Tuyệt Phẩm Tiên Y
Chương 51: Một cước thiên quân vạn ?
Ngây người, Tứ Thiểu đến bên cạnh người trung niên còn lại, càng trịnh trọng hơn, mở miệng:
- Đoạn tiên sinh...
Tứ Thiểu vẫn chưa nói hết thì Đoạn tiên sinh bỗng nhiên vung tay lên chặn lời hắn lại:
- Tứ Thiểu, tiểu tử này dám đánh người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Nói xong Đoạn tiên sinh đi rất nhanh đến bên cạnh Cổ tiên sinh và quỳ xuống, kiểm tra mạch đập trên người Cổ tiên sinh, Tiểu Cổ cũng không bị vết thương nguy hiểm gì, tiểu tử kia ra tay vẫn còn nương tay.
Cổ tiên sinh không còn kiêu ngạo và cuồng vọng như lúc nãy nữa, trong mắt đều là sự sợ hãi, nhìn Trương Đại Thiểu đứng phía xa, nói:
- Đoàn ca, hắn đã nương tay, nói cách khác, một cước của hắn có thể đá chết tôi. Đứng trước mặt hắn tôi có một cảm giác khó thở, người này thật lợi hại.
- Cái gì, lợi hại đến vậy sao?
Mặt Đoạn tiên sinh hơi biến sắc, Tiểu Cổ là một người rất giỏi, có thiên phú, mấy năm nay bất luận là nhiệm vụ nào thì Tiểu Cổ cũng hoàn thành rất tốt. Thực lực Tiểu Cổ như thế nào thì hắn rất rõ, cho dù là tự mình ra tay thì cũng không thể một cước đá chết hắn được.
Trương Đại Thiểu mới chỉ chừng ấy tuổi mà đã có thực lực như vậy rồi sao?
Tuy nhiên Đoạn tiên sinh lại không sợ Trương Đại Thiểu, hắn thấy mình đã ăn chắc Trương Đại Thiểu rồi.
Mặc dù thanh niên này có thể là cao thủ nhưng lại còn quá trẻ, chắc chắn người chỉ tỏ vẻ cứng rắn bên ngoài thôi, không đáng lo.
- Tiểu tử, mày quá kiêu ngạo rồi.
Trong mắt Đoạn tiên sinh lóe lên một sự sắc bén, bước từng bước về phía Trương Đại Thiểu nhưng một hung thần.
Trương Đại Thiểu bị chọc cười, hai người kia cứ hô tới quát lui, còn muốn động thủ đánh người, lại còn nói mình kiêu ngạo nữa chứ.
Hất cằm lên, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của Đoạn tiên sinh, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi cứ kiêu ngạo thế đấy, ông làm gì được nào?
- Bốp!
Đoạn tiên sinh tức giận đập bàn một cái, cái bàn kia tất nhiên là bị nát vụn ra, mọi người hết hồn, vệ sĩ này thật sự mạnh à.
- Hay lắm, mày là người đầu tiên dám nói với tao như vậy đấy.
Đoạn tiên sinh nghiến răng nghiến lợi, từ trong hàm răng rít lên những lời này, ai cũng cảm thấy được là hắn đã nổi cơn tam bành rồi.
- Hôm nay tao phải dạy dỗ mày cho mày biết thế nào là trời cao đất dày.
Trương Đại Thiểu hình như không còn kiên nhẫn nữa, chớp mắt, thúc giục:
- Muốn đánh thì đánh đi, nhiều lời làm gì?
- Can đảm đấy.
Đoạn tiên sinh khẽ nói, bả vai rung một cái, thân thể chuyển động, một đấm xé gió bay vù vù đến trước ngực Trương Đại Thiểu.
Mặc dù mọi người xung quanh không biết nhiều nhưng cũng có thể nhận ra được là một quyền này so với Cổ tiên sinh thì lợi hại hơn nhiều, vì.....một quyền này giống như là trên ti vi vậy, đánh nghe cả tiếng.
Mọi người tiếp tục toát mồ hôi vì Trương Đại Thiểu.
- Chỉ có nhiêu đây thôi à?
Trương Đại Thiểu bất đắc dĩ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng xoay người tránh đòn của Đoạn tiên sinh một cách nhẹ nhàng, thoải mái.
Trong nháy mắt lúc này Đoạn tiên sinh thấy hối hận vì phát hiện ra mình đã xem thường Trương Đại Thiểu. Không ai có thể chịu nổi một quyền đó của hắn, vậy mà Trương Đại Thiểu lại dễ dàng tránh được, không thể nào.
Đoạn tiên sinh giờ mới hiểu được thực lực Trương Đại Thiểu không hề thấp hơn mình.
Chỉ là Đoạn tiên sinh đã nhận ra quá muộn, một cước quỷ mị của Trương Đại Thiểu đã xuất hiện được ngực hắn.
Đoạn tiên sinh còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cảm nhận được một lực rất mạnh đang đánh tới, ngay sau đó cơ thể hắn bay cái vèo đi giống như Tiểu Cổ lúc nãy.
Có điều Đoạn tiên sinh rõ ràng là lợi hại hơn Cổ tiên sinh, rơi xuống mặt đất cũng không ngã, càng không bị bất tỉnh, hai chân chỉ chạm đất rồi trượt về sau một đoạn.
Ngoại trừ hơi chật vật ra thì Đoạn tiên sinh có thể nói là không hề bị thương.
May là như vậy nhưng Đoạn tiên sinh lại vô cùng phẫn nộ, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, lại bị một tên nhỏ tuổi hơn đá cho một cước lui đi như vậy, đúng là nhục nhã.
- Vừa rồi là do tao khinh địch, bây giờ sẽ không nương tay nữa, mày coi chừng đấy.
Đoạn tiên sinh hét lớn một tiếng, xương trên người kêu lên răng rắc.
- Đoàn ca hạ sát rồi.
Lúc này Cổ tiên sinh bị chấn động.
Không ai hiểu Đoàn tiên sinh hơn hắn, chỉ khi nào Đoạn tiên sinh gặp phải một cao thủ không thể địch nổi thì mới xuất hiện tình trạng này, không ngờ là Trương Đại Thiểu lại ép Đoạn ca dùng đến cú đá sấm sét này.
Uy thế của Đoạn tiên sinh hết sức kinh người, trong nháy mắt liền biến thành một cỗ xe tăng, khí thế trấn áp tiến về phía Trương Đại Thiểu, mọi người nhìn thấy mà phát hoảng.
Hắn một đường phóng thẳng đến, cái bàn phía trước cũng bị hắn làm cho nát bét.
Trong đại sảnh truyền đến tiếng kinh hô, mọi người nhìn Đoạn tiên sinh với ánh mắt đầy khiếp sợ, người này cũng thật ngạo mạn à.
Sắc mặt Trịnh Thiệu Minh rốt cuộc cũng có sự thay đổi, Đoạn tiên sinh này thật đáng sợ, mặc dù Trương Đại Thiểu lợi hại thật nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của Đoạn tiên sinh.
Cắn chặt răng, lúc này Trịnh Thiệu Minh quyết định nếu Trương Đại Thiểu có bị thương thì hắn nhất định phải bảo vệ cho Trương Đại Thiểu.
- Để tao xem mày làm thế nào để ngăn cản được tao.
Đoạn tiên sinh cười gằn một tiếng, như một ác ma lao về phía Trương Đại Thiểu.
Thần sắc Trương Đại Thiểu vẫn không hề thay đổi, vẫn ung dung như lúc trước, không hề hoảng sợ khi gặp phải kẻ thù mạnh, hắn giơ chân phải lên, đá về phía Đoạn tiên sinh.
- Chết đi!
- Chết đi!
Thấy Trương Đại Thiểu dùng cách đó để đối phó với Đoạn tiên sinh thì cả Đoạn tiên sinh và Cổ tiên sinh đều tức giận đến sôi máu, thằng nhóc này đúng là ngạo mạn quá mức, đúng là muốn chết mà.
Nhưng chuyện không ngờ lại xảy ra, cú đá sấm sét của Đoạn tiên sinh không thể làm được gì Trương Đại Thiểu mà hắn tiếp tục bị Trương Đại Thiểu đạp bay đi.
Không chỉ vậy, lần này còn lợi hại hơn lúc nãy, không chỉ đạp bay đi mà còn ngã cái bịch trên mặt đất nữa.
- Trời ơi, đúng là lợi hại!
Cổ tiên sinh bị chấn động, lắp bắp nói không nên lời.
Hắn vô cùng sợ hãi liếc nhìn Trương Đại Thiểu, sống lưng lạnh ngắt. Lúc này hắn mới hiểu được Trương Đại Thiểu lợi hại hơn cả mình và Đoàn ca rất nhiều.
- Chuyện này, sao lại như vậy được?
Đoàn tiên sinh nghiến răng kèn kẹt, tay nắm chặt, hắn không thể nào tin được là mình vừa xuất đòn đã bị một cước của thằng nhóc đó đá bay. Thằng nhóc này rốt cuộc là ai vậy?
Đoàn tiên sinh không thể nào chấp nhận chuyện này được, hai mắt hắn đỏ ngầu lên, tóc dựng thẳng. Vào giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, Đoạn tiên sinh không còn là người nữa mà là một dã thú.
- Tao giết mày!
Đoạn tiên sinh gào lên, đằng đằng sát khí xông lên về phía Trương Đại Thiểu.
Sắc mặt của Tô Tâm Lam và Trịnh Thiệu Minh trắng bệch ra, dù Trương Đại Thiểu có lợi hại hơn nữa thì lúc này cũng không có khả năng đánh thắng được Đoạn tiên sinh.
Trương Đại Thiểu hừ lạnh một tiếng:
- Không biết điều.
Đá một cước vào cổ họng Đoạn tiên sinh khiến hắn bay đi rồi nằm úp xuống đất, bất tỉnh.
Trong đại sảnh, tất cả mọi người choáng váng, không thể tin được cảnh trước mắt này.
- Đoạn tiên sinh...
Tứ Thiểu vẫn chưa nói hết thì Đoạn tiên sinh bỗng nhiên vung tay lên chặn lời hắn lại:
- Tứ Thiểu, tiểu tử này dám đánh người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
Nói xong Đoạn tiên sinh đi rất nhanh đến bên cạnh Cổ tiên sinh và quỳ xuống, kiểm tra mạch đập trên người Cổ tiên sinh, Tiểu Cổ cũng không bị vết thương nguy hiểm gì, tiểu tử kia ra tay vẫn còn nương tay.
Cổ tiên sinh không còn kiêu ngạo và cuồng vọng như lúc nãy nữa, trong mắt đều là sự sợ hãi, nhìn Trương Đại Thiểu đứng phía xa, nói:
- Đoàn ca, hắn đã nương tay, nói cách khác, một cước của hắn có thể đá chết tôi. Đứng trước mặt hắn tôi có một cảm giác khó thở, người này thật lợi hại.
- Cái gì, lợi hại đến vậy sao?
Mặt Đoạn tiên sinh hơi biến sắc, Tiểu Cổ là một người rất giỏi, có thiên phú, mấy năm nay bất luận là nhiệm vụ nào thì Tiểu Cổ cũng hoàn thành rất tốt. Thực lực Tiểu Cổ như thế nào thì hắn rất rõ, cho dù là tự mình ra tay thì cũng không thể một cước đá chết hắn được.
Trương Đại Thiểu mới chỉ chừng ấy tuổi mà đã có thực lực như vậy rồi sao?
Tuy nhiên Đoạn tiên sinh lại không sợ Trương Đại Thiểu, hắn thấy mình đã ăn chắc Trương Đại Thiểu rồi.
Mặc dù thanh niên này có thể là cao thủ nhưng lại còn quá trẻ, chắc chắn người chỉ tỏ vẻ cứng rắn bên ngoài thôi, không đáng lo.
- Tiểu tử, mày quá kiêu ngạo rồi.
Trong mắt Đoạn tiên sinh lóe lên một sự sắc bén, bước từng bước về phía Trương Đại Thiểu nhưng một hung thần.
Trương Đại Thiểu bị chọc cười, hai người kia cứ hô tới quát lui, còn muốn động thủ đánh người, lại còn nói mình kiêu ngạo nữa chứ.
Hất cằm lên, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của Đoạn tiên sinh, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi cứ kiêu ngạo thế đấy, ông làm gì được nào?
- Bốp!
Đoạn tiên sinh tức giận đập bàn một cái, cái bàn kia tất nhiên là bị nát vụn ra, mọi người hết hồn, vệ sĩ này thật sự mạnh à.
- Hay lắm, mày là người đầu tiên dám nói với tao như vậy đấy.
Đoạn tiên sinh nghiến răng nghiến lợi, từ trong hàm răng rít lên những lời này, ai cũng cảm thấy được là hắn đã nổi cơn tam bành rồi.
- Hôm nay tao phải dạy dỗ mày cho mày biết thế nào là trời cao đất dày.
Trương Đại Thiểu hình như không còn kiên nhẫn nữa, chớp mắt, thúc giục:
- Muốn đánh thì đánh đi, nhiều lời làm gì?
- Can đảm đấy.
Đoạn tiên sinh khẽ nói, bả vai rung một cái, thân thể chuyển động, một đấm xé gió bay vù vù đến trước ngực Trương Đại Thiểu.
Mặc dù mọi người xung quanh không biết nhiều nhưng cũng có thể nhận ra được là một quyền này so với Cổ tiên sinh thì lợi hại hơn nhiều, vì.....một quyền này giống như là trên ti vi vậy, đánh nghe cả tiếng.
Mọi người tiếp tục toát mồ hôi vì Trương Đại Thiểu.
- Chỉ có nhiêu đây thôi à?
Trương Đại Thiểu bất đắc dĩ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng xoay người tránh đòn của Đoạn tiên sinh một cách nhẹ nhàng, thoải mái.
Trong nháy mắt lúc này Đoạn tiên sinh thấy hối hận vì phát hiện ra mình đã xem thường Trương Đại Thiểu. Không ai có thể chịu nổi một quyền đó của hắn, vậy mà Trương Đại Thiểu lại dễ dàng tránh được, không thể nào.
Đoạn tiên sinh giờ mới hiểu được thực lực Trương Đại Thiểu không hề thấp hơn mình.
Chỉ là Đoạn tiên sinh đã nhận ra quá muộn, một cước quỷ mị của Trương Đại Thiểu đã xuất hiện được ngực hắn.
Đoạn tiên sinh còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cảm nhận được một lực rất mạnh đang đánh tới, ngay sau đó cơ thể hắn bay cái vèo đi giống như Tiểu Cổ lúc nãy.
Có điều Đoạn tiên sinh rõ ràng là lợi hại hơn Cổ tiên sinh, rơi xuống mặt đất cũng không ngã, càng không bị bất tỉnh, hai chân chỉ chạm đất rồi trượt về sau một đoạn.
Ngoại trừ hơi chật vật ra thì Đoạn tiên sinh có thể nói là không hề bị thương.
May là như vậy nhưng Đoạn tiên sinh lại vô cùng phẫn nộ, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, lại bị một tên nhỏ tuổi hơn đá cho một cước lui đi như vậy, đúng là nhục nhã.
- Vừa rồi là do tao khinh địch, bây giờ sẽ không nương tay nữa, mày coi chừng đấy.
Đoạn tiên sinh hét lớn một tiếng, xương trên người kêu lên răng rắc.
- Đoàn ca hạ sát rồi.
Lúc này Cổ tiên sinh bị chấn động.
Không ai hiểu Đoàn tiên sinh hơn hắn, chỉ khi nào Đoạn tiên sinh gặp phải một cao thủ không thể địch nổi thì mới xuất hiện tình trạng này, không ngờ là Trương Đại Thiểu lại ép Đoạn ca dùng đến cú đá sấm sét này.
Uy thế của Đoạn tiên sinh hết sức kinh người, trong nháy mắt liền biến thành một cỗ xe tăng, khí thế trấn áp tiến về phía Trương Đại Thiểu, mọi người nhìn thấy mà phát hoảng.
Hắn một đường phóng thẳng đến, cái bàn phía trước cũng bị hắn làm cho nát bét.
Trong đại sảnh truyền đến tiếng kinh hô, mọi người nhìn Đoạn tiên sinh với ánh mắt đầy khiếp sợ, người này cũng thật ngạo mạn à.
Sắc mặt Trịnh Thiệu Minh rốt cuộc cũng có sự thay đổi, Đoạn tiên sinh này thật đáng sợ, mặc dù Trương Đại Thiểu lợi hại thật nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của Đoạn tiên sinh.
Cắn chặt răng, lúc này Trịnh Thiệu Minh quyết định nếu Trương Đại Thiểu có bị thương thì hắn nhất định phải bảo vệ cho Trương Đại Thiểu.
- Để tao xem mày làm thế nào để ngăn cản được tao.
Đoạn tiên sinh cười gằn một tiếng, như một ác ma lao về phía Trương Đại Thiểu.
Thần sắc Trương Đại Thiểu vẫn không hề thay đổi, vẫn ung dung như lúc trước, không hề hoảng sợ khi gặp phải kẻ thù mạnh, hắn giơ chân phải lên, đá về phía Đoạn tiên sinh.
- Chết đi!
- Chết đi!
Thấy Trương Đại Thiểu dùng cách đó để đối phó với Đoạn tiên sinh thì cả Đoạn tiên sinh và Cổ tiên sinh đều tức giận đến sôi máu, thằng nhóc này đúng là ngạo mạn quá mức, đúng là muốn chết mà.
Nhưng chuyện không ngờ lại xảy ra, cú đá sấm sét của Đoạn tiên sinh không thể làm được gì Trương Đại Thiểu mà hắn tiếp tục bị Trương Đại Thiểu đạp bay đi.
Không chỉ vậy, lần này còn lợi hại hơn lúc nãy, không chỉ đạp bay đi mà còn ngã cái bịch trên mặt đất nữa.
- Trời ơi, đúng là lợi hại!
Cổ tiên sinh bị chấn động, lắp bắp nói không nên lời.
Hắn vô cùng sợ hãi liếc nhìn Trương Đại Thiểu, sống lưng lạnh ngắt. Lúc này hắn mới hiểu được Trương Đại Thiểu lợi hại hơn cả mình và Đoàn ca rất nhiều.
- Chuyện này, sao lại như vậy được?
Đoàn tiên sinh nghiến răng kèn kẹt, tay nắm chặt, hắn không thể nào tin được là mình vừa xuất đòn đã bị một cước của thằng nhóc đó đá bay. Thằng nhóc này rốt cuộc là ai vậy?
Đoàn tiên sinh không thể nào chấp nhận chuyện này được, hai mắt hắn đỏ ngầu lên, tóc dựng thẳng. Vào giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, Đoạn tiên sinh không còn là người nữa mà là một dã thú.
- Tao giết mày!
Đoạn tiên sinh gào lên, đằng đằng sát khí xông lên về phía Trương Đại Thiểu.
Sắc mặt của Tô Tâm Lam và Trịnh Thiệu Minh trắng bệch ra, dù Trương Đại Thiểu có lợi hại hơn nữa thì lúc này cũng không có khả năng đánh thắng được Đoạn tiên sinh.
Trương Đại Thiểu hừ lạnh một tiếng:
- Không biết điều.
Đá một cước vào cổ họng Đoạn tiên sinh khiến hắn bay đi rồi nằm úp xuống đất, bất tỉnh.
Trong đại sảnh, tất cả mọi người choáng váng, không thể tin được cảnh trước mắt này.
Tác giả :
Âu Dương Lưu Lãng