Tuyệt Mệnh Pháp Y
Quyển 1 Chương 5
Ngoài ra, điều tối kị trong việc nhận dạng là không được nhầm lẫn giữa việc sống và khả năng sống, mấu chốt là vẫn phải làm thí nghiệm nổi của phổi.(1)
(1): Thí nghiệm này là phương pháp đặt phổi của trẻ sơ sinh vào nước để kiểm tra xem chúng có hít thở không khí kể từ khi sinh ra hay không.Nếu phổi không thở, bởi vì phổi không chứa không khí, là chất rắn, có trọng lượng riêng từ 1,045 đến 1,056, và sẽ chìm khi cho vào nước lạnh; phổi thở có chứa không khí, và thể tích của phổi tăng lên, và trọng lượng riêng nhỏ hơn 1. Đây là cơ sở quan trọng để nhận định trẻ sơ sinh còn sống hay không. Thai nhi bắt đầu thở sau khi chào đời, sau khi khóc và thở sâu với cường độ mạnh, tất cả các phế nang sẽ nở ra và bề mặt phổi phồng lên.(Nguồn: Zhihu và Baidu)
Lần đo trước đã kết thúc, cuối cùng cũng đã đến lúc giải phẫu, Trình Tự Công nín thởm rạch một vết từ ngực đến bụng. Thi thể nho nhỏ nằm trên bàn mổ giống như miếng đậu phụ, vừa chạm nhẹ đã mở ra.
Da của đứa bé mềm mại, trong suốt như một tờ giấy mỏng, khi phanh ra để lộ các cơ quan nội tạng nho nhỏ, xương sườn mảnh mai, mạch máu dày như tóc, dao mổ xuyên qua khoang bụng, làm lộ ra đường ruột, giống như những sợi dây điện cuộn lại với nhau.
Thí nghiệm nổi của phổi và đưởng ruột đều được coi là thí nghiệm hoàn hảo, phải lấy phổi và đường ruột ra rồi cắt bỏ, cho nội tạng xuống nước, quan sát tình trạng nổi, chỉ cần sai một chút cũng có thể biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Khi đó việc phân biệt đứa trẻ là sống hay chết lưu càng thêm khó khăn.
Sau nhát dao kia, Trình Tự Công khoa chân múa tay, không biết làm thế nào để hạ nhát dao thứ hai, hắn cảm thấy lần này khác với những lần giải phẫu trước đó, bắt đầu rút lui: “…Tôi…cảm thấy hình như mình cũng không làm được, thi thể quá nhỏ, lại còn bị chôn hai ngày, tay tôi hay bị run nên rất dễ xảy ra sai sót…Tôi đã từng làm thí nghiệm nổi hai lần, những đều là những đứa trẻ bảy tám cân, hiện tại đứa bé này nhỏ như thế, tôi không dám chắc.”
Giải phẫu một đứa bé sinh non là một ca giải phẫu khó không kém gì một ca phẫu thuận nội khoa, nó là một thử thách rất lớn đối với mắt, tay và cả kỹ thuật của pháp y, độ khó vô cùng cao.
Thích Nhất An thấy Ôn Uyển và Trình Tự Công đều biểu hiện mất bình tĩnh, đứng bên cạnh hỏi: “Vậy còn ai có thể khám nghiệm tử thi không ạ?”
Ôn Uyển vừa nãy đã nhắn tin cho chủ nhiệm Lư, cùng đã gửi vài tấm ảnh chụp thi thể vào trong nhóm, cô lắc đầu nói: “Lão Lư nói anh ấy cũng không làm được, mắt anh ấy không được tốt, hiện tại đang hỏi những người khác.”
Trình Tự Công vẫn kiên trì cầm dao, ngẩng đầu hỏi: “Còn ai trong cục có thể làm công việc tinh xảo như thêu thùa này không?”
“Pháp y Liễu à?” Ôn Uyển nói.
“Không phải hắn đang nghỉ phép à?” Trình Tự Công vội la lên, “Nước xa không cứu được lửa gần đâu.”
Ôn Uyển nhìn cả đám, chau mày: “Không có nhiều người có kinh nghiệm giải phẫu trẻ sơ sinh đâu, có người trong nhóm nói, chúng ta có thể tìm người ngoài xem sao?”
Hiển nhiên, mấy vị pháp y khác cũng không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.
Trình Tự Công lúc đầu cũng rất căng thẳng, nghe đến đây suýt sặc chết, ho khan vài tiếng: “Đùa nhau à, gọi pháp y bên ngoài đến? Bây giờ đã phanh hết ra rồi….Thôi, chả trông cậy được ai, tốt hơn hết là tôi tự làm vậy.”
Hắn quyết tâm, chuẩn bị coi thi thể đứa bé là một con vật nhỏ, lúc còn đi học, hắn cũng từng giải phẫu một ít động vật nhỏ, tất cả đều được xử lí vô cùng tinh tế.
Nhưng nói đi nói lại, vật này cũng không giống động vật.
Đây là một đứa bé, từng là một sinh mệnh nhỏ bé.
Trình Tự Công cắn răng, cúi đầu định tiếp tục, nhưng tâm lý càng thêm bất ổn, tay cầm dao còn run nhiều hơn.
Đầu ngón tay của hắn run lên, mắt cũng bắt đầu hoa.
Ôn Uyển đứng bên cạnh nhìn, trái tim treo lơ lửng, sắp không không ra tiếng.
Từ phía sau, một bàn tay đột nhiên vươn ra nắm lấy tay Trình Tự Công, vững vàng cầm lấy con dao giải phẫu trên tay hắn.
Thích Nhất An ngẩng đầu, thấy người đó là Thẩm Quân Từ, vốn dĩ vẫn còn đang say trong giấc ngủ trưa.
Vừa rồi bọn họ đều đang tập trung cao độ, nên không phát hiện ra anh.
Thích Nhất An hơi kinh ngạc khi nhìn thấy anh: “Thầy ơi, anh dậy rồi à?”
Thẩm Quân Từ: “Dậy lâu rồi.”
Anh có vẻ hơi gắt ngủ khi mới rời giường hoặc là đang đối diện với thi thể, trên mặt không lộ vẻ gì, ngay cả giọng nói cũng lạnh tanh.
Sau đó Thẩm Quân Từ thành thịc đeo găng tay và khẩu trang: “Để tôi thửu xem.”
Dưới ánh đèn dùng trong giải phẫu, lông mì của anh rất dài, từng sợ từng sợ hiện lên vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt của Thẩm Quân Từ rất đẹp, anh cất đi nụ cười trên mặt, tựa như mấy lời chào hỏi nhẹ nhàng, tao nhã trước đó chỉ là một tấm mặt nạ.
Vẻ nghiêm túc và tập trung hiện lên gương mặt Thẩm Quân Từ khiến anh như trở thành một con người khác, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng khiến người khác muốn tranh xa vạn dặm.
(1): Thí nghiệm này là phương pháp đặt phổi của trẻ sơ sinh vào nước để kiểm tra xem chúng có hít thở không khí kể từ khi sinh ra hay không.Nếu phổi không thở, bởi vì phổi không chứa không khí, là chất rắn, có trọng lượng riêng từ 1,045 đến 1,056, và sẽ chìm khi cho vào nước lạnh; phổi thở có chứa không khí, và thể tích của phổi tăng lên, và trọng lượng riêng nhỏ hơn 1. Đây là cơ sở quan trọng để nhận định trẻ sơ sinh còn sống hay không. Thai nhi bắt đầu thở sau khi chào đời, sau khi khóc và thở sâu với cường độ mạnh, tất cả các phế nang sẽ nở ra và bề mặt phổi phồng lên.(Nguồn: Zhihu và Baidu)
Lần đo trước đã kết thúc, cuối cùng cũng đã đến lúc giải phẫu, Trình Tự Công nín thởm rạch một vết từ ngực đến bụng. Thi thể nho nhỏ nằm trên bàn mổ giống như miếng đậu phụ, vừa chạm nhẹ đã mở ra.
Da của đứa bé mềm mại, trong suốt như một tờ giấy mỏng, khi phanh ra để lộ các cơ quan nội tạng nho nhỏ, xương sườn mảnh mai, mạch máu dày như tóc, dao mổ xuyên qua khoang bụng, làm lộ ra đường ruột, giống như những sợi dây điện cuộn lại với nhau.
Thí nghiệm nổi của phổi và đưởng ruột đều được coi là thí nghiệm hoàn hảo, phải lấy phổi và đường ruột ra rồi cắt bỏ, cho nội tạng xuống nước, quan sát tình trạng nổi, chỉ cần sai một chút cũng có thể biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Khi đó việc phân biệt đứa trẻ là sống hay chết lưu càng thêm khó khăn.
Sau nhát dao kia, Trình Tự Công khoa chân múa tay, không biết làm thế nào để hạ nhát dao thứ hai, hắn cảm thấy lần này khác với những lần giải phẫu trước đó, bắt đầu rút lui: “…Tôi…cảm thấy hình như mình cũng không làm được, thi thể quá nhỏ, lại còn bị chôn hai ngày, tay tôi hay bị run nên rất dễ xảy ra sai sót…Tôi đã từng làm thí nghiệm nổi hai lần, những đều là những đứa trẻ bảy tám cân, hiện tại đứa bé này nhỏ như thế, tôi không dám chắc.”
Giải phẫu một đứa bé sinh non là một ca giải phẫu khó không kém gì một ca phẫu thuận nội khoa, nó là một thử thách rất lớn đối với mắt, tay và cả kỹ thuật của pháp y, độ khó vô cùng cao.
Thích Nhất An thấy Ôn Uyển và Trình Tự Công đều biểu hiện mất bình tĩnh, đứng bên cạnh hỏi: “Vậy còn ai có thể khám nghiệm tử thi không ạ?”
Ôn Uyển vừa nãy đã nhắn tin cho chủ nhiệm Lư, cùng đã gửi vài tấm ảnh chụp thi thể vào trong nhóm, cô lắc đầu nói: “Lão Lư nói anh ấy cũng không làm được, mắt anh ấy không được tốt, hiện tại đang hỏi những người khác.”
Trình Tự Công vẫn kiên trì cầm dao, ngẩng đầu hỏi: “Còn ai trong cục có thể làm công việc tinh xảo như thêu thùa này không?”
“Pháp y Liễu à?” Ôn Uyển nói.
“Không phải hắn đang nghỉ phép à?” Trình Tự Công vội la lên, “Nước xa không cứu được lửa gần đâu.”
Ôn Uyển nhìn cả đám, chau mày: “Không có nhiều người có kinh nghiệm giải phẫu trẻ sơ sinh đâu, có người trong nhóm nói, chúng ta có thể tìm người ngoài xem sao?”
Hiển nhiên, mấy vị pháp y khác cũng không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.
Trình Tự Công lúc đầu cũng rất căng thẳng, nghe đến đây suýt sặc chết, ho khan vài tiếng: “Đùa nhau à, gọi pháp y bên ngoài đến? Bây giờ đã phanh hết ra rồi….Thôi, chả trông cậy được ai, tốt hơn hết là tôi tự làm vậy.”
Hắn quyết tâm, chuẩn bị coi thi thể đứa bé là một con vật nhỏ, lúc còn đi học, hắn cũng từng giải phẫu một ít động vật nhỏ, tất cả đều được xử lí vô cùng tinh tế.
Nhưng nói đi nói lại, vật này cũng không giống động vật.
Đây là một đứa bé, từng là một sinh mệnh nhỏ bé.
Trình Tự Công cắn răng, cúi đầu định tiếp tục, nhưng tâm lý càng thêm bất ổn, tay cầm dao còn run nhiều hơn.
Đầu ngón tay của hắn run lên, mắt cũng bắt đầu hoa.
Ôn Uyển đứng bên cạnh nhìn, trái tim treo lơ lửng, sắp không không ra tiếng.
Từ phía sau, một bàn tay đột nhiên vươn ra nắm lấy tay Trình Tự Công, vững vàng cầm lấy con dao giải phẫu trên tay hắn.
Thích Nhất An ngẩng đầu, thấy người đó là Thẩm Quân Từ, vốn dĩ vẫn còn đang say trong giấc ngủ trưa.
Vừa rồi bọn họ đều đang tập trung cao độ, nên không phát hiện ra anh.
Thích Nhất An hơi kinh ngạc khi nhìn thấy anh: “Thầy ơi, anh dậy rồi à?”
Thẩm Quân Từ: “Dậy lâu rồi.”
Anh có vẻ hơi gắt ngủ khi mới rời giường hoặc là đang đối diện với thi thể, trên mặt không lộ vẻ gì, ngay cả giọng nói cũng lạnh tanh.
Sau đó Thẩm Quân Từ thành thịc đeo găng tay và khẩu trang: “Để tôi thửu xem.”
Dưới ánh đèn dùng trong giải phẫu, lông mì của anh rất dài, từng sợ từng sợ hiện lên vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt của Thẩm Quân Từ rất đẹp, anh cất đi nụ cười trên mặt, tựa như mấy lời chào hỏi nhẹ nhàng, tao nhã trước đó chỉ là một tấm mặt nạ.
Vẻ nghiêm túc và tập trung hiện lên gương mặt Thẩm Quân Từ khiến anh như trở thành một con người khác, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng khiến người khác muốn tranh xa vạn dặm.
Tác giả :
Thanh Vận Tiểu Thi