của gia tộc, nhưng cũng có quy tắc cùng bi ai.
- Vừa rồi Phong huynh nói không giết ta chính là nhân từ với ta, vậy thì hiện giờ ta cũng chỉ phế tu vi của Phong huynh mà thôi, không giết ngươi, đối với ngươi cũng là nhân từ rồi chứ.
Lâm Phong bắt chước ngữ khí của Phong Tiêu, lặp lại từng từ từng chữ đối phương nói với hắn, những lời này lọt vào trong tai Phong Tiêu đều cực kỳ chói tai.
Có lẽ lúc này Phong Tiêu mới ý thức được, những lời lúc trước gã nói với Lâm Phong ngạo mạn cỡ nào, khó nghe cỡ nào.
Đột nhiên thân hình Lâm Phong khẽ chuyển động, nhấc bổng Phong Tiêu trong tay, bước chân đạp sóng lướt đi, giống như một mũi tên lao trên mặt nước, tốc độ cực nhanh.
Chỉ một loáng sau Lâm Phong đã đến gần đình đài, hắn phóng thân lên cao, hạ xuống bên trong đình đài giống như một con chim đại bàng, sau đó đem vứt Phong Tiêu lên mặt đất, hết sức thản nhiên.
- Thân pháp thật lợi hại.
Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, so với sự khoa trương của Phong Tiêu, Lâm Phong như vậy vẫn còn là khiên tốn, lúc nãy khi đi, động tác của hắn cực bình thường, còn lúc này mới thi triển thân pháp thực sự, khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Thực ra Lâm Phong không hề am hiểu thân pháp, hắn cũng không có võ kỹ tu luyện thân pháp gì lợi hại, càng không có vũ hồn liên quan đến thân pháp, chỉ là hắn tu luyện nguyên thần công, căn cơ kiên cố, nội tức cường mạnh, do đó mà hắn có thể làm được những việc vừa rồi.
Nhìn Phong Tiêu đang nằm trên mặt đất giống như một con cá chết, đám đông nhất thời không biết nói gì, vừa nãy, là Phong Tiêu nói muốn phế tu vi của Lâm Phong trước, việc làm của Lâm Phong không hề quá đáng một chút nào.
- Lâm Phong, ngươi quả thật không biết coi ai ra gì! Hôm nay Hoàng tử điện hạ mời chúng ta đến dùng tiệc, hơn nữa lại có mặt Công chúa ở đây, vậy mà ngươi lại tàn nhẫn độc địa, không có chút nhân đạo nào, phế bỏ vũ hồn của Phong Tiêu, ngươi muốn làm cho Nhị hoàng tử khó xử sao!
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Lâm Phong hơi sững lại.
Lâm Phong xoay người, nhìn Mông Xung, thản nhiên nói:
- Ngươi còn có thể nói lời càng thêm vô sỉ hơn sao?
Tên Mông Xung không ngờ lại dám đứng ở đó trừng mắt phóng rắm, khiến Lâm Phong không khỏi cười nhạt.
- Chẳng lẽ ta nói sai sao, ngươi phế bỏ tu vi của Phong Tiêu, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy.
Mông Xung lạnh lùng nói.
Khoé miệng Lâm Phong hơi nhếch lên, nhìn Mông Xung nói:
- Nếu ngươi đã nói ta tàn nhẫn, vậy thì ta sẽ tàn nhẫn cho ngươi xem! Mông Xung, lúc nãy mọi người đều tận tai nghe thấy ngươi đồng ý tỉ thí với ta.
Mông Xung nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Lâm Phong, sắc mặt hết sức khó coi, nói:
- Cái loại tàn nhẫn vô nhân đạo như ngươi, Mông Xung ta khinh thường không chấp.
- Muốn chơi bẩn sao?
Trên mặt Lâm Phong lộ ra vẻ trêu tức, sau đó ánh mắt lại dần trở nên sắc lạnh:
- Ngươi nói không đánh thì liền không đánh sáo, ngươi coi Lâm Phong ta là loại người như thế nào rồi?
Nói xong, Lâm Phong đột nhiên bước về hướng Mông Xung.
Mông Xung mặt biến sắc, chạy ra bên ngoài đình đài, cơ thể phóng lên không trung. Ngay cả Phong Tiêu cũng không phải là đối thủ của Lâm Phong, Mông Xung gã sao có thể chống lại được hắn.
Lâm Phong tung người nhảy lên mái hiên đình đài, nhìn về phía bóng người đang chạy trốn trên không thầm cười lạnh, kiếm khí sắc nhọn từ trên người hắn phóng ra.
- Cút xuống đây cho ta!
Cánh tay Lâm Phong chém ra hư không, lập tức, một đường kiếm bén nhọn không ngừng nuốt vào nhả ra, trong hư không, lại xuất hiện một đạo kiếm ảnh hư ảo màu đen, chém thẳng về phía Mông Xung.
Với chút tu vi kém cỏi của Mông Xung, tất nhiên không thể nào chạy thoát được, có điều gã dựa vào một luồng nội tức nhảy lên trên cao, muốn né khỏi công kích của Lâm Phong, lúc này Mông Xung căn bản không có khả năng chống đỡ, đạo kiếm khí này của Lâm Phong tuy không quá mạnh, nhưng cũng đủ để đối phó với gã.
Đạo kiếm khí này chém vào người Mông Xung, khiến gã lập tức rơi xuồng từ trên cao.
- Khốn khiếp, Mông Xung ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Mông Xung hét lớn một tiếng, giọng nói vô cùng giận dữ, lại chỉ thấy Lâm Phong cười nhạt một tiếng, nói:
- Nếu đã như vậy, thì ra không cần khách khí nữa rồi.
Lời nói lạnh lùng của Lâm Phong khiến Mông Xung kinh khiếp, gã quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Phong đã sải bước đến, sắc mặt Mông Xung trở nên trắng bệch, sao gã lại còn phải nói ra lời thừa thãi kia làm gì.
Xuy, xuy!
Một tiếng động nhỏ vang lên, Lâm Phong đã đứng chặn trước người Mông Xung, hắn không chút do dự đưa tay ra, điểm trúng người Mông Xung.
Ngay sau đó, luồng kiếm ý bá đạo cuồng mãnh phóng ra từ ngón tay Lâm Phong, đâm xuyên qua cơ thể Mông Xung, huỷ hoại tu vi của gã, không chút từ bi nương tay.
- A…
Miệng thét thống khổ phát ra từ miệng Mông Xung, khiến đám đông cũng phải cảm thấy rợn người. Lâm Phong quá đáng sợ, hắn hành sự căn bản không có bất kỳ tính toán gì, nói ra tay sẽ ra tay, nói phế bỏ tu vi sẽ phế bỏ, không hề kiêng kỵ một ai, loại ngông cuồng này chính là hạng mà những người quý tộc như bọn họ không dám dây vào.
Một khi đám người quý tộc như bọn họ gặp phải kẻ ác hơn mình, bọn họ sẽ trở nên cảnh giác, sợ hãi.
Lâm Phong rõ ràng chính là một bài học cho bọn họ, một bài học cực kỳ sinh động.
Bài học này, phải trả giá bằng tu vi của Phong Tiêu cùng Mông Xung.
Lâm Phong lại lôi Mông Xung đã bị phế tu vi quay lại đình đài, lạnh lùng vứt gã xuống đất cùng một chỗ với Phong Tiêu. Lúc này hai người bọn họ cực kỳ thảm hại, sắc mặt trắng bệch, cơ thể ngay cả khí lực cũng không có, chỉ là ánh mắt thù hận vẫn không ngừng hướng về phía Lâm Phong.
- Không cần nhìn ta như vậy, nếu như ta rơi vào tay các ngươi, các ngươi cũng sẽ làm như vậy với ta, hơn nữa, hôm nay ta cũng không hề muốn làm việc này, là các ngươi khiêu khích ta trước, việc ta làm chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Trên mặt Lâm Phong không chút biểu cảm, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngay sau đó hắn quay sang nhìn đám đông, thản nhiên nói:
- Còn có ai muốn tỉ thí thì cứ nói ra, Lâm Phong ta tuyệt đối sẽ đáp ứng.
