Tuyệt Thế Bá Sủng
Chương 16: Vẫn luôn tin em
Edit: Rinnina
Beta: Mặc Doanh
Hai người ăn xong thì đi xuống đại sảnh lầu một chuẩn bị đi về, nhưng lúc này một bảo vệ chạy tới ngăn cản, nói: “Nhậm thiếu xin dừng bước, phu nhân này có chuyện tìm cô gái đi cùng anh.”
“Chính là cô ta, các ngươi mau bắt cô ta lại!” Người phụ nữ ưu nhã đột nhiên nhào về phía Tần Hiểu Hiểu, nhân viên ở đây hoảng loạn.
Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu ra sau lưng, bắt cánh tay của người phụ nữ kia, nắm thật chặt lạnh giọng nói: “Làm càn! Ai dám!”
Lúc Nhậm Thiên Dã nói chuyện đồng thời cũng đè người phụ nữ kia xuống đất “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không nhanh kéo cô ta ra!”
“Vâng!”
Động tác Nhậm Thiên Dã nhanh đến nỗi làm cho bảo vệ không kịp phản ứng, cho đến khi anh mở miệng những bảo vệ kia mới tỉnh từ trong mộng, đi lên, tiếp nhận người phụ nữ dưới tay anh, đè lại chờ anh xử lý.
“Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?! Các ngươi bắt lầm người! Mau thả tôi, thả ra!”
Cô ta giãy giụa trong tay bảo vệ, không còn một chút khí chất, hiển nhiên là một người đàn bà chanh chua.
“Nói, tại sao dám động vào cô ấy!”
“Bởi vì cô ta vừa đánh gãy tay chồng tôi, giờ chồng tôi đau đến hôn mê bất tỉnh, tôi muốn tìm cô ta trả thù! Trả thù!”
“Nói bậy!”
“Tôi không nói bậy anh hỏi cô ta sẽ biết!”
“Không cần hỏi, người phụ nữ của tôi tôi tin tưởng!”
Tần Hiểu Hiểu nghe được câu này, trong đôi mắt có một chút lay động, nhanh đến mức làm cho người ta không bắt được, cô nhích vào lòng Nhậm Thiên Dã, lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ kia.
“Tôi có chứng cớ!”
“Các người buông cô ta ra.”
“Vâng”
Người phụ nữ bị buông ra không nhào về phía Tần Hiểu Hiểu nữa, cô ta phẫn hận nhìn Tần Hiểu Hiểu, sau đó lấy băng ghi hình trong túi xách ra: “Đây là chứng cớ!”
Người phụ nữ giơ băng ghi hình lên rống to: “Trong cuốn băng ghi hình này có cảnh cô ta chạm mặt chồng tôi.”
“Lấy tới đây!”
“Vâng”
Bảo vệ lấy băng ghi hình cung kính đưa Nhậm Thiên Dã, ngoài dự đoán là Nhậm Thiên Dã cầm băng ghi hình nhưng không thèm nhìn tới đã hủy.
“Mày – -!”
Người phụ nữ nhân giận run người, nhấc chân muốn tới cướp băng ghi hình nhưng không ngờ bị Nhậm Thiên Dã đá lăn trên mặt đất không bò dậy nổi.
“Mẹ nó, hai đứa mày sẽ chết không được tử tế.” Người phụ nữ quát to.
“Nói cho Lãnh tổng của các người biết, làm cho cái miệng của người phụ nữ điên này sạch hơn một chút, sau này đừng để cho hạng cặn bả như thế đi vào đây, nếu không sẽ không đơn giản như hôm nay, cuối cùng hỏi cậu ấy nhà hàng này cậu ấy còn muốn kinh doanh không?!”
Đi ra khỏi nhà hàng, ngồi vào xe, Nhậm Thiên Dã nghiêng người thắt dây an toàn cho Tần Hiểu Hiểu, đột nhiên Tần Hiểu Hiểu ôm lấy cổ Nhậm Thiên Dã: “Tại sao ——tại sao anh lại tin em? Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh không sợ em – -.”
“Bé ngoan, mau buông ra.” Nhậm Thiên Dã nhìn Tần Hiểu Hiểu, cưng chiều vuốt chóp mũi cô: “Bé ngốc, anh vẫn luôn tin em.”
“Vẫn luôn tin…”
Tần Hiểu Hiểu lẩm bẩm nhìn ra ngoài cửa xe, bàn tay nhỏ bé bất giác buông lỏng hơn.
Nhậm Thiên Dã cong môi đứng dậy muốn ngồi xuống nhưng không ngờ Tần Hiểu Hiểu lại ôm lấy anh, cô dùng sức ôm cổ anh cường hôn, nụ hôn của cô không có quy luật, chỉ là lung tung hôn hít trên mặt Nhậm Thiên Dã, lông mi cong dày dài như cánh bướm run run, hôn, hôn, hô hấp của anh dần dần nặng nề, ôm eo cô đè cô lên ghế mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cô, môi hồng mịn màng của Tần Hiểu Hiểu sưng lên, đầu lưỡi càng quấy trong miệng đối phương, Tần Hiểu Hiểu dần hít thở không thông, cô rên lên tiếng, càng hôn anh nhiều hơn.
Trước khi Tần Hiểu Hiểu ngất vì hết hơi, Nhậm Thiên Dã buông cô ra, anh thở hổn hển khàn giọng nói: “Bảo bối, em đang châm lửa biết không.”
“Dã, cám ơn anh đã tin em.”
Tần Hiểu Hiểu đáp, đôi mắt sáng như sao nhìn anh.
“Bảo bối, em, em vừa gọi anh là gì?”
Con mắt đen nhánh của Nhậm Thiên Dã dần hiện ra sự hạnh phúc và khó có thể tin.
“Dã.”
Tần Hiểu Hiểu động tình gọi thêm một tiếng, trong giọng nói lộ ra chút mềm yếu hấp dẫn.
“Gọi một lần nữa.”
“Dã.”
“Bảo bối, thắt dây an toàn cho tốt.”
Anh đạp ga, lái xe lao ra như một con báo săn, xem ra bảo bối của anh đã hoàn toàn tiếp nhận anh, biểu hiện hôm nay của cô làm cho anh ngạc nhiên mừng rỡ, anh mới biết được bảo bối của anh còn có một mặt nhiệt tình như vậy, cô đúng là một con mèo con mê người.
__
Beta: Mặc Doanh
Hai người ăn xong thì đi xuống đại sảnh lầu một chuẩn bị đi về, nhưng lúc này một bảo vệ chạy tới ngăn cản, nói: “Nhậm thiếu xin dừng bước, phu nhân này có chuyện tìm cô gái đi cùng anh.”
“Chính là cô ta, các ngươi mau bắt cô ta lại!” Người phụ nữ ưu nhã đột nhiên nhào về phía Tần Hiểu Hiểu, nhân viên ở đây hoảng loạn.
Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu ra sau lưng, bắt cánh tay của người phụ nữ kia, nắm thật chặt lạnh giọng nói: “Làm càn! Ai dám!”
Lúc Nhậm Thiên Dã nói chuyện đồng thời cũng đè người phụ nữ kia xuống đất “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không nhanh kéo cô ta ra!”
“Vâng!”
Động tác Nhậm Thiên Dã nhanh đến nỗi làm cho bảo vệ không kịp phản ứng, cho đến khi anh mở miệng những bảo vệ kia mới tỉnh từ trong mộng, đi lên, tiếp nhận người phụ nữ dưới tay anh, đè lại chờ anh xử lý.
“Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?! Các ngươi bắt lầm người! Mau thả tôi, thả ra!”
Cô ta giãy giụa trong tay bảo vệ, không còn một chút khí chất, hiển nhiên là một người đàn bà chanh chua.
“Nói, tại sao dám động vào cô ấy!”
“Bởi vì cô ta vừa đánh gãy tay chồng tôi, giờ chồng tôi đau đến hôn mê bất tỉnh, tôi muốn tìm cô ta trả thù! Trả thù!”
“Nói bậy!”
“Tôi không nói bậy anh hỏi cô ta sẽ biết!”
“Không cần hỏi, người phụ nữ của tôi tôi tin tưởng!”
Tần Hiểu Hiểu nghe được câu này, trong đôi mắt có một chút lay động, nhanh đến mức làm cho người ta không bắt được, cô nhích vào lòng Nhậm Thiên Dã, lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ kia.
“Tôi có chứng cớ!”
