Tuyệt Sắc Nguyên Tố Sư: Tiểu Dã Phi Của Tà Vương
Chương 3: Chết, cũng không đáng sợ
Thất Sát trùng sinh trở thành tam tiểu thư phế vật của phủ Thừa tướng ở nước Bắc Vực, vị tiểu thư này bị nhị tỷ độc ác của nàng ta hại chết.
Mà khi phụ thân của nàng ta biết nàng bị độc d[[dlqd hại, chỉ nói một câu, vứt bãi tha ma.
Ha ha, đây chính là phụ thân, bởi vì nàng trời sinh phế vật, nên không thương yêu, như dép cũ bị bỏ quên, cho dù chết rồi cũng không cho một nấm mồ.
Ở Phương gia, từ trên xuống dưới, không có ai không tàn nhẫn sao?
Từ hôm nay trở đi, Thất Sát nàng sẽ trở thành Phương Tử Khâm, bất quá không còn là tiểu thư phế vật nữa.
Lặng yên không một tiếng động đứng trước cửa phủ Thừa tướng, nhìn cửa lớn đóng chặt, hai gã sai vặt canh cửa đang ngủ gật, cúi đầu nhìn tay nhỏ gầy như cây tre.
Phế vật sao? Cho dù hiện tại thân thể mảnh mai, không có nguyên khí, nhưng muốn giết hai gã sai vặt này, vẫn dễ như trở bàn tay.
Con mắt lành lạnh, bỗng nhiên sát khí phân tán ra, một mị ảnh lóe qua, tay nhỏ tinh tế, đã chặn lại cổ của một người, răng rắc một tiếng, giải quyết xong.
Một người khác bị động tĩnh đánh thức, mới vừa mở mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền bị Phương Tử Khâm bay nhanh đến vặn gãy cổ.
Mắt lạnh nhìn xuống hai gã sai vặt chết không nhắm mắt, môi mỏng nhẹ câu, hai hạ nhân đê tiện này, bình thường không ít lần khi dễ bản tôn, ngày hôm nay lúc Thúy Hồng khiêng nàng đi, hai người này còn nói, rốt cục phế vật này đã chết rồi.
Xem thường mạng của nàng, vậy đừng trách nàng muốn mạng các ngươi trước.
Giết người không tiếng động, là đại biểu cái gì?
Tử vong!
Lẻn vào phủ Thừa tướng, theo ký ức đi thẳng tới Mai Viên.
Nơi này là nơi ở của nhị tỷ sinh sớm hơn nàng nửa giờ, cho rằng nàng chết rồi, cho nên vô tư sao?
Phương Duyệt, thiếu nữ thiên tài Bắc Vực quốc, mới có mười lăm tuổi, đã tu luyện tới đấu sư ba sao, cho nên nàng muốn ẩn thân đi vào một chiêu giết chết nàng ta, là chuyện không thể.
Dù sao bây giờ nàng còn quá yếu, nếu là thân thủ kiếp trước, chính là trong nháy mắt giết chết hai gã sai vặt lúc nãy, mà không phải là chia ra.
Còn nữa, bây giờ giết Phương Duyệt, lợi cho nàng ta quá rồi.
Chết, cũng không đáng sợ, bất quá trong nháy mắt chuyện đáng sợ chính là, tinh thần dằn vặt, cả đời sống trong tâm ma.
Nàng bây giờ, bất quá là dùng thủ đoạn sát thủ giết Thúy Hồng và hai gã sai vặt, cơ thể trùng sinh còn chưa có sức lực chống lại, muốn giết Phương Duyệt là chuyện không thể.
Ngẩng đầu nhìn thấy tỳ nữ gác đêm ngoài hành lang, môi mỏng nhẹ câu, giết không được nàng, vậy sẽ tìm điểm yếu của nàng ta trước.
Tỳ nữ gác đêm đột nhiên rùng mình một cái, liếc nhìn sắc trời, lúc này trời nóng như thế sao lại có cảm giác khí lạnh dồn ép, thực sự là gặp quỷ, không phải là tam tiểu thư...
Nghĩ như thế, tỳ nữ rùng mình một cái, kéo quần áo sát người, hận không thể vào trong phòng, trốn đi.
Nhưng một mị ảnh lóe qua, ả còn chưa hô được tiếng nào, liền bị người ta bóp chặt cổ lại.
Phương Tử Khâm khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhỏ bằng bàn tay, cười quỷ dị.
Tỳ nữ nhìn nàng, con ngươi bỗng trợn to, ả nhìn thấy tam tiểu thư, ma!
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của ả, Phương Tử Khâm thoả mãn vặn gãy cổ ả, buông tay ra, để cơ thể ả chậm rãi trượt xuống, lúc này mới xoay người rời đi.
“Đi ra.” Khi trở lại sân nhỏ, Phương Tử Khâm đột nhiên quát lạnh một tiếng, đề phòng nhìn xung quanh.
Mới vừa hô xong, một người đi ra từ chỗ tối, đứng thẳng trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
“Ngươi theo ta làm cái gì?” Phương Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mắt, không khỏi có chút kinh diễm.
Mà khi phụ thân của nàng ta biết nàng bị độc d[[dlqd hại, chỉ nói một câu, vứt bãi tha ma.
Ha ha, đây chính là phụ thân, bởi vì nàng trời sinh phế vật, nên không thương yêu, như dép cũ bị bỏ quên, cho dù chết rồi cũng không cho một nấm mồ.
Ở Phương gia, từ trên xuống dưới, không có ai không tàn nhẫn sao?
Từ hôm nay trở đi, Thất Sát nàng sẽ trở thành Phương Tử Khâm, bất quá không còn là tiểu thư phế vật nữa.
Lặng yên không một tiếng động đứng trước cửa phủ Thừa tướng, nhìn cửa lớn đóng chặt, hai gã sai vặt canh cửa đang ngủ gật, cúi đầu nhìn tay nhỏ gầy như cây tre.
Phế vật sao? Cho dù hiện tại thân thể mảnh mai, không có nguyên khí, nhưng muốn giết hai gã sai vặt này, vẫn dễ như trở bàn tay.
Con mắt lành lạnh, bỗng nhiên sát khí phân tán ra, một mị ảnh lóe qua, tay nhỏ tinh tế, đã chặn lại cổ của một người, răng rắc một tiếng, giải quyết xong.
Một người khác bị động tĩnh đánh thức, mới vừa mở mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền bị Phương Tử Khâm bay nhanh đến vặn gãy cổ.
Mắt lạnh nhìn xuống hai gã sai vặt chết không nhắm mắt, môi mỏng nhẹ câu, hai hạ nhân đê tiện này, bình thường không ít lần khi dễ bản tôn, ngày hôm nay lúc Thúy Hồng khiêng nàng đi, hai người này còn nói, rốt cục phế vật này đã chết rồi.
Xem thường mạng của nàng, vậy đừng trách nàng muốn mạng các ngươi trước.
Giết người không tiếng động, là đại biểu cái gì?
Tử vong!
Lẻn vào phủ Thừa tướng, theo ký ức đi thẳng tới Mai Viên.
Nơi này là nơi ở của nhị tỷ sinh sớm hơn nàng nửa giờ, cho rằng nàng chết rồi, cho nên vô tư sao?
Phương Duyệt, thiếu nữ thiên tài Bắc Vực quốc, mới có mười lăm tuổi, đã tu luyện tới đấu sư ba sao, cho nên nàng muốn ẩn thân đi vào một chiêu giết chết nàng ta, là chuyện không thể.
Dù sao bây giờ nàng còn quá yếu, nếu là thân thủ kiếp trước, chính là trong nháy mắt giết chết hai gã sai vặt lúc nãy, mà không phải là chia ra.
Còn nữa, bây giờ giết Phương Duyệt, lợi cho nàng ta quá rồi.
Chết, cũng không đáng sợ, bất quá trong nháy mắt chuyện đáng sợ chính là, tinh thần dằn vặt, cả đời sống trong tâm ma.
Nàng bây giờ, bất quá là dùng thủ đoạn sát thủ giết Thúy Hồng và hai gã sai vặt, cơ thể trùng sinh còn chưa có sức lực chống lại, muốn giết Phương Duyệt là chuyện không thể.
Ngẩng đầu nhìn thấy tỳ nữ gác đêm ngoài hành lang, môi mỏng nhẹ câu, giết không được nàng, vậy sẽ tìm điểm yếu của nàng ta trước.
Tỳ nữ gác đêm đột nhiên rùng mình một cái, liếc nhìn sắc trời, lúc này trời nóng như thế sao lại có cảm giác khí lạnh dồn ép, thực sự là gặp quỷ, không phải là tam tiểu thư...
Nghĩ như thế, tỳ nữ rùng mình một cái, kéo quần áo sát người, hận không thể vào trong phòng, trốn đi.
Nhưng một mị ảnh lóe qua, ả còn chưa hô được tiếng nào, liền bị người ta bóp chặt cổ lại.
Phương Tử Khâm khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhỏ bằng bàn tay, cười quỷ dị.
Tỳ nữ nhìn nàng, con ngươi bỗng trợn to, ả nhìn thấy tam tiểu thư, ma!
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của ả, Phương Tử Khâm thoả mãn vặn gãy cổ ả, buông tay ra, để cơ thể ả chậm rãi trượt xuống, lúc này mới xoay người rời đi.
“Đi ra.” Khi trở lại sân nhỏ, Phương Tử Khâm đột nhiên quát lạnh một tiếng, đề phòng nhìn xung quanh.
Mới vừa hô xong, một người đi ra từ chỗ tối, đứng thẳng trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
“Ngươi theo ta làm cái gì?” Phương Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mắt, không khỏi có chút kinh diễm.
Tác giả :
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài