Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi
Chương 15: Vương gặp vương, ai thắng ai bại (2)
Ở dưới kia mặc dù Vân Thanh không rõ ràng lắm một chưởng kia có bao nhiêu mạnh yếu, nhưng vừa nhìn liền biết nó có bao nhiêu cường đại, nếu đánh tiếp.....Rốt cuộc sắc mặt Vân Thanh tái mét, trong mắt tất cả đều là lo lắng, hai tay liền dùng lực, chuển bị phi thân lên, kết quả ngoài ý muốn thấy khóe miệng Phong Vân Ngạo lóe lên ý cười, trong lòng đông cứng một hồi, cũng hiểu rõ mọi chuyện, chỉ là hai tay vẫn nắm chặt, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trên kia.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn thấy bàn tay từ từ tiếp cận mình, bàn tay sau lưng nhanh chóng đánh tới, tia sáng chói lòa từ trong lòng bàn tay bay ra. Trước mắt cặp mắt Minh vương cứng lại, trong lòng cả kinh, cánh tay còn lại kia rốt cuộc cũng duỗi ra, ngăn cản ngân châm phóng tới, hắn vẫn không quên nàng là Độc thần. Độc chính là sở trường của nàng. Thân thể Phong Vân Ngạo ở một bên, chưởng phong theo bên cạnh nàng xẹt qua, mặt đối mặt bay nhanh về phía đối phương. Chỉ là, khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, môi vừa động, liền làm Minh vương đột nhiên kinh sợ, nghĩ tới cái gì cũng đã không kịp, chỉ thấy......
Một cây ngân châm từ trong miệng Phong Vân Ngạo bay ra, ngân châm xẹt qua bên tai Minh vương, ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, liền là thời điểm này, tay phải động, thân thể nhanh chóng di chuyển, ngay tại lúc rơi xuống đất tay phải tung ra một chút bột phấn, bất tri bất giác phân tán trong không trung. Phong Vân Ngạo rơi xuống đất trước, Vân Thanh chạy nhanh đến bên cạnh nàng, khẩn trương xem xét, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Minh vương rơi trên mặt đất, đứng lại, trong nháy mắt thân thể run rẩy, sau đó liền khôi phục trấn định.
"Chủ tử?"
"Hàn!" Lam Ma cùng hai người khác nhanh chóng đi tới bên cạnh Minh vương, xem xét người trước mắt, dò hỏi. Vừa rồi bọn hắn thấy không rõ, hai người lúc này cũng đã đứng trên mặt đất, rốt cuộc là sao lại thế này?
"Minh vương, ngươi liều là võ công, ta liều là mệnh!" Âm thanh lạnh lùng khát máu sâu xa vang vọng trong phòng, mấy người đồng thời nhìn về phía Phong Vân Ngạo.
"Khụ khụ. . . . . ." Thân thể run rẩy, Minh vương vừa muốn nói gì, phát hiện đã nói không ra lời, đầu mơ mơ màng màng, thân thể chết lặng không hề thấy đau đớn, cường ngạnh đứng thẳng, không có ngồi xổm xuống, một chút khụy chân cũng không có. Trong mắt Phong Vân Ngạo hiện lên kinh ngạc, bản thân nàng chết tạo độc đương nhiên biết rõ, đây cũng không phải là mê dược bình thường, đây là loại mê dược cực mạnh kích thích thần kinh, không có tác dụng phụ, nhưng mà loại đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Nhưng hiện tại người này lại có khả năng trụ được, tới cùng là người có sức chịu đựng lớn cỡ nào?
"Chủ tử!" Tả Phong tiến lên một bước, nhìn Minh vương, nhưng không có đụng đến y bào của hắn, còn Quý Mộc thì trực tiếp xuất thủ đánh Phong Vân Ngạo, lại bị Minh vương ngăn cản.
Lam Ma đứng ở một bên vẫn không nhúc nhích cũng không có nói gì, nhìn nàng, chau mày, chuyển sang Minh vương, lạnh lẽo mở miệng nói: "Độc thần muốn làm thương bằng hữu của ta, liền nghĩ muốn rời đi? Là không để chúng ta vào trong mắt?” Trong giọng nói mang theo một phần tà khí cùng thị huyết, từ từ đến gần Minh vương, nhìn hắn không có việc gì mới yên tâm, tiện đà nhìn qua Vân Thanh.
"Lam công tử, cái này người nói sai rồi đi, chẳng lẽ tại hạ có thể để tùy ý người khác khi dễ? Lam Ma, người sáng không nói lời tối, hôm nay là các ngươi khiêu khích ta trước, tiếp đó lại bắt nạt bằng hữu của ta, nếu là nghĩ muốn ngoạn tiếp, Độc Dạ sẽ tiếp tục bồi ngươi.” Phong Vân Ngạo nhìn Lam Ma, trong mắt mang theo cuồng ngạo thị huyết, đôi mắt trong veo kia vừa lạnh lùng vừa kiên quyết.
"Làm tổn thương chủ tử nhà ta, hôm nay ngươi mơ tưởng rời khỏi chỗ này.” Tả Phong cười lạnh một tiếng, hét lên, công kích về phía Phong Vân Ngạo. Quý Mộc hiểu ý, trực tiếp công kích về phía Vân Thanh, Minh vương thế mà lại không có ngăn cản nữa.
Phong Vân ngạo chau mày, nghe âm thanh náo nhiệt phía dưới, che giấu phẫn nộ trong lòng, ôm thắt lưng Vân Thanh lắc mình lao ra cửa sổ, cuồng vọng hô: “Minh vương Minh Vực, hôm nay ngươi tổn thương bằng hữu của ta, lấy nhiều khi ít, Độc thần ta ghi nhớ trong lòng, ngày khác sẽ hoàn trả lại gấp đôi.” Đứng trên không trung của Bách Hương Lâu, không có nhìn bất kỳ địa phương nào, thẳng tấp nhìn chằm chằm Đông Các lâu, “Thanh Hương, ta đây mang đi, về sau sẽ trả lại.” Nói xong, kéo rơi các dãy lụa trong Bách Hương Lâu, ngay tức khắc toàn bộ bị hủy.
"Không cần đuổi theo!" Trong giọng nói Minh vương mang theo run rẩy vang lên, chết tiệt. Đầu càng ngày càng muốn hôn mê, nhưng mà mấy thứ này mơ tưởng làm cho hắn ngất, còn chưa đủ tư cách. Thân thẩ tản ra khí tức tử vong như Địa ngục, toàn thân băng lãnh, đứng im nhắm mắt lại, không để ý bất kỳ chuyện gì.
"Tả Phong, Quý Mộc, chú ý động tĩnh bên ngoài!” Lam Ma nhìn Minh vương bất động, khóe miệng nhếch lên nói, ánh mắt lóe ra tia sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Các lâu——
"Xem ra, Bách Hương Lâu này thật sự rất náo nhiệt!"
"Vương Gia, Bách Hương Lâu này xem ra không phải đơn giản như vậy, vừa rồi thuộc hạ vừa mới nhìn thấy đệ nhất tài phú Lam Ma, còn có quan hệ cùng Minh Vực.”
Dung nhan thanh nhã tuấn mỹ, khí chất tao nhã, một bộ y bào trắng, bên hông là chiếc quạt xếp. Bên cạnh là người mặc y phục đen, diện mạo âm hiểm, trên trán có một vết sẹo, làm cho người ta sợ hãi. Thái tử Sở Vân quốc, Lãnh vương!
"Vương Gia, có muốn ra tay hay không?" Người bên cạnh nhìn phía dưới đã bị hủy liền lên tiếng.
"Tranh, này có quan hệ gì đến bổn vương chứ?” Âm thanh trong veo mà lạnh lùng, mang theo một phần âm hiểm, trong mắt tràn đầy âm mưu thâm kế, mang theo một tia độc ác, tàn bạo.
