Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 88: Đan hội
Hội trường đan hội, nhóm thí sinh dự thi cùng thế lực của bọn họ đều đi vào giữa sân, toàn bộ hội trường ầm ĩ náo nhiệt.
Lúc này, trên hàng ghế trọng tài, một lão giả mặc hồng y mỉm cười vuốt ve chòm râu, ánh mắt nhìn về phía những khuôn mặt trẻ tuổi phía dưới.
“Thật hoài niệm a, trước kia chúng ta cũng từng tham gia đại hội náo nhiệt như thế, ha ha, hiện tại chúng ta đã già rồi, kế tiếp chính là thiên hạ của người trẻ tuổi.”
Lão giả áo vàng liếc nhìn lão giả áo hồng, cười ha hả nói: “Hỏa lão, ta nhớ rõ năm ấy quán quân đại hội hẳn là lão nhân Vô Ngu kia, ai ngờ trên đường đến hắn xảy ra sự cố, kết quả bị hội trưởng đoạt được, lão nhân này vẫn luôn không cam lòng, từng phát ngôn bừa bãi muốn thu một đồ đệ tốt để vượt qua tôn tử của hội trưởng, cũng không biết tìm nhiều năm như vậy có tìm được đồ đệ tốt hay không.”
Nghe vậy, lão giả được xưng là hỏa lão nở nụ cười: “Cũng chính vì việc này, Vô Ngu không cam lòng cho nên cuối cùng không gia nhập đan hội cùng chúng ta mà làm thủ tịch đan dược sư của một môn phái, bất quá nếu được Vô Ngu nhìn trúng, đồ nhi kia nhất định có thiên phú siêu phàm, lão nhân kia luôn luôn mắt cao hơn đầu, hơn nữa nếu không tìm được người có thể vượt qua tôn tử của hội trưởng, hắn nhất quyết sẽ không thu đồ đệ.”
“Aiz”, Hà lão than một tiếng, “Nếu lúc ấy Vô Ngu cùng chúng ta gia nhập đan hội thì thật tốt, không nói chuyện khác, mấy năm nay hội trưởng vẫn luôn nhớ hắn, lão nói lúc đó mình thắng là do may mắn, thắng không quang vinh, còn muốn cùng hắn đánh giá lại một phen, có điều bọn hắn đều già rồi, chuyện đánh giá để cho bọn trẻ đi.”
Nghĩ tới chuyện năm đó, hai người nhìn nhau, cùng cười khổ một tiếng.
“Thôi, không nói chuyện đó nữa, không biết đan hội năm nay có gặp được mầm non tốt nào không, nghe nói ngoài Tần Phi Vân của Tần gia còn có Đàm Thanh của Đàm gia đều là thiên tài không tệ.”
Hỏa lão khẽ cười, nói thật, nhìn đến mấy người trẻ tuổi này, hắn lại có ý muốn thu đồ đệ.
“Bất quá, thật ra ta rất mong chờ có một con hắc mã xuất hiện.”
Chỉ có như thế thi đấu mới càng thêm thú vị.
Ai ngờ vừa nói xong, lão giả mặc hắc bào bên cạnh nãy giờ chưa mở miệng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hắc mã? Sao có thể xuất hiện hắc mã gì? Danh hiệu quán quân nhất định là của tôn tử hội trưởng rồi, còn á quân chỉ có thể là Tần Phi Vân của Tần gia, cách đây không lâu Tần Phi Vân này đã đạt cấp địa đan, mới 17 tuổi đã đạt thành tựu như thế, thiên phú cũng chỉ đứng sau tôn tử hội trưởng.”
Hỏa lão cười như không cười nói: “Vậy thì chưa chắc, Tần lão, mọi việc đừng nói quá vẹn toàn thì tốt hơn, phải biết rằng trên đời này còn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
Nói xong lời này, hỏa lão cũng không để ý tới sắc mặt xanh mét của Tần lão, quay đầu nhìn về phía nhóm người trẻ tuổi phía dưới.
“Muội muội, chính là nàng.”
Lúc này, phía trên hội trường, Tần Lạc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt trong đám người, đáy mắt hiện lên một tia căm hận: “Ngày đó chính là nàng phá hỏng xe ngựa của ta, nếu không ta đã sớm đến đây rồi, sao còn bị Thánh nguyệt phu nhân bắt được? Hơn nữa, ngựa của ta cũng chưa chắc đã đâm trúng tiểu nha đầu kia, nếu không phải tại nàng xen vào việc của người khác, làm sao ta lại có kết cục này?”
Hiện tại nhớ tới, cả người Tần Lạc lại đau nhức.
Tần Phi Vân theo ánh mắt Tần Lạc nhìn về phía thiếu nữ cách đó không xa, khuôn mặt tinh xảo trở nên lạnh lẽo.
Nàng biết tính cách ca ca mình, điển hình loại người ỷ thế hiếp người, ỷ vào uy phong Tần gia, trước nay hành sự đều vô pháp vô thiên, nhưng ai bảo hắn là cháu trai duy nhất của Tần gia, từ nhỏ đã bị cha mẹ chiều hư.
Hơn nữa hắn nói chưa chắc đã đâm trúng cũng là lý do thoái thác thôi, chẳng qua, Tần Lạc lại là ca ca của nàng.
“Đại hội lần này do đan hội tổ chức, tuy chúng ta có người trong đan hội nhưng quy định là không được tùy tiện ra tay tổn thương thí sinh dự thi, cho nên khi thi đấu ta sẽ làm khó nàng một chút.”
Một nhân đan trung cấp đan dược sư mà thôi, còn không đáng để nàng đặt vào mắt.
Lúc này, trên hàng ghế trọng tài, một lão giả mặc hồng y mỉm cười vuốt ve chòm râu, ánh mắt nhìn về phía những khuôn mặt trẻ tuổi phía dưới.
“Thật hoài niệm a, trước kia chúng ta cũng từng tham gia đại hội náo nhiệt như thế, ha ha, hiện tại chúng ta đã già rồi, kế tiếp chính là thiên hạ của người trẻ tuổi.”
Lão giả áo vàng liếc nhìn lão giả áo hồng, cười ha hả nói: “Hỏa lão, ta nhớ rõ năm ấy quán quân đại hội hẳn là lão nhân Vô Ngu kia, ai ngờ trên đường đến hắn xảy ra sự cố, kết quả bị hội trưởng đoạt được, lão nhân này vẫn luôn không cam lòng, từng phát ngôn bừa bãi muốn thu một đồ đệ tốt để vượt qua tôn tử của hội trưởng, cũng không biết tìm nhiều năm như vậy có tìm được đồ đệ tốt hay không.”
Nghe vậy, lão giả được xưng là hỏa lão nở nụ cười: “Cũng chính vì việc này, Vô Ngu không cam lòng cho nên cuối cùng không gia nhập đan hội cùng chúng ta mà làm thủ tịch đan dược sư của một môn phái, bất quá nếu được Vô Ngu nhìn trúng, đồ nhi kia nhất định có thiên phú siêu phàm, lão nhân kia luôn luôn mắt cao hơn đầu, hơn nữa nếu không tìm được người có thể vượt qua tôn tử của hội trưởng, hắn nhất quyết sẽ không thu đồ đệ.”
“Aiz”, Hà lão than một tiếng, “Nếu lúc ấy Vô Ngu cùng chúng ta gia nhập đan hội thì thật tốt, không nói chuyện khác, mấy năm nay hội trưởng vẫn luôn nhớ hắn, lão nói lúc đó mình thắng là do may mắn, thắng không quang vinh, còn muốn cùng hắn đánh giá lại một phen, có điều bọn hắn đều già rồi, chuyện đánh giá để cho bọn trẻ đi.”
Nghĩ tới chuyện năm đó, hai người nhìn nhau, cùng cười khổ một tiếng.
“Thôi, không nói chuyện đó nữa, không biết đan hội năm nay có gặp được mầm non tốt nào không, nghe nói ngoài Tần Phi Vân của Tần gia còn có Đàm Thanh của Đàm gia đều là thiên tài không tệ.”
Hỏa lão khẽ cười, nói thật, nhìn đến mấy người trẻ tuổi này, hắn lại có ý muốn thu đồ đệ.
“Bất quá, thật ra ta rất mong chờ có một con hắc mã xuất hiện.”
Chỉ có như thế thi đấu mới càng thêm thú vị.
Ai ngờ vừa nói xong, lão giả mặc hắc bào bên cạnh nãy giờ chưa mở miệng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hắc mã? Sao có thể xuất hiện hắc mã gì? Danh hiệu quán quân nhất định là của tôn tử hội trưởng rồi, còn á quân chỉ có thể là Tần Phi Vân của Tần gia, cách đây không lâu Tần Phi Vân này đã đạt cấp địa đan, mới 17 tuổi đã đạt thành tựu như thế, thiên phú cũng chỉ đứng sau tôn tử hội trưởng.”
Hỏa lão cười như không cười nói: “Vậy thì chưa chắc, Tần lão, mọi việc đừng nói quá vẹn toàn thì tốt hơn, phải biết rằng trên đời này còn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
Nói xong lời này, hỏa lão cũng không để ý tới sắc mặt xanh mét của Tần lão, quay đầu nhìn về phía nhóm người trẻ tuổi phía dưới.
“Muội muội, chính là nàng.”
Lúc này, phía trên hội trường, Tần Lạc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt trong đám người, đáy mắt hiện lên một tia căm hận: “Ngày đó chính là nàng phá hỏng xe ngựa của ta, nếu không ta đã sớm đến đây rồi, sao còn bị Thánh nguyệt phu nhân bắt được? Hơn nữa, ngựa của ta cũng chưa chắc đã đâm trúng tiểu nha đầu kia, nếu không phải tại nàng xen vào việc của người khác, làm sao ta lại có kết cục này?”
Hiện tại nhớ tới, cả người Tần Lạc lại đau nhức.
Tần Phi Vân theo ánh mắt Tần Lạc nhìn về phía thiếu nữ cách đó không xa, khuôn mặt tinh xảo trở nên lạnh lẽo.
Nàng biết tính cách ca ca mình, điển hình loại người ỷ thế hiếp người, ỷ vào uy phong Tần gia, trước nay hành sự đều vô pháp vô thiên, nhưng ai bảo hắn là cháu trai duy nhất của Tần gia, từ nhỏ đã bị cha mẹ chiều hư.
Hơn nữa hắn nói chưa chắc đã đâm trúng cũng là lý do thoái thác thôi, chẳng qua, Tần Lạc lại là ca ca của nàng.
“Đại hội lần này do đan hội tổ chức, tuy chúng ta có người trong đan hội nhưng quy định là không được tùy tiện ra tay tổn thương thí sinh dự thi, cho nên khi thi đấu ta sẽ làm khó nàng một chút.”
Một nhân đan trung cấp đan dược sư mà thôi, còn không đáng để nàng đặt vào mắt.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia