Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)
Chương 15: Đầu hạ
Có một loại lạnh lùng không bao giờ tan chảy, khiến người yêu bạn không làm gì được.
— Giản trinh < Thủy Hỏi >
–
Tô Nam sửng sờ một lúc, “Thầy… Thầy không phải đã nói, em đối với vấn đề học tập không có chút kính nể nào?”
Trần Tri Ngộ than nhẹ một tiếng, “Không phải thầy đã nhận lỗi, xin lỗi em rồi sao?” ”
Tô Nam tự biết khả năng biện hộ của anh, trầm mặc nhìn xuống phía dưới.
Trần Tri Ngộ tránh nặng tìm nhẹ: “Suy nghĩ một chút đi, em cũng không phải không thích hợp cho việc nghiên cứu,… ít nhất … Có sức chịu đựng như con lừa ”
“Em có thể rất đần, trước đây em đọc một quyển sách. Trong sách nói có một người học giả. Nếu như một cái chìa khóa rơi xuống mặt đất, hắn sẽ dở lên cả một cái ô gạch, dở lên từng cái một để đi tìm. Tuy là cuối cùng có thể tìm thấy, nhưng biện pháp này cũng không có hiệu suất… nghiên cứu lịch sử của tư tưởng nhân loại cần tư duy sắc bén như thầy vậy. ”
“Dựa vào câu chuyện này?” giọng nói Trần Tri Ngộ có chút nhạt, “Vậy em không thể thuyết phục được thầy, thư viện Sùng Thành có một đống sách cũ nát, chờ mong em đi phá nát. ”
Tô Nam vẫn im lặng.
Cô cũng muốn ở gần anh, nhưng cô biết cái này chỉ là mơ mộng viễn vông.
Ở bên cạnh anh, đợi nữa thêm hai ba năm nữa, rồi sao đó thì sao?
Bây giờ lời anh nói nghe thật thu hút, đây không phải do cô nằm mơ.
Trần Tri Ngộ ánh mắt rơi vào trên mặt cô, “Tới Sùng Thành, thầy sẽ giúp em. ”
Sắc mặt anh nghiêm túc, dường như lần “an bài” này không phải là sự hứng thú bất ngờ, mà là suy nghĩ tường tận.
Cô ít khi nghe anh dùng giọng điệu này. Ngẩn ngơ một lúc, hầu như hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Nhưng mà cho đến cùng vẫn còn có một giọng nói đạo lý hò hét trong lòng. Đến cuối cùng, cô cũng không trả lời dứt khoát, chỉ nói: “em… em có thể suy nghĩ một thời gian không? ”
Trần Tri Ngộ nhìn chằm chằm cô — không biết cô đang bứt cây cỏ gì trên mặt đất, cái cây quấn quanh ngón tay rồi lại thả lỏng, quấn thành một vòng tròn. “Cho thầy một kỳ hạn.”
Sau một lúc lâu, cô kéo căng cọng cỏ kia cho đến đứt, ngẩng đầu lên, “… ngày dạy cuối cùng của thầy trong học kỳ này, được không? ”
–
Khảo sát kết thúc, Tô Nam trở lại Đàn Thành, tiếp tục chạy hổn hển làm việc vặt cho Trần Tri Ngộ — thời gian cô ở bên cạnh anh còn nhiều hơn so với thời gian ở bên giáo sư chủ nhiệm Lâm Hàm của mình
Về điểm này ngay cả Lâm Hàm cũng phát hiện. Cuối tháng lúc năm cô trò tụ hội, cô ấy luôn đem chuyện này ra cằn nhằn.
Nơi tụ hội là nhà của Lâm Hàm ở trung tâm thành phố Đàn Thành*, nhà cũng đã cũ, diện tích không lớn. Chỉ có chừng mười người đã thấy chật chội. Nhà này là của ba má Lâm Hàm để lại, Lâm Hàm ở quen, mặc dù đang tính mua nhà cưới ở ngoại thành, nhưng hầu hết thời gian vẫn ở đây.
Trên ban trồng rất nhiều hoa cỏ, vẻ xanh biếc um tùm, hình như làm cho nhiệt độ không khí trong nhà mát đi vài phần. Mấy chậu cây đỗ quyên đang nở hoa, làm sáng rực một góc. Mọi người đến đông đủ, tất cả tụ họp tại sân thượng tấm tắc khen, “Cô Hàm, sân thượng của cô là một vườn hoa nhỏ rồi.”
Lâm Hàm cười nói, “Đều không phải là cô trồng. ”
“Chúng em biết là bác sĩ Khương trồng! Cô thật may mắn*”
*Ở đây nói chó ngáp phải ruồi, mà mình nghĩ học sinh mà nói với cô giáo như vậy không lễ phép lắm!
Lâm Hàm cùng phó chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Đàn Thành bác sĩ Khương là một cặp, câu chuyện gặp gỡ giữa hai người rất thú vị. Lâm Hàm học tiến sĩ ở nước ngoài, chịu nhiều ảnh hưởng của tư tưởng phương tây, rất thích chủ nghĩa độc thân. Đầu năm ngoái đi phẫu thuật tại bệnh viện Đàn Thành, ngoài ý muốn gặp được bác sĩ Khương cùng chung chủ nghĩa độc thân. Hai người “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy” — đương nhiên lời này là bọn nghiên cứu sinh trêu đùa trong lòng — đã xảy ra là không thể ngăn cản, như cá gặp nước liền quyết định hôn nhân luôn. Hiện tại hai người đang ở chung, đã định ngày kết hôn. Sau đó Lâm Hàm thường xuyên bất ngờ diễn cảnh ân ái ở trường làm cho một đám học sinh không kịp chuẩn bị. Một đám trời sinh FA không có chỗ phát tiết.
“Các em đừng chỉ tập họp ở sân thượng, tới thử bánh ga tô bác sĩ Khương làm”
“Dạ”
“Sướng quá!”
Bác sĩ Khương bận rộn ở phòng bếp, đến lúc giờ cơm chỉ có nhô cái đầu ra kêu Lâm Hàm đi qua hổ trợ. Hơn mười món ăn bày đầy bàn. Lâm Hàm khui hai chay rượu đỏ cho mọi người nhâm nhi.
Bị ảnh hưởng tính thoải mái của Lâm Hàm, các học sinh cũng đều không ngại lớn nhỏ. Không câu nệ bàn tán đủ thứ chuyện.
Nhưng lần này bởi vì luận văn năm hai và năm ba đã kết thúc, bầu không khí có vài phần bi thương ngoài ý muốn.
Lâm Hàm hỏi từng người tình hình gần đây, đến lượt Tô Nam, cười một cái nói: “Tô Nam, thầy Trần nhìn trúng em, nói em làm trợ giáo khá, mấy ngày trước còn theo năn nỉ cô, muốn khuyên em đi đại học Sùng Thành học tiến sĩ. Sao rồi, em chuẩn bị học tiến sĩ? ”
Tô Nam vội vàng nói: “Không có đâu! Em có muốn học tiến sĩ cũng học dưới sự chỉ đạo của cô! ”
“Cô không phải tiến sĩ, cũng không dạy em được. Đại học Sùng Thành tốt vô cùng. Mặc dù thầy Trần yêu cầu nghiêm ngặt, nhưng nếu hắn nguyện ý chỉ dạy, em nhất định có thể đạt được thành tựu ”
Tô Nam có vài phần lo sợ nghi hoặc, nghĩ đến chuyện Trần Tri Ngộ đã nói lúc dã ngoại. Lén lút nhìn trên mặt Lâm Hàm một cái, cuối cùng nhìn vào tay mình, “Em… em vẫn trực tiếp đi làm. ”
“Trực tiếp vào nghề cũng tốt, hiện tại tình hình thay đổi nhanh chóng. Xin việc năm sau khó hơn năm trước – Giang Minh Khiêm, cô nghe nói em đang cố gắng xây dựng sự nghiệp, tình huống như thế nào? xây dựng sự nghiệp thì xây dựng sự nghiệp, nhưng không lấy đủ lớp là không thể tốt nghiệp… ”
Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng chuyển khỏi chính mình, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cơm nước xong, mọi người phụ dọn dẹp phòng bếp, sau đó đòi Lâm Hàm dẫn đi coi phòng sách.
Lâm hàm cười nói: “Mọi người cũng đã nghe qua cô đây sưu tầm tương đối nhiều sách đúng không? Được rồi, các em cứ tùy ý chọn đi. Ngày hôm nay cho phép các em mỗi người lấy một quyển mình thích – đọc xong viet báo cáo! ”
Ba mặt phòng sách đều là giá sách gỗ cao đến trần, như là đi vào một cái thư viện nhỏ. Mọi người đố kỵ, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn: “Em muốn như cô Hàm, cũng muốn có một căn biệt thự ngoại ô. Có hoa có cây có đàn ông, đời này còn cầu cái gì!”
“Xuỵt! Nói nhỏ chút, dè đặt một chút đi! ”
Tô Nam đi một vòng quanh phòng, dừng lại trước tủ sách phía bắc, tùy ý lật xem một quyển sách.
Giang Minh Khiêm nhanh chóng vọt qua, “Học tỷ. ”
“Gì? ”
“chị học qua lớp của viện trưởng Tôn chưa? ”
“Đã học qua, làm sao? ”
“Chị có thể cho em mượn bài tập của thầy để tham khảo không? Em nghe nói chỉ suất rớt rất cao.”
“Chị trở về liền đưa em ”
Giang Minh Khiêm cười, lại không có ý định rời đi, vẫn là ngồi bên cạnh, giơ tay lên tùy tiện chọn một quyển sách, một bên khóe mắt liếc qua cô, “Chị dự định mang sách gì đi?”
“Vẫn còn đang lựa.”
Cậu nhìn theo anh mắt Tô Nam, đưa ra cánh tay dài, “Quyển này? ”
Tô Nam có chút xấu hổ, sờ sờ chóp mũi, “Không phải, không cần… ”
“Oa! Cái này có phải lúc cô Hàm là nghiên cứu sinh”
Một tiếng thét kinh ngạc cắt đứt cuộc nói chuyện lúng ta lúng túng giữa hai người. Tô Nam nói tạm biệt sau đó quay đầu thấy một nữ sinh cấp dưới đang cầm môt khung hình.
Tô Nam còn chưa kịp phản ứng, Giang Minh Khiêm đã kéo cô đi qua góp vui.
Lễ tốt nghiệp tại Mỹ, Lâm Hàm mặc lễ phục thạc sĩ, trong tay ôm bó hoa, ở bên cạnh cô–
“Người này có phải thầy Trần! Thầy nhìn thật trẻ tuổi!”
Trong hình, Trần Trí Ngộ hai mươi bốn tuổi mặc lễ phục thạc sĩ. Lâm Hàm đứng bên trái anh, còn bên phải có một cô gái trẻ. Nhìn trong hình, miệng cô ấy nở nụ cười, nhưng nếu để ý, sẽ thấy không có một chút ý cười nào trong mắt cô ấy.
“Các em tìm thấy bí mật gì?” Lâm Hàm từ bên ngoài cửa dò đầu vào.
“Cô Hàm, hình chụp lễ tốt nghiệp thạc sĩ của cô! ”
“Ah,” Lâm Hàm đi tới, cầm lấy ảnh chụp, ‘cái này cũng bị các em tìm ra. Thấy thì thấy, nhưng các em có quen ai trong hình? Cô quen không ít những người quyền cao chức lớn trong giới ”
Mọi người nhốn nháo, nhận ra được chín mười người trong hình.
Cuối cùng, một người chỉ vào cô gái tóc ngắn bên cạnh Trần Tri Ngộ hỏi: “Cô Hàm, đây là ai? ”
“Vợ nam thần của các em, thầy Trần ”
Một hồi im lặng, sau đó ai đó kêu rên: “Thầy Trần thực sự kết hôn rồi?! Lời tuyên truyền nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua vợ thầy là ai, cũng không thấy hai người cùng nhau, chúng em đều tưởng là giả!”
ánh mắt Lâm Hàm bình thản, đem ảnh chụp dập xuống bàn, “Hai người bọn họ khiêm tốn — đừng lục lọi hình ảnh của cô, nếu không… cô kêu thầy Khương đuổi các em về. ”
Ba giờ chiều, mọi người rời nhà lâm Hàm. Đến dưới lầu, mọi người còn đang bàn luận vấn đề mới phát hiện ra hồi nãy.
Tô Nam dừng bước đi, cười một cái: “… mọi người đi trước đi, tớ trở về tìm cô Hàm nói chút chuyện.”
Giang Minh Khiêm nhìn cô, “Có chuyện gì vậy, có muốn em… Chúng em chờ chị? ”
“Không cần.” biểu tình Tô Nam lãnh đạm, lui ra phía sau một bước.
Mọi người cũng không để ý, vây quanh cô chào tạm biệt.
Giang Minh Khiêm đi tới cổng khu nhà, dừng bước chân lại, “Mọi người đi trước! Tớ nhớ ra rồi tớ cũng phải tìm cô Hàm nhờ ký tên! ”
Cậu nhìn mọi người đi tới trạm xe lửa, quẹo vào trong tiệm tạp hóa bên cạnh, mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai cây kem, đi ngược trở về.
Trong khu nhà cũ kỹ, đều là cây cối cao lớn, lọt vào trong tầm mắt là màu sắc xanh um.
ánh mắt Giang Minh Khiêm lướt qua lá cây lay động trong gió, thấy ở bên cạnh bụi hoa cách đó không xa, Tô Nam đang cúi đầu ngồi ở đó.
Cậu ngẩn người, chậm rãi đi tới.
“Học tỷ.”
Tô Nam dường như không nghe thấy.
Cậu đứng đó một lúc lâu, lại nhẹ nhàng gọi: “Tô Nam. ”
Ánh mặt trời buổi chiều trong tháng năm xuyên qua những phiến lá chiếu những vết sáng lốm đốm nhỏ vụn vào mu bàn chân trần của cô. Trên mặt đất có một đôi giày vải.
“Chị ăn kem không? Có hai vị ô mai cùng chocolate.” Cậu vươn tay.
Sau một lúc lâu, Tô Nam chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt có một tầng hơi nước.
Cô cực nhanh giơ tay lên lau đi, cười cười áy náy, “… Bông tơ liễu bay vào mắt rồi –vị ô mai đi! ”
Giang Minh Khiêm đứng im không nhúc nhích. Lúc đem hộp kem để vào trên trán cô, thân thể cũng tiến lên một bước, đưa cô bao trùm lại trong bóng tối. CẬu cúi đầu nhìn hàng lông mi cô khẽ run, không nhịn đước nở nụ cười miễn cưỡng.
“… Học tỷ, chớ có giả bộ. ”
Đọc tới đây sợ nhiều bạn hoang mang, mình xin bảo đảm truyện sủng, ấm áp không máu chó!
— Giản trinh < Thủy Hỏi >
–
Tô Nam sửng sờ một lúc, “Thầy… Thầy không phải đã nói, em đối với vấn đề học tập không có chút kính nể nào?”
Trần Tri Ngộ than nhẹ một tiếng, “Không phải thầy đã nhận lỗi, xin lỗi em rồi sao?” ”
Tô Nam tự biết khả năng biện hộ của anh, trầm mặc nhìn xuống phía dưới.
Trần Tri Ngộ tránh nặng tìm nhẹ: “Suy nghĩ một chút đi, em cũng không phải không thích hợp cho việc nghiên cứu,… ít nhất … Có sức chịu đựng như con lừa ”
“Em có thể rất đần, trước đây em đọc một quyển sách. Trong sách nói có một người học giả. Nếu như một cái chìa khóa rơi xuống mặt đất, hắn sẽ dở lên cả một cái ô gạch, dở lên từng cái một để đi tìm. Tuy là cuối cùng có thể tìm thấy, nhưng biện pháp này cũng không có hiệu suất… nghiên cứu lịch sử của tư tưởng nhân loại cần tư duy sắc bén như thầy vậy. ”
“Dựa vào câu chuyện này?” giọng nói Trần Tri Ngộ có chút nhạt, “Vậy em không thể thuyết phục được thầy, thư viện Sùng Thành có một đống sách cũ nát, chờ mong em đi phá nát. ”
Tô Nam vẫn im lặng.
Cô cũng muốn ở gần anh, nhưng cô biết cái này chỉ là mơ mộng viễn vông.
Ở bên cạnh anh, đợi nữa thêm hai ba năm nữa, rồi sao đó thì sao?
Bây giờ lời anh nói nghe thật thu hút, đây không phải do cô nằm mơ.
Trần Tri Ngộ ánh mắt rơi vào trên mặt cô, “Tới Sùng Thành, thầy sẽ giúp em. ”
Sắc mặt anh nghiêm túc, dường như lần “an bài” này không phải là sự hứng thú bất ngờ, mà là suy nghĩ tường tận.
Cô ít khi nghe anh dùng giọng điệu này. Ngẩn ngơ một lúc, hầu như hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Nhưng mà cho đến cùng vẫn còn có một giọng nói đạo lý hò hét trong lòng. Đến cuối cùng, cô cũng không trả lời dứt khoát, chỉ nói: “em… em có thể suy nghĩ một thời gian không? ”
Trần Tri Ngộ nhìn chằm chằm cô — không biết cô đang bứt cây cỏ gì trên mặt đất, cái cây quấn quanh ngón tay rồi lại thả lỏng, quấn thành một vòng tròn. “Cho thầy một kỳ hạn.”
Sau một lúc lâu, cô kéo căng cọng cỏ kia cho đến đứt, ngẩng đầu lên, “… ngày dạy cuối cùng của thầy trong học kỳ này, được không? ”
–
Khảo sát kết thúc, Tô Nam trở lại Đàn Thành, tiếp tục chạy hổn hển làm việc vặt cho Trần Tri Ngộ — thời gian cô ở bên cạnh anh còn nhiều hơn so với thời gian ở bên giáo sư chủ nhiệm Lâm Hàm của mình
Về điểm này ngay cả Lâm Hàm cũng phát hiện. Cuối tháng lúc năm cô trò tụ hội, cô ấy luôn đem chuyện này ra cằn nhằn.
Nơi tụ hội là nhà của Lâm Hàm ở trung tâm thành phố Đàn Thành*, nhà cũng đã cũ, diện tích không lớn. Chỉ có chừng mười người đã thấy chật chội. Nhà này là của ba má Lâm Hàm để lại, Lâm Hàm ở quen, mặc dù đang tính mua nhà cưới ở ngoại thành, nhưng hầu hết thời gian vẫn ở đây.
Trên ban trồng rất nhiều hoa cỏ, vẻ xanh biếc um tùm, hình như làm cho nhiệt độ không khí trong nhà mát đi vài phần. Mấy chậu cây đỗ quyên đang nở hoa, làm sáng rực một góc. Mọi người đến đông đủ, tất cả tụ họp tại sân thượng tấm tắc khen, “Cô Hàm, sân thượng của cô là một vườn hoa nhỏ rồi.”
Lâm Hàm cười nói, “Đều không phải là cô trồng. ”
“Chúng em biết là bác sĩ Khương trồng! Cô thật may mắn*”
*Ở đây nói chó ngáp phải ruồi, mà mình nghĩ học sinh mà nói với cô giáo như vậy không lễ phép lắm!
Lâm Hàm cùng phó chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Đàn Thành bác sĩ Khương là một cặp, câu chuyện gặp gỡ giữa hai người rất thú vị. Lâm Hàm học tiến sĩ ở nước ngoài, chịu nhiều ảnh hưởng của tư tưởng phương tây, rất thích chủ nghĩa độc thân. Đầu năm ngoái đi phẫu thuật tại bệnh viện Đàn Thành, ngoài ý muốn gặp được bác sĩ Khương cùng chung chủ nghĩa độc thân. Hai người “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy” — đương nhiên lời này là bọn nghiên cứu sinh trêu đùa trong lòng — đã xảy ra là không thể ngăn cản, như cá gặp nước liền quyết định hôn nhân luôn. Hiện tại hai người đang ở chung, đã định ngày kết hôn. Sau đó Lâm Hàm thường xuyên bất ngờ diễn cảnh ân ái ở trường làm cho một đám học sinh không kịp chuẩn bị. Một đám trời sinh FA không có chỗ phát tiết.
“Các em đừng chỉ tập họp ở sân thượng, tới thử bánh ga tô bác sĩ Khương làm”
“Dạ”
“Sướng quá!”
Bác sĩ Khương bận rộn ở phòng bếp, đến lúc giờ cơm chỉ có nhô cái đầu ra kêu Lâm Hàm đi qua hổ trợ. Hơn mười món ăn bày đầy bàn. Lâm Hàm khui hai chay rượu đỏ cho mọi người nhâm nhi.
Bị ảnh hưởng tính thoải mái của Lâm Hàm, các học sinh cũng đều không ngại lớn nhỏ. Không câu nệ bàn tán đủ thứ chuyện.
Nhưng lần này bởi vì luận văn năm hai và năm ba đã kết thúc, bầu không khí có vài phần bi thương ngoài ý muốn.
Lâm Hàm hỏi từng người tình hình gần đây, đến lượt Tô Nam, cười một cái nói: “Tô Nam, thầy Trần nhìn trúng em, nói em làm trợ giáo khá, mấy ngày trước còn theo năn nỉ cô, muốn khuyên em đi đại học Sùng Thành học tiến sĩ. Sao rồi, em chuẩn bị học tiến sĩ? ”
Tô Nam vội vàng nói: “Không có đâu! Em có muốn học tiến sĩ cũng học dưới sự chỉ đạo của cô! ”
“Cô không phải tiến sĩ, cũng không dạy em được. Đại học Sùng Thành tốt vô cùng. Mặc dù thầy Trần yêu cầu nghiêm ngặt, nhưng nếu hắn nguyện ý chỉ dạy, em nhất định có thể đạt được thành tựu ”
Tô Nam có vài phần lo sợ nghi hoặc, nghĩ đến chuyện Trần Tri Ngộ đã nói lúc dã ngoại. Lén lút nhìn trên mặt Lâm Hàm một cái, cuối cùng nhìn vào tay mình, “Em… em vẫn trực tiếp đi làm. ”
“Trực tiếp vào nghề cũng tốt, hiện tại tình hình thay đổi nhanh chóng. Xin việc năm sau khó hơn năm trước – Giang Minh Khiêm, cô nghe nói em đang cố gắng xây dựng sự nghiệp, tình huống như thế nào? xây dựng sự nghiệp thì xây dựng sự nghiệp, nhưng không lấy đủ lớp là không thể tốt nghiệp… ”
Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng chuyển khỏi chính mình, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cơm nước xong, mọi người phụ dọn dẹp phòng bếp, sau đó đòi Lâm Hàm dẫn đi coi phòng sách.
Lâm hàm cười nói: “Mọi người cũng đã nghe qua cô đây sưu tầm tương đối nhiều sách đúng không? Được rồi, các em cứ tùy ý chọn đi. Ngày hôm nay cho phép các em mỗi người lấy một quyển mình thích – đọc xong viet báo cáo! ”
Ba mặt phòng sách đều là giá sách gỗ cao đến trần, như là đi vào một cái thư viện nhỏ. Mọi người đố kỵ, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn: “Em muốn như cô Hàm, cũng muốn có một căn biệt thự ngoại ô. Có hoa có cây có đàn ông, đời này còn cầu cái gì!”
“Xuỵt! Nói nhỏ chút, dè đặt một chút đi! ”
Tô Nam đi một vòng quanh phòng, dừng lại trước tủ sách phía bắc, tùy ý lật xem một quyển sách.
Giang Minh Khiêm nhanh chóng vọt qua, “Học tỷ. ”
“Gì? ”
“chị học qua lớp của viện trưởng Tôn chưa? ”
“Đã học qua, làm sao? ”
“Chị có thể cho em mượn bài tập của thầy để tham khảo không? Em nghe nói chỉ suất rớt rất cao.”
“Chị trở về liền đưa em ”
Giang Minh Khiêm cười, lại không có ý định rời đi, vẫn là ngồi bên cạnh, giơ tay lên tùy tiện chọn một quyển sách, một bên khóe mắt liếc qua cô, “Chị dự định mang sách gì đi?”
“Vẫn còn đang lựa.”
Cậu nhìn theo anh mắt Tô Nam, đưa ra cánh tay dài, “Quyển này? ”
Tô Nam có chút xấu hổ, sờ sờ chóp mũi, “Không phải, không cần… ”
“Oa! Cái này có phải lúc cô Hàm là nghiên cứu sinh”
Một tiếng thét kinh ngạc cắt đứt cuộc nói chuyện lúng ta lúng túng giữa hai người. Tô Nam nói tạm biệt sau đó quay đầu thấy một nữ sinh cấp dưới đang cầm môt khung hình.
Tô Nam còn chưa kịp phản ứng, Giang Minh Khiêm đã kéo cô đi qua góp vui.
Lễ tốt nghiệp tại Mỹ, Lâm Hàm mặc lễ phục thạc sĩ, trong tay ôm bó hoa, ở bên cạnh cô–
“Người này có phải thầy Trần! Thầy nhìn thật trẻ tuổi!”
Trong hình, Trần Trí Ngộ hai mươi bốn tuổi mặc lễ phục thạc sĩ. Lâm Hàm đứng bên trái anh, còn bên phải có một cô gái trẻ. Nhìn trong hình, miệng cô ấy nở nụ cười, nhưng nếu để ý, sẽ thấy không có một chút ý cười nào trong mắt cô ấy.
“Các em tìm thấy bí mật gì?” Lâm Hàm từ bên ngoài cửa dò đầu vào.
“Cô Hàm, hình chụp lễ tốt nghiệp thạc sĩ của cô! ”
“Ah,” Lâm Hàm đi tới, cầm lấy ảnh chụp, ‘cái này cũng bị các em tìm ra. Thấy thì thấy, nhưng các em có quen ai trong hình? Cô quen không ít những người quyền cao chức lớn trong giới ”
Mọi người nhốn nháo, nhận ra được chín mười người trong hình.
Cuối cùng, một người chỉ vào cô gái tóc ngắn bên cạnh Trần Tri Ngộ hỏi: “Cô Hàm, đây là ai? ”
“Vợ nam thần của các em, thầy Trần ”
Một hồi im lặng, sau đó ai đó kêu rên: “Thầy Trần thực sự kết hôn rồi?! Lời tuyên truyền nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua vợ thầy là ai, cũng không thấy hai người cùng nhau, chúng em đều tưởng là giả!”
ánh mắt Lâm Hàm bình thản, đem ảnh chụp dập xuống bàn, “Hai người bọn họ khiêm tốn — đừng lục lọi hình ảnh của cô, nếu không… cô kêu thầy Khương đuổi các em về. ”
Ba giờ chiều, mọi người rời nhà lâm Hàm. Đến dưới lầu, mọi người còn đang bàn luận vấn đề mới phát hiện ra hồi nãy.
Tô Nam dừng bước đi, cười một cái: “… mọi người đi trước đi, tớ trở về tìm cô Hàm nói chút chuyện.”
Giang Minh Khiêm nhìn cô, “Có chuyện gì vậy, có muốn em… Chúng em chờ chị? ”
“Không cần.” biểu tình Tô Nam lãnh đạm, lui ra phía sau một bước.
Mọi người cũng không để ý, vây quanh cô chào tạm biệt.
Giang Minh Khiêm đi tới cổng khu nhà, dừng bước chân lại, “Mọi người đi trước! Tớ nhớ ra rồi tớ cũng phải tìm cô Hàm nhờ ký tên! ”
Cậu nhìn mọi người đi tới trạm xe lửa, quẹo vào trong tiệm tạp hóa bên cạnh, mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai cây kem, đi ngược trở về.
Trong khu nhà cũ kỹ, đều là cây cối cao lớn, lọt vào trong tầm mắt là màu sắc xanh um.
ánh mắt Giang Minh Khiêm lướt qua lá cây lay động trong gió, thấy ở bên cạnh bụi hoa cách đó không xa, Tô Nam đang cúi đầu ngồi ở đó.
Cậu ngẩn người, chậm rãi đi tới.
“Học tỷ.”
Tô Nam dường như không nghe thấy.
Cậu đứng đó một lúc lâu, lại nhẹ nhàng gọi: “Tô Nam. ”
Ánh mặt trời buổi chiều trong tháng năm xuyên qua những phiến lá chiếu những vết sáng lốm đốm nhỏ vụn vào mu bàn chân trần của cô. Trên mặt đất có một đôi giày vải.
“Chị ăn kem không? Có hai vị ô mai cùng chocolate.” Cậu vươn tay.
Sau một lúc lâu, Tô Nam chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt có một tầng hơi nước.
Cô cực nhanh giơ tay lên lau đi, cười cười áy náy, “… Bông tơ liễu bay vào mắt rồi –vị ô mai đi! ”
Giang Minh Khiêm đứng im không nhúc nhích. Lúc đem hộp kem để vào trên trán cô, thân thể cũng tiến lên một bước, đưa cô bao trùm lại trong bóng tối. CẬu cúi đầu nhìn hàng lông mi cô khẽ run, không nhịn đước nở nụ cười miễn cưỡng.
“… Học tỷ, chớ có giả bộ. ”
Đọc tới đây sợ nhiều bạn hoang mang, mình xin bảo đảm truyện sủng, ấm áp không máu chó!
Tác giả :
Minh Khai Dạ Hợp