Tuyệt Mệnh Pháp Y
Quyển 5 Chương 71
Sáu giờ, nhà máy điện tử Phục Hưng.
Tổ vật chứng lại tìm kiếm chung quanh, ở phía sau khung sắt cũng tìm được một ít vết máu đã được lau chùi.
Sau khi tìm được chứng cứ và hiện trường vụ án, rốt cục có thể nhận định vụ án giết người này có liên quan đến nhà máy điện tử Phục Hưng.
Thương Tuấn hoảng hốt, mặt xám xịt gọi điện thoại cho Trương Kiêu Kiệt.
Cố Ngôn Sâm trao đổi qua với phó cục trưởng Đổng một chút, xin lệnh bắt giữ.
Do số lượng nghi phạm lớn, vụ án lại có tính chất nghiêm trọng.
Mãi đến tối, quá trình mới hoàn tất, mấy nữ công nhân trong ký túc xá đều bị xe cảnh sát đưa đến cục thành phố, bố trí ở các phòng thẩm vấn khác nhau.
Họ điều hơn mười cảnh sát từ phía đội cảnh sát hình sự, thẩm vấn các nữ công nhân suốt đêm.
Thẩm Quân Từ đưa mẫu máu ở trong phòng đựng đồ đến phòng thí nghiệm, ký tên vào báo cáo khám nghiệm tử thi.
Tối nay Cố Ngôn Sâm phải tăng ca, pháp y Thẩm phải tự về nhà.
❁❁❁
Ngày hôm sau Thẩm Quân Từ dậy rất sớm, giúp Cố Ngôn Sâm dắt Vô Lượng đi dạo, lại đến cửa hàng thú cưng nhìn Tuyết Nha còn đang uống sữa.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mèo con đã lớn hơn một chút, mắt đã mở hoàn toàn, mặc dù lông thậm chí còn chưa mọc hết.
Nữ nhân viên bán hàng cầm một cây gậy trêu mèo, mèo con nhảy lên, nhảy xuống, coi như tập thể dục. Thẩm Quân Từ nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện phiền lòng đều tan thành mây khói.
Sau khi đến cục thành phố, Thẩm Quân Từ trực tiếp đến tòa điều tra hình sự.
Khi vừa bước vào cửa phòng thẩm vẫn, Thẩm Quân Từ đã nhìn thấy Cố Ngôn Sâm và Bạch Mộng ngồi ở bên trong, bắt đầu cuộc thẩm vấn sáng nay.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Thế nào rồi, tối hôm qua có ai khai ra gì không?”
Cố Ngôn Sâm xoa xoa huyệt thái dương: “Không có tiến triển gì cả.”
Tối qua, bọn họ thẩm vấn tổng cộng ba giờ.
Trước đây thẩm vấn có thể tiến hành suốt đêm, nhưng bây giờ phá án, đặc biệt là loại vụ án liên quan đến tập thể, tuyệt đối không thể thẩm vấn quá nhiều, nếu không sau này sẽ dễ bị người khác bắt bẻ, nghi phạm có thể dở quẻ, còn có thể vì nguyên nhân này mà lật cung, cho nên cảnh sát rất cẩn thận đối với việc này.
Sáng nay thức dậy, họ làm việc thêm một tiếng nữa.
Những cô gái nhìn như nhu nhược này lại vô cùng kiên định, không một ai sửa lời khai của mình.
Bạch Mộng thở dài: “Miệng của những nữ công nhân này cũng quá kín rồi? Ai cũng kín miệng như bưng. Đặc biệt là Tôn Vũ Thi, một bộ dáng giả ngu giả ngây.”
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nói: “Tôi cảm thấy cô ta không phải đang giả ngu đâu.”
Bạch Mộng nói, “Ừm… Thì là một cái bình hoa, có lẽ là đầu óc không được tốt cho lắm.”
Thẩm Quân Từ cúi đầu tự hỏi: “Thử vây họ vào khốn cảnh chưa?”
Cậu nhớ rõ đó là chiến thuật thường dùng của cảnh sát hình sự khi thẩm vấn đồng phạm.
Cố Ngôn Sâm nói: “Cũng thử rồi.”
Các cảnh sát hình sự đêm qua đã dùng phương pháp vây nghi phạm vào khốn cảnh, đồng phạm bình thường bởi vì sợ người khác khai ra mình, sẽ lựa chọn cách tự thú, để có thể được khoan hồng.
Nhưng miệng của những nữ công nhân kia quá kín, không một ai thay đổi lời khai.
Loại tình huống khác thường này Cố Ngôn Sâm không dự liệu được, cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Mặc dù không đích thân thẩm vấn, nhưng hắn đều ở trong phòng quan sát quan sát tất car. Phương thức thẩm vấn của các cảnh sát hình sự cũng không có vấn đề lớn, nếu như để hắn đi thẩm vấn, chẳng qua cũng chỉ là tiết tấu nhanh hơn một chút, cũng không thể có thêm biến hóa gì.
Căn phòng bí mật kia, giống như một cái hộp kín, tất cả mọi người đều không đề cập đến chuyện có thể xảy ra trong đó.
Đối mặt với bằng chứng và hình ảnh của thi thể cũng rất thờ ơ.
Ngay cả những tên tội phạm hung ác nhất cũng khó làm được điều này, huống hồ là mấy nữ công nhân không hiểu biết nhiều về thế giới này.
Cảnh sát hình sự bình thường thẩm vấn phạm nhân, chưa từng gặp phải loại tình huống này.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy, bây giờ họ giống như đang đối mặt với một câu đố có độ khớp nối rất cao, thoạt nhìn bề ngoài hoàn mỹ vô cùng, nhưng bên trong chắc chắn có lỗ hổng.
Muốn điều tra vụ án này, cần phải tìm ra nó, hơn nữa còn phải cạy mở hết những khe hở kia. Tìm ra các liên kết yếu.
Bạch Mộng nhìn chồng hồ sơ trước mắt, nhíu mày nói: “Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề cơ chứ?”
Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Có khả năng là do lãnh đạo nhà máy giết, các nữ công nhân đó bị uy hiếp, sợ bị đuổi việc, cho nên mới cắn mãi không tự thú không?”
Cố Ngôn Sâm lắc đầu: “Có lẽ không phải, Chu Dĩnh Dĩnh không xinh đẹp, cũng không có tiền, những người cô ấy tiếp xúc đều rất cố định, không có ân oán gì với người khác. Tôi nghĩ hung thủ vẫn là người trong ký túc xá.”
Hắn đã cố gắng xem xét lại tất cả mọi thứ.
“Đêm trước khi xác định Chu Dĩnh Dĩnh mất tích, cô ấy đã bị giết chết trong căn phòng chứa đồ đó, vài nữ công nhân hợp tác xử lý thi thể, thu dọn đồ đạc của cô ấy, mở cánh cửa nhỏ phía sau nhà máy, chuyển thi thể vào bãi đất trống, đào hố, chôn xác. Họ vứt bỏ những thứ liên quan, ngày hôm sau khi đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát, lời khai đã được thống nhất.”
Bạch Mộng nói, “Thi thể Chu Dĩnh Dĩnh rất nặng, nếu như vậy thì cũng phải có ít nhất sáu người trong đó tham gia phạm tội.”
Cố Ngôn Sâm lắc đầu: “Không chỉ có sáu người, còn cần có người quét dọn phòng chứa đồ. Còn cả vận chuyển đồ đạc trong đó, cái khung sắt kia rất nặng, lúc trước phải cần đến ba người đàn ông mới có thể di chuyển được.”
Từ lúc bắt đầu tiếp nhận vụ án này, Cố Ngôn Sâm đã nghĩ đến phạm tội tập thể, cũng suy nghĩ đến việc có nhiều đồng phạm, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa xác định được trong số bọn họ, ai sẽ là đồng phạm …
Chờ đến khi tất cả các con đường “có thể” đi đều không đi được, hắn cần phải suy nghĩ đến việc những thứ được gọi là “không thể” liệu có phải thực sự là chân tướng của vụ án.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Sâm dùng tay gõ lên mặt bàn.
Hắn híp mắt suy luận: “Ngoại trừ Doãn Mạt Lỵ mới tới, mười bốn người còn lại, có phải tất cả đều tham gia vào quá trình phạm tội hay không?”
Tình huống này nghe có vẻ không khả thi cho lắm.
Bạch Mộng theo bản năng phản bác: “Không thể nào? Nhiều người như vậy, mấy cô ấy sao có thể thống nhất lời khai?”
Cho dù trước kia bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người phạm tội, bình thường đều có hai ba đồng phạm, bảy tám người coi như đã là cực hạn rồi, vụ án liên quan đến nhiều người như vậy, chưa từng nghe qua.
Ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Cho dù mấy cô ấy chán ghét Chu Dĩnh Dĩnh cũng không có khả năng tập thể giết người như vậy được.
Một trong những khó khăn là làm thế nào để đưa ra lời khai nhất quán như vậy.
Cùng nhau bảo vệ người phạm tội, không ai dám tiết lộ.
Thẩm Quân Từ nhíu mày, suy tư.
Lý luận của Cố Ngôn Sâm thoạt nghe thì có điểm không hợp lý, nhưng suy nghĩ kỹ lại, khả năng này rất cao.
Trình độ văn hóa của những nữ công nhân này không cao, vì tiền lương bám trụ với công việc, không dám rời đi.
Bản thân họ có phe phái, cũng có mâu thuẫn tồn tại.
Chắc chắn, bọn họ đã bỏ qua chi tiết nào đó.
Thẩm Quân Từ bỗng nhiên nhớ tới những vết thương kỳ lạ trên lưng thi thể nữ.
Lúc trước khi cậu thu thập tư liệu lưu trữ, đã chụp một tấm ảnh lưng thi thể nữ, thuận tay bỏ vào trong túi áo đồng phục pháp y, lúc này mới lấy ra quan sát cẩn thận.
Những vết thương kia rất bằng phẳng, hẳn là do dao lưu lại.
Nhìn hình ảnh thi thể một hồi, Thẩm Quân Từ nhắm hai mắt lại, trong đầu tự động hiện ra một bức tranh quỷ dị.
Trong căn phòng chứa đồ nhỏ, tối tăm đó, mặt tất cả những nữ công nhân đều không cảm xúc, đứng thành hình tròn, trong tay cầm dao, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dần dần đến gần Chu Dĩnh Dĩnh đang đứng ở chính giữa.
Chu Dĩnh Dĩnh lộ vẻ sợ hãi, từng bước lui về phía sau, những vẫn bị dồn đến góc tường.
Tôn Vũ Thi đẩy cô một cái, đầu cô gái đụng vào khung sắt, chảy máu, ngã xuống mặt đất, hai mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Những nữ công nhân khác vây quanh cô như xác sống,mặt không chút thay đổi, dao trên tay lần lượt hạ xuống, từng nhát từng nhát đâm vào lưng Chu Dĩnh Dĩnh.
Máu tươi chảy ra, dần dần nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hình ảnh trong đầu có chút hoang đường.
Thẩm Quân Từ đột nhiên thông suốt.
Cậu đặt bức ảnh trên bàn, nói, “Có lẽ đây thực sự là một vụ giết người tập thể, một lời nói dối tập thể. Những vết thương phức tạp sau khi lưng thi thể, là do những nữ công nhân đó để lại, mỗi người để lại một đến hai nhát dao, vừa vặn có thể hình thành vết thương phức tạp như vậy.”
Cố Ngôn Sâm nhìn bức ảnh, cũng sắp xếp lại mạch suy nghĩ sao cho hợp lý: “Nếu vết thương do những người khác nhau để lại, vậy thì những thứ này… Là do các cô ấy thống nhất cùng nhau làm!”
Thẩm Quân Từ nói: “Vết thương trên lưng sau khi xét nghiệm là vết thương tạo thành sau khi chết. Nhưng mấy nữ công nhân đó không nhất thiết phải biết điều đó.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Ai cũng đều cho là mình mới là hung thủ!”
Chính vì vậy, mấy cô ấy mới che giấu cẩn thận bí mật đó, ai cũng không dám thành thật khai ra.
Bởi vì một khi khai ra, người mở miệng đầu tiên sẽ biến mình thành hung thủ!
Trong nháy mắt, câu đố đã được giải quyết.
Điều bây giờ cần chính là lập luận.
Cố Ngôn Sâm chọn ra một nữ công nhân có khí thế yếu nhất.
Nữ công nhân tên là Đổng Xảo Anh, hai mươi tuổi.
Sáng nay, Lục Anh đã liên tục gây áp lực với cô, nữ công nhân này vẫn im lặng, từ chối trả lời câu hỏi, nhưng từ mồ hôi lạnh trên trán có thể thấy, cô đã ở bên bờ vực sụp đổ.
Cố Ngôn Sâm tiến vào phòng thẩm vấn, trải thảm vài câu, trực tiếp đặt câu hỏi: “Cô có để lại vết thương trên lưng thi thể không?”
Lúc trước các cảnh sát hình sự thẩm vấn, cũng không hỏi thẳng vấn đề chi tiết như vậy.
Đổng Xảo Anh sửng sốt một chút, trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sự do dự.
Đôi mắt của nữ công nhân đen kịt, tròng mắt rất lớn, giống như một con cừu đang sợ hãi.
Khóe miệng rũ xuống lập tức thay đổi, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi hơi khô nứt: “Tôi không có.”
Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi: “Có phải vì cô thấy mình có liên quan đến vụ án nên mới che giấu sự thật không?”
Đổng Xảo Anh cúi đầu: “Cảnh sát, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Thi thể Chu Dĩnh Dĩnh tuy đã qua một năm, nhưng vết thương sau lưng vẫn nhìn ra được. Nếu cô bị hung thủ đe dọa và thực hiện hành vi như vậy trong trường hợp đặc biệt, chúng tôi sẽ xem xét giảm án khi thích hợp. Nhưng nếu cô không thành khẩn khai báo, đó sẽ là tình tiết tăng nặng.”
Đổng Xảo Anh không nói gì, nhưng hai chân xoắn với nhau, ngôn ngữ cơ thể như vậy chứng tỏ cô đang phải đấu tranh nội tâm kịch liệt.
“Bác sĩ pháp y đã thông qua phương pháp khoa học chứng minh được, vết thương sau lưng Chu Dĩnh Dĩnh là hình thành sau khi chết, tôi hy vọng cô có thể cho chúng tôi biết hung thủ thật sự là ai. Nói toàn bộ chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó.”
Nữ công nhân cúi đầu, hai tay run rẩy.
Cố Ngôn Sâm thở dài một hơi, đánh bài tình cảm: “Hình như mẹ cô đang bị bệnh phải không? Nếu cô không thành khẩn khai báo, có thể sẽ đối mặt với hình phạt…”
Câu nói này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp cô gái.
Đổng Xảo Anh cảm thấy sợi dây vốn đang căng thẳng trong lòng cô đột nhiên bị đứt.
Cô òa một tiếng khóc thành tiếng: “Tôi không giết người, cô ấy không phải do tôi giết, thật sự không phải do tôi giết…”
Cố Ngôn Sâm bảo cảnh sát hình sự đứng bên cạnh đưa cho cô khăn giấy, chờ cô bắt đầu kể lại.
Đổng Xảo Anh khóc một hồi, đứt quãng bắt đầu nói: “Một năm trước, vào đêm hôm đó, khoảng hơn mười một giờ đêm, tôi đang ngủ say trên giường, Đào Nhã bỗng nhiên gọi tôi dậy, sau đó cô ấy nhỏ giọng bảo tôi xuống phòng chứa đồ, nói là Tôn Vũ Thi gọi tôi qua.”
“Lúc đó tôi không biết mấy cô ấy bảo tôi xuống đó làm gì. Tôi không dám từ chối Tôn Vũ Thi. Nên mơ mơ màng màng, mặc đồ ngủ, đi theo Đào Nhã đi thẳng xuống phòng chứa đồ. Bên trong rất tối, tôi vừa đi vào, đã thấy Tôn Vũ Thi và hai người nữa đứng ở bên trong. Chu Dĩnh Dĩnh nằm trên mặt đất, đã bất động…”
“Khi đó tôi muốn báo cảnh sát, cũng muốn kêu cứu, nhưng tôi bị các cô ấy đè lại. Tôn Vũ Thi nói với tôi, Chu Dĩnh Dĩnh là do cô ấy làm bị thương, sắp chết rồi, đối với cô ta mà nói, giết một người hay là hai người, đều như nhau cả… Nếu như tôi dám báo cảnh sát, hoặc nói cho người khác biết, cô ấy, cô ấy sẽ giết tôi…”
“Mấy cô ấy khi đó, còn cầm đao ép tôi, khoa tay múa chân ở cổ và ngực tôi, trong phòng chứa đồ không có tín hiệu, ở đó cách âm rất tốt, cho dù là ở bên trong có kêu lớn, bên ngoài cũng không nghe thấy gì.”
“Lúc đó tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, tôi… Tôi rất sợ, nên mới nói với họ, tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không nói với bất cứ ai khác, cầu xin họ, thả tôi ra.”
“Tôn Vũ Thi không chịu tin lời tôi, cô ấy nói. Nếu như tôi ở trên lưng Chu Dĩnh Dĩnh đâm một nhát dao. Mới chịu tin tôi.”
“Khi đó, đầu óc tôi rất choáng váng, rất sợ hãi nên mới nhận lấy dao Đào Nhã đưa cho mình.”
Đổng Xảo Anh nói tới đây, che mặt rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
“Tôi nhìn thấy trên lưng Chu Dĩnh Dĩnh đã có mấy vết thương, nên nhắm mắt lại, đâm xuống. Tôn Vũ Thi lại bảo quá nhẹ, chưa đâm xuống hết, tôi mới… Đâm thêm lần nữa, lần này đâm vào rồi, chính là cái loại cảm giác cắt vào trong thịt ấy, sau đó mấy cô ấy sờ thi thể Chu Dĩnh Dĩnh, nói cô ấy vốn dĩ chỉ bị thương nặng, sau khi tôi đâm một dao này mới chết, là tôi giết Chu Dĩnh Dĩnh…”
“Tôi rất sợ hãi, nhưng tất cả chuyện này đã xảy ra.”
“Lúc ấy mấy cô ấy chụp ảnh, còn uy hiếp tôi, nếu cảnh sát đến điều tra, sẽ đem ảnh chụp tôi đâm về phía Chu Dĩnh Dĩnh giao cho cảnh sát, tôi dám khai báo chuyện gì, mấy cô ấy sẽ đồng lòng nói tôi là hung thủ.”
Đổng Xảo Anh khóc nấc lên, sắp nói không thành lời.
Đêm đó chính là cơn ác mộng của cô, lần đầu tiên cô biết, khi dao đâm vào thịt người là loại cảm giác này.
Máu của Chu Dĩnh Dĩnh nóng bỏng và ấm áp.
Từ đó về sau, vô số lần cô tỉnh dậy từ trong mơ, thứ cô mơ thấy là thi thể Chu Dĩnh Dĩnh.
Điều khiến cô hoảng sợ hơn cả là sự nghi ngờ và cảnh giác giữa bọn họ.
Cô cũng đã từng nghi ngờ có phải Tôn Vũ Thi, mấy người đó đang lừa cô không, cô cũng không biết Chu Dĩnh Dĩnh vì sao mà chết.
Nhưng cô không dám chắc liệu cảnh sát có thể phân biệt được, đến tột cùng là ai đã đâm nhát dao trí mạng kia không, cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh có liên quan đến hành vi của mình hay không.
Khi thẩm vấn, cô sợ mình bị coi là hung thủ, bị kết án nặng, cô đã phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, cắn chết lời khai.
Mãi đến khi Cố Ngôn Sâm nói cho cô biết vết thương sau lưng là vết thương sau khi chết, cô mới nói ra chân tướng đêm đó.
Quá trình khai báo của nữ công nhân không khác gì Thẩm Quân Từ dự đoán.
Cố Ngôn Sâm đợi cô bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Họ thả tôi trở về, dặn dò tôi không được nói với người khác những gì mình đã nhìn thấy. Rồi họ bắt đầu gọi đồng nghiệp tiếp theo, đêm đó, tất cả mọi người đều được gọi xuống. ”
“Những người chúng tôi trở về cũng không thể ngủ được, từng người một ngồi trên đầu giường, mặc dù không nói chuyện với nhau, nhưng tôi đoán họ có thể đã gặp tình huống tương tự tôi.”
Khi đó là mùa hè, cô cuộn mình trên giường, mặc dù đã đắp một cái chăn mỏng, nhưng toàn thân vẫn lạnh lẽo.
Cô nghe thấy tiếng khóc của những người khác, họ cũng giống như cô.
Mỗi nữ công nhân ở đây đều bị đẩy vào đường cùng.
“Đến hơn mười hai giờ đêm, Tôn Vũ Thi mới trở lại, cô ấy giống như thường ngày, phân công công việc cho chúng tôi, có người thu dọn đồ đạc trên giường cho Chu Dĩnh Dĩnh, có người bắt chước giọng điệu của cô ấy, vạch ra tin tức bỏ trốn, có người thừa dịp buổi tối bảo vệ không có ở đây, đi chôn xác. Công việc tôi được giao là làm sạch phòng chứa đồ, vài người bọn tôi lau sạch vết máu trên mặt đất bằng chất tẩy rửa rồi di chuyển hộp và mọi thứ đến vị trí khác. Buổi sáng cửa xưởng vừa mở ra, Tôn Vũ Thi đã đem di vật của Chu Dĩnh Dĩnh và hung khí ném vào trong bãi rác cách đó rất xa…”
Thẩm Quân Từ ở trong phòng quan sát nghe, điều này không khác gì phỏng đoán lúc trước của cậu, chỉ có phân công hợp tác, mới có thể làm tốt hết thảy mọi thứ trong thời gian ngắn, qua mắt được tất cả mọi người.
Vào đêm đó, tất cả các nữ công nhân trong phòng ngủ này dường như bị bắt cóc, họ bị cưỡng chế thành một cộng đồng, phải đối mặt với cuộc sống lưu lạc.
“Tất cả bọn tôi đều được yêu cầu phải giữ kín bí mật này, cô ấy còn dạy chúng tôi làm thế nào để nói với cảnh sát … Nói chỉ cần bọn tôi không nói lời nào, cũng không ai biết chuyện này, tất cả mọi người sẽ cho rằng, Chu Dĩnh Dĩnh chỉ là bỏ đi.”
“Tôn Vũ Thi còn nói, chuyện này sẽ không bị điều tra nghiêm ngặt, không ai quan tâm đến sống chết của Chu Dĩnh Dĩnh, lãnh đạo nhà máy sẽ không để cho nhà máy ngừng hoạt động. Nếu bọn tôi không hoàn thành đủ đơn đặt hàng, sẽ gây tổn thất rất lớn.”
“Sau đó cô ấy còn nói, giám đốc thương vụ đã tìm người của phân cục, biến nó thành vụ mất tích, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói đến đây, Đổng Xảo Anh lại bắt đầu sụp đổ khóc lớn.
Đêm đó, các nữ công nhân lần lượt đi xuống cầu thang, để lại vết thương trên lưng bạn cùng phòng, họ chôn xác chết cùng nhau, hủy diệt thi thể, khi đối mặt với cảnh sát, lại buông lời nói dối.
Trong một năm nay, những bí mật này đã đè nặng lên trái tim cô.
Cô không muốn mất việc, không muốn bị nghi ngờ là một kẻ giết người.
Mỗi người trong số họ đều rất cẩn thận, ăn ý, không bao giờ đề cập đến đêm đó.
Chi cục đã xác định vụ án này là một vụ mất tích, như vậy đã để cho các nữ công nhân nhìn thấy hy vọng.
Thời gian trôi qua, họ thậm chí từ từ bước ra khỏi đêm khủng khiếp đó. Mọi thứ dần dần trở lại như trước đây, nhưng lại hoàn toàn khác.
Nhưng lưới trời lồng lồng, tuy thưa mà khó lọt.
Họ nghĩ rằng thi thể sẽ không bị tìm thấy. Nhưng vài ngày trước vẫn thấy được tin tức đã đào được một thi thể nữ.
Họ giống như những con cừu bối rối, ngậm miệng lại, mở to mắt nhìn về phía trước không rõ tương lai, không biết số phận của họ sẽ đi đến đâu.
Cho đến đêm qua, khi bị điều tra, bị giam giữ, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, phòng tuyến tâm lý của cô cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà Cố Ngôn Sâm cũng cảm giác được, bọn họ lại gần chân tướng thêm một bước.
Tổ vật chứng lại tìm kiếm chung quanh, ở phía sau khung sắt cũng tìm được một ít vết máu đã được lau chùi.
Sau khi tìm được chứng cứ và hiện trường vụ án, rốt cục có thể nhận định vụ án giết người này có liên quan đến nhà máy điện tử Phục Hưng.
Thương Tuấn hoảng hốt, mặt xám xịt gọi điện thoại cho Trương Kiêu Kiệt.
Cố Ngôn Sâm trao đổi qua với phó cục trưởng Đổng một chút, xin lệnh bắt giữ.
Do số lượng nghi phạm lớn, vụ án lại có tính chất nghiêm trọng.
Mãi đến tối, quá trình mới hoàn tất, mấy nữ công nhân trong ký túc xá đều bị xe cảnh sát đưa đến cục thành phố, bố trí ở các phòng thẩm vấn khác nhau.
Họ điều hơn mười cảnh sát từ phía đội cảnh sát hình sự, thẩm vấn các nữ công nhân suốt đêm.
Thẩm Quân Từ đưa mẫu máu ở trong phòng đựng đồ đến phòng thí nghiệm, ký tên vào báo cáo khám nghiệm tử thi.
Tối nay Cố Ngôn Sâm phải tăng ca, pháp y Thẩm phải tự về nhà.
❁❁❁
Ngày hôm sau Thẩm Quân Từ dậy rất sớm, giúp Cố Ngôn Sâm dắt Vô Lượng đi dạo, lại đến cửa hàng thú cưng nhìn Tuyết Nha còn đang uống sữa.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mèo con đã lớn hơn một chút, mắt đã mở hoàn toàn, mặc dù lông thậm chí còn chưa mọc hết.
Nữ nhân viên bán hàng cầm một cây gậy trêu mèo, mèo con nhảy lên, nhảy xuống, coi như tập thể dục. Thẩm Quân Từ nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện phiền lòng đều tan thành mây khói.
Sau khi đến cục thành phố, Thẩm Quân Từ trực tiếp đến tòa điều tra hình sự.
Khi vừa bước vào cửa phòng thẩm vẫn, Thẩm Quân Từ đã nhìn thấy Cố Ngôn Sâm và Bạch Mộng ngồi ở bên trong, bắt đầu cuộc thẩm vấn sáng nay.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Thế nào rồi, tối hôm qua có ai khai ra gì không?”
Cố Ngôn Sâm xoa xoa huyệt thái dương: “Không có tiến triển gì cả.”
Tối qua, bọn họ thẩm vấn tổng cộng ba giờ.
Trước đây thẩm vấn có thể tiến hành suốt đêm, nhưng bây giờ phá án, đặc biệt là loại vụ án liên quan đến tập thể, tuyệt đối không thể thẩm vấn quá nhiều, nếu không sau này sẽ dễ bị người khác bắt bẻ, nghi phạm có thể dở quẻ, còn có thể vì nguyên nhân này mà lật cung, cho nên cảnh sát rất cẩn thận đối với việc này.
Sáng nay thức dậy, họ làm việc thêm một tiếng nữa.
Những cô gái nhìn như nhu nhược này lại vô cùng kiên định, không một ai sửa lời khai của mình.
Bạch Mộng thở dài: “Miệng của những nữ công nhân này cũng quá kín rồi? Ai cũng kín miệng như bưng. Đặc biệt là Tôn Vũ Thi, một bộ dáng giả ngu giả ngây.”
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nói: “Tôi cảm thấy cô ta không phải đang giả ngu đâu.”
Bạch Mộng nói, “Ừm… Thì là một cái bình hoa, có lẽ là đầu óc không được tốt cho lắm.”
Thẩm Quân Từ cúi đầu tự hỏi: “Thử vây họ vào khốn cảnh chưa?”
Cậu nhớ rõ đó là chiến thuật thường dùng của cảnh sát hình sự khi thẩm vấn đồng phạm.
Cố Ngôn Sâm nói: “Cũng thử rồi.”
Các cảnh sát hình sự đêm qua đã dùng phương pháp vây nghi phạm vào khốn cảnh, đồng phạm bình thường bởi vì sợ người khác khai ra mình, sẽ lựa chọn cách tự thú, để có thể được khoan hồng.
Nhưng miệng của những nữ công nhân kia quá kín, không một ai thay đổi lời khai.
Loại tình huống khác thường này Cố Ngôn Sâm không dự liệu được, cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Mặc dù không đích thân thẩm vấn, nhưng hắn đều ở trong phòng quan sát quan sát tất car. Phương thức thẩm vấn của các cảnh sát hình sự cũng không có vấn đề lớn, nếu như để hắn đi thẩm vấn, chẳng qua cũng chỉ là tiết tấu nhanh hơn một chút, cũng không thể có thêm biến hóa gì.
Căn phòng bí mật kia, giống như một cái hộp kín, tất cả mọi người đều không đề cập đến chuyện có thể xảy ra trong đó.
Đối mặt với bằng chứng và hình ảnh của thi thể cũng rất thờ ơ.
Ngay cả những tên tội phạm hung ác nhất cũng khó làm được điều này, huống hồ là mấy nữ công nhân không hiểu biết nhiều về thế giới này.
Cảnh sát hình sự bình thường thẩm vấn phạm nhân, chưa từng gặp phải loại tình huống này.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy, bây giờ họ giống như đang đối mặt với một câu đố có độ khớp nối rất cao, thoạt nhìn bề ngoài hoàn mỹ vô cùng, nhưng bên trong chắc chắn có lỗ hổng.
Muốn điều tra vụ án này, cần phải tìm ra nó, hơn nữa còn phải cạy mở hết những khe hở kia. Tìm ra các liên kết yếu.
Bạch Mộng nhìn chồng hồ sơ trước mắt, nhíu mày nói: “Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề cơ chứ?”
Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Có khả năng là do lãnh đạo nhà máy giết, các nữ công nhân đó bị uy hiếp, sợ bị đuổi việc, cho nên mới cắn mãi không tự thú không?”
Cố Ngôn Sâm lắc đầu: “Có lẽ không phải, Chu Dĩnh Dĩnh không xinh đẹp, cũng không có tiền, những người cô ấy tiếp xúc đều rất cố định, không có ân oán gì với người khác. Tôi nghĩ hung thủ vẫn là người trong ký túc xá.”
Hắn đã cố gắng xem xét lại tất cả mọi thứ.
“Đêm trước khi xác định Chu Dĩnh Dĩnh mất tích, cô ấy đã bị giết chết trong căn phòng chứa đồ đó, vài nữ công nhân hợp tác xử lý thi thể, thu dọn đồ đạc của cô ấy, mở cánh cửa nhỏ phía sau nhà máy, chuyển thi thể vào bãi đất trống, đào hố, chôn xác. Họ vứt bỏ những thứ liên quan, ngày hôm sau khi đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát, lời khai đã được thống nhất.”
Bạch Mộng nói, “Thi thể Chu Dĩnh Dĩnh rất nặng, nếu như vậy thì cũng phải có ít nhất sáu người trong đó tham gia phạm tội.”
Cố Ngôn Sâm lắc đầu: “Không chỉ có sáu người, còn cần có người quét dọn phòng chứa đồ. Còn cả vận chuyển đồ đạc trong đó, cái khung sắt kia rất nặng, lúc trước phải cần đến ba người đàn ông mới có thể di chuyển được.”
Từ lúc bắt đầu tiếp nhận vụ án này, Cố Ngôn Sâm đã nghĩ đến phạm tội tập thể, cũng suy nghĩ đến việc có nhiều đồng phạm, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa xác định được trong số bọn họ, ai sẽ là đồng phạm …
Chờ đến khi tất cả các con đường “có thể” đi đều không đi được, hắn cần phải suy nghĩ đến việc những thứ được gọi là “không thể” liệu có phải thực sự là chân tướng của vụ án.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Sâm dùng tay gõ lên mặt bàn.
Hắn híp mắt suy luận: “Ngoại trừ Doãn Mạt Lỵ mới tới, mười bốn người còn lại, có phải tất cả đều tham gia vào quá trình phạm tội hay không?”
Tình huống này nghe có vẻ không khả thi cho lắm.
Bạch Mộng theo bản năng phản bác: “Không thể nào? Nhiều người như vậy, mấy cô ấy sao có thể thống nhất lời khai?”
Cho dù trước kia bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người phạm tội, bình thường đều có hai ba đồng phạm, bảy tám người coi như đã là cực hạn rồi, vụ án liên quan đến nhiều người như vậy, chưa từng nghe qua.
Ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Cho dù mấy cô ấy chán ghét Chu Dĩnh Dĩnh cũng không có khả năng tập thể giết người như vậy được.
Một trong những khó khăn là làm thế nào để đưa ra lời khai nhất quán như vậy.
Cùng nhau bảo vệ người phạm tội, không ai dám tiết lộ.
Thẩm Quân Từ nhíu mày, suy tư.
Lý luận của Cố Ngôn Sâm thoạt nghe thì có điểm không hợp lý, nhưng suy nghĩ kỹ lại, khả năng này rất cao.
Trình độ văn hóa của những nữ công nhân này không cao, vì tiền lương bám trụ với công việc, không dám rời đi.
Bản thân họ có phe phái, cũng có mâu thuẫn tồn tại.
Chắc chắn, bọn họ đã bỏ qua chi tiết nào đó.
Thẩm Quân Từ bỗng nhiên nhớ tới những vết thương kỳ lạ trên lưng thi thể nữ.
Lúc trước khi cậu thu thập tư liệu lưu trữ, đã chụp một tấm ảnh lưng thi thể nữ, thuận tay bỏ vào trong túi áo đồng phục pháp y, lúc này mới lấy ra quan sát cẩn thận.
Những vết thương kia rất bằng phẳng, hẳn là do dao lưu lại.
Nhìn hình ảnh thi thể một hồi, Thẩm Quân Từ nhắm hai mắt lại, trong đầu tự động hiện ra một bức tranh quỷ dị.
Trong căn phòng chứa đồ nhỏ, tối tăm đó, mặt tất cả những nữ công nhân đều không cảm xúc, đứng thành hình tròn, trong tay cầm dao, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dần dần đến gần Chu Dĩnh Dĩnh đang đứng ở chính giữa.
Chu Dĩnh Dĩnh lộ vẻ sợ hãi, từng bước lui về phía sau, những vẫn bị dồn đến góc tường.
Tôn Vũ Thi đẩy cô một cái, đầu cô gái đụng vào khung sắt, chảy máu, ngã xuống mặt đất, hai mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Những nữ công nhân khác vây quanh cô như xác sống,mặt không chút thay đổi, dao trên tay lần lượt hạ xuống, từng nhát từng nhát đâm vào lưng Chu Dĩnh Dĩnh.
Máu tươi chảy ra, dần dần nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hình ảnh trong đầu có chút hoang đường.
Thẩm Quân Từ đột nhiên thông suốt.
Cậu đặt bức ảnh trên bàn, nói, “Có lẽ đây thực sự là một vụ giết người tập thể, một lời nói dối tập thể. Những vết thương phức tạp sau khi lưng thi thể, là do những nữ công nhân đó để lại, mỗi người để lại một đến hai nhát dao, vừa vặn có thể hình thành vết thương phức tạp như vậy.”
Cố Ngôn Sâm nhìn bức ảnh, cũng sắp xếp lại mạch suy nghĩ sao cho hợp lý: “Nếu vết thương do những người khác nhau để lại, vậy thì những thứ này… Là do các cô ấy thống nhất cùng nhau làm!”
Thẩm Quân Từ nói: “Vết thương trên lưng sau khi xét nghiệm là vết thương tạo thành sau khi chết. Nhưng mấy nữ công nhân đó không nhất thiết phải biết điều đó.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Ai cũng đều cho là mình mới là hung thủ!”
Chính vì vậy, mấy cô ấy mới che giấu cẩn thận bí mật đó, ai cũng không dám thành thật khai ra.
Bởi vì một khi khai ra, người mở miệng đầu tiên sẽ biến mình thành hung thủ!
Trong nháy mắt, câu đố đã được giải quyết.
Điều bây giờ cần chính là lập luận.
Cố Ngôn Sâm chọn ra một nữ công nhân có khí thế yếu nhất.
Nữ công nhân tên là Đổng Xảo Anh, hai mươi tuổi.
Sáng nay, Lục Anh đã liên tục gây áp lực với cô, nữ công nhân này vẫn im lặng, từ chối trả lời câu hỏi, nhưng từ mồ hôi lạnh trên trán có thể thấy, cô đã ở bên bờ vực sụp đổ.
Cố Ngôn Sâm tiến vào phòng thẩm vấn, trải thảm vài câu, trực tiếp đặt câu hỏi: “Cô có để lại vết thương trên lưng thi thể không?”
Lúc trước các cảnh sát hình sự thẩm vấn, cũng không hỏi thẳng vấn đề chi tiết như vậy.
Đổng Xảo Anh sửng sốt một chút, trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sự do dự.
Đôi mắt của nữ công nhân đen kịt, tròng mắt rất lớn, giống như một con cừu đang sợ hãi.
Khóe miệng rũ xuống lập tức thay đổi, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi hơi khô nứt: “Tôi không có.”
Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi: “Có phải vì cô thấy mình có liên quan đến vụ án nên mới che giấu sự thật không?”
Đổng Xảo Anh cúi đầu: “Cảnh sát, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Thi thể Chu Dĩnh Dĩnh tuy đã qua một năm, nhưng vết thương sau lưng vẫn nhìn ra được. Nếu cô bị hung thủ đe dọa và thực hiện hành vi như vậy trong trường hợp đặc biệt, chúng tôi sẽ xem xét giảm án khi thích hợp. Nhưng nếu cô không thành khẩn khai báo, đó sẽ là tình tiết tăng nặng.”
Đổng Xảo Anh không nói gì, nhưng hai chân xoắn với nhau, ngôn ngữ cơ thể như vậy chứng tỏ cô đang phải đấu tranh nội tâm kịch liệt.
“Bác sĩ pháp y đã thông qua phương pháp khoa học chứng minh được, vết thương sau lưng Chu Dĩnh Dĩnh là hình thành sau khi chết, tôi hy vọng cô có thể cho chúng tôi biết hung thủ thật sự là ai. Nói toàn bộ chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó.”
Nữ công nhân cúi đầu, hai tay run rẩy.
Cố Ngôn Sâm thở dài một hơi, đánh bài tình cảm: “Hình như mẹ cô đang bị bệnh phải không? Nếu cô không thành khẩn khai báo, có thể sẽ đối mặt với hình phạt…”
Câu nói này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp cô gái.
Đổng Xảo Anh cảm thấy sợi dây vốn đang căng thẳng trong lòng cô đột nhiên bị đứt.
Cô òa một tiếng khóc thành tiếng: “Tôi không giết người, cô ấy không phải do tôi giết, thật sự không phải do tôi giết…”
Cố Ngôn Sâm bảo cảnh sát hình sự đứng bên cạnh đưa cho cô khăn giấy, chờ cô bắt đầu kể lại.
Đổng Xảo Anh khóc một hồi, đứt quãng bắt đầu nói: “Một năm trước, vào đêm hôm đó, khoảng hơn mười một giờ đêm, tôi đang ngủ say trên giường, Đào Nhã bỗng nhiên gọi tôi dậy, sau đó cô ấy nhỏ giọng bảo tôi xuống phòng chứa đồ, nói là Tôn Vũ Thi gọi tôi qua.”
“Lúc đó tôi không biết mấy cô ấy bảo tôi xuống đó làm gì. Tôi không dám từ chối Tôn Vũ Thi. Nên mơ mơ màng màng, mặc đồ ngủ, đi theo Đào Nhã đi thẳng xuống phòng chứa đồ. Bên trong rất tối, tôi vừa đi vào, đã thấy Tôn Vũ Thi và hai người nữa đứng ở bên trong. Chu Dĩnh Dĩnh nằm trên mặt đất, đã bất động…”
“Khi đó tôi muốn báo cảnh sát, cũng muốn kêu cứu, nhưng tôi bị các cô ấy đè lại. Tôn Vũ Thi nói với tôi, Chu Dĩnh Dĩnh là do cô ấy làm bị thương, sắp chết rồi, đối với cô ta mà nói, giết một người hay là hai người, đều như nhau cả… Nếu như tôi dám báo cảnh sát, hoặc nói cho người khác biết, cô ấy, cô ấy sẽ giết tôi…”
“Mấy cô ấy khi đó, còn cầm đao ép tôi, khoa tay múa chân ở cổ và ngực tôi, trong phòng chứa đồ không có tín hiệu, ở đó cách âm rất tốt, cho dù là ở bên trong có kêu lớn, bên ngoài cũng không nghe thấy gì.”
“Lúc đó tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, tôi… Tôi rất sợ, nên mới nói với họ, tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không nói với bất cứ ai khác, cầu xin họ, thả tôi ra.”
“Tôn Vũ Thi không chịu tin lời tôi, cô ấy nói. Nếu như tôi ở trên lưng Chu Dĩnh Dĩnh đâm một nhát dao. Mới chịu tin tôi.”
“Khi đó, đầu óc tôi rất choáng váng, rất sợ hãi nên mới nhận lấy dao Đào Nhã đưa cho mình.”
Đổng Xảo Anh nói tới đây, che mặt rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
“Tôi nhìn thấy trên lưng Chu Dĩnh Dĩnh đã có mấy vết thương, nên nhắm mắt lại, đâm xuống. Tôn Vũ Thi lại bảo quá nhẹ, chưa đâm xuống hết, tôi mới… Đâm thêm lần nữa, lần này đâm vào rồi, chính là cái loại cảm giác cắt vào trong thịt ấy, sau đó mấy cô ấy sờ thi thể Chu Dĩnh Dĩnh, nói cô ấy vốn dĩ chỉ bị thương nặng, sau khi tôi đâm một dao này mới chết, là tôi giết Chu Dĩnh Dĩnh…”
“Tôi rất sợ hãi, nhưng tất cả chuyện này đã xảy ra.”
“Lúc ấy mấy cô ấy chụp ảnh, còn uy hiếp tôi, nếu cảnh sát đến điều tra, sẽ đem ảnh chụp tôi đâm về phía Chu Dĩnh Dĩnh giao cho cảnh sát, tôi dám khai báo chuyện gì, mấy cô ấy sẽ đồng lòng nói tôi là hung thủ.”
Đổng Xảo Anh khóc nấc lên, sắp nói không thành lời.
Đêm đó chính là cơn ác mộng của cô, lần đầu tiên cô biết, khi dao đâm vào thịt người là loại cảm giác này.
Máu của Chu Dĩnh Dĩnh nóng bỏng và ấm áp.
Từ đó về sau, vô số lần cô tỉnh dậy từ trong mơ, thứ cô mơ thấy là thi thể Chu Dĩnh Dĩnh.
Điều khiến cô hoảng sợ hơn cả là sự nghi ngờ và cảnh giác giữa bọn họ.
Cô cũng đã từng nghi ngờ có phải Tôn Vũ Thi, mấy người đó đang lừa cô không, cô cũng không biết Chu Dĩnh Dĩnh vì sao mà chết.
Nhưng cô không dám chắc liệu cảnh sát có thể phân biệt được, đến tột cùng là ai đã đâm nhát dao trí mạng kia không, cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh có liên quan đến hành vi của mình hay không.
Khi thẩm vấn, cô sợ mình bị coi là hung thủ, bị kết án nặng, cô đã phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, cắn chết lời khai.
Mãi đến khi Cố Ngôn Sâm nói cho cô biết vết thương sau lưng là vết thương sau khi chết, cô mới nói ra chân tướng đêm đó.
Quá trình khai báo của nữ công nhân không khác gì Thẩm Quân Từ dự đoán.
Cố Ngôn Sâm đợi cô bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Họ thả tôi trở về, dặn dò tôi không được nói với người khác những gì mình đã nhìn thấy. Rồi họ bắt đầu gọi đồng nghiệp tiếp theo, đêm đó, tất cả mọi người đều được gọi xuống. ”
“Những người chúng tôi trở về cũng không thể ngủ được, từng người một ngồi trên đầu giường, mặc dù không nói chuyện với nhau, nhưng tôi đoán họ có thể đã gặp tình huống tương tự tôi.”
Khi đó là mùa hè, cô cuộn mình trên giường, mặc dù đã đắp một cái chăn mỏng, nhưng toàn thân vẫn lạnh lẽo.
Cô nghe thấy tiếng khóc của những người khác, họ cũng giống như cô.
Mỗi nữ công nhân ở đây đều bị đẩy vào đường cùng.
“Đến hơn mười hai giờ đêm, Tôn Vũ Thi mới trở lại, cô ấy giống như thường ngày, phân công công việc cho chúng tôi, có người thu dọn đồ đạc trên giường cho Chu Dĩnh Dĩnh, có người bắt chước giọng điệu của cô ấy, vạch ra tin tức bỏ trốn, có người thừa dịp buổi tối bảo vệ không có ở đây, đi chôn xác. Công việc tôi được giao là làm sạch phòng chứa đồ, vài người bọn tôi lau sạch vết máu trên mặt đất bằng chất tẩy rửa rồi di chuyển hộp và mọi thứ đến vị trí khác. Buổi sáng cửa xưởng vừa mở ra, Tôn Vũ Thi đã đem di vật của Chu Dĩnh Dĩnh và hung khí ném vào trong bãi rác cách đó rất xa…”
Thẩm Quân Từ ở trong phòng quan sát nghe, điều này không khác gì phỏng đoán lúc trước của cậu, chỉ có phân công hợp tác, mới có thể làm tốt hết thảy mọi thứ trong thời gian ngắn, qua mắt được tất cả mọi người.
Vào đêm đó, tất cả các nữ công nhân trong phòng ngủ này dường như bị bắt cóc, họ bị cưỡng chế thành một cộng đồng, phải đối mặt với cuộc sống lưu lạc.
“Tất cả bọn tôi đều được yêu cầu phải giữ kín bí mật này, cô ấy còn dạy chúng tôi làm thế nào để nói với cảnh sát … Nói chỉ cần bọn tôi không nói lời nào, cũng không ai biết chuyện này, tất cả mọi người sẽ cho rằng, Chu Dĩnh Dĩnh chỉ là bỏ đi.”
“Tôn Vũ Thi còn nói, chuyện này sẽ không bị điều tra nghiêm ngặt, không ai quan tâm đến sống chết của Chu Dĩnh Dĩnh, lãnh đạo nhà máy sẽ không để cho nhà máy ngừng hoạt động. Nếu bọn tôi không hoàn thành đủ đơn đặt hàng, sẽ gây tổn thất rất lớn.”
“Sau đó cô ấy còn nói, giám đốc thương vụ đã tìm người của phân cục, biến nó thành vụ mất tích, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói đến đây, Đổng Xảo Anh lại bắt đầu sụp đổ khóc lớn.
Đêm đó, các nữ công nhân lần lượt đi xuống cầu thang, để lại vết thương trên lưng bạn cùng phòng, họ chôn xác chết cùng nhau, hủy diệt thi thể, khi đối mặt với cảnh sát, lại buông lời nói dối.
Trong một năm nay, những bí mật này đã đè nặng lên trái tim cô.
Cô không muốn mất việc, không muốn bị nghi ngờ là một kẻ giết người.
Mỗi người trong số họ đều rất cẩn thận, ăn ý, không bao giờ đề cập đến đêm đó.
Chi cục đã xác định vụ án này là một vụ mất tích, như vậy đã để cho các nữ công nhân nhìn thấy hy vọng.
Thời gian trôi qua, họ thậm chí từ từ bước ra khỏi đêm khủng khiếp đó. Mọi thứ dần dần trở lại như trước đây, nhưng lại hoàn toàn khác.
Nhưng lưới trời lồng lồng, tuy thưa mà khó lọt.
Họ nghĩ rằng thi thể sẽ không bị tìm thấy. Nhưng vài ngày trước vẫn thấy được tin tức đã đào được một thi thể nữ.
Họ giống như những con cừu bối rối, ngậm miệng lại, mở to mắt nhìn về phía trước không rõ tương lai, không biết số phận của họ sẽ đi đến đâu.
Cho đến đêm qua, khi bị điều tra, bị giam giữ, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, phòng tuyến tâm lý của cô cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà Cố Ngôn Sâm cũng cảm giác được, bọn họ lại gần chân tướng thêm một bước.
Tác giả :
Thanh Vận Tiểu Thi