Tuyệt Thế Hảo Yêu
Chương 20: Bồ đề nhận
- Muốn chết...!
Đối phương rất nhanh liền làm ra đáp lại. Hắn buông tha Nhâm Hiểu Nguyệt, hóa thành một đoàn gió xoáy hướng phía Lý Vân gào thét mà đến. Lý Vân đã sớm khởi động Phật ấn, chuẩn bị công kích. Cỗ gió xoáy liền từ đó vọt đến chỗ hắn, Lý vân cũng đã khởi động Phật ấn, một chữ Vạn kim quang gào thét đánh về phía luồng gió xoáy.
Hét thảm một tiếng, gió xoáy nhất thời tắt.
Lập tức, một đoàn ánh sáng xanh hướng phía trước cửa sổ bay đi.
- Báo cảnh sát….
Lý Vân hướng đến Nhâm Hiểu Nguyệt đang sợ ngây người rống 1 câu, lập tức liền đuổi theo, từ tầng 20 nhảy ra ngoài, đuổi theo ánh sáng xanh kia. Lúc này đoàn ánh sáng xanh đang dần biến mất trong đêm. Bất quá Lý Vân không lo lắng. Hắn dựa vào cái mùi vị kia tiến hành truy tung. Chí ít hiện tại, hắn vẫn có thể ngửi được cái khí tức Yêu tộc kia.
Bất quá Yêu tộc kia thật có chút môn đạo, khí tức đang từ từ yếu bớt.
Lý Vân đã hạ quyết tâm muốn giải quyết chuyện này. Tuy rằng truy tung có chút trắc trở, nhưng hắn cắn răng kiên trì. Một tiếng đồng hồ sau, trong rừng ngô đồng tại vùng ngoại ô, hắn tập trung được vị trí của tên Yêu tộc.
- Ra đi...!
Lý Vân rất muốn nói tất cả mọi việc đều có thể bàn bạc. Thế nhưng nghĩ lại, cái này đối với Yêu Yêu không được tốt lắm?
Chí ít, lúc trước hắn nhìn thấy vẻ mặt kia đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mang đậm vẻ hèn mọn.
- Yêu tộc Tất Phong..... Ngươi đâu rồi, xưng hô như thế nào, rốt cuộc là người hay là yêu, hay là tiên tộc?
Một nam tử cao lớn khôi ngô từ trong bóng tối đi ra. Da thịt hắn màu đồng cổ, màu da nhìn rất khỏe mạnh. Môi rất dầy, có chút gợi cảm. Nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ lo lắng.
- Ta là Lý Vân, sinh viên năm 4.
Lý Vân đáp. Dù sao thì những thông tin đơn giản như thế người ta cũng rất dễ tìm ra được, không bằng nói thật luôn.
Bất quá, là người? Yêu hay Tiên? Cái vấn đề này chính hắn cũng hoang mang, cũng không cần phải trả lời.
- Không nên xen vào việc của người khác... Cũng không nên cản trở con đường tiền tài của ta.
Tất Phong ngữ khí lạnh lẽo mang theo 1 tia uy hiếp:
- Chuyện này không phải người như ngươi có thể quản được.
- Tất Phong, Yêu tộc. Đúng không?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, lập tức nói:
- Ngươi thật là làm xấu mặt Yêu tộc….Ta nói lão Tất này, ngươi tốt xấu gì cũng là yêu quái? Vì sao lại luân lạc tới độ phải làm chó săn cho người ta vậy? Nói thật nếu ta là cha ngươi chắc đã bị ngươi làm tức chết rồi…
- Im miệng...!
Tất phong trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lập tức nói ra:
- Lão tử không phải chó săn của người khác, ta làm nghề tự do.
- Ta không quản ngươi là ai... Nói chung, ngươi nói cho ta biết ông chủ phía sau màn là ai? Bằng không sự tình ngày hôm nay đừng mong chuyển biến tốt.
Khóe miệng Lý Vân nổi lên 1 tia cười nhàn nhạt.
