Tuyệt Sắc Nữ Thần
Chương 3: Thanh Như
- “ Năm phút??”
Nguyễn Tôn Chỉ hỏi lại, tên nhóc này hôm nay uống lộn thuốc à, mạnh miệng như thế cơ à! Nguyễn Tôn Chỉ liền hô lớn:
- “ Anh em thành toàn cho nó, tất cả cùng lên!”
Gần ba mươi tên mặc vest đen nghe theo khẩu hiệu liền lao lên, dùng hết sức vung gậy vào người Trần Phong. Trần Phong cũng chả muốn nói nhiều, nhờ vào một ít lực lượng trở lại nhanh nhẹn tránh hết các đòn tấn công của đối phương.
Nguyễn Tôn Chỉ há hốc mồm đứng phía sau, thằng này từ khi nào lại nhanh như thế. Trần Phong vẫn tiếp tục buổi biểu diễn của mình, hắn dùng cây gậy lần lượt đánh vào các chi của bọn giang hồ, một lực cực mạnh không có chút nhân từ.
Vài phút sau, cả bọn gần ba mươi người đều nằm gục dưới sàn, vẻ mặt đau đớn tột độ. Trần Phong khẽ phủi bụi trên cổ áo, bước nhẹ tới trước mặt tên Nguyễn Tôn Chỉ đang run rẩy lẩy con nhà bà bẩy, tay giơ khúc gỗ thật cao, Nguyễn Tôn Chỉ đột nhiên quỳ xuống ôm lấy chân hắn rối rít:
- “ Đại ca tha em, từ nay em không dám làm bừa nữa, đại ca muốn tiền em liền cho tiền!Muốn bao nhiêu cũng được!”
Đang định đánh cho hắn một phát, Trần Phong liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đây là báo thức lúc trước khi lên đây hắn đặt sẵn tránh hứng thú quá bỏ quên đại mỹ nhân ở trường thao thức. Trần Phong thả cây gỗ xuống, bước ra bên ngoài không quên nói một câu:
- “ Nếu để tao nhìn thấy mặt mày lần nữa, thì cái tên mày sẽ được khắc ở khu nghĩa trang!”
Dứt lời liền nhảy khỏi tầng, Nguyễn Tôn Chỉ ngã bệt xuống đất, khẽ nói:
- “ Thằng này uống thuốc gì vậy, ta cũng muốn uống!”
Đại Học Cao Mỹ, khoa công nghệ thông tin lớp K,
- “ Trần Phong!”
Một lão già mang kính cầm một bảng danh sách, nhìn xung quanh cả lớp, liền thở dài ngao ngán:
- “ Trần Phong hôm nay lại không đi học nữa à!”
Bỗng nhiên một thân ảnh cao lớn mở cánh của gỗ một cách bạo lực, nói rõ to:
- “ Trần Phong có mặt!”
- “ Em là Trần Phong?”
Vị giáo sư nhìn thanh niên trước mắt liền không tin vào mắt mình, đây là Trần Phong yếu ớt thường xuyên bị ốm đau đây hay sao. Trần Phong chẳng quan tâm câu hỏi của vị giáo sư liền bước vào lớp. Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên hắn, có mấy thanh niên cuối lớp cười khinh bỉ:
- “ Thay đổi được cái mã chứ cái tính đàn bà thì đổi làm sao được!”
Những câu nói bàn tán về hắn, không một chữ nào không lọt vào tai hắn, quả nhiên tiền thần gọi là vô cùng yếu ớt. Hắn cũng chẳng há quán tâm, tia thấy vị đại mỹ nhân lớp trưởng đang ngồi ở bàn ba gần của sổ, hắn liền nhanh chóng bước tới, thấy một thanh niên mặc một bộ quần áo hàng hiệu đang ngồi cố bắt chuyện nhìn là biết rich kid rồi.
Trần Phong khẽ đặt tay lên vai tên thanh niên, nói nhỏ nhẹ:
- “ Bạn này! Bạn có thể nhường chỗ được không? Dường như đại mỹ nhân không ưa lắm thì phải?”
Ầm …. Một tiếng nổ lớn vang trong đầu tất cả mọi người, tên nhóc Trần Phong này hôm nay bị ấm đầu à, sao hôm nay còn trêu chọc người khác mà còn trêu chọc ngay vào Nguyễn Kim đại thiếu gia cơ chứ.
Nguyễn Kim mặt đỏ bừng bừng vì tức giận:
- “ Ta há lại phải nhường chỗ cho ngươi, mẹ ngươi chưa dạy ngươi ra đường phải biết thân biết phận hả? Khôn hồn, Cút!”
- “ Ô! Sao bạn biết mẹ mình chưa dạy cho mình, bạn điều tra nhà mình hả, không biết bạn là kẻ theo dõi biến thái a!”
