Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 105
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Thanh âm thình lình xảy ra, vang bên tai, Đỗ Như Phượng kinh hoảng mà ngẩng đầu, thấy là Liễu Như Phong, mới nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, càng khẳng định muội muội Đỗ Như Phượng có chút không ổn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Phượng nhi, ngươi suy nghĩ cái gì?”
Đỗ Như Phượng nghe vậy, trong mắt lại toát ra thần sắc khổ sở.
Đỗ Như Phượng giương mắt vọng nhìn Nam Cung Thiên Mạc đang ở trong phòng, trông trông Liễu Như Phong, duỗi tay kéo Liễu Như Phong lại, như sợ bị người phát giác, lén lút lôi kéo Liễu Như Phong, đi hướng sườn phòng của mình!
Liễu Như Phong thấy động tác muội muội như vậy, trong lòng dần dần dâng lên bất an, sẽ không phải là muội muội Đỗ Như Phượng đêm qua phát hiện cái gì chứ? Nhớ tới thương tổn huynh đệ Đỗ thị kia gây cho muội muội, trong lòng Liễu Như Phong trầm xuống, nhưng không nói lời nào, liền tùy ý Đỗ Như Phượng đem mình kéo vào sườn phòng, đặt tại bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhìn nàng, xoay người rất nhanh đóng lại cửa phòng, trở lại trước mặt mình.
※※※
Tiếng nhẹ vang đóng cửa của cửa phòng cách vách, truyền vào trong tai.
Động tác trong tay Nam Cung Thiên Mạc dừng lại, lộ ra một nụ cười lạnh, ống tay áo vung lên, cửa phòng mở rộng không tiếng động mà khép lại.
Thân hình Nam Cung Thiên Mạc nhoáng lên một cái, người đã đứng tại bên tường cách giữa hai phòng, thở sâu, vận chuyển nội lực, đưa tai áp lên, lẳng lặng mà nghe động tĩnh tại căn phòng cách vách!
※※※
Đỗ Như Phượng nhíu nhíu mày, vặn vẹo ngón tay, nhìn Liễu Như Phong, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, vẫn không phun ra một chữ!
Liễu Như Phong thở dài, nói: “Phượng nhi, ngươi muốn nói gì? Không cần lo lắng, cứ việc nói ra!”
Đỗ Như Phượng được cổ vũ, nhìn nhìn Liễu Như Phong, cúi đầu, thấp giọng hỏi nói: “Ca ca, ngươi…… ngươi cùng cốc chủ Tuyệt Cốc…… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Trong lòng Liễu Như Phong trầm xuống, quả nhiên!
Đỗ Như Phượng thấy sắc mặt Liễu Như Phong hơi trầm xuống, cũng không trả lời mình, trong mắt càng thấy thê lương……
“Ca ca! Ngươi…… ngươi đêm qua……” Đỗ Như Phượng ấp a ấp úng, đã không còn biết nên hỏi tiếp như thế nào.
Liễu Như Phong thở dài, kéo Đỗ Như Phượng qua, ôm vào trong lòng, nói: “Hắn là chủ nhân của ta! Ta là hạ cấp của hắn, cũng là thị cơ của hắn! Phượng nhi, ngươi chán ghét ca ca sao?”
“Không! Phượng nhi như thế nào lại chán ghét ca ca?! Phượng nhi nguyên bản thấy kỳ quái, cốc chủ Tuyệt Cốc này như thế nào lại vì một thanh đao rách, liền đáp ứng cứu cả Thương Khung sơn trang! Mặc dù đó là Vấn Thiên bảo đao, nhưng mất đao pháp, Vấn Thiên bảo đao bất quá cũng chỉ là thanh binh khí sắc bén một chút! Binh khí của cốc chủ Tuyệt Cốc là kiếm, đối thanh bảo đao này, hẳn là sẽ không có hứng thú, cho dù hắn có, hẳn là sẽ dùng vũ lực cướp đoạt!” Hai tay Đỗ Như Phượng bám trên lưng Liễu Như Phong căng thẳng, thống khổ mà chôn đầu xuống, đem nước mắt không thể kiềm được trong mắt, giấu ở trước ngực Liễu Như Phong, thê thanh khóc nói: “Nguyên lai lại…… ca ca lại…… Nguyên lai…… ca ca lấy thân thể bản thân đổi…… Phượng nhi vô dụng! Mười ba năm trước, là ca ca dùng bản thân đổi lấy mạng sống của mẫu thân cùng Phượng nhi! Hiện giờ lại là ca ca dùng bản thân đổi lấy mạng sống cao thấp trong Thương Khung sơn trang…… Phượng nhi…… Phượng nhi vô dụng…… Phượng nhi thực xin lỗi ca ca……”
“Phượng nhi nguyên tưởng rằng, dựa vào Thương Khung sơn trang, sớm muộn gì cũng có thể đem ca ca chuộc về, cho nên Phượng nhi nhẫn nhịn những xem thường cùng miệt thị. Phượng nhi liều mạng luyện võ, chẳng qua cầu ngày sau có thể bảo hộ ca ca không chịu khổ……” Đỗ Như Phượng ôm chặt Liễu Như Phong, nghẹn ngào khóc nói: “Nhưng, nhưng Phượng nhi vẫn là cái gì cũng làm không được! Phượng nhi liều mạng mà luyện công như vậy, vẫn so không bằng…… nhất cung, song cốc, ngũ phái! Liền ngay cả ca ca, so ra Phượng nhi cũng kém hơn! Phượng nhi vô dụng…… Phượng nhi nghĩ đến bản thân đã đủ mạnh…… Phượng nhi nghĩ đến bản thân đã có thể bảo hộ ca ca…… Nhưng…… Phượng nhi thật sự vô dụng…… Phượng nhi cuối cùng vẫn là dựa vào ca ca bảo hộ…… Ca ca…… Ô ô ô…… Ca ca……”
Liễu Như Phong ngẩn người, vạn không nghĩ tới, phía sau muội muội Đỗ Như Phượng vẫn hi hi cười bốc đồng, lại chịu phải đả kích trầm trọng như vậy, mà bản thân, lại vẫn nhìn không ra……
“Phượng nhi……” Liễu Như Phong nhắm mắt, duỗi tay nâng lên khuôn mặt Đỗ Như Phượng rơi lệ đầy mặt, thở dài, nói: “Phượng nhi! Ta là ca ca ngươi! Ca ca bảo hộ muội muội, là sự tình thiên kinh địa nghĩa (lý lẽ chính đáng, hiển nhiên), cho nên, ngươi không cần khổ sở, không cần áy náy, cũng không nhất định oán hận bản thân!”
“Năm đó cốc chủ đem một nhà chúng ta từ địa phương địa ngục kia cứu ra, ta liền đã hạ quyết tâm, suốt cả đời này, làm nô làm phó, mặc hắn sử dụng!” Liễu Như Phong giương mắt nhìn phía ngoài xa, nhãn thần dần dần không rõ, nói: “Kỳ thật chủ nhân cũng thực vất vả! Bị mẫu thân của chính mình làm hại, bên cạnh không có một người có thể tin cậy, cho dù là những ảnh vệ ngươi đã gặp, lúc trước, bất quá vẫn là tai mắt của tiền nhiệm cốc chủ…… Phượng nhi, ta ở Tuyệt Cốc học nghệ mười năm, mới tới được bên cạnh chủ nhân, ngươi cũng biết, trừ bỏ ta, không có một người là thật tâm trợ giúp chủ nhân! Mà năm ấy, chủ nhân bất quá chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi…… Phượng nhi, ngươi có tưởng tượng được tình cảnh, ở bốn phía đều là những kẻ lòng dạ khó lường, muốn cướp đi tánh mạng chủ nhân, ngay cả phụ mẫu của chính mình cũng không dám tin tưởng không? Chủ nhân lại vẫn đấu tranh, còn sống! Chủ nhân không thể tin được bất luận kẻ nào, chỉ trừ bỏ ta…… Hắn tin ta! Đối đãi vô cùng tốt, mà ta……”
Liễu Như Phong thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn nhìn Đỗ Như Phượng nghe đến nhập thần, ngay cả khóc cũng đều quên, ôn nhu cười, ôn nhu nói: “Mà ta…… Không biết từ khi nào, trung tâm nguyên bản dần dần biến đổi, ta yêu chủ nhân của ta…… Ta yêu hắn, yêu chủ nhân đã cứu cả nhà chúng ta, lại tín nhiệm ta như thế……”
“Nhưng mà! Các ngươi đều là nam tử a……” Đỗ Như Phượng kinh ngạc há to miệng, tình ý trong giọng nói của Liễu Như Phong không thể nhìn sai! Chẳng lẽ thật sự là như vậy? Trong nước mắt mơ hồ nàng nhìn phía tầm mắt Liễu Như Phong, nàng bên trong tình thế cấp bách, bất chấp dịch dung trên mặt, lấy tay áo dùng sức xoa xoa.
“Phượng nhi!” Liễu Như Phong thở dài, nhìn thấy vật dịch dung bị nước mắt cùng ống tay áo biến thành một đoàn hình dạng nhão nhão, lấy ra hương khăn của Đỗ Như Phượng trên bàn, cẩn thận mà thay nàng chà lau dịch dung trên mặt, nhẹ giọng nói: “Không sai, chúng ta đều là nam tử, hắn còn là chủ nhân của ta! Nhưng ta yêu hắn!”
“Vậy, vậy ca ca không phải chỉ là vì mẫu thân cùng Phượng nhi, mới…… mới……” Đỗ Như Phượng đỏ mặt, dù sao nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, cho dù võ lâm thế gia không bảo thủ như dân chúng bình thường, muốn nói, nàng cũng nói không nên lời……
“Đương nhiên không phải! Phượng nhi, ngươi khinh thường ca ca sao?” Liễu Như Phong nhẹ giọng hỏi, hơi có chút lo lắng mà nhìn hai mắt muội muội Đỗ Như Phượng trong lòng!
Trải qua sự tình của huynh đệ Đỗ thị như vậy, nếu muội muội Đỗ Như Phượng không thể tiếp nhận mình, lại chạy đi…… Mình lại phải hướng cốc chủ giao phó như thế nào? Trở lại Tuyệt Cốc, lại nên hướng mẫu thân giao phó như thế nào?!
“Như thế nào như vậy?” Đỗ Như Phượng kinh ngạc mà mở to hai mắt, nói: “Ca ca trả giá vì chúng ta nhiều như vậy, trong lòng Phượng nhi chỉ có cảm kích cùng áy náy! Chỉ hận không thể lấy thân thay thế! Ca ca vĩnh viễn là ca ca Phượng nhi tôn kính nhất! Chỉ là…… Ca ca, Nam Cung cốc chủ đối với ngươi……”
Một khúc mắc của Đỗ Như Phượng mới được cởi bỏ, lại đề cập thêm một khúc mắc khác……
“Phượng nhi, ngươi đừng nghĩ hết những điều không có! Chính như ngươi nói, chủ nhân muốn Vấn Thiên bảo đao kia, hoàn toàn có thể dùng vũ lực cướp lấy! Nhưng chủ nhân không làm như thế, ngược lại phí sức đánh một vòng lớn, cứu Thương Khung sơn trang, chỉ bởi vì ngươi cùng mẫu thân! Chủ nhân đối ta…… như thế nào…… Tin tưởng Phượng nhi ngươi cũng có thể rõ ràng?” Liễu Như Phong nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thở dài, nói.
“Ca ca, ngươi là nghiêm túc?” Đỗ Như Phượng trầm mặc thật lâu sau, mới ngưng thần nhìn Liễu Như Phong, hỏi.
“Không sai! Ta chỉ yêu hắn, cuộc đời này cũng sẽ không yêu người nào khác như thế……” Liễu Như Phong khẽ gật đầu. (Sau một loạt yêu yêu thương thương thế này thì cái con sói bên kia có đang vẫy đuôi ko ta!?)
Đỗ Như Phượng chôn đầu xuống, dựa vào trong lòng Liễu Như Phong, nhẹ giọng nói: “Chuyện như vậy, Phượng nhi không thể lý giải! Bất quá, nếu là lời nói ca ca nhận định, Phượng nhi sẽ thử tiếp nhận! Phượng nhi chỉ hy vọng ca ca có thể hạnh phúc……”
“Phượng nhi……” Liễu Như Phong nhẹ nhàng mà ôm sát muội muội trong lòng, nguyên bản còn có chút lo lắng nàng không thể tiếp nhận chuyện như vậy! Nhưng nghe đến lời nói của Đỗ Như Phượng, Liễu Như Phong nhịn không được vui mừng cùng hài lòng……
※※※
“Đúng rồi, Phượng nhi, ngày sau vạn không thể lại tùy hứng hồ nháo! Tuyệt Cốc không thể so với Thương Khung sơn trang, ngươi cũng không còn là đại tiểu thư của Thương Khung sơn trang! Động thủ làm việc, cần phải suy nghĩ rõ ràng, để tránh phạm cốc quy, ca ca cũng khó bảo hộ được ngươi!” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, không bằng hôm nay đem hết thảy nói ra, miễn cho muội muội gặp phải tai họa.
“Phượng nhi cho tới bây giờ đều không phải cái gì thiên kim tiểu thư! Ca ca yên tâm, Phượng nhi làm việc, luôn luôn tránh được hậu quả!” (Tức là vẫn có hậu quả, thế này thì yên tâm sao nổi =.=!) Đỗ Như Phượng thè lưỡi, làm nũng, lại vẫn ở trong lòng Liễu Như Phong, không chịu đứng lên!
“Cốc cốc cốc……” Trong viện truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Liễu Như Phong cả kinh, Đỗ Như Phượng trong lòng, đã nhảy ra, xóa đi nước mắt trên mặt, cười nói: “Hẳn là tiểu nhị trong điếm đưa điểm tâm tới, ca ca, dịch dung trên mặt ta không còn, không thể đi mở cửa……”
Liễu Như Phong hiểu ý, cười nói: “Phượng nhi, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, cũng tẩy rửa mặt, vừa rồi đều thành tiểu hoa miêu!” (mèo nhỏ lem luốc)
“Ca ca!” Đỗ Như Phượng đại quẫn, không thuận theo mà dậm chân nhẹ kêu, rồi lại xoay người vội vàng bổ nhào về phía thủy bồn trong phòng.
Liễu Như Phong cười to, đứng dậy ra khỏi cửa phòng, cẩn thận đóng cửa, mới xoay người đi tới cửa viện.
Mở ra cửa viện, Liễu Như Phong không khỏi ngẩn ra.
Ngoài cửa viện, bốn người đoan đoan đứng, điếm tiểu nhị thần tình xấu hổ xoa xoa tay, đứng ở một bên, ba thanh niên áo xanh tay không đứng chính giữa.
Một người chính giữa, Liễu Như Phong nhận ra được!
Không Động Vô Thanh Tử?! Liễu Như Phong cười lạnh trong lòng, ánh mắt đảo qua hai người phía sau Không Động Vô Thanh Tử, đều là thân áo xanh, xem ra cũng là môn nhân trong phái Không Động! Nhìn biểu tình trên mặt Không Động Vô Thanh Tử, hiển nhiên hắn cũng không biết đám người Liễu Như Phong ở nơi này, chỉ là không biết hắn đang tìm tìm ai, cuối cùng lại tìm được nơi này……
Không Động Vô Thanh Tử thấy Liễu Như Phong tiến đến mở cửa, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đảo mắt nhìn trong viện không một bóng người, vẻ mặt vừa giận vừa vui.
“Tuyệt Cốc Liễu Như Phong?! Ngày đó ngươi đê tiện vô sỉ, đánh lén ám toán, giết Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng, lại không thể tưởng được hôm nay bị ta vừa vặn bắt được! Để mạng lại!” Không Động Vô Thanh Tử kinh hỉ đan xen, cao giọng gầm lên, song chưởng khẽ động, liền hướng về ngực Liễu Như Phong đánh tới!
Lúc này chỉ có một mình Liễu Như Phong, nếu gọi người trong sư môn, đánh chết người này, sau này có thể báo cáo thỏa đáng chuyện xấu hổ trước đây đám người mình lấy hai địch một, mà lại dẫn đến kết cục một chết một bị thương!
Liễu Như Phong cười lạnh một tiếng, hơi lui một bước, tránh đi một chưởng đột nhiên tới của Không Động Vô Thanh Tử, dư quang khóe mắt, lại liếc thấy điếm tiểu nhị kia, đang tiếp nhận ngân phiếu của một người đi theo Không Động Vô Thanh Tử đưa cho! Mà bên trong khách điếm, bốn phương tám hướng, phía trước phía sau, chuyển ra hơn mười người áo xanh, đều là vội vàng chạy đến, hướng về nơi này đánh tới!
