Tuyệt Thế Mị Phu Phân
Quyển 1 - Chương 21: Cùng là người xuyên qua
Đi theo Bạch Mạn Điệp vào phòng chữ Thiên số 4, trong lòng Thanh Thanh cảm thấy bất an, sợ vị sắc nữ này thú tính nổi lên sẽ đem nàng ăn sạch sẽ!
Thấy bộ dạng quẫn bách của nàng, Bạch Mạn Điệp che miệng cười nói:
“Muội muội, ngươi có cần sợ hãi như vậy không?”
Thanh Thanh ngẩn người ra, nghi hoặc:
“Ngươi đã biết ta là nữ nhân?”
Bản thân đã biết mà còn giả bộ mê trai!
“Đương nhiên.”
Bạch Mạn Điệp ngồi trên ghế, ngáp một cái thật dài:
“Đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ trung tính ở hiện đại, ngay cả ngươi là nam hay nữ ta cũng không phân biệt được thì quả thật quá mất mặt!”
Mất một lượng khí lực lớn, Thanh Thanh mới tiêu hoá hết những lời nàng vừa nói.
“Ngươi...ngươi là người hiện đại?” Ông trời ơi, ở thế giới này người hiện đại xuyên qua thật sự rất nhiều a.
Bạch Mạn Điệp trịnh trọng gật đầu:
“Một lần nữa xin tự giới thiệu : ta tên Bạch Mạn Điệp, công dân nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, người Thẩm Dương, hiện tại 25 tuổi rưỡi, thân thể này 23 tuổi. Công nguyên năm 2004, xuyên qua thời không đi vào cổ đại. Nghề nghiệp hiện tại là Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ Các, mỗi tháng thu vào 1000 lượng bạc, người trong giang hồ xưng là Vô Ảnh la sát, sau khi thoái ẩn giang hồ được gọi là Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư. Tin rằng ngươi đã từng nghe qua truyền thuyết về ta, nói ta thích giết người a, lại còn ăn trộm, nhưng ta xin thề là chưa từng làm qua mấy việc đó. Tất cả những chuyện xấu đều do chủ nhân tiền nhiệm của cái thân thể này làm, không liên quan gì đến ta. Ta chỉ hơi độc miệng một tí thôi chứ tâm địa tốt lắm. Ta có một đứa con gái tên Đông Phương Nhị, được 1 tuổi 3 tháng. Lão công họ Đông Phương tên một chữ Vũ, nghề nghiệp là đại nội mật thám, thêm nữa là người giàu nhất phương bắc, uh, có đôi khi thích đi ăn trộm này nọ, bất quá sau khi cưới ta, đã ngoan ngoãn thoái ẩn giang hồ. Trước khi chưa thoái ẩn, hắn chính là Sáo Ngọc công tử. Muội muội, cũng giới thiệu một chút về mình đi.”
Thanh Thanh bị nàng làm cho sợ hãi, não bộ tạm thời chưa tiếp thu hết, mở miệng báo cáo gia cảnh của mình:
“Vân Thanh Thanh, người Hồ Nam, công nguyên năm 2008 xuyên qua thời không, hiện tại 20 tuổi, thân thể này 18 tuổi. Là Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư, võ lâm xưng tụng thiên hạ đệ tứ mỹ nhân. Hiện tại đang thất nghiệp, chuẩn bị đến Thiên Cơ Các làm ứng cử viên.” Đều là người xuyên qua mà sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
“Thần Toán Tử nói người ta sẽ gặp chính là ngươi.” Bạch Mạn Điệp nhún nhún vai:
“Nhưng ta không biết ta nợ ngươi cái gì?”
Sau một lúc lâu, Thanh Thanh mới tiêu hoá hết những lời Bạch Mạn Điệp vừa nói, đôi mắt trợn trừng, nói với vẻ kinh ngạc:
“Chờ, chờ đã...ngươi nói...ngươi nói mình chính là Vô Ảnh la sát trong truyền thuyết? Là Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư ?”
Thần tượng siêu cấp của nàng, tương lai là cấp trên trực tiếp, thực sự là đồng hương của nàng? Nói như vậy, nàng có phải là vị nữ hiệp siêu cấp lợi hại không? Ách, nhìn Bạch Mạn Điệp tiểu thư thì biết, hai chữ nữ hiệp chả hề có tí quan hệ nào với nàng.
