Tuyệt Thế Bá Sủng
Chương 57: Em là thiên sứ của anh
Chất lỏng cay nồng đỏ vào cổ họng, Mân Mân khó chịu ho khan, bạn tốt Thu Thiên vỗ lưng cho cô, Thụy Lệ đứng đối diện cười rực rỡ: “Cục cưng… Mau để tớ vỗ cho.” Cô ta đẩy Thu Thiên qua một bên, giả mù sa mưa vỗ lưng cho Mân Mân: “Sao rồi? Có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Giọng nói này nghe rất ân cần, nhưng động tác trên lưng lại chậm như rùa, căn bản không giúp được gì.
Mân Mân tự điều chỉnh, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, cô yếu ớt nói: “Cám ơn, tớ tự đi.”
“Được.”
Thụy Lệ nhanh chóng giơ tay lên, không có một chút do dự: “Cục cưng, khăn choàng này đã không dùng được nữa, hay cậu giúp tớ đem đến phòng giặt quần áo được không.”
Thái độ và giọng nói dịu dàng ra nước này làm người ta không thể từ chối, huống chi hôm nay còn là sinh nhật của cô ta.
Mân Mân cầm khăn choàng trong tay, hôm nay Thụy Lệ là nhân vật chính, huống chi chỉ là giúp cô ta cầm cái này đến phòng giặt đồ, cũng không có gì to tác, cô hỏi và biết phòng giặc đồ ở tầng hầm, rồi cười nhạt xoay người đi.
Bạn tốt Thu Thiên cũng muốn đi cùng cô, nhưng vừa há miệng đã bị giọng của Thụy Lệ lấn át: “Hôm nay thật sự cảm ơn các bạn đã đến, tớ kính mọi người một ly trước.”
Uống cạn, uống cạn, uống cạn…..
Các bạn học bắt đầu ồn ào, không bị đoạn nhạc đệm nhỏ vừa rồi ảnh hưởng, Thu Thiên cũng gia nhập vào đội ngũ nhìn Thụy Lệ uống rượu.
Từ đầu đến cuối Thụy Lệ vẫn cười nâng cổ uống rượu, cô ta uống từng chút từng chút, khóe mắt vẫn nhìn theo hướng Mân Mân đi.
Nhà của người có tiền đúng là lớn, Mân Mân âm thầm cảm thán trong lòng, hình như cô nghe bạn học nói Thụy Lệ được một người có tiền bao dưỡng, nhưng chưa có ai gặp qua người bao dưỡng cô ta.
Tiếng cười ở phòng khách còn đang kéo dài, Mân Mân đã bước lên lầu hai, Thụy Lệ nói muốn xuống tầng hầm thì phải đi từ lầu hai, đi lên lầu hai mới có cầu thang thông xuống tầng hầm, mới đi xuống tầng hầm được, lầu một không có đường dẫn tới tầng hầm. Cô nhanh chóng đi tới bậc thềm lầu hai, tầng này có nhiều phòng nhưng đều khóa cửa, mặc dù cô có một chút hiếu kỳ muốn nhìn thử bài trí trong phòng, nhưng cô vẫn không dừng bước, tiếp tục đi sang bên trái, trong hành lang yên tĩnh thỉnh thoảng truyền ra tiếng bước chân của cô, đặc biệt thanh thúy.
Đi tới cầu thang hướng xuống ở bên trái, mới vừa đi xuống được mấy nấc thang, cô cảm thấy sau lưng có người nhìn cô, cảm giác này làm cô không thoải mái, Mân Mân quay đầu nhưng phát hiện sau lưng trống rỗng không có gì cả, cô chậm rãi quay đầu lại, có lẽ là do cô quá lo lắng thôi, nếu có người đi sau lưng cô thì phải có tiếng bước chân chứ, cô lắc đầu một cái, tiếp tục đi xuống.
Rốt cuộc xuống đến bậc thang cuối cùng, cô nhìn bên phải, xa xa có thể thấy cánh cửa có dòng chữ ‘phòng giặc quần áo’.
Chính là chỗ đó, cô mỉm cười đi về phía trước, trong lúc bất chợt cô cảm thấy cơ thể không thoải mái, có lẽ là do uống rượu, cô nghĩ như vậy, nhưng tầm mắt lại từ từ mờ đi.
