Tuyết Táng Chi Ái
Chương 19
Tình cảnh này dù đối với ta tuyệt không hề xa lạ, nhưng nếu đó là dược của Bách Hỉ ban cho thì ta càng thêm sợ hãi.
Chỉ muốn hôn mê lập tức ngất đi, để không phải trải qua giờ khắc này.
Lúc y sam bị lột xuống, có kẻ phát hiện ra tên đầu nhũ ta có một cái khuyên vàng, hắn thô bạo muốn giật nó ra làm ta đau đến nỗi toàn thân bật dậy, nhưng tay chân lại bị đè chặt, ko thể động đậy.
May thay, lúc này có một kẻ khác giữ tay kẻ kia lại, “Đừng động vào, không tháo xuống đc đâu.”
“Nghe nói là hắn từ nhỏ thể nhược, người nhà vì lo lắng hắn chết non, liền chạy đi tìm thầy pháp. Đến khi nào tròn mười tám tuổi thì phải mau chóng tìm một người thế thân, tất cả mọi tai nạn đều tự nhiên sẽ chuyển sang cho kẻ thế thân đó. ”
Nghe xong mấy lời này, tay người kia lập tức rụt trở về.
Thì ra… là như vậy. Ra là thế thân…
Mãi đến khi bọn họ tận hứng, mới đem ta nhốt trong phòng. Lại sợ ta bỏ trốn, dùng dây thừng từ cổ thòng xuống buột vào cọc gỗ, khóa chặt ở cửa.
Xiêm y cũng không có lấy một mảnh để mặc, toàn thân bao trùm trong cơn lạnh lẽo triền miên. Hai tay bị trói sau lưng, ta chỉ còn biết lần mò trên mặt đất ngoằng nghèo đầy cát, lại như mơ mơ hồ hồ thả mình nằm tại nơi đó, không còn ý thức động đậy.
Cũng không biết nơi đây là đâu. Mấy người kia chắc chẳng lôi ta đi quá xa, hẳn là vẫn còn lần quẩn đâu đó trong khuôn viên nhà Lâu.
Ngay lúc mê man, thì có người đẩy cửa tiến vào.
Mơ hồ muốn tránh né, lại cảm thấy trên thân đang được cái gì đó phủ lên, chạm được rồi thì lại là một cảm giác rất mềm mại, một thứ ấm áp không ngờ tới.
“Đây là quần áo của ngươi, hẳn là lạnh lắm hả?” Hắn thay ta tỉ mỉ mặc y phục vào, đem những phần da thịt lộ ra che kín lại, “Uống một chút bát canh gừng này đi, cẩn thận, nóng đó.”
Hắn nâng ta dậy, bưng chén thuốc đặt lên bên môi. Ta vừa lạnh lại vừa đói, uống vào một ngụm canh nóng cả người như được cứu sống toàn thân ấm lại. Nhưng vì tức thời nên vẫn chưa kịp thích nghị, nên dựa người vào cọc gỗ phía sau, cúi đầu xuống thở dốc.
Hắn dễ dàng với tay ôm lấy ta, đặt lên đầu gối, kéo ta vào trong ***g ngực hắn. Đút từng muỗng từng muỗng canh cho ta uống. canh nóng vô tình nhỏ vào chỗ kín, tứ chi ta ngay lập tức khép lại, khiến ta bất giác nấc lên một tiếng “a”.
Hắn hỏi ta, “Sao lại than? Nhìn dáng vẻ của ngươi cứ như xuất thân phú quý không bằng, mà nếu là thật vậy thì tại sao lại lưu lạc đến nơi này?”
“Thật đáng thương, toàn thân thì lạnh lẽo, mà trán và gáy lại nóng rát vô cùng.” Hắn đem ta ôm chặt, giống như muốn dùng thân nhiệt mình để làm ấm ta.” Ngày mai, ta phải đi hái chút thảo dược cho ngươi mới được.”
Trên mặt đất phô chút rơm rạ, hắn bế ta đặt nhẹ nhàng lên trên ấy. Đương lúc hắn muốn rời đi, bỗng nhiên cửa lại mở ra, có một người khác tiến vào.
“Đừng chỉ lo vui vẻ, cứ cho hắn ăn chút gì đó trước, rồi muốn làm sao thì làm.” Hắn đi tới nói với người đối diện nọ.
Người đó đi tới kéo ta giật dậy, ở trên người cuồng loạn sờ soạng, ta để hắn xốc nách ta lên, mặc hắn cứ thế mà lôi đi.
Từ phía xa, dậy lên một bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, đó phải chăng là hồ Hoan Nhan!?
Không biết khí lực từ đâu vùng dậy, ta giãy thoát khỏi tay người nọ, cố hết sức nhắm hướng có tiếng nước chảy, liều mạng chạy trốn.
Người nọ từ phía sau đuổi sát, ta mất đà té ngã trên mặt đất.
Cố sức giật lùi ra sau, càng xa càng tốt.
Người nọ lại hung hăng đá lên tấm thân trần của ta, một cước dẫm lên tay ta. Khiến ta vô lực động đậy.
Chỉ muốn hôn mê lập tức ngất đi, để không phải trải qua giờ khắc này.
Lúc y sam bị lột xuống, có kẻ phát hiện ra tên đầu nhũ ta có một cái khuyên vàng, hắn thô bạo muốn giật nó ra làm ta đau đến nỗi toàn thân bật dậy, nhưng tay chân lại bị đè chặt, ko thể động đậy.
May thay, lúc này có một kẻ khác giữ tay kẻ kia lại, “Đừng động vào, không tháo xuống đc đâu.”
“Nghe nói là hắn từ nhỏ thể nhược, người nhà vì lo lắng hắn chết non, liền chạy đi tìm thầy pháp. Đến khi nào tròn mười tám tuổi thì phải mau chóng tìm một người thế thân, tất cả mọi tai nạn đều tự nhiên sẽ chuyển sang cho kẻ thế thân đó. ”
Nghe xong mấy lời này, tay người kia lập tức rụt trở về.
Thì ra… là như vậy. Ra là thế thân…
Mãi đến khi bọn họ tận hứng, mới đem ta nhốt trong phòng. Lại sợ ta bỏ trốn, dùng dây thừng từ cổ thòng xuống buột vào cọc gỗ, khóa chặt ở cửa.
Xiêm y cũng không có lấy một mảnh để mặc, toàn thân bao trùm trong cơn lạnh lẽo triền miên. Hai tay bị trói sau lưng, ta chỉ còn biết lần mò trên mặt đất ngoằng nghèo đầy cát, lại như mơ mơ hồ hồ thả mình nằm tại nơi đó, không còn ý thức động đậy.
Cũng không biết nơi đây là đâu. Mấy người kia chắc chẳng lôi ta đi quá xa, hẳn là vẫn còn lần quẩn đâu đó trong khuôn viên nhà Lâu.
Ngay lúc mê man, thì có người đẩy cửa tiến vào.
Mơ hồ muốn tránh né, lại cảm thấy trên thân đang được cái gì đó phủ lên, chạm được rồi thì lại là một cảm giác rất mềm mại, một thứ ấm áp không ngờ tới.
“Đây là quần áo của ngươi, hẳn là lạnh lắm hả?” Hắn thay ta tỉ mỉ mặc y phục vào, đem những phần da thịt lộ ra che kín lại, “Uống một chút bát canh gừng này đi, cẩn thận, nóng đó.”
Hắn nâng ta dậy, bưng chén thuốc đặt lên bên môi. Ta vừa lạnh lại vừa đói, uống vào một ngụm canh nóng cả người như được cứu sống toàn thân ấm lại. Nhưng vì tức thời nên vẫn chưa kịp thích nghị, nên dựa người vào cọc gỗ phía sau, cúi đầu xuống thở dốc.
Hắn dễ dàng với tay ôm lấy ta, đặt lên đầu gối, kéo ta vào trong ***g ngực hắn. Đút từng muỗng từng muỗng canh cho ta uống. canh nóng vô tình nhỏ vào chỗ kín, tứ chi ta ngay lập tức khép lại, khiến ta bất giác nấc lên một tiếng “a”.
Hắn hỏi ta, “Sao lại than? Nhìn dáng vẻ của ngươi cứ như xuất thân phú quý không bằng, mà nếu là thật vậy thì tại sao lại lưu lạc đến nơi này?”
“Thật đáng thương, toàn thân thì lạnh lẽo, mà trán và gáy lại nóng rát vô cùng.” Hắn đem ta ôm chặt, giống như muốn dùng thân nhiệt mình để làm ấm ta.” Ngày mai, ta phải đi hái chút thảo dược cho ngươi mới được.”
Trên mặt đất phô chút rơm rạ, hắn bế ta đặt nhẹ nhàng lên trên ấy. Đương lúc hắn muốn rời đi, bỗng nhiên cửa lại mở ra, có một người khác tiến vào.
“Đừng chỉ lo vui vẻ, cứ cho hắn ăn chút gì đó trước, rồi muốn làm sao thì làm.” Hắn đi tới nói với người đối diện nọ.
Người đó đi tới kéo ta giật dậy, ở trên người cuồng loạn sờ soạng, ta để hắn xốc nách ta lên, mặc hắn cứ thế mà lôi đi.
Từ phía xa, dậy lên một bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, đó phải chăng là hồ Hoan Nhan!?
Không biết khí lực từ đâu vùng dậy, ta giãy thoát khỏi tay người nọ, cố hết sức nhắm hướng có tiếng nước chảy, liều mạng chạy trốn.
Người nọ từ phía sau đuổi sát, ta mất đà té ngã trên mặt đất.
Cố sức giật lùi ra sau, càng xa càng tốt.
Người nọ lại hung hăng đá lên tấm thân trần của ta, một cước dẫm lên tay ta. Khiến ta vô lực động đậy.
Tác giả :
Thiên Tuyết Táng Ái