Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần
Chương 30: Kế trúng kế (hạ)
“Này....” Phó Tử Minh thật không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc tới điều này, ánh mắt hắn tối sầm lại, giữa lúc hoảng hốt, cái người khiến hắn và sư phụ đau đầu vạn phần, đoạn trí nhớ làm hắn muốn quên mất cũng không quên được lại bày ra trước mắt. Tuy rằng sư phụ mệnh lệnh rõ ràng đừng nhắc lại về chuyện của hắn nữa, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nàng, hắn lại không thể lảng tránh nữa.
Nắm tay nàng, không ngừng chuyển vận chân khí cho nàng, cảm giác được tay lạnh như băng của nàng đã dần dần khôi phục độ ấm bình thường, hắn vẫn nắm thật chặc, không chịu buông ra, cứ như vậy ngồi ở đầu giường êm tai nói tới.
“Độc Vương, Lệnh Hồ Diệp kỳ danh, từng là sư đệ của ta. Chúng ta học tập y dược thuật cùng một sư phụ. Sư phụ dạy cho chúng ta dùng y thuật học được cứu trị bệnh nhân, mà hắn lại nghiên cứu làm sao độc hại người, đi vào tà đạo, gây ra không ít tai họa. Sư phụ dưới cơn thịnh nộ, đem hắn đuổi ra sư môn.”
“Thân phận chân chính của hắn là Lục hoàng tử Nhạc quốc?” Lâm Vũ hỏi.
Ánh mắt Phó Tử Minh chợt lóe, “Không, không phải.”
“Nha.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Độc trên người Lan Cơ là Viên Kiệt tự xưng là Lục hoàng tử Nhạc quốc hạ. ‘Diệt thế’ trân quý như vậy, độc Vương sẽ không cho hắn chứ?”
“Lệnh Hồ Diệp là kỳ nhân, chỉ thích đoạt lấy. Thứ gì của hắn, cũng sẽ không cho người khác.”
Nghe Phó Tử Minh nói như vậy, Lâm Vũ lâm vào trầm tư, xem ra Viên Kiệt là thông qua bất chính để lấy được ‘diệt thế’ kia. Nàng hỏi lại, “Không biết bây giờ Lệnh Hồ Diệp ở nơi nào?”
“Hắn vẫn hành tung chưa định, muốn biết tung tích của hắn, chỉ có thể từ việc trúng độc kỳ dị gần đây để điều tra.”
“Tử Minh, ngươi có thể giúp ta tra tung tích của hắn không?”
Phó Tử Minh nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái, lại ẩn ẩn cảm thấy Lâm Vũ có việc giấu giếm, kỳ thật, hắn cũng có một bí mật chôn ở trong lòng. Hắn không có nói cái gì, chỉ là chậm đợi, đợi cho thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ thẳng thắn thành khẩn với nhau. Thấy Lâm Vũ vẻ mặt mỏi mệt, hắn khẽ hôn cái trán của nàng một cái, “Đêm đã khuya, ngươi sớm nghỉ tạm một chút đi.”
“Uh.” Có Phó Tử Minh giúp, nàng cảm thấy yên tâm rất nhiều, nhưng việc trúng độc, nàng còn không muốn cho hắn quá lo lắng. Nàng nằm ở trên giường, nghe được thanh âm Phó Tử Minh mở cửa sổ rời đi, nhắm mắt lại, không lâu liền tiến vào mộng đẹp.
Phó Tử Minh vừa nhảy ra ngoài cửa sổ, cũng tìm cái chỗ tối bên ngoài cách đó không xa, tiềm ẩn, quan sát động tĩnh phòng, vẫn tới hừng đông.
Giờ Tuất hôm sau, đợi sau khi luyện múa xong, Lâm Vũ theo phân phó của Trương Cửu, ở trong phòng Lan Cơ, vẽ một bức mỹ nhân đồ. Trên mỹ nhân đồ, vẽ chính là nàng. Vốn Trương Cửu tính kêu họa sĩ khác vẽ cho nàng bức họa, nhưng nàng từ chối, kiên trì muốn tự mình vẽ tranh. Khi nàng vẽ tranh xong, đóng lên con dấu "Lâm Phong" kia thì Lan Cơ bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng, vì bận tâm người bên ngoài, chưa nhiều lời.
