Tuyệt Mệnh Pháp Y
Quyển 5 Chương 69
Vào buổi chiều, trong khách sạn nhỏ, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Các cô không ai đứng lên phản kháng à?”
“Phản kháng? Sao mà phản kháng được cơ chứ? Theo điều 3 quy định của nhà máy, không được phép đánh nhau. Một khi làm chuyện đó, nếu bị phát hiện hoặc là bị cảnh cáo, hoặc là bị sa thải.”
Hàn Tử Ái cười khổ: “Đương nhiên, quy tắc này cũng chỉ dùng để hạn chế bọn tôi, người có chỗ dựa vững chắc như Tôn Vũ Thi thì lại chẳng sợ gì. Bọn tôi chỉ mới học hết trung học, cũng chẳng dễ dàng gì mới tìm được một công việc như vậy. Thẳng thắn mà nói, nhà máy làm ăn đứng đắn, cho năm năm bảo hiểm lại còn chu cấp chỗ ở, nằm trong top 100 công ty hàng đầu ở Bến Viễn. Bây giờ nền kinh tế chưa phát triển, rất nhiều người bên ngoài đứng xếp hàng, thậm chí bỏ tiền ra cũng chưa chắc mà vào được.”
“Nếu anh tức giận nói bọn họ, bọn họ sẽ cười và nói, ‘Đang đùa xíu thôi mà.’ Thậm chí có đôi khi, thấy anh đang nóng ruột, họ sẽ nói mấy câu đại loại như, ‘Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả, đừng chấp nhất quá làm gì.’ Bọn họ đang tra tấn mọi người, nhìn thấy ai buồn, họ sẽ thấy hạnh phúc, còn lấy đó làm niềm vui.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Họ bắt nạt người khác đến mức độ nào? Có hành vi bạo lực hay trừng phạt thể xác gì không?”
Hàn Tử Ái mím môi: “Khi nào mà Tôn Vũ Thi không vui, sẽ kéo người vào kho chứa thức ăn dưới ký túc xá, nơi đó không có camera giám sát, cách âm cũng rất tốt, mấy người đó sẽ ở đó trừng phạt thể xác hoặc đánh người, cô ta sẽ tát, còn ép buộc người khác, làm mấy động tác nhục nhã… Nhưng chẳng có ai dám tố giác.”
Hàn Tử Ái nói tới đây, lại nghĩ đến chuyện không vui, che mặt lại. Một lát sau mới buông tay ra, lau khóe mắt.
Cố Ngôn Sâm mở miệng hỏi: “Lãnh đạo nhà máy có biết những chuyện này không?”
Hàn Tử Ái thì thầm: “Chuyện như vầy, ở phân xưởng nào chả xuất hiện, không nhiều thì ít, cho dù là nói cho lãnh đạo, thì cũng chẳng thể giải quyết được. Lãnh đạo chỉ biết khiển trách mấy nữ công nhân đi cáo trạng nhiều chuyện. Lúc trước, trong xưởng của bọn tôi, không ai dám đối nghịch với Tôn Vũ Thi.”
Cố Ngôn Sâm gần như có thể đoán được, cho dù là lãnh đạo tìm hai người nói chuyện. Thì chuyện đó kiểu gì cũng được giải quyết qua loa bằng mấy câu hời hợt.
“Bọn tôi chỉ đang đùa thôi.”
“Do tôi hơi bất cẩn.”
“Tôi có ghét cô ấy đâu.”
“Quan hệ của bọn tôi rất tốt.”
Chứ đừng nói còn có một tầng quan hệ giữa Tôn Vũ Thi và phó giám đốc, tin tưởng ai thì không cần nói cũng biết.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi: “Chu Dĩnh Dĩnh đã từng bị nhắm vào như vậy bao giờ chưa?”
Hàn Tử Ái nhớ lại: “Chu Dĩnh Dĩnh có hơi béo, cho nên vẫn bị mấy cô ấy đùa giỡn. Lúc bọn tôi vừa mới đến làm việc, có một lần làm việc trong xưởng, bỗng nhiên có một con bọ cánh cứng đen rất lớn bay vào, rơi vào quần áo của Chu Dĩnh Dĩnh, khi đó cô ấy rất sợ hãi, đứng dậy vừa thét chói tai vừa giũ con bọ cho rơi xuống. Bởi vì cô ấy rất béo, Tôn Vũ Thi ở bên cạnh cứ đừng cười nhạo mãi…”
Cô dừng lại, nói một cách trừu tượng hơn: “Cô ta nói rằng cô ấy giống như ‘một con tê giác đang nhảy múa vậy.’ Từ đó về sau, Chu Dĩnh Dĩnh có thêm một biệt danh, gọi là Tê Giác.”
Đối với những cô gái trẻ, cho dù hơi mập một chút cũng vẫn thích làm đẹp, xưng hô như vậy rõ ràng là đang xúc phạm.
“Còn có một lần, Chu Dĩnh Dĩnh nhận được một cái kẹp tóc, kẹp tóc đó là quà sinh nhật mẹ cô ấy tặng cho. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô ấy chưa từng nghĩ đến cô ấy, tặng quà sinh nhật thì lại càng hiếm. Cô ấy vui vẻ dùng nó kẹp tóc mỗi ngày.”
“Sau đấy một ngày, Tôn Vũ Thi cố ý mua mấy cái kẹp tóc giống hệt cái kẹp của cổ, sau đó đưa cho đồng hương của cô ta trong xưởng, mỗi người một cái. Sắc mặt Chu Dĩnh Dĩnh lúc ấy thay đổi, tháo kẹp tóc trên đầu mình xuống. Sau đó Tôn Vũ Thi còn giả mù mưa sa đi nói với Chu Dĩnh Dĩnh, ‘Tôi thấy kẹp tóc cô đeo đẹp mắt, nên mới mua cho mấy cô ấy kẹp tóc giống thôi.’”
Làm như vậy thì quá đáng thật, đây là loại người ghê tởm gì vậy.
Thẩm Quân Từ chuyên chú nghe cô gái miêu tả, khẽ nhíu mày.
Những chuyện Hàn Tử Ái miêu tả đều là những chuyện nhỏ nhặt, dòng thời gian cũng có hơi lộn xộn, cơ bản là nghĩ gì nói nấy, Cố Ngôn Sâm cố gắng truyền cảm hứng cho cô, ghép thời gian địa điểm và các chi tiết khác nói tỉ mỉ.
