Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)
Chương 1: Ở trong mưa
Ngày 14 tháng 19 năm 2016
-Tôi muốn dành quyển truyện này cho honey Mạnh tiểu bối.
Chúng ta thực sự biết nhau qua ly nước uống bình thường.
Lúc đó phải là một buổi chiều mùa hè, ta nhớ kỹ ống tay áo ngắn dính chút gió sợi.
--Giản Trinh tháng tư xé vải
Trời sắp tối rồi, ngoài trường học than củi dần dần được đốt lên, trong bóng đêm khói lửa lượn lờ. Tiệm trà sữa, tiệm văn phòng phẩm, tiệm bánh gato...san sát nối tiếp nhau, cùng chiếu sáng thành phố, trường đại học nằm trên một con đường trong thành phố cũng không khác gì.
Hoàng hôn bao phủ xuống, sắc trời chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt.
Tô Nam kéo theo túi hành lý, đi vào cổng đại học Sùng Thành.
Hỏi đường mấy lần, trước khi trời trở tối hoàn toàn, cuối cùng cũng nhìn thấy thấp thoáng dưới bóng cây, cái bảng “Học viện tin tức và phát thanh”.
Chỗ tiếp đãi ở lầu một vẫn còn có người. Tô Nam đến đăng ký, cầm lấy tư liệu hội nghị, đi vào khách sạn đã được an bài tốt nghỉ ngơi.
Lần này tới Sùng Thành, là bởi vì đáp ứng yêu cầu của giáo sư Lâm Hàm tham gia diễn đàn truyền thông ở đại học Sùng Thành. Lâm Hàm năm ngoái tuyển ba nghiên cứu sinh, một người tiến sĩ, hai người thạc sĩ, đều là bạn đồng môn nổi tiếng nhất nam nhất bắc của cô, cả ba đều bận làm việc... Những việc vặt đều là nghiên cứu sinh Tô Nam hối hả làm.
Sáng thứ bảy, tại sảnh hội trường.
Tô Nam tới sớm, tìm một góc khuất ngồi xuống, buồn bực vồi đầu ôn tập tài liệu diễn thuyết. Vài tờ bài giảng bị nắm chặt, trang nhăn góc gãy, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Những người khác lục đục đến đông đủ, trước khi bắt đầu cô thu thập bài giảng, hướng hàng ghế thứ nhất nhìn qua.
Hàng thứ nhất ghế thứ ba, phó giáo sư mới của đại học Sùng Thành, Trần Tri Ngộ đang ngồi.
Giáo sư Lâm Hàm của Tô Nam cùng hắn là bạn cũ lâu năm, giáo sư nhắc nhở Tô Nam lần này qua đây nhất định phải cùng hắn bắt chuyện.
“Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ đang cúi đầu xem tuyển tập luận văn, nghe vậy ngẩng đầu lên.
“Em là nghiên cứu sinh của giáo sư Lâm Hàm, Tô Nam.”
“A, chào em.” Trần Tri Ngô gấp quyển sách đứng lên, hướng Tô Nam vươn tay, “Cô Lâm đã nói với thầy rồi.”
Tô Nam nhanh chóng bắt tay hắn, lại đem túi sách trên lưng tháo xuống, từ bên trong móc ra hộp giấy nhỏ. “Đây là Lâm lão sư kêu ta mang tới cho thầy.”
Trần Tri Ngô tiếp nhận, “Cái gì nặng như vậy?”
Một vị giáo sư bên cạnh cười nói: “Vật gì vậy?” Tò mò cầm lấy ước lượng thử, “Ô, tựa như cục gạch, từ thành phố cõng tới? Cô Lâm cũng là có ý tứ, cái này không thể gửi chuyển phát nhanh rồi.”
Tô Nam giải thích: “Cô Lâm nói gửi chuyển phát nhanh cô ấy không an tâm.”
“Đó có thể là một cọc tiền.”
Trần Tri Ngô cười, hướng Tô Nam nói một tiếng cảm ơn, để cho cô ngồi xuống trước, mời cô ăn một bữa cơm đạm bạc khi hội nghị kết thúc.
Diễn đàn duy trì liên tục hai ngày, tộng cộng chia làm bốn trận, trận đầu là học sinh đại biểu lên phát biểu. Sau khi ba vị học sinh đều hoàn tất, vị chủ trì chính nêu ra những vấn đề phê bình.
Tô Nam lên tiếng hoàn tất phần mục của mình, trở lại chỗ ngồi rung rẩy ngồi xuống, trái tim đập mạnh, cũng không biết mình có hay không mắc lỗi gì.
Bạn cùng phòng nhắn tin wechat hỏi cô khi nào trở về thành phố. Đang tính trả lời, nghe Trần Tri Ngô ho nhẹ một tiếng, cô nhanh chóng ngẩng đầu.
Trần Tri Ngô cầm microphone, đứng lên, “Tôi nghe nói, lúc đầu mời tới tổng cộng tám vị thí sinh, sau khi nghe ngóng chủ trì là tôi, bốn vị đều uyển chuyển cự tuyệt.”
Phía dưới cười vang.
Trần Tri Ngô là làm nghiên cứu lịch sử của ngàng truyền thông, Tô Nam không phải sinh viên đại học Sùng Thành, mà cũng nghe nói anh yêu cầu nghiêm ngặt đối với học sinh, chủ suất rớt cực cao.
Tô Nam không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
Trần Tri Ngô phê bình hai vị thí sinh luật văn trước, nói ra mấy vấn đề, “Kế tiếp là thí sinh Tô Nam...” Hắn dừng một chút, “...Về nghiên cứu động lực trong quần thể đã có rất nhiều, tôi sẽ không nói tới vấn đề cụ thể ở đây. Diễn đàn lần này làm cho tôi thấy được thực lực cũng như phạm vi nhìn với góc độ mới của lớp trẻ trong ngành truyền thông, cũng rất mới mẻ đối với tôi...”
Anh nói mấy câu tránh nặng tìm nhẹ, đi đường vòng với việc phê bình Tô Nam.
Tô Nam có chút mơ hồ.
Sau khi kết thúc, mọi người lục đục trời sân, Trần Tri Ngộ bị vây quanh tại chỗ, ba mươi hai học sinh vây quanh, một người tiếp một người đặt câu hỏi.
Tô Nam ôm túi sách, do dự trong chốc lát. Mười lăm phút đi qua, mấy người học sinh kia cuối cùng cũng đã đi. Liền nhìn thấy Trần Tri Ngộ ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người mình. Chỉ có thể kiên cường đi tới.
“Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ cầm lấy áo khoát âu phục trên ghế dựa, khoát lên cánh tay, nói “Đi thôi.”
Ngoài viện tin tức đại học Sùng Thành có một đường dành cho người đi bộ, dẫn đến một bên cửa trường, thời tiết đầu hạ,mấy cây hoa hồng trong bồn hoa ven đường nở rộ.
Ra khỏi cửa viện, Trần Tri Ngộ dừng bước lại, Tô Nam đang theo sát cũng dừng lại theo.
Trần Tri Ngộ sờ sờ túi quần tây, móc ra một bao thuốc lá cùng cái bật lửa, “Xin lỗi, thầy hút điếu thuốc.”
Tô Nam gật đầu một cái.
Anh ngậm điếu thuốc châm lửa, hút một hơi, lại không vội vã đi, hơi nghiêng thân thể, nhìn về phía cô, “Biết tại sao không phê bình em không?”
Cô lắc đầu.
“Thầy và Lâm Hàm cùng học mười năm, nếu như phê bình, chỉ sợ quan hệ bạn học của thầy cùng cô ấy tan vỡ hôm nay.”
Tô Nam há to miệng, nói không ra lời, vừa cúi đầu thấp cắn lấy môi dưới, cũng không nghe thấy chính mình nói “Vâng” một tiếng.
“Em đối với học thức không hề có chút kính nể nào, không thích hợp để học tiếp.”
Trần Tri Ngộ nói xong phán đoán, xoay người tiếp tụp đi về phía trước.
Cô sửng sốt tại chỗ vài giây, chỉ lại đuổi theo. Nói không khó chịu trong lòng, nhất định là giả. Cô cũng không ít lần bị Lâm Hàm nói qua, làm luận văn không có tư tưởng mới, làm nghiên cứu để có kinh nghiệm còn có thể, nhưng một khi dính đến nghiên cứu triết học Frankfort, cũng chỉ có thể dùng đi dùng lại ý tưởng cũ.
Điểm này cô cũng rõ ràng, thế nhưng, bị giáo sư của mình phê bình, cùng bị người khác phê bình, là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bình luận của Trần Tri Ngộ, có phải hay không lần nữa chứng minh lúc đó cô chọn âm đọc chính là một cái quyết định sai lầm?
Cô ủ rũ mãi cho đến nhà hàng.
“Tô Nam”
Tô Nam mới từ trong suy nghĩ của chính mình hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu một cái, vừa hay đối diện với ánh mắt của Trần Tri Ngộ.
“Thầy hỏi em, đồ ăn có đủ hay không? Có muôn kêu thêm hay không?”
Cô vội vàng nói không cần.
Ánh mắt ngừng một hồi lâu, Trần Tri Ngộ khép thực đơn lại, nâng ly trà lên, “Như thế nào lại không chịu nổi phê bình?”
“Không có...” Cô vô ý thức phủ nhận.
Trần Tri Ngộ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Những năm trước đây, viện trưởng có một nghiên cứu sinh, kéo dài thời hạn nộp luận văn hai lần, làm luận văn quá chậm chạp, viện trưởng chịu không nổi, để cho thầy giúp đỡ...Viện trưởng năm đó là Bác Đạo, người này coi như là sư đệ của thầy, vẫn phải giúp một chút...Cuối cùng, thầy giúp học sinh đó đem luận văn hoàn tất, giúp cho hắn tốt nghiệp. Việc này làm không có ý nghĩa. Con người ai cũng có sở trường riêng, khiêu chiến lĩnh vực chính mình không am hiểu, chỉ làm cho mình cùng người khác thêm phiền phức.”
Cô lúng ta lúng túng mà “Vâng” một tiếng.
Trần Tri Ngộ nhìn chòng chọc cô, dừng một chút, không có nói cái gì nữa.
Ăn xong, Tô Nam chuẩn bị trở về khách sạn thu dọn đồ đạc đi nhà ga.
“Có muốn thầy tiễn em?”
“Không cần đâu, thầy Trần. Em ngồi tàu đường ngầm thuận tiện, hành lý cũng nhẹ.”
Trần Tri Ngộ bỗng nhiên dừng lại, “Em không nói thiếu chút nữa thầy đã quên rồi, em mang tới cục tiền kia...”
“Em đi giúp thầy lấy nó!”
“Thầy có tay có chân, không phải làm phiền em.” Trần Tri Ngộ cười, suy tư một hồi. “Em bây giờ đi khách sạn lấy dồ, thầy trở về báo cáo phòng làm việc, một hồi em trực tiếp đi ra bãi đỗ xe tìm thầy.”
Tô Nam còn muốn từ chối, nhưng Trần Tri Ngộ khoát tay ngăn lại, không cho phép.
“...Thầy Trần, bãi đỗ xe ở nơi nào?”
“Đi ra ngoài học viện, đi về phía nam 500m, đi đến ngã rẽ là đến.”
Nhưng phía nam lại là hướng ngược lại ah?
....
Xe hướng đông chạy, một đường đi đến trạm xe lửa.
Trần Tri Ngộ lái xe ổn định, đánh đèn chuyển hướng không sai chút nào.
Xe anh nhìn có chút tuổi tác rồi, vẫn là lái số tay, bây giờ trên thị trường xe, nhiều xe đã đổi thành hộp số tự động. Trong xe dọn dẹp sạch sẽ, không có bỏ hương thơm gì, một bầu không khí khô ráo.
Thân thể Tô Nam dựa vào sườn cửa xe, cùng Trần Tri Ngộ kéo ra chút khoảng cách.
Cô từ nhỏ đã như vậy, không biết rõ làm sao cùng người lớn nói chuyện, trong lòng luôn có một nỗi sợ bị phê bình.
“Không ở Sùng Thành đi dạo một vòng?”
“Em trở về còn có lớp.”
“mùa này, bụi mù tơ liễu (bụi cây tơ liễu mù mịt) cũng không có cái gì để nhìn. Mùa đông đến đây đi, cảnh tuyết rất đẹp.”
Cô gật đầu.
Trầm mặc một chốc, Trần Tri Ngộ quay đầu nhìn nàng, cười cười, “Trở về cùng Lâm Hàm đâm thọc thầy.”
Cô vội vàng nói: “Không phải...Thầy, thầy nói đúng.”
Cô bù đầu tính toán kiến sống, đọc nhiều trang sách là hơn hai trang lo nghĩ phiền muộn, cái tâm tình này quả thực khó học vô. Cô cũng biết mình không phải người tham học, thầm nghĩ hồ đồ qua hai năm liền tìm việc làm. Nếu nói học nghiên cứu thật có lợi ích gì, thì ước chừng đến lúc xin việc, đàm luận lương bổng có thể nâng tiền lương lên thêm một nghìn đồng.
Nửa đường trầm mặc, đến bãi đậu xe dưới đất của trạm xe lửa, Tô Nam cầm lấy thành lý, hướng Trần Tri Ngộ nói tiếng cảm ơn.
Bốn phía ẩm ướt âm u, môt hàng đèn trắng trên đỉnh đầu, kéo dài đến xa xa, chỉ còn lại những đường tỏa sáng.
Khủy tay Trần Tri Ngộ chống cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, không mang theo tâm tình gì mà “Ân” một tiếng.
Tâm tư anh phảng phất bay xa, ánh mắt cũng không biết rơi tại chỗ không gian nào.
Cô không khỏi thả nhẹ cước bộ, coi mình là không khí, không một tiếng động rời đi.
Sau khi từ Sùng Thành trở về, Tô Nam tiếp tục cuộc sống nghiên cứu sinh đần độn vô vị. Mỗi tuần đọc sách, làm báo cáo, chạy việc vặt cho giáo sư, cuối tuần dạy phụ đạo kiếm thêm khoản thu nhập.
Trong nháy mắt, mùa thu đến rồi.
Học kỳ hai bắt đầu, những thạc sĩ chuyên nghiệp cùng ban đã bắt đầu lao vào những vòng tuyển chọn, mà sinh viên lớp dưới chỉ có thời khóa biểu kín mích.
Đang lúc hoàng hôn, trời bắt đầ mưa. Mưa nhỏ đầu thu tí tách gõ trên lá cây, trong sân trường mờ tối tịch mịch.
Tô Nam nhận được tin nhắn của giáo sư Lâm hàm, lúc đi ra thư viện mới nhớ bản thân đã quên mang theo dù.
Từ thư viện đến viện nghiên cứu 300m, cô do dự trong nháy mắt, tạo nên mũ bảo vệ, chạy vào trong mưa.
Đến lầu dưới viện, tháo cái nón xuống, vỗ vỗ nước mưa trên người, đi vào phòng làm việc của giáo sư Lâm Hàm.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ, tiếng đối thoại truyền qua khe cửa.
Cô do dự một chút gõ cửa một cái.
“Mời vào.”
Phòng làm việc phân ra 2 phần, bên trong có ba gian làm việc, bên ngoài là phòng trà tiếp khách. Trên bàn một chiếc đèn vàng nhạt nhỏ chiếu sáng, bên cạnh đặt một chậu cây thấp lùn.
Hai chiếc ly, hơi nước nóng chậm rãi bay tản ra.
Trần Tri Ngộ ngồi gần một bên cửa sổ.
Lúc anh nghe cửa mở, ngẩng đầu lên, sau chiếc mắt kính hai đạo ánh mắt bình thản phóng tới.
Tô Nam đứng ở cửa, “Cô Hàm, thầy Trần.”
“Em không mang theo ô?”
“Lúc ra ngoài trời không có mưa...Buổi chiều ở trong thư viện suốt.”
“Ngồi xuống uống một chút trà nóng a!” Lâm Hàm cầm bình nước lên, rót chiếc ly không duy nhất một chút nước nóng.
Cô đến ngồi xuống ở một góc bàn, nhận ly nước nói nhỏ một câu “cảm ơn cô Hàm.”
Lâm Hàm ngồi xuống, một tay chống đầu, nhìn về phía Trần Tri Ngộ, lại nhìn Tô Nam một chút, cười nói: “Năm nay, thầy Trần được mời qua đây mở một môn học tự chọn, em có nghe nói không?”
Tô Nam gật đầu.
“Em có chọn hay không?”
“...Dạ có chọn.”
Kỳ thực cô không có chọn, buổi sáng thấy “Truyền bá trào lưu tư tưởng học tập” phía dưới ghi ba chữ “Trần Tri Ngộ”, cô liền vô thức đi vòng.
“Chọn rồi thì thật là tốt, thầy Trần chưa quen thuộc với trường học của chúng ta, em làm trợ giáo cho thầy.”
Cô sửng sốt một chút, “...Được, cô Hàm.”
Trần Tri Ngộ nhìn qua, mỉm cười, có chút ý tứ bèo dạt mây trôi, “Thầy dựa vào sự hỗ trợ của em nhiều, bạn học Tô Nam.”
-Tôi muốn dành quyển truyện này cho honey Mạnh tiểu bối.
Chúng ta thực sự biết nhau qua ly nước uống bình thường.
Lúc đó phải là một buổi chiều mùa hè, ta nhớ kỹ ống tay áo ngắn dính chút gió sợi.
--Giản Trinh tháng tư xé vải
Trời sắp tối rồi, ngoài trường học than củi dần dần được đốt lên, trong bóng đêm khói lửa lượn lờ. Tiệm trà sữa, tiệm văn phòng phẩm, tiệm bánh gato...san sát nối tiếp nhau, cùng chiếu sáng thành phố, trường đại học nằm trên một con đường trong thành phố cũng không khác gì.
Hoàng hôn bao phủ xuống, sắc trời chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt.
Tô Nam kéo theo túi hành lý, đi vào cổng đại học Sùng Thành.
Hỏi đường mấy lần, trước khi trời trở tối hoàn toàn, cuối cùng cũng nhìn thấy thấp thoáng dưới bóng cây, cái bảng “Học viện tin tức và phát thanh”.
Chỗ tiếp đãi ở lầu một vẫn còn có người. Tô Nam đến đăng ký, cầm lấy tư liệu hội nghị, đi vào khách sạn đã được an bài tốt nghỉ ngơi.
Lần này tới Sùng Thành, là bởi vì đáp ứng yêu cầu của giáo sư Lâm Hàm tham gia diễn đàn truyền thông ở đại học Sùng Thành. Lâm Hàm năm ngoái tuyển ba nghiên cứu sinh, một người tiến sĩ, hai người thạc sĩ, đều là bạn đồng môn nổi tiếng nhất nam nhất bắc của cô, cả ba đều bận làm việc... Những việc vặt đều là nghiên cứu sinh Tô Nam hối hả làm.
Sáng thứ bảy, tại sảnh hội trường.
Tô Nam tới sớm, tìm một góc khuất ngồi xuống, buồn bực vồi đầu ôn tập tài liệu diễn thuyết. Vài tờ bài giảng bị nắm chặt, trang nhăn góc gãy, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Những người khác lục đục đến đông đủ, trước khi bắt đầu cô thu thập bài giảng, hướng hàng ghế thứ nhất nhìn qua.
Hàng thứ nhất ghế thứ ba, phó giáo sư mới của đại học Sùng Thành, Trần Tri Ngộ đang ngồi.
Giáo sư Lâm Hàm của Tô Nam cùng hắn là bạn cũ lâu năm, giáo sư nhắc nhở Tô Nam lần này qua đây nhất định phải cùng hắn bắt chuyện.
“Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ đang cúi đầu xem tuyển tập luận văn, nghe vậy ngẩng đầu lên.
“Em là nghiên cứu sinh của giáo sư Lâm Hàm, Tô Nam.”
“A, chào em.” Trần Tri Ngô gấp quyển sách đứng lên, hướng Tô Nam vươn tay, “Cô Lâm đã nói với thầy rồi.”
Tô Nam nhanh chóng bắt tay hắn, lại đem túi sách trên lưng tháo xuống, từ bên trong móc ra hộp giấy nhỏ. “Đây là Lâm lão sư kêu ta mang tới cho thầy.”
Trần Tri Ngô tiếp nhận, “Cái gì nặng như vậy?”
Một vị giáo sư bên cạnh cười nói: “Vật gì vậy?” Tò mò cầm lấy ước lượng thử, “Ô, tựa như cục gạch, từ thành phố cõng tới? Cô Lâm cũng là có ý tứ, cái này không thể gửi chuyển phát nhanh rồi.”
Tô Nam giải thích: “Cô Lâm nói gửi chuyển phát nhanh cô ấy không an tâm.”
“Đó có thể là một cọc tiền.”
Trần Tri Ngô cười, hướng Tô Nam nói một tiếng cảm ơn, để cho cô ngồi xuống trước, mời cô ăn một bữa cơm đạm bạc khi hội nghị kết thúc.
Diễn đàn duy trì liên tục hai ngày, tộng cộng chia làm bốn trận, trận đầu là học sinh đại biểu lên phát biểu. Sau khi ba vị học sinh đều hoàn tất, vị chủ trì chính nêu ra những vấn đề phê bình.
Tô Nam lên tiếng hoàn tất phần mục của mình, trở lại chỗ ngồi rung rẩy ngồi xuống, trái tim đập mạnh, cũng không biết mình có hay không mắc lỗi gì.
Bạn cùng phòng nhắn tin wechat hỏi cô khi nào trở về thành phố. Đang tính trả lời, nghe Trần Tri Ngô ho nhẹ một tiếng, cô nhanh chóng ngẩng đầu.
Trần Tri Ngô cầm microphone, đứng lên, “Tôi nghe nói, lúc đầu mời tới tổng cộng tám vị thí sinh, sau khi nghe ngóng chủ trì là tôi, bốn vị đều uyển chuyển cự tuyệt.”
Phía dưới cười vang.
Trần Tri Ngô là làm nghiên cứu lịch sử của ngàng truyền thông, Tô Nam không phải sinh viên đại học Sùng Thành, mà cũng nghe nói anh yêu cầu nghiêm ngặt đối với học sinh, chủ suất rớt cực cao.
Tô Nam không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
Trần Tri Ngô phê bình hai vị thí sinh luật văn trước, nói ra mấy vấn đề, “Kế tiếp là thí sinh Tô Nam...” Hắn dừng một chút, “...Về nghiên cứu động lực trong quần thể đã có rất nhiều, tôi sẽ không nói tới vấn đề cụ thể ở đây. Diễn đàn lần này làm cho tôi thấy được thực lực cũng như phạm vi nhìn với góc độ mới của lớp trẻ trong ngành truyền thông, cũng rất mới mẻ đối với tôi...”
Anh nói mấy câu tránh nặng tìm nhẹ, đi đường vòng với việc phê bình Tô Nam.
Tô Nam có chút mơ hồ.
Sau khi kết thúc, mọi người lục đục trời sân, Trần Tri Ngộ bị vây quanh tại chỗ, ba mươi hai học sinh vây quanh, một người tiếp một người đặt câu hỏi.
Tô Nam ôm túi sách, do dự trong chốc lát. Mười lăm phút đi qua, mấy người học sinh kia cuối cùng cũng đã đi. Liền nhìn thấy Trần Tri Ngộ ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người mình. Chỉ có thể kiên cường đi tới.
“Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ cầm lấy áo khoát âu phục trên ghế dựa, khoát lên cánh tay, nói “Đi thôi.”
Ngoài viện tin tức đại học Sùng Thành có một đường dành cho người đi bộ, dẫn đến một bên cửa trường, thời tiết đầu hạ,mấy cây hoa hồng trong bồn hoa ven đường nở rộ.
Ra khỏi cửa viện, Trần Tri Ngộ dừng bước lại, Tô Nam đang theo sát cũng dừng lại theo.
Trần Tri Ngộ sờ sờ túi quần tây, móc ra một bao thuốc lá cùng cái bật lửa, “Xin lỗi, thầy hút điếu thuốc.”
Tô Nam gật đầu một cái.
Anh ngậm điếu thuốc châm lửa, hút một hơi, lại không vội vã đi, hơi nghiêng thân thể, nhìn về phía cô, “Biết tại sao không phê bình em không?”
Cô lắc đầu.
“Thầy và Lâm Hàm cùng học mười năm, nếu như phê bình, chỉ sợ quan hệ bạn học của thầy cùng cô ấy tan vỡ hôm nay.”
Tô Nam há to miệng, nói không ra lời, vừa cúi đầu thấp cắn lấy môi dưới, cũng không nghe thấy chính mình nói “Vâng” một tiếng.
“Em đối với học thức không hề có chút kính nể nào, không thích hợp để học tiếp.”
Trần Tri Ngộ nói xong phán đoán, xoay người tiếp tụp đi về phía trước.
Cô sửng sốt tại chỗ vài giây, chỉ lại đuổi theo. Nói không khó chịu trong lòng, nhất định là giả. Cô cũng không ít lần bị Lâm Hàm nói qua, làm luận văn không có tư tưởng mới, làm nghiên cứu để có kinh nghiệm còn có thể, nhưng một khi dính đến nghiên cứu triết học Frankfort, cũng chỉ có thể dùng đi dùng lại ý tưởng cũ.
Điểm này cô cũng rõ ràng, thế nhưng, bị giáo sư của mình phê bình, cùng bị người khác phê bình, là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bình luận của Trần Tri Ngộ, có phải hay không lần nữa chứng minh lúc đó cô chọn âm đọc chính là một cái quyết định sai lầm?
Cô ủ rũ mãi cho đến nhà hàng.
“Tô Nam”
Tô Nam mới từ trong suy nghĩ của chính mình hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu một cái, vừa hay đối diện với ánh mắt của Trần Tri Ngộ.
“Thầy hỏi em, đồ ăn có đủ hay không? Có muôn kêu thêm hay không?”
Cô vội vàng nói không cần.
Ánh mắt ngừng một hồi lâu, Trần Tri Ngộ khép thực đơn lại, nâng ly trà lên, “Như thế nào lại không chịu nổi phê bình?”
“Không có...” Cô vô ý thức phủ nhận.
Trần Tri Ngộ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Những năm trước đây, viện trưởng có một nghiên cứu sinh, kéo dài thời hạn nộp luận văn hai lần, làm luận văn quá chậm chạp, viện trưởng chịu không nổi, để cho thầy giúp đỡ...Viện trưởng năm đó là Bác Đạo, người này coi như là sư đệ của thầy, vẫn phải giúp một chút...Cuối cùng, thầy giúp học sinh đó đem luận văn hoàn tất, giúp cho hắn tốt nghiệp. Việc này làm không có ý nghĩa. Con người ai cũng có sở trường riêng, khiêu chiến lĩnh vực chính mình không am hiểu, chỉ làm cho mình cùng người khác thêm phiền phức.”
Cô lúng ta lúng túng mà “Vâng” một tiếng.
Trần Tri Ngộ nhìn chòng chọc cô, dừng một chút, không có nói cái gì nữa.
Ăn xong, Tô Nam chuẩn bị trở về khách sạn thu dọn đồ đạc đi nhà ga.
“Có muốn thầy tiễn em?”
“Không cần đâu, thầy Trần. Em ngồi tàu đường ngầm thuận tiện, hành lý cũng nhẹ.”
Trần Tri Ngộ bỗng nhiên dừng lại, “Em không nói thiếu chút nữa thầy đã quên rồi, em mang tới cục tiền kia...”
“Em đi giúp thầy lấy nó!”
“Thầy có tay có chân, không phải làm phiền em.” Trần Tri Ngộ cười, suy tư một hồi. “Em bây giờ đi khách sạn lấy dồ, thầy trở về báo cáo phòng làm việc, một hồi em trực tiếp đi ra bãi đỗ xe tìm thầy.”
Tô Nam còn muốn từ chối, nhưng Trần Tri Ngộ khoát tay ngăn lại, không cho phép.
“...Thầy Trần, bãi đỗ xe ở nơi nào?”
“Đi ra ngoài học viện, đi về phía nam 500m, đi đến ngã rẽ là đến.”
Nhưng phía nam lại là hướng ngược lại ah?
....
Xe hướng đông chạy, một đường đi đến trạm xe lửa.
Trần Tri Ngộ lái xe ổn định, đánh đèn chuyển hướng không sai chút nào.
Xe anh nhìn có chút tuổi tác rồi, vẫn là lái số tay, bây giờ trên thị trường xe, nhiều xe đã đổi thành hộp số tự động. Trong xe dọn dẹp sạch sẽ, không có bỏ hương thơm gì, một bầu không khí khô ráo.
Thân thể Tô Nam dựa vào sườn cửa xe, cùng Trần Tri Ngộ kéo ra chút khoảng cách.
Cô từ nhỏ đã như vậy, không biết rõ làm sao cùng người lớn nói chuyện, trong lòng luôn có một nỗi sợ bị phê bình.
“Không ở Sùng Thành đi dạo một vòng?”
“Em trở về còn có lớp.”
“mùa này, bụi mù tơ liễu (bụi cây tơ liễu mù mịt) cũng không có cái gì để nhìn. Mùa đông đến đây đi, cảnh tuyết rất đẹp.”
Cô gật đầu.
Trầm mặc một chốc, Trần Tri Ngộ quay đầu nhìn nàng, cười cười, “Trở về cùng Lâm Hàm đâm thọc thầy.”
Cô vội vàng nói: “Không phải...Thầy, thầy nói đúng.”
Cô bù đầu tính toán kiến sống, đọc nhiều trang sách là hơn hai trang lo nghĩ phiền muộn, cái tâm tình này quả thực khó học vô. Cô cũng biết mình không phải người tham học, thầm nghĩ hồ đồ qua hai năm liền tìm việc làm. Nếu nói học nghiên cứu thật có lợi ích gì, thì ước chừng đến lúc xin việc, đàm luận lương bổng có thể nâng tiền lương lên thêm một nghìn đồng.
Nửa đường trầm mặc, đến bãi đậu xe dưới đất của trạm xe lửa, Tô Nam cầm lấy thành lý, hướng Trần Tri Ngộ nói tiếng cảm ơn.
Bốn phía ẩm ướt âm u, môt hàng đèn trắng trên đỉnh đầu, kéo dài đến xa xa, chỉ còn lại những đường tỏa sáng.
Khủy tay Trần Tri Ngộ chống cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, không mang theo tâm tình gì mà “Ân” một tiếng.
Tâm tư anh phảng phất bay xa, ánh mắt cũng không biết rơi tại chỗ không gian nào.
Cô không khỏi thả nhẹ cước bộ, coi mình là không khí, không một tiếng động rời đi.
Sau khi từ Sùng Thành trở về, Tô Nam tiếp tục cuộc sống nghiên cứu sinh đần độn vô vị. Mỗi tuần đọc sách, làm báo cáo, chạy việc vặt cho giáo sư, cuối tuần dạy phụ đạo kiếm thêm khoản thu nhập.
Trong nháy mắt, mùa thu đến rồi.
Học kỳ hai bắt đầu, những thạc sĩ chuyên nghiệp cùng ban đã bắt đầu lao vào những vòng tuyển chọn, mà sinh viên lớp dưới chỉ có thời khóa biểu kín mích.
Đang lúc hoàng hôn, trời bắt đầ mưa. Mưa nhỏ đầu thu tí tách gõ trên lá cây, trong sân trường mờ tối tịch mịch.
Tô Nam nhận được tin nhắn của giáo sư Lâm hàm, lúc đi ra thư viện mới nhớ bản thân đã quên mang theo dù.
Từ thư viện đến viện nghiên cứu 300m, cô do dự trong nháy mắt, tạo nên mũ bảo vệ, chạy vào trong mưa.
Đến lầu dưới viện, tháo cái nón xuống, vỗ vỗ nước mưa trên người, đi vào phòng làm việc của giáo sư Lâm Hàm.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ, tiếng đối thoại truyền qua khe cửa.
Cô do dự một chút gõ cửa một cái.
“Mời vào.”
Phòng làm việc phân ra 2 phần, bên trong có ba gian làm việc, bên ngoài là phòng trà tiếp khách. Trên bàn một chiếc đèn vàng nhạt nhỏ chiếu sáng, bên cạnh đặt một chậu cây thấp lùn.
Hai chiếc ly, hơi nước nóng chậm rãi bay tản ra.
Trần Tri Ngộ ngồi gần một bên cửa sổ.
Lúc anh nghe cửa mở, ngẩng đầu lên, sau chiếc mắt kính hai đạo ánh mắt bình thản phóng tới.
Tô Nam đứng ở cửa, “Cô Hàm, thầy Trần.”
“Em không mang theo ô?”
“Lúc ra ngoài trời không có mưa...Buổi chiều ở trong thư viện suốt.”
“Ngồi xuống uống một chút trà nóng a!” Lâm Hàm cầm bình nước lên, rót chiếc ly không duy nhất một chút nước nóng.
Cô đến ngồi xuống ở một góc bàn, nhận ly nước nói nhỏ một câu “cảm ơn cô Hàm.”
Lâm Hàm ngồi xuống, một tay chống đầu, nhìn về phía Trần Tri Ngộ, lại nhìn Tô Nam một chút, cười nói: “Năm nay, thầy Trần được mời qua đây mở một môn học tự chọn, em có nghe nói không?”
Tô Nam gật đầu.
“Em có chọn hay không?”
“...Dạ có chọn.”
Kỳ thực cô không có chọn, buổi sáng thấy “Truyền bá trào lưu tư tưởng học tập” phía dưới ghi ba chữ “Trần Tri Ngộ”, cô liền vô thức đi vòng.
“Chọn rồi thì thật là tốt, thầy Trần chưa quen thuộc với trường học của chúng ta, em làm trợ giáo cho thầy.”
Cô sửng sốt một chút, “...Được, cô Hàm.”
Trần Tri Ngộ nhìn qua, mỉm cười, có chút ý tứ bèo dạt mây trôi, “Thầy dựa vào sự hỗ trợ của em nhiều, bạn học Tô Nam.”
Tác giả :
Minh Khai Dạ Hợp