“Các người buông cô ta ra.”
“Vâng”
Người phụ nữ bị buông ra không nhào về phía Tần Hiểu Hiểu nữa, cô ta phẫn hận nhìn Tần Hiểu Hiểu, sau đó lấy băng ghi hình trong túi xách ra: “Đây là chứng cớ!”
Người phụ nữ giơ băng ghi hình lên rống to: “Trong cuốn băng ghi hình này có cảnh cô ta chạm mặt chồng tôi.”
“Lấy tới đây!”
“Vâng”
Bảo vệ lấy băng ghi hình cung kính đưa Nhậm Thiên Dã, ngoài dự đoán là Nhậm Thiên Dã cầm băng ghi hình nhưng không thèm nhìn tới đã hủy.
“Mày – -!”
Người phụ nữ nhân giận run người, nhấc chân muốn tới cướp băng ghi hình nhưng không ngờ bị Nhậm Thiên Dã đá lăn trên mặt đất không bò dậy nổi.
“Mẹ nó, hai đứa mày sẽ chết không được tử tế.” Người phụ nữ quát to.
“Nói cho Lãnh tổng của các người biết, làm cho cái miệng của người phụ nữ điên này sạch hơn một chút, sau này đừng để cho hạng cặn bả như thế đi vào đây, nếu không sẽ không đơn giản như hôm nay, cuối cùng hỏi cậu ấy nhà hàng này cậu ấy còn muốn kinh doanh không?!”
Đi ra khỏi nhà hàng, ngồi vào xe, Nhậm Thiên Dã nghiêng người thắt dây an toàn cho Tần Hiểu Hiểu, đột nhiên Tần Hiểu Hiểu ôm lấy cổ Nhậm Thiên Dã: “Tại sao ——tại sao anh lại tin em? Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh không sợ em – -.”
“Bé ngoan, mau buông ra.” Nhậm Thiên Dã nhìn Tần Hiểu Hiểu, cưng chiều vuốt chóp mũi cô: “Bé ngốc, anh vẫn luôn tin em.”
“Vẫn luôn tin…”
Tần Hiểu Hiểu lẩm bẩm nhìn ra ngoài cửa xe, bàn tay nhỏ bé bất giác buông lỏng hơn.
Nhậm Thiên Dã cong môi đứng dậy muốn ngồi xuống nhưng không ngờ Tần Hiểu Hiểu lại ôm lấy anh, cô dùng sức ôm cổ anh cường hôn, nụ hôn của cô không có quy luật, chỉ là lung tung hôn hít trên mặt Nhậm Thiên Dã, lông mi cong dày dài như cánh bướm run run, hôn, hôn, hô hấp của anh dần dần nặng nề, ôm eo cô đè cô lên ghế mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cô, môi hồng mịn màng của Tần Hiểu Hiểu sưng lên, đầu lưỡi càng quấy trong miệng đối phương, Tần Hiểu Hiểu dần hít thở không thông, cô rên lên tiếng, càng hôn anh nhiều hơn.
Trước khi Tần Hiểu Hiểu ngất vì hết hơi, Nhậm Thiên Dã buông cô ra, anh thở hổn hển khàn giọng nói: “Bảo bối, em đang châm lửa biết không.”
“Dã, cám ơn anh đã tin em.”
Tần Hiểu Hiểu đáp, đôi mắt sáng như sao nhìn anh.
“Bảo bối, em, em vừa gọi anh là gì?”
Con mắt đen nhánh của Nhậm Thiên Dã dần hiện ra sự hạnh phúc và khó có thể tin.
“Dã.”
Tần Hiểu Hiểu động tình gọi thêm một tiếng, trong giọng nói lộ ra chút mềm yếu hấp dẫn.
“Gọi một lần nữa.”
“Dã.”
“Bảo bối, thắt dây an toàn cho tốt.”
Anh đạp ga, lái xe lao ra như một con báo săn, xem ra bảo bối của anh đã hoàn toàn tiếp nhận anh, biểu hiện hôm nay của cô làm cho anh ngạc nhiên mừng rỡ, anh mới biết được bảo bối của anh còn có một mặt nhiệt tình như vậy, cô đúng là một con mèo con mê người.
__
Tác giả :
Đào Điểm Tinh Quang