Nghe xong một hồi, Thẩm Quân Từ ngồi một bên hỏi: “Cô cũng từng bị đối xử như vậy sao?”
Câu hỏi này nghe có vẻ không liên quan đến vụ án hiện tại, nhưng nó có thể làm cho cô gái trước mặt nói ra nhiều ẩn tình hơn.
Hàn Tử Ái gật đầu, trong hốc mắt đọng lại vài giọt nước: “Tôi cũng trải qua một quãng thời gian, Tôn Vũ Thi không biết vì sao lại để mắt tới tôi, bảo tôi đi giặt vớ cho cô ta, tôi ở trong nhà vệ sinh, vừa tắm vừa khóc. Cô ta cũng từng vì sản phẩm của tôi không đủ tiêu chuẩn, lấy cớ kéo chân sau của toàn bộ phân xưởng, bảo tôi ở kho chứa đồ làm 200 cái squat. Ngày hôm sau lúc đi bộ, hai chân đi không vững.”
Cô nói đến đây lại lau nước mắt, không muốn nhớ lại những chuyện kinh khủng đó: “Lúc tôi bị đối xử như vậy, điều đầu tiên là nghi ngờ bản thân, có phải mình đã làm gì sai hay không, cảm giác đó, rất khó để hình dùng … Tất cả các đồng nghiệp đều đang làm chung chuyện gì đó, chỉ để lại bơ vơ một mình mình, thực sự rất khó chịu. Họ sẽ ở sau lưng thì thầm, không ăn tối với tôi, tránh tôi như tránh bệnh dịch hạch. Bọn họ có bí mật chung, nhưng sẽ loại tôi ra bên ngoài.”
Mặc dù sự việc đã trôi qua đã lâu, sau đó cô lại rời khỏi nhà máy, nhanh chóng thoát ra khỏi hoàn cảnh đó, nhưng bây giờ nhớ lại, vẫn làm cho cô nghẹt thở.
Tinh thần bị lăng trì sẽ khiến cho người ta mỗi một ngày đều như rơi vào mùa đông giá rét, cuộc sống như vậy nhất định vô cùng khó chịu.
Hàn Tử Ái cầm ly giấy, uống một ngụm nước, cúi đầu cuộn mình lại, đó là một động tác tự bảo vệ mình, giống như đang an ủi chính mình trong quá khứ.
“Khi đó, tôi còn từng khúm núm quỳ gối, muốn hòa nhập với mấy cô ấy. Tưởng tượng một ngày nào đó khi bọn họ thức dậy, sẽ chấp nhận tôi và đối xử tốt với tôi. Mãi cho đến khi tôi rời khỏi nơi đó, tôi mới hiểu ra, từ đầu đến giờ, tôi không làm sai gì cả.”
“Khi tôi bị bắt nạt đến đau đớn không chịu nổi, mẹ đã nhận ra tôi không ổn, bảo tôi đổi công việc. Khi đó tôi thường xuyên bị mất ngủ, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, cho dù như vậy, vẫn muốn kiên trì thêm một chút.”
“Lúc mẹ phát hiện ra sự bất thường của tôi, đã ôm tôi khóc. Ai bảo tiền mới là quan trọng cơ chứ? Tiền lương bèo bọt quá thì cùng lắm thì bố mẹ sẽ bù đắp cho con. Họ thà nhìn tôi kiếm được ít hơn còn hơn là kiếm nhiều tiền mà không thấy hạnh phúc.”
“Bây giờ ngẫm lại, nếu như khi đó tôi không rời đi kịp thời, có thể sẽ bị mấy cô ấy bức điên rồi, hoặc là bức đến mức uất ức, thậm chí là đi tự sát.”
Cha mẹ cô rất yêu thương cô, chính tình yêu này, đã cứu mạng con gái họ. Hàn Tử Ái trong lòng minh bạch, nếu như cô không rời đi, người chết có thể sẽ là mình.
“Trong khoảng thời gian cuối cùng trước khi tôi đi, mấy cô ấy đều nhìn chằm chằm vào Chu Dĩnh Dĩnh. Tất cả mọi người đều ở trong một phân xưởng, muốn trốn cũng trốn không thoát, khi đó tôi đã nhắc nhở Chu Dĩnh Dĩnh, tốt nhất là đổi một công việc khác rời khỏi mấy người đó.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chu Dĩnh Dĩnh có nghĩ tới việc chuyển công việc không?”
Hàn Tử Ái nói: “Có lẽ cô ấy cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng bố mẹ cô ấy hơi cổ hủ và cố chấp. Tuần tôi chuẩn bị đi, nhìn thấy Chu Dĩnh Dĩnh nằm trong chăn khóc, cô ấy nói chuyện này cho bố mẹ cô ấy. Họ cho rằng cô ấy làm vậy là không đúng, còn trách ngược lại cô ấy không hiểu nhân tình thế thái, đắc tội với đồng nghiệp.”
“Cũng chẳng còn cách nào, trình độ học vấn của bọn tôi không cao, đãi ngộ của nhà máy lại rất tốt, hơn nữa là đây cũng là nhà máy hiếm hoi thanh toán cả tiền làm thêm giờ, tiền lương cũng chưa bao giờ nợ.”
Hàn Tử Ái nói tới đây hạ thấp giọng, ánh mắt nhìn ra ngoài, tựa hồ là sợ ông chủ bây giờ nghe được, “Lấy tôi làm ví dụ là biết, chuyển sang công việc này, tiền lương một tháng thiếu hai ngàn tệ.”
Cô đã chọn từ bỏ, nhưng nhiều người sẽ vì hai ngàn tệ, chấp nhận chịu đựng.
“Sau đó thì tôi rời đi, Chu Dĩnh Dĩnh vẫn còn cùng tôi kể khổ một thời gian. Bố mẹ cô sống chết không đồng ý cho cô rời khỏi nhà máy, còn nói cô có thể vào được nhà máy đã là phúc phận tám đời rồi, dám rời khỏi nhà máy sẽ chặt chân cô ấy.”
“Bọn họ mai mối cô ấy với một người què trong thôn, ép cô ấy lập gia đình, cô ấy không muốn gả, cảm thấy nếu mình gả qua đó, đời này của mình cũng coi như chấm dứt. Tính khí của cha cô ấy không tốt cho lắm, mắng cô ấy ngu xuẩn, mắng cô y như một con lợn. ”
“Nếu cô ấy không gửi tiền hàng tháng về nhà, thì phải trở về lập gia đình. Nếu như tiếp tục có một công việc ổn định, việc kết hôn có thể kéo dài cho đến năm sau. Bố mẹ cô ấy sốt sắng mua nhà cho người anh trai, gom góp sính lễ, hận không thể lột hết lớp da của con gái ra, cô ấy rất ghét bố mẹ mình.”
