Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 87
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong không khỏi âm thầm buồn cười, chỉ vì một câu của muội muội, Đỗ Văn An liền đi tìm Cừu Cửu kia? Luận võ? Lúc trước còn mang theo hơn hai mươi tráng đinh đi báo thù, thật sự không rõ, Đỗ Văn An như thế nào có thể tin tưởng đánh thắng được người khác!?
Ánh mắt Liễu Như Phong xoay chuyển, lại thấy Đỗ Văn Lôi lộ ra vẻ lo lắng. Tâm liền trầm xuống, nghĩ lại lời nói của muội muội Đỗ Như Phượng, ánh mắt không khỏi lướt một cái ở trên người Đỗ Văn Lôi, rồi chuyển đi, không để lại dấu vết.
Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ Như Phượng, cười cười, đứng dậy ôm lấy Đỗ phu nhân, vẫn đặt nàng trên chiếc ghế trúc rộng kia, quay đầu lại nói: “Được rồi, lại đây ngồi đi, hôm nay Phượng nhi trở về, đều là người một nhà, không cần câu nệ!”
“Vâng” Mọi người cùng kêu lên ứng thanh, ngồi bên cạnh bàn.
Không có Đỗ Văn An ăn nói lạnh nhạt, Đỗ Văn Lôi lại biết ăn nói, Đỗ Như Phượng lại xinh đẹp đáng yêu. Chọc cho Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ phu nhân thường thường thoải mái cười to, ngay cả Liễu Như Phong, cũng nhịn không được lộ ra ý cười. Bữa tiệc này, so với lần trước hòa hợp hơn rất nhiều......
Bất tri bất giác, thời gian đã lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống......
Liễu Như Phong nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng chuyện trò vui vẻ, Đỗ Văn Lôi một bên càng ngày càng bất an lo âu, lại cưỡng chế vẻ mặt trấn định, thường thường xen vào nói vài câu; bưng lên chén rượu trước mặt, hơi hơi xoay chuyển nơi ngón tay.
Nếu nói Liễu gia trèo cao Thương Khung sơn trang, điểm này Liễu Như Phong thừa nhận! Khinh thường muội muội, cũng không có gì! Nhưng Đỗ Văn Lôi lại vì che giấu tình cảm lưu luyến thế nhân bất dung của chính mình cùng thân sinh huynh trưởng, mà ác ý lừa gạt muội muội, thương tổn cảm tình của nàng, vô luận điều này như thế nào, Liễu Như Phong cũng không thể dễ dàng tha thứ!
Chỉ là mình sẽ phải rời khỏi, nếu âm thầm giáo huấn Đỗ Văn Lôi một chút, nể mặt Đỗ Thương Sơn, không lấy tính mạng hắn cũng không sao, nhưng sau này thì sao? Khi mình không ở đây phải làm sao? Dạy muội muội võ công? Biện pháp này cũng không tồi, nhưng nếu bị Tử Điện điện chủ biết, chỉ sợ cái gì cũng xong......
Liễu Như Phong trái lo phải nghĩ, suy nghĩ không ra được một chủ ý nào tốt, không khỏi âm thầm phiền lòng......
“Trang chủ, không tốt! Không tốt! Trang chủ......” Một tiếng quát to kinh hoàng thất thố, từ ngoài viện truyền đến.
Không khí náo nhiệt trên bàn ngưng lại.
Đỗ Thương Sơn ngẩng đầu nhìn ngoài phòng.
Một gã tráng đinh lăn lộn vọt vào phòng, cũng cố gắng không thất lễ, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, thanh âm mang theo âm khóc run rẩy, nói: “Trang chủ, đại công tử cùng Cừu Cửu luận võ, đánh không lại Cừu Cửu......”
Đỗ Thương Sơn nhướn mày, chẳng lẽ......
Đỗ Văn Lôi bỗng nhiên đứng lên, vội la lên: “Đại ca của ta làm sao? Trần Đông, ngươi nói rõ ràng xem! Cừu Cửu kia đả thương hắn? Hay là......”
Đỗ Văn Lôi nói xong lời cuối cùng, trên mặt đã ẩn ẩn vẻ trắng bệch!
Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ Văn Lôi liếc mắt một cái, chỉ cho rằng là do hắn lo lắng huynh trưởng, huống chi những câu hỏi này cũng là nói ra lời trong lòng Đỗ Thương Sơn, không khỏi cũng đem ánh mắt nhìn phía tráng đinh Trần Đông, thần sắc hoảng sợ đang quỳ trên mặt đất!
“Đại công tử không có việc gì......” Trần Đông kia bị dọa, sợ tới mức đã quên chính mình muốn nói gì, thấy Đỗ Thương Sơn, Đỗ phu nhân cùng Đỗ Văn Lôi đều nhìn chằm chằm mình, gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng trả lời.
Mọi người trong phòng nhất tề nhẹ nhàng thở ra —— đương nhiên, không có Liễu Như Phong cùng Đỗ Như Phượng trong đó!
Đỗ Như Phượng chơi đùa rau xanh trên chiếc đũa trúc, hoàn toàn không để ý tới Trần Đông đang kinh hoàng kia.
Tất nhiên Liễu Như Phong sẽ không quan tâm sự sống chết của Đỗ Văn An, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ lắng nghe. (=.=!)
Đỗ Văn Lôi quát: “Nếu đại ca không có việc gì, vừa rồi ngươi kêu cái gì? Muốn dọa người?! Bình thường đại ca dạy các ngươi như vậy sao?”
Trần Đông lúc này, đã gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, mang theo âm run rẩy, nói: “Không phải, trang chủ! Thật sự là việc lớn không tốt! Cừu Cửu luận võ thắng đại công tử, liền đoạt đi phối đao mà Đại công tử mang, nói là cái gì lưu lại làm kỷ niệm!”
Mặt Đỗ Thương Sơn vẫn bình tĩnh, giận dữ nói: “Một thanh đao rách nát, có cái gì mà hiếm lạ? Luận võ thua, chính là thua, phối đao để cho người ta đoạt đi, đó là do bản thân hắn không có khả năng! Như thế nào, là hắn cho ngươi trở về kêu người đến, đoạt lại thanh đao rách nát mà hắn lấy từ trong bảo khố?! Phối đao? Nạm vàng khảm ngọc, cũng có thể kêu là đao?!”
“Không, không phải......” Trần Đông gấp đến độ rốt cục khóc lên, lớn tiếng nói: “Đại công tử tự biết không phải là đối thủ của Cừu Cửu, hôm nay luận võ, Đại công tử không mang theo phối đao ngày thường của hắn, cầm một thanh trường đao bảy tấc màu đen! Cừu Cửu cướp đi đao kia, đại công tử liền choáng váng, chỉ cứng ngắc nói, ‘Xong rồi! Xong rồi! Lần này trở về không bị đánh chết mới là lạ...... ’(Chết cũng ko đủ bù nữa là..! =.=!) Đám thuộc hạ khuyên cũng khuyên không được, kéo về cũng kéo không xong. Thuộc hạ càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, bình thường đại công tử làm sao lại thất thố như vậy. Nghĩ lại, đao kia rất giống tế đao ngày thường vẫn cung phụng ở từ đường chính......” (tế đao = đao dùng để cúng tế!)
“Cái gì!!!” Đỗ Thương Sơn mạnh đứng lên, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, động tác quá nhanh va chạm đến bàn gỗ, chén bát trên bàn đều văng lên không......
Đỗ Văn Lôi vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề động, nhìn qua vẫn trấn tĩnh như lúc ban đầu. Nhưng Liễu Như Phong lại nghe ra, ngay cả hô hấp của Đỗ Văn Lôi cũng đã ngừng lại, cả kinh ngây dại!
Tế đao? Trên gương mặt Đỗ Như Phượng kinh nghi bất định, nhìn nhìn Đỗ Văn Lôi, lại nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn. Tuy rằng tế đao này thập phần trọng yếu, nhưng dù sao cũng là tế đao! Đỗ Văn An đi luận võ, như thế nào lại không cần binh khí của chính mình? Biết rõ sẽ bị trách phạt, lại vẫn trộm tế đao này đi? Sẽ không phải là cho rằng tổ tiên sẽ bám vào tế đao này mà phù hộ hắn chứ?!
Đỗ Như Phượng có tâm muốn nói một câu, phái người đi chuộc về là được rồi, đừng nói là Đỗ Văn An, ngay cả tiền chuộc về cũng thiếu chứ? Việc gì lại thất kinh như thế? Nhưng vẻ mặt Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ Văn Lôi trước mắt, hiển nhiên so với phán đoán hẳn là nghiêm trọng hơn rất nhiều. Đỗ Như Phượng không dám mở miệng, nhìn phía Đỗ phu nhân cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng Đỗ Như Phượng biết, hơn phân nửa là mẫu thân cũng không biết sao lại thế này! Cuối cùng, chỉ đành đem tầm mắt hướng về phía Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong vẫn duy trì trầm mặc, im lặng ngồi trên ghế, nghênh tiếp ánh mắt của muội muội, hơi hơi lắc đầu.
Đỗ Như Phượng hiểu được ý tứ của Liễu Như Phong, thu hồi ánh mắt, chịu đựng ham muốn muốn hỏi, lẳng lặng chờ đợi.
Đỗ Thương Sơn không để ý đến một bàn đồ ăn hỗn độn trước người, lui một bước, vòng qua cái bàn, túm lấy cổ áo Trần Đông, cắn răng quát: “Ngươi nói Văn An bị cướp đi thanh trường đao dài bảy tấc? Màu đen? Giống tế đao ở từ đường chính???”
“Vâng..... Vâng.....” Trần Đông thấy trang chủ ngày thường ổn trọng khoan hậu, hiện tại sắc mặt tái nhợt đã chuyển thành xanh mét, không khỏi sợ tới mức liên thanh đáp.
“Người đâu! Người đâu!!! Nhanh đi nhìn xem tế đao ở từ đường chính còn đó hay không! Mau truyền Vạn tổng quản tới đây!” Đỗ Thương Sơn một phen ném tráng đinh kia ra, một chuỗi thanh âm lớn tiếng quát ra lệnh! Thân thể cũng đã run nhè nhẹ......
“Vâng” Hai người xuất hiện trong viện, khom người ứng thanh, phi nước đại mà đi.
Ai ngờ người đi thăm dò xem tế đao vẫn chưa quay lại, tổng quản Vạn Thiên Sơn cũng chưa đến, Trần Đông kia bị Đỗ Thương Sơn đẩy ngã trên mặt đất, lồm cồm bò dậy, lớn tiếng nói: “Đúng rồi, đúng rồi! Ta nhớ ra rồi! Trang chủ, trên thân thanh hắc đao kia, còn có khắc hai chữ —— Vấn Thiên!”
“Câm miệng!” Đỗ Thương Sơn gấp đến độ trên trán nổi đầy gân xanh, tức giận quát, nhưng vẫn không thể ngăn cản lời nói của tráng đinh Trần Đông kia......
Vấn Thiên? Liễu Như Phong rũ hạ mắt, che giấu kinh hãi trong mắt!
Tận diệt thiên hạ bất bình sự, phiêu diêu cuồng đao Đỗ Vấn Thiên?! (Diệt hết thảy chuyện bất bình trong thiên hạ, cuồng đao mờ ảo Đỗ Vấn Thiên)
Tuyệt Cốc có ghi lại: Hai trăm năm trước, trong chốn giang hồ xuất hiện một kỳ nhân! Người này vốn là một thợ rèn, kỹ thuật rèn đúc tinh túy, say mê luyện đao! Khi người bốn mươi, rốt cục cũng luyện được một thanh bảo đao tuyệt thế! Thợ rèn này yêu đao như tính mạng, trong lúc luyện đao lĩnh ngộ ra một bộ đao pháp cùng bảo đao cực kỳ phối hợp! Thợ rèn đó cầm bảo đao do đích thân hắn đúc ra, phối hợp đao pháp, tung hoành võ lâm hơn ba mươi năm, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi! Sau hơn ba mươi năm, vị kỳ nhân này đột nhiên mất tích, liền không xuất hiện trong chốn giang hồ nữa.....
Mà theo như trong truyền thuyết, tuyệt thế bảo đao thân đen như mực, dài chừng bảy tấc, tên đao —— Vấn Thiên! Đao pháp —— Vấn Thiên! Đều là lấy tên của vị kỳ nhân kia —— Đỗ Vấn Thiên!
Đỗ?! Chẳng lẽ, Thương Khung sơn trang này là hậu nhân của Vấn Thiên cuồng đao Đỗ Vấn Thiên kia?!
Tính ra, Thương Khung sơn trang quật khởi giang hồ, cũng bất quá chỉ mới một trăm hai mươi năm...... Mà đúng là ngay vài thập niên sau.khi Đỗ Vấn Thiên mất tích.....
Huyết sắc trên mặt Đỗ Thương Sơn mất hết, thân hình bất ổn, lung lay sắp đổ, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Thương Sơn!” Tuy rằng Đỗ phu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy trượng phu như thế, hành động lại không tiện, không thể đứng dậy, chỉ đành kinh hoảng vội hô lên!
Đỗ Như Phượng cũng bị tình hình đột biến này dọa, không tự chủ được lặng lẽ chuyển qua bên cạnh Liễu Như Phong! (Cũng do em mà ra chứ đâu, haiz!)
Liễu Như Phong cười, kéo tay muội muội qua, nhẹ nhàng vỗ trên mu bàn tay nàng, biểu thị trấn an. Trong lòng cũng hiểu rõ! Nếu tên của bảo đao Vấn Thiên truyền ra ngoài, chỉ sợ —— Thương Khung sơn trang này sẽ khó mà an bình!
Nhưng chuyện này cùng mình có quan hệ gì đâu?! Bảo đao mặc dù tốt, đao pháp tuy mạnh! Nhưng nếu rơi vào trong tay người như Đỗ Văn An, cùng tên khất cái mong vàng, trẻ nhỏ cầm bạc có gì khác nhau?
Đỗ Văn Lôi vội vàng tiến lên, đỡ Đỗ Thương Sơn, nói: “Phụ thân, không cần vội, Cừu Cửu kia chắc vẫn chưa biết gì! Hài nhi lập tức dẫn người, đi đòi lại tế đao!”
Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ Văn Lôi liếc mắt một cái, chưa mở miệng, ngoài phòng đã truyền đến một đạo thanh âm già nua!
“Không được!” Trên mặt tổng quản Vạn Thiên Sơn là vẻ nghiêm tuấn, bước nhanh vào. Hướng về mọi người trong phòng hơi khom người, xem như thi lễ, nói: “Trang chủ, lão phu nghĩ, lập tức sai mọi người bên trong trang canh chừng, bảo vệ đường thông đi mọi nơi trong thành Nam Dương, rồi dẫn cao thủ trong trang, lập tức tới Cửu Viễn tiêu cục! Bất kể nam nữ lão ấu, đều giết hết không cần bàn! Cuối cùng phái người tới phủ Thái Thú, chuẩn bị vàng bạc, nói là tranh đấu báo thù trong chốn võ lâm!”
Liễu Như Phong nghe thấy âm thầm gật đầu! (Ax, ca cũng dã man wớ! >.<)
Mặt của Đỗ Thương Sơn, Đỗ Văn Lôi là vẻ bất nhẫn, Đỗ phu nhân sớm đã chuyển mặt đi.
“Vạn gia gia! Làm như vậy, chẳng phải là làm trái bản sắc hiệp nghĩa sao? Tế đao là vật do tổ tiên truyền lại, tất nhiên không thể mất đi, nhưng phải giết người diệt khẩu, có phải quá mức hay không?” Đỗ Như Phượng nhẫn nại, cuối cùng cũng nhịn không được, đứng dậy, mở miệng nói.
Vạn Thiên Sơn nhìn Đỗ Như Phượng liếc mắt một cái, không để ý Liễu Như Phong bên cạnh nàng, nói thẳng: “Tiểu thư! Ngươi muốn bọn họ chết? Hay là muốn một ngàn tám mươi nhân khẩu cao thấp trong Thương Khung sơn trang chúng ta thay thế mà chôn cùng tiểu tử hỗn đản kia?!”
Sắc mặt Đỗ Như Phượng kinh hãi, nhưng vẫn không phục, nói: “Vạn gia gia, ngươi lại hù dọa Phượng nhi......”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn không để ý tới Đỗ Như Phượng nữa, chỉ nhìn Đỗ Thương Sơn, nói: “Thương Sơn! Tế đao tuyệt không thể mất! Tin tức cũng tuyệt không thể để lộ! Đoạt lại bảo đao, diệt hết những người biết đến! Thương Khung sơn trang chúng ta, mới có có thể tiếp tục sinh tồn!”
Trên mặt Đỗ Thương Sơn không có chút huyết sắc, cơ thể co rúm, hơi do dự, cắn chặt răng, nói: “Hết thảy liền y theo Vạn thúc an bài! Lập tức thông truyền! Triệu tập toàn bộ nhân mã trong trang! Văn Lôi, đi theo ta!”
Đỗ Thương Sơn một mạch nói xong, bước ra ngoài.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn bóng dáng Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ Văn Lôi rời đi, trở lại nhìn nhìn Đỗ phu nhân, Đỗ Như Phượng cùng Liễu Như Phong trong phòng không biết làm sao, vung ống tay áo lên, quát to: “Người đâu! Hảo hảo bảo hộ trang chủ phu nhân!”
Bên ngoài, hơn mười thanh âm đáp ứng vang lên.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn nhìn Đỗ phu nhân đang kinh hãi không thôi, mới hướng Liễu Như Phong nói: “Liễu công tử, tối nay mời ngươi ở lại Hà viện, xem ra phu nhân có chút kinh hách, ngươi bồi nàng, để ngừa gặp phải chuyện không may!”
Tất nhiên Liễu Như Phong biết, đây là giam lỏng, nhưng cũng không bất nhẫn, cúi thấp người, đáp: “Như Phong hiểu, thỉnh Vạn tổng quản yên tâm.”
Đỗ Như Phượng nhảy dựng lên, nói: “Vạn gia gia, ta thì sao? Ta cũng là một phần tử của Thương Khung sơn trang!”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn Đỗ Như Phượng, trên mặt đầy vẻ nghiêm sương rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tiểu thư tâm địa thiện lương. Huống chi hôm nay ngươi mới vừa trở về, vẫn là cùng huynh trưởng ngươi bồi phu nhân đi! Loại chuyện chém giết này, đều đã có trang chủ cùng nhị công tử xử lý, ngươi một đường mệt nhọc, sớm đi nghỉ ngơi mới tốt!”
Tất nhiên Đỗ Như Phượng không chịu để yên, còn muốn nói, lại bị Liễu Như Phong một phen kéo lại.
“Phượng nhi, nghe lời Vạn tổng quản đi!” Liễu Như Phong nhẹ giọng nói.
Đỗ Như Phượng nhìn nhìn ca ca, lại nhìn nhìn tổng quản Vạn Thiên Sơn, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, quay mặt lại, không nhắc lại nữa.
Trên mặt tổng quản Vạn Thiên Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, vốn nghĩ có thể sẽ phải tiếp tục dây dưa cùng Đỗ Như Phượng, không nghĩ đến chỉ một câu của Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng lại ngoài dự liệu mà không hô hoán, thật sự không cường ngạnh mà muốn đi theo nữa, nghĩ lại tính tình Đỗ Như Phượng từ nhỏ đến lớn quật cường, cố chấp, không khỏi nhìn thoáng qua Liễu Như Phong. Xoay người rời đi.
※※※
Suốt một đêm, Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng không thể ngủ, chỉ thường thường nhìn phía cửa phòng, kỳ vọng có thể có ai đó đột nhiên tiến vào, mang đến tin tức Đỗ Thương Sơn bình an vô sự.
Liễu Như Phong lục lọi tìm tòi hết trong ruột trong bụng, muốn nói một chút chuyện buồn cười, thú vị, dời đi lo âu của mẫu thân cùng muội muội. Nhưng từ nhỏ y đã ở Tử Điện, lúc ra khỏi lại coi sóc Nam Cung Thiên Mạc điên dại, đợi đến lúc Nam Cung Thiên Mạc thanh tỉnh, lại là một hồi chém giết huyết tinh! Thẳng đến khi Nam Cung Thiên Mạc lên làm cốc chủ, y lại bị Kế Bất Ngôn đánh xuống vách núi. Những chuyện âm mưu huyết tinh, thật sự không ít, nhưng chuyện buồn cười, thú vị, nửa phần cũng không có...... (Tội ca! T^T!)
Ba người đều cứ ngồi khô khan như vậy, lâu lâu nói được một câu, đều là Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng, mà toàn là lo âu cùng lo lắng, cho đến khi ngoài cửa sổ, sắc trời dần sáng......
Đỗ phu nhân nhìn một mảnh u buồn trong phòng, thở dài, nói: “Thật sự không hiểu Vạn lão gia tử nghĩ như thế nào, tuy rằng tế đao là vật tổ tiên truyền lại, đòi lại là được, tội gì......”
Đỗ Như Phượng ngầm đồng ý mà gật đầu.
Liễu Như Phong thấy thế, liền biết việc của bảo đao Vấn Thiên, Đỗ Thương Sơn không nói cho mẫu thân biết, đành phải nói: “Có lẽ tế đao này quá mức trọng yếu, Vạn tổng quản cùng Đỗ trang chủ quá mức nóng vội cũng không chừng.”
Một lời đáp này, lại đem ánh mắt của Đỗ phu nhân thu hút qua.
Đỗ phu nhân nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Phong nhi, đợi đến khi Thương Sơn trở về, ta liền cầu hắn cho ngươi làm chút chuyện. Cũng tốt hơn giống như tối nay, sơn trang có việc, ngươi lại không thể giúp được nửa điểm......”
Đỗ Như Phượng nghe vậy, tất nhiên không muốn ca ca bị mẫu thân xem nhẹ, đang muốn nói, lại bị Liễu Như Phong cắt ngang.
“Mẫu thân, tâm tư của ngài, hài nhi hiểu rõ! Nhưng dù sao hài nhi cũng là nam tử, nếu hướng Đỗ trang chủ cầu tình, chỉ sợ sẽ khiến người bên ngoài nghi kỵ!” Liễu Như Phong hung hăng mà trừng mắt nhìn Đỗ Như Phượng một cái, nói: “Hiện tại hài nhi rất tốt, không cảm thấy nhất thiết phải làm điều gì.”
Đỗ phu nhân vừa nghe, nhíu mày, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Sao có thể không có tiền đồ như thế?! Ngươi một người nam nhân, lại cũng muốn giống Văn An kia, chỉ biết ăn uống chờ đến ngày chết? Người ta Văn An, dù sao cũng là đại công tử của Thương Khung sơn trang, ngày sau Thương Sơn...... Cảm tình của Văn Lôi cùng Văn An rất tốt, cũng sẽ không để hắn chết đói! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi là người nào của Văn Lôi người ta? Nếu về sau mẫu thân đi rồi, ngươi phải làm sao bây giờ?”
***
Liễu Như Phong không khỏi âm thầm buồn cười, chỉ vì một câu của muội muội, Đỗ Văn An liền đi tìm Cừu Cửu kia? Luận võ? Lúc trước còn mang theo hơn hai mươi tráng đinh đi báo thù, thật sự không rõ, Đỗ Văn An như thế nào có thể tin tưởng đánh thắng được người khác!?
Ánh mắt Liễu Như Phong xoay chuyển, lại thấy Đỗ Văn Lôi lộ ra vẻ lo lắng. Tâm liền trầm xuống, nghĩ lại lời nói của muội muội Đỗ Như Phượng, ánh mắt không khỏi lướt một cái ở trên người Đỗ Văn Lôi, rồi chuyển đi, không để lại dấu vết.
Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ Như Phượng, cười cười, đứng dậy ôm lấy Đỗ phu nhân, vẫn đặt nàng trên chiếc ghế trúc rộng kia, quay đầu lại nói: “Được rồi, lại đây ngồi đi, hôm nay Phượng nhi trở về, đều là người một nhà, không cần câu nệ!”
“Vâng” Mọi người cùng kêu lên ứng thanh, ngồi bên cạnh bàn.
Không có Đỗ Văn An ăn nói lạnh nhạt, Đỗ Văn Lôi lại biết ăn nói, Đỗ Như Phượng lại xinh đẹp đáng yêu. Chọc cho Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ phu nhân thường thường thoải mái cười to, ngay cả Liễu Như Phong, cũng nhịn không được lộ ra ý cười. Bữa tiệc này, so với lần trước hòa hợp hơn rất nhiều......
Bất tri bất giác, thời gian đã lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống......
Liễu Như Phong nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng chuyện trò vui vẻ, Đỗ Văn Lôi một bên càng ngày càng bất an lo âu, lại cưỡng chế vẻ mặt trấn định, thường thường xen vào nói vài câu; bưng lên chén rượu trước mặt, hơi hơi xoay chuyển nơi ngón tay.
Nếu nói Liễu gia trèo cao Thương Khung sơn trang, điểm này Liễu Như Phong thừa nhận! Khinh thường muội muội, cũng không có gì! Nhưng Đỗ Văn Lôi lại vì che giấu tình cảm lưu luyến thế nhân bất dung của chính mình cùng thân sinh huynh trưởng, mà ác ý lừa gạt muội muội, thương tổn cảm tình của nàng, vô luận điều này như thế nào, Liễu Như Phong cũng không thể dễ dàng tha thứ!
Chỉ là mình sẽ phải rời khỏi, nếu âm thầm giáo huấn Đỗ Văn Lôi một chút, nể mặt Đỗ Thương Sơn, không lấy tính mạng hắn cũng không sao, nhưng sau này thì sao? Khi mình không ở đây phải làm sao? Dạy muội muội võ công? Biện pháp này cũng không tồi, nhưng nếu bị Tử Điện điện chủ biết, chỉ sợ cái gì cũng xong......
Liễu Như Phong trái lo phải nghĩ, suy nghĩ không ra được một chủ ý nào tốt, không khỏi âm thầm phiền lòng......
“Trang chủ, không tốt! Không tốt! Trang chủ......” Một tiếng quát to kinh hoàng thất thố, từ ngoài viện truyền đến.
Không khí náo nhiệt trên bàn ngưng lại.
Đỗ Thương Sơn ngẩng đầu nhìn ngoài phòng.
Một gã tráng đinh lăn lộn vọt vào phòng, cũng cố gắng không thất lễ, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, thanh âm mang theo âm khóc run rẩy, nói: “Trang chủ, đại công tử cùng Cừu Cửu luận võ, đánh không lại Cừu Cửu......”
Đỗ Thương Sơn nhướn mày, chẳng lẽ......
Đỗ Văn Lôi bỗng nhiên đứng lên, vội la lên: “Đại ca của ta làm sao? Trần Đông, ngươi nói rõ ràng xem! Cừu Cửu kia đả thương hắn? Hay là......”
Đỗ Văn Lôi nói xong lời cuối cùng, trên mặt đã ẩn ẩn vẻ trắng bệch!
Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ Văn Lôi liếc mắt một cái, chỉ cho rằng là do hắn lo lắng huynh trưởng, huống chi những câu hỏi này cũng là nói ra lời trong lòng Đỗ Thương Sơn, không khỏi cũng đem ánh mắt nhìn phía tráng đinh Trần Đông, thần sắc hoảng sợ đang quỳ trên mặt đất!
“Đại công tử không có việc gì......” Trần Đông kia bị dọa, sợ tới mức đã quên chính mình muốn nói gì, thấy Đỗ Thương Sơn, Đỗ phu nhân cùng Đỗ Văn Lôi đều nhìn chằm chằm mình, gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng trả lời.
Mọi người trong phòng nhất tề nhẹ nhàng thở ra —— đương nhiên, không có Liễu Như Phong cùng Đỗ Như Phượng trong đó!
Đỗ Như Phượng chơi đùa rau xanh trên chiếc đũa trúc, hoàn toàn không để ý tới Trần Đông đang kinh hoàng kia.
Tất nhiên Liễu Như Phong sẽ không quan tâm sự sống chết của Đỗ Văn An, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ lắng nghe. (=.=!)
Đỗ Văn Lôi quát: “Nếu đại ca không có việc gì, vừa rồi ngươi kêu cái gì? Muốn dọa người?! Bình thường đại ca dạy các ngươi như vậy sao?”
Trần Đông lúc này, đã gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, mang theo âm run rẩy, nói: “Không phải, trang chủ! Thật sự là việc lớn không tốt! Cừu Cửu luận võ thắng đại công tử, liền đoạt đi phối đao mà Đại công tử mang, nói là cái gì lưu lại làm kỷ niệm!”
Mặt Đỗ Thương Sơn vẫn bình tĩnh, giận dữ nói: “Một thanh đao rách nát, có cái gì mà hiếm lạ? Luận võ thua, chính là thua, phối đao để cho người ta đoạt đi, đó là do bản thân hắn không có khả năng! Như thế nào, là hắn cho ngươi trở về kêu người đến, đoạt lại thanh đao rách nát mà hắn lấy từ trong bảo khố?! Phối đao? Nạm vàng khảm ngọc, cũng có thể kêu là đao?!”
“Không, không phải......” Trần Đông gấp đến độ rốt cục khóc lên, lớn tiếng nói: “Đại công tử tự biết không phải là đối thủ của Cừu Cửu, hôm nay luận võ, Đại công tử không mang theo phối đao ngày thường của hắn, cầm một thanh trường đao bảy tấc màu đen! Cừu Cửu cướp đi đao kia, đại công tử liền choáng váng, chỉ cứng ngắc nói, ‘Xong rồi! Xong rồi! Lần này trở về không bị đánh chết mới là lạ...... ’(Chết cũng ko đủ bù nữa là..! =.=!) Đám thuộc hạ khuyên cũng khuyên không được, kéo về cũng kéo không xong. Thuộc hạ càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, bình thường đại công tử làm sao lại thất thố như vậy. Nghĩ lại, đao kia rất giống tế đao ngày thường vẫn cung phụng ở từ đường chính......” (tế đao = đao dùng để cúng tế!)
“Cái gì!!!” Đỗ Thương Sơn mạnh đứng lên, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, động tác quá nhanh va chạm đến bàn gỗ, chén bát trên bàn đều văng lên không......
Đỗ Văn Lôi vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề động, nhìn qua vẫn trấn tĩnh như lúc ban đầu. Nhưng Liễu Như Phong lại nghe ra, ngay cả hô hấp của Đỗ Văn Lôi cũng đã ngừng lại, cả kinh ngây dại!
Tế đao? Trên gương mặt Đỗ Như Phượng kinh nghi bất định, nhìn nhìn Đỗ Văn Lôi, lại nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn. Tuy rằng tế đao này thập phần trọng yếu, nhưng dù sao cũng là tế đao! Đỗ Văn An đi luận võ, như thế nào lại không cần binh khí của chính mình? Biết rõ sẽ bị trách phạt, lại vẫn trộm tế đao này đi? Sẽ không phải là cho rằng tổ tiên sẽ bám vào tế đao này mà phù hộ hắn chứ?!
Đỗ Như Phượng có tâm muốn nói một câu, phái người đi chuộc về là được rồi, đừng nói là Đỗ Văn An, ngay cả tiền chuộc về cũng thiếu chứ? Việc gì lại thất kinh như thế? Nhưng vẻ mặt Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ Văn Lôi trước mắt, hiển nhiên so với phán đoán hẳn là nghiêm trọng hơn rất nhiều. Đỗ Như Phượng không dám mở miệng, nhìn phía Đỗ phu nhân cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, trong lòng Đỗ Như Phượng biết, hơn phân nửa là mẫu thân cũng không biết sao lại thế này! Cuối cùng, chỉ đành đem tầm mắt hướng về phía Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong vẫn duy trì trầm mặc, im lặng ngồi trên ghế, nghênh tiếp ánh mắt của muội muội, hơi hơi lắc đầu.
Đỗ Như Phượng hiểu được ý tứ của Liễu Như Phong, thu hồi ánh mắt, chịu đựng ham muốn muốn hỏi, lẳng lặng chờ đợi.
Đỗ Thương Sơn không để ý đến một bàn đồ ăn hỗn độn trước người, lui một bước, vòng qua cái bàn, túm lấy cổ áo Trần Đông, cắn răng quát: “Ngươi nói Văn An bị cướp đi thanh trường đao dài bảy tấc? Màu đen? Giống tế đao ở từ đường chính???”
“Vâng..... Vâng.....” Trần Đông thấy trang chủ ngày thường ổn trọng khoan hậu, hiện tại sắc mặt tái nhợt đã chuyển thành xanh mét, không khỏi sợ tới mức liên thanh đáp.
“Người đâu! Người đâu!!! Nhanh đi nhìn xem tế đao ở từ đường chính còn đó hay không! Mau truyền Vạn tổng quản tới đây!” Đỗ Thương Sơn một phen ném tráng đinh kia ra, một chuỗi thanh âm lớn tiếng quát ra lệnh! Thân thể cũng đã run nhè nhẹ......
“Vâng” Hai người xuất hiện trong viện, khom người ứng thanh, phi nước đại mà đi.
Ai ngờ người đi thăm dò xem tế đao vẫn chưa quay lại, tổng quản Vạn Thiên Sơn cũng chưa đến, Trần Đông kia bị Đỗ Thương Sơn đẩy ngã trên mặt đất, lồm cồm bò dậy, lớn tiếng nói: “Đúng rồi, đúng rồi! Ta nhớ ra rồi! Trang chủ, trên thân thanh hắc đao kia, còn có khắc hai chữ —— Vấn Thiên!”
“Câm miệng!” Đỗ Thương Sơn gấp đến độ trên trán nổi đầy gân xanh, tức giận quát, nhưng vẫn không thể ngăn cản lời nói của tráng đinh Trần Đông kia......
Vấn Thiên? Liễu Như Phong rũ hạ mắt, che giấu kinh hãi trong mắt!
Tận diệt thiên hạ bất bình sự, phiêu diêu cuồng đao Đỗ Vấn Thiên?! (Diệt hết thảy chuyện bất bình trong thiên hạ, cuồng đao mờ ảo Đỗ Vấn Thiên)
Tuyệt Cốc có ghi lại: Hai trăm năm trước, trong chốn giang hồ xuất hiện một kỳ nhân! Người này vốn là một thợ rèn, kỹ thuật rèn đúc tinh túy, say mê luyện đao! Khi người bốn mươi, rốt cục cũng luyện được một thanh bảo đao tuyệt thế! Thợ rèn này yêu đao như tính mạng, trong lúc luyện đao lĩnh ngộ ra một bộ đao pháp cùng bảo đao cực kỳ phối hợp! Thợ rèn đó cầm bảo đao do đích thân hắn đúc ra, phối hợp đao pháp, tung hoành võ lâm hơn ba mươi năm, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi! Sau hơn ba mươi năm, vị kỳ nhân này đột nhiên mất tích, liền không xuất hiện trong chốn giang hồ nữa.....
Mà theo như trong truyền thuyết, tuyệt thế bảo đao thân đen như mực, dài chừng bảy tấc, tên đao —— Vấn Thiên! Đao pháp —— Vấn Thiên! Đều là lấy tên của vị kỳ nhân kia —— Đỗ Vấn Thiên!
Đỗ?! Chẳng lẽ, Thương Khung sơn trang này là hậu nhân của Vấn Thiên cuồng đao Đỗ Vấn Thiên kia?!
Tính ra, Thương Khung sơn trang quật khởi giang hồ, cũng bất quá chỉ mới một trăm hai mươi năm...... Mà đúng là ngay vài thập niên sau.khi Đỗ Vấn Thiên mất tích.....
Huyết sắc trên mặt Đỗ Thương Sơn mất hết, thân hình bất ổn, lung lay sắp đổ, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Thương Sơn!” Tuy rằng Đỗ phu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy trượng phu như thế, hành động lại không tiện, không thể đứng dậy, chỉ đành kinh hoảng vội hô lên!
Đỗ Như Phượng cũng bị tình hình đột biến này dọa, không tự chủ được lặng lẽ chuyển qua bên cạnh Liễu Như Phong! (Cũng do em mà ra chứ đâu, haiz!)
Liễu Như Phong cười, kéo tay muội muội qua, nhẹ nhàng vỗ trên mu bàn tay nàng, biểu thị trấn an. Trong lòng cũng hiểu rõ! Nếu tên của bảo đao Vấn Thiên truyền ra ngoài, chỉ sợ —— Thương Khung sơn trang này sẽ khó mà an bình!
Nhưng chuyện này cùng mình có quan hệ gì đâu?! Bảo đao mặc dù tốt, đao pháp tuy mạnh! Nhưng nếu rơi vào trong tay người như Đỗ Văn An, cùng tên khất cái mong vàng, trẻ nhỏ cầm bạc có gì khác nhau?
Đỗ Văn Lôi vội vàng tiến lên, đỡ Đỗ Thương Sơn, nói: “Phụ thân, không cần vội, Cừu Cửu kia chắc vẫn chưa biết gì! Hài nhi lập tức dẫn người, đi đòi lại tế đao!”
Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ Văn Lôi liếc mắt một cái, chưa mở miệng, ngoài phòng đã truyền đến một đạo thanh âm già nua!
“Không được!” Trên mặt tổng quản Vạn Thiên Sơn là vẻ nghiêm tuấn, bước nhanh vào. Hướng về mọi người trong phòng hơi khom người, xem như thi lễ, nói: “Trang chủ, lão phu nghĩ, lập tức sai mọi người bên trong trang canh chừng, bảo vệ đường thông đi mọi nơi trong thành Nam Dương, rồi dẫn cao thủ trong trang, lập tức tới Cửu Viễn tiêu cục! Bất kể nam nữ lão ấu, đều giết hết không cần bàn! Cuối cùng phái người tới phủ Thái Thú, chuẩn bị vàng bạc, nói là tranh đấu báo thù trong chốn võ lâm!”
Liễu Như Phong nghe thấy âm thầm gật đầu! (Ax, ca cũng dã man wớ! >.<)
Mặt của Đỗ Thương Sơn, Đỗ Văn Lôi là vẻ bất nhẫn, Đỗ phu nhân sớm đã chuyển mặt đi.
“Vạn gia gia! Làm như vậy, chẳng phải là làm trái bản sắc hiệp nghĩa sao? Tế đao là vật do tổ tiên truyền lại, tất nhiên không thể mất đi, nhưng phải giết người diệt khẩu, có phải quá mức hay không?” Đỗ Như Phượng nhẫn nại, cuối cùng cũng nhịn không được, đứng dậy, mở miệng nói.
Vạn Thiên Sơn nhìn Đỗ Như Phượng liếc mắt một cái, không để ý Liễu Như Phong bên cạnh nàng, nói thẳng: “Tiểu thư! Ngươi muốn bọn họ chết? Hay là muốn một ngàn tám mươi nhân khẩu cao thấp trong Thương Khung sơn trang chúng ta thay thế mà chôn cùng tiểu tử hỗn đản kia?!”
Sắc mặt Đỗ Như Phượng kinh hãi, nhưng vẫn không phục, nói: “Vạn gia gia, ngươi lại hù dọa Phượng nhi......”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn không để ý tới Đỗ Như Phượng nữa, chỉ nhìn Đỗ Thương Sơn, nói: “Thương Sơn! Tế đao tuyệt không thể mất! Tin tức cũng tuyệt không thể để lộ! Đoạt lại bảo đao, diệt hết những người biết đến! Thương Khung sơn trang chúng ta, mới có có thể tiếp tục sinh tồn!”
Trên mặt Đỗ Thương Sơn không có chút huyết sắc, cơ thể co rúm, hơi do dự, cắn chặt răng, nói: “Hết thảy liền y theo Vạn thúc an bài! Lập tức thông truyền! Triệu tập toàn bộ nhân mã trong trang! Văn Lôi, đi theo ta!”
Đỗ Thương Sơn một mạch nói xong, bước ra ngoài.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn bóng dáng Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ Văn Lôi rời đi, trở lại nhìn nhìn Đỗ phu nhân, Đỗ Như Phượng cùng Liễu Như Phong trong phòng không biết làm sao, vung ống tay áo lên, quát to: “Người đâu! Hảo hảo bảo hộ trang chủ phu nhân!”
Bên ngoài, hơn mười thanh âm đáp ứng vang lên.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn nhìn Đỗ phu nhân đang kinh hãi không thôi, mới hướng Liễu Như Phong nói: “Liễu công tử, tối nay mời ngươi ở lại Hà viện, xem ra phu nhân có chút kinh hách, ngươi bồi nàng, để ngừa gặp phải chuyện không may!”
Tất nhiên Liễu Như Phong biết, đây là giam lỏng, nhưng cũng không bất nhẫn, cúi thấp người, đáp: “Như Phong hiểu, thỉnh Vạn tổng quản yên tâm.”
Đỗ Như Phượng nhảy dựng lên, nói: “Vạn gia gia, ta thì sao? Ta cũng là một phần tử của Thương Khung sơn trang!”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn Đỗ Như Phượng, trên mặt đầy vẻ nghiêm sương rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tiểu thư tâm địa thiện lương. Huống chi hôm nay ngươi mới vừa trở về, vẫn là cùng huynh trưởng ngươi bồi phu nhân đi! Loại chuyện chém giết này, đều đã có trang chủ cùng nhị công tử xử lý, ngươi một đường mệt nhọc, sớm đi nghỉ ngơi mới tốt!”
Tất nhiên Đỗ Như Phượng không chịu để yên, còn muốn nói, lại bị Liễu Như Phong một phen kéo lại.
“Phượng nhi, nghe lời Vạn tổng quản đi!” Liễu Như Phong nhẹ giọng nói.
Đỗ Như Phượng nhìn nhìn ca ca, lại nhìn nhìn tổng quản Vạn Thiên Sơn, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, quay mặt lại, không nhắc lại nữa.
Trên mặt tổng quản Vạn Thiên Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, vốn nghĩ có thể sẽ phải tiếp tục dây dưa cùng Đỗ Như Phượng, không nghĩ đến chỉ một câu của Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng lại ngoài dự liệu mà không hô hoán, thật sự không cường ngạnh mà muốn đi theo nữa, nghĩ lại tính tình Đỗ Như Phượng từ nhỏ đến lớn quật cường, cố chấp, không khỏi nhìn thoáng qua Liễu Như Phong. Xoay người rời đi.
※※※
Suốt một đêm, Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng không thể ngủ, chỉ thường thường nhìn phía cửa phòng, kỳ vọng có thể có ai đó đột nhiên tiến vào, mang đến tin tức Đỗ Thương Sơn bình an vô sự.
Liễu Như Phong lục lọi tìm tòi hết trong ruột trong bụng, muốn nói một chút chuyện buồn cười, thú vị, dời đi lo âu của mẫu thân cùng muội muội. Nhưng từ nhỏ y đã ở Tử Điện, lúc ra khỏi lại coi sóc Nam Cung Thiên Mạc điên dại, đợi đến lúc Nam Cung Thiên Mạc thanh tỉnh, lại là một hồi chém giết huyết tinh! Thẳng đến khi Nam Cung Thiên Mạc lên làm cốc chủ, y lại bị Kế Bất Ngôn đánh xuống vách núi. Những chuyện âm mưu huyết tinh, thật sự không ít, nhưng chuyện buồn cười, thú vị, nửa phần cũng không có...... (Tội ca! T^T!)
Ba người đều cứ ngồi khô khan như vậy, lâu lâu nói được một câu, đều là Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng, mà toàn là lo âu cùng lo lắng, cho đến khi ngoài cửa sổ, sắc trời dần sáng......
Đỗ phu nhân nhìn một mảnh u buồn trong phòng, thở dài, nói: “Thật sự không hiểu Vạn lão gia tử nghĩ như thế nào, tuy rằng tế đao là vật tổ tiên truyền lại, đòi lại là được, tội gì......”
Đỗ Như Phượng ngầm đồng ý mà gật đầu.
Liễu Như Phong thấy thế, liền biết việc của bảo đao Vấn Thiên, Đỗ Thương Sơn không nói cho mẫu thân biết, đành phải nói: “Có lẽ tế đao này quá mức trọng yếu, Vạn tổng quản cùng Đỗ trang chủ quá mức nóng vội cũng không chừng.”
Một lời đáp này, lại đem ánh mắt của Đỗ phu nhân thu hút qua.
Đỗ phu nhân nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Phong nhi, đợi đến khi Thương Sơn trở về, ta liền cầu hắn cho ngươi làm chút chuyện. Cũng tốt hơn giống như tối nay, sơn trang có việc, ngươi lại không thể giúp được nửa điểm......”
Đỗ Như Phượng nghe vậy, tất nhiên không muốn ca ca bị mẫu thân xem nhẹ, đang muốn nói, lại bị Liễu Như Phong cắt ngang.
“Mẫu thân, tâm tư của ngài, hài nhi hiểu rõ! Nhưng dù sao hài nhi cũng là nam tử, nếu hướng Đỗ trang chủ cầu tình, chỉ sợ sẽ khiến người bên ngoài nghi kỵ!” Liễu Như Phong hung hăng mà trừng mắt nhìn Đỗ Như Phượng một cái, nói: “Hiện tại hài nhi rất tốt, không cảm thấy nhất thiết phải làm điều gì.”
Đỗ phu nhân vừa nghe, nhíu mày, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Sao có thể không có tiền đồ như thế?! Ngươi một người nam nhân, lại cũng muốn giống Văn An kia, chỉ biết ăn uống chờ đến ngày chết? Người ta Văn An, dù sao cũng là đại công tử của Thương Khung sơn trang, ngày sau Thương Sơn...... Cảm tình của Văn Lôi cùng Văn An rất tốt, cũng sẽ không để hắn chết đói! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi là người nào của Văn Lôi người ta? Nếu về sau mẫu thân đi rồi, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Tác giả :
Ma Yên