Lúc này bên dưới lầu sớm đã rối loạn thành một nùi, tiếng tranh cãi, tiếng thét chói tai không ngừng, không phải vì những tấm dãy lụa kia, mà là vì Thanh Hương đã bị người mang đi, liền khinh địch như vậy, biến mất trước mặt mọi người không chút dấu vết!
Lầu 4, trong phòng kế bên ——
Vân Trạch ôm lấy Vân Thanh, nhìn Phong Vân Ngạo đang ngồi trên giường chữa thương, hai người nhìn nhau, đứng trước giường. Dung nhan Vân Thanh yếu đuối lạnh nhạt, mang theo một phần thương cảm, trong mắt hiện lên tia cảm động cùng bất đắc dĩ, trên mặt tràn đầy đau lòng cùng phức tạp, mở miệng nói: “Chủ tử, chúng ta là thuộc hạ của người, không phải là chủ tử của người. Bốn người chúng ta là thủ hộ người, Phong Vân Ngạo! Vì sao chủ tử lại khắp nơi bảo hộ chúng ta, để mấy người chúng ta hưởng thụ an nhàn?"
Trong lòng Phong Vân Ngạo cứng một trận, ánh mắt nhìn hai người trước mặt, tràn đầy lên án, tràn đầy đau lòng, trong mắt đều là phức tạp. Phong Vân Ngạo không nói gì.
Vân Trạch nhìn chủ tử đã mở mắt, nói: “Chúng ta không phải là người nhu nhược, đã bước lên con đường này chúng ta biết bản thân đang vùng vẫy trên bờ vực sinh tử quyết đấu, chúng ta không nghĩ tới an nhàn.” Âm thanh lãnh khốc mang theo một chút run rẩy, nói rõ chuyện bất đắc dĩ cùng không cam tâm, còn có một tia đau lòng.
Phong Vân Ngạo vẫn như cũ không lên tiếng, tháo xuống mặt nạ, nàng có chút giật mình, trong mắt tràn đầy phức tạp, nhìn không ra rốt cuộc là đang muốn cái gì, không có lại nhìn hai người, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài, biến mất.... ....
Dưới chân núi Thiên Vân, Phong Vân Ngạo một hơi chạy lên đây, nằm trên một nhánh cây, ánh mắt nhìn trời dần dần tối. Kiếp trước nàng là đặc công, là người đứng đầu trong Dong Binh Thần, đối mặt với tử vong, nàng không hối tiếc. Cực kỳ may mắn, ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh lần nữa, nhưng lại cướp đi tình thân của nàng!
Kiếp trước quả quyết sát phạt, tàn nhẫn vô tình, đã trải qua hai lần mất đi tình thân. Nàng, trở bên ôn nhu, ngấm ngầm chịu đựng, nàng không muốn mất đi bất kỳ ai nữa, bất kỳ bằng hữa nào, nàng muốn bảo hộ bọn hắn, muốn tỉ mỉ bày mưu tính kế.
Thật ra thì nàng quên, trong lúc nàng cường đại thì những kẻ được gọi là kẻ thù của nàng cũng trở nên cường đại.
Mấy câu vừa rồi, nhất thời làm cho nàng hiểu rõ. Nhân sinh sống như một canh bạc, đổ thắng có thể sống, đổ thua thì phải chết. Rất đơn giản, cần gì phải e ngại.
Nếu có người ở đây, rất dễ dàng phát hiện, lúc này Phong Vân Ngạo đang bộc phát tài năng, vứt bỏ những suy nghĩ nông cạn, giữa lông mày tản ra vẻ liều lĩnh, nụ cười mang theo tùy ý. Trước kia nếu nàng là một Hùng Ưng, thì bây giờ nàng là hồ ly, một con hồ ly giảo hoạt.