Liễu Như Phong hừ lạnh một tiếng, hô mà đánh ra một chưởng, cùng bàn tay lần thứ hai đánh ra của Không Động Vô Thanh Tử chạm nhau.
“Phanh” một tiếng.
Thân hình Liễu Như Phong nhoáng lên một cái, ổn định, Không Động Vô Thanh Tử lại lui về phía sau mấy bước, được hai người áo xanh đang chạy tới đỡ lấy!
Điếm tiểu nhị tiếp nhận ngân phiếu kia, thấy tình huống như vậy, biến sắc, vội vàng xoay người hướng ra phía ngoài mà chạy đi.
Liễu Như Phong lãnh nhãn nhìn những người áo xanh bốn phía đang tụ tập lại, lại tự đứng ở cửa viện, thản nhiên bất động!
“Buông, ta không sao!” Làm trò trước mặt nhiều đồng môn như vậy, mình trong cùng thế hệ là võ công tốt nhất lại bị Liễu Như Phong một chưởng đánh lui? Không Động Vô Thanh Tử chỉ cảm thấy trên mặt vô quang, nổi giận gầm lên một tiếng, tránh khai hai người đỡ hắn, liền bổ nhào tiến lên!
“Vô Thanh Tử quay lại! Ngươi không phải đối thủ của hắn!” Một lão giả áo xanh chậm rãi đi ra, nhẹ gọi một tiếng.
Không Động Vô Thanh Tử nghe tiếng, trên mặt nổi lên vẻ không cam lòng, nhưng vẫn theo lời dừng cước bộ.
Ánh mắt Liễu Như Phong trầm xuống, lão giả này bất quá chỉ nói một câu, nhưng thanh âm trầm thấp hồn hậu, hiển nhiên là cao thủ trong phái Không Động!
Lại thấy Không Động Vô Thanh Tử xoay người, cung kính mà thi lễ, kêu: “Kính tuân chỉ lệnh của chưởng môn!”
Liễu Như Phong nhướn mày, đang muốn mở miệng, lại nghe tiếng gió nhẹ vang phía sau, trong lòng Liễu Như Phong khẽ động, bước xéo lên một bước, tránh khai cửa viện.
“Chưởng môn Không Động? Ha ha ha! Đây là có chuyện gì? Nhiều người phái Không Động vây quanh nơi này như vậy, vì chuyện gì?” Nam Cung Thiên Mạc cười lớn, chậm rãi đi tới cửa viện, nghiêng đầu thoáng nhìn Liễu Như Phong, mi hơi nhếch lên, lộ ra ý cười giấu cũng giấu không được…… (Đấy, cái đuôi sói đang vẫy đấy!!)
Liễu Như Phong hơi hơi ngẩn ta, tâm niệm hơi chuyển, hiểu được, võ công của Đỗ Như Phượng như vậy, đêm qua cũng có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng Nam Cung Thiên Mạc, như vậy vừa rồi, bản thân nóng lòng giải thích, cùng muội muội Đỗ Như Phượng nói chuyện, lấy võ công của Nam Cung Thiên Mạc, như thế nào không nghe thấy?!
Nhớ tới lời nói của mình vừa rồi, Liễu Như Phong không khỏi lúng túng chột dạ một trận, cúi đầu, không dám đối diện cùng Nam Cung Thiên Mạc!
Lão giả áo xanh đánh giá Nam Cung Thiên Mạc, vuốt vuốt chòm râu, thanh âm thâm thâm nói: “Khinh công của người thanh niên không tồi!”
“Chưởng môn! Hắn chính là cốc chủ Tuyệt Cốc!” Thần sắc Không Động Vô Thanh Tử biến đổi, nguyên tưởng rằng hôm nay nơi này chỉ có một mình Liễu Như Phong, mới lớn tiếng hô quát, dẫn chưởng môn tới, không nghĩ tới tên sát tinh này cư nhiên cũng ở đây!
“Cốc chủ Tuyệt Cốc?!” Nhãn đồng lão giả áo xanh co rụt lại! Ôm quyền thi lễ, nói: “Lão phu chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử! Chưa thỉnh giáo đại danh của cốc chủ?”
“Nguyên lai là Vô Nhai chưởng môn! Bổn tọa họ Nam Cung!” Nam Cung Thiên Mạc chắp tay đáp lễ, nói: “Không biết Vô Nhai chưởng môn sáng sớm đến khách điếm hương thôn này, có chuyện gì quan trọng? Nếu bổn tọa có thể giúp được, cứ nói đừng ngại!” Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn nhìn mười tên môn nhân phái Không Động phía sau lão giả áo xanh.
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử nhìn nhìn trong viện, cốc chủ Tuyệt Cốc đi ra hồi lâu như vậy, trong viện vẫn không thấy nửa nhân ảnh, xem ra thật sự là trời giúp Không Động! Nếu có thể ở nơi này đánh chết cốc chủ Tuyệt Cốc, trong năm phái, Không Động có thể lấy lại được thể diện cực lớn……
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử nghĩ đến đây, không khỏi lộ ra một nụ cười ác độc……
Vô Thanh Tử lại nhớ tới cái gì, thần sắc căng thẳng, nhìn xung quanh một phen, tới gần bên tai chưởng môn Không Động, nói nhỏ: “Chưởng môn, nếu cốc chủ Tuyệt Cốc ở đây, có lẽ ảnh vệ Tuyệt Cốc cực thiện che giấu hành tung kia cũng ở phụ cận! Lần trước hắn hiện thân tại Thương Khung sơn trang, là mười mấy tên thủ hạ ảnh vệ Tuyệt Cốc ra tay, mới khiến các đệ tử sắp thành lại bại, bất đắc dĩ tránh lui!”
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử biến sắc, đảo mắt nhìn Vô Thanh Tử liếc mắt một cái, có chút tức giận! Sự tình cỡ này, sao không nói sớm? Đám người mình, không quá mười người, lại hoàn toàn không phát giác dấu vết bốn phía có người che giấu, nếu bắt đầu động thủ, lại phải làm như thế nào cho tốt?
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử quay đầu, miễn cưỡng bài trừ ra tia tươi cười, nói: “Nam Cung cốc chủ đại giá ở đây, chúng ta không cừu không oán, nguyên bản cũng không nên đánh nhiễu! Nhưng hôm qua Thương Khung sơn trang bị hủy bởi một hồi đại hỏa, lão phu thân là chưởng môn Không Động, đương nhiên nên vì Thương Khung sơn trang đều là nhất mạch võ lâm tận một phần tâm lực! Năm đại môn phái võ lâm đều đang tự phái ra môn nhân đệ tử, điều tra tìm hiểu chung quanh hung thủ hủy diệt Thương Khung sơn trang! Nghe Vô Thanh Tử nói, bốn ngày trước Nam Cung cốc chủ từng giá lâm Thương Khung sơn trang, không biết Nam Cung cốc chủ có từng nhìn thấy người trong Thương Khung sơn trang?”
※※※
Tuyệt kiếm lộng phong tiểu phiên ngoại
Gần đây Nam Cung Thiên Mạc thực phiền não, thực sinh khí, thực bất mãn, thực……
“Ca ca!” Tiếng gọi thanh thúy truyền đến từ ngoài viện.
Trong lòng là khoảng không, thân thể ấm áp trong lòng kia đã nháy mắt nhảy ra, hạ xuống.
Nam Cung Thiên Mạc đảo một cái bạch nhãn, một đầu ngã vào trong đệm chăn, vô lực mà nghe tiếng cười vui của thiếu nữ giống như một con tiểu dã miêu giương vuốt vọt vào phòng kia.
“Ca ca! Ngươi đang làm gì?” Ngoài màn, thanh âm như chim sẻ líu ríu vang lên không ngừng kia, từ cao tới thấp…… Hẳn là Liễu Như Phong khiến nàng nhỏ giọng?
Cái mũi Nam Cung Thiên Mạc chôn trong chăn hừ hừ, nếu không phải xem nàng là muội muội của Liễu Như Phong, tám trăm năm trước đã một chưởng đánh chết nàng…… Làm sao còn dung nàng thường thường đến đánh nhiễu chuyện tốt của mình?! (XD~~~!)
Hai người huynh muội trong phòng, nói nhỏ sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra lại khép chặt, hẳn là con tiểu dã miêu giương vuốt kia đã ly khai……
Hương vị thân thể quen thuộc dần dần tới gần, Nam Cung Thiên Mạc một phen xốc lên toàn bộ chăn tơ che bản thân, nhìn thấy trước mắt rõ ràng là con ngươi đen bị kinh hách, không quan tâm mà đem người nọ nhấc lên giường, một tay trực tiếp ấn lên trung tâm đã gần như mềm mại xuống kia, một tay kéo kéo cổ áo chỉnh tề kia.