Âm thanh bá đạo vang vọng trong đình đài, khiến đám đông đều dồn mắt vào hắn, tên tiểu tử này, thật ngông cuồng, bất kể là ai khiêu chiến, hắn đều tiếp.
Lâm Phong là đứng đối diện với bọn họ, nhưng trong mắt hắn, căn bản không có một ai.
Một chiêu này đủ để phá hủy kinh mạch, phế bỏ tu vi của Phong Tiêu.
- Thực lực thật đáng sợ!
Mọi người im lặng nhìn Lâm Phong, trong lòng thầm chấn động, chẳng trách Đoàn Vô Nhai nói Lâm Phong có thể đánh thắng Hắc Ma, ý chí chiến đấu kia, thiêu đốt thiên địa, vĩnh không lùi bước, quả là đáng sợ.
Đây mới là võ tu chân chính, chiến ý nuốt trời cao.
Bọn họ nào biết, khi Lâm Phong thiếu chút nữa giết chết Hắc Ma, thực lực của hắn vẫn chưa mạnh như bây giờ, luồng chiến ý cùng kiếm ý chứa đựng trong một chiêu vừa rồi đều là những thứ hắn lĩnh ngộ được trong phòng tu luyện hai tháng nay. Chiến thần chi kiếm màu đen kia, Lâm Phong càng lĩnh ngộ, càng cảm thấy sự thâm sâu khó lường, trong đó ẩn chứa ý cảnh vô cùng vô tận.
Đồng thời, Lâm Phong cũng cảm thấy kinh ngạc với chính mình, vì sao lại có thể đánh thức một loại vũ hồn cường mạnh đến vậy. Trong Thiên Thư Vũ Hồn, trang đầu tiên đem lại cho hắn cảm quan vô cùng mãnh liệt, tăng cường ngộ tính của hắn, trang thứ hai ban tặng cho hắn một thanh kiếm, chiến thần chi kiếm.
Trong đầu Lâm Phong thậm chí nảy sinh ra một ý tưởng điên rồ, vũ hồn rốt cuộc là gì? Tại sao lại có nhiều chủng loại như vậy, lại còn sinh ra cả loại Thiên Thư Vũ Hồn kỳ diệu này, giống như thần tích.
Lúc này, Phong Tiêu không ngừng hộc máu, hai mắt gã trợn trừng, nhìn Lâm Phong một cách khó tin, trong ánh mắt tràn ngập sự sửng sốt, kinh hoàng, sợ hãi.
Lâm Phong phế tu vi của gã rồi sao?
Cảm nhận được điều này, cơ thể Phong Tiêu khẽ run lên, toàn thân lạnh toát.
Không còn tu vi, lúc này, gã giống như một tên tàn phế, từ nay gã sẽ bị người ta khinh rẻ, gia tộc quyền thế sẽ coi như không có quan hệ gì với gã, những huynh đệ anh em của gã sẽ trở mặt không thương tiếc.
Phong Tiêu sẽ phải lần lượt đối mặt với những thứ này, nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tuỷ gã. Trong lòng gã cũng dấy lên sự hối hận tột cùng, tại sao gã lại muốn được thể hiện bản thân đầu tiên, kết quả không những không thể lấy được nụ cười của người đẹp mà bản thân lại rơi vào kết cục bi thảm. Lúc này đừng nói là công chúa cao quý, ngay cả một tỳ nữ cũng sẽ coi thường gã.
Gia tộc lớn, có quyền thế của gia tộc, nhưng cũng có quy tắc cùng bi ai.
- Vừa rồi Phong huynh nói không giết ta chính là nhân từ với ta, vậy thì hiện giờ ta cũng chỉ phế tu vi của Phong huynh mà thôi, không giết ngươi, đối với ngươi cũng là nhân từ rồi chứ.
Lâm Phong bắt chước ngữ khí của Phong Tiêu, lặp lại từng từ từng chữ đối phương nói với hắn, những lời này lọt vào trong tai Phong Tiêu đều cực kỳ chói tai.