"Tùy thời mày động, đánh úp!" Khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ tùy ý mà cuồng vọng, lạnh lùng mà ngạo nghễ, Phong Vân Ngạo đứng trên nhánh cây, nhìn về phía La Thành, nếu đã xác định Nguyệt Nhiễm không chết, như vậy nàng liền đặt cược ván này. Tư Đồ gia, các người đã chuẩn bị xong chưa?
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn thấy bàn tay từ từ tiếp cận mình, bàn tay sau lưng nhanh chóng đánh tới, tia sáng chói lòa từ trong lòng bàn tay bay ra. Trước mắt cặp mắt Minh vương cứng lại, trong lòng cả kinh, cánh tay còn lại kia rốt cuộc cũng duỗi ra, ngăn cản ngân châm phóng tới, hắn vẫn không quên nàng là Độc thần. Độc chính là sở trường của nàng. Thân thể Phong Vân Ngạo ở một bên, chưởng phong theo bên cạnh nàng xẹt qua, mặt đối mặt bay nhanh về phía đối phương. Chỉ là, khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, môi vừa động, liền làm Minh vương đột nhiên kinh sợ, nghĩ tới cái gì cũng đã không kịp, chỉ thấy......
Một cây ngân châm từ trong miệng Phong Vân Ngạo bay ra, ngân châm xẹt qua bên tai Minh vương, ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, liền là thời điểm này, tay phải động, thân thể nhanh chóng di chuyển, ngay tại lúc rơi xuống đất tay phải tung ra một chút bột phấn, bất tri bất giác phân tán trong không trung. Phong Vân Ngạo rơi xuống đất trước, Vân Thanh chạy nhanh đến bên cạnh nàng, khẩn trương xem xét, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Minh vương rơi trên mặt đất, đứng lại, trong nháy mắt thân thể run rẩy, sau đó liền khôi phục trấn định.
"Chủ tử?"
"Hàn!" Lam Ma cùng hai người khác nhanh chóng đi tới bên cạnh Minh vương, xem xét người trước mắt, dò hỏi. Vừa rồi bọn hắn thấy không rõ, hai người lúc này cũng đã đứng trên mặt đất, rốt cuộc là sao lại thế này?
"Minh vương, ngươi liều là võ công, ta liều là mệnh!" Âm thanh lạnh lùng khát máu sâu xa vang vọng trong phòng, mấy người đồng thời nhìn về phía Phong Vân Ngạo.
"Khụ khụ. . . . . ." Thân thể run rẩy, Minh vương vừa muốn nói gì, phát hiện đã nói không ra lời, đầu mơ mơ màng màng, thân thể chết lặng không hề thấy đau đớn, cường ngạnh đứng thẳng, không có ngồi xổm xuống, một chút khụy chân cũng không có. Trong mắt Phong Vân Ngạo hiện lên kinh ngạc, bản thân nàng chết tạo độc đương nhiên biết rõ, đây cũng không phải là mê dược bình thường, đây là loại mê dược cực mạnh kích thích thần kinh, không có tác dụng phụ, nhưng mà loại đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Nhưng hiện tại người này lại có khả năng trụ được, tới cùng là người có sức chịu đựng lớn cỡ nào?
"Chủ tử!" Tả Phong tiến lên một bước, nhìn Minh vương, nhưng không có đụng đến y bào của hắn, còn Quý Mộc thì trực tiếp xuất thủ đánh Phong Vân Ngạo, lại bị Minh vương ngăn cản.
Lam Ma đứng ở một bên vẫn không nhúc nhích cũng không có nói gì, nhìn nàng, chau mày, chuyển sang Minh vương, lạnh lẽo mở miệng nói: "Độc thần muốn làm thương bằng hữu của ta, liền nghĩ muốn rời đi? Là không để chúng ta vào trong mắt?” Trong giọng nói mang theo một phần tà khí cùng thị huyết, từ từ đến gần Minh vương, nhìn hắn không có việc gì mới yên tâm, tiện đà nhìn qua Vân Thanh.