Mấy ngày sau, Hoa Tiển cung, đến phiên Trương Cửu đang trực. Hắn ở một bên hầu hạ, thừa dịp hoàng đế phê duyệt xong một tờ tấu chương uống trà nghỉ tạm, nhân tiện nói: “Hoàng thượng, nô tài có một chuyện muốn hỏi, không biết, không biết có thể hay không...”
“Chuyện gì? Nói mau!” Tào Thịnh vẻ mặt vội vàng nóng nẩy cắt đứt hắn.
“Vâng!" Tay Trương Cửu run lên, chỉ cảm thấy thanh âm này nghe được làm cho lòng người run rẩy, âm thầm tăng thêm can đảm cho mình ở trong lòng, hắn cười nịnh nói, “Không biết mấy ngày trước đây nô tài đưa ‘đồ ăn’ kia có hợp khẩu vị của hoàng thượng?”
Khoé môi Tào Thịnh hơi hơi giơ lên, lệnh mọi người liên can hầu hạ lui ra, nhìn thẳng Trương Cửu nói, “Ngươi đưa ‘đồ ăn’ kia, coi như là ngon miệng.”
Thấy hoàng đế vẻ mặt hứng thú, Trương Cửu cười nói, “Nhiều ngày nay nô tài lại phát hiện một báu vật càng tốt.”
“Nga? Ở nơi nào?”
“Là Lâm Vũ cùng theo Lan Cơ vào nghệ phường a.”
“Hừ, miệng ra lời nói dối! Trẫm chỉ biết người này ca nghệ tài múa xuất chúng, lại không nghe thấy có tuyệt sắc dung nhan. Ngươi nói là báu vật, từ đâu mà đến?”
Trương Cửu vội vàng quỳ xuống, “Nô tài, nô tài cũng không dám lừa gạt hoàng thượng. Nô tài mấy ngày nay nhìn hoàng thượng mệt nhọc, cũng muốn tìm người vừa ý cho hoàng thượng giải phiền, này không, nô tài trải qua một phen thu thập, ngoài ý muốn đã phát hiện bức họa này.” Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra bức mỹ nhân đồ Lâm Vũ đã vẽ, chậm rãi mở ra ở trước mặt Tào Thịnh.
Nhìn người trong bức hoạ cuộn tròn dần dần bày ra ở trước mắt, ánh mắt Tào Thịnh lại một trận mê mang, tâm gắt gao quất một cái.
Trương Cửu thấy hai mắt sáng ngời, thích thú nói: “Hoàng thượng, người trong bức họa kia, theo nô tài hỏi thăm, đúng là Lâm Vũ. Nghe thấy lúc ấy theo sư huynh du thuyền ở sông đào bảo vệ thành, ở trên du thuyền lấy âm thanh tự nhiên đả động mọi người, trùng hợp họa sĩ Lâm Phong cũng đang du thuyền trên sông, nhìn đến tuyệt thế dung nhan kia, liền có cảm giác mà vẽ tranh, tức là bức mỹ nhân đồ này.”
Tào Thịnh nhìn không chuyển mắt vào bức họa kia, chỉ nói: “Trẫm, muốn gặp nàng.”
Con ngươi Trương Cửu đảo một vòng, “Vậy tối nay, nô tài liền an bài người....”
“Không cần, đưa nàng tới Hoa Tiển cung đi.”
“Vây bây giờ nô tài đi chuẩn bị.”
Sắp xếp múa xong Lâm Vũ trở lại phòng, vừa tắm rửa xong, liền thấy Tiểu Nghiêm đến cửa yết kiến, “Lâm cô nương, Lan cô nương mời ngươi đi qua.” Lâm Vũ cảm thấy cả kinh, nên tới luôn phải tới. Nàng gật gật đầu, thay đổi quần áo.
Lan Cơ trong phòng ngầm, một đám tỳ nữ thay trang phục cho Lâm Vũ, mặt của nàng đã bỏ đi dịch dung hoá trang, tô son đỏ nhạt, quét nhẹ lông mi, hai mắt long lanh. Đợi các nàng múa may xong, nhìn giai nhân trước mắt, chợt cảm thấy cả sảnh đường rực rỡ, một chút liền khiến các nàng yên chi tục phấn này kém hơn.
“Tất cả các ngươi lui ra ở bên ngoài.” Chẳng biết lúc nào, thanh âm của Viên Kiệt từ trong đường truyền ra.
Lâm Vũ không khỏi cả kinh, quá trình nàng thay đổi quần áo vừa rồi hắn có nhìn thấy ở trong mắt hay không?
