Tuyệt Thế Phàm Nhân
Chương 46: Tuyệt Khúc Khuynh Thành
Tôn Dương lặng lẽ như người vô thức bước đi giữa đường lớn có phần điêu tàn của tòa thành cũ kỹ, tòa thành này nhìn từ bên ngoài thì có vẽ hơi đổ nát nhưng khi chính thức bước vào bên trong mới nhận thấy được tất cả mọi thứ dường như không có tổn hại gì nhiều lắm, chẳng qua là chỉ có dấu hiệu cũ kỹ và bụi bặm do năm tháng dài không có người ở. Hai bên đường trong thành lúc này có đầy những âm thanh huyên náo nói chuyện, còn có rất nhiều người ngồi xổm bên đường đặt sạp bày biện ra rất nhiều đồ vật để bán, có lẽ những thứ này là do họ lấy được từ bên trong Hoang Nguyên này cảm thấy không cần dùng đến nên bày ra bán, mà thứ dùng để mua những thứ này hiển nhiên lại không phải Huyền thạch hay nguyên thạch mà lại là Huyền đan và Nguyên đan lấy được từ việc chém giết oán linh mà tích góp thành.
Hai người Kiều Mộng Cầm và Tuyết Ngọc Sương vẫn lặng lẽ đi theo phía sau Tôn Dương nhưng hai nàng lại không có ai lên tiếng làm phiền hắn, giờ phút này tinh thần Tôn Dương đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mới vừa lúc nãy sau khi Phong Linh bám vào trên người Tôn Dương được một lúc sau đó lại đột nhiên nhổm dậy bay lượn quanh người hắn một vòng, vậy mà dưới sự sợ hãi của Tôn Dương nó lại đột nhiên hóa thành một làn khí vụ màu trắng rồi bay nhập vào thân thể hắn, nó trực tiếp lao thẳng xuống khí hải hướng đến đoá Tinh Liên xông tới, Tôn Dương kinh hãi liền vội vàng điều động Thần Phách trực tiếp tung ra một chưởng ngăn cản, thế nhưng mọi công kích lại không hề chạm được vào Phong Linh, nó cứ như vậy một đường ở trong thân thể Tôn Dương mà ngang nhiên giống như là nhà của mình, đến khi chạm đến với đóa Tinh Liên thì trực tiếp tiến nhập vào bên trong búp sen rồi biến mất không còn tăm hơi, và đáng buồn bực hơn nữa là sau khi Tôn Dương muốn nhìn xem nó ở bên trong Tinh Liên đang muốn làm gì thì lại phát hiện thần niệm của mình chẳng thể nào dò xét vào bên trong Tinh Liên, dường nhiên là có một lực cản nào đó chặn đứng thần niệm ở bên ngoài giống y như là kẻ ở bên trong đang ngủ từ chối tiếp khách vậy.
Đối với loại chuyện này Tôn Dương cũng không biết là phúc hay là hoạ, bởi vì từ sau khi Phong Linh tiến nhập vào Tinh Liên thì liền lập tức im hơi lặng tiếng không có bất kỳ một động tĩnh nào nữa, phảng phất như là chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy, khẽ thở dài một tiếng hắn khôi phục lại tinh thần liền phát hiện có người đang đi theo phía sau mình, quay mặt nhìn lại liền thấy hai cô nàng kia khóe miệng hắn khẽ nở ra một nụ cười gượng gạo hỏi “ Hai người vẫn còn đi theo ta sao? “
Nghe hắn hỏi Kiều Mộng Cầm đột nhiên giật mình dừng lại bước chân gật đầu một cái hỏi lại “ Ừ… Ngươi không sao chứ? “
“ Ta cũng không biết là có sao không nữa, hy vọng là không có chuyện gì? “ Tôn Dương cười khổ trả lời, khi không lại ôm theo một quả bom nổ chậm trên người nhiều thế này nói hắn không thấp thỏm lo sợ mới là lạ. Nghĩ nghĩ đến chuyện gì đó Tôn Dương gãi gãi đầu mỉm cười với hai cô nàng xinh đẹp này chính thức chào hỏi một tiếng, bởi vì từ lúc gặp các nàng đến giờ hắn dường như còn chưa có hỏi qua tên của các nàng “ Nếu như đã gặp thì tất là có duyên, tên ta gọi là Tôn Dương không biết nên xưng hô với các nàng thế nào? “
Hai người Kiều Mộng Cầm liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó lần lượt lên tiếng nói “ Ta tên là Kiều Mộng Cầm “ “ Còn ta gọi là Tuyết Ngọc Sương “ trên khuôn mặt của Kiều Mộng Cầm lúc này đã có một tấm lụa mỏng che mặt lại, với dung mạo của nàng nếu như cứ để vậy mà đi loạn trong thành thì chỉ sợ là sẽ dẫn đến không ít phiền phức a.