Cố Ngôn Sâm chăm chú lắng nghe, đây cũng là nội dung được tung ra trên mạng, bố mẹ như vậy đương nhiên khiến cư dân mạng phẫn nộ. Sau khi Chu Dĩnh Dĩnh mất tích, bố mẹ cô đã từng bị bạo lực mạng, cư dân mạng đều nói bọn họ là hung thủ gián tiếp hại chết con gái.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân phân cục thứ tư nhận định Chu Dĩnh Dĩnh trốn đi.
Chắc cũng vì thế mà lúc trước bố mẹ Chu Dĩnh Dĩnh biết mình đuối lý, không dám đứng ra yêu cầu nhà máy và cảnh sát tìm kiếm tung tích của con gái.
Trong nhà có người làm cha mẹ như vậy, ở trong xưởng lại có đồng nghiệp như thế, trước có sói, sau có hổ, cuộc sống của Chu Dĩnh Dĩnh nhất định vô cùng khó khăn.
Có thể lúc đó Chu Dĩnh Dĩnh thực sự có ý định chạy trốn, nhưng cô lại không thể chạy thoát.
“Khi tôi đi, Chu Dĩnh Dĩnh gần như đối với những yêu cầu của Tôn Vũ Thi nói gì nghe nấy, cô ấy nói với tôi, nếu bọn họ có thể từ từ chấp nhận Đào Nhã, cũng có thể từ từ chấp nhận cô ấy… Sau đó, tôi rời đi, công việc rất bận rộn, liên lạc với cô ấy cũng dần dần ít hơn, nên cũng không rõ lắm.”
“Đào Nhã?” Cố Ngôn Sâm lặp lại cái tên này.
Đây là nữ công nhân thứ ba bị bắt nạt được đề cập trong cuộc trò chuyện.
Hàn Tử Ái gật đầu: “Cô ấy là người đầu tiên bị bắt nạt, cũng là con cừu sớm nhất.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi xem trong danh sách, Đào Nhã và Chu Dĩnh Dĩnh là đồng hương phải không?”
Hàn Tử Ái nói: “Đúng vậy, quan hệ của bọn họ trong quá khứ rất tốt. Bọn họ đến từ một thị trấn, hình như còn là bạn từ nhỏ của nhau nữa.”
Cố Ngôn Sâm nhạy bén nắm bắt được một chi tiết: “Cô nói ban đầu họ chọn cừu là Đào Nhã, sau lại thì từ từ chấp nhận Đào Nhã, chuyện này là sao?”
Nói chung, việc loại trừ nhóm là quán tính, trừ khi mục tiêu rời đi, việc đó sẽ không dễ dàng bị thay thế.
Nó giống như việc trong cùng một lớp, việc bắt nạt một người nào đó sẽ xảy ra theo nhóm.
Chỉ khi học sinh đó chuyển trường hoặc có một sự thay đổi lớn nào đó, họ mới chuyển sang mục tiêu bắt nạt tiếp theo.
Hàn Tử Ái nói: “Lúc mới bắt đầu, Đào Nhã bị bắt nạt rất thảm, mấy người đó sẽ bắt cô ấy làm việc thay mình. Còn bắt cô ấy một mình đến cửa hàng nhỏ, mua đồ ăn vặt cho tất cả mọi người. Đào Nhã từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng, răm rắp nghe lời. Còn làm nhiều thứ quá quắt hơn nữa cơ, nhưng cũng hai năm rồi, tôi không nhớ rõ cho lắm.”
“Về phần thái độ của mấy người đó bắt đầu thay đổi, là do một chuyện, năm trước trong kì nghỉ đông, nhà máy có tổ chức team building, đi ngang qua một hồ nước, bên kia hồ có một bãi lau sậy rất cao, bọn tôi đều tưởng lau sậy mọc trên mặt đất, ai mà ngờ nó lại mọc ở trong nước.”
“Lúc đó có rất nhiều người chen chúc, Tôn Vũ Thi bước hụt, sau đó rơi xuống nước. Nhiệt độ ngày hôm đó hình như dưới 0 độ, có vài chỗ trên hồ đã đóng băng rồi. Áo khoác lông vũ thì hút nước, cơ thể cô ấy dần chìm xuống.”
“Lúc ấy rất nguy hiểm, đám đàn ông đều cách bọn tôi rất xa, không kịp cứu người, mắt thấy Tôn Vũ Thi càng ngày càng chìm xuống, Đào Nhã bèn cởi quần áo nhảy xuống.”
“Lúc đó tôi thật sự bội phục dũng khí của Đào Nhã, có thể làm đến mức độ này với một người từng bắt nạt mình. Cô ấy không sợ nước cho lắm, mặc dù biết bơi nhưng không giỏi, thế mà vẫn cố gắng cứu Tôn Vũ Thi lên, còn bản thân suýt chút nữa thì chết đuối, sau đó bị nhiễm lạnh, ốm một trận.”
Nói đến đây, Hàn Tử Ái thở dài: “Công bằng mà nói, chuyện như vậy, tôi không thể làm được.”
Cố Ngôn Sâm không biết, cô gái tên Đào Nhã này đã dùng tâm tình như thế nào, mục đích gì chỉ để liều mạng cứu “kẻ thù” của mình.
Hàn Tử Ái vẫn tiếp tục nói: “Tóm lại từ đó về sau, Tôn Vũ Thi thấy cảm động, không trêu chọc cô ấy nữa, còn nói với những người khác, Đào Nhã là người cô ta che chở, tất cả mọi người đều không được bắt nạt cô ấy.”
“Về sau, quan hệ của bọn họ rất tốt, thậm chí còn như hình với bóng, Đào Nhã luôn theo sát Tôn Vũ Thi, còn hay đưa ra chủ ý cho cô ta.”
Sau đó Hàn Tử Ái nói thêm vài chuyện, phần lớn đều là mấy chuyện vặt vãnh.
Cô đã rời khỏi nơi đó một năm, mới dám thoải mái tâm sự.
Hỏi Hàn Tử Ái xong, bọn họ có thêm vài hiểu biết về quan hệ của những nữ công nhân trong ký túc xá.
