Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 134: Thú trào chi mê
Lâm Thần, Ngao Hân, Dương Nhất Phàm và Trần Phong vốn là bốn người mà vào thời khắc này ngoài Lâm Thần và Dương Nhất Phàm còn có sức chiến đấu ra thì Ngao Hân và Trần Phong đã mất đi sức chiến đấu. Đặc biệt là Trần Phong nếu không được chữa trị kịp thời e rằng sẽ chết ngay.
Mà bốn người bọn họ nếu như cứ tiếp tục ở lại đây cùng với Cự Linh Mãng dây dưa thì kết cục sẽ còn thảm hơn Trần Phong.
Trong lòng Dương Nhất Phàm hiểu rõ, ngoài hắn ra thì còn mỗi Lâm Thần có thể chiến đấu. Vậy thì để Lâm Thần ở lại ngăn chặn con Cự Linh Mãng.
Trong đầu Dương Nhất Phàm lóe lên một ý nghĩ. Theo hắn, cho dù thực lực của Lâm Thần có cao đến mấy một khi giao chiến với Cự Linh Mãng trong một thời gian dài chắc chắn sẽ chết. Đến lúc đó, cho dù tông môn có truy cứu, Dương Nhất Phàm cũng chẳng qua là chịu phạt thôi không quá nghiêm trọng. Dù gì một thiên tài còn đang sống thì vẫn tốt hơn một người đã chết.
Chính vì vậy mà Dương Nhất Phàm trắng trợn đột nhiên phát động công kích về phía Lâm Thần.
Việc tập kích này của Dương Nhất Phàm thật đột ngột. Đợi Lâm Thần nghe hắn nói xong thì hắn đã công kích vào ngực của anh.
Phịch!
Thanh kiếm đâm liến tiếp vào ngực của Lâm Thần!
Dương Nhất Phàm là võ giả tu vi của Thiên cương cảnh hậu kì. Luận về võ công chỉ kém Ngao Hân một chút lại mạnh hơn Trần Phong. Mà thời khắc này, hiển nhiên cho thấy hắn dùng hết toàn bộ sức lực. Uy lực đòn tấn công của võ giả Thiên Cương cảnh hậu kì không cần nói cũng biết được.
Nhát kiếm đâm làm cho Lâm Thần bị lùi về phía sau. Ở trên ngực của Lâm Thần có một vết đâm nhỏ từ mũi kiếm, máu từ trên đó chảy xuống.
Thấy vết thương trên ngực của Lâm Thần, Dương Nhất Phàm có chút hoảng sợ. Lần công kích này hắn dùng uy lực cực mạnh. Cho dù Lâm Thần có là thiên tài, mạnh hơn các võ giả cùng cấp bậc nhưng sẽ không thể chống đỡ được đòn tấn công này của hắn.
Lúc đó Lâm Thần lại không có sự đề phòng, nhưng vẫn chống trả quyết liệt.
Cho dù là vậy, Dương Nhất Phàm vẫn dương dương tự đắc. Thực lực của Lâm Thần càng mạnh, vậy thì thời gian giao đấu của Lâm Thần với Cự Linh Mãng càng dài khiến khoảng cách hắn chạy càng xa càng an toàn hơn.
- Hừ! Hừ!
Dương Nhất Phàm gằn giọng, hắn chợt muốn tha cho Lâm Thần, chạy đến bên Lâm Thần. Hắn định nhân cơ hội Lâm Thần chưa hồi sức lại công kích Cự Linh Mãng sau đó sẽ chạy trốn.
Chỉ là khi hắn vừa định hành động thì bên tai nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Lâm Thần.
- Ngươi muốn chết à?
Lực linh hồn của Lâm Thần quá mạnh. Lúc Dương Nhất Phàm công kích Lâm Thần thì hắn cũng cảm nhận được. Chỉ là đòn tấn công đó quá nhanh, quá đột ngột làm cho Lâm Thần không kịp phản kích lại mà thôi.
Khiến Lâm Thần cảm thấy bất ngờ đó là vào lúc nguy cấp Dương Nhất Phàm lại không lựa chọn cách liên hợp với hắn để đối phó với Cự Linh Mãng. Trái lại muốn lợi dụng Lâm Thần kéo dài thời gian khống chế Cự Linh Mãng sau đó thì tự mình chạy trốn.