………
Lúc Tiểu Ưu tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng màu tím, cái chăn đắp trên người cũng màu tím nhạt, đột nhiên cô kéo chăn ra thấy trên người mình đang mặc áo choàng tắm màu hồng, mà bên trong không mặc gì hết, vù, Tiểu Ưu sợ hãi cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, rốt cuộc là ai thay đồ cho cô?
Cô chỉ nhớ mình được Lãnh Diệc Thần ôm vào ngực ngủ, cái ôm đó thật sự rất ấm áp, anh cũng chỉ ôm chứ không làm gì cô, dần dần cô không còn khẩn trường rồi chìm vào giấc ngủ, ngay cả anh đi lúc nào cô cũng không biết, nhớ lại mùi thảo dược trên người anh, mặt Tiểu Ưu từ từ xuất hiện hai rặng mây đỏ.
“Cô tỉnh rồi.”
Một người phụ nữ trung niên đi vào: “Đây là quần áo thiếu gia chuẩn bị cho cô, mời cô đi thay quần áo, rồi theo tôi xuống phòng ăn dùng cơm.”
“À, được.”
Tiểu Ưu cầm lấy bộ quần áo, vưa muốn thay lại phát hiện còn có người, cô có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó, dì có thể đi ra ngoài không?”
Người phụ nữ trung niên nhìn biểu cảm mất tự nhiên của Tiểu Ưu, gật đầu một cái cười nhạt đi ra ngoài.
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Tiểu Ưu cởi áo choàng tắm xuống mặc bộ đồ vào, bộ đồ này so với bộ trước còn đáng yêu và trẻ con hơn, tay áo thiết kế phồng, phía dưới là lụa mỏng, mặc nó vào cô càng giống như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian hơn.
Tiểu Ưu gắp chăn lại, mang dép bông chạy ra, người phụ nữ trung niên đứng chờ ngoài cửa nhìn thấy Tiểu Ưu xuất hiện thì trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, đúng, là kinh ngạc, Tiểu Ưu có chút khó hiểu.
“Tiểu thư, mời đi bên này.”
“À? Được.”
Tiểu Ưu tỉnh táo lại, cô lễ phép cười đi theo sau lưng người phụ nữ trung niên, xuống lầu.
“Thiếu gia, cô Tiểu Ưu xuống.”
“Được rồi, dì đi xuống trước đi.”
“Dạ, thiếu gia.”
Máu Lãnh Diệc Thần sôi trào, cô gái đứng trước mặt làm anh hoảng hốt, giống như cô ấy đã trở lại, trong phút chốc anh còn muốn kêu gào cái tên đó, là em sao, là em sao? Trong lòng anh yên lặng la lên.
Tiểu Ưu bị anh nhìn có chút xấu hổ yên lặng vặn ngón tay, đôi mắt của người đàn ông này quá mức nóng bỏng, cô chưa từng thấy, trong ấn tượng của cô, anh là một người khiêm tốn, Tiểu Ưu mất tự nhiên ho khan một tiếng kéo suy nghĩ của anh lại.
“Tiểu Ưu, anh có thể gọi em như vậy không?
Tiểu Ưu cười gật đầu, từng bước từng bước đi tới trước mặt anh.
Bỗng nhiên tay bé nhỏ của cô bị anh kéo, dùng sức ôm cô vào lòng, mùi thơm thiếu nữ làm anh mê muội, Lãnh Diệc Thần nắm cằm của Tiểu Ưu, động tình ngắm nhìn: “Thiên sứ nhỏ của anh, hoan nghênh em về nhà.” (D: hừm…. tội bé Ưu…)
Tròng mắt đen láy của Tiểu Ưu chuyển động, lời anh nói tựa như đang xuyên qua cô để nói với ai đó, cô rũ mi xuống không nhìn đôi mắt nóng bỏng của anh nữa, sự nhiệt tình trong đôi mắt này không thuộc về cô, cô biết.
Lãnh Diệc Thần phục hồi tinh thần lại, buông tay đang nắm cằm cô ra, anh nắm tay cô đi tới chỗ ngồi, hai người ngồi đối mặt nhau, đây là cách để anh nhìn cô, anh quan tâm kéo ghế ra cho cô: “Ưu Ưu, mau ngồi đi.”
Tiểu Ưu bị cách gọi mập mờ của anh làm đỏ mặt, cô lẳng lặng ngồi xuống đối diện anh.
“Nhìn thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
Tiểu Ưu nhìn kỹ một bàn thức ăn, trang trí rất đẹp, giống như đồ ăn tây, bình thường cô không ăn những thứ này, nhưng hôm nay cô rất muốn nếm thử: “Đều rất được, cám ơn anh—–.”
“Gọi anh là Thần.”
Anh thâm tình gắp đồ ăn cho ô, dường như anh rất thuần thục những chuyện này.
Giọng nói này nghe rất ân cần, nhưng động tác trên lưng lại chậm như rùa, căn bản không giúp được gì.
Mân Mân tự điều chỉnh, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, cô yếu ớt nói: “Cám ơn, tớ tự đi.”
“Được.”
Thụy Lệ nhanh chóng giơ tay lên, không có một chút do dự: “Cục cưng, khăn choàng này đã không dùng được nữa, hay cậu giúp tớ đem đến phòng giặt quần áo được không.”
Thái độ và giọng nói dịu dàng ra nước này làm người ta không thể từ chối, huống chi hôm nay còn là sinh nhật của cô ta.
Mân Mân cầm khăn choàng trong tay, hôm nay Thụy Lệ là nhân vật chính, huống chi chỉ là giúp cô ta cầm cái này đến phòng giặt đồ, cũng không có gì to tác, cô hỏi và biết phòng giặc đồ ở tầng hầm, rồi cười nhạt xoay người đi.
Bạn tốt Thu Thiên cũng muốn đi cùng cô, nhưng vừa há miệng đã bị giọng của Thụy Lệ lấn át: “Hôm nay thật sự cảm ơn các bạn đã đến, tớ kính mọi người một ly trước.”
Uống cạn, uống cạn, uống cạn…..
Các bạn học bắt đầu ồn ào, không bị đoạn nhạc đệm nhỏ vừa rồi ảnh hưởng, Thu Thiên cũng gia nhập vào đội ngũ nhìn Thụy Lệ uống rượu.
Từ đầu đến cuối Thụy Lệ vẫn cười nâng cổ uống rượu, cô ta uống từng chút từng chút, khóe mắt vẫn nhìn theo hướng Mân Mân đi.
Nhà của người có tiền đúng là lớn, Mân Mân âm thầm cảm thán trong lòng, hình như cô nghe bạn học nói Thụy Lệ được một người có tiền bao dưỡng, nhưng chưa có ai gặp qua người bao dưỡng cô ta.
Tiếng cười ở phòng khách còn đang kéo dài, Mân Mân đã bước lên lầu hai, Thụy Lệ nói muốn xuống tầng hầm thì phải đi từ lầu hai, đi lên lầu hai mới có cầu thang thông xuống tầng hầm, mới đi xuống tầng hầm được, lầu một không có đường dẫn tới tầng hầm. Cô nhanh chóng đi tới bậc thềm lầu hai, tầng này có nhiều phòng nhưng đều khóa cửa, mặc dù cô có một chút hiếu kỳ muốn nhìn thử bài trí trong phòng, nhưng cô vẫn không dừng bước, tiếp tục đi sang bên trái, trong hành lang yên tĩnh thỉnh thoảng truyền ra tiếng bước chân của cô, đặc biệt thanh thúy.
Đi tới cầu thang hướng xuống ở bên trái, mới vừa đi xuống được mấy nấc thang, cô cảm thấy sau lưng có người nhìn cô, cảm giác này làm cô không thoải mái, Mân Mân quay đầu nhưng phát hiện sau lưng trống rỗng không có gì cả, cô chậm rãi quay đầu lại, có lẽ là do cô quá lo lắng thôi, nếu có người đi sau lưng cô thì phải có tiếng bước chân chứ, cô lắc đầu một cái, tiếp tục đi xuống.
Rốt cuộc xuống đến bậc thang cuối cùng, cô nhìn bên phải, xa xa có thể thấy cánh cửa có dòng chữ ‘phòng giặc quần áo’.
Chính là chỗ đó, cô mỉm cười đi về phía trước, trong lúc bất chợt cô cảm thấy cơ thể không thoải mái, có lẽ là do uống rượu, cô nghĩ như vậy, nhưng tầm mắt lại từ từ mờ đi.
………
Lúc Tiểu Ưu tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng màu tím, cái chăn đắp trên người cũng màu tím nhạt, đột nhiên cô kéo chăn ra thấy trên người mình đang mặc áo choàng tắm màu hồng, mà bên trong không mặc gì hết, vù, Tiểu Ưu sợ hãi cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, rốt cuộc là ai thay đồ cho cô?
Cô chỉ nhớ mình được Lãnh Diệc Thần ôm vào ngực ngủ, cái ôm đó thật sự rất ấm áp, anh cũng chỉ ôm chứ không làm gì cô, dần dần cô không còn khẩn trường rồi chìm vào giấc ngủ, ngay cả anh đi lúc nào cô cũng không biết, nhớ lại mùi thảo dược trên người anh, mặt Tiểu Ưu từ từ xuất hiện hai rặng mây đỏ.
“Cô tỉnh rồi.”
Một người phụ nữ trung niên đi vào: “Đây là quần áo thiếu gia chuẩn bị cho cô, mời cô đi thay quần áo, rồi theo tôi xuống phòng ăn dùng cơm.”
“À, được.”
Tiểu Ưu cầm lấy bộ quần áo, vưa muốn thay lại phát hiện còn có người, cô có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó, dì có thể đi ra ngoài không?”
Người phụ nữ trung niên nhìn biểu cảm mất tự nhiên của Tiểu Ưu, gật đầu một cái cười nhạt đi ra ngoài.
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Tiểu Ưu cởi áo choàng tắm xuống mặc bộ đồ vào, bộ đồ này so với bộ trước còn đáng yêu và trẻ con hơn, tay áo thiết kế phồng, phía dưới là lụa mỏng, mặc nó vào cô càng giống như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian hơn.
Tiểu Ưu gắp chăn lại, mang dép bông chạy ra, người phụ nữ trung niên đứng chờ ngoài cửa nhìn thấy Tiểu Ưu xuất hiện thì trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, đúng, là kinh ngạc, Tiểu Ưu có chút khó hiểu.
“Tiểu thư, mời đi bên này.”
“À? Được.”
Tiểu Ưu tỉnh táo lại, cô lễ phép cười đi theo sau lưng người phụ nữ trung niên, xuống lầu.
“Thiếu gia, cô Tiểu Ưu xuống.”
“Được rồi, dì đi xuống trước đi.”
“Dạ, thiếu gia.”
Máu Lãnh Diệc Thần sôi trào, cô gái đứng trước mặt làm anh hoảng hốt, giống như cô ấy đã trở lại, trong phút chốc anh còn muốn kêu gào cái tên đó, là em sao, là em sao? Trong lòng anh yên lặng la lên.
Tiểu Ưu bị anh nhìn có chút xấu hổ yên lặng vặn ngón tay, đôi mắt của người đàn ông này quá mức nóng bỏng, cô chưa từng thấy, trong ấn tượng của cô, anh là một người khiêm tốn, Tiểu Ưu mất tự nhiên ho khan một tiếng kéo suy nghĩ của anh lại.
“Tiểu Ưu, anh có thể gọi em như vậy không?
Tiểu Ưu cười gật đầu, từng bước từng bước đi tới trước mặt anh.
Bỗng nhiên tay bé nhỏ của cô bị anh kéo, dùng sức ôm cô vào lòng, mùi thơm thiếu nữ làm anh mê muội, Lãnh Diệc Thần nắm cằm của Tiểu Ưu, động tình ngắm nhìn: “Thiên sứ nhỏ của anh, hoan nghênh em về nhà.” (D: hừm…. tội bé Ưu…)
Tròng mắt đen láy của Tiểu Ưu chuyển động, lời anh nói tựa như đang xuyên qua cô để nói với ai đó, cô rũ mi xuống không nhìn đôi mắt nóng bỏng của anh nữa, sự nhiệt tình trong đôi mắt này không thuộc về cô, cô biết.
Lãnh Diệc Thần phục hồi tinh thần lại, buông tay đang nắm cằm cô ra, anh nắm tay cô đi tới chỗ ngồi, hai người ngồi đối mặt nhau, đây là cách để anh nhìn cô, anh quan tâm kéo ghế ra cho cô: “Ưu Ưu, mau ngồi đi.”
Tiểu Ưu bị cách gọi mập mờ của anh làm đỏ mặt, cô lẳng lặng ngồi xuống đối diện anh.
“Nhìn thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
Tiểu Ưu nhìn kỹ một bàn thức ăn, trang trí rất đẹp, giống như đồ ăn tây, bình thường cô không ăn những thứ này, nhưng hôm nay cô rất muốn nếm thử: “Đều rất được, cám ơn anh—–.”
“Gọi anh là Thần.”
Anh thâm tình gắp đồ ăn cho ô, dường như anh rất thuần thục những chuyện này.
Tác giả :
Đào Điểm Tinh Quang