Tuyệt Luyến - Chức Vân
Quyển 2 - Chương 6
Hướng Hiểu Đông mệt mỏi, lười biếng cuộn mình trong chăn say ngủ.
Một đêm kích tình phóng túng cùng cảm xúc được nghe thổ lộ làm cho cậu mệt mỏi rã rời, chìm sâu vào giấc mộng. Thẳng cho đến gần trưa mới mông lung mở mắt đứng dậy, lại phát hiện người bên gối đã sớm không thấy. Lúc này mới nhớ, buổi sáng khi còn đang mơ màng ngủ, Hà Húc Đông có nói qua với mình là muốn ra ngoài làm chút việc.
Nhớ tới trước khi ra ngoài, người kia còn dịu dàng in lên môi mình một nụ hôn, khóe miệng Hướng Hiểu Đông không khỏi lộ ra tươi cười hạnh phúc, lần nữa đem thân thể còn chưa phục hồi tốt vùi vào chăn đệm êm ái mà khép mắt lại.
Húc Đông… sẽ không đi tới đó đâu a? Vừa nghĩ đến, Hướng Hiểu Đông không khỏi có chút nhíu mày.
Kỳ thật cậu rất lo lắng, với cá tính của Húc Đông, có thể hay không sẽ gượng ép bản thân đi tìm ba mình nói chuyện. Nhưng Hướng Hiểu Đông tin tưởng, hắn sẽ không dùng thái độ tàn nhẫn với người nhà của mình. Điểm này, cậu có một niềm tin tuyệt đối, bởi vì cậu biết rõ người đàn ông đó yêu mình đến mức nào, không bao giờ muốn mình bị tổn thương.
“Tin tưởng tôi… Hiểu Đông.” Cậu nhớ tới lời hắn thì thầm bên tai tối qua, khi cơ thể dịu dàng tiếp xúc. Từ đầu tới đuôi, Húc Đông không có bất kỳ lời an ủi nào, chỉ dùng cái ôm đơn giản để biểu đạt ái niệm.
“Tôi tin… hoàn toàn tin tưởng anh…” Cậu mông lung khép mắt lại nỉ non, hưởng thụ hạnh phúc khi đôi bên lưỡng tình. Bên gối còn đọng lại hơi thở của hắn, mang lại cho Hướng Hiểu Đông tràn đầy cảm giác an tâm.
Mãi cho tận khi điện thoại đổ chuông Hướng Hiểu Đông mới bừng tỉnh.
“…Uy?” Hướng Hiểu Đông mang theo khí ngữ mông lung rời giường tới bên cạnh điện thoại.
“Anh, là em.”
“Hiểu Thu!? Hướng Hiểu Đông chợt thanh tỉnh, lắc lắc đầu, muốn cho ý thức trở nên rõ ràng.
“Anh… Ah còn ngủ a?” Hướng Hiểu Thu hồ nghi hỏi. Anh hai ngủ tới quá trưa… cái này có phải đã rất mệt mỏi hay không? Anh hai trước giờ đều làm việc, nghỉ ngơi rất đúng giờ ah!
“Ân.” Nghe trong lời nói của em gái có điểm kinh ngạc, Hướng Hiểu Đông có chút xấu hổ trả lời: “Làm sao vậy?”
“Ngày hôm qua… Anh có khỏe không?”
Hướng Hiểu Đông thoáng cứng đờ, cảm giác đắm chìm trong hạnh phúc không khỏi có chút giảm đi, “Ân, anh không sao.”
“Cái kia… Buổi tối anh có rảnh không?” Hướng hiểu Thu chần chờ một chút hỏi.
“Buổi tối?” Hướng Hiểu Đông thoáng ngơ ngác: “Em có việc tìm anh?”
“Cũng không hẳn… kỳ thực…” Hướng Hiểu Thu do dự, hít sâu: “Kỳ thực mẹ muốn cùng hai người đi ăn cơm, em gọi hỏi anh coi có được hay không.”
Hướng Hiểu Đông hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
******
Hướng Hiểu Đông rất khẩn trương.
Không phải là lần đầu tiên Hà Húc Đông cùng mẹ ăn cơm, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn không giống nhau. Khi đó ba mẹ Hướng còn tưởng hắn và Hướng Hiểu Đông chỉ là bạn tốt mà thôi. Còn bây giờ, bọn họ lại dùng tư cách người yêu cùng nhau xuất hiện trước mặt bà.
May mắn là có Húc Đông bên cạnh… Nhưng là, cậu lại đột nhiên phát hiện, Hà Húc Đông cũng không được tự nhiên, có chút căng cứng.