Có lẽ lúc này Phong Tiêu mới ý thức được, những lời lúc trước gã nói với Lâm Phong ngạo mạn cỡ nào, khó nghe cỡ nào.
Đột nhiên thân hình Lâm Phong khẽ chuyển động, nhấc bổng Phong Tiêu trong tay, bước chân đạp sóng lướt đi, giống như một mũi tên lao trên mặt nước, tốc độ cực nhanh.
Chỉ một loáng sau Lâm Phong đã đến gần đình đài, hắn phóng thân lên cao, hạ xuống bên trong đình đài giống như một con chim đại bàng, sau đó đem vứt Phong Tiêu lên mặt đất, hết sức thản nhiên.
- Thân pháp thật lợi hại.
Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, so với sự khoa trương của Phong Tiêu, Lâm Phong như vậy vẫn còn là khiên tốn, lúc nãy khi đi, động tác của hắn cực bình thường, còn lúc này mới thi triển thân pháp thực sự, khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Thực ra Lâm Phong không hề am hiểu thân pháp, hắn cũng không có võ kỹ tu luyện thân pháp gì lợi hại, càng không có vũ hồn liên quan đến thân pháp, chỉ là hắn tu luyện nguyên thần công, căn cơ kiên cố, nội tức cường mạnh, do đó mà hắn có thể làm được những việc vừa rồi.
Nhìn Phong Tiêu đang nằm trên mặt đất giống như một con cá chết, đám đông nhất thời không biết nói gì, vừa nãy, là Phong Tiêu nói muốn phế tu vi của Lâm Phong trước, việc làm của Lâm Phong không hề quá đáng một chút nào.
- Lâm Phong, ngươi quả thật không biết coi ai ra gì! Hôm nay Hoàng tử điện hạ mời chúng ta đến dùng tiệc, hơn nữa lại có mặt Công chúa ở đây, vậy mà ngươi lại tàn nhẫn độc địa, không có chút nhân đạo nào, phế bỏ vũ hồn của Phong Tiêu, ngươi muốn làm cho Nhị hoàng tử khó xử sao!
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Lâm Phong hơi sững lại.
Lâm Phong xoay người, nhìn Mông Xung, thản nhiên nói:
- Ngươi còn có thể nói lời càng thêm vô sỉ hơn sao?
Tên Mông Xung không ngờ lại dám đứng ở đó trừng mắt phóng rắm, khiến Lâm Phong không khỏi cười nhạt.
- Chẳng lẽ ta nói sai sao, ngươi phế bỏ tu vi của Phong Tiêu, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy.
Mông Xung lạnh lùng nói.
Khoé miệng Lâm Phong hơi nhếch lên, nhìn Mông Xung nói:
- Nếu ngươi đã nói ta tàn nhẫn, vậy thì ta sẽ tàn nhẫn cho ngươi xem! Mông Xung, lúc nãy mọi người đều tận tai nghe thấy ngươi đồng ý tỉ thí với ta.
Mông Xung nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Lâm Phong, sắc mặt hết sức khó coi, nói:
- Cái loại tàn nhẫn vô nhân đạo như ngươi, Mông Xung ta khinh thường không chấp.
- Muốn chơi bẩn sao?
Trên mặt Lâm Phong lộ ra vẻ trêu tức, sau đó ánh mắt lại dần trở nên sắc lạnh:
- Ngươi nói không đánh thì liền không đánh sáo, ngươi coi Lâm Phong ta là loại người như thế nào rồi?
Nói xong, Lâm Phong đột nhiên bước về hướng Mông Xung.
Mông Xung mặt biến sắc, chạy ra bên ngoài đình đài, cơ thể phóng lên không trung. Ngay cả Phong Tiêu cũng không phải là đối thủ của Lâm Phong, Mông Xung gã sao có thể chống lại được hắn.
Lâm Phong tung người nhảy lên mái hiên đình đài, nhìn về phía bóng người đang chạy trốn trên không thầm cười lạnh, kiếm khí sắc nhọn từ trên người hắn phóng ra.