Cơn tức trong lòng Nam Cung Thiên Mạc xông lên, ở Tuyệt Cốc của mình, ở trong viện của mình, cư nhiên còn phải lén lút???(Vậy mới thú!)
“Ta nhất định phải hạ lệnh, không được sự chấp thuận, nữ tử cùng mèo không được tiến vào viện này!” Nam Cung Thiên Mạc thấp giọng oán giận, răng nanh cắn lên làn da trơn bóng trên cần cổ Liễu Như Phong, mài mài. (Giờ thì không còn giống sói mà giống con hải ly òi! =.=!)
Liễu Như Phong đương nhiên hiểu tâm tình lúc này của Nam Cung Thiên Mạc, bất luận người nam nhân nào khi ở trong tình dục, bị người cắt ngang, hẳn là đều sẽ nổi trận lôi đình?! Lại nói tiếp, lấy tính tình của Nam Cung Thiên Mạc, muội muội đến bây giờ vẫn có thể sống vui vẻ, không thể không nói Nam Cung Thiên Mạc vì mình mà cải biến rất nhiều……
Trong lòng Liễu Như Phong vừa là áy náy, vừa là cảm kích, cong lên hai chân, quấn lên thắt lưng Nam Cung Thiên Mạc, vươn hai tay, vây quanh lưng Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ nhàng ấn xuống hướng bản thân……
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn người, mời gọi rõ ràng như thế, ngày thường nam nhân dưới thân này tuyệt đối sẽ không làm! Tựa hồ cũng chỉ có loại thời điểm này, mới có thể hưởng thụ?! Cũng không uổng mình chịu đựng con tiểu dã miêu giương vuốt kia lâu như vậy!
Nam Cung Thiên Mạc nhất thời đem không hài lòng vừa rồi toàn bộ ném ra ngoài chín tầng mây, chống đứng dậy, trút đi y phục của hai người, đang định động thân một cái, tiến vào trong cơ thể ôn nhu kia……
“Ca ca! Phượng nhi vừa rồi đã quên……” Tiếng kêu cao của tiểu dã miêu, truyền đến từ ngoài phòng, đảo mắt đã đến ngoài phòng…… (XD~~~~~~~~~! Cao tay!!!!!)
Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trên giường làm sao còn có nửa phần bóng dáng của nam nhân? (XD~~~~~~~!!!!!!!! Phong ca a, ca cũng cao tay quá cơ! XD~~~!)
Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn nhìn dục vọng vẫn đang ngẩng cao của bản thân, đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong đã mặc y phục, đứng trên mặt đất, sau một lúc lâu —— vẫn chưa phục hồi tinh thần lại…… (XD~~~~~~~!!!!! Cho chừa! XD~~~~~~~!)
Cửa phòng mở ra, Liễu Như Phong đã đi ra khỏi cửa phòng.
“Chuyện gì?” Thanh âm của Liễu Như Phong, cùng tiếng vang cửa phòng đóng lại, truyền vào.
Nam Cung Thiên Mạc dại ra sau một lúc lâu, mới vô lực mà ngã vào trong giường……
Chết tiệt tiểu dã miêu! Ngày mai nhất định phải ăn thịt mèo! Nam Cung Thiên Mạc nghiến răng nghiến lợi! Không tiếng động mà oán giận……
“Ca ca, nương bị bệnh, để cho Phượng nhi tới tìm ngươi, ngươi mau đi xem một chút đi!” Thanh âm ưu sầu của Đỗ Như Phượng truyền đến.
“Cái gì? Loại sự tình này ngươi như thế nào có thể quên?” Hổn hển trong tiếng hô quát, thanh âm Liễu Như Phong dần dần đi xa……
Nam Cung Thiên Mạc bi ai mà đem chính mình chôn vào trong đệm chăn…… (XD~~~~~~~~!)
Cửa phòng khẽ vang.
Nam Cung Thiên Mạc kinh hỉ mà quay đầu nhìn lại.
Một đạo bóng người chầm chậm đi tới, tuyệt đối không phải Liễu Như Phong!
Nam Cung Thiên Mạc vội vàng kéo mền qua, che lấp thân thể xích lõa của mình……
Màn được vén lên, quả nhiên! Đứng bên giường là ma nữ vẻ mặt đắc ý, tựa tiếu phi tiếu —— Đỗ Như Phượng!
Tại bên trong Tuyệt Cốc này, trừ bỏ tiểu dã miêu giương vuốt này, còn có ai có lá gan này, dám ở trong phòng Liễu Như Phong làm ra chuyện như vậy? Hay là biết rõ Nam Cung Thiên Mạc đang ở trên giường……
Nam Cung Thiên Mạc rên rỉ một tiếng, tức giận mà trừng mắt nhìn Đỗ Như Phượng, nói: “Cô nam quả nữ, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì kêu là hổ thẹn sao?”
Đỗ Như Phượng đắc ý dào dạt, sờ sờ cái bụng nhỏ vì có thai năm tháng, mà dần dần nổi lên, nói: “Cốc chủ, ngài như thế nào có thể nói như vậy a? Ngài luôn đem ca ca mang theo bên người, ngày đêm (đọc nhấn âm) không rời! Mẫu thân tưởng niệm ca ca, Phượng nhi thân là nữ nhi của người, đương nhiên nên vì mẫu thân nghĩ phương pháp!”
Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên ngồi dậy, cũng không để ý đệm chăn trượt xuống, lộ ra thân trên xích lõa của mình, nửa híp mắt, âm lãnh mà nhìn chằm chằm Đỗ Như Phượng trước mắt, nói: “Đỗ phu nhân không sinh bệnh?”
Đỗ Như Phượng không chút nào áy náy mà gật đầu, giương giọng nói: “Đương nhiên!”
Toàn thân Nam Cung Thiên Mạc bắt đầu tản mát ra sát khí lạnh lẽo, nói: “Ngươi cố ý?”
Không phải là vì lần trước xuất cốc, không đáp ứng Đỗ Như Phượng mang về điểm tâm hoa quế Nam Dương chứ?! Cư nhiên……
Đỗ Như Phượng đối độ ấm đã giảm xuống thấp bốn phía, như chưa có cảm giác! Ưỡn ưỡn cái bụng, nói: “Phượng nhi nào dám a? Cốc chủ, ngươi muốn đánh ta? Đến a, hướng nơi này đánh!” (+.=!!! Em ơi là em!)
Nam Cung Thiên Mạc trông trông cái bụng cao ngất kia, nhụt chí mà thật sự quay về trong giường, nghiến răng nghiến lợi, nửa câu cũng nói không ra……
Mình cùng Liễu Như Phong đều là nam tử, đương nhiên sẽ không có khả năng sinh ra hậu thế, từ lúc Đỗ Như Phượng mới mang thai, Liễu Như Phong liền ngàn cầu vạn cầu, muốn đứa nhỏ chưa xuất thế này, làm con nuôi của hai người mình……
Đứa nhỏ này, chính là đứa nhỏ của mình a…… Làm sao dám xuống tay?
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên vô cùng hối hận, lúc trước vì cái gì vì ném đi con tiểu dã miêu này, mà thúc đẩy hôn sự của nàng?
Chỉ là —— nếu không như thế, chỉ sợ mình càng khó được thanh tĩnh? Lấy cá tính vô cùng kề cận Liễu Như Phong của con tiểu dã miêu này……
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thoáng qua Đỗ Như Phượng cái mũi đã hếch lên trời, vô lực mà rên rỉ một tiếng, nói: “Phượng nhi, ngươi hiện tại càng ngày càng không đáng yêu! Hôm nay tướng công dán dính người của ngươi kia, như thế nào thả ngươi đi?”
Đỗ Như Phượng khẽ cười một tiếng, nói: “Không nói cho ngươi! Được rồi, thời gian cũng không sớm, Phượng nhi trở về, cốc chủ hảo hảo ( đọc nhấn âm) nghỉ ngơi!”
Nam Cung Thiên Mạc đã gần như ngay cả khí lực rên rỉ cũng đều không có, phỏng chừng con tiểu dã miêu này, hẳn là sợ Liễu Như Phong trở về tìm nàng tính toán?!
