Tuyệt Sắc Phượng Đế
Quyển 1 - Chương 13: Đùa giỡn
“Điện hạ, nên thức dậy rồi...” Thất Huyền ở bên ngoài sa trướng cẩn thận từng li từng tí kêu gọi.
Vị Thái nữ điện hạ này, cũng không biết làm sao từ sau khi trải qua bị thương lần trước, thì có một cái thói quen là —— nhờ giường!(là thức dậy trễ)
“Ồn chết rồi! Cút ra ngoài!” Tô Hàm Tiếu thực sự không nhịn được rống lên một tiếng, kéo chăn che đầu lại.
Nàng xưa nay chính là sinh vật sống về đêm, buổi tối chấp hành nhiệm vụ, ban ngày ngủ bù, tuy rằng thay đổi một thế giới khác, không cần mỗi buổi tối đều chạy ra ngoài, nhưng là loại thói quen này nói thay đổi liền thay đổi là không được? Tối hôm qua nàng lại nằm ở trên giường tỉnh táo cực kỳ, mãi đến tận trời sáng mới có thể đi vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Này cổ đại chết tiệt, không có TV, không có máy vi tính, không có quán bar,không có karaoke cùng hộp đêm, càng không có sân huấn luyện... Từ sáng đến tối không có chỗ để giết thời gian!
Thất Huyền vẻ mặt như đưa đám, nhưng cũng không dám “Cút ra ngoài”, Nữ hoàng bệ hạ cũng gần bãi triều,sợ là không lâu nữa sẽ tới đây,mà bây giờ Thái nữ còn ở trên giường, vậy phải làm sao bây giờ?
Phải nói cái gì đây, thái nữ rõ ràng là đã nổi giận, may là mới vừa rồi là “Cút ra ngoài”,chứ không phải là “Kéo ra ngoài chém”!
“Xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này phía sau truyền tới một thanh âm dễ nghe.
“Mai công tử!” Thất Huyền giống như nhìn thấy cứu tinh, nhất thời thở phào một hơi.
Mai Nhược Thủy đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng lập tức rõ ràng.Nhìn Thất Huyền lúng túng, nhẹ nhàng gật gật đầu nói: “Giao cho ta, ngươi đi xuống đi!”
“Đa tạ Mai công tử.” Thất Huyền cảm kích cười cười, lui xuống.
Mai Nhược Thủy nhìn hai bên một chút, cầm lên một cái khăn đem nhúng vào trong nước lạnh tùy ý vắt khô,tiến lên xốc màng trướng lên, một tay kéo xuống cái chăn làm bằng gấm, đem khăn ướt lạnh lẽo ném lên trên mặt Tô Hàm Tiếu.
“A!” Tô Hàm Tiếu bị nước lạnh quất lên trên mặt,đang buồn ngủ cũng nhanh tỉnh lại bảy phần.
“Cũng không nhìn một chút lúc này là lúc nào rồi!” Mai Nhược Thủy đứng trước giường, một tiếng quát lạnh.
“Còn chưa tới buổi trưa a...” Tô Hàm Tiếu một tiếng ai thán. Trước đây nàng ít nhất cũng phải ngủ thẳng đến khi mặt trời xuống núi mới bằng lòng dậy... Không phải làm Thái nữ sao? Làm sao ngay cả ngủ nướng đều không cho! Tương lai nàng làm Nữ hoàng,Ý chỉ thứ nhất chính là đem Lâm triều đổi thành Muộn triều!
“Một lát nữa bệ hạ sẽ tới, như ngươi vậy... Còn ra thể thống gì!” Mai Nhược Thủy nói, một bên kéo nàng dậy, thuận tay cầm lên quần áo đặt trên giường thay nàng mặt vào.
“Này này này, ngươi đến cùng có thể hay không a!” Tô Hàm Tiếu mặt đen lại,tránh khỏi lôi kéo của hắn, đoạt lại quần áo.
“Xin lỗi, ta chưa từng hầu hạ qua người khác.” Mai Nhược Thủy cứng ngắc mở miệng.
“Thật là...” Tô Hàm Tiếu thở dài, đột nhiên ra tay như điện trói tay hắn để ra sau lưng, thuận thế một cái đem hắn kéo lên trên giường, vươn mình một cái dùng thân thể của mình áp chế lại sự phản kháng của hắn.
“Ngươi! Tô Hàm Tiếu!” Mai Nhược Thủy tức giận đến sắc mặt đỏ bừng,căm tức trừng mắt nhìn nàng.
“Chưa từng hầu hạ người khác?” Tô Hàm Tiếu nhướng lông mày, một bên hạn chế hắn giãy dụa, một tay ngả ngớn nâng cằm hắn lên dọc theo đường cong duyên dáng từ cầm trượt xuống, ngón tay linh xảo(linh hoạt + tinh xảo) mở vạt áo trước ngực hắn ra, sau đó cúi đầu xuống môi để sát vào bên tai của hắn, thanh âm trầm thấp vang lên, “Có muốn hay không ta đến dạy ngươi, Ân?”
Mai Nhược Thủy cả người cứng ngắc, nghe được từ “Ân” cuối cùng âm thanh kéo dài,thân thể không khỏi run lên, mềm yếu lại mấy phần, trên mặt đỏ ửng tràn ra đến mang tai.
“Ha ha ha...” Tô Hàm Tiếu đột nhiên phát ra một trận cười to, dứt khoát buông tay thả hắn ra, ngồi dậy cầm lấy áo khoác thuần thục mặc vào, vuốt thẳng mấy chổ bị nhăn cùng tua rua tô điểm tinh xảo.
“Ngươi nữ nhân này.....!” Mai Nhược Thủy ngồi dậy, nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng là nửa ngày cũng không nói được câu nào.
“Chỉ đùa một chút, không cần phải để ý.” Tô Hàm Tiếu cầm khăn lụa lên rửa mặt, vừa cười vừa nói.
Đùa giỡn Mai Nhược Thủy một phen,tức giận bị kéo ra khỏi giường cũng phai đi không ít.
“Hừ!” Mai Nhược Thủy cố gắng trấn định đứng lên,sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề.
“Nhược Thủy, lại đây giúp ta chải tóc.” Tô Hàm Tiếu ngồi ở trước bàn trang điểm, cầm lên một cây lược ngà voi,đột nhiên mở miệng nói.
“Ta?” Mai Nhược Thủy ngẩn ngơ.
“Ngày hôm qua ta cũng đã giúp ngươi vấn tóc,bây giờ coi như ngươi đáp lễ lại đi.” Tô Hàm Tiếu thản nhiên nói.
Kêu nàng tùy tiện vấn một kiểu tóc đơn giản thì còn được,nhưng mà một lát nữa Nữ hoàng sẽ tới đây, quá tùy tiện là không được,bắt nàng phải vấn ra một kiểu tóc cầu kỳ vẫn là tha nàng đi...
Sắc mặt của Mai Nhược Thủy biến ảo một hồi, lại phát hiện nàng thật sự không có ý tứ gì khác, chỉ là đơn thuần để hắn hỗ trợ nàng chải đầu mà thôi, do dự một lúc, hắn rốt cục đi lên phía trước, tiếp nhận lược ngà voi tinh xảo từ trong tay nàng.
Tóc Tô Hàm Tiếu rất mượt, cho dù là vừa mới rời giường, cũng không có rối một chút nào, lược chải qua lập tức chỉnh tề.
“Muốn vấn thành hình dáng gì?” Mai Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ hỏi.
“Ngươi thấy đẹp là được rồi.” Tô Hàm Tiếu thích ý mở miệng.Kêu nàng nói ra tên một kiểu tóc, nàng đúng là nói không ra nga.
Mai Nhược Thủy suy nghĩ một chút buông lược xuống, hai tay kéo lên một đầu tóc đen, từ từ vấn thành một kiểu tóc Song phi kế đơn giản nhưng không mất phần cao quý, sau đó từ bên trong hộp trang sức tìm kiếm ra một bộ Tử Ngọc trâm, từng cây từng cây xuyên vào cố định tóc lại.
