Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 364: Dạ vô trần trở về (7)
Nghe mấy người này nhục nhã Mộ Như Nguyệt, Viêm Tẫn bị Mộ Như Nguyệt ném vào đan thư làm bạn với Tiểu Bạch phẫn nộ rồi, hắn chỉ cảm thấy trong ngực mình như có lửa giận mãnh liệt thiêu đốt, phảng phất như núi lửa phun trào.
Nhưng mà Mộ Như Nguyệt lại rất bình tĩnh, đối mặt với những lời vũ nhục này, sắc mặt nàng vẫn chưa biến hóa gì, đôi mắt đen không hề có chút gợn sóng.
Thật giống như nữ tử mà những người này nói không phải là nàng...
"Triệu Khuynh Tuyết, ngươi cmn muốn chết!" Diêu Vân Thanh xanh mặt, thậm chí còn chửi tục, đáy mắt bắt đầu bùng lên hai ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem ra chuyện mấy ngày trước ngươi đã quên rồi! Tốt, ta sẽ khiến ngươi nhớ lâu một chút!"
Nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, vừa muốn động thủ lại có một thân ảnh lướt qua trước mắt nàng.
Bạc y ưu nhã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Triệu Khuynh Tuyết, trong lúc mọi người còn đang ngây ngốc, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên trong buổi sáng yên tĩnh....
Tử Thiên Cảnh nhấc chân lên, bạc y nhẹ bay trong gió, hắn hung hăng đá về phía ngực Triệu Khuynh Tuyết, thân thể nàng lập tức văng xa mười thước.
"Ai dám vũ nhục nàng, kết cục chỉ có một chữ, chết!"
Thanh âm thiếu niên lộ ra sát khí thâm trầm, trong nháy mắt làm tim đám người cũng run lên....
Hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào nói nàng một chữ, nếu không dù hai tay nhiễm máu tươi hắn cũng muốn giết kẻ đó.
"Tay ngươi bẩn rồi, lau đi."
Nhìn thiếu niên đi về phía mình, Mộ Như Nguyệt cười nhạt, lấy ra một cái khăn đưa cho hắn.
Tử Thiên Cảnh nhìn cái khăn trong tay nàng, đáy mắt có vài phần khao khát: "Ngươi lau giúp ta."
Mộ Như Nguyệt nao nao, gia hỏa này, làm nũng sao? Nhưng không biết vì sao đối với hắn, nàng thật sự không cách nào cự tuyệt, giống như những chuyện này là nàng thua thiệt hắn....
"Được."
Nhìn động tác của nữ tử ôn nhu như thế, trong mắt Tử Thiên Cảnh hiện lên ý cười, ai nói mẫu thân lạnh băng vô tình? Đó chỉ là đối với kẻ địch thôi, còn ngươi thân bên cạnh nàng, trước nay nàng đều ôn nhu như vậy.
"A a a! Ngươi đi chết đi."
Triệu Khuynh Tuyết không biết lấy đâu ra sức lực, từ trên mặt đất bò dậy, giống như phát điên đánh về phía Mộ Như Nguyệt, hai mắt ghen ghét đến đỏ bừng.
Những nữ nhân khác cũng rút vũ khí ra, các nàng đều không quên ý định lúc đầu đến nơi này.
Khiến nữ nhân này không thể câu dẫn Vô Trần sư huynh được nữa, nếu Vô Trần sư huynh biết các nàng thay hắn giải quyết một phiền toái như vậy, không biết sẽ cảm kích cỡ nào.
"Giết nàng, giết nữ nhân vô liêm sỉ này!"
Trong lòng đám nữ tử đã hạ ngoan tâm, thậm chí vứt luôn quy định của học phủ ra sau đầu.
Dù sao cũng chỉ chết một người, chẳng lẽ học phủ sẽ vì một nữ nhân rác rưởi như vậy mà xử phạt nhiều đệ tử võ đường vậy sao?
Một trận gió thổi qua, lục y nhẹ bay, Lâm Nhược Ảnh nâng mắt nhìn những nữ tử nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt lộ ra tia sáng quỷ dị.
"Vô Trần, ngươi sẽ không phiền toái nữa rồi, ta đã nói, vì ngươi, ta nguyện ý làm tất cả."
Dù là biến những người này thành thanh kiếm trong tay nàng, giết nữ nhân vô sỉ này.
Mộ Như Nguyệt tựa như không phát hiện công kích sau lưng, cười khẽ lau ngón tay cho Tử Thiên Cảnh, lau kĩ từng khe hở.
Thời điểm đám nữ tử công kích gần tới Mộ Như Nguyệt, phía sau nàng chợt có một cỗ lực lượng màu tím tản ra, 'oanh' một tiếng, vũ khí nháy mắt nát bét, những người đó còn chưa kịp phản ứng đã văng ra ngoài...
Nhưng mà Mộ Như Nguyệt lại rất bình tĩnh, đối mặt với những lời vũ nhục này, sắc mặt nàng vẫn chưa biến hóa gì, đôi mắt đen không hề có chút gợn sóng.
Thật giống như nữ tử mà những người này nói không phải là nàng...
"Triệu Khuynh Tuyết, ngươi cmn muốn chết!" Diêu Vân Thanh xanh mặt, thậm chí còn chửi tục, đáy mắt bắt đầu bùng lên hai ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem ra chuyện mấy ngày trước ngươi đã quên rồi! Tốt, ta sẽ khiến ngươi nhớ lâu một chút!"
Nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, vừa muốn động thủ lại có một thân ảnh lướt qua trước mắt nàng.
Bạc y ưu nhã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Triệu Khuynh Tuyết, trong lúc mọi người còn đang ngây ngốc, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên trong buổi sáng yên tĩnh....
Tử Thiên Cảnh nhấc chân lên, bạc y nhẹ bay trong gió, hắn hung hăng đá về phía ngực Triệu Khuynh Tuyết, thân thể nàng lập tức văng xa mười thước.
"Ai dám vũ nhục nàng, kết cục chỉ có một chữ, chết!"
Thanh âm thiếu niên lộ ra sát khí thâm trầm, trong nháy mắt làm tim đám người cũng run lên....
Hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào nói nàng một chữ, nếu không dù hai tay nhiễm máu tươi hắn cũng muốn giết kẻ đó.
"Tay ngươi bẩn rồi, lau đi."
Nhìn thiếu niên đi về phía mình, Mộ Như Nguyệt cười nhạt, lấy ra một cái khăn đưa cho hắn.
Tử Thiên Cảnh nhìn cái khăn trong tay nàng, đáy mắt có vài phần khao khát: "Ngươi lau giúp ta."
Mộ Như Nguyệt nao nao, gia hỏa này, làm nũng sao? Nhưng không biết vì sao đối với hắn, nàng thật sự không cách nào cự tuyệt, giống như những chuyện này là nàng thua thiệt hắn....
"Được."
Nhìn động tác của nữ tử ôn nhu như thế, trong mắt Tử Thiên Cảnh hiện lên ý cười, ai nói mẫu thân lạnh băng vô tình? Đó chỉ là đối với kẻ địch thôi, còn ngươi thân bên cạnh nàng, trước nay nàng đều ôn nhu như vậy.
"A a a! Ngươi đi chết đi."
Triệu Khuynh Tuyết không biết lấy đâu ra sức lực, từ trên mặt đất bò dậy, giống như phát điên đánh về phía Mộ Như Nguyệt, hai mắt ghen ghét đến đỏ bừng.
Những nữ nhân khác cũng rút vũ khí ra, các nàng đều không quên ý định lúc đầu đến nơi này.
Khiến nữ nhân này không thể câu dẫn Vô Trần sư huynh được nữa, nếu Vô Trần sư huynh biết các nàng thay hắn giải quyết một phiền toái như vậy, không biết sẽ cảm kích cỡ nào.
"Giết nàng, giết nữ nhân vô liêm sỉ này!"
Trong lòng đám nữ tử đã hạ ngoan tâm, thậm chí vứt luôn quy định của học phủ ra sau đầu.
Dù sao cũng chỉ chết một người, chẳng lẽ học phủ sẽ vì một nữ nhân rác rưởi như vậy mà xử phạt nhiều đệ tử võ đường vậy sao?
Một trận gió thổi qua, lục y nhẹ bay, Lâm Nhược Ảnh nâng mắt nhìn những nữ tử nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt lộ ra tia sáng quỷ dị.
"Vô Trần, ngươi sẽ không phiền toái nữa rồi, ta đã nói, vì ngươi, ta nguyện ý làm tất cả."
Dù là biến những người này thành thanh kiếm trong tay nàng, giết nữ nhân vô sỉ này.
Mộ Như Nguyệt tựa như không phát hiện công kích sau lưng, cười khẽ lau ngón tay cho Tử Thiên Cảnh, lau kĩ từng khe hở.
Thời điểm đám nữ tử công kích gần tới Mộ Như Nguyệt, phía sau nàng chợt có một cỗ lực lượng màu tím tản ra, 'oanh' một tiếng, vũ khí nháy mắt nát bét, những người đó còn chưa kịp phản ứng đã văng ra ngoài...
Tác giả :
Tiêu Thất Gia