Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 15: Đặc biệt phái đi, vào Bát vương phủ
Editor: Họa Đến Vô Tình
“Bán ngươi?” Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Dĩnh lặng lẽ trợn, lập tức khẽ cười nói: “Bổn cung bán ngươi làm cái gì? Bổn cung cũng không thiếu bạc!”
“Khụ. . . . . . . Khụ, vậy Cửu công chúa là muốn mang nô tài. . . . . . Đi chỗ nào? Làm chuyện gì?”Âm thanh “khụ khụ” của Đoàn Cẩm Sơ vang lên rõ ràng, thân hình hơi nghiêng một chút, nhỏ giọng nói.
Sở Lạc Dĩnh mím môi cười một tiếng, lại ra vẻ thần bí nửa ngày, đến khi thấy lông mày cùng mắt Đoàn Cẩm Sơ đã muốn chen lại cùng nhau, mới nghiêm mặt nói: “Tiểu Sơ Tử, bổn cung mang ngươi đi Bát vương phủ, muốn giao cho ngươi một việc, chính là muốn ngươi nghĩ tất cả biện pháp khiến cho một người vui vẻ, thời gian này tâm tình hắn không tốt, bị bệnh một hồi, tính khí lại rất cố chấp, luôn không chịu đúng hạn uống thuốc, bổn cung rất là sốt ruột, mới vừa rồi ở Vĩnh Lạc cung, nghe được ngươi nói chuyện rất thú vị, hơn nữa không phải là dạng nô tài lúc nào cũng khúm núm, bổn cung liền đột nhiên có ý tưởng này, muốn cho ngươi khuyên hắn uống thuốc, bồi hắn một hồi, làm cho hắn cao hứng chút.”
“Cái gì? Bồi người? Đòi vui vẻ? Bán rẻ tiếng cười!” Thanh âm của Đoàn Cẩm Sơ càng lúc càng cao, con ngươi cơ hồ muốn lòi ra ngoài, đưa một ngón tay chỉ vào mũi của mình, không thể tin nói: “Ta có bản lãnh khuyên người uống thuốc sao?”
“Tiểu Sơ Tử, hắn là một người rất lạnh lùng, ít nói, chưa bao giờ cười, bất quá ngươi đừng sợ, nếu hắn giận ngươi, muốn phạt ngươi, bổn cung sẽ thay ngươi cầu tình mà, ngươi liền tự tự nhiên nhiên nói chuyện, nói nhiều chuyện thú vị một chút, chỉ cần hắn có thể cao hứng, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi!” Sở Lạc Dĩnh nhăn lại đôi mi thanh tú, vẻ mặt đều là lo lắng, có ai có thể làm hắn cười đây? Đã bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ có người thấy hắn cười, cho dù là trong phủ của hắn có cơ thiếp, người mà hắn sủng hạnh mỗi tối may ra có Lưu Ly, đều không thể làm hắn mở miệng ra cười.
Thật ra thì, hôm nay nàng cũng là nhất thời xúc động, nếu ngựa chết mà trước mắt thấy ngựa sống thì chọn a!
Đoàn Cẩm Sơ yên tâm rồi, vì nàng không cần làm việc nặng nữa, bây giờ nàng bắt đầu vắt hết óc nhớ lại những chuyện cười nàng đã đọc qua, nhưng mà. . . . .nàng quên không hỏi đối tượng nàng cần phục vụ là ai rồi!
Cứ như vậy, xe ngựa đã đi gần nửa canh giờ chậm rãi dừng lại.
Giẫm lên ghế xuống ngựa, Đoàn Cẩm Sơ nhảy xuống trước, Tử Liên Tử Yên đỡ Sở Lạc Dĩnh xuống, hướng về thềm đá đi tới, Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu nhìn tấm biển to lớn: Bát vương phủ; liền vội vàng đi theo.
“Nô tài cung nghênh Cửu công chúa! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”
Trên cửa chính, tất cả thủ vệ đều quỳ xuống, quản gia Bát vương phủ nghe thấy, liền vội vàng ra đón, quỳ một chân xuống nói: “Không biết Cửu công chúa giá lâm, nô tài không có từ xa tiếp đón, xin Cửu công chúa thứ tội!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ công chúa!”
Sở Lạc Dĩnh cười một tiếng, dọc theo đường đi vào phía trong, vừa đi vừa nói: “Hôm nay bệnh tình của vương gia như thế nào? Có chuyển biến tốt đẹp không? Hôm nay có uống thuốc không?”
“Bẩm báo Cửu công chúa, chủ tử tính khí bướng bỉnh, nô tài khuyên can cả buối sáng mới uống được một nửa, giờ đã đến trưa, xin Cửu công chúa khuyên vương gia một chút.” Vẻ mặt quản gia đầy lo lắng trả lời.
“Ai! Bát ca đây là. . . . . . .” Sở Lạc Dĩnh nhịn không được thở dài, sao lại khổ như thế chứ? Thái độ của hắn cùng phụ hoàng cũng không phải ngày một ngày hai, hắn giày vò mình như vậy, phụ hoàng cũng sẽ không. . . . . . .
Đoàn Cẩm Sơ đi theo cuối cùng, tâm tư hoàn toàn đã bị cảnh trí của Bát vương phủ hấp dẫn, có nhiều lần không tự chủ được mà dừng lại bước chân, con đường đi vào đại sảnh trải đá xanh hai bên, lại trồng đầy hoa oải hương, cả biển hoa màu tím nhạt, mang theo chút mông lung mộng ảo, trong không khí tràn ngập trận trận mùi thơm ngát, làm nàng sinh lòng mê mẩn, phong cảnh như vậy, nàng đã từng mơ tưởng qua, mỗi sáng sớm thức dậy vừa mở mắt, cả vườn oải hương đón gió chập chờn. . . . . .
“Bán ngươi?” Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Dĩnh lặng lẽ trợn, lập tức khẽ cười nói: “Bổn cung bán ngươi làm cái gì? Bổn cung cũng không thiếu bạc!”
“Khụ. . . . . . . Khụ, vậy Cửu công chúa là muốn mang nô tài. . . . . . Đi chỗ nào? Làm chuyện gì?”Âm thanh “khụ khụ” của Đoàn Cẩm Sơ vang lên rõ ràng, thân hình hơi nghiêng một chút, nhỏ giọng nói.
Sở Lạc Dĩnh mím môi cười một tiếng, lại ra vẻ thần bí nửa ngày, đến khi thấy lông mày cùng mắt Đoàn Cẩm Sơ đã muốn chen lại cùng nhau, mới nghiêm mặt nói: “Tiểu Sơ Tử, bổn cung mang ngươi đi Bát vương phủ, muốn giao cho ngươi một việc, chính là muốn ngươi nghĩ tất cả biện pháp khiến cho một người vui vẻ, thời gian này tâm tình hắn không tốt, bị bệnh một hồi, tính khí lại rất cố chấp, luôn không chịu đúng hạn uống thuốc, bổn cung rất là sốt ruột, mới vừa rồi ở Vĩnh Lạc cung, nghe được ngươi nói chuyện rất thú vị, hơn nữa không phải là dạng nô tài lúc nào cũng khúm núm, bổn cung liền đột nhiên có ý tưởng này, muốn cho ngươi khuyên hắn uống thuốc, bồi hắn một hồi, làm cho hắn cao hứng chút.”
“Cái gì? Bồi người? Đòi vui vẻ? Bán rẻ tiếng cười!” Thanh âm của Đoàn Cẩm Sơ càng lúc càng cao, con ngươi cơ hồ muốn lòi ra ngoài, đưa một ngón tay chỉ vào mũi của mình, không thể tin nói: “Ta có bản lãnh khuyên người uống thuốc sao?”
“Tiểu Sơ Tử, hắn là một người rất lạnh lùng, ít nói, chưa bao giờ cười, bất quá ngươi đừng sợ, nếu hắn giận ngươi, muốn phạt ngươi, bổn cung sẽ thay ngươi cầu tình mà, ngươi liền tự tự nhiên nhiên nói chuyện, nói nhiều chuyện thú vị một chút, chỉ cần hắn có thể cao hứng, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi!” Sở Lạc Dĩnh nhăn lại đôi mi thanh tú, vẻ mặt đều là lo lắng, có ai có thể làm hắn cười đây? Đã bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ có người thấy hắn cười, cho dù là trong phủ của hắn có cơ thiếp, người mà hắn sủng hạnh mỗi tối may ra có Lưu Ly, đều không thể làm hắn mở miệng ra cười.
Thật ra thì, hôm nay nàng cũng là nhất thời xúc động, nếu ngựa chết mà trước mắt thấy ngựa sống thì chọn a!
Đoàn Cẩm Sơ yên tâm rồi, vì nàng không cần làm việc nặng nữa, bây giờ nàng bắt đầu vắt hết óc nhớ lại những chuyện cười nàng đã đọc qua, nhưng mà. . . . .nàng quên không hỏi đối tượng nàng cần phục vụ là ai rồi!
Cứ như vậy, xe ngựa đã đi gần nửa canh giờ chậm rãi dừng lại.
Giẫm lên ghế xuống ngựa, Đoàn Cẩm Sơ nhảy xuống trước, Tử Liên Tử Yên đỡ Sở Lạc Dĩnh xuống, hướng về thềm đá đi tới, Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu nhìn tấm biển to lớn: Bát vương phủ; liền vội vàng đi theo.
“Nô tài cung nghênh Cửu công chúa! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”
Trên cửa chính, tất cả thủ vệ đều quỳ xuống, quản gia Bát vương phủ nghe thấy, liền vội vàng ra đón, quỳ một chân xuống nói: “Không biết Cửu công chúa giá lâm, nô tài không có từ xa tiếp đón, xin Cửu công chúa thứ tội!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ công chúa!”
Sở Lạc Dĩnh cười một tiếng, dọc theo đường đi vào phía trong, vừa đi vừa nói: “Hôm nay bệnh tình của vương gia như thế nào? Có chuyển biến tốt đẹp không? Hôm nay có uống thuốc không?”
“Bẩm báo Cửu công chúa, chủ tử tính khí bướng bỉnh, nô tài khuyên can cả buối sáng mới uống được một nửa, giờ đã đến trưa, xin Cửu công chúa khuyên vương gia một chút.” Vẻ mặt quản gia đầy lo lắng trả lời.
“Ai! Bát ca đây là. . . . . . .” Sở Lạc Dĩnh nhịn không được thở dài, sao lại khổ như thế chứ? Thái độ của hắn cùng phụ hoàng cũng không phải ngày một ngày hai, hắn giày vò mình như vậy, phụ hoàng cũng sẽ không. . . . . . .
Đoàn Cẩm Sơ đi theo cuối cùng, tâm tư hoàn toàn đã bị cảnh trí của Bát vương phủ hấp dẫn, có nhiều lần không tự chủ được mà dừng lại bước chân, con đường đi vào đại sảnh trải đá xanh hai bên, lại trồng đầy hoa oải hương, cả biển hoa màu tím nhạt, mang theo chút mông lung mộng ảo, trong không khí tràn ngập trận trận mùi thơm ngát, làm nàng sinh lòng mê mẩn, phong cảnh như vậy, nàng đã từng mơ tưởng qua, mỗi sáng sớm thức dậy vừa mở mắt, cả vườn oải hương đón gió chập chờn. . . . . .
Tác giả :
Sở Thanh