Nhàn nhạt màu tím lóe ra ánh sáng, cùng với bộ cung trang màu tím đậm trên người nàng vừa vặn rất xứng đôi, càng làm phụ trợ thêm cho gương mặt tuyệt sắc của thiếu nữ trong gương.
“Rất đẹp!” Tô Hàm Tiếu hài lòng gật đầu.
Rất đẹp, nhưng cũng sẽ không quá phức tạp, không làm ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày.Chọn vật trang sức cũng rất thanh nhã, rất hợp tâm ý của nàng.
“Ngươi cao hứng là tốt rồi.” Mai Nhược Thủy lạnh nhạt nói.
“Còn nói chưa từng hầu hạ qua người khác?” Tô Hàm Tiếu nhìn thấy dáng dấp của hắn, lại không nhịn được muốn trêu ghẹo hắn,muốn từ trên người hắn nhìn thêm nhiều vẻ mặt đặc sắc khác, mặt tươi cười nói, “Ta xem thủ pháp vì nữ tử vấn tóc của ngươi rất là nhuần nhuyễn nga~!”
“Được tiện nghi còn làm ra vẻ!” Mai Nhược Thủy trừng mắt nhìn nàng, không tiếp tục để ý đến nàng trực tiếp đi ra ngoài.
Trên bàn đặt một cái hộp đựng thức ăn làm bằng trúc lam rất tinh xảo, là Thất Huyền mang vào.
Mai Nhược Thủy mở ra nắp ra, đem từng loại thức ăn bên trong bày ra.
Bạc hà cao trắng như tuyết,Hoa hồng bính màu hồng, Sủi cảo tôm tân lục phỉ thúy, Bí đỏ hầm vàng óng ánh, bốn loại điểm tâm hương vị khác nhau, màu sắc mê người, khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn ngay. Trúc lam tầng thứ hai là một thố cháo nhỏ nóng hổi, phối hợp với mấy đĩa điểm tâm càng thêm hấp dẫn, còn có thêm một bộ bát đũa. Mà tầng cuối cùng là một bình trà Xuân thanh cùng hai ly trà.( Edit: cuộc đời ta hận nhất là edit tới khúc có đồ ăn =.= mặc dù đồ ăn rất là mê người)
“Thơm quá!” Tô Hàm Tiếu nói.
“Động tác mau lên một chút, bệ hạ đã tan triều rồi!” Mai Nhược Thủy quay đầu lại nói.
“Biết rồi.” Tô Hàm Tiếu miễn cưỡng đáp một tiếng, ngồi xuống.
Rất hiểu ý Tô Hàm Tiếu, Mai Nhược Thủy đem bát cháo nhỏ đến trước mặt nàng.
“Ngươi không ăn sao?” Tô Hàm Tiếu uống một hớp cháo, thuận miệng hỏi.
“Đã sớm ăn xong, cũng không nhìn một chút giờ này là giờ nào.” Mai Nhược Thủy tức giận nói.
“Một người ăn cơm quá tẻ nhạt.” Tô Hàm Tiếu đặt bát xuống, cầm lấy một khối bạc hà cao, liền nhét vào trong miệng hắn.
“Ô...” Mai Nhược Thủy không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, động tác của nàng lại cực nhanh, nhất thời bị nhét đầy miệng bánh ngọt, phun ra cũng không được, nuốt xuống cũng không xong.
“Ăn thật ngon nha.” Tô Hàm Tiếu cười đến không tim không phổi.
“Nữ hoàng giá lâm ~” đang lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm thông báo.
“Ô... Khụ khụ...” Mai Nhược Thủy dưới sự kinh hãi, sang khí quản ho khan một trận.
“Nhược Thủy! Không có sao chứ!” Tô Hàm Tiếu bật dậy, luống cuống tay chân rót một ly trà, đưa đến bên môi hắn.
“Ta... Khụ khụ...” Mai Nhược Thủy ho khan đến mặt đỏ ửng.
“Nhanh, mau uống nước vào.” Tô Hàm Tiếu một bên vỗ lưng thuận khí cho hắn, một bên nói.
Bên trong hỗn loạn tưng bừng, Phượng bào màu đỏ vàng của Nữ hoàng đã thoáng hiện ra ở trước cửa, lập tức nghi ngờ hỏi: “ Các ngươi đang làm cái gì đó?”
Vị Thái nữ điện hạ này, cũng không biết làm sao từ sau khi trải qua bị thương lần trước, thì có một cái thói quen là —— nhờ giường!(là thức dậy trễ)
“Ồn chết rồi! Cút ra ngoài!” Tô Hàm Tiếu thực sự không nhịn được rống lên một tiếng, kéo chăn che đầu lại.
Nàng xưa nay chính là sinh vật sống về đêm, buổi tối chấp hành nhiệm vụ, ban ngày ngủ bù, tuy rằng thay đổi một thế giới khác, không cần mỗi buổi tối đều chạy ra ngoài, nhưng là loại thói quen này nói thay đổi liền thay đổi là không được? Tối hôm qua nàng lại nằm ở trên giường tỉnh táo cực kỳ, mãi đến tận trời sáng mới có thể đi vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Này cổ đại chết tiệt, không có TV, không có máy vi tính, không có quán bar,không có karaoke cùng hộp đêm, càng không có sân huấn luyện... Từ sáng đến tối không có chỗ để giết thời gian!
Thất Huyền vẻ mặt như đưa đám, nhưng cũng không dám “Cút ra ngoài”, Nữ hoàng bệ hạ cũng gần bãi triều,sợ là không lâu nữa sẽ tới đây,mà bây giờ Thái nữ còn ở trên giường, vậy phải làm sao bây giờ?
Phải nói cái gì đây, thái nữ rõ ràng là đã nổi giận, may là mới vừa rồi là “Cút ra ngoài”,chứ không phải là “Kéo ra ngoài chém”!
“Xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này phía sau truyền tới một thanh âm dễ nghe.
“Mai công tử!” Thất Huyền giống như nhìn thấy cứu tinh, nhất thời thở phào một hơi.
Mai Nhược Thủy đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng lập tức rõ ràng.Nhìn Thất Huyền lúng túng, nhẹ nhàng gật gật đầu nói: “Giao cho ta, ngươi đi xuống đi!”
“Đa tạ Mai công tử.” Thất Huyền cảm kích cười cười, lui xuống.
Mai Nhược Thủy nhìn hai bên một chút, cầm lên một cái khăn đem nhúng vào trong nước lạnh tùy ý vắt khô,tiến lên xốc màng trướng lên, một tay kéo xuống cái chăn làm bằng gấm, đem khăn ướt lạnh lẽo ném lên trên mặt Tô Hàm Tiếu.
“A!” Tô Hàm Tiếu bị nước lạnh quất lên trên mặt,đang buồn ngủ cũng nhanh tỉnh lại bảy phần.
“Cũng không nhìn một chút lúc này là lúc nào rồi!” Mai Nhược Thủy đứng trước giường, một tiếng quát lạnh.
“Còn chưa tới buổi trưa a...” Tô Hàm Tiếu một tiếng ai thán. Trước đây nàng ít nhất cũng phải ngủ thẳng đến khi mặt trời xuống núi mới bằng lòng dậy... Không phải làm Thái nữ sao? Làm sao ngay cả ngủ nướng đều không cho! Tương lai nàng làm Nữ hoàng,Ý chỉ thứ nhất chính là đem Lâm triều đổi thành Muộn triều!
“Một lát nữa bệ hạ sẽ tới, như ngươi vậy... Còn ra thể thống gì!” Mai Nhược Thủy nói, một bên kéo nàng dậy, thuận tay cầm lên quần áo đặt trên giường thay nàng mặt vào.
“Này này này, ngươi đến cùng có thể hay không a!” Tô Hàm Tiếu mặt đen lại,tránh khỏi lôi kéo của hắn, đoạt lại quần áo.
“Xin lỗi, ta chưa từng hầu hạ qua người khác.” Mai Nhược Thủy cứng ngắc mở miệng.
“Thật là...” Tô Hàm Tiếu thở dài, đột nhiên ra tay như điện trói tay hắn để ra sau lưng, thuận thế một cái đem hắn kéo lên trên giường, vươn mình một cái dùng thân thể của mình áp chế lại sự phản kháng của hắn.