"Lam công tử, cái này người nói sai rồi đi, chẳng lẽ tại hạ có thể để tùy ý người khác khi dễ? Lam Ma, người sáng không nói lời tối, hôm nay là các ngươi khiêu khích ta trước, tiếp đó lại bắt nạt bằng hữu của ta, nếu là nghĩ muốn ngoạn tiếp, Độc Dạ sẽ tiếp tục bồi ngươi.” Phong Vân Ngạo nhìn Lam Ma, trong mắt mang theo cuồng ngạo thị huyết, đôi mắt trong veo kia vừa lạnh lùng vừa kiên quyết.
"Làm tổn thương chủ tử nhà ta, hôm nay ngươi mơ tưởng rời khỏi chỗ này.” Tả Phong cười lạnh một tiếng, hét lên, công kích về phía Phong Vân Ngạo. Quý Mộc hiểu ý, trực tiếp công kích về phía Vân Thanh, Minh vương thế mà lại không có ngăn cản nữa.
Phong Vân ngạo chau mày, nghe âm thanh náo nhiệt phía dưới, che giấu phẫn nộ trong lòng, ôm thắt lưng Vân Thanh lắc mình lao ra cửa sổ, cuồng vọng hô: “Minh vương Minh Vực, hôm nay ngươi tổn thương bằng hữu của ta, lấy nhiều khi ít, Độc thần ta ghi nhớ trong lòng, ngày khác sẽ hoàn trả lại gấp đôi.” Đứng trên không trung của Bách Hương Lâu, không có nhìn bất kỳ địa phương nào, thẳng tấp nhìn chằm chằm Đông Các lâu, “Thanh Hương, ta đây mang đi, về sau sẽ trả lại.” Nói xong, kéo rơi các dãy lụa trong Bách Hương Lâu, ngay tức khắc toàn bộ bị hủy.
"Không cần đuổi theo!" Trong giọng nói Minh vương mang theo run rẩy vang lên, chết tiệt. Đầu càng ngày càng muốn hôn mê, nhưng mà mấy thứ này mơ tưởng làm cho hắn ngất, còn chưa đủ tư cách. Thân thẩ tản ra khí tức tử vong như Địa ngục, toàn thân băng lãnh, đứng im nhắm mắt lại, không để ý bất kỳ chuyện gì.
"Tả Phong, Quý Mộc, chú ý động tĩnh bên ngoài!” Lam Ma nhìn Minh vương bất động, khóe miệng nhếch lên nói, ánh mắt lóe ra tia sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Các lâu——
"Xem ra, Bách Hương Lâu này thật sự rất náo nhiệt!"
"Vương Gia, Bách Hương Lâu này xem ra không phải đơn giản như vậy, vừa rồi thuộc hạ vừa mới nhìn thấy đệ nhất tài phú Lam Ma, còn có quan hệ cùng Minh Vực.”
Dung nhan thanh nhã tuấn mỹ, khí chất tao nhã, một bộ y bào trắng, bên hông là chiếc quạt xếp. Bên cạnh là người mặc y phục đen, diện mạo âm hiểm, trên trán có một vết sẹo, làm cho người ta sợ hãi. Thái tử Sở Vân quốc, Lãnh vương!
"Vương Gia, có muốn ra tay hay không?" Người bên cạnh nhìn phía dưới đã bị hủy liền lên tiếng.
"Tranh, này có quan hệ gì đến bổn vương chứ?” Âm thanh trong veo mà lạnh lùng, mang theo một phần âm hiểm, trong mắt tràn đầy âm mưu thâm kế, mang theo một tia độc ác, tàn bạo.
Lúc này bên dưới lầu sớm đã rối loạn thành một nùi, tiếng tranh cãi, tiếng thét chói tai không ngừng, không phải vì những tấm dãy lụa kia, mà là vì Thanh Hương đã bị người mang đi, liền khinh địch như vậy, biến mất trước mặt mọi người không chút dấu vết!
