Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 66: Một màn nguy hiểm, chạy trốn dưới mũi tên
Mũi tên ngắn kia từ trên trời cao bắn xuống, nhanh như tia chớp, mà lại im lặng không tiếng động, mục tiêu nhắm thẳng vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!
Ở bốn phía, dân chúng vẫn đông đúc như cũ, tiếng thét rao hàng vẫn không ngừng, trong lúc náo nhiệt vui mừng, không ai chú ý tới, một cặp lợi trảo đã lặng lẽ duỗi về phía bóng dáng đang vội vàng chạy trốn trong đám người kia!
“Tiểu Sơ Tử!”
Nhiếp Phong bảo vệ cỗ kiệu, Nhiếp Huyền vốn là đang chú ý Đoàn Cẩm Sơ, ai ngờ, lúc Đoàn Cẩm Sơ chen vào trong đám nữ nhân lại chạy trốn, thứ nhất hắn sẽ gặp phiền phức nếu như chen theo, thứ hai hắn căn bản không nghĩ tới là nàng có chủ ý chạy trốn, cho nên nhất thời buông lỏng cảnh giác, đến khi phát hiện nàng từ đi biến thành chạy, hơn nữa còn là chạy ngược về hướng đến Bát vương phủ, lập tức hô to một tiếng, nâng kiếm chạy theo!
Mà Sở Vân Hách trong kiệu, mặc dù người đang trong kiệu, nhưng tâm lại đặt trên người Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ nàng sẽ chạy nữa, hắn vẫn vén màn kiệu bên cạnh để nhìn nàng, liếc thấy nàng đang chen chúc trong đám người, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết nàng muốn làm cái gì, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nụ cười hài hước, nếu nàng có thể ở dưới mắt hắn chạy trốn, hắn sẽ không mang họ Sở! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Đột nhiên, âm thanh của mũi tên đang bay truyền vào trong tai, Sở Vân Hách lập tức vén màn kiệu trước mặt lên ngước mắt nhìn, vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không còn kịp suy nghĩ cái gì nữa, thân thể thon gầy từ trong kiệu lộ ra, dùng khinh công trác tuyệt bay về phía Đoàn Cẩm Sơ!
Lần cả kinh này, Nhiếp Phong chỉ ngốc lăng ra một giây liền đứng lên!
Mà sau khi Nhiếp Huyền đuổi theo mấy bước, con ngươi sắc bén đột nhiên thấy giữa không trung có một mũi tên ngắn màu đen đang bay, mũi chân vội vàng điểm một cái, xẹt qua đỉnh đầu của người dân, đồng thời, xuất kiếm ra, tấn công ám tiễn kia!
Nhưng, so với bọn hắn Sở Vân Hách nhanh chân hơn, bởi vì chỉ còn một tấc nữa là mũi tên ấy bay vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!
Mà Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy trước mặt có tiếng gió kéo tới, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lập tức, ngây ra một chỗ, cũng không động đậy tránh né, chỉ trợn tròn mắt, hoàn toàn hóa đá!
“Tiểu Sơ Tử!”
Một tiếng thét vang lên, mắt thấy có thể tránh né, nhưng Sở Vân Hách dưới tình huống cấp bách, trong tay lại không có vũ khí, đành phải giơ cánh tay trái lên nghênh đón ám tiễn, đồng thời cánh tay phải nhanh chóng ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ vào lòng, âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể vang lên bên tai, Đoàn Cẩm Sơ nghe thấy nam nhân bên cạnh rên lên một tiếng, rồi sau đó ôm nàng tất tốc lui về bên kiệu, hô lớn: “Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền lui về, chớ đuổi theo địch!”
“Có thích khách!”
Đột nhiên xôn xao như thế này, khiến dân chúng hoảng sợ, mới vừa rồi nhìn thấy ám tiễn, rồi giật mình hô to một tiếng, sau đó chạy trốn xung quanh, nhất thời, trên đường trở nên hỗn loạn!
Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền dùng khinh công quay trở về, chân vừa chạm đất, liền lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài như thế nào rồi? Nô tài nhìn thấy ngài lấy cánh tay ngăn ám tiễn kia!”
“Không có việc gì!” Sở Vân Hách đem cánh tay trái để ra sau lưng, sắc mặt không thay đổi trả lời một câu, sau đó liếc nhìn kiệu phu đang run cầm cập, lạnh lùng nói: “Nhanh chóng khởi kiệu trở về phủ!”dieendaanleequyydoonn
“Dạ, vương gia!”
Kiệu phu hoàn hồn, lập tức để cỗ kiệu xuống, đỡ Sở Vân Hách lên kiệu, lúc hắn lên kiệu thì đồng thời kéo Đoàn Cẩm Sơ vẫn còn đang thừ người ra ở một bên, trầm giọng nói: “Cùng lên kiệu!”
“Ách, a.” Đoàn Cẩm Sơ ngốc lăng đáp lại một tiếng, liền bị Nhiếp Huyền tức giận nhét vào kiệu, sau đó để màn kiệu xuống, sắc mặt như hàn băng vạn năm, quát: “Khởi kiệu! Nâng lên vững một chút!”
Nhiếp Phong cũng là gương mặt lạnh lùng tức giận, tay nắm chuôi kiếm trên lưng đến mức cả gân xanh cũng nổi lên, cùng Nhiếp Huyền liếc mắt nhìn nhau, Nhiếp Huyền bảo hộ ở trước kiệu, Nhiếp Phong bảo hộ ở phía sau, một trước một sau bảo vệ.
Mới vừa rồi, lúc Sở Vân Hách xoay người ngồi vào cỗ kiệu, bọn họ nhìn thấy rõ ràng, nơi cánh tay trái dưới vai ba tấc của Sở Vân Hách, ám tiễn kia cắm ở phía trên, tay áo màu trắng đã bị máu nhuộm dần thành màu đỏ, nhìn thấy rất là ghê!
Hai người âm thầm cắn răng, lại là thái giám đáng chết này! Mê hoặc chủ tử dung túng cưng chìu hắn thì thôi, vậy mà còn dám mê hoặc chủ tử lấy tính mạng quý giá ra đỡ mủi tên cho hắn! Không biết bên trên mủi tên này có độc hay không, nếu như chủ tử có việc không may xảy ra, nếu như. . . . . Đáng chết! Bọn họ hộ chủ bất lực, thật là đáng chết! Cái tên thái giám chết bầm kia càng đáng chết hơn!
Bên trong kiệu, con ngươi Sở Vân Hách khép hờ, âm thầm điều khí nội lực một lát, sau đó đưa tay phải tới điểm vào huyệt đạo vết thương, để tránh mất máu quá nhiều, hắn liếc mắt nhìn, đó là Nhạn Linh* tiễn, sở dĩ gọi là Nhạn Linh tiễn bởi vì mủi tên có thân ngắn nhỏ, dùng nhiều cho ám khí, mủi tên này bắn tới mục tiêu rất rõ ràng, chính là có ý giết chết Tiểu Sơ Tử, là vì cái gì? Là báo thù hay là có nguyên nhân khác? Có thể trùng hợp động thủ ngay sau khi hắn đuổi Tiểu Sơ Tử xuống kiệu như thế, xem ra người này vẫn một mực theo dõi bọn hắn, chẳng qua là trên đường nhiều người, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cũng không phát hiện ra, tên hung thủ này đến tột cùng là người nào? Tiểu Sơ Tử chỉ là một thái giám, có thể cùng người nào kết thù hận đây?die,nd.anl,equ.ydo/nn
(*Nhạn Linh: chim nhạn)
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ co rút lại, sắc mặt tái nhợt vẫn chưa trở lại bình thường, nàng vẫn còn sợ hãi, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, vẻ mặt ngốc trệ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại màn nguy hiểm vừa rồi, một suy nghĩ hiện ra, mủi tên kia là bắn về phía nàng, mà nàng bây giờ có thể bình yên vô sự bởi vì Sở Vân Hách đột nhiên chạy tới cứu nàng!
Hắn cứu nàng, vậy hắn đây? Mới vừa rồi ở cạnh kiệu, hình như nàng nghe ai nói là hắn dùng cánh tay ngăn cản mủi tên. . . . . .
Ngăn cản mủi tên!
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên thức tỉnh, vội vàng xoay đầu qua, chỉ thấy hắn đang tập trung suy nghĩ cái gì đó, vẻ mặt chuyên chú, chỉ là sắc mặt kia. . . . . . Trong lòng, đột nhiên giống như bị kim châm, vành mắt của Đoàn Cẩm Sơ lập tức đỏ hoe, giọng mang nghẹn ngào hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta? Tại sao?”
“Tiểu Sơ Tử!” Sở Vân Hách hoàn hồn, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Khóc cái gì? Ngươi là thái giám, cũng là nửa nam nhân, nam nhân không dễ dàng rơi lệ a!”
“Ô ô. . . . . .” Sở Vân Hách không nói thì thôi, vừa nói Đoàn Cẩm Sơ liền không nhịn được khóc ra tiếng, nàng đỡ hắn ngồi dựa vào người nàng, sau đó cầm cánh tay phải của hắn cẩn thận kiểm tra, mơ hồ không rõ hỏi: “Ngươi bị thương phải không? Mủi tên kia bắn tới trên người của ngươi sao? Ở nơi nào ở nơi nào a?”
“Xuỵt!” Sở Vân Hách làm động tác chớ lên tiếng, đè thấp giọng nói xuống: “Tiểu Sơ Tử, ngàn vạn lần đừng lộ ra, không được nói bất kỳ ai nghe chuyện hôm nay, nhớ kỹ chưa?”
“Tại, tại sao vậy?” Đoàn Cẩm Sơ thút thít hỏi.
“Không thể đánh rắn động cỏ*, hiện tại không biết là ai âm thầm bắn tên trộm muốn giết ngươi, cho nên, sau này ngươi phải lấy cẩn thận làm đầu, bổn vương sẽ âm thầm tra rõ ràng.” Sở Vân Hách giải thích đơn giản.
(*Thành ngữ “Đả thảo kinh xà”, có thể được dịch là “đánh cỏ động rắn”, có xuất xứ từ mẩu chuyện trên. Câu chuyện được trích từ “Nam Đường cận sự”, một tác phẩm được biên soạn bởi Trịnh Văn Bảo (953–1003) vào triều nhà Tống.
Ngày nay, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.)
“A a, vậy rốt cuộc ngươi có bị thương không? Vết thương ở chỗ nào a, để ta xem nào.” Đoàn Cẩm Sơ không suy nghĩ nhiều, chỉ nóng lòng muốn biết hắn có bình yên hay không, sau khi biết được cánh tay phải của hắn vô sự, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào cánh tay trái của hắn.
“Không có bị thương, bổn vương rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng.” Sở Vân Hách lắc đầu, giọng điệu ôn hòa nói, để tránh Đoàn Cẩm Sơ nhìn đến vết thương, vừa lên kiệu hắn đã đem cánh tay trái giấu vào trong góc tối, rồi ngồi bên cạnh dùng thân thể chặn tầm mắt Đoàn Cẩm Sơ lại.
Ở bốn phía, dân chúng vẫn đông đúc như cũ, tiếng thét rao hàng vẫn không ngừng, trong lúc náo nhiệt vui mừng, không ai chú ý tới, một cặp lợi trảo đã lặng lẽ duỗi về phía bóng dáng đang vội vàng chạy trốn trong đám người kia!
“Tiểu Sơ Tử!”
Nhiếp Phong bảo vệ cỗ kiệu, Nhiếp Huyền vốn là đang chú ý Đoàn Cẩm Sơ, ai ngờ, lúc Đoàn Cẩm Sơ chen vào trong đám nữ nhân lại chạy trốn, thứ nhất hắn sẽ gặp phiền phức nếu như chen theo, thứ hai hắn căn bản không nghĩ tới là nàng có chủ ý chạy trốn, cho nên nhất thời buông lỏng cảnh giác, đến khi phát hiện nàng từ đi biến thành chạy, hơn nữa còn là chạy ngược về hướng đến Bát vương phủ, lập tức hô to một tiếng, nâng kiếm chạy theo!
Mà Sở Vân Hách trong kiệu, mặc dù người đang trong kiệu, nhưng tâm lại đặt trên người Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ nàng sẽ chạy nữa, hắn vẫn vén màn kiệu bên cạnh để nhìn nàng, liếc thấy nàng đang chen chúc trong đám người, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết nàng muốn làm cái gì, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nụ cười hài hước, nếu nàng có thể ở dưới mắt hắn chạy trốn, hắn sẽ không mang họ Sở! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Đột nhiên, âm thanh của mũi tên đang bay truyền vào trong tai, Sở Vân Hách lập tức vén màn kiệu trước mặt lên ngước mắt nhìn, vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không còn kịp suy nghĩ cái gì nữa, thân thể thon gầy từ trong kiệu lộ ra, dùng khinh công trác tuyệt bay về phía Đoàn Cẩm Sơ!
Lần cả kinh này, Nhiếp Phong chỉ ngốc lăng ra một giây liền đứng lên!
Mà sau khi Nhiếp Huyền đuổi theo mấy bước, con ngươi sắc bén đột nhiên thấy giữa không trung có một mũi tên ngắn màu đen đang bay, mũi chân vội vàng điểm một cái, xẹt qua đỉnh đầu của người dân, đồng thời, xuất kiếm ra, tấn công ám tiễn kia!
Nhưng, so với bọn hắn Sở Vân Hách nhanh chân hơn, bởi vì chỉ còn một tấc nữa là mũi tên ấy bay vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!
Mà Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy trước mặt có tiếng gió kéo tới, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lập tức, ngây ra một chỗ, cũng không động đậy tránh né, chỉ trợn tròn mắt, hoàn toàn hóa đá!
“Tiểu Sơ Tử!”
Một tiếng thét vang lên, mắt thấy có thể tránh né, nhưng Sở Vân Hách dưới tình huống cấp bách, trong tay lại không có vũ khí, đành phải giơ cánh tay trái lên nghênh đón ám tiễn, đồng thời cánh tay phải nhanh chóng ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ vào lòng, âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể vang lên bên tai, Đoàn Cẩm Sơ nghe thấy nam nhân bên cạnh rên lên một tiếng, rồi sau đó ôm nàng tất tốc lui về bên kiệu, hô lớn: “Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền lui về, chớ đuổi theo địch!”
“Có thích khách!”
Đột nhiên xôn xao như thế này, khiến dân chúng hoảng sợ, mới vừa rồi nhìn thấy ám tiễn, rồi giật mình hô to một tiếng, sau đó chạy trốn xung quanh, nhất thời, trên đường trở nên hỗn loạn!
Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền dùng khinh công quay trở về, chân vừa chạm đất, liền lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài như thế nào rồi? Nô tài nhìn thấy ngài lấy cánh tay ngăn ám tiễn kia!”
“Không có việc gì!” Sở Vân Hách đem cánh tay trái để ra sau lưng, sắc mặt không thay đổi trả lời một câu, sau đó liếc nhìn kiệu phu đang run cầm cập, lạnh lùng nói: “Nhanh chóng khởi kiệu trở về phủ!”dieendaanleequyydoonn
“Dạ, vương gia!”
Kiệu phu hoàn hồn, lập tức để cỗ kiệu xuống, đỡ Sở Vân Hách lên kiệu, lúc hắn lên kiệu thì đồng thời kéo Đoàn Cẩm Sơ vẫn còn đang thừ người ra ở một bên, trầm giọng nói: “Cùng lên kiệu!”
“Ách, a.” Đoàn Cẩm Sơ ngốc lăng đáp lại một tiếng, liền bị Nhiếp Huyền tức giận nhét vào kiệu, sau đó để màn kiệu xuống, sắc mặt như hàn băng vạn năm, quát: “Khởi kiệu! Nâng lên vững một chút!”
Nhiếp Phong cũng là gương mặt lạnh lùng tức giận, tay nắm chuôi kiếm trên lưng đến mức cả gân xanh cũng nổi lên, cùng Nhiếp Huyền liếc mắt nhìn nhau, Nhiếp Huyền bảo hộ ở trước kiệu, Nhiếp Phong bảo hộ ở phía sau, một trước một sau bảo vệ.
Mới vừa rồi, lúc Sở Vân Hách xoay người ngồi vào cỗ kiệu, bọn họ nhìn thấy rõ ràng, nơi cánh tay trái dưới vai ba tấc của Sở Vân Hách, ám tiễn kia cắm ở phía trên, tay áo màu trắng đã bị máu nhuộm dần thành màu đỏ, nhìn thấy rất là ghê!
Hai người âm thầm cắn răng, lại là thái giám đáng chết này! Mê hoặc chủ tử dung túng cưng chìu hắn thì thôi, vậy mà còn dám mê hoặc chủ tử lấy tính mạng quý giá ra đỡ mủi tên cho hắn! Không biết bên trên mủi tên này có độc hay không, nếu như chủ tử có việc không may xảy ra, nếu như. . . . . Đáng chết! Bọn họ hộ chủ bất lực, thật là đáng chết! Cái tên thái giám chết bầm kia càng đáng chết hơn!
Bên trong kiệu, con ngươi Sở Vân Hách khép hờ, âm thầm điều khí nội lực một lát, sau đó đưa tay phải tới điểm vào huyệt đạo vết thương, để tránh mất máu quá nhiều, hắn liếc mắt nhìn, đó là Nhạn Linh* tiễn, sở dĩ gọi là Nhạn Linh tiễn bởi vì mủi tên có thân ngắn nhỏ, dùng nhiều cho ám khí, mủi tên này bắn tới mục tiêu rất rõ ràng, chính là có ý giết chết Tiểu Sơ Tử, là vì cái gì? Là báo thù hay là có nguyên nhân khác? Có thể trùng hợp động thủ ngay sau khi hắn đuổi Tiểu Sơ Tử xuống kiệu như thế, xem ra người này vẫn một mực theo dõi bọn hắn, chẳng qua là trên đường nhiều người, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cũng không phát hiện ra, tên hung thủ này đến tột cùng là người nào? Tiểu Sơ Tử chỉ là một thái giám, có thể cùng người nào kết thù hận đây?die,nd.anl,equ.ydo/nn
(*Nhạn Linh: chim nhạn)
Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ co rút lại, sắc mặt tái nhợt vẫn chưa trở lại bình thường, nàng vẫn còn sợ hãi, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, vẻ mặt ngốc trệ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại màn nguy hiểm vừa rồi, một suy nghĩ hiện ra, mủi tên kia là bắn về phía nàng, mà nàng bây giờ có thể bình yên vô sự bởi vì Sở Vân Hách đột nhiên chạy tới cứu nàng!
Hắn cứu nàng, vậy hắn đây? Mới vừa rồi ở cạnh kiệu, hình như nàng nghe ai nói là hắn dùng cánh tay ngăn cản mủi tên. . . . . .
Ngăn cản mủi tên!
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên thức tỉnh, vội vàng xoay đầu qua, chỉ thấy hắn đang tập trung suy nghĩ cái gì đó, vẻ mặt chuyên chú, chỉ là sắc mặt kia. . . . . . Trong lòng, đột nhiên giống như bị kim châm, vành mắt của Đoàn Cẩm Sơ lập tức đỏ hoe, giọng mang nghẹn ngào hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta? Tại sao?”
“Tiểu Sơ Tử!” Sở Vân Hách hoàn hồn, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Khóc cái gì? Ngươi là thái giám, cũng là nửa nam nhân, nam nhân không dễ dàng rơi lệ a!”
“Ô ô. . . . . .” Sở Vân Hách không nói thì thôi, vừa nói Đoàn Cẩm Sơ liền không nhịn được khóc ra tiếng, nàng đỡ hắn ngồi dựa vào người nàng, sau đó cầm cánh tay phải của hắn cẩn thận kiểm tra, mơ hồ không rõ hỏi: “Ngươi bị thương phải không? Mủi tên kia bắn tới trên người của ngươi sao? Ở nơi nào ở nơi nào a?”
“Xuỵt!” Sở Vân Hách làm động tác chớ lên tiếng, đè thấp giọng nói xuống: “Tiểu Sơ Tử, ngàn vạn lần đừng lộ ra, không được nói bất kỳ ai nghe chuyện hôm nay, nhớ kỹ chưa?”
“Tại, tại sao vậy?” Đoàn Cẩm Sơ thút thít hỏi.
“Không thể đánh rắn động cỏ*, hiện tại không biết là ai âm thầm bắn tên trộm muốn giết ngươi, cho nên, sau này ngươi phải lấy cẩn thận làm đầu, bổn vương sẽ âm thầm tra rõ ràng.” Sở Vân Hách giải thích đơn giản.
(*Thành ngữ “Đả thảo kinh xà”, có thể được dịch là “đánh cỏ động rắn”, có xuất xứ từ mẩu chuyện trên. Câu chuyện được trích từ “Nam Đường cận sự”, một tác phẩm được biên soạn bởi Trịnh Văn Bảo (953–1003) vào triều nhà Tống.
Ngày nay, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.)
“A a, vậy rốt cuộc ngươi có bị thương không? Vết thương ở chỗ nào a, để ta xem nào.” Đoàn Cẩm Sơ không suy nghĩ nhiều, chỉ nóng lòng muốn biết hắn có bình yên hay không, sau khi biết được cánh tay phải của hắn vô sự, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào cánh tay trái của hắn.
“Không có bị thương, bổn vương rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng.” Sở Vân Hách lắc đầu, giọng điệu ôn hòa nói, để tránh Đoàn Cẩm Sơ nhìn đến vết thương, vừa lên kiệu hắn đã đem cánh tay trái giấu vào trong góc tối, rồi ngồi bên cạnh dùng thân thể chặn tầm mắt Đoàn Cẩm Sơ lại.
Tác giả :
Sở Thanh