“Đúng vậy, kỳ thực ta cũng không biết tại sao lại thế này. Lúc ta vừa xuyên qua đã là Vô Ảnh la sát, còn có một thân võ công quỷ dị.”
Lúc mới phát hiện ra, nàng cũng bị bản thân mình hù chết.
Thanh Thanh mặt mày đau khổ:
“Oh, thật không công bằng a. Ngươi xuyên qua đã có võ công, ta cái gì cũng không có, còn bị người ra bắt nạt nữa.”
Nhớ đến những chuyện gặp phải sau khi mình xuyên qua, Thanh Thanh cảm thấy hơi đau lòng.
“Sao lại như thế?”
Mỗi một nữ tử xuyên qua đều có một câu chuyện cũ, không biết sau lưng Thanh Thanh có chuyện xưa gì?
“Nói từ lúc ta thi trượt vào trường cao đẳng...”
Thanh Thanh đem toàn bộ những chuyện mình đã trải qua nói ra hết, nói đến việc xuyên qua gặp phải hai muội muội đáng chết, sau đó đến Mộ Dung Thiên Lý, rồi rời nhà trốn đi, một chi tiết cũng không bỏ sót. Khó khăn lắm mới gặp được một người có thể hiểu mình, Thanh Thanh đem nàng trở thành đối tượng để tố khổ.
“Khi dễ người ta quá mức!”
Bạch Mạn Điệp tính tình nóng nảy, nghe được những chuyện Thanh Thanh đã gặp phải, nhịn không được cảm thấy bất công cho nàng.
“Đúng thế.” Thanh Thanh mếu máo:
“Vân gia quả thực không có cái gì tốt.”
“Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư? Quý lắm sao? Ngươi 20 tuổi đúng không? Làm tứ muội của ta đi, sau này ngươi chính là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư.”
Theo như lời Vân Thanh Thanh nói, hiện tại nàng ta không nơi nương tựa. Chỗ có thể dựa vào cũng chỉ có nàng. Ở thời đại này sợ rằng cũng chỉ có hai nàng là người hiện đại, với tư cách là người đầu tiên xuyên qua, nàng phải có nghĩa vụ giúp đỡ Thanh Thanh.
“Cái gì... cài gì....ta là muội muội của thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất xảo thủ, thiên hạ đệ nhất độc y? Là em vợ của thiên hạ đệ nhất cao thủ, thiên hạ đệ nhất sát thủ, thiên hạ đệ nhất các chủ? Thượng Đế ơi, ta sẽ điên mất thôi! Với cái danh hiệu này, ta có thể ở trên giang hồ chơi đến long trời lở đất!”
Thanh Thanh run lên vì kích động, nàng không thể tin được chuyện tốt như vậy lại có thể rơi trúng người nàng!
Những người ở trong Vô Tranh sơn trang đều được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể trở thành một thành viên của Vô Tranh sơn trang.
Lúc trước ở Nhã Tiên cư, nàng nghe được chuyện xưa của ba vị tiểu thư ở Vô Tranh sơn trang, lại tưởng tượng ra một vị Tứ tiểu thư. Không nghĩ tới thật sự Tứ tiểu thư có tồn tại, mà vị nữ tử may mắn đó lại chính là nàng. Không phải nàng đang nằm mơ đấy chứ? Thanh Thanh dùng sức nhéo lên cánh tay mình một cái, rất đau, vậy là thật.
“Tất nhiên, từ nay về sau ngươi chính là Vô Tranh sơn trang Vân tứ tiểu thư. Có ta bảo kê, không kẻ nào dám khi dễ ngươi. Dù có muốn giết hai con tiện nhân cùng tên phụ bạc kia cũng không thành vấn đề. Có muốn giết chúng không? Ta có thể sai thiên hạ đệ nhất sát thủ Lãnh Tuyệt Cuồng đến giúp ngươi.”
“Không cần.”
‘Võ lâm dị văn lục’ có ghi lại sự tích của sáu vị kỳ nhân trong Vô Tranh sơn trang, chuyện về thiên hạ đệ nhất sát thủ nàng đã thuộc làu làu, một khi hắn ra tay thì không bao giờ thất thủ. Hai muội muội kia tuy rằng đáng hận nhưng tội cũng không đến mức phải chết. Còn Mộ Dung Thiên Lý, tuy hắn phụ bạc nàng nhưng đó cũng là điều nàng mong muốn. Nàng căn bản không muốn gả cho Mộ Dung Thiên Lý, xảy ra chuyện hôm đó đã khiến cho nàng thật sự được giải thoát.
“Đúng rồi, ngươi vừa mới nói sau khi đào hôn sẽ đến Thiên Cơ Các công tác?”
“Đúng vậy.”
Giang hồ đồn đại Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ các là một vị nữ tử, nhưng không ai biết thân phận cũng như tên thật của nàng ta. Thật không bao giờ tưởng tượng nổi Huyền Vũ đường chủ lại là Vô Ảnh la sát - thần tượng của nàng!
“Ta nhàn rỗi quá nên mới làm Huyền Vũ đường chủ, nếu ngươi thích thì ta đổi cho ngươi, chuyện viết võ lâm sử cũng sẽ do ngươi làm.”
Chí hướng của Bạch Mạn Điệp là làm phế nhân, nếu không phải Thiên Cơ Các chủ Quân Tuỳ Phong buộc nàng hỗ trợ viết võ lâm sử, thì nàng chẳng thèm làm cái chức Huyền Vũ đường chủ dở hơi đó, nay có người tự nguyện hỗ trợ, lại là người có thể tin được, tại sao không đem chức vụ này tặng cho nàng?
“Ách...”
Thanh Thanh ngạc nhiên, không phải khả năng chịu đựng của nàng không tốt, mà là những lời Bạch Mạn Điệp vừa nói ra quả thực rất kích thích.
Chẳng qua chỉ sùng bái ba vị tiểu thư của Vô Tranh sơn trang, vậy mà lại trở thành Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư. Muốn làm một chủ bút nho nhỏ ở Huyền Vũ đường, tự nhiên lại trở thành Huyền Vũ đường chủ, vận khí của nàng tốt đến mức không có thiên lý. Nàng là người a, không phải là thần, vậy mà giá trị của nàng trên thị trường lại lên nhanh như vậy, khó trách tạm thời tiêu hoá không nổi! (tỷ làm như mình là cổ phiếu không bằng.)
Bạch Mạn Điệp thu lại ý cười, sắc mặt ngưng trọng:
“Thanh Thanh, ngươi có biết vì sao ta đi theo ngươi không?”
“Bởi vì ngươi nghe thấy ta nói ngôn ngữ hiện đại.”
Thanh Thanh đoán là như vậy.
Bạch Mạn Điệp khẽ lắc đầu:
“Đúng một nửa, sai một nửa.”
“Là sao?” Thanh Thanh nghi hoặc.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ:
“Thanh Thanh, hai năm trước ta gặp phải một chút phiền toái, tâm tình không tốt nên đi xem một quẻ. Lão thầy bói đó tên gọi là Thần Toán Tử, lão nói cho ta biết, nếu có một ngày ta gặp được một vị cô nương tên Vân Thanh Thanh thì nhất định phải đối tốt với nàng, vì ta đã nợ nàng. Ta không biết tại sao mình thiếu nợ ngươi nhưng ta sẽ chiếu cố ngươi. Nói chuyện này cho ngươi cũng không có ý gì, ta chỉ muốn ngươi biết chúng ta rất có duyên, có thể gặp gỡ nhau trong biển người mờ mịt, chỉ sợ đó là ý trời. Đương nhiên, nếu không có Thần Toán Tử thì ta vẫn sẽ giúp ngươi. Dù gì cũng là đồng hương, ta không tốt với ngươi thì còn tốt với ai? Lúc nghe thấy ngươi nói chuyện với tú bà, ta thực sự rất ngạc nhiên, cho đến khi ngươi nói mình họ Vân, ta cuối cùng cũng biết mình và ngươi có duyên phận. Không biết đó là loại duyên phận nào ở kiếp trước, bất luận ra sao, hai người hiện đại gặp được nhau chính là ý trời. Ở thời đại này, ta là người duy nhất ngươi có thể dựa vào, đừng khách khí, hãy coi ta là người thân của ngươi. Tuy ở chỗ này cảm thấy rất vui vẻ, nhưng có đôi khi ta cũng nhớ về hiện đại, nhớ cha mẹ và người thân của mình. Nay có ngươi, ta nghĩ mình không còn cô đơn nữa.”
Mỗi một câu nói của Bạch Mạn Điệp đều biểu lộ nỗi nhớ nhà một cách da diết. Bất giác, Thanh Thanh đã bị nàng cuốn hút.
Ở hiện đại, Thanh Thanh không có người thân, chỉ có bạn học và bằng hữu. Bạch Mạn Điệp nói về gia đình, Thanh Thanh cũng nhớ lại những ngày xưa cũ.
“Ít nhất ngươi còn có ta, có tâm sự thì hãy nói với ta.”
Đều là người hiện đại, tuyệt đối có thể thông cảm với nhau.
Bạch Mạn Điệp cười khổ:
“Đúng vậy, chúng ta vẫn còn có nhau. Ở thời đại xa lạ này, chúng ta hãy nương tựa vào nhau đi.”
“Đúng vậy, chúng ta còn có nhau.” Trên miệng Thanh Thanh lộ ra nụ cười, vươn tay nắm lấy tay Bạch Mạn Điệp:
“Duyên phận giữa chúng ta rất sâu đậm, nếu ngươi không ngại thì ta sẽ gọi ngươi là Điệp tỷ?”
Điệp tỷ? Giống tú bà ở thanh lâu hay là tên con hát.
“Không ngại!”
Bạch Mạn Điệp mở rộng vòng tay ôm lấy Thanh Thanh:
“Thật tốt, ta cảm giác mình nhớ lại thời hiện đại.”
“Điệp tỷ, uh...vị trí Huyền Vũ đường chủ kia miễn đi nha, võ công mèo quào của muội sao có thể so được với tỷ, không thể khiến cho người ta phục. Muội chỉ muốn làm một chủ bút nho nhỏ dưới trướng của tỷ thôi, mỗi ngày viết mấy bản thảo kiếm sống.”
Lời nói của Thanh Thanh không phải không có lý, Bạch Mạn Điệp gật đầu:
“Một khi đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng, ta vội đi tìm nữ nhi, không thể đưa muội đến Vô Tranh sơn trang.”
Bạch Mạn Điệp rút một cây ngọc trâm từ trên đầu xuống.
“Cầm lấy cây trâm này, đến Thiên Cơ các tìm các chủ Quân Tuỳ Phong.” Bạch Mạn Điệp cùng Quân Tuỳ Phong mỗi ngày đều bàn việc, phụ tùng trên người nàng hắn nhất định sẽ nhận ra. (dùng chữ “phụ tùng” khiến đầu óc em nhất thời nghĩ lung tung a)
Thanh Thanh đánh giá cây trâm trong tay:
“Chỉ cần cầm cây trâm này là muội có thể đến Thiên Cơ Các?”
“Đừng nói đến việc vào, cho dù muội đem Thiên Cơ Các làm loạn ngất trời cũng không có ai dám quản.”
Thanh Thanh cất cây trâm vào trong người, miệng cười ngọt ngào:
“Cám ơn tỷ.”
Bạch Mạn Điệp đảo mắt một lượt:
“Thanh Thanh, cái vị ở cách vách kia đẹp trai không?”
“Không sai, đẹp đến bỏ đi!”
Đây chính là sự thật, nàng chưa bao giờ thấy nam nhân nào đẹp trai như hắn.
“Hắn họ Đoạn tên Tiêu, là đại ca kết bái của ta. Dịu dàng lại lắm tiền, đẹp trai đến hồ đồ, có hứng thú không...” Bạch Mạn Điệp nói xong chậm rãi mỉm cười, nháy mắt với Thanh Thanh “Không bằng muội làm chị dâu của ta, thế nào?”
Thanh Thanh nhếch môi:
“Điệp tỷ cứ đùa.”
Loại nam nhân phóng túng đó không thích hợp với nàng, nàng là một người có lòng chiếm hữu rất cao, muốn nàng cùng với nữ nhân khác chia sẻ đàn ông, tuyệt đối làm không được.
Bạch Mạn Điệp cũng không nhiều lời, cười cười:
“Ta cũng không miễn cưỡng muội, chỉ nói vui thôi mà.”
Có một bà chị dâu hiện đại thực sự là một chuyện tốt, đáng tiếc, cảm tình không thể miễn cưỡng.
“Điệp tỷ...tỷ có thể đừng nói với hắn muội là nữ tử không?”
Nàng nhìn hắn loã thể, có đánh chết cũng không muốn cho hắn biết nàng là nữ tử, xấu hổ a.
Bạch Mạn Điệp hiểu rõ, nhìn nàng mỉm cười:
“Yên tâm, ta không nhiều chuyện như vậy.”
Rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp không phải hay nói đến chuyện một vị nữ cải nam trang cùng một vị ca ca kết bái, sau đó phát sinh tình cảm, cuối cùng trở thành tình nhân hay sao? Hai người họ có thể phát sinh chuyện đó hay không là do ý trời quyết định, nàng sẽ không đi can thiệp, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Đây chính là quyết định của nàng khi ở trên nóc nhà.
Thấy bộ dạng quẫn bách của nàng, Bạch Mạn Điệp che miệng cười nói:
“Muội muội, ngươi có cần sợ hãi như vậy không?”
Thanh Thanh ngẩn người ra, nghi hoặc:
“Ngươi đã biết ta là nữ nhân?”
Bản thân đã biết mà còn giả bộ mê trai!
“Đương nhiên.”
Bạch Mạn Điệp ngồi trên ghế, ngáp một cái thật dài:
“Đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ trung tính ở hiện đại, ngay cả ngươi là nam hay nữ ta cũng không phân biệt được thì quả thật quá mất mặt!”
Mất một lượng khí lực lớn, Thanh Thanh mới tiêu hoá hết những lời nàng vừa nói.
“Ngươi...ngươi là người hiện đại?” Ông trời ơi, ở thế giới này người hiện đại xuyên qua thật sự rất nhiều a.
Bạch Mạn Điệp trịnh trọng gật đầu:
“Một lần nữa xin tự giới thiệu : ta tên Bạch Mạn Điệp, công dân nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, người Thẩm Dương, hiện tại 25 tuổi rưỡi, thân thể này 23 tuổi. Công nguyên năm 2004, xuyên qua thời không đi vào cổ đại. Nghề nghiệp hiện tại là Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ Các, mỗi tháng thu vào 1000 lượng bạc, người trong giang hồ xưng là Vô Ảnh la sát, sau khi thoái ẩn giang hồ được gọi là Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư. Tin rằng ngươi đã từng nghe qua truyền thuyết về ta, nói ta thích giết người a, lại còn ăn trộm, nhưng ta xin thề là chưa từng làm qua mấy việc đó. Tất cả những chuyện xấu đều do chủ nhân tiền nhiệm của cái thân thể này làm, không liên quan gì đến ta. Ta chỉ hơi độc miệng một tí thôi chứ tâm địa tốt lắm. Ta có một đứa con gái tên Đông Phương Nhị, được 1 tuổi 3 tháng. Lão công họ Đông Phương tên một chữ Vũ, nghề nghiệp là đại nội mật thám, thêm nữa là người giàu nhất phương bắc, uh, có đôi khi thích đi ăn trộm này nọ, bất quá sau khi cưới ta, đã ngoan ngoãn thoái ẩn giang hồ. Trước khi chưa thoái ẩn, hắn chính là Sáo Ngọc công tử. Muội muội, cũng giới thiệu một chút về mình đi.”
Thanh Thanh bị nàng làm cho sợ hãi, não bộ tạm thời chưa tiếp thu hết, mở miệng báo cáo gia cảnh của mình:
“Vân Thanh Thanh, người Hồ Nam, công nguyên năm 2008 xuyên qua thời không, hiện tại 20 tuổi, thân thể này 18 tuổi. Là Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư, võ lâm xưng tụng thiên hạ đệ tứ mỹ nhân. Hiện tại đang thất nghiệp, chuẩn bị đến Thiên Cơ Các làm ứng cử viên.” Đều là người xuyên qua mà sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
“Thần Toán Tử nói người ta sẽ gặp chính là ngươi.” Bạch Mạn Điệp nhún nhún vai:
“Nhưng ta không biết ta nợ ngươi cái gì?”
Sau một lúc lâu, Thanh Thanh mới tiêu hoá hết những lời Bạch Mạn Điệp vừa nói, đôi mắt trợn trừng, nói với vẻ kinh ngạc:
“Chờ, chờ đã...ngươi nói...ngươi nói mình chính là Vô Ảnh la sát trong truyền thuyết? Là Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư ?”
Thần tượng siêu cấp của nàng, tương lai là cấp trên trực tiếp, thực sự là đồng hương của nàng? Nói như vậy, nàng có phải là vị nữ hiệp siêu cấp lợi hại không? Ách, nhìn Bạch Mạn Điệp tiểu thư thì biết, hai chữ nữ hiệp chả hề có tí quan hệ nào với nàng.
“Đúng vậy, kỳ thực ta cũng không biết tại sao lại thế này. Lúc ta vừa xuyên qua đã là Vô Ảnh la sát, còn có một thân võ công quỷ dị.”
Lúc mới phát hiện ra, nàng cũng bị bản thân mình hù chết.
Thanh Thanh mặt mày đau khổ:
“Oh, thật không công bằng a. Ngươi xuyên qua đã có võ công, ta cái gì cũng không có, còn bị người ra bắt nạt nữa.”
Nhớ đến những chuyện gặp phải sau khi mình xuyên qua, Thanh Thanh cảm thấy hơi đau lòng.
“Sao lại như thế?”
Mỗi một nữ tử xuyên qua đều có một câu chuyện cũ, không biết sau lưng Thanh Thanh có chuyện xưa gì?
“Nói từ lúc ta thi trượt vào trường cao đẳng...”
Thanh Thanh đem toàn bộ những chuyện mình đã trải qua nói ra hết, nói đến việc xuyên qua gặp phải hai muội muội đáng chết, sau đó đến Mộ Dung Thiên Lý, rồi rời nhà trốn đi, một chi tiết cũng không bỏ sót. Khó khăn lắm mới gặp được một người có thể hiểu mình, Thanh Thanh đem nàng trở thành đối tượng để tố khổ.
“Khi dễ người ta quá mức!”
Bạch Mạn Điệp tính tình nóng nảy, nghe được những chuyện Thanh Thanh đã gặp phải, nhịn không được cảm thấy bất công cho nàng.
“Đúng thế.” Thanh Thanh mếu máo:
“Vân gia quả thực không có cái gì tốt.”
“Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư? Quý lắm sao? Ngươi 20 tuổi đúng không? Làm tứ muội của ta đi, sau này ngươi chính là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư.”
Theo như lời Vân Thanh Thanh nói, hiện tại nàng ta không nơi nương tựa. Chỗ có thể dựa vào cũng chỉ có nàng. Ở thời đại này sợ rằng cũng chỉ có hai nàng là người hiện đại, với tư cách là người đầu tiên xuyên qua, nàng phải có nghĩa vụ giúp đỡ Thanh Thanh.
“Cái gì... cài gì....ta là muội muội của thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất xảo thủ, thiên hạ đệ nhất độc y? Là em vợ của thiên hạ đệ nhất cao thủ, thiên hạ đệ nhất sát thủ, thiên hạ đệ nhất các chủ? Thượng Đế ơi, ta sẽ điên mất thôi! Với cái danh hiệu này, ta có thể ở trên giang hồ chơi đến long trời lở đất!”
Thanh Thanh run lên vì kích động, nàng không thể tin được chuyện tốt như vậy lại có thể rơi trúng người nàng!
Những người ở trong Vô Tranh sơn trang đều được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể trở thành một thành viên của Vô Tranh sơn trang.
Lúc trước ở Nhã Tiên cư, nàng nghe được chuyện xưa của ba vị tiểu thư ở Vô Tranh sơn trang, lại tưởng tượng ra một vị Tứ tiểu thư. Không nghĩ tới thật sự Tứ tiểu thư có tồn tại, mà vị nữ tử may mắn đó lại chính là nàng. Không phải nàng đang nằm mơ đấy chứ? Thanh Thanh dùng sức nhéo lên cánh tay mình một cái, rất đau, vậy là thật.
“Tất nhiên, từ nay về sau ngươi chính là Vô Tranh sơn trang Vân tứ tiểu thư. Có ta bảo kê, không kẻ nào dám khi dễ ngươi. Dù có muốn giết hai con tiện nhân cùng tên phụ bạc kia cũng không thành vấn đề. Có muốn giết chúng không? Ta có thể sai thiên hạ đệ nhất sát thủ Lãnh Tuyệt Cuồng đến giúp ngươi.”
“Không cần.”
‘Võ lâm dị văn lục’ có ghi lại sự tích của sáu vị kỳ nhân trong Vô Tranh sơn trang, chuyện về thiên hạ đệ nhất sát thủ nàng đã thuộc làu làu, một khi hắn ra tay thì không bao giờ thất thủ. Hai muội muội kia tuy rằng đáng hận nhưng tội cũng không đến mức phải chết. Còn Mộ Dung Thiên Lý, tuy hắn phụ bạc nàng nhưng đó cũng là điều nàng mong muốn. Nàng căn bản không muốn gả cho Mộ Dung Thiên Lý, xảy ra chuyện hôm đó đã khiến cho nàng thật sự được giải thoát.
“Đúng rồi, ngươi vừa mới nói sau khi đào hôn sẽ đến Thiên Cơ Các công tác?”
“Đúng vậy.”
Giang hồ đồn đại Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ các là một vị nữ tử, nhưng không ai biết thân phận cũng như tên thật của nàng ta. Thật không bao giờ tưởng tượng nổi Huyền Vũ đường chủ lại là Vô Ảnh la sát - thần tượng của nàng!
“Ta nhàn rỗi quá nên mới làm Huyền Vũ đường chủ, nếu ngươi thích thì ta đổi cho ngươi, chuyện viết võ lâm sử cũng sẽ do ngươi làm.”
Chí hướng của Bạch Mạn Điệp là làm phế nhân, nếu không phải Thiên Cơ Các chủ Quân Tuỳ Phong buộc nàng hỗ trợ viết võ lâm sử, thì nàng chẳng thèm làm cái chức Huyền Vũ đường chủ dở hơi đó, nay có người tự nguyện hỗ trợ, lại là người có thể tin được, tại sao không đem chức vụ này tặng cho nàng?
“Ách...”
Thanh Thanh ngạc nhiên, không phải khả năng chịu đựng của nàng không tốt, mà là những lời Bạch Mạn Điệp vừa nói ra quả thực rất kích thích.
Chẳng qua chỉ sùng bái ba vị tiểu thư của Vô Tranh sơn trang, vậy mà lại trở thành Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư. Muốn làm một chủ bút nho nhỏ ở Huyền Vũ đường, tự nhiên lại trở thành Huyền Vũ đường chủ, vận khí của nàng tốt đến mức không có thiên lý. Nàng là người a, không phải là thần, vậy mà giá trị của nàng trên thị trường lại lên nhanh như vậy, khó trách tạm thời tiêu hoá không nổi! (tỷ làm như mình là cổ phiếu không bằng.)
Bạch Mạn Điệp thu lại ý cười, sắc mặt ngưng trọng:
“Thanh Thanh, ngươi có biết vì sao ta đi theo ngươi không?”
“Bởi vì ngươi nghe thấy ta nói ngôn ngữ hiện đại.”
Thanh Thanh đoán là như vậy.
Bạch Mạn Điệp khẽ lắc đầu:
“Đúng một nửa, sai một nửa.”
“Là sao?” Thanh Thanh nghi hoặc.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ:
“Thanh Thanh, hai năm trước ta gặp phải một chút phiền toái, tâm tình không tốt nên đi xem một quẻ. Lão thầy bói đó tên gọi là Thần Toán Tử, lão nói cho ta biết, nếu có một ngày ta gặp được một vị cô nương tên Vân Thanh Thanh thì nhất định phải đối tốt với nàng, vì ta đã nợ nàng. Ta không biết tại sao mình thiếu nợ ngươi nhưng ta sẽ chiếu cố ngươi. Nói chuyện này cho ngươi cũng không có ý gì, ta chỉ muốn ngươi biết chúng ta rất có duyên, có thể gặp gỡ nhau trong biển người mờ mịt, chỉ sợ đó là ý trời. Đương nhiên, nếu không có Thần Toán Tử thì ta vẫn sẽ giúp ngươi. Dù gì cũng là đồng hương, ta không tốt với ngươi thì còn tốt với ai? Lúc nghe thấy ngươi nói chuyện với tú bà, ta thực sự rất ngạc nhiên, cho đến khi ngươi nói mình họ Vân, ta cuối cùng cũng biết mình và ngươi có duyên phận. Không biết đó là loại duyên phận nào ở kiếp trước, bất luận ra sao, hai người hiện đại gặp được nhau chính là ý trời. Ở thời đại này, ta là người duy nhất ngươi có thể dựa vào, đừng khách khí, hãy coi ta là người thân của ngươi. Tuy ở chỗ này cảm thấy rất vui vẻ, nhưng có đôi khi ta cũng nhớ về hiện đại, nhớ cha mẹ và người thân của mình. Nay có ngươi, ta nghĩ mình không còn cô đơn nữa.”
Mỗi một câu nói của Bạch Mạn Điệp đều biểu lộ nỗi nhớ nhà một cách da diết. Bất giác, Thanh Thanh đã bị nàng cuốn hút.
Ở hiện đại, Thanh Thanh không có người thân, chỉ có bạn học và bằng hữu. Bạch Mạn Điệp nói về gia đình, Thanh Thanh cũng nhớ lại những ngày xưa cũ.
“Ít nhất ngươi còn có ta, có tâm sự thì hãy nói với ta.”
Đều là người hiện đại, tuyệt đối có thể thông cảm với nhau.
Bạch Mạn Điệp cười khổ:
“Đúng vậy, chúng ta vẫn còn có nhau. Ở thời đại xa lạ này, chúng ta hãy nương tựa vào nhau đi.”
“Đúng vậy, chúng ta còn có nhau.” Trên miệng Thanh Thanh lộ ra nụ cười, vươn tay nắm lấy tay Bạch Mạn Điệp:
“Duyên phận giữa chúng ta rất sâu đậm, nếu ngươi không ngại thì ta sẽ gọi ngươi là Điệp tỷ?”
Điệp tỷ? Giống tú bà ở thanh lâu hay là tên con hát.
“Không ngại!”
Bạch Mạn Điệp mở rộng vòng tay ôm lấy Thanh Thanh:
“Thật tốt, ta cảm giác mình nhớ lại thời hiện đại.”
“Điệp tỷ, uh...vị trí Huyền Vũ đường chủ kia miễn đi nha, võ công mèo quào của muội sao có thể so được với tỷ, không thể khiến cho người ta phục. Muội chỉ muốn làm một chủ bút nho nhỏ dưới trướng của tỷ thôi, mỗi ngày viết mấy bản thảo kiếm sống.”
Lời nói của Thanh Thanh không phải không có lý, Bạch Mạn Điệp gật đầu:
“Một khi đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng, ta vội đi tìm nữ nhi, không thể đưa muội đến Vô Tranh sơn trang.”
Bạch Mạn Điệp rút một cây ngọc trâm từ trên đầu xuống.
“Cầm lấy cây trâm này, đến Thiên Cơ các tìm các chủ Quân Tuỳ Phong.” Bạch Mạn Điệp cùng Quân Tuỳ Phong mỗi ngày đều bàn việc, phụ tùng trên người nàng hắn nhất định sẽ nhận ra. (dùng chữ “phụ tùng” khiến đầu óc em nhất thời nghĩ lung tung a)
Thanh Thanh đánh giá cây trâm trong tay:
“Chỉ cần cầm cây trâm này là muội có thể đến Thiên Cơ Các?”
“Đừng nói đến việc vào, cho dù muội đem Thiên Cơ Các làm loạn ngất trời cũng không có ai dám quản.”
Thanh Thanh cất cây trâm vào trong người, miệng cười ngọt ngào:
“Cám ơn tỷ.”
Bạch Mạn Điệp đảo mắt một lượt:
“Thanh Thanh, cái vị ở cách vách kia đẹp trai không?”
“Không sai, đẹp đến bỏ đi!”
Đây chính là sự thật, nàng chưa bao giờ thấy nam nhân nào đẹp trai như hắn.
“Hắn họ Đoạn tên Tiêu, là đại ca kết bái của ta. Dịu dàng lại lắm tiền, đẹp trai đến hồ đồ, có hứng thú không...” Bạch Mạn Điệp nói xong chậm rãi mỉm cười, nháy mắt với Thanh Thanh “Không bằng muội làm chị dâu của ta, thế nào?”
Thanh Thanh nhếch môi:
“Điệp tỷ cứ đùa.”
Loại nam nhân phóng túng đó không thích hợp với nàng, nàng là một người có lòng chiếm hữu rất cao, muốn nàng cùng với nữ nhân khác chia sẻ đàn ông, tuyệt đối làm không được.
Bạch Mạn Điệp cũng không nhiều lời, cười cười:
“Ta cũng không miễn cưỡng muội, chỉ nói vui thôi mà.”
Có một bà chị dâu hiện đại thực sự là một chuyện tốt, đáng tiếc, cảm tình không thể miễn cưỡng.
“Điệp tỷ...tỷ có thể đừng nói với hắn muội là nữ tử không?”
Nàng nhìn hắn loã thể, có đánh chết cũng không muốn cho hắn biết nàng là nữ tử, xấu hổ a.
Bạch Mạn Điệp hiểu rõ, nhìn nàng mỉm cười:
“Yên tâm, ta không nhiều chuyện như vậy.”
Rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp không phải hay nói đến chuyện một vị nữ cải nam trang cùng một vị ca ca kết bái, sau đó phát sinh tình cảm, cuối cùng trở thành tình nhân hay sao? Hai người họ có thể phát sinh chuyện đó hay không là do ý trời quyết định, nàng sẽ không đi can thiệp, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Đây chính là quyết định của nàng khi ở trên nóc nhà.
Tác giả :
Sở Sở