Hàn ý trong mắt Tất Phong ngày càng đậm, trên tay bắt đầu có động tác, một cây đoản kiếm ngăm đen không biết từ chỗ nào xuất hiện, lập tức liền hướng tới Lý Vân nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, nhìn như mềm yếu vô lực, nhưng Lý Vân biết trong nháy mắt khi đoản kiếm xuất hiện đã tập trung vào hắn đồng thời cũng phong kín đường lui.
Mũi đoản kiếm được yêu lực thôi động sáng quắc, cùng với ánh trăng trên không trung lay động mờ ảo.
Lý Vân hít sâu một hơi. Chính như lão hòa thượng nói, Tất Phong còn là tồn tại cao hơn cả các yêu ma trên đời. Nói thật, Lý Vân còn chưa bao giờ thấy qua cao thủ như thế.
Kiếm quang trước mắt, giữa hai tay Lý Vân không biết từ chỗ nào xuất ra một thanh đoản đao màu bạc, trên lưỡi đao có khắc kinh văn Phật gia, chuôi đao còn có ấn ký Phật gia chữ Vạn. Hai tay của hắn cầm đao, ánh mắt nhìn chằm chằm đoản kiếm của Tất Phong, bất ngờ quát một tiếng rồi lao đến.
Công phu trong nháy mắt, hai người đánh giáp lá cà được năm sáu hiệp. Bốn phía thanh âm bạo phát, tiếng kim loại vang lên không ngừng.
Trải qua một hồi tranh đấu, con ngươi Tất Phong liền trầm trọng hẳn lên, ánh mắt hắn chăm chú nhìn thanh đoản đao của Lý Vân, trên mặt hàn ý càng ngày càng đậm.
- Ngươi là người của Phật gia?
Tất Phong lạnh giọng quát hỏi.
- Ngươi nhìn thì biết.
Lý Vân cộc lốc đáp lại một câu.
Trên thực tế Tất Phong suy đoán là có căn cứ, chí ít cái thanh đoản đao kia trong tay Lý Vân tràn ngật khí tức Phật gia. Nếu như hắn không nhìn lầm thanh đoản đao kia chính là Bồ Đề nhận.
Vật kia Tất Phong từ lúc một vạn năm trước chỉ thấy qua, không phải là người có đại công đức thì vô pháp sử dụng. Người trước mặt này cầm Bồ Đề nhận, thi triển thành thạo, bởi vậy có thể thấy được, hắn hẳn là người Phật gia có đại công đại đức.
Tâm nghĩ đến đây, Tất Phong sắc mặt chăm chú hẳn lên.
Không hề nghi ngờ, hiện tại đây là một hồi ác chiến.
- Hừ... Ta cũng không cần biết ngươi là cái gì, ngươi phá hỏng sinh ý của ta. Thì đừng trách ta không khách khí.
Tất Phong tiếng nói vừa dứt, trong cơ thể yêu lực lần thứ hai tăng vọt, kiếm phong phun ra nuốt vào bất định, sát khí càng lúc càng đậm.
Lý Vân cũng không phải ăn chay, khởi động Đao Quyết, lưỡi đao nhất thời tỏa ra từng đạo kim quang, phương viên một trượng đều bị bao phủ, khó khăn lắm đem kiếm quang của Tất Phong áp chế xuống phía dưới.
- Chết tiệt...!
Đoản đao của Lý Vân xuất xứ từ Phật gia, mặt trên có Phật lực bao phủ, đối với yêu lực của Tất Phong chính là một sự khắc chế. Vốn lấy yêu lực của Tất Phong, cũng không nhanh bị áp chế như vậy.Thế nhưng hôm nay thì khác.
Tất Phong âm thầm cắn răng, chỉ có thể cùng Lý Vân liều mạng một lần.
- Ngươi làm hỏng đường tiền tài của ta, lão tử liều mạng với ngươi.
Nương theo đao kiếm công kích, hai người lần thứ hai chiến đấu.