Lầu 4, trong phòng kế bên ——
Vân Trạch ôm lấy Vân Thanh, nhìn Phong Vân Ngạo đang ngồi trên giường chữa thương, hai người nhìn nhau, đứng trước giường. Dung nhan Vân Thanh yếu đuối lạnh nhạt, mang theo một phần thương cảm, trong mắt hiện lên tia cảm động cùng bất đắc dĩ, trên mặt tràn đầy đau lòng cùng phức tạp, mở miệng nói: “Chủ tử, chúng ta là thuộc hạ của người, không phải là chủ tử của người. Bốn người chúng ta là thủ hộ người, Phong Vân Ngạo! Vì sao chủ tử lại khắp nơi bảo hộ chúng ta, để mấy người chúng ta hưởng thụ an nhàn?"
Trong lòng Phong Vân Ngạo cứng một trận, ánh mắt nhìn hai người trước mặt, tràn đầy lên án, tràn đầy đau lòng, trong mắt đều là phức tạp. Phong Vân Ngạo không nói gì.
Vân Trạch nhìn chủ tử đã mở mắt, nói: “Chúng ta không phải là người nhu nhược, đã bước lên con đường này chúng ta biết bản thân đang vùng vẫy trên bờ vực sinh tử quyết đấu, chúng ta không nghĩ tới an nhàn.” Âm thanh lãnh khốc mang theo một chút run rẩy, nói rõ chuyện bất đắc dĩ cùng không cam tâm, còn có một tia đau lòng.
Phong Vân Ngạo vẫn như cũ không lên tiếng, tháo xuống mặt nạ, nàng có chút giật mình, trong mắt tràn đầy phức tạp, nhìn không ra rốt cuộc là đang muốn cái gì, không có lại nhìn hai người, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài, biến mất.... ....
Dưới chân núi Thiên Vân, Phong Vân Ngạo một hơi chạy lên đây, nằm trên một nhánh cây, ánh mắt nhìn trời dần dần tối. Kiếp trước nàng là đặc công, là người đứng đầu trong Dong Binh Thần, đối mặt với tử vong, nàng không hối tiếc. Cực kỳ may mắn, ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh lần nữa, nhưng lại cướp đi tình thân của nàng!
Kiếp trước quả quyết sát phạt, tàn nhẫn vô tình, đã trải qua hai lần mất đi tình thân. Nàng, trở bên ôn nhu, ngấm ngầm chịu đựng, nàng không muốn mất đi bất kỳ ai nữa, bất kỳ bằng hữa nào, nàng muốn bảo hộ bọn hắn, muốn tỉ mỉ bày mưu tính kế.
Thật ra thì nàng quên, trong lúc nàng cường đại thì những kẻ được gọi là kẻ thù của nàng cũng trở nên cường đại.
Mấy câu vừa rồi, nhất thời làm cho nàng hiểu rõ. Nhân sinh sống như một canh bạc, đổ thắng có thể sống, đổ thua thì phải chết. Rất đơn giản, cần gì phải e ngại.
Nếu có người ở đây, rất dễ dàng phát hiện, lúc này Phong Vân Ngạo đang bộc phát tài năng, vứt bỏ những suy nghĩ nông cạn, giữa lông mày tản ra vẻ liều lĩnh, nụ cười mang theo tùy ý. Trước kia nếu nàng là một Hùng Ưng, thì bây giờ nàng là hồ ly, một con hồ ly giảo hoạt.
"Tùy thời mày động, đánh úp!" Khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ tùy ý mà cuồng vọng, lạnh lùng mà ngạo nghễ, Phong Vân Ngạo đứng trên nhánh cây, nhìn về phía La Thành, nếu đã xác định Nguyệt Nhiễm không chết, như vậy nàng liền đặt cược ván này. Tư Đồ gia, các người đã chuẩn bị xong chưa?
Tác giả :
Ma Ngục Lãnh Dạ