Lúc thấy Lâm Thần tỉnh lại, Dương Nhất Phàm cảm thấy kinh ngạc nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, cười nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi sai rồi, người chết là ngươi mà không phải là ta.
Nói xong, Dương Nhất Phàm thân thể vừa động. Trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt Lâm Thần, đang lúc hắn muốn thi triển thân pháp một lần nữa, thời điểm hắn vòng ra phía sau Lâm Thần, bỗng xuất hiện một nắm đấm màu đồng ngay trước mặt hắn.
Phịch!
Cú đấm chính xác không sai sót rơi ngay xuống đầu của Dương Nhất Phàm. Dương Nhất Phàm chỉ cảm thấy có một lực mạnh từ trên khuôn mặt truyền đến khiến đầu hắn có chút choáng váng.
- Là ngươi sai. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tiếng Lâm Thần gằn giọng lạnh lùng.
Một lúc sau, Dương Nhất Phàm chỉ cảm thấy cơ thể đang bị giật lùi về sau mà không kiểm soát được cuối cùng đâm vào một cây to, ngã xuống đất sắc mặt trắng bệch.
- Cái này, làm sao có thể chứ? Thân pháp của ta đã tu luyện đến cảnh giới rất cao, cho dù là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kì cũng khó mà bắt được ta. Ngươi làm sao mà phát hiện ra ta?
Dương Nhất Phàm bị một cú đấm của Lâm Thần đánh cho tím tái mặt mày. Hắn tu luyện thân pháp Hoàng Mịch đỉnh cao đến cảnh giới đại thành, tốc độ di chuyển cực nhanh, võ giả thông thường của Thiên Cương cảnh tuyệt đối không thể nhìn rõ được bóng dáng của hắn.
Nhưng Lâm Thần lại dễ dàng có thể phát hiện ra hắn hơn nữa còn có thể xác định chính xác từng bước chân của hắn. Nắm đấm của Lâm Thần thì ở mặt trước đợi hắn.
Lâm Thần cười lạnh nói:
- Người sắp chết không cần biết quá nhiều.
Nghe xong, sắc mặt Dương Nhất Phàm thay đổi đột nhiên nghĩ đến con Cự Linh Mãng cấp năm bậc cao! Thì ra hắn muốn dụ Lâm Thần đến trước mặt con Mãng xà, làm nó chú ý. Nhưng giờ khắc này hắn lại bị Lâm Thần đánh cho tả tơi, lùi về phía sau chính là chỗ mà con Cự Linh Mãng nằm.
Rống...
Cự Linh Mãng thấy Dương Nhất Phàm đột nhiên lao ra liền kêu rống lên vui mừng, miệng liếm láp, sau đó vồ lấy Dương Nhất Phàm.
Mùi tanh của máu bốc lên làm cho con người cảm thấy buồn nôn, cưỡng chế sự nhộn nhạo trong lòng. Dương Nhất Phàm đứng dậy, nét mặt khó coi cầm thanh bảo kiếm thi triển bí kỹ tấn công con Cự Linh Mãng.
Phong Lôi kiếm!
Dương Nhất Phàm gằn giọng, giơ kiếm hướng về phía Cự Linh Mãng.
Phù!
Hai bên tranh đấu, Cự Linh Mãng đứng vững tại chỗ cũ, nó ngẩng đầu lên. Lần tấn công này của Dương Nhất Phàm với nó không có chút ảnh hưởng nào cả.
Mà Dương Nhất Phàm còn bị bay ra xa, đâm trúng một cây to, sắc mặt trắng bệch, miệng còn hộc ra máu.
Cùng lúc này, một đám Hắc vụ truyền vào tay của Dương Nhất Phàm.
- Đáng chết!
Thấy được tình hình này, Dương Nhất Phàm đột nhiên quát lớn, có chút hối hận vì lúc trước đã tập kích Lâm Thần. Hắn muốn lợi dụng Lâm Thần để khống chế con Cự Linh Mãng.
Hắn muốn điều tiết chân khí trong người, ép Hắc vụ từ trong cơ thể ra. Nhưng ngay vào lúc này lại có tiếng âm thanh của yêu thú gào thét vang lên.
Thần sắc Cự Linh Mãng vui mừng, há mồm cắn Dương Nhất Phàm.
Thấy tình thế nguy hiểm, Dương Nhất Phàm hốt hoảng, kêu lớn:
- Lâm Thần, cứu ta.
Trong mắt hắn bây giờ hiện ra thái độ ăn năn hối hận. Cơ thể hắn lúc này chịu ảnh hưởng của Hắc vụ căn bản không thể nào chống trọi với công kích của Cự Linh Mãng được. Mà vào lúc này, cho dù Lâm Thần có muốn ra tay cũng đã muộn. Lúc này, Cự Linh Mãng đã tấn công đến Dương Nhất Phàm.
- A...!
Dương Nhất Phàm Kêu lên một tiếng thảm thiết. Lúc sau, Cự Linh Mãng đã cắn một miếng thịt trên người Dương Nhất Phàm, trực tiếp cắn thân thể Dương Nhất Phàm làm hai nửa, sau đó nó nuốt chửng một phát.
Nghe tiếng kêu cứu thảm thiết của Dương Nhất Phàm, Ngao Hân ở không xa đang trị thương trố mắt nhìn đúng lúc thấy Dương Nhất Phàm bị Cự Linh Mãng cắn chết.
- Việc này…
Sắc mặt Ngao Hân thay đổi.
Nàng ta quay đầu lại về phía Lâm Thần.
Sắc mặt Lâm Thần vẫn không thay đổi. Dương Nhất Phàm có kết cục như hôm nay là do hắn tự chuốc lấy. Nhưng mà Dương Nhất Phàm bị giết chết thì cũng chỉ còn lại Lâm Thần còn có khả năng chiến đấu. Điều này cho thấy trọng trách giết Cự Linh Mãng đều do Lâm Thần gánh vác.
Chỉ là Cự Linh Mãng là yêu thú cấp năm đỉnh cao cho dù là võ giả Chân Đạo cảnh sơ kì cũng khó mà giết được nó. Lâm Thần chẳng qua chỉ là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kì mà muốn giao chiến với yêu thú cấp năm đỉnh cao e rằng là một chuyện không thể nào.
Gừ gừ...!
Cự Linh Mãng sau khi ăn thịt xong Dương Nhất Phàm, thần sắc của nó càng hưng phấn, hơi thở cũng tăng lên nhiều. nếu như để nó ăn tiếp e rằng không lâu sau nó sẽ tăng cấp, trở thành yêu thú cấp sáu bâc thấp giống như vượn Hắc Ma sáu tay trong loạn thú thành Kim Dương.
Lần này, Lâm Thần đã hiểu ra.
Không lâu trước thành Kim Dương bị yêu thú bao vây do con vượn Hắc Ma sáu tay yêu thú cấp sáu bậc thấp dẫn đầu. Mà thông thường thì yêu thú cấp sáu bậc thấp thường ở sâu trong dãy núi Mặc Liên, mà phần lớn linh trí đều không cao, không có cách nào để khống chế. Con yêu thú đầu đàn lại công kích loài người.
Nhưng mà lần đó, linh trí của yêu thú vượn Hắc Ma sáu tay cấp sáu bậc thấp lại rất cao, vì thế mới có thể khống chế bầy yêu thú.
Quan trọng nhất đó là Lâm Thần vẫn nhớ mang máng lúc đó trên người của yêu thú vượn Hắc Ma sáu tay cũng có Hắc vụ.
Lại kết hợp với Cự Linh Mãng cấp năm bậc cao đã mở ra linh trí, vậy thì vì sao thành Kim Dương lại xuất hiện sự công kích của đám yêu thú khổng lồ cũng được làm sáng tỏ.
Thì ra là như vậy!
Lâm Thần nhẹ nhàng gật đầu nhưng ngay lập tức vẻ mặt lại nghiêm trọng. Hắc vụ thần kì có thể giết chết yêu thú cũng có thể tạo ra một thế lực mạnh mẽ. Hơn nữa nếu yêu thú có được linh trí cấp cao thì không lâu sau sẽ không còn sợ Hắc vụ nữa. Một khi thời gian tích lũy càng lâu vậy thì trong dãy núi Mặc Liên e là sẽ vì Hắc vụ thần bí này mà sẽ xuất hiện ngày càng nhiều yêu thú cấp sáu bậc thấp.
Một khi số lượng yêu thú cấp sáu bậc thấp tăng lên thì đối với Nhạn Nam vực mà nói chắc chắn là một thảm họa.
Còn về Cự Linh Mãng cấp năm bậc cao vì sao lại truy giết bốn người Lâm Thần trong một thời gian lâu như vậy, chắc chắn là muốn giấu Hắc vụ thần bí để đề phòng bốn người Lâm Thần truyền tin tức cho thế giới bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Lâm Thần càng cảm thấy nghi ngờ.