Có mấy tiếng cười đã vang trong lớp, Nguyễn Kim đứng phắt dậy, quát:
- “ Cười cái đéo gì! Câm miệng hết cho ta, còn ngươi nữa ….”
- “ Bạn đã nhường chỗ thì mình cảm ơn!”
Nhanh như thoắt, Trần Phong liền ngồi vào vị trí của tên Thiếu gia Nguyễn Kim, tên Nguyễn Kim quay ngoắt lại, không ngờ mình vừa mới đứng dậy liền mất vị trí, hét lớn:
- “ Ngươi!”
Vị giáo sư mang kính quay lại thấy tràng cảnh cũng không thốt nên lời, cũng chỉ đành nói:
- “ Nguyễn Kim, ngươi kiếm chỗ ngồi tạm đi!”
Nguyễn Kim hậm hực bước về cuối căn phòng, không quên nói với Trần Phong một câu:
- “ Ngươi chờ đó? Tý nữa tan tiết ta cho ngươi biết tay!”
Trần Phong cầm cuốn sách ném thẳng vào mặt Nguyễn Kim:
- “ Bạn ơi, bạn quên sách này! Ây cha, lỡ tay mất rồi!”
Ầm … lại một suy nghĩ nữa bùng trong não mỗi một người chứng kiến, tên nhóc này chán sống à!
Đại mỹ nhân lớp trưởng khẽ kéo tay áo hắn:
- “ Trần Phong, ngươi làm vậy có chút quá đáng a!”
- “ Ặc! Mỹ nhân à, sao nàng nói đỡ cho hắn ta vậy, em làm vậy lòng anh đau lắm a!”
- “ Ngươi!”
Lớp trưởng đại mỹ nhân đỏ mặt ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống, Trần Phong cười cười, khẽ hỏi:
- “ Lớp trưởng, người tên gì vậy, ta quên mất rồi!”
- “ Thanh Như!”
Thật sự hắn vẫn nhớ tên lớp trưởng chỉ là tìm kiếm cách bắt chuyện với nàng thôi. Nguyễn Kim ngồi đằng sau nhìn hai người Trần Phong nói chuyện ui vẻ, với lại Thanh Như cũng ngồi vui cười với tên kia điều này làm hắn vô cùng khó chịu, khẽ nói:
- “ Cứ chờ xem, thằng chó này!”
Nguyễn Tôn Chỉ hỏi lại, tên nhóc này hôm nay uống lộn thuốc à, mạnh miệng như thế cơ à! Nguyễn Tôn Chỉ liền hô lớn:
- “ Anh em thành toàn cho nó, tất cả cùng lên!”
Gần ba mươi tên mặc vest đen nghe theo khẩu hiệu liền lao lên, dùng hết sức vung gậy vào người Trần Phong. Trần Phong cũng chả muốn nói nhiều, nhờ vào một ít lực lượng trở lại nhanh nhẹn tránh hết các đòn tấn công của đối phương.
Nguyễn Tôn Chỉ há hốc mồm đứng phía sau, thằng này từ khi nào lại nhanh như thế. Trần Phong vẫn tiếp tục buổi biểu diễn của mình, hắn dùng cây gậy lần lượt đánh vào các chi của bọn giang hồ, một lực cực mạnh không có chút nhân từ.
Vài phút sau, cả bọn gần ba mươi người đều nằm gục dưới sàn, vẻ mặt đau đớn tột độ. Trần Phong khẽ phủi bụi trên cổ áo, bước nhẹ tới trước mặt tên Nguyễn Tôn Chỉ đang run rẩy lẩy con nhà bà bẩy, tay giơ khúc gỗ thật cao, Nguyễn Tôn Chỉ đột nhiên quỳ xuống ôm lấy chân hắn rối rít:
- “ Đại ca tha em, từ nay em không dám làm bừa nữa, đại ca muốn tiền em liền cho tiền!Muốn bao nhiêu cũng được!”
Đang định đánh cho hắn một phát, Trần Phong liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đây là báo thức lúc trước khi lên đây hắn đặt sẵn tránh hứng thú quá bỏ quên đại mỹ nhân ở trường thao thức. Trần Phong thả cây gỗ xuống, bước ra bên ngoài không quên nói một câu:
- “ Nếu để tao nhìn thấy mặt mày lần nữa, thì cái tên mày sẽ được khắc ở khu nghĩa trang!”
Dứt lời liền nhảy khỏi tầng, Nguyễn Tôn Chỉ ngã bệt xuống đất, khẽ nói:
- “ Thằng này uống thuốc gì vậy, ta cũng muốn uống!”
Đại Học Cao Mỹ, khoa công nghệ thông tin lớp K,
- “ Trần Phong!”
Một lão già mang kính cầm một bảng danh sách, nhìn xung quanh cả lớp, liền thở dài ngao ngán:
- “ Trần Phong hôm nay lại không đi học nữa à!”
Bỗng nhiên một thân ảnh cao lớn mở cánh của gỗ một cách bạo lực, nói rõ to:
- “ Trần Phong có mặt!”
- “ Em là Trần Phong?”
Vị giáo sư nhìn thanh niên trước mắt liền không tin vào mắt mình, đây là Trần Phong yếu ớt thường xuyên bị ốm đau đây hay sao. Trần Phong chẳng quan tâm câu hỏi của vị giáo sư liền bước vào lớp. Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên hắn, có mấy thanh niên cuối lớp cười khinh bỉ:
- “ Thay đổi được cái mã chứ cái tính đàn bà thì đổi làm sao được!”
Những câu nói bàn tán về hắn, không một chữ nào không lọt vào tai hắn, quả nhiên tiền thần gọi là vô cùng yếu ớt. Hắn cũng chẳng há quán tâm, tia thấy vị đại mỹ nhân lớp trưởng đang ngồi ở bàn ba gần của sổ, hắn liền nhanh chóng bước tới, thấy một thanh niên mặc một bộ quần áo hàng hiệu đang ngồi cố bắt chuyện nhìn là biết rich kid rồi.
Trần Phong khẽ đặt tay lên vai tên thanh niên, nói nhỏ nhẹ:
- “ Bạn này! Bạn có thể nhường chỗ được không? Dường như đại mỹ nhân không ưa lắm thì phải?”
Ầm …. Một tiếng nổ lớn vang trong đầu tất cả mọi người, tên nhóc Trần Phong này hôm nay bị ấm đầu à, sao hôm nay còn trêu chọc người khác mà còn trêu chọc ngay vào Nguyễn Kim đại thiếu gia cơ chứ.
Nguyễn Kim mặt đỏ bừng bừng vì tức giận:
- “ Ta há lại phải nhường chỗ cho ngươi, mẹ ngươi chưa dạy ngươi ra đường phải biết thân biết phận hả? Khôn hồn, Cút!”
- “ Ô! Sao bạn biết mẹ mình chưa dạy cho mình, bạn điều tra nhà mình hả, không biết bạn là kẻ theo dõi biến thái a!”
Có mấy tiếng cười đã vang trong lớp, Nguyễn Kim đứng phắt dậy, quát:
- “ Cười cái đéo gì! Câm miệng hết cho ta, còn ngươi nữa ….”
- “ Bạn đã nhường chỗ thì mình cảm ơn!”
Nhanh như thoắt, Trần Phong liền ngồi vào vị trí của tên Thiếu gia Nguyễn Kim, tên Nguyễn Kim quay ngoắt lại, không ngờ mình vừa mới đứng dậy liền mất vị trí, hét lớn:
- “ Ngươi!”
Vị giáo sư mang kính quay lại thấy tràng cảnh cũng không thốt nên lời, cũng chỉ đành nói:
- “ Nguyễn Kim, ngươi kiếm chỗ ngồi tạm đi!”
Nguyễn Kim hậm hực bước về cuối căn phòng, không quên nói với Trần Phong một câu:
- “ Ngươi chờ đó? Tý nữa tan tiết ta cho ngươi biết tay!”
Trần Phong cầm cuốn sách ném thẳng vào mặt Nguyễn Kim:
- “ Bạn ơi, bạn quên sách này! Ây cha, lỡ tay mất rồi!”
Ầm … lại một suy nghĩ nữa bùng trong não mỗi một người chứng kiến, tên nhóc này chán sống à!
Đại mỹ nhân lớp trưởng khẽ kéo tay áo hắn:
- “ Trần Phong, ngươi làm vậy có chút quá đáng a!”
- “ Ặc! Mỹ nhân à, sao nàng nói đỡ cho hắn ta vậy, em làm vậy lòng anh đau lắm a!”
- “ Ngươi!”
Lớp trưởng đại mỹ nhân đỏ mặt ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống, Trần Phong cười cười, khẽ hỏi:
- “ Lớp trưởng, người tên gì vậy, ta quên mất rồi!”
- “ Thanh Như!”
Thật sự hắn vẫn nhớ tên lớp trưởng chỉ là tìm kiếm cách bắt chuyện với nàng thôi. Nguyễn Kim ngồi đằng sau nhìn hai người Trần Phong nói chuyện ui vẻ, với lại Thanh Như cũng ngồi vui cười với tên kia điều này làm hắn vô cùng khó chịu, khẽ nói:
- “ Cứ chờ xem, thằng chó này!”
Tác giả :
Tu Lão Từ