Viên Kiệt không nhanh không chậm dạo bước đến trước mặt nàng, tròng mắt của hắn lóe hỏa hoa, mê muội nhìn nàng, giờ phút này hắn thực hối hận, hối hận tại sao lại để nàng ăn vào "Diệt thế” kia, càng hối hận đem nàng hiến cho hoàng đế, trước khi hắn còn chưa có nhấm nháp tư vị của nàng, trước khi hắn còn chưa có hoàn toàn chinh phục nàng, hắn lại chắp tay đưa cho người. Tuy rằng hắn tin tưởng vững chắc cuối cùng nàng sẽ trở lại ngực của hắn, nhưng giờ phút này hắn lại không muốn buông tay ra.
Hắn kìm lòng không được ôm nàng một cái, nàng vội há mồm, lại bị hắn ngăn lại môi, lưỡi dài như gió mạnh cuốn vào, đem tất cả si và hận của hắn phát tiết trong nụ hôn này. Theo thời gian trôi qua, nụ hôn của hắn càng sâu, cũng khó buông ra, tay hắn đã không tự chủ được trượt vào cổ của nàng, cảm nhận được làn da trắng mịn mềm lạnh như ngọc kia, tim của hắn run rẩy từng đợt. Ngón tay dâm tà tiếp tục xâm nhập, sắp đụng chạm nụ hoa của nàng.
Lâm Vũ từ từ nhắm hai mắt, không có bất kỳ phản ứng. Phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống, nàng chưa bao giờ có hận một người như vậy, nàng thề, nàng sẽ đem tất cả đau khổ mình đã bị trả cho hắn.
Nhưng lúc này Viên Kiệt cũng khống chế mình không nổi, đầu óc của hắn đã hỗn độn một mảnh, chỉ là mãnh liệt muốn nàng. Toàn thân hắn đều phát hoả, muốn đem y phục của nàng lấy hết, muốn nhìn một chút dưới trang phục hoa lệ kia là thân thể mê người thế nào.
Đã xong nụ hôn dài, hắn vội vàng ôm lấy nàng, lại thình lình nghe được một tiếng cười lạnh của Lâm Vũ, “Điện hạ, ngươi nói ta quan trọng, hay là giang sơn này quan trọng?”
Viên Kiệt dừng lại, ngây ngốc nhìn gương mặt khuynh quốc tuyệt sắc của nàng cười nhẹ với hắn, đều nói mỹ nhân cười ngàn lượng vàngg, hắn lại nhất thời đã quên trả lời.
Nắm tay nàng, không ngừng chuyển vận chân khí cho nàng, cảm giác được tay lạnh như băng của nàng đã dần dần khôi phục độ ấm bình thường, hắn vẫn nắm thật chặc, không chịu buông ra, cứ như vậy ngồi ở đầu giường êm tai nói tới.
“Độc Vương, Lệnh Hồ Diệp kỳ danh, từng là sư đệ của ta. Chúng ta học tập y dược thuật cùng một sư phụ. Sư phụ dạy cho chúng ta dùng y thuật học được cứu trị bệnh nhân, mà hắn lại nghiên cứu làm sao độc hại người, đi vào tà đạo, gây ra không ít tai họa. Sư phụ dưới cơn thịnh nộ, đem hắn đuổi ra sư môn.”
“Thân phận chân chính của hắn là Lục hoàng tử Nhạc quốc?” Lâm Vũ hỏi.
Ánh mắt Phó Tử Minh chợt lóe, “Không, không phải.”
“Nha.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Độc trên người Lan Cơ là Viên Kiệt tự xưng là Lục hoàng tử Nhạc quốc hạ. ‘Diệt thế’ trân quý như vậy, độc Vương sẽ không cho hắn chứ?”
“Lệnh Hồ Diệp là kỳ nhân, chỉ thích đoạt lấy. Thứ gì của hắn, cũng sẽ không cho người khác.”
Nghe Phó Tử Minh nói như vậy, Lâm Vũ lâm vào trầm tư, xem ra Viên Kiệt là thông qua bất chính để lấy được ‘diệt thế’ kia. Nàng hỏi lại, “Không biết bây giờ Lệnh Hồ Diệp ở nơi nào?”
“Hắn vẫn hành tung chưa định, muốn biết tung tích của hắn, chỉ có thể từ việc trúng độc kỳ dị gần đây để điều tra.”
“Tử Minh, ngươi có thể giúp ta tra tung tích của hắn không?”
Phó Tử Minh nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái, lại ẩn ẩn cảm thấy Lâm Vũ có việc giấu giếm, kỳ thật, hắn cũng có một bí mật chôn ở trong lòng. Hắn không có nói cái gì, chỉ là chậm đợi, đợi cho thời cơ thích hợp, bọn họ sẽ thẳng thắn thành khẩn với nhau. Thấy Lâm Vũ vẻ mặt mỏi mệt, hắn khẽ hôn cái trán của nàng một cái, “Đêm đã khuya, ngươi sớm nghỉ tạm một chút đi.”
“Uh.” Có Phó Tử Minh giúp, nàng cảm thấy yên tâm rất nhiều, nhưng việc trúng độc, nàng còn không muốn cho hắn quá lo lắng. Nàng nằm ở trên giường, nghe được thanh âm Phó Tử Minh mở cửa sổ rời đi, nhắm mắt lại, không lâu liền tiến vào mộng đẹp.
Phó Tử Minh vừa nhảy ra ngoài cửa sổ, cũng tìm cái chỗ tối bên ngoài cách đó không xa, tiềm ẩn, quan sát động tĩnh phòng, vẫn tới hừng đông.
Giờ Tuất hôm sau, đợi sau khi luyện múa xong, Lâm Vũ theo phân phó của Trương Cửu, ở trong phòng Lan Cơ, vẽ một bức mỹ nhân đồ. Trên mỹ nhân đồ, vẽ chính là nàng. Vốn Trương Cửu tính kêu họa sĩ khác vẽ cho nàng bức họa, nhưng nàng từ chối, kiên trì muốn tự mình vẽ tranh. Khi nàng vẽ tranh xong, đóng lên con dấu "Lâm Phong" kia thì Lan Cơ bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng, vì bận tâm người bên ngoài, chưa nhiều lời.
Mấy ngày sau, Hoa Tiển cung, đến phiên Trương Cửu đang trực. Hắn ở một bên hầu hạ, thừa dịp hoàng đế phê duyệt xong một tờ tấu chương uống trà nghỉ tạm, nhân tiện nói: “Hoàng thượng, nô tài có một chuyện muốn hỏi, không biết, không biết có thể hay không...”
“Chuyện gì? Nói mau!” Tào Thịnh vẻ mặt vội vàng nóng nẩy cắt đứt hắn.
“Vâng!" Tay Trương Cửu run lên, chỉ cảm thấy thanh âm này nghe được làm cho lòng người run rẩy, âm thầm tăng thêm can đảm cho mình ở trong lòng, hắn cười nịnh nói, “Không biết mấy ngày trước đây nô tài đưa ‘đồ ăn’ kia có hợp khẩu vị của hoàng thượng?”
Khoé môi Tào Thịnh hơi hơi giơ lên, lệnh mọi người liên can hầu hạ lui ra, nhìn thẳng Trương Cửu nói, “Ngươi đưa ‘đồ ăn’ kia, coi như là ngon miệng.”
Thấy hoàng đế vẻ mặt hứng thú, Trương Cửu cười nói, “Nhiều ngày nay nô tài lại phát hiện một báu vật càng tốt.”
“Nga? Ở nơi nào?”
“Là Lâm Vũ cùng theo Lan Cơ vào nghệ phường a.”
“Hừ, miệng ra lời nói dối! Trẫm chỉ biết người này ca nghệ tài múa xuất chúng, lại không nghe thấy có tuyệt sắc dung nhan. Ngươi nói là báu vật, từ đâu mà đến?”
Trương Cửu vội vàng quỳ xuống, “Nô tài, nô tài cũng không dám lừa gạt hoàng thượng. Nô tài mấy ngày nay nhìn hoàng thượng mệt nhọc, cũng muốn tìm người vừa ý cho hoàng thượng giải phiền, này không, nô tài trải qua một phen thu thập, ngoài ý muốn đã phát hiện bức họa này.” Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra bức mỹ nhân đồ Lâm Vũ đã vẽ, chậm rãi mở ra ở trước mặt Tào Thịnh.
Nhìn người trong bức hoạ cuộn tròn dần dần bày ra ở trước mắt, ánh mắt Tào Thịnh lại một trận mê mang, tâm gắt gao quất một cái.