***
Thanh âm thình lình xảy ra, vang bên tai, Đỗ Như Phượng kinh hoảng mà ngẩng đầu, thấy là Liễu Như Phong, mới nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, càng khẳng định muội muội Đỗ Như Phượng có chút không ổn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Phượng nhi, ngươi suy nghĩ cái gì?”
Đỗ Như Phượng nghe vậy, trong mắt lại toát ra thần sắc khổ sở.
Đỗ Như Phượng giương mắt vọng nhìn Nam Cung Thiên Mạc đang ở trong phòng, trông trông Liễu Như Phong, duỗi tay kéo Liễu Như Phong lại, như sợ bị người phát giác, lén lút lôi kéo Liễu Như Phong, đi hướng sườn phòng của mình!
Liễu Như Phong thấy động tác muội muội như vậy, trong lòng dần dần dâng lên bất an, sẽ không phải là muội muội Đỗ Như Phượng đêm qua phát hiện cái gì chứ? Nhớ tới thương tổn huynh đệ Đỗ thị kia gây cho muội muội, trong lòng Liễu Như Phong trầm xuống, nhưng không nói lời nào, liền tùy ý Đỗ Như Phượng đem mình kéo vào sườn phòng, đặt tại bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhìn nàng, xoay người rất nhanh đóng lại cửa phòng, trở lại trước mặt mình.
※※※
Tiếng nhẹ vang đóng cửa của cửa phòng cách vách, truyền vào trong tai.
Động tác trong tay Nam Cung Thiên Mạc dừng lại, lộ ra một nụ cười lạnh, ống tay áo vung lên, cửa phòng mở rộng không tiếng động mà khép lại.
Thân hình Nam Cung Thiên Mạc nhoáng lên một cái, người đã đứng tại bên tường cách giữa hai phòng, thở sâu, vận chuyển nội lực, đưa tai áp lên, lẳng lặng mà nghe động tĩnh tại căn phòng cách vách!
※※※
Đỗ Như Phượng nhíu nhíu mày, vặn vẹo ngón tay, nhìn Liễu Như Phong, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, vẫn không phun ra một chữ!
Liễu Như Phong thở dài, nói: “Phượng nhi, ngươi muốn nói gì? Không cần lo lắng, cứ việc nói ra!”
Đỗ Như Phượng được cổ vũ, nhìn nhìn Liễu Như Phong, cúi đầu, thấp giọng hỏi nói: “Ca ca, ngươi…… ngươi cùng cốc chủ Tuyệt Cốc…… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Trong lòng Liễu Như Phong trầm xuống, quả nhiên!
Đỗ Như Phượng thấy sắc mặt Liễu Như Phong hơi trầm xuống, cũng không trả lời mình, trong mắt càng thấy thê lương……
“Ca ca! Ngươi…… ngươi đêm qua……” Đỗ Như Phượng ấp a ấp úng, đã không còn biết nên hỏi tiếp như thế nào.
Liễu Như Phong thở dài, kéo Đỗ Như Phượng qua, ôm vào trong lòng, nói: “Hắn là chủ nhân của ta! Ta là hạ cấp của hắn, cũng là thị cơ của hắn! Phượng nhi, ngươi chán ghét ca ca sao?”
“Không! Phượng nhi như thế nào lại chán ghét ca ca?! Phượng nhi nguyên bản thấy kỳ quái, cốc chủ Tuyệt Cốc này như thế nào lại vì một thanh đao rách, liền đáp ứng cứu cả Thương Khung sơn trang! Mặc dù đó là Vấn Thiên bảo đao, nhưng mất đao pháp, Vấn Thiên bảo đao bất quá cũng chỉ là thanh binh khí sắc bén một chút! Binh khí của cốc chủ Tuyệt Cốc là kiếm, đối thanh bảo đao này, hẳn là sẽ không có hứng thú, cho dù hắn có, hẳn là sẽ dùng vũ lực cướp đoạt!” Hai tay Đỗ Như Phượng bám trên lưng Liễu Như Phong căng thẳng, thống khổ mà chôn đầu xuống, đem nước mắt không thể kiềm được trong mắt, giấu ở trước ngực Liễu Như Phong, thê thanh khóc nói: “Nguyên lai lại…… ca ca lại…… Nguyên lai…… ca ca lấy thân thể bản thân đổi…… Phượng nhi vô dụng! Mười ba năm trước, là ca ca dùng bản thân đổi lấy mạng sống của mẫu thân cùng Phượng nhi! Hiện giờ lại là ca ca dùng bản thân đổi lấy mạng sống cao thấp trong Thương Khung sơn trang…… Phượng nhi…… Phượng nhi vô dụng…… Phượng nhi thực xin lỗi ca ca……”
“Phượng nhi nguyên tưởng rằng, dựa vào Thương Khung sơn trang, sớm muộn gì cũng có thể đem ca ca chuộc về, cho nên Phượng nhi nhẫn nhịn những xem thường cùng miệt thị. Phượng nhi liều mạng luyện võ, chẳng qua cầu ngày sau có thể bảo hộ ca ca không chịu khổ……” Đỗ Như Phượng ôm chặt Liễu Như Phong, nghẹn ngào khóc nói: “Nhưng, nhưng Phượng nhi vẫn là cái gì cũng làm không được! Phượng nhi liều mạng mà luyện công như vậy, vẫn so không bằng…… nhất cung, song cốc, ngũ phái! Liền ngay cả ca ca, so ra Phượng nhi cũng kém hơn! Phượng nhi vô dụng…… Phượng nhi nghĩ đến bản thân đã đủ mạnh…… Phượng nhi nghĩ đến bản thân đã có thể bảo hộ ca ca…… Nhưng…… Phượng nhi thật sự vô dụng…… Phượng nhi cuối cùng vẫn là dựa vào ca ca bảo hộ…… Ca ca…… Ô ô ô…… Ca ca……”
Liễu Như Phong ngẩn người, vạn không nghĩ tới, phía sau muội muội Đỗ Như Phượng vẫn hi hi cười bốc đồng, lại chịu phải đả kích trầm trọng như vậy, mà bản thân, lại vẫn nhìn không ra……
“Phượng nhi……” Liễu Như Phong nhắm mắt, duỗi tay nâng lên khuôn mặt Đỗ Như Phượng rơi lệ đầy mặt, thở dài, nói: “Phượng nhi! Ta là ca ca ngươi! Ca ca bảo hộ muội muội, là sự tình thiên kinh địa nghĩa (lý lẽ chính đáng, hiển nhiên), cho nên, ngươi không cần khổ sở, không cần áy náy, cũng không nhất định oán hận bản thân!”
“Năm đó cốc chủ đem một nhà chúng ta từ địa phương địa ngục kia cứu ra, ta liền đã hạ quyết tâm, suốt cả đời này, làm nô làm phó, mặc hắn sử dụng!” Liễu Như Phong giương mắt nhìn phía ngoài xa, nhãn thần dần dần không rõ, nói: “Kỳ thật chủ nhân cũng thực vất vả! Bị mẫu thân của chính mình làm hại, bên cạnh không có một người có thể tin cậy, cho dù là những ảnh vệ ngươi đã gặp, lúc trước, bất quá vẫn là tai mắt của tiền nhiệm cốc chủ…… Phượng nhi, ta ở Tuyệt Cốc học nghệ mười năm, mới tới được bên cạnh chủ nhân, ngươi cũng biết, trừ bỏ ta, không có một người là thật tâm trợ giúp chủ nhân! Mà năm ấy, chủ nhân bất quá chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi…… Phượng nhi, ngươi có tưởng tượng được tình cảnh, ở bốn phía đều là những kẻ lòng dạ khó lường, muốn cướp đi tánh mạng chủ nhân, ngay cả phụ mẫu của chính mình cũng không dám tin tưởng không? Chủ nhân lại vẫn đấu tranh, còn sống! Chủ nhân không thể tin được bất luận kẻ nào, chỉ trừ bỏ ta…… Hắn tin ta! Đối đãi vô cùng tốt, mà ta……”
Liễu Như Phong thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn nhìn Đỗ Như Phượng nghe đến nhập thần, ngay cả khóc cũng đều quên, ôn nhu cười, ôn nhu nói: “Mà ta…… Không biết từ khi nào, trung tâm nguyên bản dần dần biến đổi, ta yêu chủ nhân của ta…… Ta yêu hắn, yêu chủ nhân đã cứu cả nhà chúng ta, lại tín nhiệm ta như thế……”
“Nhưng mà! Các ngươi đều là nam tử a……” Đỗ Như Phượng kinh ngạc há to miệng, tình ý trong giọng nói của Liễu Như Phong không thể nhìn sai! Chẳng lẽ thật sự là như vậy? Trong nước mắt mơ hồ nàng nhìn phía tầm mắt Liễu Như Phong, nàng bên trong tình thế cấp bách, bất chấp dịch dung trên mặt, lấy tay áo dùng sức xoa xoa.
“Phượng nhi!” Liễu Như Phong thở dài, nhìn thấy vật dịch dung bị nước mắt cùng ống tay áo biến thành một đoàn hình dạng nhão nhão, lấy ra hương khăn của Đỗ Như Phượng trên bàn, cẩn thận mà thay nàng chà lau dịch dung trên mặt, nhẹ giọng nói: “Không sai, chúng ta đều là nam tử, hắn còn là chủ nhân của ta! Nhưng ta yêu hắn!”
“Vậy, vậy ca ca không phải chỉ là vì mẫu thân cùng Phượng nhi, mới…… mới……” Đỗ Như Phượng đỏ mặt, dù sao nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, cho dù võ lâm thế gia không bảo thủ như dân chúng bình thường, muốn nói, nàng cũng nói không nên lời……
“Đương nhiên không phải! Phượng nhi, ngươi khinh thường ca ca sao?” Liễu Như Phong nhẹ giọng hỏi, hơi có chút lo lắng mà nhìn hai mắt muội muội Đỗ Như Phượng trong lòng!
Trải qua sự tình của huynh đệ Đỗ thị như vậy, nếu muội muội Đỗ Như Phượng không thể tiếp nhận mình, lại chạy đi…… Mình lại phải hướng cốc chủ giao phó như thế nào? Trở lại Tuyệt Cốc, lại nên hướng mẫu thân giao phó như thế nào?!
“Như thế nào như vậy?” Đỗ Như Phượng kinh ngạc mà mở to hai mắt, nói: “Ca ca trả giá vì chúng ta nhiều như vậy, trong lòng Phượng nhi chỉ có cảm kích cùng áy náy! Chỉ hận không thể lấy thân thay thế! Ca ca vĩnh viễn là ca ca Phượng nhi tôn kính nhất! Chỉ là…… Ca ca, Nam Cung cốc chủ đối với ngươi……”
Một khúc mắc của Đỗ Như Phượng mới được cởi bỏ, lại đề cập thêm một khúc mắc khác……
“Phượng nhi, ngươi đừng nghĩ hết những điều không có! Chính như ngươi nói, chủ nhân muốn Vấn Thiên bảo đao kia, hoàn toàn có thể dùng vũ lực cướp lấy! Nhưng chủ nhân không làm như thế, ngược lại phí sức đánh một vòng lớn, cứu Thương Khung sơn trang, chỉ bởi vì ngươi cùng mẫu thân! Chủ nhân đối ta…… như thế nào…… Tin tưởng Phượng nhi ngươi cũng có thể rõ ràng?” Liễu Như Phong nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thở dài, nói.
“Ca ca, ngươi là nghiêm túc?” Đỗ Như Phượng trầm mặc thật lâu sau, mới ngưng thần nhìn Liễu Như Phong, hỏi.
“Không sai! Ta chỉ yêu hắn, cuộc đời này cũng sẽ không yêu người nào khác như thế……” Liễu Như Phong khẽ gật đầu. (Sau một loạt yêu yêu thương thương thế này thì cái con sói bên kia có đang vẫy đuôi ko ta!?)
Đỗ Như Phượng chôn đầu xuống, dựa vào trong lòng Liễu Như Phong, nhẹ giọng nói: “Chuyện như vậy, Phượng nhi không thể lý giải! Bất quá, nếu là lời nói ca ca nhận định, Phượng nhi sẽ thử tiếp nhận! Phượng nhi chỉ hy vọng ca ca có thể hạnh phúc……”
“Phượng nhi……” Liễu Như Phong nhẹ nhàng mà ôm sát muội muội trong lòng, nguyên bản còn có chút lo lắng nàng không thể tiếp nhận chuyện như vậy! Nhưng nghe đến lời nói của Đỗ Như Phượng, Liễu Như Phong nhịn không được vui mừng cùng hài lòng……
※※※
“Đúng rồi, Phượng nhi, ngày sau vạn không thể lại tùy hứng hồ nháo! Tuyệt Cốc không thể so với Thương Khung sơn trang, ngươi cũng không còn là đại tiểu thư của Thương Khung sơn trang! Động thủ làm việc, cần phải suy nghĩ rõ ràng, để tránh phạm cốc quy, ca ca cũng khó bảo hộ được ngươi!” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, không bằng hôm nay đem hết thảy nói ra, miễn cho muội muội gặp phải tai họa.
“Phượng nhi cho tới bây giờ đều không phải cái gì thiên kim tiểu thư! Ca ca yên tâm, Phượng nhi làm việc, luôn luôn tránh được hậu quả!” (Tức là vẫn có hậu quả, thế này thì yên tâm sao nổi =.=!) Đỗ Như Phượng thè lưỡi, làm nũng, lại vẫn ở trong lòng Liễu Như Phong, không chịu đứng lên!
“Cốc cốc cốc……” Trong viện truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
Liễu Như Phong cả kinh, Đỗ Như Phượng trong lòng, đã nhảy ra, xóa đi nước mắt trên mặt, cười nói: “Hẳn là tiểu nhị trong điếm đưa điểm tâm tới, ca ca, dịch dung trên mặt ta không còn, không thể đi mở cửa……”
Liễu Như Phong hiểu ý, cười nói: “Phượng nhi, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, cũng tẩy rửa mặt, vừa rồi đều thành tiểu hoa miêu!” (mèo nhỏ lem luốc)
“Ca ca!” Đỗ Như Phượng đại quẫn, không thuận theo mà dậm chân nhẹ kêu, rồi lại xoay người vội vàng bổ nhào về phía thủy bồn trong phòng.
Liễu Như Phong cười to, đứng dậy ra khỏi cửa phòng, cẩn thận đóng cửa, mới xoay người đi tới cửa viện.
Mở ra cửa viện, Liễu Như Phong không khỏi ngẩn ra.
Ngoài cửa viện, bốn người đoan đoan đứng, điếm tiểu nhị thần tình xấu hổ xoa xoa tay, đứng ở một bên, ba thanh niên áo xanh tay không đứng chính giữa.
Một người chính giữa, Liễu Như Phong nhận ra được!
Không Động Vô Thanh Tử?! Liễu Như Phong cười lạnh trong lòng, ánh mắt đảo qua hai người phía sau Không Động Vô Thanh Tử, đều là thân áo xanh, xem ra cũng là môn nhân trong phái Không Động! Nhìn biểu tình trên mặt Không Động Vô Thanh Tử, hiển nhiên hắn cũng không biết đám người Liễu Như Phong ở nơi này, chỉ là không biết hắn đang tìm tìm ai, cuối cùng lại tìm được nơi này……
Không Động Vô Thanh Tử thấy Liễu Như Phong tiến đến mở cửa, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đảo mắt nhìn trong viện không một bóng người, vẻ mặt vừa giận vừa vui.
“Tuyệt Cốc Liễu Như Phong?! Ngày đó ngươi đê tiện vô sỉ, đánh lén ám toán, giết Thanh Thành Minh Kiếm đạo trưởng, lại không thể tưởng được hôm nay bị ta vừa vặn bắt được! Để mạng lại!” Không Động Vô Thanh Tử kinh hỉ đan xen, cao giọng gầm lên, song chưởng khẽ động, liền hướng về ngực Liễu Như Phong đánh tới!
Lúc này chỉ có một mình Liễu Như Phong, nếu gọi người trong sư môn, đánh chết người này, sau này có thể báo cáo thỏa đáng chuyện xấu hổ trước đây đám người mình lấy hai địch một, mà lại dẫn đến kết cục một chết một bị thương!
Liễu Như Phong cười lạnh một tiếng, hơi lui một bước, tránh đi một chưởng đột nhiên tới của Không Động Vô Thanh Tử, dư quang khóe mắt, lại liếc thấy điếm tiểu nhị kia, đang tiếp nhận ngân phiếu của một người đi theo Không Động Vô Thanh Tử đưa cho! Mà bên trong khách điếm, bốn phương tám hướng, phía trước phía sau, chuyển ra hơn mười người áo xanh, đều là vội vàng chạy đến, hướng về nơi này đánh tới!