“Ngươi! Tô Hàm Tiếu!” Mai Nhược Thủy tức giận đến sắc mặt đỏ bừng,căm tức trừng mắt nhìn nàng.
“Chưa từng hầu hạ người khác?” Tô Hàm Tiếu nhướng lông mày, một bên hạn chế hắn giãy dụa, một tay ngả ngớn nâng cằm hắn lên dọc theo đường cong duyên dáng từ cầm trượt xuống, ngón tay linh xảo(linh hoạt + tinh xảo) mở vạt áo trước ngực hắn ra, sau đó cúi đầu xuống môi để sát vào bên tai của hắn, thanh âm trầm thấp vang lên, “Có muốn hay không ta đến dạy ngươi, Ân?”
Mai Nhược Thủy cả người cứng ngắc, nghe được từ “Ân” cuối cùng âm thanh kéo dài,thân thể không khỏi run lên, mềm yếu lại mấy phần, trên mặt đỏ ửng tràn ra đến mang tai.
“Ha ha ha...” Tô Hàm Tiếu đột nhiên phát ra một trận cười to, dứt khoát buông tay thả hắn ra, ngồi dậy cầm lấy áo khoác thuần thục mặc vào, vuốt thẳng mấy chổ bị nhăn cùng tua rua tô điểm tinh xảo.
“Ngươi nữ nhân này.....!” Mai Nhược Thủy ngồi dậy, nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng là nửa ngày cũng không nói được câu nào.
“Chỉ đùa một chút, không cần phải để ý.” Tô Hàm Tiếu cầm khăn lụa lên rửa mặt, vừa cười vừa nói.
Đùa giỡn Mai Nhược Thủy một phen,tức giận bị kéo ra khỏi giường cũng phai đi không ít.
“Hừ!” Mai Nhược Thủy cố gắng trấn định đứng lên,sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề.
“Nhược Thủy, lại đây giúp ta chải tóc.” Tô Hàm Tiếu ngồi ở trước bàn trang điểm, cầm lên một cây lược ngà voi,đột nhiên mở miệng nói.
“Ta?” Mai Nhược Thủy ngẩn ngơ.
“Ngày hôm qua ta cũng đã giúp ngươi vấn tóc,bây giờ coi như ngươi đáp lễ lại đi.” Tô Hàm Tiếu thản nhiên nói.
Kêu nàng tùy tiện vấn một kiểu tóc đơn giản thì còn được,nhưng mà một lát nữa Nữ hoàng sẽ tới đây, quá tùy tiện là không được,bắt nàng phải vấn ra một kiểu tóc cầu kỳ vẫn là tha nàng đi...
Sắc mặt của Mai Nhược Thủy biến ảo một hồi, lại phát hiện nàng thật sự không có ý tứ gì khác, chỉ là đơn thuần để hắn hỗ trợ nàng chải đầu mà thôi, do dự một lúc, hắn rốt cục đi lên phía trước, tiếp nhận lược ngà voi tinh xảo từ trong tay nàng.
Tóc Tô Hàm Tiếu rất mượt, cho dù là vừa mới rời giường, cũng không có rối một chút nào, lược chải qua lập tức chỉnh tề.
“Muốn vấn thành hình dáng gì?” Mai Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ hỏi.
“Ngươi thấy đẹp là được rồi.” Tô Hàm Tiếu thích ý mở miệng.Kêu nàng nói ra tên một kiểu tóc, nàng đúng là nói không ra nga.
Mai Nhược Thủy suy nghĩ một chút buông lược xuống, hai tay kéo lên một đầu tóc đen, từ từ vấn thành một kiểu tóc Song phi kế đơn giản nhưng không mất phần cao quý, sau đó từ bên trong hộp trang sức tìm kiếm ra một bộ Tử Ngọc trâm, từng cây từng cây xuyên vào cố định tóc lại.
Nhàn nhạt màu tím lóe ra ánh sáng, cùng với bộ cung trang màu tím đậm trên người nàng vừa vặn rất xứng đôi, càng làm phụ trợ thêm cho gương mặt tuyệt sắc của thiếu nữ trong gương.
