Tuyệt Sắc Đan Tôn
Chương 23 Đột Phá
Phượng Nguyệt Hi nghe vậy sắc mặt khẽ biến, một tia ủy khuất liền biến mất thay vào đó là một tầng kiên định. Nàng khoanh chân ngồi xuống, hai tay lồng vào nhau tạo thành một thủ ấn trước người, tĩnh tâm, hai mắt nhắm lại, bắt đầu luyện hóa hai cỗ năng lượng nóng lạnh trong cơ thể. Sau một lát, hai mắt Phượng Nguyệt Hi nhắm nghiền, hô hấp trở nên vững vàng.
Linh khí xung quanh đã sớm kết thành tầng sương mỏng, chậm rãi bao phủ cơ thể Phượng Nguyệt Hi, cảm giác linh khí nồng đậm thật huyền diệu.
Nhìn linh khí không ngừng bị Phượng Nguyệt Hi vận chuyển, Tần Hỏa khó khăn lộ ra vẻ kinh hãi.
“Hỗn độn thể quả là danh bất hư truyền, nếu không chết yểu chỉ sợ nha đầu này sớm muộn cũng có ngày tu ra cảnh giới kia.”
Theo thời gian trôi qua, ước chừng một canh giờ sau, linh khí quanh thân Phượng Nguyệt Hi nồng đậm đến mức che kín cả cơ thể. Sương mù bám vào cơ thể, làm da nàng phát ra ánh sáng như bạch ngọc.
Trong cơ thể Phượng Nguyệt Hi lúc này, nàng cảm nhận được đan điền của mình như một khối cầu được thổi đầy khí mà bành trướng, đồng thời một dòng khí ôn hòa không ngừng chảy trong đầu.
Phượng Nguyệt Hi có chút khẩn trương, tiếp tục ngưng khí, điều hòa linh khí trong người. Trong cơ thể, khí ở đan điền cùng năng lượng trong đại não đang tiếp tục được giữ vững và gia tăng. Sau đó tiếp tục chuyển hóa thành năng lượng, theo các đường kinh mạch thẩm thấu vào da thịt giúp nàng rèn luyện cốt cách của cơ thể. Điều này làm cho Phượng Nguyệt Hi cảm thấy cực kì khoan khoái.
Chuẩn bị đột phá rồi.
Phượng Nguyệt Hi khó nén được một tia kinh hỉ, thực lực tăng cao đồng nghĩa với việc trở thành cường giả càng gần thêm một đoạn, nếu có thực lực nàng cũng không sợ có người có thể làm khó được mình. Phải biết bất kể kiếp trước hay kiếp này, thực lực đều là thứ quan trọng nhất, nếu kiếp trước thực lực chính là quyền lực cùng tiền tài thì kiếp này thực lực chính là sức mạnh, người nào nắm đấm to hơn thì người đó thắng.
Chỉ là nàng thật không ngờ đến chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi vậy mà nàng có thể từ võ đồ sơ giai đột phá võ đồ trung giai, trong khi người thường ít nhất cũng phải mất đến nửa năm, thậm chí trong một tháng từ võ đồ sơ giai lên võ đồ trung giai đã được coi là thiên tài.
Cho dù bên trong Hắc Tháp linh khí so với bên ngoài nồng đậm hơn rất nhiều, thế nhưng tiến bộ nhanh như vậy cũng là tuyệt đối kinh người rồi.
Thời gian trôi qua, đan điền như được một dòng nước ấm rót đầy, dòng nước chia thành hai thái cực không ngừng di chuyển bên trong, trong chớp mắt cả hai hòa thành một. Sau đó, Phượng Nguyệt Hi cảm thấy một trận thư sướng, dường như cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều lần.
“Đột phá rồi sao?”
Tần Hỏa lộ ra vẻ kinh ngạc, còn tưởng với tư chất của nha đầu ít nhất cũng phải mất đến một ngày mới có thể đột phá ai ngờ mới chỉ vài canh giờ đã có thể thuận lợi tiến vào võ đồ trung giai… Tốc độ này thật sự quá dọa người.
Tần Hỏa, ta đột phá rồi!
Tần Hỏa nhếch miệng cười một tiếng: “Không tồi, chỉ là ngươi đừng vội cao hứng, mới có vỗ đồ trung giai ta cũng lười để ý.”
Phượng Nguyệt Hi nghe vậy, không phục đáp trả.
Bây giờ thực lực ta chưa đủ nhưng tương lai ta nhất định sẽ trở thành cường giả, thậm chí sẽ đạt đến cảnh giới võ thần trong truyền thuyết.
Người có hỗn độn thể xác thực có vốn liếng cao ngạo của riêng mình.
Tần Hỏa trầm ngâm, thật lâu sau mới mở miệng.
“Vậy sao, không biết ta phải chờ đến bao lâu đây.”
Phượng Nguyệt Hi mặc kệ hắn, sau đó rời khỏi Hắc Tháp.
Chỉ là trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn về phía vườn linh dược trước mặt, trong lòng có một tia hụt hẫng nhưng rất nhanh liền bị dập tắt, dù sao nơi đây dù sớm hay muộn cũng đều là của nàng, đợi khi đủ thực lực rồi quay lại cũng không muộn.
Rầm, rầm, rầm...
Phượng Nguyệt Hi vừa ra khỏi Hắc Tháp, liền nghe thấy thanh âm gõ cửa, hơn nữa thanh âm vô cùng lớn, chỉ sợ người đến không hề có thiện chí.
“Tiểu Trân muội đừng gõ cửa nữa.”
“Tỷ, không gõ cửa thì làm sao Tam muội nghe thấy.”
Phượng Ngọc Trân vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra, chỉ thấy trước mặt tam muội trên mặt mang theo một tấm lụa trắng, để lộ ra hai con ngươi xinh đẹp.
“Tam muội ngươi làm gì lâu như vậy, hại chúng ta đứng chờ đây thật lâu.”
Phượng Nguyệt Hi nhíu mi, bên trong phượng mâu hiện lên một tia sắc bén, lập tức nở nụ cười.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, nàng rất nhanh liền đoán được thân phận của bọn họ.
Hai người này không ai khác chính là Nhị tiểu thư cùng Đại tiểu thư của Phượng gia. Nhưng hai người lại không phải thân sinh tỷ muội của nàng, mà là nữ nhi của Phượng Khả Nam, cùng với phụ thân nàng chính là hai huynh đệ ruột.
Người lên tiếng chất vấn là Nhị tỷ của nàng Phượng Nguyệt Trân, thoạt nhìn chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, một thân y phục hồng phấn, ngũ quan tinh xảo hài hòa xem ra bộ dáng vô cùng xinh đẹp. Chỉ là mâu quang lóe ra không ngừng không khỏi khiến người đối diện sinh ra một tia bất mãn.
Linh khí xung quanh đã sớm kết thành tầng sương mỏng, chậm rãi bao phủ cơ thể Phượng Nguyệt Hi, cảm giác linh khí nồng đậm thật huyền diệu.
Nhìn linh khí không ngừng bị Phượng Nguyệt Hi vận chuyển, Tần Hỏa khó khăn lộ ra vẻ kinh hãi.
“Hỗn độn thể quả là danh bất hư truyền, nếu không chết yểu chỉ sợ nha đầu này sớm muộn cũng có ngày tu ra cảnh giới kia.”
Theo thời gian trôi qua, ước chừng một canh giờ sau, linh khí quanh thân Phượng Nguyệt Hi nồng đậm đến mức che kín cả cơ thể. Sương mù bám vào cơ thể, làm da nàng phát ra ánh sáng như bạch ngọc.
Trong cơ thể Phượng Nguyệt Hi lúc này, nàng cảm nhận được đan điền của mình như một khối cầu được thổi đầy khí mà bành trướng, đồng thời một dòng khí ôn hòa không ngừng chảy trong đầu.
Phượng Nguyệt Hi có chút khẩn trương, tiếp tục ngưng khí, điều hòa linh khí trong người. Trong cơ thể, khí ở đan điền cùng năng lượng trong đại não đang tiếp tục được giữ vững và gia tăng. Sau đó tiếp tục chuyển hóa thành năng lượng, theo các đường kinh mạch thẩm thấu vào da thịt giúp nàng rèn luyện cốt cách của cơ thể. Điều này làm cho Phượng Nguyệt Hi cảm thấy cực kì khoan khoái.
Chuẩn bị đột phá rồi.
Phượng Nguyệt Hi khó nén được một tia kinh hỉ, thực lực tăng cao đồng nghĩa với việc trở thành cường giả càng gần thêm một đoạn, nếu có thực lực nàng cũng không sợ có người có thể làm khó được mình. Phải biết bất kể kiếp trước hay kiếp này, thực lực đều là thứ quan trọng nhất, nếu kiếp trước thực lực chính là quyền lực cùng tiền tài thì kiếp này thực lực chính là sức mạnh, người nào nắm đấm to hơn thì người đó thắng.
Chỉ là nàng thật không ngờ đến chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi vậy mà nàng có thể từ võ đồ sơ giai đột phá võ đồ trung giai, trong khi người thường ít nhất cũng phải mất đến nửa năm, thậm chí trong một tháng từ võ đồ sơ giai lên võ đồ trung giai đã được coi là thiên tài.
Cho dù bên trong Hắc Tháp linh khí so với bên ngoài nồng đậm hơn rất nhiều, thế nhưng tiến bộ nhanh như vậy cũng là tuyệt đối kinh người rồi.
Thời gian trôi qua, đan điền như được một dòng nước ấm rót đầy, dòng nước chia thành hai thái cực không ngừng di chuyển bên trong, trong chớp mắt cả hai hòa thành một. Sau đó, Phượng Nguyệt Hi cảm thấy một trận thư sướng, dường như cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều lần.
“Đột phá rồi sao?”
Tần Hỏa lộ ra vẻ kinh ngạc, còn tưởng với tư chất của nha đầu ít nhất cũng phải mất đến một ngày mới có thể đột phá ai ngờ mới chỉ vài canh giờ đã có thể thuận lợi tiến vào võ đồ trung giai… Tốc độ này thật sự quá dọa người.
Tần Hỏa, ta đột phá rồi!
Tần Hỏa nhếch miệng cười một tiếng: “Không tồi, chỉ là ngươi đừng vội cao hứng, mới có vỗ đồ trung giai ta cũng lười để ý.”
Phượng Nguyệt Hi nghe vậy, không phục đáp trả.
Bây giờ thực lực ta chưa đủ nhưng tương lai ta nhất định sẽ trở thành cường giả, thậm chí sẽ đạt đến cảnh giới võ thần trong truyền thuyết.
Người có hỗn độn thể xác thực có vốn liếng cao ngạo của riêng mình.
Tần Hỏa trầm ngâm, thật lâu sau mới mở miệng.
“Vậy sao, không biết ta phải chờ đến bao lâu đây.”
Phượng Nguyệt Hi mặc kệ hắn, sau đó rời khỏi Hắc Tháp.
Chỉ là trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn về phía vườn linh dược trước mặt, trong lòng có một tia hụt hẫng nhưng rất nhanh liền bị dập tắt, dù sao nơi đây dù sớm hay muộn cũng đều là của nàng, đợi khi đủ thực lực rồi quay lại cũng không muộn.
Rầm, rầm, rầm...
Phượng Nguyệt Hi vừa ra khỏi Hắc Tháp, liền nghe thấy thanh âm gõ cửa, hơn nữa thanh âm vô cùng lớn, chỉ sợ người đến không hề có thiện chí.
“Tiểu Trân muội đừng gõ cửa nữa.”
“Tỷ, không gõ cửa thì làm sao Tam muội nghe thấy.”
Phượng Ngọc Trân vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra, chỉ thấy trước mặt tam muội trên mặt mang theo một tấm lụa trắng, để lộ ra hai con ngươi xinh đẹp.
“Tam muội ngươi làm gì lâu như vậy, hại chúng ta đứng chờ đây thật lâu.”
Phượng Nguyệt Hi nhíu mi, bên trong phượng mâu hiện lên một tia sắc bén, lập tức nở nụ cười.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, nàng rất nhanh liền đoán được thân phận của bọn họ.
Hai người này không ai khác chính là Nhị tiểu thư cùng Đại tiểu thư của Phượng gia. Nhưng hai người lại không phải thân sinh tỷ muội của nàng, mà là nữ nhi của Phượng Khả Nam, cùng với phụ thân nàng chính là hai huynh đệ ruột.
Người lên tiếng chất vấn là Nhị tỷ của nàng Phượng Nguyệt Trân, thoạt nhìn chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, một thân y phục hồng phấn, ngũ quan tinh xảo hài hòa xem ra bộ dáng vô cùng xinh đẹp. Chỉ là mâu quang lóe ra không ngừng không khỏi khiến người đối diện sinh ra một tia bất mãn.
Tác giả :
Hàn Thiên Mặc