Linh trí của con yêu thú đầu đàn đã không thấp hơn loài người rồi.
Gầm Gầm!
Lúc Lâm Thần đang muốn tìm hiểu vấn đề thì con Cự Linh Mãng lại gào rống lên. Lần này, nó chủ động công kích Lâm Thần. Trong mắt nó mối đe dọa duy nhất chính là Lâm Thần.
Con yêu thú bậc năm cấp cao có sức mạnh cao cường không phải Lâm Thần có thể đối phó được. Nhưng lúc này không thể chạy thoát được, hơn nữa ở đây còn có cả Ngao Hân và Trần Phong - hai võ giả bị thương nặng.
Liều vậy.
Lâm Thần cắn răng, trở tay rút Hàn thiết kiếm ra.
Hắn bước lên phía trước, cả người giống như một con diều hâu đầu đàn vậy, về hướng phía con Cự Linh Mãng.
Cùng lúc đó, kiếm kính trong cơ thể được phóng thích, khí thế lớn của kiếm kính hội tụ trong Hàn Thiết kiếm, khiến cho Hàn Thiết kiếm rung nhẹ.
Một luồng khí thế phóng thẳng lên trời, trong phút chốc bao vây Cự Linh Mãng lại.
Cảm nhận được luồng khí thế này, trong mắt Cự Linh Mãng lóe ra một vệt kiêng kỵ, nhưng Cự Linh Mãng đột nhiên rít gào một tiếng những vẫn là há miệng hướng Lâm Thần cắn xuống mạnh mẽ.
Oanh!
Hàn Thiết kiếm của Lâm Thần giao nhau với đầu Cự Linh Mãng, thực lực to lớn làm cho hai người bay lên trong không trung.
Ở ngay giữa không trung phát ra một lượng lớn kiếm khí, ánh kiếm bắn ra bốn phía làm cho cả khu rừng được chiếu sáng rực rỡ vô cùng.
Rống.
Cự Linh Mãng đau đớn gầm lên một tiếng, âm thanh kinh thiên động địa, trên đỉnh đầu của nó có một vết thương sâu hoắm, có thể thấy được một lượng lớn kiếm khí mạnh mẽ đang càng quấy qua lại, phá hủy đầu của con Cự Linh Mãng.
Mà bốn người bọn họ nếu như cứ tiếp tục ở lại đây cùng với Cự Linh Mãng dây dưa thì kết cục sẽ còn thảm hơn Trần Phong.
Trong lòng Dương Nhất Phàm hiểu rõ, ngoài hắn ra thì còn mỗi Lâm Thần có thể chiến đấu. Vậy thì để Lâm Thần ở lại ngăn chặn con Cự Linh Mãng.
Trong đầu Dương Nhất Phàm lóe lên một ý nghĩ. Theo hắn, cho dù thực lực của Lâm Thần có cao đến mấy một khi giao chiến với Cự Linh Mãng trong một thời gian dài chắc chắn sẽ chết. Đến lúc đó, cho dù tông môn có truy cứu, Dương Nhất Phàm cũng chẳng qua là chịu phạt thôi không quá nghiêm trọng. Dù gì một thiên tài còn đang sống thì vẫn tốt hơn một người đã chết.
Chính vì vậy mà Dương Nhất Phàm trắng trợn đột nhiên phát động công kích về phía Lâm Thần.
Việc tập kích này của Dương Nhất Phàm thật đột ngột. Đợi Lâm Thần nghe hắn nói xong thì hắn đã công kích vào ngực của anh.
Phịch!
Thanh kiếm đâm liến tiếp vào ngực của Lâm Thần!
Dương Nhất Phàm là võ giả tu vi của Thiên cương cảnh hậu kì. Luận về võ công chỉ kém Ngao Hân một chút lại mạnh hơn Trần Phong. Mà thời khắc này, hiển nhiên cho thấy hắn dùng hết toàn bộ sức lực. Uy lực đòn tấn công của võ giả Thiên Cương cảnh hậu kì không cần nói cũng biết được.
Nhát kiếm đâm làm cho Lâm Thần bị lùi về phía sau. Ở trên ngực của Lâm Thần có một vết đâm nhỏ từ mũi kiếm, máu từ trên đó chảy xuống.
Thấy vết thương trên ngực của Lâm Thần, Dương Nhất Phàm có chút hoảng sợ. Lần công kích này hắn dùng uy lực cực mạnh. Cho dù Lâm Thần có là thiên tài, mạnh hơn các võ giả cùng cấp bậc nhưng sẽ không thể chống đỡ được đòn tấn công này của hắn.
Lúc đó Lâm Thần lại không có sự đề phòng, nhưng vẫn chống trả quyết liệt.
Cho dù là vậy, Dương Nhất Phàm vẫn dương dương tự đắc. Thực lực của Lâm Thần càng mạnh, vậy thì thời gian giao đấu của Lâm Thần với Cự Linh Mãng càng dài khiến khoảng cách hắn chạy càng xa càng an toàn hơn.
- Hừ! Hừ!
Dương Nhất Phàm gằn giọng, hắn chợt muốn tha cho Lâm Thần, chạy đến bên Lâm Thần. Hắn định nhân cơ hội Lâm Thần chưa hồi sức lại công kích Cự Linh Mãng sau đó sẽ chạy trốn.
Chỉ là khi hắn vừa định hành động thì bên tai nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Lâm Thần.
- Ngươi muốn chết à?
Lực linh hồn của Lâm Thần quá mạnh. Lúc Dương Nhất Phàm công kích Lâm Thần thì hắn cũng cảm nhận được. Chỉ là đòn tấn công đó quá nhanh, quá đột ngột làm cho Lâm Thần không kịp phản kích lại mà thôi.
Khiến Lâm Thần cảm thấy bất ngờ đó là vào lúc nguy cấp Dương Nhất Phàm lại không lựa chọn cách liên hợp với hắn để đối phó với Cự Linh Mãng. Trái lại muốn lợi dụng Lâm Thần kéo dài thời gian khống chế Cự Linh Mãng sau đó thì tự mình chạy trốn.
Lúc thấy Lâm Thần tỉnh lại, Dương Nhất Phàm cảm thấy kinh ngạc nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, cười nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi sai rồi, người chết là ngươi mà không phải là ta.
Nói xong, Dương Nhất Phàm thân thể vừa động. Trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt Lâm Thần, đang lúc hắn muốn thi triển thân pháp một lần nữa, thời điểm hắn vòng ra phía sau Lâm Thần, bỗng xuất hiện một nắm đấm màu đồng ngay trước mặt hắn.
Phịch!
Cú đấm chính xác không sai sót rơi ngay xuống đầu của Dương Nhất Phàm. Dương Nhất Phàm chỉ cảm thấy có một lực mạnh từ trên khuôn mặt truyền đến khiến đầu hắn có chút choáng váng.
- Là ngươi sai. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Tiếng Lâm Thần gằn giọng lạnh lùng.
Một lúc sau, Dương Nhất Phàm chỉ cảm thấy cơ thể đang bị giật lùi về sau mà không kiểm soát được cuối cùng đâm vào một cây to, ngã xuống đất sắc mặt trắng bệch.
- Cái này, làm sao có thể chứ? Thân pháp của ta đã tu luyện đến cảnh giới rất cao, cho dù là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kì cũng khó mà bắt được ta. Ngươi làm sao mà phát hiện ra ta?
Dương Nhất Phàm bị một cú đấm của Lâm Thần đánh cho tím tái mặt mày. Hắn tu luyện thân pháp Hoàng Mịch đỉnh cao đến cảnh giới đại thành, tốc độ di chuyển cực nhanh, võ giả thông thường của Thiên Cương cảnh tuyệt đối không thể nhìn rõ được bóng dáng của hắn.
Nhưng Lâm Thần lại dễ dàng có thể phát hiện ra hắn hơn nữa còn có thể xác định chính xác từng bước chân của hắn. Nắm đấm của Lâm Thần thì ở mặt trước đợi hắn.
Lâm Thần cười lạnh nói:
- Người sắp chết không cần biết quá nhiều.
Nghe xong, sắc mặt Dương Nhất Phàm thay đổi đột nhiên nghĩ đến con Cự Linh Mãng cấp năm bậc cao! Thì ra hắn muốn dụ Lâm Thần đến trước mặt con Mãng xà, làm nó chú ý. Nhưng giờ khắc này hắn lại bị Lâm Thần đánh cho tả tơi, lùi về phía sau chính là chỗ mà con Cự Linh Mãng nằm.
Rống...
Cự Linh Mãng thấy Dương Nhất Phàm đột nhiên lao ra liền kêu rống lên vui mừng, miệng liếm láp, sau đó vồ lấy Dương Nhất Phàm.
Mùi tanh của máu bốc lên làm cho con người cảm thấy buồn nôn, cưỡng chế sự nhộn nhạo trong lòng. Dương Nhất Phàm đứng dậy, nét mặt khó coi cầm thanh bảo kiếm thi triển bí kỹ tấn công con Cự Linh Mãng.
Phong Lôi kiếm!
Dương Nhất Phàm gằn giọng, giơ kiếm hướng về phía Cự Linh Mãng.
Phù!
Hai bên tranh đấu, Cự Linh Mãng đứng vững tại chỗ cũ, nó ngẩng đầu lên. Lần tấn công này của Dương Nhất Phàm với nó không có chút ảnh hưởng nào cả.
Mà Dương Nhất Phàm còn bị bay ra xa, đâm trúng một cây to, sắc mặt trắng bệch, miệng còn hộc ra máu.
Cùng lúc này, một đám Hắc vụ truyền vào tay của Dương Nhất Phàm.
- Đáng chết!
Thấy được tình hình này, Dương Nhất Phàm đột nhiên quát lớn, có chút hối hận vì lúc trước đã tập kích Lâm Thần. Hắn muốn lợi dụng Lâm Thần để khống chế con Cự Linh Mãng.
Hắn muốn điều tiết chân khí trong người, ép Hắc vụ từ trong cơ thể ra. Nhưng ngay vào lúc này lại có tiếng âm thanh của yêu thú gào thét vang lên.
Thần sắc Cự Linh Mãng vui mừng, há mồm cắn Dương Nhất Phàm.
Thấy tình thế nguy hiểm, Dương Nhất Phàm hốt hoảng, kêu lớn:
- Lâm Thần, cứu ta.
Trong mắt hắn bây giờ hiện ra thái độ ăn năn hối hận. Cơ thể hắn lúc này chịu ảnh hưởng của Hắc vụ căn bản không thể nào chống trọi với công kích của Cự Linh Mãng được. Mà vào lúc này, cho dù Lâm Thần có muốn ra tay cũng đã muộn. Lúc này, Cự Linh Mãng đã tấn công đến Dương Nhất Phàm.
- A...!
Dương Nhất Phàm Kêu lên một tiếng thảm thiết. Lúc sau, Cự Linh Mãng đã cắn một miếng thịt trên người Dương Nhất Phàm, trực tiếp cắn thân thể Dương Nhất Phàm làm hai nửa, sau đó nó nuốt chửng một phát.
Nghe tiếng kêu cứu thảm thiết của Dương Nhất Phàm, Ngao Hân ở không xa đang trị thương trố mắt nhìn đúng lúc thấy Dương Nhất Phàm bị Cự Linh Mãng cắn chết.
- Việc này…
Sắc mặt Ngao Hân thay đổi.
Nàng ta quay đầu lại về phía Lâm Thần.
Sắc mặt Lâm Thần vẫn không thay đổi. Dương Nhất Phàm có kết cục như hôm nay là do hắn tự chuốc lấy. Nhưng mà Dương Nhất Phàm bị giết chết thì cũng chỉ còn lại Lâm Thần còn có khả năng chiến đấu. Điều này cho thấy trọng trách giết Cự Linh Mãng đều do Lâm Thần gánh vác.
Chỉ là Cự Linh Mãng là yêu thú cấp năm đỉnh cao cho dù là võ giả Chân Đạo cảnh sơ kì cũng khó mà giết được nó. Lâm Thần chẳng qua chỉ là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kì mà muốn giao chiến với yêu thú cấp năm đỉnh cao e rằng là một chuyện không thể nào.
Gừ gừ...!
Cự Linh Mãng sau khi ăn thịt xong Dương Nhất Phàm, thần sắc của nó càng hưng phấn, hơi thở cũng tăng lên nhiều. nếu như để nó ăn tiếp e rằng không lâu sau nó sẽ tăng cấp, trở thành yêu thú cấp sáu bâc thấp giống như vượn Hắc Ma sáu tay trong loạn thú thành Kim Dương.
Lần này, Lâm Thần đã hiểu ra.
Không lâu trước thành Kim Dương bị yêu thú bao vây do con vượn Hắc Ma sáu tay yêu thú cấp sáu bậc thấp dẫn đầu. Mà thông thường thì yêu thú cấp sáu bậc thấp thường ở sâu trong dãy núi Mặc Liên, mà phần lớn linh trí đều không cao, không có cách nào để khống chế. Con yêu thú đầu đàn lại công kích loài người.
Nhưng mà lần đó, linh trí của yêu thú vượn Hắc Ma sáu tay cấp sáu bậc thấp lại rất cao, vì thế mới có thể khống chế bầy yêu thú.
Quan trọng nhất đó là Lâm Thần vẫn nhớ mang máng lúc đó trên người của yêu thú vượn Hắc Ma sáu tay cũng có Hắc vụ.
Lại kết hợp với Cự Linh Mãng cấp năm bậc cao đã mở ra linh trí, vậy thì vì sao thành Kim Dương lại xuất hiện sự công kích của đám yêu thú khổng lồ cũng được làm sáng tỏ.
Thì ra là như vậy!
Lâm Thần nhẹ nhàng gật đầu nhưng ngay lập tức vẻ mặt lại nghiêm trọng. Hắc vụ thần kì có thể giết chết yêu thú cũng có thể tạo ra một thế lực mạnh mẽ. Hơn nữa nếu yêu thú có được linh trí cấp cao thì không lâu sau sẽ không còn sợ Hắc vụ nữa. Một khi thời gian tích lũy càng lâu vậy thì trong dãy núi Mặc Liên e là sẽ vì Hắc vụ thần bí này mà sẽ xuất hiện ngày càng nhiều yêu thú cấp sáu bậc thấp.
Một khi số lượng yêu thú cấp sáu bậc thấp tăng lên thì đối với Nhạn Nam vực mà nói chắc chắn là một thảm họa.
Còn về Cự Linh Mãng cấp năm bậc cao vì sao lại truy giết bốn người Lâm Thần trong một thời gian lâu như vậy, chắc chắn là muốn giấu Hắc vụ thần bí để đề phòng bốn người Lâm Thần truyền tin tức cho thế giới bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Lâm Thần càng cảm thấy nghi ngờ.
Linh trí của con yêu thú đầu đàn đã không thấp hơn loài người rồi.
Gầm Gầm!
Lúc Lâm Thần đang muốn tìm hiểu vấn đề thì con Cự Linh Mãng lại gào rống lên. Lần này, nó chủ động công kích Lâm Thần. Trong mắt nó mối đe dọa duy nhất chính là Lâm Thần.
Con yêu thú bậc năm cấp cao có sức mạnh cao cường không phải Lâm Thần có thể đối phó được. Nhưng lúc này không thể chạy thoát được, hơn nữa ở đây còn có cả Ngao Hân và Trần Phong - hai võ giả bị thương nặng.
Liều vậy.
Lâm Thần cắn răng, trở tay rút Hàn thiết kiếm ra.
Hắn bước lên phía trước, cả người giống như một con diều hâu đầu đàn vậy, về hướng phía con Cự Linh Mãng.
Cùng lúc đó, kiếm kính trong cơ thể được phóng thích, khí thế lớn của kiếm kính hội tụ trong Hàn Thiết kiếm, khiến cho Hàn Thiết kiếm rung nhẹ.
Một luồng khí thế phóng thẳng lên trời, trong phút chốc bao vây Cự Linh Mãng lại.
Cảm nhận được luồng khí thế này, trong mắt Cự Linh Mãng lóe ra một vệt kiêng kỵ, nhưng Cự Linh Mãng đột nhiên rít gào một tiếng những vẫn là há miệng hướng Lâm Thần cắn xuống mạnh mẽ.
Oanh!
Hàn Thiết kiếm của Lâm Thần giao nhau với đầu Cự Linh Mãng, thực lực to lớn làm cho hai người bay lên trong không trung.
Ở ngay giữa không trung phát ra một lượng lớn kiếm khí, ánh kiếm bắn ra bốn phía làm cho cả khu rừng được chiếu sáng rực rỡ vô cùng.
Rống.
Cự Linh Mãng đau đớn gầm lên một tiếng, âm thanh kinh thiên động địa, trên đỉnh đầu của nó có một vết thương sâu hoắm, có thể thấy được một lượng lớn kiếm khí mạnh mẽ đang càng quấy qua lại, phá hủy đầu của con Cự Linh Mãng.
Tác giả :
Hắc Ám Hỏa Long