Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 117: Phiên ngoại cuối
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Sắc trời dần dần tối xuống.
Nam Cung Thiên Mạc thu thập công văn vừa mới phê duyệt xong trên mộc án, động động cánh tay có chút đau nhức.
Bốn phía một mảnh yên lặng.
Những lúc bình thường, khi vào lúc này, Liễu Như Phong sẽ luôn luôn cẩn thận mà vì mình nhu ấn bả vai đau nhức, giờ lại không một chút động tĩnh, Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc quay đầu lại, Liễu Như Phong đang lẳng lặng mà ngồi ở phía sau cách đó không xa, hai mắt dại ra mà nhìn ngoài cửa mở rộng, biểu tình trên mặt như ưu mà lại như hỉ, tựa hồ đang nghĩ ngợi cái gì, hoàn toàn không phát giác Nam Cung Thiên Mạc đã phê xong công văn!
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, Liễu Như Phong ngồi ở chỗ này dường như chỉ còn lại thể xác, một lòng chỉ sợ đã sớm bay đến Mạc Tiêu Cung! Là bởi vì lo lắng Đỗ Như Phượng sắp sinh sao? Nam Cung Thiên Mạc lộ ra một nét tươi cười quỷ dị, nháy mắt liền biến mất.
“Như Phong, trở về phòng đi!” Nam Cung Thiên Mạc dường như không có việc gì mà đi đến bên người Liễu Như Phong, ôn tồn nói.
Liễu Như Phong theo phản xạ thu hồi ánh mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trước người, chớp chớp mắt, tựa hồ đã tỉnh táo lại, mang theo một tia chột dạ, đứng dậy, nói: “Cốc chủ đã xử lý xong?”
“Ân.” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng lên tiếng, duỗi tay kéo lại bàn tay bởi vì ngồi lâu bất động, mà hơi có một chút lạnh kia, nhìn nhìn nam nhân trước người có chút chột dạ, đang xấu hổ mà nhìn sang chung quanh, mắt thấy bốn phía không người, mới dịu ngoan mà tùy ý bàn tay của mình nắm lấy, đi ra khỏi thư phòng.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Mạc khơi lên một tia cười khẽ, đã qua lâu như vậy, nam nhân này vẫn là mặt mỏng như vậy.
Nam Cung Thiên Mạc một đường cố ý chọn đề tài có chút thoải mái, cùng nam nhân có chút khẩn trương bên cạnh bên tán gẫu bên đi, xuyên qua một con đường đá nhỏ có trúc ảnh lay động, về tới phòng mình.
Đẩy ra cửa phòng, ánh nến xuyên thấu qua đèn lụa trắng, đem phòng của Nam Cung Thiên Mạc chiếu thành một mảnh sáng rực……
Giữa phòng ốc, trên chiếc bàn gỗ có thể chứa được bảy, tám người an vị, bày đầy bàn thức ăn cùng rượu ngon tinh xảo.
“Đói bụng rồi? Ta đặc biệt sai người chuẩn bị nhiều một chút.” Nam Cung Thiên Mạc cười, đem Liễu Như Phong kéo đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Liễu Như Phong có chút kinh ngạc ngây người mà nhìn nhìn thức ăn tinh mỹ vẫn nóng hôi hổi trên bàn, thế này cũng quá nhiều a? Hai người mình như thế nào có thể ăn hết?
Nam Cung Thiên Mạc cầm lên bầu rượu, rót hai chén, một ly đặt trước mặt mình, một ly chuyển hướng Liễu Như Phong bên cạnh.
Liễu Như Phong giật mình, vội tiếp lấy chén rượu, trên mặt hiện lên một chút áy náy, loại việc rót rượu này, là mình phải làm mới đúng, thế nào lại để cho Nam Cung Thiên Mạc tự mình động thủ? Nhớ tới cả ngày hôm nay bản thân đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, lại không biết khi nào thì hắn phân phó người chuẩn bị tiệc rượu, không khỏi âm thầm tự trách, bản thân hôm nay thật đúng là thất thần đến lợi hại!
Ổn định lại tâm tình, sắc mặt đoan chính, Liễu Như Phong nâng chén, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Cốc chủ, thuộc hạ kính ngài. Hôm nay thuộc hạ làm việc thiếu sót, tự phạt ba chén, rồi thỉnh cốc chủ xử trí!”
Ngửa đầu uống cạn, Liễu Như Phong duỗi tay nhẹ nhàng nâng lên bầu rượu, lần thứ hai rót đầy, đang định uống một hơi, lại nghe Nam Cung Thiên Mạc cười khẽ nói: “Được rồi, ta nhớ kỹ, nhưng hôm nay uống rượu, không cho ngươi dùng nội lực bức ra!”
Liễu Như Phong thoáng nghĩ, nơi này là phòng của Nam Cung Thiên Mạc tại Tuyệt Thiên Cung, thủ vệ Tuyệt Thiên Cung sâm nghiêm, bốn phía cũng có mười mấy ảnh vệ ẩn núp cảnh giới, huống chi chỗ của Tuyệt Cốc bí ẩn, ngoại nhân muốn vào cốc đều khó, càng đừng nói có thể tìm đến Tuyệt Thiên Cung! Lập tức ứng thanh một tiếng, uống xong ba chén rượu tự phạt, nhẹ nhàng buông chén xuống, im lặng mà nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc lại mỉm cười, tùy tay gắp một đũa thức ăn, để vào trong bát trước mặt Liễu Như Phong, nói: “Ăn trước, lo lắng xong cái bụng, chỉ uống rượu sẽ có hại đến sức khỏe……”
Liễu Như Phong gật đầu, gắp thức ăn trong bát, tinh tế nhai chậm rãi nuốt. Toàn bộ không chú ý tới vẻ mặt quỷ dị của Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh……
……
Ánh nến bạo xuất một chuỗi hỏa hoa, bên ngoài tựa hồ lại tối hơn một chút, Nam Cung Thiên Mạc lắc lắc đầu có chút choáng váng, hơi vận khí, ngón tay rũ bên sườn trái chảy xuống một dòng rượu, không tiếng động mà thấm vào khe hở giữa tấm ván gỗ, tiêu thất tung tích! (Nói ng` ko xài mà mình xài! Gian!)
Nhìn nhìn gần mười bầu rượu bên cạnh bàn, Nam Cung Thiên Mạc thoả mãn mà nhìn nhìn Liễu Như Phong dĩ nhiên đã hỗn loạn, bưng lên bầu rượu, ngồi đến bên cạnh Liễu Như Phong, nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân đã có bảy, tám phần men say, nhìn nhìn hai má y bị hương rượu làm ửng đỏ, hai mắt vì say rượu mà mất đi vẻ sắc bén, có vẻ ướt át, mê man, Nam Cung Thiên Mạc nuốt nuốt nước miếng.
Mắt thấy sản kì của Đỗ Như Phượng đã đến, đã nhiều ngày Liễu Như Phong đều mất hồn mất vía, liên tục mất ngủ, so với tam ca của mình, phu quân của Đỗ Như Phượng còn sốt ruột hơn! Đêm nay Nam Cung Thiên Mạc vốn nhất thời nảy ra một ý, muốn dùng rượu chuốc say Liễu Như Phong, để cho y hảo hảo nghỉ ngơi. Dù sao người tập võ, cũng là người, tuy rằng có thể vài ngày liên tục không ngủ, nhưng sẽ làm thân thể bản thân suy nhược!
Chỉ là lại không ngờ, Liễu Như Phong uống rượu cư nhiên lại toát ra tình sắc như vậy…… (Yên: Ngươi xác nhận là tình sắc? Mà không phải là bộ dáng chỉ vì uống say? Nam Cung Thiên Mạc: Bổn tọa nói là cái gì chính là cái đó! Ngươi không phục? Như Phong, làm thịt nàng!) (Hãn! =.=!!!!!)
“Đến, Như Phong, uống thêm một chén!” Nam Cung Thiên Mạc âm hiểm mà cười, không biết uống nhiều thêm một chút, nam nhân sẽ lộ ra tình thái như thế nào?! Nam Cung Thiên Mạc chứa đầy chờ mong mà cầm bầu rượu trong tay đưa đến bên môi nam nhân. (Nói 1 chén mà chơi cả 1 hũ á!???)
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, mùi rượu bốc lên trong bụng, tuy rằng không có cảm giác nôn mửa, nhưng Liễu Như Phong lại rõ ràng biết bản thân đã say, hơi nghiêng đầu, muốn tránh đi sự vật tản ra hương rượu trên môi.
“Ta tự tay uy ngươi rượu, cũng không muốn uống sao?” Nam Cung Thiên Mạc giả vờ nhíu mày, nhưng lại đang mở cờ trong bụng, Liễu Như Phong bình thường ấm áp, cung kính lại nghiêm cẩn, cho dù hai người khuynh tâm tương hứa (nghĩa cũng như câu ‘lưỡng tình tương duyệt’), tâm ý tương thông, qua nhiều năm như vậy, Liễu Như Phong vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ nghiêm ngặt thân phận chủ tớ, chưa bao giờ từng có hành động tùy hứng như vậy. Tùy hứng, lại thân cận……
Liễu Như Phong quay đầu lại, nhìn nhìn thần sắc trên mặt Nam Cung Thiên Mạc gần ngay trước mắt, trong đầu bị hơi rượu hấp hơi trống rỗng gian nan mà nghĩ nghĩ, nói: “Không, không phải, chủ nhân! Thuộc hạ…… Thuộc hạ uống……”
Nói xong, Liễu Như Phong hé miệng, liền muốn ngậm hướng miệng bầu rượu không biết còn bao nhiêu kia.
Bầu rượu trước mắt nhoáng lên một cái, đột nhiên rời xa, Liễu Như Phong ngậm phải khoảng không, không khỏi mê man mà nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc lại làm bộ như không nhìn thấy động tác của Liễu Như Phong, tự nhủ nói: “Ngô…… Xem ra ngươi muốn đổi một loại phương thức uống a!”
Đổi một loại phương thức? Liễu Như Phong ngơ ngác mà nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc không chút do dự giơ lên bầu rượu, đem dịch rượu sáng trong kia tự rót vào trong miệng hắn, trong đầu trống rỗng nghĩ không rõ, vì cái gì Nam Cung Thiên Mạc mới vừa rồi còn muốn mình uống rượu, giờ lại đem rượu uống xuống.
Ngay sau đó, dung nhan tuấn mỹ kia đột nhiên phóng đại, trên môi truyền đến xúc cảm ôn nhuận, một cỗ chất lỏng hơi lạnh từ giữa môi đối phương chuyển qua.
Liễu Như Phong theo bản năng mà nuốt lấy dịch rượu chảy vào trong miệng, lại đột nhiên phát hiện một chiếc lưỡi rắn linh hoạt theo dịch rượu kia chui vào trong miệng, một mặt cùng mình cướp đoạt rượu ngon, một mặt hưng phấn mà cuốn động phiến lưỡi của mình……
Có lẽ là do rượu ngon thuần hương, cũng có lẽ là do say rượu không khống chế được, phiến lưỡi yên lặng mềm mại ngày xưa kia, lúc này lại tự động cùng mình dây dưa, mang theo cường thế cùng phản kích chưa từng có khi bình thường tỉnh táo, từ giữa môi hàm mật hợp của hai người, chui vào trong miệng Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc cười híp mắt, dứt khoát lùi phiến lưỡi về, nhẹ nhàng ngậm lấy phiến lưỡi mềm tự mình đưa lên cửa kia, khẽ liếm tỉ mỉ mút, thỉnh thoảng duỗi lưỡi thăm dò vào trong miệng nam nhân, tuần tra một phen lãnh địa bị mình xâm chiếm. Hai tay không biết khi nào đã dán lên thân nam nhân, lén lút thăm dò vào trong vạt áo bao trên thân hình thon dài hoàn mỹ kia, vuốt ve cảm giác thật tốt, cơ thể tràn ngập lực lượng……
Cơ da tinh tế, thắt lưng nhỏ dẻo dai, lưng hơi hơi cong lên, hai điểm anh hồng trước ngực không biết khi nào đã lặng lẽ mà đứng lên. Hai tay Nam Cung Thiên Mạc bị hấp dẫn đi tới, áp sát vào da thịt rắn chắc trước ngực, đem hai khỏa trái cây kia giấu ở lòng bàn tay, yêu thích không buông tay mà xoa nắn đè ấn……
“Ô…… Ân……” Đầu lưỡi bị ngậm phát không ra câu nói đầy đủ, giữa làn môi khẽ nhếch chỉ có thể tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ không ý nghĩa, thân thể Liễu Như Phong đột nhiên chấn động, một đầu gối không biết từ khi nào đã chen vào giữa hai chân, áp lên nơi yếu hại giữa hai chân, đang cọ xát mình từ trên xuống dưới. Thân thể giống như bị một ngọn lửa nhen nhóm, đốt cháy lên, dục vọng giữa hai chân lặng yên thức tỉnh, dần dần lớn lên……
Cảm giác phiến lưỡi mềm phản kháng trong miệng dần dần vô lực, cuối cùng bại trận, Nam Cung Thiên Mạc khẽ cắn chiến lợi phẩm trong miệng, không cho nó lùi bước trở về. Tuấn nhan trước mắt nhuộm lên mạt đỏ ửng vì say rượu, dung mạo ngày thường cương nghị không tự giác mà nhu hòa xuống, hô hấp dồn dập mà nồng đậm mang theo hương vị thân thể mát trong của nam nhân, phun lên mũi, Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy được ngọn lửa giữa hạ phúc lặng yên bốc cháy bị vẻ tình sắc gần như mị hoặc kia đốt cháy thành đại hỏa hừng hực……
Ước chừng thời gian khoảng một nén hương, một ngụm rượu này cuối cùng mới “uống xong”. Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy mỹ mãn mà buông ra phiến lưỡi mềm bại trận tan tác kia, tùy ý nó chạy thoát quay về. (=.=)
Nhìn nhìn nam nhân trên ghế thần sắc mê man, lại vẫn kiên trì mà ngồi, Nam Cung Thiên Mạc không khỏi liếm liếm môi, nếm lại tư vị tuyệt vời vừa rồi, cười tà khí, không biết, sau khi nam nhân trước người hoàn toàn say, sẽ là mỹ cảnh như thế nào?!
“Như Phong, đến, há miệng!” Chuyển bầu rượu qua, Nam Cung Thiên Mạc dùng ngữ điệu như mê hoặc, dán tại bên tai Liễu Như Phong, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Liễu Như Phong động động, theo thanh âm Nam Cung Thiên Mạc rơi xuống trên mặt, nhìn nhìn bầu rượu đang giơ lên trên môi mình, tựa hồ mới phản ứng lại, Liễu Như Phong vươn hai tay, tiếp lấy bầu rượu kia.
Tay Nam Cung Thiên Mạc cầm bầu rượu lui lại, tránh được hai tay đang muốn tiếp nhận, cúi người tựa đầu lên trên vai Liễu Như Phong, ôn nhu lừa gạt rõ ràng nam nhân thần trí có chút không rõ.
Nhiệt khí phun ở cần cổ mẫn cảm, Liễu Như Phong nhịn không được nghiêng đầu trốn tránh, lại bị nam nhân không hề có kiên nhẫn kia như trừng phạt mà cắn một ngụm ở vành tai. Một kích đau đớn, Liễu Như Phong thanh tỉnh một chút, vội vàng ngồi ngoan ngoãn, hai tay đặt phía trên tay vịn của ghế mộc.
“Đúng rồi, chính là như vậy, há miệng, a……” Nam Cung Thiên Mạc cười nhẹ, ly khai phần cổ ấm áp kia, cầm bầu rượu trong tay nghiêng đi, trong hương rượu nồng đậm, dịch rượu tinh khiết trong suốt từ trong miệng bầu chảy ra, nhờ độ cao, rơi vào trong đôi môi khẽ giương của Liễu Như Phong……
Ánh nến hơi hơi lay động, ánh sáng ánh trong phòng cũng lúc sáng lúc tối, Liễu Như Phong ngay cả cổ đều nhiễm lên rượu hồng, không thể không liều mạng mà nuốt dịch rượu càng ngày càng ít trong miệng, bởi vì sợ dịch rượu tràn ra, mà ngẩng cao mặt, bại lộ chiếc cổ thon dài ở dưới tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc, theo động tác nuốt, hầu kết trượt lên xuống……
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thẳng, nhịn không được cúi đầu, dùng môi lưỡi cùng răng nhọn truy đuổi phần nổi lên xinh xắn đáng yêu kia, sau đó đem nó chặt chẽ mà vây ở trong môi răng của mình.
Nam nhân dưới thân hơi hơi run rẩy, dịch thể tản ra hương nồng theo chiếc cổ trơn bóng chảy đến môi Nam Cung Thiên Mạc. Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc ngậm lấy chiến lợi phẩm trong miệng, giương mắt nhìn, là do mình chỉ lo nhấm nháp mỹ vị bên miệng, dịch rượu trong bầu sớm đã lệch khỏi phương vị chính xác, rơi trên cằm của nam nhân đang ngẩng đầu, cũng theo cằm, chảy xuống, vượt qua cổ, chảy vào trong áo có chút hỗn độn của nam nhân……
Hương rượu trong miệng, hỗn hợp cùng vị đạo trong mát ấm áp độc hữu của nam nhân lại tuyệt vời không ngờ. Nam Cung Thiên Mạc hứng thú, như tìm được một sự vật hảo ngoạn, di động bầu rượu, đem dịch rượu thuần hương kia vẩy lên trên cổ nam nhân, ánh nến lấp lánh, đem chiếc cổ trơn bóng che kín bởi dịch rượu in lại một tầng vầng sáng mông lung, vầng sáng mê người từ ven cằm duỗi đến xương quai xanh hơi lộ ra, sau đó liền bị y phục thanh sắc che lại tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc bất mãn mà đem thanh y vướng bận kia xé đi, trong tiếng vang giòn “Xuy lạp”, vải dệt rắn chắc nát thành ngàn vạn mảnh vải, rốt cuộc không thể che lấp được da thịt màu lúa mạch dưới y phục.
Thân thể dương cương mà cường hãn, vết sẹo bị rượu khí chưng thành màu thâm, chu quả đỏ tươi, lồng ngực dày hơi hơi phập phồng, thắt lưng nhỏ căng chặt, cái rốn xinh đẹp, giữa bụi cỏ đen đặc, phân thân tráng kiện hoàn toàn thành thục đang ngẩng đầu hơi hơi run rẩy. Dịch rượu sáng trong theo tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc, từng chút từng chút mà di động, chảy xuống các nơi tứ tán trên thân thể một người. Nam Cung Thiên Mạc miệng khô lưỡi khô mà liếm liếm môi.
Tầm mắt nóng rực cùng dịch rượu lạnh lẽo âu yếm các nơi trên thân thể, rõ ràng lúc này Nam Cung Thiên Mạc không đụng chạm mình, Liễu Như Phong lại đã cảm thấy dục hỏa trong cơ thể giống như muốn đốt sạch bản thân.
“Chủ nhân…… Thỉnh…… không nên…… như vậy……” Khó nhịn lại vừa khó chịu mà động động thân thể, Liễu Như Phong mở miệng phát ra thanh âm dọa chính mình nhảy dựng, thanh âm khàn khàn khô khốc xen lẫn tình dục nồng đậm, Liễu Như Phong xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Giống như ma âm hấp dẫn, cắt qua sự yên lặng tinh xảo. Nam Cung Thiên Mạc một tay ném đi bầu rượu trong tay, giống như một con sói hoang đói khát, ngoan độc hung hăng mà đánh về phía Liễu Như Phong trên ghế.
“Phanh” một tiếng, chiếc ghế vô tội không chịu nổi thế tới hung mãnh của Nam Cung Thiên Mạc, cả ghế lẫn người, ngẩng mặt ngã xuống đất.
Nam Cung Thiên Mạc thuận thế một cước dứt khoát, đá bay chiếc ghế, đem Liễu Như Phong chặt chẽ mà vây giữa ván gỗ mặt đất cùng trong lòng mình.
“Như Phong, Như Phong……” Nam Cung Thiên Mạc một mặt thấp giọng khẽ gọi tên nam nhân dưới thân, một mặt vội vàng mà vùi đầu gặm cắn cổ, ngực của nam nhân, đầu gối xâm nhập vào giữa hai chân nam nhân, lại không cam lòng lạc hậu mà tách ra hai đùi của nam nhân về hai bên sườn……
Nam Cung Thiên Mạc vội vàng chưa từng có, khiến Liễu Như Phong có chút không biết làm sao, môi răng rơi xuống trên người, cùng với nói là hôn, không bằng nói là cắn, rõ ràng là cảm giác đau đớn, nhưng thân thể sớm đã bị dấy lên tình dục lại tự nhiên mà nổi lên từng trận dòng nước xiết ngứa xốp mềm……
Sau lưng là mặt gỗ lạnh như băng, trên người là thân hình nóng cháy, khiến Liễu Như Phong có chút không thoải mái mà đẩy đẩy nam nhân trên người, muốn đứng dậy rời đi, lại bị nam nhân trong kích động một tay bắt lấy cổ tay, đưa hai tay y chặt chẽ mà cố định lên trên đỉnh đầu.
Môi lưỡi tàn sát bừa bãi trước ngực dần dần di chuyển xuống, Nam Cung Thiên Mạc tựa hồ như đang thưởng thức rượu ngon trên da thịt, áp sát lên da thịt mẫn cảm trong tình dục, từng chút từng chút mà gặm cắn mút hút, dường như dịch rượu kia đã thấm vào làn da, dường như muốn đem dịch rượu kia hút ra từ trong cơ thể nam nhân, dần dần mà tăng thêm lực đạo……
“Chủ, chủ nhân…… Không, không cần…… như vậy…… A……” Toàn thân Liễu Như Phong không thể tự ức chế mà run rẩy, hỏa nhiệt trên người hợp với khô nóng trong cơ thể, sàn nhà bằng gỗ phía dưới lại truyền đến lạnh lẽo, càng thêm kích thích tình dục mãnh liệt, trong óc mê man đã bị hơi rượu cùng tình dục chiếm giữ, trên người đau đớn tê ngứa khó nhịn làm y muốn thoát đi, dục vọng không thể thư giải lại làm y nhịn không được cong lên thân thể, càng thêm gần sát nam nhân trên người……
“Không cần? Nơi này của ngươi đều đã cứng thành như vậy, còn nói không cần?” Nam Cung Thiên Mạc khẽ cắn cơ bụng dẻo dai căng chặt, tà ác cười khẽ, một bàn tay theo đường thắt lưng, trượt vào giữa hai chân bị ép mở ra thật to, đột nhiên cầm lấy vật ngẩng cao đã thành tím hồng kia.
“…… Ách…… A……” Rên rỉ biến điệu đột nhiên cất cao, hai tay bị gắt gao đặt ở đỉnh đầu, tư thế yếu nhược bị người quản chế như vậy khiến Liễu Như Phong khó có thể chịu được, thân thể nhịn không được vặn vẹo……
Nhưng kháng nghị mỏng manh như vậy rơi vào trong mắt Nam Cung Thiên Mạc, lại thành một loại hấp dẫn không cách nào nói thành lời!
“Như Phong, Như Phong…… Ngươi đang hấp dẫn ta sao?” Nam Cung Thiên Mạc hôn lên phần da thịt trên bụng, đi tới phần rốn, duỗi lưỡi liếm lộng cái rốn nho nhỏ kia, bàn tay nắm trên nhục hành nộ trướng kia lại cử động cao thấp kịch liệt.
Liễu Như Phong làm sao còn đáp ra lời, toàn thân tựa hồ đều đã theo động tác của bàn tay kia mà nhấp nhô, hơi rượu thúc đẩy tình dục, tình dục bốc lên hơi rượu, trong mờ mịt, sớm đã không còn biết đang ở nơi nào……
Theo cánh tay Nam Cung Thiên Mạc dần dần di chuyển xuống, cánh tay áp chế hai tay Liễu Như Phong đã dần dần cố hết sức, Nam Cung Thiên Mạc dứt khoát buông lỏng tay ra, chuyên chú vào mỹ cảnh trước mắt.
Ngón tay vừa mới rảnh rỗi, vuốt ve đỉnh chóp bóng loáng, bàn tay ban đầu theo hình dáng dục vọng ngẩng cao của nam nhân, lặng lẽ trượt tới túi ngọc phía dưới, bàn tay nhẹ nhàng khép lại, đem hai khỏa túi ngọc no đủ bao phủ trong lòng bàn tay, nhẹ nhu ấn chậm rãi chà xát, ngón tay cũng không an phận mà mơn trớn u cốc bằng phẳng, điểm lên tâm đóa hoa cúc đang đóng chặt……
Nam Cung Thiên Mạc một bên rời đi bàn tay, an ủi hỏa nhiệt cứng rắn của nam nhân; một bên say mê trong xúc cảm non mịn như tơ lụa trên đỉnh kia. Rốt cục nhịn không được mà cúi đầu, vươn đầu lưỡi, tại phần đầu bóng loáng non mịn kia nhẹ nhàng liếm.
Ngô! Nam Cung Thiên Mạc thật ngoài ý muốn phát hiện, nơi này của nam nhân không hề có hương vị gì khác thường, mà bản thân cũng không cảm thấy ghê tởm. Xúc cảm non mềm trơn nhẵn, hương vị thân thể sạch sẽ mát trong. Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được lại liếm liếm, đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc giống như ẩn nhẫn, gian nan, yếu ớt mà sung sướng của nam nhân, Nam Cung Thiên Mạc giống như được cổ vũ, duỗi lưỡi nhẹ quấn lấy phần đỉnh hương vị thật tốt kia, có chút khẩn cấp mà giương môi, đem dục vọng tráng kiện kia ngậm vào miệng……
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy toàn thân đều giống như muốn nổ banh ra, dục vọng hạ thân bị gắt gao bao bọc hút mút vào một nơi ấm áp…… Một nơi ấm áp……
Trong đầu trống rỗng dường như có một đạo sấm sét nổ qua, Liễu Như Phong kinh hãi mà nâng dậy thân trên, tận lực nhìn xuống phía dưới……
Nam Cung Thiên Mạc khép hờ mắt, đầu lưỡi cuốn bọc nhục hành trong miệng, cẩn thận nhấm nháp mỹ vị, tuy rằng đã tận lực đem nhục hành thô lớn này hút vào trong miệng, nhưng chẳng qua cũng chỉ ngậm được vào một nửa.
Quả nhiên không hổ là nam nhân mình coi trọng, ngay cả nơi này, cũng là lợi hại như thế…… Nam Cung Thiên Mạc nghĩ, có chút hưng phấn, lại có chút kiêu ngạo…… (ò.ó, cái kết luận gì thế này!??????)
Ngón tay dò xét vào bí huyệt vẽ vòng quanh tràng bích non mềm, duỗi cong dò xét nơi sâu bên trong; mà nửa đoạn nhục hành ngoài môi, Nam Cung Thiên Mạc cũng không buông tha, lấy bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve không ngừng.
“Không!” Liễu Như Phong cơ hồ không dám tin tưởng hai mắt của mình, ngẩn ra sau một lúc lâu, vội vàng duỗi tay đẩy đi, thất kinh nói: “Chủ, chủ nhân…… Không, không cần…… Nơi đó, nơi đó……”
Không nghĩ tới ngón tay trong cơ thể ở phía sau lại xẹt qua nơi nào đó tại chỗ sâu bên trong……
Toàn thân Liễu Như Phong run lên, nửa người trên treo trên không vô lực mà ngã trở về mặt đất, hai tay vừa mới chạm đến trên mặt Nam Cung Thiên Mạc cũng không còn nửa phần khí lực.
Nam Cung Thiên Mạc có chút kinh ngạc mở mắt, một bên mút cắn mỹ vị trong miệng, một bên nhìn thần sắc thất kinh của Liễu Như Phong, nói: “Hế ào (Thế nào)?”
Liễu Như Phong thở dốc xong, mới ngưng tụ một chút khí lực một lần nữa, nhấc lên thân trên, gian nan nói: “Chủ nhân, thỉnh, không cần như vậy…… Nơi đó, nơi đó……”
Gian nan mà nói vài chữ, thanh âm Liễu Như Phong lại càng nói càng thấp, dần dần nói không được nữa……
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu đầu mày, hiểu được Liễu Như Phong băn khoăn cái gì, chỉ là nhục hành trong miệng thật sự phi thường hợp khẩu vị, nhất là khi ngậm ở trong miệng, thở dốc cùng rên rỉ của Liễu Như Phong giống như từ trong linh hồn bức ra kia, khiến Nam Cung Thiên Mạc không tự chủ được mà say mê, mà cả thân thể Liễu Như Phong đều nổi lên tình sắc nóng rực, càng khiến cho Nam Cung Thiên Mạc không muốn nhả ra.
Nhìn nhìn sung sướng cùng xấu hổ còn chưa biến mất trên mặt Liễu Như Phong, do dự muốn khước từ rồi lại không dám, Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nhả ra hỏa nhiệt trong miệng, duỗi đầu qua, hôn lên đôi môi còn đang giãy dụa suy nghĩ muốn nói cái gì đó của nam nhân, đổi thành lấy bàn tay âu yếm nhục hành cứng rắn.
Ngón tay từng chút từng chút vuốt ve nội vách mềm mại, di chuyển tới điểm cực lạc trong cơ thể nam nhân, nhẹ nhàng nhu ấn……
Liễu Như Phong không còn nhớ rõ bản thân muốn cái gì nữa, ngón tay giáp công trước sau, trong ngoài, giống như con rắn nhỏ linh hoạt, ở trung tâm toàn thân, cùng với địa phương hổ thẹn trong cơ thể kia không ngừng cử động chui vào. Rất khó chịu, lại rất khoái nhạc; muốn khước từ, lại muốn càng nhiều hơn; tình dục lưu chuyển trong thân thể, tìm không thấy đường ra, cảm thấy trướng đau, rồi lại cảm thấy hư không.
Thân thể không thể tự ức chế mà run rẩy, tiếng rên rỉ nát vụn bị môi lưỡi bá đạo kia phủ kín tại cổ họng, Liễu Như Phong chỉ có thể gắt gao ôm chặt nam nhân trên người, ưỡn thân mình, kề sát thân hình hỏa nhiệt trên người, nhẹ nhàng cọ động……
Đây là khi mỗi lần Liễu Như Phong bị mình bức đến cực hạn sẽ thể hiện, động tác yêu hoan tiêu chuẩn! Nam Cung Thiên Mạc bật cười, buông ra đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ, đang muốn trêu đùa vài câu, không nghĩ tới, thân thể dưới thân đột nhiên cọ tới bộ vị yếu hại nơi hạ phúc……
Nam Cung Thiên Mạc hít một hơi, đáng tiếc nhiệt độ trong không khí sớm đã bị hai người tiêm nhiễm, ngay cả không khí hít vào, cũng là nóng rực vô cùng. Nam Cung Thiên Mạc không còn để ý gì nữa, rút ngón tay ra, nhanh chóng cởi bỏ y phục toàn thân, đem hai chân thon dài căng chặt kia gác lên hai vai, tinh khí nơi hạ thân đã sớm cứng rắn như sắt vội vàng để tại bí huyệt, đột nhiên động thân……
“A……” Tiếng than dài từ trong ngực hai người tràn ra, xen lẫn thỏa mãn cùng hân hoan nồng đậm……
Liễu Như Phong không tự chủ được ôm chặt lấy Nam Cung Thiên Mạc, bí huyệt như có ý thức co rút hút mút, đem tinh khí nóng rực cứng rắn kia gắt gao mà dây dưa……
Nam Cung Thiên Mạc trầm hừ một tiếng, dục hỏa nhẫn nại sau một lúc lâu như gặp dầu hỏa, rốt cuộc không thể khống chế mà mạnh mẽ trừu tống, Nam Cung Thiên Mạc cúi thân xuống, ôm lấy nam nhân trên mặt đất, một mặt trác hôn gương mặt, môi của nam nhân, một mặt thấp giọng nhẹ gọi tên nam nhân……
Thân thể dung hợp khăng khít, mềm mại mà ấm áp bao lấy mình, tựa như nam nhân dưới thân luôn luôn ôn nhu mà bao dung hết thảy của mình.(Chỗ này Mạc ca chơi chữ, 2 nghĩa ‘bao lấy’ hay ‘bao dung’ đều là 1 chữ ‘包容’! ^^) Nam Cung Thiên Mạc khó kìm lòng nổi, rõ ràng muốn ôn nhu mà đối đãi y, nhưng thắt lưng lại như tự có ý thức của nó, ngược lại càng thêm hung mãnh mà va chạm thân thể dưới thân…… (Chống chế! =.=!)
Không biết qua bao lâu, Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy thần trí bị khoái cảm vây quanh, như ở trong tầng mây ấm áp mà thoải mái, càng lúc càng nhanh, tích lũy càng ngày càng nhiều khoái hoạt, lên như diều gặp gió……
Tiếng rên rỉ mê người kia đột nhiên biến điệu, thân thể nam nhân dưới thân đang gắt gao dây dưa cùng mình đột nhiên kéo căng, nguyên bản bí huyệt mềm mại bị mình công kích, xâm chiếm đến không còn sức đánh trả, mãnh liệt co rút lại.
Nam Cung Thiên Mạc không kịp phòng, dùng hết khí lực toàn thân mãnh lực đâm vào…… Khi dịch thể nóng rực bắn rơi trên bụng, toàn thân sảng khoái sung sướng, cũng đạt tới đỉnh cực lạc……
Toàn văn hoàn.
***
Sắc trời dần dần tối xuống.
Nam Cung Thiên Mạc thu thập công văn vừa mới phê duyệt xong trên mộc án, động động cánh tay có chút đau nhức.
Bốn phía một mảnh yên lặng.
Những lúc bình thường, khi vào lúc này, Liễu Như Phong sẽ luôn luôn cẩn thận mà vì mình nhu ấn bả vai đau nhức, giờ lại không một chút động tĩnh, Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc quay đầu lại, Liễu Như Phong đang lẳng lặng mà ngồi ở phía sau cách đó không xa, hai mắt dại ra mà nhìn ngoài cửa mở rộng, biểu tình trên mặt như ưu mà lại như hỉ, tựa hồ đang nghĩ ngợi cái gì, hoàn toàn không phát giác Nam Cung Thiên Mạc đã phê xong công văn!
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, Liễu Như Phong ngồi ở chỗ này dường như chỉ còn lại thể xác, một lòng chỉ sợ đã sớm bay đến Mạc Tiêu Cung! Là bởi vì lo lắng Đỗ Như Phượng sắp sinh sao? Nam Cung Thiên Mạc lộ ra một nét tươi cười quỷ dị, nháy mắt liền biến mất.
“Như Phong, trở về phòng đi!” Nam Cung Thiên Mạc dường như không có việc gì mà đi đến bên người Liễu Như Phong, ôn tồn nói.
Liễu Như Phong theo phản xạ thu hồi ánh mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trước người, chớp chớp mắt, tựa hồ đã tỉnh táo lại, mang theo một tia chột dạ, đứng dậy, nói: “Cốc chủ đã xử lý xong?”
“Ân.” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng lên tiếng, duỗi tay kéo lại bàn tay bởi vì ngồi lâu bất động, mà hơi có một chút lạnh kia, nhìn nhìn nam nhân trước người có chút chột dạ, đang xấu hổ mà nhìn sang chung quanh, mắt thấy bốn phía không người, mới dịu ngoan mà tùy ý bàn tay của mình nắm lấy, đi ra khỏi thư phòng.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Mạc khơi lên một tia cười khẽ, đã qua lâu như vậy, nam nhân này vẫn là mặt mỏng như vậy.
Nam Cung Thiên Mạc một đường cố ý chọn đề tài có chút thoải mái, cùng nam nhân có chút khẩn trương bên cạnh bên tán gẫu bên đi, xuyên qua một con đường đá nhỏ có trúc ảnh lay động, về tới phòng mình.
Đẩy ra cửa phòng, ánh nến xuyên thấu qua đèn lụa trắng, đem phòng của Nam Cung Thiên Mạc chiếu thành một mảnh sáng rực……
Giữa phòng ốc, trên chiếc bàn gỗ có thể chứa được bảy, tám người an vị, bày đầy bàn thức ăn cùng rượu ngon tinh xảo.
“Đói bụng rồi? Ta đặc biệt sai người chuẩn bị nhiều một chút.” Nam Cung Thiên Mạc cười, đem Liễu Như Phong kéo đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Liễu Như Phong có chút kinh ngạc ngây người mà nhìn nhìn thức ăn tinh mỹ vẫn nóng hôi hổi trên bàn, thế này cũng quá nhiều a? Hai người mình như thế nào có thể ăn hết?
Nam Cung Thiên Mạc cầm lên bầu rượu, rót hai chén, một ly đặt trước mặt mình, một ly chuyển hướng Liễu Như Phong bên cạnh.
Liễu Như Phong giật mình, vội tiếp lấy chén rượu, trên mặt hiện lên một chút áy náy, loại việc rót rượu này, là mình phải làm mới đúng, thế nào lại để cho Nam Cung Thiên Mạc tự mình động thủ? Nhớ tới cả ngày hôm nay bản thân đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, lại không biết khi nào thì hắn phân phó người chuẩn bị tiệc rượu, không khỏi âm thầm tự trách, bản thân hôm nay thật đúng là thất thần đến lợi hại!
Ổn định lại tâm tình, sắc mặt đoan chính, Liễu Như Phong nâng chén, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Cốc chủ, thuộc hạ kính ngài. Hôm nay thuộc hạ làm việc thiếu sót, tự phạt ba chén, rồi thỉnh cốc chủ xử trí!”
Ngửa đầu uống cạn, Liễu Như Phong duỗi tay nhẹ nhàng nâng lên bầu rượu, lần thứ hai rót đầy, đang định uống một hơi, lại nghe Nam Cung Thiên Mạc cười khẽ nói: “Được rồi, ta nhớ kỹ, nhưng hôm nay uống rượu, không cho ngươi dùng nội lực bức ra!”
Liễu Như Phong thoáng nghĩ, nơi này là phòng của Nam Cung Thiên Mạc tại Tuyệt Thiên Cung, thủ vệ Tuyệt Thiên Cung sâm nghiêm, bốn phía cũng có mười mấy ảnh vệ ẩn núp cảnh giới, huống chi chỗ của Tuyệt Cốc bí ẩn, ngoại nhân muốn vào cốc đều khó, càng đừng nói có thể tìm đến Tuyệt Thiên Cung! Lập tức ứng thanh một tiếng, uống xong ba chén rượu tự phạt, nhẹ nhàng buông chén xuống, im lặng mà nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc lại mỉm cười, tùy tay gắp một đũa thức ăn, để vào trong bát trước mặt Liễu Như Phong, nói: “Ăn trước, lo lắng xong cái bụng, chỉ uống rượu sẽ có hại đến sức khỏe……”
Liễu Như Phong gật đầu, gắp thức ăn trong bát, tinh tế nhai chậm rãi nuốt. Toàn bộ không chú ý tới vẻ mặt quỷ dị của Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh……
……
Ánh nến bạo xuất một chuỗi hỏa hoa, bên ngoài tựa hồ lại tối hơn một chút, Nam Cung Thiên Mạc lắc lắc đầu có chút choáng váng, hơi vận khí, ngón tay rũ bên sườn trái chảy xuống một dòng rượu, không tiếng động mà thấm vào khe hở giữa tấm ván gỗ, tiêu thất tung tích! (Nói ng` ko xài mà mình xài! Gian!)
Nhìn nhìn gần mười bầu rượu bên cạnh bàn, Nam Cung Thiên Mạc thoả mãn mà nhìn nhìn Liễu Như Phong dĩ nhiên đã hỗn loạn, bưng lên bầu rượu, ngồi đến bên cạnh Liễu Như Phong, nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân đã có bảy, tám phần men say, nhìn nhìn hai má y bị hương rượu làm ửng đỏ, hai mắt vì say rượu mà mất đi vẻ sắc bén, có vẻ ướt át, mê man, Nam Cung Thiên Mạc nuốt nuốt nước miếng.
Mắt thấy sản kì của Đỗ Như Phượng đã đến, đã nhiều ngày Liễu Như Phong đều mất hồn mất vía, liên tục mất ngủ, so với tam ca của mình, phu quân của Đỗ Như Phượng còn sốt ruột hơn! Đêm nay Nam Cung Thiên Mạc vốn nhất thời nảy ra một ý, muốn dùng rượu chuốc say Liễu Như Phong, để cho y hảo hảo nghỉ ngơi. Dù sao người tập võ, cũng là người, tuy rằng có thể vài ngày liên tục không ngủ, nhưng sẽ làm thân thể bản thân suy nhược!
Chỉ là lại không ngờ, Liễu Như Phong uống rượu cư nhiên lại toát ra tình sắc như vậy…… (Yên: Ngươi xác nhận là tình sắc? Mà không phải là bộ dáng chỉ vì uống say? Nam Cung Thiên Mạc: Bổn tọa nói là cái gì chính là cái đó! Ngươi không phục? Như Phong, làm thịt nàng!) (Hãn! =.=!!!!!)
“Đến, Như Phong, uống thêm một chén!” Nam Cung Thiên Mạc âm hiểm mà cười, không biết uống nhiều thêm một chút, nam nhân sẽ lộ ra tình thái như thế nào?! Nam Cung Thiên Mạc chứa đầy chờ mong mà cầm bầu rượu trong tay đưa đến bên môi nam nhân. (Nói 1 chén mà chơi cả 1 hũ á!???)
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, mùi rượu bốc lên trong bụng, tuy rằng không có cảm giác nôn mửa, nhưng Liễu Như Phong lại rõ ràng biết bản thân đã say, hơi nghiêng đầu, muốn tránh đi sự vật tản ra hương rượu trên môi.
“Ta tự tay uy ngươi rượu, cũng không muốn uống sao?” Nam Cung Thiên Mạc giả vờ nhíu mày, nhưng lại đang mở cờ trong bụng, Liễu Như Phong bình thường ấm áp, cung kính lại nghiêm cẩn, cho dù hai người khuynh tâm tương hứa (nghĩa cũng như câu ‘lưỡng tình tương duyệt’), tâm ý tương thông, qua nhiều năm như vậy, Liễu Như Phong vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ nghiêm ngặt thân phận chủ tớ, chưa bao giờ từng có hành động tùy hứng như vậy. Tùy hứng, lại thân cận……
Liễu Như Phong quay đầu lại, nhìn nhìn thần sắc trên mặt Nam Cung Thiên Mạc gần ngay trước mắt, trong đầu bị hơi rượu hấp hơi trống rỗng gian nan mà nghĩ nghĩ, nói: “Không, không phải, chủ nhân! Thuộc hạ…… Thuộc hạ uống……”
Nói xong, Liễu Như Phong hé miệng, liền muốn ngậm hướng miệng bầu rượu không biết còn bao nhiêu kia.
Bầu rượu trước mắt nhoáng lên một cái, đột nhiên rời xa, Liễu Như Phong ngậm phải khoảng không, không khỏi mê man mà nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc lại làm bộ như không nhìn thấy động tác của Liễu Như Phong, tự nhủ nói: “Ngô…… Xem ra ngươi muốn đổi một loại phương thức uống a!”
Đổi một loại phương thức? Liễu Như Phong ngơ ngác mà nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc không chút do dự giơ lên bầu rượu, đem dịch rượu sáng trong kia tự rót vào trong miệng hắn, trong đầu trống rỗng nghĩ không rõ, vì cái gì Nam Cung Thiên Mạc mới vừa rồi còn muốn mình uống rượu, giờ lại đem rượu uống xuống.
Ngay sau đó, dung nhan tuấn mỹ kia đột nhiên phóng đại, trên môi truyền đến xúc cảm ôn nhuận, một cỗ chất lỏng hơi lạnh từ giữa môi đối phương chuyển qua.
Liễu Như Phong theo bản năng mà nuốt lấy dịch rượu chảy vào trong miệng, lại đột nhiên phát hiện một chiếc lưỡi rắn linh hoạt theo dịch rượu kia chui vào trong miệng, một mặt cùng mình cướp đoạt rượu ngon, một mặt hưng phấn mà cuốn động phiến lưỡi của mình……
Có lẽ là do rượu ngon thuần hương, cũng có lẽ là do say rượu không khống chế được, phiến lưỡi yên lặng mềm mại ngày xưa kia, lúc này lại tự động cùng mình dây dưa, mang theo cường thế cùng phản kích chưa từng có khi bình thường tỉnh táo, từ giữa môi hàm mật hợp của hai người, chui vào trong miệng Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc cười híp mắt, dứt khoát lùi phiến lưỡi về, nhẹ nhàng ngậm lấy phiến lưỡi mềm tự mình đưa lên cửa kia, khẽ liếm tỉ mỉ mút, thỉnh thoảng duỗi lưỡi thăm dò vào trong miệng nam nhân, tuần tra một phen lãnh địa bị mình xâm chiếm. Hai tay không biết khi nào đã dán lên thân nam nhân, lén lút thăm dò vào trong vạt áo bao trên thân hình thon dài hoàn mỹ kia, vuốt ve cảm giác thật tốt, cơ thể tràn ngập lực lượng……
Cơ da tinh tế, thắt lưng nhỏ dẻo dai, lưng hơi hơi cong lên, hai điểm anh hồng trước ngực không biết khi nào đã lặng lẽ mà đứng lên. Hai tay Nam Cung Thiên Mạc bị hấp dẫn đi tới, áp sát vào da thịt rắn chắc trước ngực, đem hai khỏa trái cây kia giấu ở lòng bàn tay, yêu thích không buông tay mà xoa nắn đè ấn……
“Ô…… Ân……” Đầu lưỡi bị ngậm phát không ra câu nói đầy đủ, giữa làn môi khẽ nhếch chỉ có thể tràn ra tiếng rên rỉ mơ hồ không ý nghĩa, thân thể Liễu Như Phong đột nhiên chấn động, một đầu gối không biết từ khi nào đã chen vào giữa hai chân, áp lên nơi yếu hại giữa hai chân, đang cọ xát mình từ trên xuống dưới. Thân thể giống như bị một ngọn lửa nhen nhóm, đốt cháy lên, dục vọng giữa hai chân lặng yên thức tỉnh, dần dần lớn lên……
Cảm giác phiến lưỡi mềm phản kháng trong miệng dần dần vô lực, cuối cùng bại trận, Nam Cung Thiên Mạc khẽ cắn chiến lợi phẩm trong miệng, không cho nó lùi bước trở về. Tuấn nhan trước mắt nhuộm lên mạt đỏ ửng vì say rượu, dung mạo ngày thường cương nghị không tự giác mà nhu hòa xuống, hô hấp dồn dập mà nồng đậm mang theo hương vị thân thể mát trong của nam nhân, phun lên mũi, Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy được ngọn lửa giữa hạ phúc lặng yên bốc cháy bị vẻ tình sắc gần như mị hoặc kia đốt cháy thành đại hỏa hừng hực……
Ước chừng thời gian khoảng một nén hương, một ngụm rượu này cuối cùng mới “uống xong”. Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy mỹ mãn mà buông ra phiến lưỡi mềm bại trận tan tác kia, tùy ý nó chạy thoát quay về. (=.=)
Nhìn nhìn nam nhân trên ghế thần sắc mê man, lại vẫn kiên trì mà ngồi, Nam Cung Thiên Mạc không khỏi liếm liếm môi, nếm lại tư vị tuyệt vời vừa rồi, cười tà khí, không biết, sau khi nam nhân trước người hoàn toàn say, sẽ là mỹ cảnh như thế nào?!
“Như Phong, đến, há miệng!” Chuyển bầu rượu qua, Nam Cung Thiên Mạc dùng ngữ điệu như mê hoặc, dán tại bên tai Liễu Như Phong, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Liễu Như Phong động động, theo thanh âm Nam Cung Thiên Mạc rơi xuống trên mặt, nhìn nhìn bầu rượu đang giơ lên trên môi mình, tựa hồ mới phản ứng lại, Liễu Như Phong vươn hai tay, tiếp lấy bầu rượu kia.
Tay Nam Cung Thiên Mạc cầm bầu rượu lui lại, tránh được hai tay đang muốn tiếp nhận, cúi người tựa đầu lên trên vai Liễu Như Phong, ôn nhu lừa gạt rõ ràng nam nhân thần trí có chút không rõ.
Nhiệt khí phun ở cần cổ mẫn cảm, Liễu Như Phong nhịn không được nghiêng đầu trốn tránh, lại bị nam nhân không hề có kiên nhẫn kia như trừng phạt mà cắn một ngụm ở vành tai. Một kích đau đớn, Liễu Như Phong thanh tỉnh một chút, vội vàng ngồi ngoan ngoãn, hai tay đặt phía trên tay vịn của ghế mộc.
“Đúng rồi, chính là như vậy, há miệng, a……” Nam Cung Thiên Mạc cười nhẹ, ly khai phần cổ ấm áp kia, cầm bầu rượu trong tay nghiêng đi, trong hương rượu nồng đậm, dịch rượu tinh khiết trong suốt từ trong miệng bầu chảy ra, nhờ độ cao, rơi vào trong đôi môi khẽ giương của Liễu Như Phong……
Ánh nến hơi hơi lay động, ánh sáng ánh trong phòng cũng lúc sáng lúc tối, Liễu Như Phong ngay cả cổ đều nhiễm lên rượu hồng, không thể không liều mạng mà nuốt dịch rượu càng ngày càng ít trong miệng, bởi vì sợ dịch rượu tràn ra, mà ngẩng cao mặt, bại lộ chiếc cổ thon dài ở dưới tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc, theo động tác nuốt, hầu kết trượt lên xuống……
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thẳng, nhịn không được cúi đầu, dùng môi lưỡi cùng răng nhọn truy đuổi phần nổi lên xinh xắn đáng yêu kia, sau đó đem nó chặt chẽ mà vây ở trong môi răng của mình.
Nam nhân dưới thân hơi hơi run rẩy, dịch thể tản ra hương nồng theo chiếc cổ trơn bóng chảy đến môi Nam Cung Thiên Mạc. Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc ngậm lấy chiến lợi phẩm trong miệng, giương mắt nhìn, là do mình chỉ lo nhấm nháp mỹ vị bên miệng, dịch rượu trong bầu sớm đã lệch khỏi phương vị chính xác, rơi trên cằm của nam nhân đang ngẩng đầu, cũng theo cằm, chảy xuống, vượt qua cổ, chảy vào trong áo có chút hỗn độn của nam nhân……
Hương rượu trong miệng, hỗn hợp cùng vị đạo trong mát ấm áp độc hữu của nam nhân lại tuyệt vời không ngờ. Nam Cung Thiên Mạc hứng thú, như tìm được một sự vật hảo ngoạn, di động bầu rượu, đem dịch rượu thuần hương kia vẩy lên trên cổ nam nhân, ánh nến lấp lánh, đem chiếc cổ trơn bóng che kín bởi dịch rượu in lại một tầng vầng sáng mông lung, vầng sáng mê người từ ven cằm duỗi đến xương quai xanh hơi lộ ra, sau đó liền bị y phục thanh sắc che lại tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc bất mãn mà đem thanh y vướng bận kia xé đi, trong tiếng vang giòn “Xuy lạp”, vải dệt rắn chắc nát thành ngàn vạn mảnh vải, rốt cuộc không thể che lấp được da thịt màu lúa mạch dưới y phục.
Thân thể dương cương mà cường hãn, vết sẹo bị rượu khí chưng thành màu thâm, chu quả đỏ tươi, lồng ngực dày hơi hơi phập phồng, thắt lưng nhỏ căng chặt, cái rốn xinh đẹp, giữa bụi cỏ đen đặc, phân thân tráng kiện hoàn toàn thành thục đang ngẩng đầu hơi hơi run rẩy. Dịch rượu sáng trong theo tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc, từng chút từng chút mà di động, chảy xuống các nơi tứ tán trên thân thể một người. Nam Cung Thiên Mạc miệng khô lưỡi khô mà liếm liếm môi.
Tầm mắt nóng rực cùng dịch rượu lạnh lẽo âu yếm các nơi trên thân thể, rõ ràng lúc này Nam Cung Thiên Mạc không đụng chạm mình, Liễu Như Phong lại đã cảm thấy dục hỏa trong cơ thể giống như muốn đốt sạch bản thân.
“Chủ nhân…… Thỉnh…… không nên…… như vậy……” Khó nhịn lại vừa khó chịu mà động động thân thể, Liễu Như Phong mở miệng phát ra thanh âm dọa chính mình nhảy dựng, thanh âm khàn khàn khô khốc xen lẫn tình dục nồng đậm, Liễu Như Phong xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Giống như ma âm hấp dẫn, cắt qua sự yên lặng tinh xảo. Nam Cung Thiên Mạc một tay ném đi bầu rượu trong tay, giống như một con sói hoang đói khát, ngoan độc hung hăng mà đánh về phía Liễu Như Phong trên ghế.
“Phanh” một tiếng, chiếc ghế vô tội không chịu nổi thế tới hung mãnh của Nam Cung Thiên Mạc, cả ghế lẫn người, ngẩng mặt ngã xuống đất.
Nam Cung Thiên Mạc thuận thế một cước dứt khoát, đá bay chiếc ghế, đem Liễu Như Phong chặt chẽ mà vây giữa ván gỗ mặt đất cùng trong lòng mình.
“Như Phong, Như Phong……” Nam Cung Thiên Mạc một mặt thấp giọng khẽ gọi tên nam nhân dưới thân, một mặt vội vàng mà vùi đầu gặm cắn cổ, ngực của nam nhân, đầu gối xâm nhập vào giữa hai chân nam nhân, lại không cam lòng lạc hậu mà tách ra hai đùi của nam nhân về hai bên sườn……
Nam Cung Thiên Mạc vội vàng chưa từng có, khiến Liễu Như Phong có chút không biết làm sao, môi răng rơi xuống trên người, cùng với nói là hôn, không bằng nói là cắn, rõ ràng là cảm giác đau đớn, nhưng thân thể sớm đã bị dấy lên tình dục lại tự nhiên mà nổi lên từng trận dòng nước xiết ngứa xốp mềm……
Sau lưng là mặt gỗ lạnh như băng, trên người là thân hình nóng cháy, khiến Liễu Như Phong có chút không thoải mái mà đẩy đẩy nam nhân trên người, muốn đứng dậy rời đi, lại bị nam nhân trong kích động một tay bắt lấy cổ tay, đưa hai tay y chặt chẽ mà cố định lên trên đỉnh đầu.
Môi lưỡi tàn sát bừa bãi trước ngực dần dần di chuyển xuống, Nam Cung Thiên Mạc tựa hồ như đang thưởng thức rượu ngon trên da thịt, áp sát lên da thịt mẫn cảm trong tình dục, từng chút từng chút mà gặm cắn mút hút, dường như dịch rượu kia đã thấm vào làn da, dường như muốn đem dịch rượu kia hút ra từ trong cơ thể nam nhân, dần dần mà tăng thêm lực đạo……
“Chủ, chủ nhân…… Không, không cần…… như vậy…… A……” Toàn thân Liễu Như Phong không thể tự ức chế mà run rẩy, hỏa nhiệt trên người hợp với khô nóng trong cơ thể, sàn nhà bằng gỗ phía dưới lại truyền đến lạnh lẽo, càng thêm kích thích tình dục mãnh liệt, trong óc mê man đã bị hơi rượu cùng tình dục chiếm giữ, trên người đau đớn tê ngứa khó nhịn làm y muốn thoát đi, dục vọng không thể thư giải lại làm y nhịn không được cong lên thân thể, càng thêm gần sát nam nhân trên người……
“Không cần? Nơi này của ngươi đều đã cứng thành như vậy, còn nói không cần?” Nam Cung Thiên Mạc khẽ cắn cơ bụng dẻo dai căng chặt, tà ác cười khẽ, một bàn tay theo đường thắt lưng, trượt vào giữa hai chân bị ép mở ra thật to, đột nhiên cầm lấy vật ngẩng cao đã thành tím hồng kia.
“…… Ách…… A……” Rên rỉ biến điệu đột nhiên cất cao, hai tay bị gắt gao đặt ở đỉnh đầu, tư thế yếu nhược bị người quản chế như vậy khiến Liễu Như Phong khó có thể chịu được, thân thể nhịn không được vặn vẹo……
Nhưng kháng nghị mỏng manh như vậy rơi vào trong mắt Nam Cung Thiên Mạc, lại thành một loại hấp dẫn không cách nào nói thành lời!
“Như Phong, Như Phong…… Ngươi đang hấp dẫn ta sao?” Nam Cung Thiên Mạc hôn lên phần da thịt trên bụng, đi tới phần rốn, duỗi lưỡi liếm lộng cái rốn nho nhỏ kia, bàn tay nắm trên nhục hành nộ trướng kia lại cử động cao thấp kịch liệt.
Liễu Như Phong làm sao còn đáp ra lời, toàn thân tựa hồ đều đã theo động tác của bàn tay kia mà nhấp nhô, hơi rượu thúc đẩy tình dục, tình dục bốc lên hơi rượu, trong mờ mịt, sớm đã không còn biết đang ở nơi nào……
Theo cánh tay Nam Cung Thiên Mạc dần dần di chuyển xuống, cánh tay áp chế hai tay Liễu Như Phong đã dần dần cố hết sức, Nam Cung Thiên Mạc dứt khoát buông lỏng tay ra, chuyên chú vào mỹ cảnh trước mắt.
Ngón tay vừa mới rảnh rỗi, vuốt ve đỉnh chóp bóng loáng, bàn tay ban đầu theo hình dáng dục vọng ngẩng cao của nam nhân, lặng lẽ trượt tới túi ngọc phía dưới, bàn tay nhẹ nhàng khép lại, đem hai khỏa túi ngọc no đủ bao phủ trong lòng bàn tay, nhẹ nhu ấn chậm rãi chà xát, ngón tay cũng không an phận mà mơn trớn u cốc bằng phẳng, điểm lên tâm đóa hoa cúc đang đóng chặt……
Nam Cung Thiên Mạc một bên rời đi bàn tay, an ủi hỏa nhiệt cứng rắn của nam nhân; một bên say mê trong xúc cảm non mịn như tơ lụa trên đỉnh kia. Rốt cục nhịn không được mà cúi đầu, vươn đầu lưỡi, tại phần đầu bóng loáng non mịn kia nhẹ nhàng liếm.
Ngô! Nam Cung Thiên Mạc thật ngoài ý muốn phát hiện, nơi này của nam nhân không hề có hương vị gì khác thường, mà bản thân cũng không cảm thấy ghê tởm. Xúc cảm non mềm trơn nhẵn, hương vị thân thể sạch sẽ mát trong. Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được lại liếm liếm, đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc giống như ẩn nhẫn, gian nan, yếu ớt mà sung sướng của nam nhân, Nam Cung Thiên Mạc giống như được cổ vũ, duỗi lưỡi nhẹ quấn lấy phần đỉnh hương vị thật tốt kia, có chút khẩn cấp mà giương môi, đem dục vọng tráng kiện kia ngậm vào miệng……
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy toàn thân đều giống như muốn nổ banh ra, dục vọng hạ thân bị gắt gao bao bọc hút mút vào một nơi ấm áp…… Một nơi ấm áp……
Trong đầu trống rỗng dường như có một đạo sấm sét nổ qua, Liễu Như Phong kinh hãi mà nâng dậy thân trên, tận lực nhìn xuống phía dưới……
Nam Cung Thiên Mạc khép hờ mắt, đầu lưỡi cuốn bọc nhục hành trong miệng, cẩn thận nhấm nháp mỹ vị, tuy rằng đã tận lực đem nhục hành thô lớn này hút vào trong miệng, nhưng chẳng qua cũng chỉ ngậm được vào một nửa.
Quả nhiên không hổ là nam nhân mình coi trọng, ngay cả nơi này, cũng là lợi hại như thế…… Nam Cung Thiên Mạc nghĩ, có chút hưng phấn, lại có chút kiêu ngạo…… (ò.ó, cái kết luận gì thế này!??????)
Ngón tay dò xét vào bí huyệt vẽ vòng quanh tràng bích non mềm, duỗi cong dò xét nơi sâu bên trong; mà nửa đoạn nhục hành ngoài môi, Nam Cung Thiên Mạc cũng không buông tha, lấy bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve không ngừng.
“Không!” Liễu Như Phong cơ hồ không dám tin tưởng hai mắt của mình, ngẩn ra sau một lúc lâu, vội vàng duỗi tay đẩy đi, thất kinh nói: “Chủ, chủ nhân…… Không, không cần…… Nơi đó, nơi đó……”
Không nghĩ tới ngón tay trong cơ thể ở phía sau lại xẹt qua nơi nào đó tại chỗ sâu bên trong……
Toàn thân Liễu Như Phong run lên, nửa người trên treo trên không vô lực mà ngã trở về mặt đất, hai tay vừa mới chạm đến trên mặt Nam Cung Thiên Mạc cũng không còn nửa phần khí lực.
Nam Cung Thiên Mạc có chút kinh ngạc mở mắt, một bên mút cắn mỹ vị trong miệng, một bên nhìn thần sắc thất kinh của Liễu Như Phong, nói: “Hế ào (Thế nào)?”
Liễu Như Phong thở dốc xong, mới ngưng tụ một chút khí lực một lần nữa, nhấc lên thân trên, gian nan nói: “Chủ nhân, thỉnh, không cần như vậy…… Nơi đó, nơi đó……”
Gian nan mà nói vài chữ, thanh âm Liễu Như Phong lại càng nói càng thấp, dần dần nói không được nữa……
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu đầu mày, hiểu được Liễu Như Phong băn khoăn cái gì, chỉ là nhục hành trong miệng thật sự phi thường hợp khẩu vị, nhất là khi ngậm ở trong miệng, thở dốc cùng rên rỉ của Liễu Như Phong giống như từ trong linh hồn bức ra kia, khiến Nam Cung Thiên Mạc không tự chủ được mà say mê, mà cả thân thể Liễu Như Phong đều nổi lên tình sắc nóng rực, càng khiến cho Nam Cung Thiên Mạc không muốn nhả ra.
Nhìn nhìn sung sướng cùng xấu hổ còn chưa biến mất trên mặt Liễu Như Phong, do dự muốn khước từ rồi lại không dám, Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nhả ra hỏa nhiệt trong miệng, duỗi đầu qua, hôn lên đôi môi còn đang giãy dụa suy nghĩ muốn nói cái gì đó của nam nhân, đổi thành lấy bàn tay âu yếm nhục hành cứng rắn.
Ngón tay từng chút từng chút vuốt ve nội vách mềm mại, di chuyển tới điểm cực lạc trong cơ thể nam nhân, nhẹ nhàng nhu ấn……
Liễu Như Phong không còn nhớ rõ bản thân muốn cái gì nữa, ngón tay giáp công trước sau, trong ngoài, giống như con rắn nhỏ linh hoạt, ở trung tâm toàn thân, cùng với địa phương hổ thẹn trong cơ thể kia không ngừng cử động chui vào. Rất khó chịu, lại rất khoái nhạc; muốn khước từ, lại muốn càng nhiều hơn; tình dục lưu chuyển trong thân thể, tìm không thấy đường ra, cảm thấy trướng đau, rồi lại cảm thấy hư không.
Thân thể không thể tự ức chế mà run rẩy, tiếng rên rỉ nát vụn bị môi lưỡi bá đạo kia phủ kín tại cổ họng, Liễu Như Phong chỉ có thể gắt gao ôm chặt nam nhân trên người, ưỡn thân mình, kề sát thân hình hỏa nhiệt trên người, nhẹ nhàng cọ động……
Đây là khi mỗi lần Liễu Như Phong bị mình bức đến cực hạn sẽ thể hiện, động tác yêu hoan tiêu chuẩn! Nam Cung Thiên Mạc bật cười, buông ra đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ, đang muốn trêu đùa vài câu, không nghĩ tới, thân thể dưới thân đột nhiên cọ tới bộ vị yếu hại nơi hạ phúc……
Nam Cung Thiên Mạc hít một hơi, đáng tiếc nhiệt độ trong không khí sớm đã bị hai người tiêm nhiễm, ngay cả không khí hít vào, cũng là nóng rực vô cùng. Nam Cung Thiên Mạc không còn để ý gì nữa, rút ngón tay ra, nhanh chóng cởi bỏ y phục toàn thân, đem hai chân thon dài căng chặt kia gác lên hai vai, tinh khí nơi hạ thân đã sớm cứng rắn như sắt vội vàng để tại bí huyệt, đột nhiên động thân……
“A……” Tiếng than dài từ trong ngực hai người tràn ra, xen lẫn thỏa mãn cùng hân hoan nồng đậm……
Liễu Như Phong không tự chủ được ôm chặt lấy Nam Cung Thiên Mạc, bí huyệt như có ý thức co rút hút mút, đem tinh khí nóng rực cứng rắn kia gắt gao mà dây dưa……
Nam Cung Thiên Mạc trầm hừ một tiếng, dục hỏa nhẫn nại sau một lúc lâu như gặp dầu hỏa, rốt cuộc không thể khống chế mà mạnh mẽ trừu tống, Nam Cung Thiên Mạc cúi thân xuống, ôm lấy nam nhân trên mặt đất, một mặt trác hôn gương mặt, môi của nam nhân, một mặt thấp giọng nhẹ gọi tên nam nhân……
Thân thể dung hợp khăng khít, mềm mại mà ấm áp bao lấy mình, tựa như nam nhân dưới thân luôn luôn ôn nhu mà bao dung hết thảy của mình.(Chỗ này Mạc ca chơi chữ, 2 nghĩa ‘bao lấy’ hay ‘bao dung’ đều là 1 chữ ‘包容’! ^^) Nam Cung Thiên Mạc khó kìm lòng nổi, rõ ràng muốn ôn nhu mà đối đãi y, nhưng thắt lưng lại như tự có ý thức của nó, ngược lại càng thêm hung mãnh mà va chạm thân thể dưới thân…… (Chống chế! =.=!)
Không biết qua bao lâu, Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy thần trí bị khoái cảm vây quanh, như ở trong tầng mây ấm áp mà thoải mái, càng lúc càng nhanh, tích lũy càng ngày càng nhiều khoái hoạt, lên như diều gặp gió……
Tiếng rên rỉ mê người kia đột nhiên biến điệu, thân thể nam nhân dưới thân đang gắt gao dây dưa cùng mình đột nhiên kéo căng, nguyên bản bí huyệt mềm mại bị mình công kích, xâm chiếm đến không còn sức đánh trả, mãnh liệt co rút lại.
Nam Cung Thiên Mạc không kịp phòng, dùng hết khí lực toàn thân mãnh lực đâm vào…… Khi dịch thể nóng rực bắn rơi trên bụng, toàn thân sảng khoái sung sướng, cũng đạt tới đỉnh cực lạc……
Toàn văn hoàn.
Tác giả :
Ma Yên