- Cút xuống đây cho ta!
Cánh tay Lâm Phong chém ra hư không, lập tức, một đường kiếm bén nhọn không ngừng nuốt vào nhả ra, trong hư không, lại xuất hiện một đạo kiếm ảnh hư ảo màu đen, chém thẳng về phía Mông Xung.
Với chút tu vi kém cỏi của Mông Xung, tất nhiên không thể nào chạy thoát được, có điều gã dựa vào một luồng nội tức nhảy lên trên cao, muốn né khỏi công kích của Lâm Phong, lúc này Mông Xung căn bản không có khả năng chống đỡ, đạo kiếm khí này của Lâm Phong tuy không quá mạnh, nhưng cũng đủ để đối phó với gã.
Đạo kiếm khí này chém vào người Mông Xung, khiến gã lập tức rơi xuồng từ trên cao.
- Khốn khiếp, Mông Xung ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Mông Xung hét lớn một tiếng, giọng nói vô cùng giận dữ, lại chỉ thấy Lâm Phong cười nhạt một tiếng, nói:
- Nếu đã như vậy, thì ra không cần khách khí nữa rồi.
Lời nói lạnh lùng của Lâm Phong khiến Mông Xung kinh khiếp, gã quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Phong đã sải bước đến, sắc mặt Mông Xung trở nên trắng bệch, sao gã lại còn phải nói ra lời thừa thãi kia làm gì.
Xuy, xuy!
Một tiếng động nhỏ vang lên, Lâm Phong đã đứng chặn trước người Mông Xung, hắn không chút do dự đưa tay ra, điểm trúng người Mông Xung.
Ngay sau đó, luồng kiếm ý bá đạo cuồng mãnh phóng ra từ ngón tay Lâm Phong, đâm xuyên qua cơ thể Mông Xung, huỷ hoại tu vi của gã, không chút từ bi nương tay.
- A…
Miệng thét thống khổ phát ra từ miệng Mông Xung, khiến đám đông cũng phải cảm thấy rợn người. Lâm Phong quá đáng sợ, hắn hành sự căn bản không có bất kỳ tính toán gì, nói ra tay sẽ ra tay, nói phế bỏ tu vi sẽ phế bỏ, không hề kiêng kỵ một ai, loại ngông cuồng này chính là hạng mà những người quý tộc như bọn họ không dám dây vào.
Một khi đám người quý tộc như bọn họ gặp phải kẻ ác hơn mình, bọn họ sẽ trở nên cảnh giác, sợ hãi.
Lâm Phong rõ ràng chính là một bài học cho bọn họ, một bài học cực kỳ sinh động.
Bài học này, phải trả giá bằng tu vi của Phong Tiêu cùng Mông Xung.
Lâm Phong lại lôi Mông Xung đã bị phế tu vi quay lại đình đài, lạnh lùng vứt gã xuống đất cùng một chỗ với Phong Tiêu. Lúc này hai người bọn họ cực kỳ thảm hại, sắc mặt trắng bệch, cơ thể ngay cả khí lực cũng không có, chỉ là ánh mắt thù hận vẫn không ngừng hướng về phía Lâm Phong.
- Không cần nhìn ta như vậy, nếu như ta rơi vào tay các ngươi, các ngươi cũng sẽ làm như vậy với ta, hơn nữa, hôm nay ta cũng không hề muốn làm việc này, là các ngươi khiêu khích ta trước, việc ta làm chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Trên mặt Lâm Phong không chút biểu cảm, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngay sau đó hắn quay sang nhìn đám đông, thản nhiên nói:
- Còn có ai muốn tỉ thí thì cứ nói ra, Lâm Phong ta tuyệt đối sẽ đáp ứng.
Âm thanh bá đạo vang vọng trong đình đài, khiến đám đông đều dồn mắt vào hắn, tên tiểu tử này, thật ngông cuồng, bất kể là ai khiêu chiến, hắn đều tiếp.
Lâm Phong là đứng đối diện với bọn họ, nhưng trong mắt hắn, căn bản không có một ai.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân