Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 123: Nhất là lúc động tình (một)
Ngoài cửa sổ, giọt giọt tí tách mưa phùn dầy đặc đan xen, Thiên Địa mông lung, mang theo đầu thu lạnh lẽo, từ trong kẽ cửa sổ xuyên qua, làm thân thể Sở Vân Hách đang tựa trên bàn khẽ chau mày tuấn, cầm khăn lông lên.
Đi tới, quàng ngang cửa sổ, lại kéo thêm rèm cửa sổ, xoay người đến bên cạnh thùng tắm, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.
Toàn thân Cẩm Sơ ngâm trong thùng tắm, áo đã cởi hết, nghiêng đầu tựa vào nệm êm dọc bên thùng tắm, lông mi thon dài mà cong lên như bồ phiến rũ xuống, hai mắt nhắm chặt, mái tóc như mây, cong cong mày liễu, mũi nhỏ nhắn khéo léo động lòng người, mềm mại môi anh đào giờ phút này đang hơi nhếch lên, lộ ra hấp dẫn vô hạn, cơ thể nõn nà, khí như u lan,... . bởi vì nhiễm Mị Hương, hai gò má, vành tai, cổ thon, đều hồng sắc thắm đắm say lòng người, như đóa hoa anh túc, ửng hồng hoa mắt, quyến rũ xinh đẹp......
Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, thân thể mềm mại trắng như tuyết, lung linh hấp dẫn, mảnh mai yêu kiều, xương quai xanh lộ rõ, trước ngực hai bầu trắng mịn lộ điểm hồng mềm mại, khiến cho Sở Vân Hách lập tức đình trệ hô hấp, thân thể căng cứng, trong khoảnh khắc, tình triều cuồn cuộn kéo đến, gương mặt tuấn tú nóng rực, nhịp tim tăng tốc dồn dập, mắt không tự chủ được tiếp tục dời xuống......
Nhìn thân thể trần truồng của nàng từ trên xuống dưới không sót một chút, trong lòng tràn ngập chấn động, cũng không biết là cảm xúc gì, kể cả chán ghét thân phận thái giám của nàng, sao lại có thể xinh đẹp như thế, làm người ta si mê đắm chìm, chỉ lẳng lặng nhìn thế thôi, mà đã mất hồn, nếu như tự thể nghiệm......
Chóp mũi đột nhiên nóng hực, Sở Vân Hách vội ngửa đầu lên, gương mặt tuấn tú 囧囧 đỏ bừng, thiếu chút nữa chảy máu mũi......
Làn nước lạnh buốt kích thích cơ thể, Đoàn Cẩm Sơ khẽ tỉnh lại, đôi mắt đóng chặt như mây bay quần vụ, khẽ mở ra tiết sương mù quang, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng có người đang lau mình cho nàng. Nghiêng mặt không thấy rõ người trước mắt, nàng khẽ chớp mi mắt, ngọ nguậy cánh môi khẽ hỏi: "Chàng là...... Vân Hách sao?"
"Sơ nhi!"
Sở Vân Hách nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu lên, vứt bỏ khăn trong tay khăn, khẽ xoa gò má Đoàn Cẩm Sơ, tinh mâu trên trán phóng vui mừng, "Nàng tỉnh lại rồi! Tốt quá, mới vừa rồi Cẩn nhi đi vào nói, Toàn Cơ bổ sung giao phó thêm, nhất định phải để nàng thanh tĩnh lúc đó mới được ân ái, nếu không sợ nàng không chịu nổi, cũng may nàng tỉnh rồi!"
"Vân Hách...... Ta, ta không muốn chết..... Khó chịu quá...... Nếu như, nếu như ta chết đi..... Chàng hãy cưới tiểu thư phủ Thừa Tướng đi, ta...... Ta không ngăn cản chàng nữa......" Giọng Đoàn Cẩm Sơ đứt quãng, cánh môi khô nứt, trong cổ họng cũng giống như có cả cây đuốc, cả người như rơi vào hỏa hoạn, trong cơ thể thống khổ tột cùng.
"Đồ ngốc này!" Sở Vân Hách thấp giọng khiển trách, ôm đầu Đoàn Cẩm Sơ, không vui cau mày nói...: "Sơ nhi, không được nói càn! Nàng không thể nào chết, ta làm sao để cho nàng chết được? Nàng không được đẩy ta cho cô gái khác, ta chỉ muốn nàng, ta đã đáp ứng nàng, cả đời chỉ cần một mình nàng làm thê tử, nàng quên rồi sao?"
"Vân Hách, không có, chưa, ta sẽ không quên, nhưng ta...... Ta thật sự chịu không được......" Đoàn Cẩm Sơ đôi mắt nhắm lại, tay nhỏ bé ôm lên cổ Sở Vân Hách, tựa người vào ngực hắn.
"Sơ nhi!"
Sở Vân Hách kêu lên một tiếng, ôm lấy thân thể Đoàn Cẩm Sơ từ trong nước, chạy vội đến bên giường, dùng vải bông lau nước đọng trên người nàng, bước lên đầu giường, thả mành trướng xuống.
"Sơ nhi, nàng mở mắt đi, cố chịu đựng một chút, ta lập tức cởi áo ra!" Sở Vân Hách vừa lo lắng nói, vừa cởi phăng ngọc đái, nhanh nhẹn trút hết toàn bộ quần áo trên người, sau đó bung chăn gấm ra, đắp lên trên cho cả hai.
Cánh tay đưa ra, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ hoang mang, trán áp lên trán nàng, khẽ gọi: "Sơ nhi, nàng đừng ngủ mê man nữa, mau tỉnh lại, hãy nhìn ta đây này!"
"Vân...... Vân Hách......" Thanh âm nhè nhẹ lẩm bẩm trong miệng nàng thốt lên, đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ hơi hé ra, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, thống khổ khóc ra một tiếng, "Chàng thật là hư...... Ta chịu không nổi......"
"Sơ nhi......"
Thủy mâu đắm đuối kia, lẩm bẩm mê người này, tư thái quyến rũ, mời gọi của nàng......
Cổ họng khô khốc, Sở Vân Hách không chút do dự hôn lên môi Đoàn Cẩm Sơ, lưỡi trơn ướt làm dịu cánh môi khô khốc của nàng, bá đạo mà chiếm lấy....
"Ngô ngô...... Khó chịu......"
Đoàn Cẩm Sơ rên rỉ, tay nhỏ vuốt ve lồng ngực trơn bóng của Sở Vân Hách, thân thể cong lên, tình triều dâng cao, theo bản năng áp sát người hắn. Tâm thần hắn kích động, lưỡi nóng chen vào môi anh đào của nàng, nâng lên lưỡi thơm của nàng, mang theo nàng cùng nhau chơi đùa, thưởng thức ngọt ngào, say đắm trong nàng......
Kích tình, môi mỏng chuyến động, hôn lên cánh mũi nàng, lông mày, mắt, hai gò má, từ từ dời về phía vành tai, vén tóc nàng lên, khéo léo ngậm vành tai nàng, nhẹ nhàng liếm mút, nàng nhạy cảm khẽ run, ưỡng ngực vươn cao hơn lên người hắn, bầu ngực trắng ngần cọ tới cọ lui trước ngực hắn, làm bụng dưới hắn co rút mãnh liệt, tình dục dời non lấp biển ào đến......
"Ừ...... Vân Hách...... Vân Hách......"
Từng tiếng yêu kiều, kích thích tâm thần Sở Vân Hách, hắn gầm gừ đáp lại, môi mỏng trượt xuống, hôn lên xương quai xanh nàng, hạ đầu, cắm cúi trầm luân trên đôi vú trắng nõn, ngậm lấy viên hồng mai mê người hút mạnh vào miệng, khẽ liếm bú, gặm nuốt cắn cắn, đồng thời bàn tay to kia xoa bóp khỏa mềm mại còn lại của nàng......
Đoàn Cẩm Sơ khó nhịn uốn éo người, thống khổ khẽ khóc ra tiếng, "Vân Hách...... Ừ...... Ô ô......"
"...
Giọng Sở Vân Hách khàn đục khe khẽ an ủi, một tay chạy xuống sống lưng nàng, trượt qua vòng eo, bụng, hai chân. Cơ thể nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác này, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong người thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, một cỗ khát vọng dẫn dắt nàng, làm nàng nắm thật chặt bờ vai hắn, muốn nhận lấy cái gì, không biết nên muốn cái gì, nơi bàn tay to của hắn lướt qua, như đốt lên từng ngọn lửa, ửng hồng thắp đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mồ hôi hột từng hạt từng hạt lăn xuống......
Tay hắn rốt cuộc trượt vào giữa hai chân nàng, tìm tòi trong cánh rừng rậm rạp, mò mẫm vào đóa hoa u hồn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, nàng bị hắn cố ý kích thích trêu đùa, nhanh chóng ướt đầm một mảnh......
Ngượng ngùng, nóng bỏng, kích tình, cuối cùng, không nhịn được, nàng cầu khẩn hắn, "Vân Hách...... Muốn ta......"
Đi tới, quàng ngang cửa sổ, lại kéo thêm rèm cửa sổ, xoay người đến bên cạnh thùng tắm, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.
Toàn thân Cẩm Sơ ngâm trong thùng tắm, áo đã cởi hết, nghiêng đầu tựa vào nệm êm dọc bên thùng tắm, lông mi thon dài mà cong lên như bồ phiến rũ xuống, hai mắt nhắm chặt, mái tóc như mây, cong cong mày liễu, mũi nhỏ nhắn khéo léo động lòng người, mềm mại môi anh đào giờ phút này đang hơi nhếch lên, lộ ra hấp dẫn vô hạn, cơ thể nõn nà, khí như u lan,... . bởi vì nhiễm Mị Hương, hai gò má, vành tai, cổ thon, đều hồng sắc thắm đắm say lòng người, như đóa hoa anh túc, ửng hồng hoa mắt, quyến rũ xinh đẹp......
Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, thân thể mềm mại trắng như tuyết, lung linh hấp dẫn, mảnh mai yêu kiều, xương quai xanh lộ rõ, trước ngực hai bầu trắng mịn lộ điểm hồng mềm mại, khiến cho Sở Vân Hách lập tức đình trệ hô hấp, thân thể căng cứng, trong khoảnh khắc, tình triều cuồn cuộn kéo đến, gương mặt tuấn tú nóng rực, nhịp tim tăng tốc dồn dập, mắt không tự chủ được tiếp tục dời xuống......
Nhìn thân thể trần truồng của nàng từ trên xuống dưới không sót một chút, trong lòng tràn ngập chấn động, cũng không biết là cảm xúc gì, kể cả chán ghét thân phận thái giám của nàng, sao lại có thể xinh đẹp như thế, làm người ta si mê đắm chìm, chỉ lẳng lặng nhìn thế thôi, mà đã mất hồn, nếu như tự thể nghiệm......
Chóp mũi đột nhiên nóng hực, Sở Vân Hách vội ngửa đầu lên, gương mặt tuấn tú 囧囧 đỏ bừng, thiếu chút nữa chảy máu mũi......
Làn nước lạnh buốt kích thích cơ thể, Đoàn Cẩm Sơ khẽ tỉnh lại, đôi mắt đóng chặt như mây bay quần vụ, khẽ mở ra tiết sương mù quang, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng có người đang lau mình cho nàng. Nghiêng mặt không thấy rõ người trước mắt, nàng khẽ chớp mi mắt, ngọ nguậy cánh môi khẽ hỏi: "Chàng là...... Vân Hách sao?"
"Sơ nhi!"
Sở Vân Hách nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu lên, vứt bỏ khăn trong tay khăn, khẽ xoa gò má Đoàn Cẩm Sơ, tinh mâu trên trán phóng vui mừng, "Nàng tỉnh lại rồi! Tốt quá, mới vừa rồi Cẩn nhi đi vào nói, Toàn Cơ bổ sung giao phó thêm, nhất định phải để nàng thanh tĩnh lúc đó mới được ân ái, nếu không sợ nàng không chịu nổi, cũng may nàng tỉnh rồi!"
"Vân Hách...... Ta, ta không muốn chết..... Khó chịu quá...... Nếu như, nếu như ta chết đi..... Chàng hãy cưới tiểu thư phủ Thừa Tướng đi, ta...... Ta không ngăn cản chàng nữa......" Giọng Đoàn Cẩm Sơ đứt quãng, cánh môi khô nứt, trong cổ họng cũng giống như có cả cây đuốc, cả người như rơi vào hỏa hoạn, trong cơ thể thống khổ tột cùng.
"Đồ ngốc này!" Sở Vân Hách thấp giọng khiển trách, ôm đầu Đoàn Cẩm Sơ, không vui cau mày nói...: "Sơ nhi, không được nói càn! Nàng không thể nào chết, ta làm sao để cho nàng chết được? Nàng không được đẩy ta cho cô gái khác, ta chỉ muốn nàng, ta đã đáp ứng nàng, cả đời chỉ cần một mình nàng làm thê tử, nàng quên rồi sao?"
"Vân Hách, không có, chưa, ta sẽ không quên, nhưng ta...... Ta thật sự chịu không được......" Đoàn Cẩm Sơ đôi mắt nhắm lại, tay nhỏ bé ôm lên cổ Sở Vân Hách, tựa người vào ngực hắn.
"Sơ nhi!"
Sở Vân Hách kêu lên một tiếng, ôm lấy thân thể Đoàn Cẩm Sơ từ trong nước, chạy vội đến bên giường, dùng vải bông lau nước đọng trên người nàng, bước lên đầu giường, thả mành trướng xuống.
"Sơ nhi, nàng mở mắt đi, cố chịu đựng một chút, ta lập tức cởi áo ra!" Sở Vân Hách vừa lo lắng nói, vừa cởi phăng ngọc đái, nhanh nhẹn trút hết toàn bộ quần áo trên người, sau đó bung chăn gấm ra, đắp lên trên cho cả hai.
Cánh tay đưa ra, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ hoang mang, trán áp lên trán nàng, khẽ gọi: "Sơ nhi, nàng đừng ngủ mê man nữa, mau tỉnh lại, hãy nhìn ta đây này!"
"Vân...... Vân Hách......" Thanh âm nhè nhẹ lẩm bẩm trong miệng nàng thốt lên, đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ hơi hé ra, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, thống khổ khóc ra một tiếng, "Chàng thật là hư...... Ta chịu không nổi......"
"Sơ nhi......"
Thủy mâu đắm đuối kia, lẩm bẩm mê người này, tư thái quyến rũ, mời gọi của nàng......
Cổ họng khô khốc, Sở Vân Hách không chút do dự hôn lên môi Đoàn Cẩm Sơ, lưỡi trơn ướt làm dịu cánh môi khô khốc của nàng, bá đạo mà chiếm lấy....
"Ngô ngô...... Khó chịu......"
Đoàn Cẩm Sơ rên rỉ, tay nhỏ vuốt ve lồng ngực trơn bóng của Sở Vân Hách, thân thể cong lên, tình triều dâng cao, theo bản năng áp sát người hắn. Tâm thần hắn kích động, lưỡi nóng chen vào môi anh đào của nàng, nâng lên lưỡi thơm của nàng, mang theo nàng cùng nhau chơi đùa, thưởng thức ngọt ngào, say đắm trong nàng......
Kích tình, môi mỏng chuyến động, hôn lên cánh mũi nàng, lông mày, mắt, hai gò má, từ từ dời về phía vành tai, vén tóc nàng lên, khéo léo ngậm vành tai nàng, nhẹ nhàng liếm mút, nàng nhạy cảm khẽ run, ưỡng ngực vươn cao hơn lên người hắn, bầu ngực trắng ngần cọ tới cọ lui trước ngực hắn, làm bụng dưới hắn co rút mãnh liệt, tình dục dời non lấp biển ào đến......
"Ừ...... Vân Hách...... Vân Hách......"
Từng tiếng yêu kiều, kích thích tâm thần Sở Vân Hách, hắn gầm gừ đáp lại, môi mỏng trượt xuống, hôn lên xương quai xanh nàng, hạ đầu, cắm cúi trầm luân trên đôi vú trắng nõn, ngậm lấy viên hồng mai mê người hút mạnh vào miệng, khẽ liếm bú, gặm nuốt cắn cắn, đồng thời bàn tay to kia xoa bóp khỏa mềm mại còn lại của nàng......
Đoàn Cẩm Sơ khó nhịn uốn éo người, thống khổ khẽ khóc ra tiếng, "Vân Hách...... Ừ...... Ô ô......"
"...
Giọng Sở Vân Hách khàn đục khe khẽ an ủi, một tay chạy xuống sống lưng nàng, trượt qua vòng eo, bụng, hai chân. Cơ thể nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác này, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong người thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, một cỗ khát vọng dẫn dắt nàng, làm nàng nắm thật chặt bờ vai hắn, muốn nhận lấy cái gì, không biết nên muốn cái gì, nơi bàn tay to của hắn lướt qua, như đốt lên từng ngọn lửa, ửng hồng thắp đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mồ hôi hột từng hạt từng hạt lăn xuống......
Tay hắn rốt cuộc trượt vào giữa hai chân nàng, tìm tòi trong cánh rừng rậm rạp, mò mẫm vào đóa hoa u hồn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, nàng bị hắn cố ý kích thích trêu đùa, nhanh chóng ướt đầm một mảnh......
Ngượng ngùng, nóng bỏng, kích tình, cuối cùng, không nhịn được, nàng cầu khẩn hắn, "Vân Hách...... Muốn ta......"
Tác giả :
Sở Thanh