Tất Phong kiếm đi nhẹ nhàng, tựa hồ đối với đoản đao tràn ngập khí tức Phật gia của Lý Vân có chút kiêng kị. Mà Lý Vân còn có ý định cường công, nhiều lần bức bách Tất Phong đón đỡ.
Lý Vân tuy rằng dựa vào đoản đao Phật gia chiếm một ít thượng phong, nhưng về mặt lực lượng cùng Tất Phong vẫn còn có chút chênh lệch. Cho nên thế cục cũng không lạc quan.
- Phanh...!
Một tiếng, hai người hầu như đều thi triển ra toàn lực đánh giáp lá cà, Lý Vân thân thể theo lực đánh lui về phía sau, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, mà Tất Phong cũng chỉ lùi lại phía sau nửa bước, hai người lực lượng không phân cao thấp, liếc mắt nhìn nhau.
Lý Vân xóa đi vết máu ở khóe miệng, trong lòng kính phục, xác thực đây là một đối thủ rất lợi hại.
Tất Phong lạnh lùng nhìn Lý Vân trước sau phun ra một ngụm máu vàng. Thoáng do dự một chút, hắn đột nhiên cười:
- Trách không được ngươi lại có thể sử dụng Phật gia Bồ Đề nhận, nguyên lai là cửu thế tu hành đại thiện nhân....
Nói xong Tất Phong lè lưỡi khẽ liếm môi, trong mắt hiện ra hung quang. Trông như là thấy vật gì rất ngon vậy.
Lý Vân âm thầm nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, tên yêu quái này quả là có chút kiến thức. Xem bộ dạng như vậy, hắn dự định ăn tươi mình chăng?.
Việc này không thể chậm trễ, ánh đao của Lý Vân vừa loé đã thẳng hướng Tất Phong lao tới, dao găm phảng phất hóa thành ngàn vạn, đao ảnh đầy trời đổ ập xuống phía Tất Phong chém tới.
Đối phương rất nhanh liền làm ra đáp lại. Hắn buông tha Nhâm Hiểu Nguyệt, hóa thành một đoàn gió xoáy hướng phía Lý Vân gào thét mà đến. Lý Vân đã sớm khởi động Phật ấn, chuẩn bị công kích. Cỗ gió xoáy liền từ đó vọt đến chỗ hắn, Lý vân cũng đã khởi động Phật ấn, một chữ Vạn kim quang gào thét đánh về phía luồng gió xoáy.
Hét thảm một tiếng, gió xoáy nhất thời tắt.
Lập tức, một đoàn ánh sáng xanh hướng phía trước cửa sổ bay đi.
- Báo cảnh sát….
Lý Vân hướng đến Nhâm Hiểu Nguyệt đang sợ ngây người rống 1 câu, lập tức liền đuổi theo, từ tầng 20 nhảy ra ngoài, đuổi theo ánh sáng xanh kia. Lúc này đoàn ánh sáng xanh đang dần biến mất trong đêm. Bất quá Lý Vân không lo lắng. Hắn dựa vào cái mùi vị kia tiến hành truy tung. Chí ít hiện tại, hắn vẫn có thể ngửi được cái khí tức Yêu tộc kia.
Bất quá Yêu tộc kia thật có chút môn đạo, khí tức đang từ từ yếu bớt.
Lý Vân đã hạ quyết tâm muốn giải quyết chuyện này. Tuy rằng truy tung có chút trắc trở, nhưng hắn cắn răng kiên trì. Một tiếng đồng hồ sau, trong rừng ngô đồng tại vùng ngoại ô, hắn tập trung được vị trí của tên Yêu tộc.
- Ra đi...!
Lý Vân rất muốn nói tất cả mọi việc đều có thể bàn bạc. Thế nhưng nghĩ lại, cái này đối với Yêu Yêu không được tốt lắm?
Chí ít, lúc trước hắn nhìn thấy vẻ mặt kia đối với Nhâm Hiểu Nguyệt mang đậm vẻ hèn mọn.
- Yêu tộc Tất Phong..... Ngươi đâu rồi, xưng hô như thế nào, rốt cuộc là người hay là yêu, hay là tiên tộc?
Một nam tử cao lớn khôi ngô từ trong bóng tối đi ra. Da thịt hắn màu đồng cổ, màu da nhìn rất khỏe mạnh. Môi rất dầy, có chút gợi cảm. Nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ lo lắng.
- Ta là Lý Vân, sinh viên năm 4.
Lý Vân đáp. Dù sao thì những thông tin đơn giản như thế người ta cũng rất dễ tìm ra được, không bằng nói thật luôn.
Bất quá, là người? Yêu hay Tiên? Cái vấn đề này chính hắn cũng hoang mang, cũng không cần phải trả lời.
- Không nên xen vào việc của người khác... Cũng không nên cản trở con đường tiền tài của ta.
Tất Phong ngữ khí lạnh lẽo mang theo 1 tia uy hiếp:
- Chuyện này không phải người như ngươi có thể quản được.
- Tất Phong, Yêu tộc. Đúng không?
Lý Vân khẽ cười một tiếng, lập tức nói:
- Ngươi thật là làm xấu mặt Yêu tộc….Ta nói lão Tất này, ngươi tốt xấu gì cũng là yêu quái? Vì sao lại luân lạc tới độ phải làm chó săn cho người ta vậy? Nói thật nếu ta là cha ngươi chắc đã bị ngươi làm tức chết rồi…
- Im miệng...!
Tất phong trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lập tức nói ra:
- Lão tử không phải chó săn của người khác, ta làm nghề tự do.
- Ta không quản ngươi là ai... Nói chung, ngươi nói cho ta biết ông chủ phía sau màn là ai? Bằng không sự tình ngày hôm nay đừng mong chuyển biến tốt.
Khóe miệng Lý Vân nổi lên 1 tia cười nhàn nhạt.
Hàn ý trong mắt Tất Phong ngày càng đậm, trên tay bắt đầu có động tác, một cây đoản kiếm ngăm đen không biết từ chỗ nào xuất hiện, lập tức liền hướng tới Lý Vân nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, nhìn như mềm yếu vô lực, nhưng Lý Vân biết trong nháy mắt khi đoản kiếm xuất hiện đã tập trung vào hắn đồng thời cũng phong kín đường lui.
Mũi đoản kiếm được yêu lực thôi động sáng quắc, cùng với ánh trăng trên không trung lay động mờ ảo.
Lý Vân hít sâu một hơi. Chính như lão hòa thượng nói, Tất Phong còn là tồn tại cao hơn cả các yêu ma trên đời. Nói thật, Lý Vân còn chưa bao giờ thấy qua cao thủ như thế.
Kiếm quang trước mắt, giữa hai tay Lý Vân không biết từ chỗ nào xuất ra một thanh đoản đao màu bạc, trên lưỡi đao có khắc kinh văn Phật gia, chuôi đao còn có ấn ký Phật gia chữ Vạn. Hai tay của hắn cầm đao, ánh mắt nhìn chằm chằm đoản kiếm của Tất Phong, bất ngờ quát một tiếng rồi lao đến.
Công phu trong nháy mắt, hai người đánh giáp lá cà được năm sáu hiệp. Bốn phía thanh âm bạo phát, tiếng kim loại vang lên không ngừng.
Trải qua một hồi tranh đấu, con ngươi Tất Phong liền trầm trọng hẳn lên, ánh mắt hắn chăm chú nhìn thanh đoản đao của Lý Vân, trên mặt hàn ý càng ngày càng đậm.
- Ngươi là người của Phật gia?
Tất Phong lạnh giọng quát hỏi.
- Ngươi nhìn thì biết.
Lý Vân cộc lốc đáp lại một câu.
Trên thực tế Tất Phong suy đoán là có căn cứ, chí ít cái thanh đoản đao kia trong tay Lý Vân tràn ngật khí tức Phật gia. Nếu như hắn không nhìn lầm thanh đoản đao kia chính là Bồ Đề nhận.
Vật kia Tất Phong từ lúc một vạn năm trước chỉ thấy qua, không phải là người có đại công đức thì vô pháp sử dụng. Người trước mặt này cầm Bồ Đề nhận, thi triển thành thạo, bởi vậy có thể thấy được, hắn hẳn là người Phật gia có đại công đại đức.
Tâm nghĩ đến đây, Tất Phong sắc mặt chăm chú hẳn lên.
Không hề nghi ngờ, hiện tại đây là một hồi ác chiến.
- Hừ... Ta cũng không cần biết ngươi là cái gì, ngươi phá hỏng sinh ý của ta. Thì đừng trách ta không khách khí.
Tất Phong tiếng nói vừa dứt, trong cơ thể yêu lực lần thứ hai tăng vọt, kiếm phong phun ra nuốt vào bất định, sát khí càng lúc càng đậm.
Lý Vân cũng không phải ăn chay, khởi động Đao Quyết, lưỡi đao nhất thời tỏa ra từng đạo kim quang, phương viên một trượng đều bị bao phủ, khó khăn lắm đem kiếm quang của Tất Phong áp chế xuống phía dưới.
- Chết tiệt...!
Đoản đao của Lý Vân xuất xứ từ Phật gia, mặt trên có Phật lực bao phủ, đối với yêu lực của Tất Phong chính là một sự khắc chế. Vốn lấy yêu lực của Tất Phong, cũng không nhanh bị áp chế như vậy.Thế nhưng hôm nay thì khác.
Tất Phong âm thầm cắn răng, chỉ có thể cùng Lý Vân liều mạng một lần.
- Ngươi làm hỏng đường tiền tài của ta, lão tử liều mạng với ngươi.
Nương theo đao kiếm công kích, hai người lần thứ hai chiến đấu.
Tất Phong kiếm đi nhẹ nhàng, tựa hồ đối với đoản đao tràn ngập khí tức Phật gia của Lý Vân có chút kiêng kị. Mà Lý Vân còn có ý định cường công, nhiều lần bức bách Tất Phong đón đỡ.
Lý Vân tuy rằng dựa vào đoản đao Phật gia chiếm một ít thượng phong, nhưng về mặt lực lượng cùng Tất Phong vẫn còn có chút chênh lệch. Cho nên thế cục cũng không lạc quan.
- Phanh...!
Một tiếng, hai người hầu như đều thi triển ra toàn lực đánh giáp lá cà, Lý Vân thân thể theo lực đánh lui về phía sau, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, mà Tất Phong cũng chỉ lùi lại phía sau nửa bước, hai người lực lượng không phân cao thấp, liếc mắt nhìn nhau.
Lý Vân xóa đi vết máu ở khóe miệng, trong lòng kính phục, xác thực đây là một đối thủ rất lợi hại.
Tất Phong lạnh lùng nhìn Lý Vân trước sau phun ra một ngụm máu vàng. Thoáng do dự một chút, hắn đột nhiên cười:
- Trách không được ngươi lại có thể sử dụng Phật gia Bồ Đề nhận, nguyên lai là cửu thế tu hành đại thiện nhân....
Nói xong Tất Phong lè lưỡi khẽ liếm môi, trong mắt hiện ra hung quang. Trông như là thấy vật gì rất ngon vậy.
Lý Vân âm thầm nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, tên yêu quái này quả là có chút kiến thức. Xem bộ dạng như vậy, hắn dự định ăn tươi mình chăng?.
Việc này không thể chậm trễ, ánh đao của Lý Vân vừa loé đã thẳng hướng Tất Phong lao tới, dao găm phảng phất hóa thành ngàn vạn, đao ảnh đầy trời đổ ập xuống phía Tất Phong chém tới.
Tác giả :
Xích Tuyết