Nhà hàng bọn họ tới vừa đúng lúc có đám cưới, người qua lại đông đúc như thủy triều lên xuống. Một nhân viên phục vụ không cẩn thận quẹt trúng Hướng Hiểu Đông, làm cho cậu có chút lảo đảo, mà Hà Húc Đông liền duỗi tay ra đỡ, đồng thời phát tán ra không ít nộ khí lãnh liệt, không một lời cảnh báo cũng khiến người phục vụ kia sợ ngây người.
Hướng Hiểu Đông dường như quên mất bản thân đang khẩn trương, lặng lẽ nắm chặt tay ái nhân, cấp cho hắn một cái mỉm cười, có thế mới khiến người này ôn hòa lại.
Hai người trao đổi sóng mắt, kiên định nắm tay nhau xuyên qua biển người, đi tới một bàn ăn bên cạnh cửa sổ.
“Mẹ, Hiểu Thu.” Hướng Hiểu Đông cố gắng kéo khóe miệng, định đưa ra một nụ cười tự nhiên.
“… Ngồi xuống đi!” Mẹ Hướng im lặng nhìn hai người, hình như có chút bất đắc dĩ nói. Kỳ thực từ khi bước vào cửa, động tác của bọn họ đều rơi vào mắt nàng.
Hà Húc Đông ra hiệu cầm tay Hướng Hiểu Đông, để cậu ngồi vào ghế trước rồi bản thân mới ngồi xuống. Hướng Hiểu Đông quay về phía mẹ, Hà Húc Đông ngồi đối diện Hiểu Thu, bốn người trao đổi ánh mắt, không khí một hồi trầm mặc im lặng.
“Anh, chúng ta chọn đồ ăn trước a!” Hướng Hiểu Thu đánh vỡ trầm mặc, ánh mắt tránh khỏi người đối diện, đối với Hướng Hiểu Đông cười: “Em đói bụng rồi a! Anh hai phải theo giúp em cầm chén đĩa nha.”
Hướng Hiểu Đông giật mình, bỗng minh bạch Hiểu thu là muốn cậu tránh khỏi chỗ này. Hướng Hiểu Đông nhìn xem thái độ im lặng của mẹ cùng Hà Húc Đông, đáy lòng có chút do dự.
Mẹ… Là muốn cùng Húc Đông nói cái gì sao? Hướng Hiểu Đông tâm thần bất định, lại cảm thấy bàn tay Hà Húc Đông dưới bàn đang siết chặt tay mình, tỏ vẻ không có vấn đề gì nhìn cậu một cái.
“Anh, nhanh lên a!” Hướng Hiểu Thu đã đứng dậy la hét: “Em thực đói nha!”
Gật gật đầu, Hướng Hiểu Đông trong lòng bất thầm than, bất an đứng lên đi theo em gái.
Nhìn theo bóng lưng người yêu hòa lẫn trong đám đông, Hà Húc Đông thu hồi ánh mắt, tựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau ưu nhã đặt lên bàn.
“Có chuyện gì xin nói thẳng.” Hắn dừng ở mẹ Hướng: “Ta nghĩ Hiểu Đông rất nhanh sẽ trở về.”
“… Hà tiên sinh..” Nàng gian nan mở miệng.
“Bác có thể gọi thẳng tên ta, cũng giống như trước kia.” Hà Húc Đông ôn hòa mà đạm mạc đánh gãy lời nói của nàng.
Mẹ Hướng giật mình, tức cười nhìn người trẻ tuổi hai ba năm trước vẫn thường đến nhà mình này.
Khi đó nàng cùng chồng đều nghĩ hắn muốn theo đuổi con gái bảo bối nhà mình, gặp hắn đều tươi cười. Không nghĩ rằng, cuối cùng thứ hắn muốn nhất chính là con trai trước nay luôn lễ phép nghe lời, lại rất biết chăm sóc người khác – Hướng Hiểu Đông.
Cái này… đã vượt qua mọi khái niệm mà nàng có thể hiểu được, cũng làm nàng chấn động.
“Ngươi… Yêu Hiểu Đông? Rất yêu, rất yêu sao?” tuy có chút ngu ngốc, có chút đường đột nhưng mẹ Hướng vẫn cố ý hỏi.
Hà Húc Đông giật mình, khóe miệng hình như có nụ cười rất nhạt.
“Ta không rõ, cái gọi là rất yêu là cái gì? Lại là dùng cái gì để so sánh?” hắn nói, ánh mắt xuyên qua biển người nhìn em gái đang cười cười cùng Hiểu Đông: “Ta chỉ biết là, Hiểu Đông… đối với ta là độc nhất vô nhị.”
Mẹ Hướng ngây người: “Vì cái gì… các người đều là nam nhân ah…”
“Vậy thì như thế nào?” Hắn cười, có chút chế nhạo nói: “Nếu để ý những thứ này, ta đại thể sẽ theo đuổi con gái bác, bên cạnh cũng không thiếu nữ nhân xuất chúng. Như ta đã nói, trên đời chỉ có một Hướng Hiểu Đông, ta cũng chỉ cần duy nhất một người này, giới tính không hề có liên quan.”
“Nhưng là…”
“Bác gái, xin người nói thẳng vào trọng điểm.” Hà Húc Đông đánh gãy lời nói của nàng…, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mẹ Hướng: “Chúng ta đều là nam nhân, ta cùng Hiểu Đông yêu nhau, đều là sự thật không thể thay đổi. Bác muốn nói hẳn không phải là những … này mới đúng chứ?”
Mẹ Hướng ngơ ngẩn, trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.
“Kỳ thật ta vốn ôm một tia hy vọng, hy vọng Hiểu Đông có thể cùng ngươi tách ra. Nhưng ngày hôm qua… ta nhìn thấy các ngươi…” Nàng cúi thấp đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Từ khi Hiểu Đông bắt đầu hiểu chuyện thì đã không còn khóc trước mặt chúng ta nữa rồi… Nhưng là, nó lại có thể ở trong ngực ngươi khóc ngon lành như vậy. Ta mới hiểu được, đứa nhỏ kia chính là cần một người… có thể khiến nó thả lỏng trong lòng như vậy, không cần đè nén cảm xúc bản thân.”
Hà Húc Đông im lặng. Cái gì buồn rầu đều giữ ở trong lòng, đây chính là thói quen không tốt của Hiểu Đông. Nhưng là, như vậy Hiểu Đông mới thực sự chống đỡ được hắn, là người duy nhất làm hắn an tâm.
“Ngươi biết rõ xã hội này sẽ không dung nạp các ngươi?” Mẹ Hướng thở dài, rốt cục hỏi câu hỏi chính mình muốn có đáp án nhất: “Cho dù như vậy ngươi vẫn sẽ một mực yêu hiểu Đông sao? Mặc kệ quanh mình sẽ có bao nhiêu khó khăn trở ngại, đều có thể như vậy mà yêu nó sao?”
Một đêm kích tình phóng túng cùng cảm xúc được nghe thổ lộ làm cho cậu mệt mỏi rã rời, chìm sâu vào giấc mộng. Thẳng cho đến gần trưa mới mông lung mở mắt đứng dậy, lại phát hiện người bên gối đã sớm không thấy. Lúc này mới nhớ, buổi sáng khi còn đang mơ màng ngủ, Hà Húc Đông có nói qua với mình là muốn ra ngoài làm chút việc.
Nhớ tới trước khi ra ngoài, người kia còn dịu dàng in lên môi mình một nụ hôn, khóe miệng Hướng Hiểu Đông không khỏi lộ ra tươi cười hạnh phúc, lần nữa đem thân thể còn chưa phục hồi tốt vùi vào chăn đệm êm ái mà khép mắt lại.
Húc Đông… sẽ không đi tới đó đâu a? Vừa nghĩ đến, Hướng Hiểu Đông không khỏi có chút nhíu mày.
Kỳ thật cậu rất lo lắng, với cá tính của Húc Đông, có thể hay không sẽ gượng ép bản thân đi tìm ba mình nói chuyện. Nhưng Hướng Hiểu Đông tin tưởng, hắn sẽ không dùng thái độ tàn nhẫn với người nhà của mình. Điểm này, cậu có một niềm tin tuyệt đối, bởi vì cậu biết rõ người đàn ông đó yêu mình đến mức nào, không bao giờ muốn mình bị tổn thương.
“Tin tưởng tôi… Hiểu Đông.” Cậu nhớ tới lời hắn thì thầm bên tai tối qua, khi cơ thể dịu dàng tiếp xúc. Từ đầu tới đuôi, Húc Đông không có bất kỳ lời an ủi nào, chỉ dùng cái ôm đơn giản để biểu đạt ái niệm.
“Tôi tin… hoàn toàn tin tưởng anh…” Cậu mông lung khép mắt lại nỉ non, hưởng thụ hạnh phúc khi đôi bên lưỡng tình. Bên gối còn đọng lại hơi thở của hắn, mang lại cho Hướng Hiểu Đông tràn đầy cảm giác an tâm.
Mãi cho tận khi điện thoại đổ chuông Hướng Hiểu Đông mới bừng tỉnh.
“…Uy?” Hướng Hiểu Đông mang theo khí ngữ mông lung rời giường tới bên cạnh điện thoại.
“Anh, là em.”
“Hiểu Thu!? Hướng Hiểu Đông chợt thanh tỉnh, lắc lắc đầu, muốn cho ý thức trở nên rõ ràng.
“Anh… Ah còn ngủ a?” Hướng Hiểu Thu hồ nghi hỏi. Anh hai ngủ tới quá trưa… cái này có phải đã rất mệt mỏi hay không? Anh hai trước giờ đều làm việc, nghỉ ngơi rất đúng giờ ah!
“Ân.” Nghe trong lời nói của em gái có điểm kinh ngạc, Hướng Hiểu Đông có chút xấu hổ trả lời: “Làm sao vậy?”
“Ngày hôm qua… Anh có khỏe không?”
Hướng Hiểu Đông thoáng cứng đờ, cảm giác đắm chìm trong hạnh phúc không khỏi có chút giảm đi, “Ân, anh không sao.”
“Cái kia… Buổi tối anh có rảnh không?” Hướng hiểu Thu chần chờ một chút hỏi.
“Buổi tối?” Hướng Hiểu Đông thoáng ngơ ngác: “Em có việc tìm anh?”
“Cũng không hẳn… kỳ thực…” Hướng Hiểu Thu do dự, hít sâu: “Kỳ thực mẹ muốn cùng hai người đi ăn cơm, em gọi hỏi anh coi có được hay không.”
Hướng Hiểu Đông hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
******
Hướng Hiểu Đông rất khẩn trương.
Không phải là lần đầu tiên Hà Húc Đông cùng mẹ ăn cơm, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn không giống nhau. Khi đó ba mẹ Hướng còn tưởng hắn và Hướng Hiểu Đông chỉ là bạn tốt mà thôi. Còn bây giờ, bọn họ lại dùng tư cách người yêu cùng nhau xuất hiện trước mặt bà.
May mắn là có Húc Đông bên cạnh… Nhưng là, cậu lại đột nhiên phát hiện, Hà Húc Đông cũng không được tự nhiên, có chút căng cứng.
Nhà hàng bọn họ tới vừa đúng lúc có đám cưới, người qua lại đông đúc như thủy triều lên xuống. Một nhân viên phục vụ không cẩn thận quẹt trúng Hướng Hiểu Đông, làm cho cậu có chút lảo đảo, mà Hà Húc Đông liền duỗi tay ra đỡ, đồng thời phát tán ra không ít nộ khí lãnh liệt, không một lời cảnh báo cũng khiến người phục vụ kia sợ ngây người.
Hướng Hiểu Đông dường như quên mất bản thân đang khẩn trương, lặng lẽ nắm chặt tay ái nhân, cấp cho hắn một cái mỉm cười, có thế mới khiến người này ôn hòa lại.
Hai người trao đổi sóng mắt, kiên định nắm tay nhau xuyên qua biển người, đi tới một bàn ăn bên cạnh cửa sổ.
“Mẹ, Hiểu Thu.” Hướng Hiểu Đông cố gắng kéo khóe miệng, định đưa ra một nụ cười tự nhiên.
“… Ngồi xuống đi!” Mẹ Hướng im lặng nhìn hai người, hình như có chút bất đắc dĩ nói. Kỳ thực từ khi bước vào cửa, động tác của bọn họ đều rơi vào mắt nàng.
Hà Húc Đông ra hiệu cầm tay Hướng Hiểu Đông, để cậu ngồi vào ghế trước rồi bản thân mới ngồi xuống. Hướng Hiểu Đông quay về phía mẹ, Hà Húc Đông ngồi đối diện Hiểu Thu, bốn người trao đổi ánh mắt, không khí một hồi trầm mặc im lặng.
“Anh, chúng ta chọn đồ ăn trước a!” Hướng Hiểu Thu đánh vỡ trầm mặc, ánh mắt tránh khỏi người đối diện, đối với Hướng Hiểu Đông cười: “Em đói bụng rồi a! Anh hai phải theo giúp em cầm chén đĩa nha.”
Hướng Hiểu Đông giật mình, bỗng minh bạch Hiểu thu là muốn cậu tránh khỏi chỗ này. Hướng Hiểu Đông nhìn xem thái độ im lặng của mẹ cùng Hà Húc Đông, đáy lòng có chút do dự.
Mẹ… Là muốn cùng Húc Đông nói cái gì sao? Hướng Hiểu Đông tâm thần bất định, lại cảm thấy bàn tay Hà Húc Đông dưới bàn đang siết chặt tay mình, tỏ vẻ không có vấn đề gì nhìn cậu một cái.
“Anh, nhanh lên a!” Hướng Hiểu Thu đã đứng dậy la hét: “Em thực đói nha!”
Gật gật đầu, Hướng Hiểu Đông trong lòng bất thầm than, bất an đứng lên đi theo em gái.
Nhìn theo bóng lưng người yêu hòa lẫn trong đám đông, Hà Húc Đông thu hồi ánh mắt, tựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau ưu nhã đặt lên bàn.
“Có chuyện gì xin nói thẳng.” Hắn dừng ở mẹ Hướng: “Ta nghĩ Hiểu Đông rất nhanh sẽ trở về.”
“… Hà tiên sinh..” Nàng gian nan mở miệng.
“Bác có thể gọi thẳng tên ta, cũng giống như trước kia.” Hà Húc Đông ôn hòa mà đạm mạc đánh gãy lời nói của nàng.
Mẹ Hướng giật mình, tức cười nhìn người trẻ tuổi hai ba năm trước vẫn thường đến nhà mình này.
Khi đó nàng cùng chồng đều nghĩ hắn muốn theo đuổi con gái bảo bối nhà mình, gặp hắn đều tươi cười. Không nghĩ rằng, cuối cùng thứ hắn muốn nhất chính là con trai trước nay luôn lễ phép nghe lời, lại rất biết chăm sóc người khác – Hướng Hiểu Đông.
Cái này… đã vượt qua mọi khái niệm mà nàng có thể hiểu được, cũng làm nàng chấn động.
“Ngươi… Yêu Hiểu Đông? Rất yêu, rất yêu sao?” tuy có chút ngu ngốc, có chút đường đột nhưng mẹ Hướng vẫn cố ý hỏi.
Hà Húc Đông giật mình, khóe miệng hình như có nụ cười rất nhạt.
“Ta không rõ, cái gọi là rất yêu là cái gì? Lại là dùng cái gì để so sánh?” hắn nói, ánh mắt xuyên qua biển người nhìn em gái đang cười cười cùng Hiểu Đông: “Ta chỉ biết là, Hiểu Đông… đối với ta là độc nhất vô nhị.”
Mẹ Hướng ngây người: “Vì cái gì… các người đều là nam nhân ah…”
“Vậy thì như thế nào?” Hắn cười, có chút chế nhạo nói: “Nếu để ý những thứ này, ta đại thể sẽ theo đuổi con gái bác, bên cạnh cũng không thiếu nữ nhân xuất chúng. Như ta đã nói, trên đời chỉ có một Hướng Hiểu Đông, ta cũng chỉ cần duy nhất một người này, giới tính không hề có liên quan.”
“Nhưng là…”
“Bác gái, xin người nói thẳng vào trọng điểm.” Hà Húc Đông đánh gãy lời nói của nàng…, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mẹ Hướng: “Chúng ta đều là nam nhân, ta cùng Hiểu Đông yêu nhau, đều là sự thật không thể thay đổi. Bác muốn nói hẳn không phải là những … này mới đúng chứ?”
Mẹ Hướng ngơ ngẩn, trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.
“Kỳ thật ta vốn ôm một tia hy vọng, hy vọng Hiểu Đông có thể cùng ngươi tách ra. Nhưng ngày hôm qua… ta nhìn thấy các ngươi…” Nàng cúi thấp đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Từ khi Hiểu Đông bắt đầu hiểu chuyện thì đã không còn khóc trước mặt chúng ta nữa rồi… Nhưng là, nó lại có thể ở trong ngực ngươi khóc ngon lành như vậy. Ta mới hiểu được, đứa nhỏ kia chính là cần một người… có thể khiến nó thả lỏng trong lòng như vậy, không cần đè nén cảm xúc bản thân.”
Hà Húc Đông im lặng. Cái gì buồn rầu đều giữ ở trong lòng, đây chính là thói quen không tốt của Hiểu Đông. Nhưng là, như vậy Hiểu Đông mới thực sự chống đỡ được hắn, là người duy nhất làm hắn an tâm.
“Ngươi biết rõ xã hội này sẽ không dung nạp các ngươi?” Mẹ Hướng thở dài, rốt cục hỏi câu hỏi chính mình muốn có đáp án nhất: “Cho dù như vậy ngươi vẫn sẽ một mực yêu hiểu Đông sao? Mặc kệ quanh mình sẽ có bao nhiêu khó khăn trở ngại, đều có thể như vậy mà yêu nó sao?”
Tác giả :
Chức Vân