Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Vâng” Liễu Như Phong xoay người đi ra ngoài, không lâu sau, cầm mặt gương đồng đến, giao cho Nam Cung Thiên Mạc, rồi thi lễ, rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc tựa vào đầu giường, cầm mặt gương đồng, soi soi. Trong kính là một thiếu niên có mái tóc dài rối tung, do nhiều năm ở trong phòng, làn da có vẻ phi thường trắng, có thể bởi vì bốn năm điên điên, không có luyện kiếm, ngón tay tinh tế bóng loáng, ngay đến một vết chai cũng không thấy...... Mà gần một năm, lúc nào cũng bị người hảo hảo che chở (sướng thế còn chê =.=) , trên người cũng không có vết thương nào, hiện ra gương mặt có vẻ mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng...... Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, trong lòng thật sự không vui, ngẫm lại Liễu Như Phong, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mười phần khí khái nam nhi, thân hình thon dài, vai rộng lưng thon.(chịu thua anh =.=) Muốn luyện kiếm, quan trọng phải tránh được tai mắt của ngoại nhân trong ngoài viện. Nhàn rỗi lâu rồi vẫn là nên trở về? Vậy nếu muốn thì phải tìm biện pháp khống chế được những người đó, nhưng dùng biện pháp gì? Làm như thế nào? Còn có huyễn hương, thật sự là mẫu thân làm?
Ném chiếc gương trong tay xuống đệm giường mềm mại cho hả giận, chiếc gương nảy lên vài cái rồi lẳng lặng nằm ở trên giường, bất động. Tâm trạng hỗn loạn, ngồi xếp bằng, lẳng lặng nghe ngóng, bốn phía toàn bộ không hề có động tĩnh, nhắm mắt lại, yên lặng bắt đầu điều động nội tức.
Qua thời gian hai nén hương.
Nam Cung Thiên Mạc mở mắt, nhịn không được lộ ra chút sắc mặt vui mừng, nguyên lai Tuyệt Thiên thần công trong cơ thể, đúng là đã gần đạt tới tầng thứ bảy, xem ra, có thể tỉnh táo lại, cũng là vì vậy. Nhìn sắc trời, đã đến buổi trưa, ngẫm lại Liễu Như Phong cũng có thể sẽ nhanh chóng trở lại, không bằng đi xem xét chung quanh một chút.
Xuống giường, đem ngoại sam vuốt cho hết nhăn, đẩy cửa, trên mặt bày ra vẻ tươi cười ngu ngốc, điên điên rồi đi ra ngoài. Sân không lớn, không bao lâu, Nam Cung Thiên Mạc đã đi dạo một vòng, buổi sáng thì ăn cơm ở phòng khách, ngủ ở chủ ốc của chính mình, bên cạnh có ba gian sườn phòng, trước chủ ốc là một dải đất bằng phẳng, có rất nhiều cây ngô đồng*, phía trước có một cái hồ nước, đi lên cầu sẽ đến một cái đình nhỏ, thật đúng là mỹ quan tinh xảo, bên cạnh có một mảnh hoa viên, bên cạnh hoa viên là sài phòng cùng phòng bếp.
Đi vào đình, một trận gió lạnh thổi tới, thần tình nhanh chóng thư thả, xoay người ngồi ở đình lan(lan can của cái đình), nước ao xanh biếc điểm xuyến bằng những đóa hoa lục bình nổi trên, vài mảnh lá sen tùy dạng dập dờn bồng bềnh, nhìn qua, cảnh trí thật sự cũng có vài phần tình thơ ý hoạ. Con ngươi Nam Cung Thiên Mạc thẳng tắp nhìn vào trong ao, như là ngẩn người. Trên thực tế, Nam Cung Thiên Mạc tĩnh tức nghe động tĩnh ở đường biên tường ngoài viện.
Viện này tựa hồ được xây dựng ở địa phương hẻo lánh, nghe xong hồi lâu, cũng không nghe có người đi ngang qua, càng không ai canh giữ ở bên ngoài. Nghĩ đến mình vài năm nay điên điên, ý niệm phòng bị chắc cũng không còn, những người đó chắc cũng không ở lại đến cùng bên người hắn.
Một con ếch xanh nhảy lên một mảnh lá sen, hướng về phía hắn ‘ oa, oa ‘ kêu. Có tiếng hít thở cực nhỏ từ trên cây ngô đồng bên cạnh ao truyền đến, một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng theo cạnh cửa viện hướng kiều đình (cây cầu của cái đình) đi tới, Nam Cung Thiên Mạc lộ ra vẻ tươi cười, nhìn con ếch kia, tựa hồ nó là chuyện thú vị nhất trên đời.
Khóe mắt Nam Cung Thiên Mạc hiện dư quang, liếc mắt thấy một bóng dáng màu xanh đen đứng ở bên cạnh ao, tựa hồ không bắt kịp ý của chủ nhân, không dám lại gần.
Nam Cung Thiên Mạc khoát hai chân lên đình lan một cách mạnh mẽ, người lập tức mất đi cân bằng, đầu hướng xuống phía dưới mặt hồ. Hiện nay thời tiết là đầu hạ, tuy ánh mặt trời chiếu trên cao, nhiệt độ không khí cũng không cao, nhưng nếu ngâm qua nước ao này, có thể bị cảm lạnh phát sốt hay không? Nam Cung Thiên Mạc không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc này, cư nhiên còn suy nghĩ đến chuyện đó......
Tiếng gió vút lên, một đạo thanh ảnh xẹt qua, Nam Cung Thiên Mạc rơi vào một cái ôm ấm áp, đảo mắt, đã đến bên bờ.
Tính toán khoảng cách thời gian rất tốt! Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc thầm nghĩ: không dính một giọt nước. Bên tai là bờ ngực thực dày, sáng sớm nghe thực rõ tiếng tim đập chỉnh tề vững vàng, thoáng có chút nhanh. Cái ôm ở khuỷ tay cùng trên lưng, có chút run rẩy.
“Công tử...... có làm sao không?” Thanh âm đã qua kinh hoàng từ đỉnh đầu rõ ràng truyền đến, Liễu Như Phong cúi thấp đầu vội vàng hỏi, muốn kiểm tra, lại không dám buông hai tay.
Nam Cung Thiên Mạc nâng đầu, nhìn gương mặt trước mắt có chút trắng bệch, đột nhiên nhớ tới, khi rơi xuống dưới, trong chớp mắt tựa hồ hô hấp của y dừng lại một khắc, tới khi bắt được mình, trở lại bên bờ, mới lại vang lên.
Đột nhiên không hiểu sao, cảm thấy an tâm. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa vào trước bờ ngực ấm áp này, mỏi mệt như thủy triều vọt tới, dìm ngập thể xác cùng tinh thần. (Đọc cái đoạn này sao ta cảm thấy anh Mạc giống thụ hơn là công XD)
“Công tử...... Công tử......” Tiếng hô kinh hoàng cùng lo lắng vang ở bên tai.
Nam Cung Thiên Mạc không kiên nhẫn nhíu mày, không muốn động, lại càng không muốn nói chuyện, tay duỗi ra, ôm ở phía sau cổ y, đem mặt ở trước ngực y cọ cọ, tìm tư thế thoải mái, thần tình mờ mịt, muốn ngủ. (Đoạn này càng giống hơn, cứ như con mèo nhỏ đang làm nũng XD)
Liễu Như Phong kêu vài tiếng, không thấy hắn phản ứng, vội vàng cẩn thận ôm hắn, hướng chủ ốc lao đi.
Vào phòng, từ từ đem người đang nhắm hai mắt trong lòng ngực cẩn thận đặt trên giường, muốn rời đi, lại bị hai tay chặt chẽ chế trụ.
Liễu Như Phong không dám dùng sức tránh, đành phải cúi thân xuống, một bàn tay chống tại trên giường, đảm bảo không đè lên người phía dưới. Tay còn lại cẩn thận kiểm tra thân thể Nam Cung Thiên Mạc.
Ngón tay nhẹ linh hoạt, bàn tay ấm áp hữu lực, ở chỗ tứ chi cùng các đốt ngón tay nhu nhu, lại chuyển qua trên người. Lực tay rất nhẹ, cơ hồ không có cảm giác, nhưng sẽ quấy rầy người không thể đi vào giấc ngủ.
Biết rõ Liễu Như Phong là kiểm tra mình có bị thương hay không, nhưng vẫn nhịn không được mà sinh khí, hai tay dùng sức, áp chế y, vừa lúc ở bên miệng, cắn một cái. Thân mình trong tay run lên, cứng lại.
Nam Cung Thiên Mạc mở mắt ra, thân thể Liễu Như Phong vẫn còn duy trì tư thế một khắc trước đó, cả người cứng còng, không cử động, nghiêng mặt, nhãn thần rũ xuống, nhìn không ra cảm xúc gì, sắc mặt còn có chút trắng bệch, địa phương bị cắn vừa lúc là bên cạnh chiếc cổ thon dài của y, răng nanh cắn ở trên da thịt ôn nhuyễn còn có thể cảm giác được rõ ràng phía dưới làn da là các mạch máu thình thịch nhảy lên.
Là bởi vì nơi này, là phần yếu hại sao? Nam Cung Thiên Mạc giật mình, nở nụ cười, trên người Liễu Như Phong, có cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, có hương vị cỏ xanh tự nhiên. Liền cứ như vậy mà lưu luyến cắn, mài mài răng, liếm liếm, nhiệt khí thở ra rơi xuống trên da thịt chưa bao giờ bị người tới gần, chậm rãi nổi lên nhiều điểm ửng đỏ. Thân mình trong tay hơi hơi sợ hãi run lên, Nam Cung Thiên Mạc buông tay ra, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Liễu Như Phong thở phào một hơi, thần kinh cùng toàn thân căng thẳng đến cực hạn, chậm rãi thả lỏng, mới vừa rồi, một chút không kịp đề phòng, bị Nam Cung Thiên Mạc cắn cổ, thiếu chút nữa phản xạ theo bản năng trong quá khứ. Huấn luyện lại thói quen cần phải mất rất lâu, Liễu Như Phong nhìn chằm chằm vào người vừa rời khỏi cổ mình, nghĩ như thế nào vẫn thực nhỏ bé. Mà thời điểm bị người khác nhìn chằm chằm vào cổ mình, bình thường Liễu Như Phong sẽ lập tức ra tay, nắm thiết kiếm nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của đối thủ......
Có trời biết, vừa rồi y dùng rất nhiều khí lực cùng nghị lực mới đưa bản năng giữa sinh cùng tử áp chế xuống. Mà Nam Cung Thiên Mạc lại điên điên bốn năm, lại vừa mới thanh tỉnh, Liễu Như Phong thực không nắm chắc, nếu mình toàn lực phản kích, Nam Cung Thiên Mạc có thể sống hay không. Nhìn hai tay của mình, qua lâu như vậy, vẫn còn run rẩy......
Nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, âm thầm vận khí điều tức một lần, cho đến khi hai tay vững vàng lại, xoa xoa mồ hôi trên trán, tâm vững vàng, mới thật sự cẩn thận đem toàn thân Nam Cung Thiên Mạc kiểm tra lại một lần, xác nhận cũng không có gì không ổn.
Thay hắn cởi giầy, đắp lại chăn, thối lui vài bước, nhìn Nam Cung Thiên Mạc ngủ say, hai mắt nhắm chặt, hô hấp vững vàng. Đôi môi đỏ tươi, lông mày đen tinh xảo, lông mi dài, khuôn mặt trắng như ngọc, tóc dài đen như tơ tán loạn trên đệm giường. Liễu Như Phong không tự giác được vươn tay, thay hắn vuốt thuận sợi tóc.
Trong trí nhớ, mình lúc đó nhìn thấy một tiểu nam hài mặc hoa phục, cao ngạo, ánh mắt hữu thần. Hắn là công tử, cũng là chủ nhân, thật sự là trưởng thành a, trở nên tuấn mỹ như thế......
Nhớ tới câu nói buổi sáng “Tối nay lại đây thị tẩm, có vấn đề hay không?” Không khỏi đỏ ửng mặt, như thế nào có thể có vấn đề? Nếu không có Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong mười một năm trước đã chết a, trên hết là tánh mạng của cả mẫu thân cùng muội muội! Thân mình đã hạ, tự tôn còn lại bao nhiêu? Hiện có thể sống đến bây giờ, còn sống được rất tốt, vốn chính là do hắn ban ân cho, đừng nói đến y phải tự mình dùng thân thể đến chứng minh, ngay cả Nam Cung Thiên Mạc muốn đem hết thảy thu hồi, y cũng không có tư cách cự tuyệt......
Liễu Như Phong ở trước giường yên lặng đứng trong chốc lát, thu hồi nỗi lòng mạc danh kỳ diệu*, thay hắn dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
______________________________
* Cây ngô đồng:
* Mạc danh kỳ diệu: sự việc xảy ra không rõ nguyên nhân
____________________
Lại lảm nhảm tý! (-.-!!!!)
Mới đầu edit ta xài QT, sau mò sang bản Trung.
Mần = bản QT đôi khi gặp mấy câu mà có đập chết ta ta cũng chả bít nó nói cái gì! Còn mần = bản Trung thì lâu chịu không nổi, lười!
Nói chung là khổ không sao kể hết! (T^T)
Mà đã lỡ “quảng cáo” rùi, ném lao rùi đành theo lao thui!
Bộ này ta chưa có đọc hết nên chả bít gì, đến khi edit mới bít nó thuộc dạng “super long”!
Cái này gọi là tự đào mồ chôn mình nhỉ!?
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Vâng” Liễu Như Phong xoay người đi ra ngoài, không lâu sau, cầm mặt gương đồng đến, giao cho Nam Cung Thiên Mạc, rồi thi lễ, rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc tựa vào đầu giường, cầm mặt gương đồng, soi soi. Trong kính là một thiếu niên có mái tóc dài rối tung, do nhiều năm ở trong phòng, làn da có vẻ phi thường trắng, có thể bởi vì bốn năm điên điên, không có luyện kiếm, ngón tay tinh tế bóng loáng, ngay đến một vết chai cũng không thấy...... Mà gần một năm, lúc nào cũng bị người hảo hảo che chở (sướng thế còn chê =.=) , trên người cũng không có vết thương nào, hiện ra gương mặt có vẻ mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng...... Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, trong lòng thật sự không vui, ngẫm lại Liễu Như Phong, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mười phần khí khái nam nhi, thân hình thon dài, vai rộng lưng thon.(chịu thua anh =.=) Muốn luyện kiếm, quan trọng phải tránh được tai mắt của ngoại nhân trong ngoài viện. Nhàn rỗi lâu rồi vẫn là nên trở về? Vậy nếu muốn thì phải tìm biện pháp khống chế được những người đó, nhưng dùng biện pháp gì? Làm như thế nào? Còn có huyễn hương, thật sự là mẫu thân làm?
Ném chiếc gương trong tay xuống đệm giường mềm mại cho hả giận, chiếc gương nảy lên vài cái rồi lẳng lặng nằm ở trên giường, bất động. Tâm trạng hỗn loạn, ngồi xếp bằng, lẳng lặng nghe ngóng, bốn phía toàn bộ không hề có động tĩnh, nhắm mắt lại, yên lặng bắt đầu điều động nội tức.
Qua thời gian hai nén hương.
Nam Cung Thiên Mạc mở mắt, nhịn không được lộ ra chút sắc mặt vui mừng, nguyên lai Tuyệt Thiên thần công trong cơ thể, đúng là đã gần đạt tới tầng thứ bảy, xem ra, có thể tỉnh táo lại, cũng là vì vậy. Nhìn sắc trời, đã đến buổi trưa, ngẫm lại Liễu Như Phong cũng có thể sẽ nhanh chóng trở lại, không bằng đi xem xét chung quanh một chút.
Xuống giường, đem ngoại sam vuốt cho hết nhăn, đẩy cửa, trên mặt bày ra vẻ tươi cười ngu ngốc, điên điên rồi đi ra ngoài. Sân không lớn, không bao lâu, Nam Cung Thiên Mạc đã đi dạo một vòng, buổi sáng thì ăn cơm ở phòng khách, ngủ ở chủ ốc của chính mình, bên cạnh có ba gian sườn phòng, trước chủ ốc là một dải đất bằng phẳng, có rất nhiều cây ngô đồng*, phía trước có một cái hồ nước, đi lên cầu sẽ đến một cái đình nhỏ, thật đúng là mỹ quan tinh xảo, bên cạnh có một mảnh hoa viên, bên cạnh hoa viên là sài phòng cùng phòng bếp.
Đi vào đình, một trận gió lạnh thổi tới, thần tình nhanh chóng thư thả, xoay người ngồi ở đình lan(lan can của cái đình), nước ao xanh biếc điểm xuyến bằng những đóa hoa lục bình nổi trên, vài mảnh lá sen tùy dạng dập dờn bồng bềnh, nhìn qua, cảnh trí thật sự cũng có vài phần tình thơ ý hoạ. Con ngươi Nam Cung Thiên Mạc thẳng tắp nhìn vào trong ao, như là ngẩn người. Trên thực tế, Nam Cung Thiên Mạc tĩnh tức nghe động tĩnh ở đường biên tường ngoài viện.
Viện này tựa hồ được xây dựng ở địa phương hẻo lánh, nghe xong hồi lâu, cũng không nghe có người đi ngang qua, càng không ai canh giữ ở bên ngoài. Nghĩ đến mình vài năm nay điên điên, ý niệm phòng bị chắc cũng không còn, những người đó chắc cũng không ở lại đến cùng bên người hắn.
Một con ếch xanh nhảy lên một mảnh lá sen, hướng về phía hắn ‘ oa, oa ‘ kêu. Có tiếng hít thở cực nhỏ từ trên cây ngô đồng bên cạnh ao truyền đến, một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng theo cạnh cửa viện hướng kiều đình (cây cầu của cái đình) đi tới, Nam Cung Thiên Mạc lộ ra vẻ tươi cười, nhìn con ếch kia, tựa hồ nó là chuyện thú vị nhất trên đời.
Khóe mắt Nam Cung Thiên Mạc hiện dư quang, liếc mắt thấy một bóng dáng màu xanh đen đứng ở bên cạnh ao, tựa hồ không bắt kịp ý của chủ nhân, không dám lại gần.
Nam Cung Thiên Mạc khoát hai chân lên đình lan một cách mạnh mẽ, người lập tức mất đi cân bằng, đầu hướng xuống phía dưới mặt hồ. Hiện nay thời tiết là đầu hạ, tuy ánh mặt trời chiếu trên cao, nhiệt độ không khí cũng không cao, nhưng nếu ngâm qua nước ao này, có thể bị cảm lạnh phát sốt hay không? Nam Cung Thiên Mạc không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc này, cư nhiên còn suy nghĩ đến chuyện đó......
Tiếng gió vút lên, một đạo thanh ảnh xẹt qua, Nam Cung Thiên Mạc rơi vào một cái ôm ấm áp, đảo mắt, đã đến bên bờ.
Tính toán khoảng cách thời gian rất tốt! Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc thầm nghĩ: không dính một giọt nước. Bên tai là bờ ngực thực dày, sáng sớm nghe thực rõ tiếng tim đập chỉnh tề vững vàng, thoáng có chút nhanh. Cái ôm ở khuỷ tay cùng trên lưng, có chút run rẩy.
“Công tử...... có làm sao không?” Thanh âm đã qua kinh hoàng từ đỉnh đầu rõ ràng truyền đến, Liễu Như Phong cúi thấp đầu vội vàng hỏi, muốn kiểm tra, lại không dám buông hai tay.
Nam Cung Thiên Mạc nâng đầu, nhìn gương mặt trước mắt có chút trắng bệch, đột nhiên nhớ tới, khi rơi xuống dưới, trong chớp mắt tựa hồ hô hấp của y dừng lại một khắc, tới khi bắt được mình, trở lại bên bờ, mới lại vang lên.
Đột nhiên không hiểu sao, cảm thấy an tâm. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa vào trước bờ ngực ấm áp này, mỏi mệt như thủy triều vọt tới, dìm ngập thể xác cùng tinh thần. (Đọc cái đoạn này sao ta cảm thấy anh Mạc giống thụ hơn là công XD)
“Công tử...... Công tử......” Tiếng hô kinh hoàng cùng lo lắng vang ở bên tai.
Nam Cung Thiên Mạc không kiên nhẫn nhíu mày, không muốn động, lại càng không muốn nói chuyện, tay duỗi ra, ôm ở phía sau cổ y, đem mặt ở trước ngực y cọ cọ, tìm tư thế thoải mái, thần tình mờ mịt, muốn ngủ. (Đoạn này càng giống hơn, cứ như con mèo nhỏ đang làm nũng XD)
Liễu Như Phong kêu vài tiếng, không thấy hắn phản ứng, vội vàng cẩn thận ôm hắn, hướng chủ ốc lao đi.
Vào phòng, từ từ đem người đang nhắm hai mắt trong lòng ngực cẩn thận đặt trên giường, muốn rời đi, lại bị hai tay chặt chẽ chế trụ.
Liễu Như Phong không dám dùng sức tránh, đành phải cúi thân xuống, một bàn tay chống tại trên giường, đảm bảo không đè lên người phía dưới. Tay còn lại cẩn thận kiểm tra thân thể Nam Cung Thiên Mạc.
Ngón tay nhẹ linh hoạt, bàn tay ấm áp hữu lực, ở chỗ tứ chi cùng các đốt ngón tay nhu nhu, lại chuyển qua trên người. Lực tay rất nhẹ, cơ hồ không có cảm giác, nhưng sẽ quấy rầy người không thể đi vào giấc ngủ.
Biết rõ Liễu Như Phong là kiểm tra mình có bị thương hay không, nhưng vẫn nhịn không được mà sinh khí, hai tay dùng sức, áp chế y, vừa lúc ở bên miệng, cắn một cái. Thân mình trong tay run lên, cứng lại.
Nam Cung Thiên Mạc mở mắt ra, thân thể Liễu Như Phong vẫn còn duy trì tư thế một khắc trước đó, cả người cứng còng, không cử động, nghiêng mặt, nhãn thần rũ xuống, nhìn không ra cảm xúc gì, sắc mặt còn có chút trắng bệch, địa phương bị cắn vừa lúc là bên cạnh chiếc cổ thon dài của y, răng nanh cắn ở trên da thịt ôn nhuyễn còn có thể cảm giác được rõ ràng phía dưới làn da là các mạch máu thình thịch nhảy lên.
Là bởi vì nơi này, là phần yếu hại sao? Nam Cung Thiên Mạc giật mình, nở nụ cười, trên người Liễu Như Phong, có cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, có hương vị cỏ xanh tự nhiên. Liền cứ như vậy mà lưu luyến cắn, mài mài răng, liếm liếm, nhiệt khí thở ra rơi xuống trên da thịt chưa bao giờ bị người tới gần, chậm rãi nổi lên nhiều điểm ửng đỏ. Thân mình trong tay hơi hơi sợ hãi run lên, Nam Cung Thiên Mạc buông tay ra, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Liễu Như Phong thở phào một hơi, thần kinh cùng toàn thân căng thẳng đến cực hạn, chậm rãi thả lỏng, mới vừa rồi, một chút không kịp đề phòng, bị Nam Cung Thiên Mạc cắn cổ, thiếu chút nữa phản xạ theo bản năng trong quá khứ. Huấn luyện lại thói quen cần phải mất rất lâu, Liễu Như Phong nhìn chằm chằm vào người vừa rời khỏi cổ mình, nghĩ như thế nào vẫn thực nhỏ bé. Mà thời điểm bị người khác nhìn chằm chằm vào cổ mình, bình thường Liễu Như Phong sẽ lập tức ra tay, nắm thiết kiếm nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của đối thủ......
Có trời biết, vừa rồi y dùng rất nhiều khí lực cùng nghị lực mới đưa bản năng giữa sinh cùng tử áp chế xuống. Mà Nam Cung Thiên Mạc lại điên điên bốn năm, lại vừa mới thanh tỉnh, Liễu Như Phong thực không nắm chắc, nếu mình toàn lực phản kích, Nam Cung Thiên Mạc có thể sống hay không. Nhìn hai tay của mình, qua lâu như vậy, vẫn còn run rẩy......
Nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, âm thầm vận khí điều tức một lần, cho đến khi hai tay vững vàng lại, xoa xoa mồ hôi trên trán, tâm vững vàng, mới thật sự cẩn thận đem toàn thân Nam Cung Thiên Mạc kiểm tra lại một lần, xác nhận cũng không có gì không ổn.
Thay hắn cởi giầy, đắp lại chăn, thối lui vài bước, nhìn Nam Cung Thiên Mạc ngủ say, hai mắt nhắm chặt, hô hấp vững vàng. Đôi môi đỏ tươi, lông mày đen tinh xảo, lông mi dài, khuôn mặt trắng như ngọc, tóc dài đen như tơ tán loạn trên đệm giường. Liễu Như Phong không tự giác được vươn tay, thay hắn vuốt thuận sợi tóc.
Trong trí nhớ, mình lúc đó nhìn thấy một tiểu nam hài mặc hoa phục, cao ngạo, ánh mắt hữu thần. Hắn là công tử, cũng là chủ nhân, thật sự là trưởng thành a, trở nên tuấn mỹ như thế......
Nhớ tới câu nói buổi sáng “Tối nay lại đây thị tẩm, có vấn đề hay không?” Không khỏi đỏ ửng mặt, như thế nào có thể có vấn đề? Nếu không có Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong mười một năm trước đã chết a, trên hết là tánh mạng của cả mẫu thân cùng muội muội! Thân mình đã hạ, tự tôn còn lại bao nhiêu? Hiện có thể sống đến bây giờ, còn sống được rất tốt, vốn chính là do hắn ban ân cho, đừng nói đến y phải tự mình dùng thân thể đến chứng minh, ngay cả Nam Cung Thiên Mạc muốn đem hết thảy thu hồi, y cũng không có tư cách cự tuyệt......
Liễu Như Phong ở trước giường yên lặng đứng trong chốc lát, thu hồi nỗi lòng mạc danh kỳ diệu*, thay hắn dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng xoay người rời đi.
______________________________
* Cây ngô đồng:
* Mạc danh kỳ diệu: sự việc xảy ra không rõ nguyên nhân
____________________
Lại lảm nhảm tý! (-.-!!!!)
Mới đầu edit ta xài QT, sau mò sang bản Trung.
Mần = bản QT đôi khi gặp mấy câu mà có đập chết ta ta cũng chả bít nó nói cái gì! Còn mần = bản Trung thì lâu chịu không nổi, lười!
Nói chung là khổ không sao kể hết! (T^T)
Mà đã lỡ “quảng cáo” rùi, ném lao rùi đành theo lao thui!
Bộ này ta chưa có đọc hết nên chả bít gì, đến khi edit mới bít nó thuộc dạng “super long”!
Cái này gọi là tự đào mồ chôn mình nhỉ!?
Tác giả :
Ma Yên