Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 325: Triệu khuynh tuyết ghen ghét (3)
"Cô cô ta là một thiên tài chỉ xếp sau cha mẹ ta", ánh mắt Tử Thiên Cảnh trở nên nhu hòa, vẫn nhìn Mộ Như Nguyệt chăm chú, "Nàng và mẹ ta gặp nhau trong một lần đi thám hiểm, có lẽ là vì một lần cùng vào sinh ra tử đó, các nàng trở thành bạn sinh tử chi giao, cũng nhờ cô cô nên cha mẹ ta mới quen biết nhau, thật ra nàng chỉ là biểu cô của ta thôi, nhưng từ nhỏ đã sống cùng gia tộc ta, quan hệ với mẹ ta cũng rất tốt, cha không ít lần ghen với cô cô, thậm chí còn cảnh cáo nàng không được lúc nào cũng dây dưa với mẫu thân, tính cách cô cô tương đối dã man, thích gây chuyện, thường xuyên không nói lý đã vung nắm đấm, nhiều lần gây chuyện bị nãi nãi giáo huấn, nhưng mỗi lần như vậy mẹ ta sẽ thiên vị nàng, mà nãi nãi sủng ái mẫu thân cho nên cũng chỉ giáo huấn vài câu, lại không thể giải quyết được gì..."
Mộ Như Nguyệt trầm mặc không nói, tình cảnh của cha mẹ Tử Thiên Cảnh cực kì giống nàng? Trong nháy mắt, nàng bắt đầu hoài nghi Tử Thiên Cảnh có phải nhi tử của Tử Hoàng cùng Nguyệt Tôn hay không.
Nhưng mà trong trí nhớ của Nam Cung Tử Phượng, nàng rõ ràng nhìn thấy tiểu hài tử kia đang ngủ say, hơn nữa bị phong ấn ở một nói có thời gian ngưng đọng, hiện giờ hắn vẫn chỉ có năm tuổi thôi.
Huống chi, chính tai nàng nghe Nam Cung Tử Phượng nói ngàn năm trước Tử gia không ai còn sống, người cô cô kia làm thế nào có thể tránh được một kiếp?
Cho nên đây chỉ là trùng hợp thôi....
"Cảnh Nhi, ngươi muốn ở lại phòng ta cũng được, nhưng ngươi không được lên giường, tự mình ngồi sang một bên tu luyện đi."
Đối với thiếu niên này, nàng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm....
"Tốt."
Trong mắt Tử Thiên Cảnh mang theo ý cười thỏa mãn, chỉ cần nàng cho hắn ở lại, đừng nói là không được lên giường, cho dù bắt hắn đứng đó cả đêm hắn cũng nguyện ý.
Sáng sớm hôm sau, trong đan đường cực kì ầm ĩ.
Đột nhiên, đan đường nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ngoài cửa, dừng trên hai thân ảnh đón ánh mặt trời mà đến kia...
Thiếu niên tuấn mỹ như thần, trong miệng ngậm một cọng rơm, khóe môi nở nụ cười lười biếng mà thích ý, ánh mắt hắn thường liếc qua Mộ Như Nguyệt đi bên cạnh, ý cười trong mắt càng sâu, tựa như trong mắt chỉ có ảnh ngược của một mình nàng.....
Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt, lúc nhìn đến Triệu Khuynh Tuyết ngồi trên cái đệm màu vàng, bất giác khẽ nheo mắt.
"Bọn họ là ai?"
Trong đám người truyền ra một thanh âm nghi hoặc: "Chẳng lẽ là học viên mới năm nay?"
Ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết chợt lóe, khẽ cười nói: "Lưu Ly cô nương, vị thiếu niên kia là Tử Thiên Cảnh, đúng là học viên mới, còn nữ nhân đi bên cạnh hắn rất lợi hại, ngươi biết không? Nàng thông qua khảo hạch tiến vào học phủ."
Thông qua khảo hạch tiến vào học phủ, nếu đổi thành người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng những người có thể vào Trung Châu học phủ là ai? Bọn họ đều là đệ tử của các thế lực lớn, tới nơi này cũng không hoàn toàn là vì học tập. Tỷ như Triệu Khuynh Tuyết, mục đích của nàng là muốn tìm một phu quân thiên tài."Khảo hạch? Thiết, nói cho cùng cũng chỉ là một tiện dân không có bất kì hậu thuẫn nào mà thôi."
Nghe thanh âm trào phúng này, mọi người đều cười điên cuồng, có điều ở đây vẫn có một số ít người thật lòng muốn học tập, những người này không cười nhạo Mộ Như Nguyệt mà kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Có thể thông qua khảo hạch để tiến vào học phủ, thiên phú của thiếu nữ này cũng không kém...
"Lưu Ly cô nương, lời này sai rồi", Triệu Khuynh Tuyết nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó quay đầu nhìn nữ tử một thân hồng y, cười nhạt nói, "Nàng cũng không phải không có hậu thuẫn, hậu thuẫn của nàng còn rất cường đại, chính là Tiêu gia Thánh cảnh."
Mộ Như Nguyệt trầm mặc không nói, tình cảnh của cha mẹ Tử Thiên Cảnh cực kì giống nàng? Trong nháy mắt, nàng bắt đầu hoài nghi Tử Thiên Cảnh có phải nhi tử của Tử Hoàng cùng Nguyệt Tôn hay không.
Nhưng mà trong trí nhớ của Nam Cung Tử Phượng, nàng rõ ràng nhìn thấy tiểu hài tử kia đang ngủ say, hơn nữa bị phong ấn ở một nói có thời gian ngưng đọng, hiện giờ hắn vẫn chỉ có năm tuổi thôi.
Huống chi, chính tai nàng nghe Nam Cung Tử Phượng nói ngàn năm trước Tử gia không ai còn sống, người cô cô kia làm thế nào có thể tránh được một kiếp?
Cho nên đây chỉ là trùng hợp thôi....
"Cảnh Nhi, ngươi muốn ở lại phòng ta cũng được, nhưng ngươi không được lên giường, tự mình ngồi sang một bên tu luyện đi."
Đối với thiếu niên này, nàng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm....
"Tốt."
Trong mắt Tử Thiên Cảnh mang theo ý cười thỏa mãn, chỉ cần nàng cho hắn ở lại, đừng nói là không được lên giường, cho dù bắt hắn đứng đó cả đêm hắn cũng nguyện ý.
Sáng sớm hôm sau, trong đan đường cực kì ầm ĩ.
Đột nhiên, đan đường nháy mắt trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ngoài cửa, dừng trên hai thân ảnh đón ánh mặt trời mà đến kia...
Thiếu niên tuấn mỹ như thần, trong miệng ngậm một cọng rơm, khóe môi nở nụ cười lười biếng mà thích ý, ánh mắt hắn thường liếc qua Mộ Như Nguyệt đi bên cạnh, ý cười trong mắt càng sâu, tựa như trong mắt chỉ có ảnh ngược của một mình nàng.....
Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt, lúc nhìn đến Triệu Khuynh Tuyết ngồi trên cái đệm màu vàng, bất giác khẽ nheo mắt.
"Bọn họ là ai?"
Trong đám người truyền ra một thanh âm nghi hoặc: "Chẳng lẽ là học viên mới năm nay?"
Ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết chợt lóe, khẽ cười nói: "Lưu Ly cô nương, vị thiếu niên kia là Tử Thiên Cảnh, đúng là học viên mới, còn nữ nhân đi bên cạnh hắn rất lợi hại, ngươi biết không? Nàng thông qua khảo hạch tiến vào học phủ."
Thông qua khảo hạch tiến vào học phủ, nếu đổi thành người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng những người có thể vào Trung Châu học phủ là ai? Bọn họ đều là đệ tử của các thế lực lớn, tới nơi này cũng không hoàn toàn là vì học tập. Tỷ như Triệu Khuynh Tuyết, mục đích của nàng là muốn tìm một phu quân thiên tài."Khảo hạch? Thiết, nói cho cùng cũng chỉ là một tiện dân không có bất kì hậu thuẫn nào mà thôi."
Nghe thanh âm trào phúng này, mọi người đều cười điên cuồng, có điều ở đây vẫn có một số ít người thật lòng muốn học tập, những người này không cười nhạo Mộ Như Nguyệt mà kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Có thể thông qua khảo hạch để tiến vào học phủ, thiên phú của thiếu nữ này cũng không kém...
"Lưu Ly cô nương, lời này sai rồi", Triệu Khuynh Tuyết nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó quay đầu nhìn nữ tử một thân hồng y, cười nhạt nói, "Nàng cũng không phải không có hậu thuẫn, hậu thuẫn của nàng còn rất cường đại, chính là Tiêu gia Thánh cảnh."
Tác giả :
Tiêu Thất Gia