Hơn mười nữ công nhân, quan hệ bên trong đó rất phức tạp, tất nhiên không phải dùng mấy câu là có thể nói rõ ràng.
Cố Ngôn Sâm vẽ trên giấy, cố gắng sửa sang lại quan hệ giữa bọn họ.
Tôn Vũ Thi giống như một con sói trong xưởng.
Đào Nhã là con cừu đầu tiên, cô và Tôn Vũ Thi hòa giải, thành công thoát khỏi thân phận con cừu, đầu quần vào phe sói.
Hàn Tử Ái trước mặt là con cừu thứ hai, cô lựa chọn tự cứu mình, rời khỏi phân xưởng, hoàn toàn rời khỏi nơi kinh khủng đó.
Chu Dĩnh Dĩnh là con cừu thứ ba, cô từng bị tuyên bố mất tích, gần đây mới được người ta phát hiện ra đã chết từ một năm trước.
Mặc dù cả ba cô gái đều bị bắt nạt, số phận lại hoàn toàn khác nhau.
Cố Ngôn Sâm đánh dấu vào cái tên Đào Nhã, hắn vẫn chưa nghĩ ra sự thay đổi trong đó.
“Đào Nhã có bắt nạt cô không?”
Hàn Tử Ái lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, cô ấy không trực tiếp đối xử với tôi như thế, nhưng có lẽ là người ra chủ ý.”
“Vậy Đào Nhã có theo Tôn Vũ Thi tham dự việc xa lánh Chu Dĩnh Dĩnh không?”
“Cô ấy cũng tham gia, hơn nữa còn làm chuyện đó rất tàn nhẫn.” Hàn Tử Ái dừng một chút nói.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục bổ sung bản đồ quan hệ: “Nói cách khác, sau khi Đào Nhã không bị bắt nạt nữa, cô ấy trở thành đồng lõa với Tôn Vũ Thi?”
Hàn Tử Ái do dự trong chớp mắt, khẽ gật đầu: “Thỉnh thoảng cô ấy còn là người tiên phong.”
Điều này chẳng khác nào một con cừu non bỏ nhóm yếu đuối để tự bảo vệ mình.
Cố Ngôn Sâm chợt nhớ tới một câu nói của Dostoevsky.
“Linh hồn hèn hạ sau khi thoát khỏi áp bách sẽ áp bức người khác.”
Hắn cau mày suy tư, trong quá trình này, Đào Nhã bởi vì sợ bị thương tổn, nên tiến hóa thành sói?
Hay là nói trong lòng cô vốn cũng có một mặt là sói?
Hàn Tử Ái dừng một chút nói, “Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường thôi. Lúc đầu Đào Nhã bị bắt nạt, Chu Dĩnh Dĩnh cũng không thèm giúp cô ấy, về sau khi Chu Dĩnh Dĩnh bị bắt nạt, Đào Nhã cũng bàng quan, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Cái gì mà đồng hương, cái gì mà bạn tốt, đôi khi, cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Đến như vợ chồng khi gặp hoạn nạn còn rời bỏ nhau, chứ đừng nói là đồng hương.”
Sau đó, Cố Ngôn Sâm lại hỏi thêm một vài chi tiết, cố gắng khôi phục lại mối quan hệ giữa các nữ công nhân trong xưởng từ chỗ Hàn Tử Ái.
Thẩm Quân Từ cũng cúi đầu sửa sang lại tin tức trong đầu.
Hỏi thăm xong Hàn Tử Ái, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm mới đi lên.
Cố Ngôn Sâm gọi mấy món Thẩm Quân Từ thích ăn.
Đồ ăn trong nhà hàng nhỏ này ở mức trung bình, không phải quá nổi bật, chẳng trách làm ăn lại không được tốt.
Thẩm Quân Từ vừa ăn vừa nhỏ giọng nói với Cố Ngôn Sâm: “Tôi cảm thấy đây hơi giống với vụ bạo lực hàng loạt, bên trong còn có một vài chi tiết liên quan đến PUA(1).”
(1): PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”. Người được gọi là giảng viên PUA đã tự thừa nhận: “Ngũ Bộ Hãm Tỉnh Thuật” (một kỹ năng PUA) gồm có 5 bước để khiến “con mồi” sập bẫy, thậm chí có rất nhiều kỹ năng đã phá vỡ ranh giới pháp lý và đạo đức của con người.
Bước 1: Xây dựng hình ảnh cá nhân và tạo ra một cái bẫy khiến con người ta tò mò.
Bước 2: Tạo sự tin tưởng giữa hai bên, biến ra một cái bẫy gây tò mò.
Bước 3: Từ từ ép đối phương phải tự nói ra, tạo ra một cái bẫy khiến người ta si mê.
Bước 4: Khiến đối phương cảm thấy có lỗi, sau đó cố ý dùng lòng tự trọng của bản thân để thủ tiêu bẫy.
Bước 5: Bắt đầu liên quan đến những hành vi bạo lực, lừa đảo, tự tử để tạo ra cái bẫy lợi dụng tình cảm.
Cố Ngôn Sâm gật gật đầu: “Lát nữa đến hiện trường xem có thể tìm được thêm chứng cứ gì không.”
Chỉ dựa vào thông tin thu được, bọn họ không thể phán đoán được hung thủ là ai.
Thảo luận xong công việc, Thẩm Quân Từ lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, nhân viên cửa hàng thú cưng gửi cho cậu một video về mèo con.
Mèo con trên màn hình meo meo kêu hai tiếng, đang híp mắt bỗng nhiên mở miệng ngáp một cái. Một con mèo nhỏ như vậy mà cũng có thể ngáp. Thẩm Quân Từ trong nháy mắt được chữa lành, cậu lại phát lại video một lần nữa.
Cố Ngôn Sâm nghe thấy tiếng mèo kêu: “Đang xem mèo à? Cậu đặt tên cho nó chưa?”
Thẩm Quân Từ chuyển video cho hắn: “Đặt xong rồi, đại danh là Tuyết Nha, tiểu danh là Liên Dung. ”
“Đại danh rất có hình tượng, tiểu danh lại rất thú vị.” Cố Ngôn Sâm dường như lơ đãng nói, “Có thể cùng Ngũ Nhân góp đủ một hộp bánh trung thu.”
Cái tên Ngũ Nhân này, rất ít người biết.
Thẩm Quân Từ dừng tay, không biết Cố Ngôn Sâm có phải đã biết chuyện gì hay không, hay chỉ đơn thuần liên tưởng đến bánh trung thu, nên thuận miệng đùa giỡn.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Các cô không ai đứng lên phản kháng à?”
“Phản kháng? Sao mà phản kháng được cơ chứ? Theo điều 3 quy định của nhà máy, không được phép đánh nhau. Một khi làm chuyện đó, nếu bị phát hiện hoặc là bị cảnh cáo, hoặc là bị sa thải.”
Hàn Tử Ái cười khổ: “Đương nhiên, quy tắc này cũng chỉ dùng để hạn chế bọn tôi, người có chỗ dựa vững chắc như Tôn Vũ Thi thì lại chẳng sợ gì. Bọn tôi chỉ mới học hết trung học, cũng chẳng dễ dàng gì mới tìm được một công việc như vậy. Thẳng thắn mà nói, nhà máy làm ăn đứng đắn, cho năm năm bảo hiểm lại còn chu cấp chỗ ở, nằm trong top 100 công ty hàng đầu ở Bến Viễn. Bây giờ nền kinh tế chưa phát triển, rất nhiều người bên ngoài đứng xếp hàng, thậm chí bỏ tiền ra cũng chưa chắc mà vào được.”
“Nếu anh tức giận nói bọn họ, bọn họ sẽ cười và nói, ‘Đang đùa xíu thôi mà.’ Thậm chí có đôi khi, thấy anh đang nóng ruột, họ sẽ nói mấy câu đại loại như, ‘Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả, đừng chấp nhất quá làm gì.’ Bọn họ đang tra tấn mọi người, nhìn thấy ai buồn, họ sẽ thấy hạnh phúc, còn lấy đó làm niềm vui.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Họ bắt nạt người khác đến mức độ nào? Có hành vi bạo lực hay trừng phạt thể xác gì không?”
Hàn Tử Ái mím môi: “Khi nào mà Tôn Vũ Thi không vui, sẽ kéo người vào kho chứa thức ăn dưới ký túc xá, nơi đó không có camera giám sát, cách âm cũng rất tốt, mấy người đó sẽ ở đó trừng phạt thể xác hoặc đánh người, cô ta sẽ tát, còn ép buộc người khác, làm mấy động tác nhục nhã… Nhưng chẳng có ai dám tố giác.”
Hàn Tử Ái nói tới đây, lại nghĩ đến chuyện không vui, che mặt lại. Một lát sau mới buông tay ra, lau khóe mắt.
Cố Ngôn Sâm mở miệng hỏi: “Lãnh đạo nhà máy có biết những chuyện này không?”
Hàn Tử Ái thì thầm: “Chuyện như vầy, ở phân xưởng nào chả xuất hiện, không nhiều thì ít, cho dù là nói cho lãnh đạo, thì cũng chẳng thể giải quyết được. Lãnh đạo chỉ biết khiển trách mấy nữ công nhân đi cáo trạng nhiều chuyện. Lúc trước, trong xưởng của bọn tôi, không ai dám đối nghịch với Tôn Vũ Thi.”
Cố Ngôn Sâm gần như có thể đoán được, cho dù là lãnh đạo tìm hai người nói chuyện. Thì chuyện đó kiểu gì cũng được giải quyết qua loa bằng mấy câu hời hợt.
“Bọn tôi chỉ đang đùa thôi.”
“Do tôi hơi bất cẩn.”
“Tôi có ghét cô ấy đâu.”
“Quan hệ của bọn tôi rất tốt.”
Chứ đừng nói còn có một tầng quan hệ giữa Tôn Vũ Thi và phó giám đốc, tin tưởng ai thì không cần nói cũng biết.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi: “Chu Dĩnh Dĩnh đã từng bị nhắm vào như vậy bao giờ chưa?”
Hàn Tử Ái nhớ lại: “Chu Dĩnh Dĩnh có hơi béo, cho nên vẫn bị mấy cô ấy đùa giỡn. Lúc bọn tôi vừa mới đến làm việc, có một lần làm việc trong xưởng, bỗng nhiên có một con bọ cánh cứng đen rất lớn bay vào, rơi vào quần áo của Chu Dĩnh Dĩnh, khi đó cô ấy rất sợ hãi, đứng dậy vừa thét chói tai vừa giũ con bọ cho rơi xuống. Bởi vì cô ấy rất béo, Tôn Vũ Thi ở bên cạnh cứ đừng cười nhạo mãi…”
Cô dừng lại, nói một cách trừu tượng hơn: “Cô ta nói rằng cô ấy giống như ‘một con tê giác đang nhảy múa vậy.’ Từ đó về sau, Chu Dĩnh Dĩnh có thêm một biệt danh, gọi là Tê Giác.”
Đối với những cô gái trẻ, cho dù hơi mập một chút cũng vẫn thích làm đẹp, xưng hô như vậy rõ ràng là đang xúc phạm.
“Còn có một lần, Chu Dĩnh Dĩnh nhận được một cái kẹp tóc, kẹp tóc đó là quà sinh nhật mẹ cô ấy tặng cho. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô ấy chưa từng nghĩ đến cô ấy, tặng quà sinh nhật thì lại càng hiếm. Cô ấy vui vẻ dùng nó kẹp tóc mỗi ngày.”
“Sau đấy một ngày, Tôn Vũ Thi cố ý mua mấy cái kẹp tóc giống hệt cái kẹp của cổ, sau đó đưa cho đồng hương của cô ta trong xưởng, mỗi người một cái. Sắc mặt Chu Dĩnh Dĩnh lúc ấy thay đổi, tháo kẹp tóc trên đầu mình xuống. Sau đó Tôn Vũ Thi còn giả mù mưa sa đi nói với Chu Dĩnh Dĩnh, ‘Tôi thấy kẹp tóc cô đeo đẹp mắt, nên mới mua cho mấy cô ấy kẹp tóc giống thôi.’”
Làm như vậy thì quá đáng thật, đây là loại người ghê tởm gì vậy.
Thẩm Quân Từ chuyên chú nghe cô gái miêu tả, khẽ nhíu mày.
Những chuyện Hàn Tử Ái miêu tả đều là những chuyện nhỏ nhặt, dòng thời gian cũng có hơi lộn xộn, cơ bản là nghĩ gì nói nấy, Cố Ngôn Sâm cố gắng truyền cảm hứng cho cô, ghép thời gian địa điểm và các chi tiết khác nói tỉ mỉ.
Nghe xong một hồi, Thẩm Quân Từ ngồi một bên hỏi: “Cô cũng từng bị đối xử như vậy sao?”
Câu hỏi này nghe có vẻ không liên quan đến vụ án hiện tại, nhưng nó có thể làm cho cô gái trước mặt nói ra nhiều ẩn tình hơn.
Hàn Tử Ái gật đầu, trong hốc mắt đọng lại vài giọt nước: “Tôi cũng trải qua một quãng thời gian, Tôn Vũ Thi không biết vì sao lại để mắt tới tôi, bảo tôi đi giặt vớ cho cô ta, tôi ở trong nhà vệ sinh, vừa tắm vừa khóc. Cô ta cũng từng vì sản phẩm của tôi không đủ tiêu chuẩn, lấy cớ kéo chân sau của toàn bộ phân xưởng, bảo tôi ở kho chứa đồ làm 200 cái squat. Ngày hôm sau lúc đi bộ, hai chân đi không vững.”
Cô nói đến đây lại lau nước mắt, không muốn nhớ lại những chuyện kinh khủng đó: “Lúc tôi bị đối xử như vậy, điều đầu tiên là nghi ngờ bản thân, có phải mình đã làm gì sai hay không, cảm giác đó, rất khó để hình dùng … Tất cả các đồng nghiệp đều đang làm chung chuyện gì đó, chỉ để lại bơ vơ một mình mình, thực sự rất khó chịu. Họ sẽ ở sau lưng thì thầm, không ăn tối với tôi, tránh tôi như tránh bệnh dịch hạch. Bọn họ có bí mật chung, nhưng sẽ loại tôi ra bên ngoài.”
Mặc dù sự việc đã trôi qua đã lâu, sau đó cô lại rời khỏi nhà máy, nhanh chóng thoát ra khỏi hoàn cảnh đó, nhưng bây giờ nhớ lại, vẫn làm cho cô nghẹt thở.
Tinh thần bị lăng trì sẽ khiến cho người ta mỗi một ngày đều như rơi vào mùa đông giá rét, cuộc sống như vậy nhất định vô cùng khó chịu.
Hàn Tử Ái cầm ly giấy, uống một ngụm nước, cúi đầu cuộn mình lại, đó là một động tác tự bảo vệ mình, giống như đang an ủi chính mình trong quá khứ.
“Khi đó, tôi còn từng khúm núm quỳ gối, muốn hòa nhập với mấy cô ấy. Tưởng tượng một ngày nào đó khi bọn họ thức dậy, sẽ chấp nhận tôi và đối xử tốt với tôi. Mãi cho đến khi tôi rời khỏi nơi đó, tôi mới hiểu ra, từ đầu đến giờ, tôi không làm sai gì cả.”
“Khi tôi bị bắt nạt đến đau đớn không chịu nổi, mẹ đã nhận ra tôi không ổn, bảo tôi đổi công việc. Khi đó tôi thường xuyên bị mất ngủ, tim cũng đập nhanh hơn bình thường, cho dù như vậy, vẫn muốn kiên trì thêm một chút.”
“Lúc mẹ phát hiện ra sự bất thường của tôi, đã ôm tôi khóc. Ai bảo tiền mới là quan trọng cơ chứ? Tiền lương bèo bọt quá thì cùng lắm thì bố mẹ sẽ bù đắp cho con. Họ thà nhìn tôi kiếm được ít hơn còn hơn là kiếm nhiều tiền mà không thấy hạnh phúc.”
“Bây giờ ngẫm lại, nếu như khi đó tôi không rời đi kịp thời, có thể sẽ bị mấy cô ấy bức điên rồi, hoặc là bức đến mức uất ức, thậm chí là đi tự sát.”
Cha mẹ cô rất yêu thương cô, chính tình yêu này, đã cứu mạng con gái họ. Hàn Tử Ái trong lòng minh bạch, nếu như cô không rời đi, người chết có thể sẽ là mình.
“Trong khoảng thời gian cuối cùng trước khi tôi đi, mấy cô ấy đều nhìn chằm chằm vào Chu Dĩnh Dĩnh. Tất cả mọi người đều ở trong một phân xưởng, muốn trốn cũng trốn không thoát, khi đó tôi đã nhắc nhở Chu Dĩnh Dĩnh, tốt nhất là đổi một công việc khác rời khỏi mấy người đó.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chu Dĩnh Dĩnh có nghĩ tới việc chuyển công việc không?”
Hàn Tử Ái nói: “Có lẽ cô ấy cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng bố mẹ cô ấy hơi cổ hủ và cố chấp. Tuần tôi chuẩn bị đi, nhìn thấy Chu Dĩnh Dĩnh nằm trong chăn khóc, cô ấy nói chuyện này cho bố mẹ cô ấy. Họ cho rằng cô ấy làm vậy là không đúng, còn trách ngược lại cô ấy không hiểu nhân tình thế thái, đắc tội với đồng nghiệp.”
“Cũng chẳng còn cách nào, trình độ học vấn của bọn tôi không cao, đãi ngộ của nhà máy lại rất tốt, hơn nữa là đây cũng là nhà máy hiếm hoi thanh toán cả tiền làm thêm giờ, tiền lương cũng chưa bao giờ nợ.”
Hàn Tử Ái nói tới đây hạ thấp giọng, ánh mắt nhìn ra ngoài, tựa hồ là sợ ông chủ bây giờ nghe được, “Lấy tôi làm ví dụ là biết, chuyển sang công việc này, tiền lương một tháng thiếu hai ngàn tệ.”
Cô đã chọn từ bỏ, nhưng nhiều người sẽ vì hai ngàn tệ, chấp nhận chịu đựng.
“Sau đó thì tôi rời đi, Chu Dĩnh Dĩnh vẫn còn cùng tôi kể khổ một thời gian. Bố mẹ cô sống chết không đồng ý cho cô rời khỏi nhà máy, còn nói cô có thể vào được nhà máy đã là phúc phận tám đời rồi, dám rời khỏi nhà máy sẽ chặt chân cô ấy.”
“Bọn họ mai mối cô ấy với một người què trong thôn, ép cô ấy lập gia đình, cô ấy không muốn gả, cảm thấy nếu mình gả qua đó, đời này của mình cũng coi như chấm dứt. Tính khí của cha cô ấy không tốt cho lắm, mắng cô ấy ngu xuẩn, mắng cô y như một con lợn. ”
“Nếu cô ấy không gửi tiền hàng tháng về nhà, thì phải trở về lập gia đình. Nếu như tiếp tục có một công việc ổn định, việc kết hôn có thể kéo dài cho đến năm sau. Bố mẹ cô ấy sốt sắng mua nhà cho người anh trai, gom góp sính lễ, hận không thể lột hết lớp da của con gái ra, cô ấy rất ghét bố mẹ mình.”
Cố Ngôn Sâm chăm chú lắng nghe, đây cũng là nội dung được tung ra trên mạng, bố mẹ như vậy đương nhiên khiến cư dân mạng phẫn nộ. Sau khi Chu Dĩnh Dĩnh mất tích, bố mẹ cô đã từng bị bạo lực mạng, cư dân mạng đều nói bọn họ là hung thủ gián tiếp hại chết con gái.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân phân cục thứ tư nhận định Chu Dĩnh Dĩnh trốn đi.
Chắc cũng vì thế mà lúc trước bố mẹ Chu Dĩnh Dĩnh biết mình đuối lý, không dám đứng ra yêu cầu nhà máy và cảnh sát tìm kiếm tung tích của con gái.
Trong nhà có người làm cha mẹ như vậy, ở trong xưởng lại có đồng nghiệp như thế, trước có sói, sau có hổ, cuộc sống của Chu Dĩnh Dĩnh nhất định vô cùng khó khăn.
Có thể lúc đó Chu Dĩnh Dĩnh thực sự có ý định chạy trốn, nhưng cô lại không thể chạy thoát.
“Khi tôi đi, Chu Dĩnh Dĩnh gần như đối với những yêu cầu của Tôn Vũ Thi nói gì nghe nấy, cô ấy nói với tôi, nếu bọn họ có thể từ từ chấp nhận Đào Nhã, cũng có thể từ từ chấp nhận cô ấy… Sau đó, tôi rời đi, công việc rất bận rộn, liên lạc với cô ấy cũng dần dần ít hơn, nên cũng không rõ lắm.”
“Đào Nhã?” Cố Ngôn Sâm lặp lại cái tên này.
Đây là nữ công nhân thứ ba bị bắt nạt được đề cập trong cuộc trò chuyện.
Hàn Tử Ái gật đầu: “Cô ấy là người đầu tiên bị bắt nạt, cũng là con cừu sớm nhất.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi xem trong danh sách, Đào Nhã và Chu Dĩnh Dĩnh là đồng hương phải không?”
Hàn Tử Ái nói: “Đúng vậy, quan hệ của bọn họ trong quá khứ rất tốt. Bọn họ đến từ một thị trấn, hình như còn là bạn từ nhỏ của nhau nữa.”
Cố Ngôn Sâm nhạy bén nắm bắt được một chi tiết: “Cô nói ban đầu họ chọn cừu là Đào Nhã, sau lại thì từ từ chấp nhận Đào Nhã, chuyện này là sao?”
Nói chung, việc loại trừ nhóm là quán tính, trừ khi mục tiêu rời đi, việc đó sẽ không dễ dàng bị thay thế.
Nó giống như việc trong cùng một lớp, việc bắt nạt một người nào đó sẽ xảy ra theo nhóm.
Chỉ khi học sinh đó chuyển trường hoặc có một sự thay đổi lớn nào đó, họ mới chuyển sang mục tiêu bắt nạt tiếp theo.
Hàn Tử Ái nói: “Lúc mới bắt đầu, Đào Nhã bị bắt nạt rất thảm, mấy người đó sẽ bắt cô ấy làm việc thay mình. Còn bắt cô ấy một mình đến cửa hàng nhỏ, mua đồ ăn vặt cho tất cả mọi người. Đào Nhã từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng, răm rắp nghe lời. Còn làm nhiều thứ quá quắt hơn nữa cơ, nhưng cũng hai năm rồi, tôi không nhớ rõ cho lắm.”
“Về phần thái độ của mấy người đó bắt đầu thay đổi, là do một chuyện, năm trước trong kì nghỉ đông, nhà máy có tổ chức team building, đi ngang qua một hồ nước, bên kia hồ có một bãi lau sậy rất cao, bọn tôi đều tưởng lau sậy mọc trên mặt đất, ai mà ngờ nó lại mọc ở trong nước.”
“Lúc đó có rất nhiều người chen chúc, Tôn Vũ Thi bước hụt, sau đó rơi xuống nước. Nhiệt độ ngày hôm đó hình như dưới 0 độ, có vài chỗ trên hồ đã đóng băng rồi. Áo khoác lông vũ thì hút nước, cơ thể cô ấy dần chìm xuống.”
“Lúc ấy rất nguy hiểm, đám đàn ông đều cách bọn tôi rất xa, không kịp cứu người, mắt thấy Tôn Vũ Thi càng ngày càng chìm xuống, Đào Nhã bèn cởi quần áo nhảy xuống.”
“Lúc đó tôi thật sự bội phục dũng khí của Đào Nhã, có thể làm đến mức độ này với một người từng bắt nạt mình. Cô ấy không sợ nước cho lắm, mặc dù biết bơi nhưng không giỏi, thế mà vẫn cố gắng cứu Tôn Vũ Thi lên, còn bản thân suýt chút nữa thì chết đuối, sau đó bị nhiễm lạnh, ốm một trận.”
Nói đến đây, Hàn Tử Ái thở dài: “Công bằng mà nói, chuyện như vậy, tôi không thể làm được.”
Cố Ngôn Sâm không biết, cô gái tên Đào Nhã này đã dùng tâm tình như thế nào, mục đích gì chỉ để liều mạng cứu “kẻ thù” của mình.
Hàn Tử Ái vẫn tiếp tục nói: “Tóm lại từ đó về sau, Tôn Vũ Thi thấy cảm động, không trêu chọc cô ấy nữa, còn nói với những người khác, Đào Nhã là người cô ta che chở, tất cả mọi người đều không được bắt nạt cô ấy.”
“Về sau, quan hệ của bọn họ rất tốt, thậm chí còn như hình với bóng, Đào Nhã luôn theo sát Tôn Vũ Thi, còn hay đưa ra chủ ý cho cô ta.”
Sau đó Hàn Tử Ái nói thêm vài chuyện, phần lớn đều là mấy chuyện vặt vãnh.
Cô đã rời khỏi nơi đó một năm, mới dám thoải mái tâm sự.
Hỏi Hàn Tử Ái xong, bọn họ có thêm vài hiểu biết về quan hệ của những nữ công nhân trong ký túc xá.
Hơn mười nữ công nhân, quan hệ bên trong đó rất phức tạp, tất nhiên không phải dùng mấy câu là có thể nói rõ ràng.
Cố Ngôn Sâm vẽ trên giấy, cố gắng sửa sang lại quan hệ giữa bọn họ.
Tôn Vũ Thi giống như một con sói trong xưởng.
Đào Nhã là con cừu đầu tiên, cô và Tôn Vũ Thi hòa giải, thành công thoát khỏi thân phận con cừu, đầu quần vào phe sói.
Hàn Tử Ái trước mặt là con cừu thứ hai, cô lựa chọn tự cứu mình, rời khỏi phân xưởng, hoàn toàn rời khỏi nơi kinh khủng đó.
Chu Dĩnh Dĩnh là con cừu thứ ba, cô từng bị tuyên bố mất tích, gần đây mới được người ta phát hiện ra đã chết từ một năm trước.
Mặc dù cả ba cô gái đều bị bắt nạt, số phận lại hoàn toàn khác nhau.
Cố Ngôn Sâm đánh dấu vào cái tên Đào Nhã, hắn vẫn chưa nghĩ ra sự thay đổi trong đó.
“Đào Nhã có bắt nạt cô không?”
Hàn Tử Ái lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, cô ấy không trực tiếp đối xử với tôi như thế, nhưng có lẽ là người ra chủ ý.”
“Vậy Đào Nhã có theo Tôn Vũ Thi tham dự việc xa lánh Chu Dĩnh Dĩnh không?”
“Cô ấy cũng tham gia, hơn nữa còn làm chuyện đó rất tàn nhẫn.” Hàn Tử Ái dừng một chút nói.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục bổ sung bản đồ quan hệ: “Nói cách khác, sau khi Đào Nhã không bị bắt nạt nữa, cô ấy trở thành đồng lõa với Tôn Vũ Thi?”
Hàn Tử Ái do dự trong chớp mắt, khẽ gật đầu: “Thỉnh thoảng cô ấy còn là người tiên phong.”
Điều này chẳng khác nào một con cừu non bỏ nhóm yếu đuối để tự bảo vệ mình.
Cố Ngôn Sâm chợt nhớ tới một câu nói của Dostoevsky.
“Linh hồn hèn hạ sau khi thoát khỏi áp bách sẽ áp bức người khác.”
Hắn cau mày suy tư, trong quá trình này, Đào Nhã bởi vì sợ bị thương tổn, nên tiến hóa thành sói?
Hay là nói trong lòng cô vốn cũng có một mặt là sói?
Hàn Tử Ái dừng một chút nói, “Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường thôi. Lúc đầu Đào Nhã bị bắt nạt, Chu Dĩnh Dĩnh cũng không thèm giúp cô ấy, về sau khi Chu Dĩnh Dĩnh bị bắt nạt, Đào Nhã cũng bàng quan, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng. Cái gì mà đồng hương, cái gì mà bạn tốt, đôi khi, cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Đến như vợ chồng khi gặp hoạn nạn còn rời bỏ nhau, chứ đừng nói là đồng hương.”
Sau đó, Cố Ngôn Sâm lại hỏi thêm một vài chi tiết, cố gắng khôi phục lại mối quan hệ giữa các nữ công nhân trong xưởng từ chỗ Hàn Tử Ái.
Thẩm Quân Từ cũng cúi đầu sửa sang lại tin tức trong đầu.
Hỏi thăm xong Hàn Tử Ái, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm mới đi lên.
Cố Ngôn Sâm gọi mấy món Thẩm Quân Từ thích ăn.
Đồ ăn trong nhà hàng nhỏ này ở mức trung bình, không phải quá nổi bật, chẳng trách làm ăn lại không được tốt.
Thẩm Quân Từ vừa ăn vừa nhỏ giọng nói với Cố Ngôn Sâm: “Tôi cảm thấy đây hơi giống với vụ bạo lực hàng loạt, bên trong còn có một vài chi tiết liên quan đến PUA(1).”
(1): PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”. Người được gọi là giảng viên PUA đã tự thừa nhận: “Ngũ Bộ Hãm Tỉnh Thuật” (một kỹ năng PUA) gồm có 5 bước để khiến “con mồi” sập bẫy, thậm chí có rất nhiều kỹ năng đã phá vỡ ranh giới pháp lý và đạo đức của con người.
Bước 1: Xây dựng hình ảnh cá nhân và tạo ra một cái bẫy khiến con người ta tò mò.
Bước 2: Tạo sự tin tưởng giữa hai bên, biến ra một cái bẫy gây tò mò.
Bước 3: Từ từ ép đối phương phải tự nói ra, tạo ra một cái bẫy khiến người ta si mê.
Bước 4: Khiến đối phương cảm thấy có lỗi, sau đó cố ý dùng lòng tự trọng của bản thân để thủ tiêu bẫy.
Bước 5: Bắt đầu liên quan đến những hành vi bạo lực, lừa đảo, tự tử để tạo ra cái bẫy lợi dụng tình cảm.
Cố Ngôn Sâm gật gật đầu: “Lát nữa đến hiện trường xem có thể tìm được thêm chứng cứ gì không.”
Chỉ dựa vào thông tin thu được, bọn họ không thể phán đoán được hung thủ là ai.
Thảo luận xong công việc, Thẩm Quân Từ lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, nhân viên cửa hàng thú cưng gửi cho cậu một video về mèo con.
Mèo con trên màn hình meo meo kêu hai tiếng, đang híp mắt bỗng nhiên mở miệng ngáp một cái. Một con mèo nhỏ như vậy mà cũng có thể ngáp. Thẩm Quân Từ trong nháy mắt được chữa lành, cậu lại phát lại video một lần nữa.
Cố Ngôn Sâm nghe thấy tiếng mèo kêu: “Đang xem mèo à? Cậu đặt tên cho nó chưa?”
Thẩm Quân Từ chuyển video cho hắn: “Đặt xong rồi, đại danh là Tuyết Nha, tiểu danh là Liên Dung. ”
“Đại danh rất có hình tượng, tiểu danh lại rất thú vị.” Cố Ngôn Sâm dường như lơ đãng nói, “Có thể cùng Ngũ Nhân góp đủ một hộp bánh trung thu.”
Cái tên Ngũ Nhân này, rất ít người biết.
Thẩm Quân Từ dừng tay, không biết Cố Ngôn Sâm có phải đã biết chuyện gì hay không, hay chỉ đơn thuần liên tưởng đến bánh trung thu, nên thuận miệng đùa giỡn.
Tác giả :
Thanh Vận Tiểu Thi