“Rất đẹp!” Tô Hàm Tiếu hài lòng gật đầu.
Rất đẹp, nhưng cũng sẽ không quá phức tạp, không làm ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày.Chọn vật trang sức cũng rất thanh nhã, rất hợp tâm ý của nàng.
“Ngươi cao hứng là tốt rồi.” Mai Nhược Thủy lạnh nhạt nói.
“Còn nói chưa từng hầu hạ qua người khác?” Tô Hàm Tiếu nhìn thấy dáng dấp của hắn, lại không nhịn được muốn trêu ghẹo hắn,muốn từ trên người hắn nhìn thêm nhiều vẻ mặt đặc sắc khác, mặt tươi cười nói, “Ta xem thủ pháp vì nữ tử vấn tóc của ngươi rất là nhuần nhuyễn nga~!”
“Được tiện nghi còn làm ra vẻ!” Mai Nhược Thủy trừng mắt nhìn nàng, không tiếp tục để ý đến nàng trực tiếp đi ra ngoài.
Trên bàn đặt một cái hộp đựng thức ăn làm bằng trúc lam rất tinh xảo, là Thất Huyền mang vào.
Mai Nhược Thủy mở ra nắp ra, đem từng loại thức ăn bên trong bày ra.
Bạc hà cao trắng như tuyết,Hoa hồng bính màu hồng, Sủi cảo tôm tân lục phỉ thúy, Bí đỏ hầm vàng óng ánh, bốn loại điểm tâm hương vị khác nhau, màu sắc mê người, khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn ngay. Trúc lam tầng thứ hai là một thố cháo nhỏ nóng hổi, phối hợp với mấy đĩa điểm tâm càng thêm hấp dẫn, còn có thêm một bộ bát đũa. Mà tầng cuối cùng là một bình trà Xuân thanh cùng hai ly trà.( Edit: cuộc đời ta hận nhất là edit tới khúc có đồ ăn =.= mặc dù đồ ăn rất là mê người)
“Thơm quá!” Tô Hàm Tiếu nói.
“Động tác mau lên một chút, bệ hạ đã tan triều rồi!” Mai Nhược Thủy quay đầu lại nói.
“Biết rồi.” Tô Hàm Tiếu miễn cưỡng đáp một tiếng, ngồi xuống.
Rất hiểu ý Tô Hàm Tiếu, Mai Nhược Thủy đem bát cháo nhỏ đến trước mặt nàng.
“Ngươi không ăn sao?” Tô Hàm Tiếu uống một hớp cháo, thuận miệng hỏi.
“Đã sớm ăn xong, cũng không nhìn một chút giờ này là giờ nào.” Mai Nhược Thủy tức giận nói.
“Một người ăn cơm quá tẻ nhạt.” Tô Hàm Tiếu đặt bát xuống, cầm lấy một khối bạc hà cao, liền nhét vào trong miệng hắn.
“Ô...” Mai Nhược Thủy không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, động tác của nàng lại cực nhanh, nhất thời bị nhét đầy miệng bánh ngọt, phun ra cũng không được, nuốt xuống cũng không xong.
“Ăn thật ngon nha.” Tô Hàm Tiếu cười đến không tim không phổi.
“Nữ hoàng giá lâm ~” đang lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm thông báo.
“Ô... Khụ khụ...” Mai Nhược Thủy dưới sự kinh hãi, sang khí quản ho khan một trận.
“Nhược Thủy! Không có sao chứ!” Tô Hàm Tiếu bật dậy, luống cuống tay chân rót một ly trà, đưa đến bên môi hắn.
“Ta... Khụ khụ...” Mai Nhược Thủy ho khan đến mặt đỏ ửng.
“Nhanh, mau uống nước vào.” Tô Hàm Tiếu một bên vỗ lưng thuận khí cho hắn, một bên nói.
Bên trong hỗn loạn tưng bừng, Phượng bào màu đỏ vàng của Nữ hoàng đã thoáng hiện ra ở trước cửa, lập tức nghi ngờ hỏi: “ Các ngươi đang làm cái gì đó?”
Tác giả :
Thanh Yên Mặc Thủy