Trương Cửu thấy hai mắt sáng ngời, thích thú nói: “Hoàng thượng, người trong bức họa kia, theo nô tài hỏi thăm, đúng là Lâm Vũ. Nghe thấy lúc ấy theo sư huynh du thuyền ở sông đào bảo vệ thành, ở trên du thuyền lấy âm thanh tự nhiên đả động mọi người, trùng hợp họa sĩ Lâm Phong cũng đang du thuyền trên sông, nhìn đến tuyệt thế dung nhan kia, liền có cảm giác mà vẽ tranh, tức là bức mỹ nhân đồ này.”
Tào Thịnh nhìn không chuyển mắt vào bức họa kia, chỉ nói: “Trẫm, muốn gặp nàng.”
Con ngươi Trương Cửu đảo một vòng, “Vậy tối nay, nô tài liền an bài người....”
“Không cần, đưa nàng tới Hoa Tiển cung đi.”
“Vây bây giờ nô tài đi chuẩn bị.”
Sắp xếp múa xong Lâm Vũ trở lại phòng, vừa tắm rửa xong, liền thấy Tiểu Nghiêm đến cửa yết kiến, “Lâm cô nương, Lan cô nương mời ngươi đi qua.” Lâm Vũ cảm thấy cả kinh, nên tới luôn phải tới. Nàng gật gật đầu, thay đổi quần áo.
Lan Cơ trong phòng ngầm, một đám tỳ nữ thay trang phục cho Lâm Vũ, mặt của nàng đã bỏ đi dịch dung hoá trang, tô son đỏ nhạt, quét nhẹ lông mi, hai mắt long lanh. Đợi các nàng múa may xong, nhìn giai nhân trước mắt, chợt cảm thấy cả sảnh đường rực rỡ, một chút liền khiến các nàng yên chi tục phấn này kém hơn.
“Tất cả các ngươi lui ra ở bên ngoài.” Chẳng biết lúc nào, thanh âm của Viên Kiệt từ trong đường truyền ra.
Lâm Vũ không khỏi cả kinh, quá trình nàng thay đổi quần áo vừa rồi hắn có nhìn thấy ở trong mắt hay không?
Viên Kiệt không nhanh không chậm dạo bước đến trước mặt nàng, tròng mắt của hắn lóe hỏa hoa, mê muội nhìn nàng, giờ phút này hắn thực hối hận, hối hận tại sao lại để nàng ăn vào "Diệt thế” kia, càng hối hận đem nàng hiến cho hoàng đế, trước khi hắn còn chưa có nhấm nháp tư vị của nàng, trước khi hắn còn chưa có hoàn toàn chinh phục nàng, hắn lại chắp tay đưa cho người. Tuy rằng hắn tin tưởng vững chắc cuối cùng nàng sẽ trở lại ngực của hắn, nhưng giờ phút này hắn lại không muốn buông tay ra.
Hắn kìm lòng không được ôm nàng một cái, nàng vội há mồm, lại bị hắn ngăn lại môi, lưỡi dài như gió mạnh cuốn vào, đem tất cả si và hận của hắn phát tiết trong nụ hôn này. Theo thời gian trôi qua, nụ hôn của hắn càng sâu, cũng khó buông ra, tay hắn đã không tự chủ được trượt vào cổ của nàng, cảm nhận được làn da trắng mịn mềm lạnh như ngọc kia, tim của hắn run rẩy từng đợt. Ngón tay dâm tà tiếp tục xâm nhập, sắp đụng chạm nụ hoa của nàng.
Lâm Vũ từ từ nhắm hai mắt, không có bất kỳ phản ứng. Phải nhịn, nhất định phải nhịn xuống, nàng chưa bao giờ có hận một người như vậy, nàng thề, nàng sẽ đem tất cả đau khổ mình đã bị trả cho hắn.
Nhưng lúc này Viên Kiệt cũng khống chế mình không nổi, đầu óc của hắn đã hỗn độn một mảnh, chỉ là mãnh liệt muốn nàng. Toàn thân hắn đều phát hoả, muốn đem y phục của nàng lấy hết, muốn nhìn một chút dưới trang phục hoa lệ kia là thân thể mê người thế nào.
Đã xong nụ hôn dài, hắn vội vàng ôm lấy nàng, lại thình lình nghe được một tiếng cười lạnh của Lâm Vũ, “Điện hạ, ngươi nói ta quan trọng, hay là giang sơn này quan trọng?”
Viên Kiệt dừng lại, ngây ngốc nhìn gương mặt khuynh quốc tuyệt sắc của nàng cười nhẹ với hắn, đều nói mỹ nhân cười ngàn lượng vàngg, hắn lại nhất thời đã quên trả lời.
Tác giả :
Lâm Vũ Phàm