Tôn Dương nghe qua tên của các nàng liền gật đầu mỉm cười, ánh mắt hơi co lại một chút rồi sau đó nhìn vào một tòa phủ đệ phía trước lại nói tiếp “ Phía trước có một tòa phủ đệ chúng ta tùy tiện vào đó nghĩ chân một lát không? “. Hai cô nàng cũng không lên tiếng chỉ gật đầu một cái xem như đồng ý rồi cả ba người cùng nhau đi đến tòa phủ đệ bỏ hoang phía trước.
Sau khi ba người rời đi từ trong một con hẻm nhỏ gần đó, năm bóng người lập tức đi ra cầm đầu là một nam tử chừng hai mươi tuổi mặc một bộ y phục màu xanh dương, khí chất trên người hắn thể hiện ra một sự điềm tĩnh đến kỳ lạ, từ trong đôi mắt hắn hiện lên dị quang như hai lợi kiếm thẳng tắp không hề có một tia gợn sóng dường như không có chuyện gì có thể lay động được hắn vậy. Thông thường những người mang theo loại khí chất này đều là người có tâm trí cứng cỏi, tâm cơ thâm trầm, người ngoài sẽ rất khó đoán biết được dòng suy nghĩ của những người như thế này. Mà theo sau hắn cũng là bốn người trẻ tuổi sấp sĩ hắn, cả năm người đi cùng nhau nhìn thì có vẽ như là cùng một nhóm nhưng thật ra là mỗi người đều mang tâm tư khác nhau nhưng lại có chung một mục đích.
Chỉ thấy tên nam tử áo xanh đứng đầu kia giọng nói lạnh nhạt lên tiếng “ Thật không nghĩ ra ở nơi này vậy mà lại xuất hiện Linh vật dị chủng “
“ Ta thắc mắc không hiểu tại sao nó lại ẩn vào thân thể tiểu tử kia, vừa nãy ta đã thử dò xét trên người hắn xác thực là không có lấy một điểm khí lực nào cả, điều này thật kỳ quái..” Một tên nam tử mặc áo bào màu đen cũng nhíu mày lên tiếng.
“ Ha ha kẻ này đích xác cũng có chút thú vị, ngay cả nhị công tử Võ Lăng Thiên của Võ gia mà cũng không nhìn ra được tu vị của hắn “ Một người khác cũng cười ha hả dường như có hứng thú với Tôn Dương nói.
Tên nam tử áo xanh nhăn đôi chân mày lại, trong mắt phóng ra một tia tinh quang lợi hại, dường như rất xem thường những người kia khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một ý cười nhạt, hắn lạnh lùng lên tiếng ngạo khí nói “ Hừ các ngươi cút hết đi cũng tốt, đừng có học đòi cướp bóc thêm vướng tay vướng chân “
“ Ha ha ha Kiếm Thế, Kiếm công tử ngạo khí cũng thật lớn a, đừng tưởng tu vi ngươi cao hơn chúng ta là có quyền kiêu ngạo tự đắc? “ Một tên nam tử mặc huyết y thấy tên nam tử áo xanh nói chuyện không vừa mắt liền cười to châm chọc lại nói.
“ Hừ ta có bao nhiêu bản lĩnh các ngươi liền đến thử sẽ biết “ Nói xong trên người hắn vô tận kiếm khí bắn ra xung quanh ép về phía bốn người kia làm cho cả bốn người trong nhất thời đều cứng họng không ai lên tiếng. Bởi vì cảnh giới của tên Kiếm Thế này xác thực cao hơn bọn hắn với lại thành tựu kiếm đạo cũng đã tu luyện đến một trình độ nhất định vì vậy lực chiến đấu khẳng định cao hơn bốn người kia rất nhiều, thấy cả bốn người đều im lặng không ai lên tiếng hắn thu lại khí thế trên người lại nói tiếp “ Ta khuyên các ngươi cũng đừng nên đánh chủ ý đến Linh vật kia, nhưng mà nếu các ngươi muốn thử vận khí thì cũng có thể liều mạng thử xem ta nhất định sẽ không can thiệp vào “
Cả bốn người kia vẫn trầm mặc im lặng, trên khuôn mặt của họ đều mang tâm tình âm u bất định, hiển nhiên là rất có hận ý cùng kiên kỵ đối tên Kiếm Thế kia.
Ba người Tôn Dương lusc này đi đến trước tòa phủ đệ ngửa mặt nhìn tấm biển to lớn đang rỉ sét kia, chỉ thấy trên đó còn lờ mờ ghi mấy chữ “ Thống Phủ “ gần như không rõ ràng, ba người đẩy cửa bước vào bên trong đằng sau đại môn là một khoảng sân rộng, tòa phủ đệ này cực kỳ rộng lớn hơn phân nửa kiến trúc sâu bên trong phủ đã bị sụp đổ, nhìn hiện trạng dường như là bị người dùng một chưởng đánh sụp, còn lại một nửa trước của phủ đệ có một số gian phòng gần như vẫn còn hoàn hảo, nhìn những kiến trúc đồ sộ trong phủ đệ này và sự rộng lớn bao la của nó thì có thể thấy thời kỳ còn phồn thịnh tòa phủ đệ này là hùng mạnh đến mức nào, vậy mà vẫn bị tranh đấu ở cấp độ cao kia phá hủy diệt sát toàn bộ.
Thở dài một hơi thể hiện sự tiết núi, Tôn Dương chậm rãi đi chuyển bước chân bước vào bên trong tùy tiện tìm một gian phòng rồi mở cửa bước vào bên trong, hắn quay lại nhìn hai người Kiều Mộng Cầm và Tuyết Ngọc Sương nói “ Ta cần yên tĩnh vài canh giờ để xem xét thân thể… Các nàng cũng tự mình tìm lấy một gian phòng nghỉ ngơi một lát đi.. “. Hai cô nàng cũng gật đầu đồng ý rồi cũng tự mình tìm lấy hai gian phòng gần với chỗ của Tôn Dương rồi đẩy cửa đi vào.
Tôn Dương ngồi ở trong phòng đánh giá không gian trong phòng một lượt rồi tùy tiện phất tay, một đám bụi bặm trên giường bay tán loạn hắn di chuyển bước chân đi đến chiếc giường rồi ngồi xuống xếp bằng lại, hắn hít sâu một hơi sau đó thả lỏng từ trong miệng phun ra một ngụm khí, tinh thần bắt đầu chìm vào bên trong thân thể, Thần Phách đang ngồi khép hờ hai mắt phía trên Tinh Liên bỗng mở bừng mắt, đôi mắt lưu chuyển màu tím yêu dị nhìn chằm chằm vào đoá Tinh Liên nhưng khiến hắn buồn bực là dù cho có mở ra Yêu Huyễn Ma Đồng mà vẫn không có cách nào nhìn vào được bên trong, cứ thử đi thử lại vài lần vẫn không có kết quả, cuối cùng hắn đành buông tha cho việc này, tinh thần lại tập trung vào những đoạn trí nhớ do Thánh Hoàng truyền vào trong đầu kia, hắn thật muốn biết những thứ đó trân quý đến mức nào, ý thức vừa mới chạm vào hắn liền nhận biết được những thứ trong đó, đầu tiên là một bộ tuyệt kỹ hoàn chỉnh mang tính công kích cực mạnh “ Đạp Phá Tinh Vân “ đây là một bộ hoàn chỉnh, loại tuyệt kỹ này cực kỳ uy mãnh hắn chỉ mới học được một thức mà đã phát ra được uy lực cực kỳ khủng bố rồi, còn hai thức sau khẳng định là phá thiên triệt địa. Thế theo là mấy loại công pháp Thánh phẩm và các loại trận pháp cường đại, những thứ còn lại thì đều là kinh nghiệm tu luyện và lịch lãm mà Thánh Hoàng đã từng trải qua “ Di vẫn còn “ Tôn Dương đảo qua ý thức liền dừng lại ở một bộ công pháp và tuyệt kỹ có cái tên kỳ khá thu hút, công pháp không rõ cấp bậc có tên là “ Vũ Luyện Cầm Sát “ tu luyện chủ yếu là nâng cao ý chí thần niệm và linh hồn một cách tối cường, tích tụ ra ý chí sát phạt mạnh mẽ công kích vô hình, người tu luyện có thể dựa vào công pháp luyện ra một thân ý chí sát phạt cường hãn tạo ra uy áp có tác dụng ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn và tình thần ý chí của địch nhân khi chiến đấu đồng thời nâng cao khí thế của bản thân.
Tiên âm tuyệt mỹ
Vũ Luyện thế gian
Khuấy đảo nhân thế
Cầm Sát Thần Ma.
Tôn Dương đọc qua bộ công pháp hắn không khỏi trợn to mắt mà than thở “ Công pháp thật bá đạo, lại có thể trực tiếp công kích vô hình vào linh hồn và ý chí của kẻ địch “ kích động xong hắn thu lại tâm tình kích động quả nhiên đồ vật do cường giả cấp Thánh Hoàng để lại không có cái nào đơn giản, lại đọc qua cái tên của bộ tuyệt kỹ còn lại dường như hai bộ công pháp và tuyệt kỹ cầm đạo này là đi kèm với nhau, Tôn Dương không khỏi sững sờ nhìn bốn chữ đơn giản mà ẩn chưa đầy sát khí bá đạo kia “ Tuyệt Khúc Khuynh Thành “ chỉ bốn chữ này đã nói rõ lên ý nghĩa của môn tuyệt kỹ này, Tuyệt Khúc ẩn chứa vô vàng sát khí hủy diệt tuyệt sát hết thảy vô cùng vô tận mà Khuynh Thành thì lại hoàn toàn trái ngược lại hai chữ này hàm chứa ý vị giai nhân tuyệt sắc thế gian khuynh quốc khuynh thành duy ngã độc tôn bao hàm chúng sinh. Một khúc đánh ra phá diệt vạn vật vô sầu vô lo vô dục vô cầu tùy tâm mà diệt.
Hai người Kiều Mộng Cầm và Tuyết Ngọc Sương vẫn lặng lẽ đi theo phía sau Tôn Dương nhưng hai nàng lại không có ai lên tiếng làm phiền hắn, giờ phút này tinh thần Tôn Dương đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mới vừa lúc nãy sau khi Phong Linh bám vào trên người Tôn Dương được một lúc sau đó lại đột nhiên nhổm dậy bay lượn quanh người hắn một vòng, vậy mà dưới sự sợ hãi của Tôn Dương nó lại đột nhiên hóa thành một làn khí vụ màu trắng rồi bay nhập vào thân thể hắn, nó trực tiếp lao thẳng xuống khí hải hướng đến đoá Tinh Liên xông tới, Tôn Dương kinh hãi liền vội vàng điều động Thần Phách trực tiếp tung ra một chưởng ngăn cản, thế nhưng mọi công kích lại không hề chạm được vào Phong Linh, nó cứ như vậy một đường ở trong thân thể Tôn Dương mà ngang nhiên giống như là nhà của mình, đến khi chạm đến với đóa Tinh Liên thì trực tiếp tiến nhập vào bên trong búp sen rồi biến mất không còn tăm hơi, và đáng buồn bực hơn nữa là sau khi Tôn Dương muốn nhìn xem nó ở bên trong Tinh Liên đang muốn làm gì thì lại phát hiện thần niệm của mình chẳng thể nào dò xét vào bên trong Tinh Liên, dường nhiên là có một lực cản nào đó chặn đứng thần niệm ở bên ngoài giống y như là kẻ ở bên trong đang ngủ từ chối tiếp khách vậy.
Đối với loại chuyện này Tôn Dương cũng không biết là phúc hay là hoạ, bởi vì từ sau khi Phong Linh tiến nhập vào Tinh Liên thì liền lập tức im hơi lặng tiếng không có bất kỳ một động tĩnh nào nữa, phảng phất như là chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy, khẽ thở dài một tiếng hắn khôi phục lại tinh thần liền phát hiện có người đang đi theo phía sau mình, quay mặt nhìn lại liền thấy hai cô nàng kia khóe miệng hắn khẽ nở ra một nụ cười gượng gạo hỏi “ Hai người vẫn còn đi theo ta sao? “
Nghe hắn hỏi Kiều Mộng Cầm đột nhiên giật mình dừng lại bước chân gật đầu một cái hỏi lại “ Ừ… Ngươi không sao chứ? “
“ Ta cũng không biết là có sao không nữa, hy vọng là không có chuyện gì? “ Tôn Dương cười khổ trả lời, khi không lại ôm theo một quả bom nổ chậm trên người nhiều thế này nói hắn không thấp thỏm lo sợ mới là lạ. Nghĩ nghĩ đến chuyện gì đó Tôn Dương gãi gãi đầu mỉm cười với hai cô nàng xinh đẹp này chính thức chào hỏi một tiếng, bởi vì từ lúc gặp các nàng đến giờ hắn dường như còn chưa có hỏi qua tên của các nàng “ Nếu như đã gặp thì tất là có duyên, tên ta gọi là Tôn Dương không biết nên xưng hô với các nàng thế nào? “
Hai người Kiều Mộng Cầm liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó lần lượt lên tiếng nói “ Ta tên là Kiều Mộng Cầm “ “ Còn ta gọi là Tuyết Ngọc Sương “ trên khuôn mặt của Kiều Mộng Cầm lúc này đã có một tấm lụa mỏng che mặt lại, với dung mạo của nàng nếu như cứ để vậy mà đi loạn trong thành thì chỉ sợ là sẽ dẫn đến không ít phiền phức a.
Tôn Dương nghe qua tên của các nàng liền gật đầu mỉm cười, ánh mắt hơi co lại một chút rồi sau đó nhìn vào một tòa phủ đệ phía trước lại nói tiếp “ Phía trước có một tòa phủ đệ chúng ta tùy tiện vào đó nghĩ chân một lát không? “. Hai cô nàng cũng không lên tiếng chỉ gật đầu một cái xem như đồng ý rồi cả ba người cùng nhau đi đến tòa phủ đệ bỏ hoang phía trước.
Sau khi ba người rời đi từ trong một con hẻm nhỏ gần đó, năm bóng người lập tức đi ra cầm đầu là một nam tử chừng hai mươi tuổi mặc một bộ y phục màu xanh dương, khí chất trên người hắn thể hiện ra một sự điềm tĩnh đến kỳ lạ, từ trong đôi mắt hắn hiện lên dị quang như hai lợi kiếm thẳng tắp không hề có một tia gợn sóng dường như không có chuyện gì có thể lay động được hắn vậy. Thông thường những người mang theo loại khí chất này đều là người có tâm trí cứng cỏi, tâm cơ thâm trầm, người ngoài sẽ rất khó đoán biết được dòng suy nghĩ của những người như thế này. Mà theo sau hắn cũng là bốn người trẻ tuổi sấp sĩ hắn, cả năm người đi cùng nhau nhìn thì có vẽ như là cùng một nhóm nhưng thật ra là mỗi người đều mang tâm tư khác nhau nhưng lại có chung một mục đích.
Chỉ thấy tên nam tử áo xanh đứng đầu kia giọng nói lạnh nhạt lên tiếng “ Thật không nghĩ ra ở nơi này vậy mà lại xuất hiện Linh vật dị chủng “
“ Ta thắc mắc không hiểu tại sao nó lại ẩn vào thân thể tiểu tử kia, vừa nãy ta đã thử dò xét trên người hắn xác thực là không có lấy một điểm khí lực nào cả, điều này thật kỳ quái..” Một tên nam tử mặc áo bào màu đen cũng nhíu mày lên tiếng.
“ Ha ha kẻ này đích xác cũng có chút thú vị, ngay cả nhị công tử Võ Lăng Thiên của Võ gia mà cũng không nhìn ra được tu vị của hắn “ Một người khác cũng cười ha hả dường như có hứng thú với Tôn Dương nói.
Tên nam tử áo xanh nhăn đôi chân mày lại, trong mắt phóng ra một tia tinh quang lợi hại, dường như rất xem thường những người kia khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một ý cười nhạt, hắn lạnh lùng lên tiếng ngạo khí nói “ Hừ các ngươi cút hết đi cũng tốt, đừng có học đòi cướp bóc thêm vướng tay vướng chân “
“ Ha ha ha Kiếm Thế, Kiếm công tử ngạo khí cũng thật lớn a, đừng tưởng tu vi ngươi cao hơn chúng ta là có quyền kiêu ngạo tự đắc? “ Một tên nam tử mặc huyết y thấy tên nam tử áo xanh nói chuyện không vừa mắt liền cười to châm chọc lại nói.
“ Hừ ta có bao nhiêu bản lĩnh các ngươi liền đến thử sẽ biết “ Nói xong trên người hắn vô tận kiếm khí bắn ra xung quanh ép về phía bốn người kia làm cho cả bốn người trong nhất thời đều cứng họng không ai lên tiếng. Bởi vì cảnh giới của tên Kiếm Thế này xác thực cao hơn bọn hắn với lại thành tựu kiếm đạo cũng đã tu luyện đến một trình độ nhất định vì vậy lực chiến đấu khẳng định cao hơn bốn người kia rất nhiều, thấy cả bốn người đều im lặng không ai lên tiếng hắn thu lại khí thế trên người lại nói tiếp “ Ta khuyên các ngươi cũng đừng nên đánh chủ ý đến Linh vật kia, nhưng mà nếu các ngươi muốn thử vận khí thì cũng có thể liều mạng thử xem ta nhất định sẽ không can thiệp vào “
Cả bốn người kia vẫn trầm mặc im lặng, trên khuôn mặt của họ đều mang tâm tình âm u bất định, hiển nhiên là rất có hận ý cùng kiên kỵ đối tên Kiếm Thế kia.
Ba người Tôn Dương lusc này đi đến trước tòa phủ đệ ngửa mặt nhìn tấm biển to lớn đang rỉ sét kia, chỉ thấy trên đó còn lờ mờ ghi mấy chữ “ Thống Phủ “ gần như không rõ ràng, ba người đẩy cửa bước vào bên trong đằng sau đại môn là một khoảng sân rộng, tòa phủ đệ này cực kỳ rộng lớn hơn phân nửa kiến trúc sâu bên trong phủ đã bị sụp đổ, nhìn hiện trạng dường như là bị người dùng một chưởng đánh sụp, còn lại một nửa trước của phủ đệ có một số gian phòng gần như vẫn còn hoàn hảo, nhìn những kiến trúc đồ sộ trong phủ đệ này và sự rộng lớn bao la của nó thì có thể thấy thời kỳ còn phồn thịnh tòa phủ đệ này là hùng mạnh đến mức nào, vậy mà vẫn bị tranh đấu ở cấp độ cao kia phá hủy diệt sát toàn bộ.
Thở dài một hơi thể hiện sự tiết núi, Tôn Dương chậm rãi đi chuyển bước chân bước vào bên trong tùy tiện tìm một gian phòng rồi mở cửa bước vào bên trong, hắn quay lại nhìn hai người Kiều Mộng Cầm và Tuyết Ngọc Sương nói “ Ta cần yên tĩnh vài canh giờ để xem xét thân thể… Các nàng cũng tự mình tìm lấy một gian phòng nghỉ ngơi một lát đi.. “. Hai cô nàng cũng gật đầu đồng ý rồi cũng tự mình tìm lấy hai gian phòng gần với chỗ của Tôn Dương rồi đẩy cửa đi vào.
Tôn Dương ngồi ở trong phòng đánh giá không gian trong phòng một lượt rồi tùy tiện phất tay, một đám bụi bặm trên giường bay tán loạn hắn di chuyển bước chân đi đến chiếc giường rồi ngồi xuống xếp bằng lại, hắn hít sâu một hơi sau đó thả lỏng từ trong miệng phun ra một ngụm khí, tinh thần bắt đầu chìm vào bên trong thân thể, Thần Phách đang ngồi khép hờ hai mắt phía trên Tinh Liên bỗng mở bừng mắt, đôi mắt lưu chuyển màu tím yêu dị nhìn chằm chằm vào đoá Tinh Liên nhưng khiến hắn buồn bực là dù cho có mở ra Yêu Huyễn Ma Đồng mà vẫn không có cách nào nhìn vào được bên trong, cứ thử đi thử lại vài lần vẫn không có kết quả, cuối cùng hắn đành buông tha cho việc này, tinh thần lại tập trung vào những đoạn trí nhớ do Thánh Hoàng truyền vào trong đầu kia, hắn thật muốn biết những thứ đó trân quý đến mức nào, ý thức vừa mới chạm vào hắn liền nhận biết được những thứ trong đó, đầu tiên là một bộ tuyệt kỹ hoàn chỉnh mang tính công kích cực mạnh “ Đạp Phá Tinh Vân “ đây là một bộ hoàn chỉnh, loại tuyệt kỹ này cực kỳ uy mãnh hắn chỉ mới học được một thức mà đã phát ra được uy lực cực kỳ khủng bố rồi, còn hai thức sau khẳng định là phá thiên triệt địa. Thế theo là mấy loại công pháp Thánh phẩm và các loại trận pháp cường đại, những thứ còn lại thì đều là kinh nghiệm tu luyện và lịch lãm mà Thánh Hoàng đã từng trải qua “ Di vẫn còn “ Tôn Dương đảo qua ý thức liền dừng lại ở một bộ công pháp và tuyệt kỹ có cái tên kỳ khá thu hút, công pháp không rõ cấp bậc có tên là “ Vũ Luyện Cầm Sát “ tu luyện chủ yếu là nâng cao ý chí thần niệm và linh hồn một cách tối cường, tích tụ ra ý chí sát phạt mạnh mẽ công kích vô hình, người tu luyện có thể dựa vào công pháp luyện ra một thân ý chí sát phạt cường hãn tạo ra uy áp có tác dụng ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn và tình thần ý chí của địch nhân khi chiến đấu đồng thời nâng cao khí thế của bản thân.
Tiên âm tuyệt mỹ
Vũ Luyện thế gian
Khuấy đảo nhân thế
Cầm Sát Thần Ma.
Tôn Dương đọc qua bộ công pháp hắn không khỏi trợn to mắt mà than thở “ Công pháp thật bá đạo, lại có thể trực tiếp công kích vô hình vào linh hồn và ý chí của kẻ địch “ kích động xong hắn thu lại tâm tình kích động quả nhiên đồ vật do cường giả cấp Thánh Hoàng để lại không có cái nào đơn giản, lại đọc qua cái tên của bộ tuyệt kỹ còn lại dường như hai bộ công pháp và tuyệt kỹ cầm đạo này là đi kèm với nhau, Tôn Dương không khỏi sững sờ nhìn bốn chữ đơn giản mà ẩn chưa đầy sát khí bá đạo kia “ Tuyệt Khúc Khuynh Thành “ chỉ bốn chữ này đã nói rõ lên ý nghĩa của môn tuyệt kỹ này, Tuyệt Khúc ẩn chứa vô vàng sát khí hủy diệt tuyệt sát hết thảy vô cùng vô tận mà Khuynh Thành thì lại hoàn toàn trái ngược lại hai chữ này hàm chứa ý vị giai nhân tuyệt sắc thế gian khuynh quốc khuynh thành duy ngã độc tôn bao hàm chúng sinh. Một khúc đánh ra phá diệt vạn vật vô sầu vô lo vô dục vô cầu tùy tâm mà diệt.
Tác giả :
pTx