Liễu Như Phong hừ lạnh một tiếng, hô mà đánh ra một chưởng, cùng bàn tay lần thứ hai đánh ra của Không Động Vô Thanh Tử chạm nhau.
“Phanh” một tiếng.
Thân hình Liễu Như Phong nhoáng lên một cái, ổn định, Không Động Vô Thanh Tử lại lui về phía sau mấy bước, được hai người áo xanh đang chạy tới đỡ lấy!
Điếm tiểu nhị tiếp nhận ngân phiếu kia, thấy tình huống như vậy, biến sắc, vội vàng xoay người hướng ra phía ngoài mà chạy đi.
Liễu Như Phong lãnh nhãn nhìn những người áo xanh bốn phía đang tụ tập lại, lại tự đứng ở cửa viện, thản nhiên bất động!
“Buông, ta không sao!” Làm trò trước mặt nhiều đồng môn như vậy, mình trong cùng thế hệ là võ công tốt nhất lại bị Liễu Như Phong một chưởng đánh lui? Không Động Vô Thanh Tử chỉ cảm thấy trên mặt vô quang, nổi giận gầm lên một tiếng, tránh khai hai người đỡ hắn, liền bổ nhào tiến lên!
“Vô Thanh Tử quay lại! Ngươi không phải đối thủ của hắn!” Một lão giả áo xanh chậm rãi đi ra, nhẹ gọi một tiếng.
Không Động Vô Thanh Tử nghe tiếng, trên mặt nổi lên vẻ không cam lòng, nhưng vẫn theo lời dừng cước bộ.
Ánh mắt Liễu Như Phong trầm xuống, lão giả này bất quá chỉ nói một câu, nhưng thanh âm trầm thấp hồn hậu, hiển nhiên là cao thủ trong phái Không Động!
Lại thấy Không Động Vô Thanh Tử xoay người, cung kính mà thi lễ, kêu: “Kính tuân chỉ lệnh của chưởng môn!”
Liễu Như Phong nhướn mày, đang muốn mở miệng, lại nghe tiếng gió nhẹ vang phía sau, trong lòng Liễu Như Phong khẽ động, bước xéo lên một bước, tránh khai cửa viện.
“Chưởng môn Không Động? Ha ha ha! Đây là có chuyện gì? Nhiều người phái Không Động vây quanh nơi này như vậy, vì chuyện gì?” Nam Cung Thiên Mạc cười lớn, chậm rãi đi tới cửa viện, nghiêng đầu thoáng nhìn Liễu Như Phong, mi hơi nhếch lên, lộ ra ý cười giấu cũng giấu không được…… (Đấy, cái đuôi sói đang vẫy đấy!!)
Liễu Như Phong hơi hơi ngẩn ta, tâm niệm hơi chuyển, hiểu được, võ công của Đỗ Như Phượng như vậy, đêm qua cũng có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng Nam Cung Thiên Mạc, như vậy vừa rồi, bản thân nóng lòng giải thích, cùng muội muội Đỗ Như Phượng nói chuyện, lấy võ công của Nam Cung Thiên Mạc, như thế nào không nghe thấy?!
Nhớ tới lời nói của mình vừa rồi, Liễu Như Phong không khỏi lúng túng chột dạ một trận, cúi đầu, không dám đối diện cùng Nam Cung Thiên Mạc!
Lão giả áo xanh đánh giá Nam Cung Thiên Mạc, vuốt vuốt chòm râu, thanh âm thâm thâm nói: “Khinh công của người thanh niên không tồi!”
“Chưởng môn! Hắn chính là cốc chủ Tuyệt Cốc!” Thần sắc Không Động Vô Thanh Tử biến đổi, nguyên tưởng rằng hôm nay nơi này chỉ có một mình Liễu Như Phong, mới lớn tiếng hô quát, dẫn chưởng môn tới, không nghĩ tới tên sát tinh này cư nhiên cũng ở đây!
“Cốc chủ Tuyệt Cốc?!” Nhãn đồng lão giả áo xanh co rụt lại! Ôm quyền thi lễ, nói: “Lão phu chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử! Chưa thỉnh giáo đại danh của cốc chủ?”
“Nguyên lai là Vô Nhai chưởng môn! Bổn tọa họ Nam Cung!” Nam Cung Thiên Mạc chắp tay đáp lễ, nói: “Không biết Vô Nhai chưởng môn sáng sớm đến khách điếm hương thôn này, có chuyện gì quan trọng? Nếu bổn tọa có thể giúp được, cứ nói đừng ngại!” Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn nhìn mười tên môn nhân phái Không Động phía sau lão giả áo xanh.
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử nhìn nhìn trong viện, cốc chủ Tuyệt Cốc đi ra hồi lâu như vậy, trong viện vẫn không thấy nửa nhân ảnh, xem ra thật sự là trời giúp Không Động! Nếu có thể ở nơi này đánh chết cốc chủ Tuyệt Cốc, trong năm phái, Không Động có thể lấy lại được thể diện cực lớn……
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử nghĩ đến đây, không khỏi lộ ra một nụ cười ác độc……
Vô Thanh Tử lại nhớ tới cái gì, thần sắc căng thẳng, nhìn xung quanh một phen, tới gần bên tai chưởng môn Không Động, nói nhỏ: “Chưởng môn, nếu cốc chủ Tuyệt Cốc ở đây, có lẽ ảnh vệ Tuyệt Cốc cực thiện che giấu hành tung kia cũng ở phụ cận! Lần trước hắn hiện thân tại Thương Khung sơn trang, là mười mấy tên thủ hạ ảnh vệ Tuyệt Cốc ra tay, mới khiến các đệ tử sắp thành lại bại, bất đắc dĩ tránh lui!”
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử biến sắc, đảo mắt nhìn Vô Thanh Tử liếc mắt một cái, có chút tức giận! Sự tình cỡ này, sao không nói sớm? Đám người mình, không quá mười người, lại hoàn toàn không phát giác dấu vết bốn phía có người che giấu, nếu bắt đầu động thủ, lại phải làm như thế nào cho tốt?
Chưởng môn Không Động Vô Nhai Tử quay đầu, miễn cưỡng bài trừ ra tia tươi cười, nói: “Nam Cung cốc chủ đại giá ở đây, chúng ta không cừu không oán, nguyên bản cũng không nên đánh nhiễu! Nhưng hôm qua Thương Khung sơn trang bị hủy bởi một hồi đại hỏa, lão phu thân là chưởng môn Không Động, đương nhiên nên vì Thương Khung sơn trang đều là nhất mạch võ lâm tận một phần tâm lực! Năm đại môn phái võ lâm đều đang tự phái ra môn nhân đệ tử, điều tra tìm hiểu chung quanh hung thủ hủy diệt Thương Khung sơn trang! Nghe Vô Thanh Tử nói, bốn ngày trước Nam Cung cốc chủ từng giá lâm Thương Khung sơn trang, không biết Nam Cung cốc chủ có từng nhìn thấy người trong Thương Khung sơn trang?”
※※※
Tuyệt kiếm lộng phong tiểu phiên ngoại
Gần đây Nam Cung Thiên Mạc thực phiền não, thực sinh khí, thực bất mãn, thực……
“Ca ca!” Tiếng gọi thanh thúy truyền đến từ ngoài viện.
Trong lòng là khoảng không, thân thể ấm áp trong lòng kia đã nháy mắt nhảy ra, hạ xuống.
Nam Cung Thiên Mạc đảo một cái bạch nhãn, một đầu ngã vào trong đệm chăn, vô lực mà nghe tiếng cười vui của thiếu nữ giống như một con tiểu dã miêu giương vuốt vọt vào phòng kia.
“Ca ca! Ngươi đang làm gì?” Ngoài màn, thanh âm như chim sẻ líu ríu vang lên không ngừng kia, từ cao tới thấp…… Hẳn là Liễu Như Phong khiến nàng nhỏ giọng?
Cái mũi Nam Cung Thiên Mạc chôn trong chăn hừ hừ, nếu không phải xem nàng là muội muội của Liễu Như Phong, tám trăm năm trước đã một chưởng đánh chết nàng…… Làm sao còn dung nàng thường thường đến đánh nhiễu chuyện tốt của mình?! (XD~~~!)
Hai người huynh muội trong phòng, nói nhỏ sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra lại khép chặt, hẳn là con tiểu dã miêu giương vuốt kia đã ly khai……
Hương vị thân thể quen thuộc dần dần tới gần, Nam Cung Thiên Mạc một phen xốc lên toàn bộ chăn tơ che bản thân, nhìn thấy trước mắt rõ ràng là con ngươi đen bị kinh hách, không quan tâm mà đem người nọ nhấc lên giường, một tay trực tiếp ấn lên trung tâm đã gần như mềm mại xuống kia, một tay kéo kéo cổ áo chỉnh tề kia.
Cơn tức trong lòng Nam Cung Thiên Mạc xông lên, ở Tuyệt Cốc của mình, ở trong viện của mình, cư nhiên còn phải lén lút???(Vậy mới thú!)
“Ta nhất định phải hạ lệnh, không được sự chấp thuận, nữ tử cùng mèo không được tiến vào viện này!” Nam Cung Thiên Mạc thấp giọng oán giận, răng nanh cắn lên làn da trơn bóng trên cần cổ Liễu Như Phong, mài mài. (Giờ thì không còn giống sói mà giống con hải ly òi! =.=!)
Liễu Như Phong đương nhiên hiểu tâm tình lúc này của Nam Cung Thiên Mạc, bất luận người nam nhân nào khi ở trong tình dục, bị người cắt ngang, hẳn là đều sẽ nổi trận lôi đình?! Lại nói tiếp, lấy tính tình của Nam Cung Thiên Mạc, muội muội đến bây giờ vẫn có thể sống vui vẻ, không thể không nói Nam Cung Thiên Mạc vì mình mà cải biến rất nhiều……
Trong lòng Liễu Như Phong vừa là áy náy, vừa là cảm kích, cong lên hai chân, quấn lên thắt lưng Nam Cung Thiên Mạc, vươn hai tay, vây quanh lưng Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ nhàng ấn xuống hướng bản thân……
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn người, mời gọi rõ ràng như thế, ngày thường nam nhân dưới thân này tuyệt đối sẽ không làm! Tựa hồ cũng chỉ có loại thời điểm này, mới có thể hưởng thụ?! Cũng không uổng mình chịu đựng con tiểu dã miêu giương vuốt kia lâu như vậy!
Nam Cung Thiên Mạc nhất thời đem không hài lòng vừa rồi toàn bộ ném ra ngoài chín tầng mây, chống đứng dậy, trút đi y phục của hai người, đang định động thân một cái, tiến vào trong cơ thể ôn nhu kia……
“Ca ca! Phượng nhi vừa rồi đã quên……” Tiếng kêu cao của tiểu dã miêu, truyền đến từ ngoài phòng, đảo mắt đã đến ngoài phòng…… (XD~~~~~~~~~! Cao tay!!!!!)
Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trên giường làm sao còn có nửa phần bóng dáng của nam nhân? (XD~~~~~~~!!!!!!!! Phong ca a, ca cũng cao tay quá cơ! XD~~~!)
Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn nhìn dục vọng vẫn đang ngẩng cao của bản thân, đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong đã mặc y phục, đứng trên mặt đất, sau một lúc lâu —— vẫn chưa phục hồi tinh thần lại…… (XD~~~~~~~!!!!! Cho chừa! XD~~~~~~~!)
Cửa phòng mở ra, Liễu Như Phong đã đi ra khỏi cửa phòng.
“Chuyện gì?” Thanh âm của Liễu Như Phong, cùng tiếng vang cửa phòng đóng lại, truyền vào.
Nam Cung Thiên Mạc dại ra sau một lúc lâu, mới vô lực mà ngã vào trong giường……
Chết tiệt tiểu dã miêu! Ngày mai nhất định phải ăn thịt mèo! Nam Cung Thiên Mạc nghiến răng nghiến lợi! Không tiếng động mà oán giận……
“Ca ca, nương bị bệnh, để cho Phượng nhi tới tìm ngươi, ngươi mau đi xem một chút đi!” Thanh âm ưu sầu của Đỗ Như Phượng truyền đến.
“Cái gì? Loại sự tình này ngươi như thế nào có thể quên?” Hổn hển trong tiếng hô quát, thanh âm Liễu Như Phong dần dần đi xa……
Nam Cung Thiên Mạc bi ai mà đem chính mình chôn vào trong đệm chăn…… (XD~~~~~~~~!)
Cửa phòng khẽ vang.
Nam Cung Thiên Mạc kinh hỉ mà quay đầu nhìn lại.
Một đạo bóng người chầm chậm đi tới, tuyệt đối không phải Liễu Như Phong!
Nam Cung Thiên Mạc vội vàng kéo mền qua, che lấp thân thể xích lõa của mình……
Màn được vén lên, quả nhiên! Đứng bên giường là ma nữ vẻ mặt đắc ý, tựa tiếu phi tiếu —— Đỗ Như Phượng!
Tại bên trong Tuyệt Cốc này, trừ bỏ tiểu dã miêu giương vuốt này, còn có ai có lá gan này, dám ở trong phòng Liễu Như Phong làm ra chuyện như vậy? Hay là biết rõ Nam Cung Thiên Mạc đang ở trên giường……
Nam Cung Thiên Mạc rên rỉ một tiếng, tức giận mà trừng mắt nhìn Đỗ Như Phượng, nói: “Cô nam quả nữ, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì kêu là hổ thẹn sao?”
Đỗ Như Phượng đắc ý dào dạt, sờ sờ cái bụng nhỏ vì có thai năm tháng, mà dần dần nổi lên, nói: “Cốc chủ, ngài như thế nào có thể nói như vậy a? Ngài luôn đem ca ca mang theo bên người, ngày đêm (đọc nhấn âm) không rời! Mẫu thân tưởng niệm ca ca, Phượng nhi thân là nữ nhi của người, đương nhiên nên vì mẫu thân nghĩ phương pháp!”
Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên ngồi dậy, cũng không để ý đệm chăn trượt xuống, lộ ra thân trên xích lõa của mình, nửa híp mắt, âm lãnh mà nhìn chằm chằm Đỗ Như Phượng trước mắt, nói: “Đỗ phu nhân không sinh bệnh?”
Đỗ Như Phượng không chút nào áy náy mà gật đầu, giương giọng nói: “Đương nhiên!”
Toàn thân Nam Cung Thiên Mạc bắt đầu tản mát ra sát khí lạnh lẽo, nói: “Ngươi cố ý?”
Không phải là vì lần trước xuất cốc, không đáp ứng Đỗ Như Phượng mang về điểm tâm hoa quế Nam Dương chứ?! Cư nhiên……
Đỗ Như Phượng đối độ ấm đã giảm xuống thấp bốn phía, như chưa có cảm giác! Ưỡn ưỡn cái bụng, nói: “Phượng nhi nào dám a? Cốc chủ, ngươi muốn đánh ta? Đến a, hướng nơi này đánh!” (+.=!!! Em ơi là em!)
Nam Cung Thiên Mạc trông trông cái bụng cao ngất kia, nhụt chí mà thật sự quay về trong giường, nghiến răng nghiến lợi, nửa câu cũng nói không ra……
Mình cùng Liễu Như Phong đều là nam tử, đương nhiên sẽ không có khả năng sinh ra hậu thế, từ lúc Đỗ Như Phượng mới mang thai, Liễu Như Phong liền ngàn cầu vạn cầu, muốn đứa nhỏ chưa xuất thế này, làm con nuôi của hai người mình……
Đứa nhỏ này, chính là đứa nhỏ của mình a…… Làm sao dám xuống tay?
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên vô cùng hối hận, lúc trước vì cái gì vì ném đi con tiểu dã miêu này, mà thúc đẩy hôn sự của nàng?
Chỉ là —— nếu không như thế, chỉ sợ mình càng khó được thanh tĩnh? Lấy cá tính vô cùng kề cận Liễu Như Phong của con tiểu dã miêu này……
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thoáng qua Đỗ Như Phượng cái mũi đã hếch lên trời, vô lực mà rên rỉ một tiếng, nói: “Phượng nhi, ngươi hiện tại càng ngày càng không đáng yêu! Hôm nay tướng công dán dính người của ngươi kia, như thế nào thả ngươi đi?”
Đỗ Như Phượng khẽ cười một tiếng, nói: “Không nói cho ngươi! Được rồi, thời gian cũng không sớm, Phượng nhi trở về, cốc chủ hảo hảo ( đọc nhấn âm) nghỉ ngơi!”
Nam Cung Thiên Mạc đã gần như ngay cả khí lực rên rỉ cũng đều không có, phỏng chừng con tiểu dã miêu này, hẳn là sợ Liễu Như Phong trở về tìm nàng tính toán?!
Tác giả :
Ma Yên