Tuyệt Không Thể Tả
Chương 29 Chương 29
Thẩm Đạc nhìn chòng chọc dáng vẻ quyến rũ đầy đắc ý của Tiết Diệu Dẫn, chầm chậm cong môi: “Theo em.”
Thẩm Đạc vừa dứt lời liền ôm cô nằm trên giường, dáng vẻ như thể không định xen vào nữa.
Chỉ là khoảnh khắc dùng lực nghiêng người này, cây hàng thô dài ở miệng huyệt cọ nhẹ qua, ma sát cho nước nơi nhụy hoa chảy ào ạt.
Tiết Diệu Dẫn nằm trên người Thẩm Đạc, miệng hoa vẫn còn co rút lại như một bản năng, mỗi lần tiếp xúc với thứ hàng nóng cháy và cứng ngắc bên trong, là phòng tuyến trong lòng lại yếu đi một lớp.
Cuối cùng, Thẩm Đạc thật sự không động, Tiết Diệu Dẫn cũng cảm nhận được bụng nhỏ run lên tựa như đạt đến cao trao.
“Ưm… Anh động một chút đi.”
Tiết Diệu Dẫn không còn liêm sỉ mở miệng trước, dùng bộ ngực mềm mại của chính mình đè lên Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc vừa nghe thế, vội đỡ eo cô, mông nâng lên, ra vào khó khăn như thế chừng một chập, rồi ôm cô vào trong lòng bắn ra.
Tiết Diệu Dẫn đang híp mắt hưởng thụ, thấy thế thì trợn tròn mắt.
Nói động một chút thì động một chút thật à, người đàn ông này đang trả thù cô sao?!
Tiết Diệu Dẫn lại cọ cọ lên người anh, bĩu môi như thể không được ăn kẹo.
Thẩm Đạc rủ mi nhìn cô rồi cười, nhưng không vội động người, ngón tay mơn trớn nơi eo và chiếc mông nộn nạo của cô, xoa nhẹ.
Tiết Diệu Dẫn giật chân, đường đi chợt co rút lại nhẹ nhàng hút dương vật chui vào bên trong, mềm giọng thúc giục: “Động đi, động đi mà!”
Thẩm Đạc lại ra vẻ không dám tùy ý, nói: “Động thế nào đây?”
Quy đầu to lớn sít sao chôn sâu vào trong nhụy hoa, vách tường thịt siết chặt dương vật sung sức, Tiết Diệu Dẫn thậm chí còn có thể cảm nhận được đường gân xanh um tùm bao trên thân cây chậm rãi dập đều, làm cho con đường càng thêm mẫn cảm, thỉnh thoảng lại ứa mật dịch ra.
Tiết Diệu Dẫn không sao chịu nổi, tự mình dịch mông đi, nói trắng với anh: “Em không nói anh ngừng thì anh không được ngừng!”
Thẩm Đạc nở nụ cười, lần này lại hợp ý anh quá đi ấy chứ, ôm lấy vòng eo Tiết Diệu Dẫn đẩy hông lên.
Động tác đẩy đưa của Thẩm Đạc không quá nhanh, nhưng lại đâm thẳng vào bên trong, mà mỗi lần lấy ra thì sẽ là cả nguyên cây thô dài lùi ra chỉ còn chừa lại mỗi quy đầu, tốc độ đều đều nhưng nện rất mạnh.
Cây hàng to lớn chậm rãi làm căng miệng huyệt đóng chặt, mỗi một tấc là một lần vuốt ve, mỗi một giây là một lần mang theo khoái cảm làm lòng ai khắc cốt ghi tâm.
“A… Shhhh a..
Mau lên…”
Tình dục bốc lên, trong cơ thể tích lũy từng cơn sóng triều, Tiết Diệu Dẫn cũng phóng khoáng to gan cầu xin, nắm trước ngực Thẩm Đạc dùng chân vòng qua eo anh.
Thẩm Đạc rất biết nghe lời hạ eo xuống, cùng cô tạo nên tư thế truyền thống nhất, chống tay hai bên cơ thể trắng ngần của cô, hạ thắt lưng và tốc độ ngày một nhanh hơn.
Cảm nhận được sự va chạm hữu lực của người đàn ông này, Tiết Diệu Dẫn không hề che giấu nội tâm thỏa mãn của chính mình, hai tay chộp lấy tấm lưng khỏe khoắn ấy, cẳng chân móc sau mông anh, không keo kiệt đáp lại sự nhiệt tình của chính mình.
Thẩm Đạc không chịu nổi nhất là sự chủ động và trắng trợn của cô, tựa như có thể bắt đi một nửa linh hồn anh vậy.
“Ôi… to qua… ưm a..”
Thẩm Đạc nghe tiếng rên không ngừng nghỉ như yêu tinh này, thằng anh em đang ở thế tiến công càng thêm rục rịch, động tác đưa đẩy cũng càng thêm tàn nhẫn, nện xuống từng phát làm âm thanh Tiết Diệu Dẫn thêm phần cao hơn mấy quãng.
“A a a a… mau lên nữa đi… mạnh nữa lên—a! A a a a…”
So với Tiết Diệu Dẫn buông lời cợt nhả không ngớt, Thẩm Đạc từ đầu đến cuối chỉ lo vùi đầu cầy cấy, trừ tiếng thở dốc dày đặc ra, thì không có lấy một lời nào.
Tiết Diệu Dẫn nổi lên ý chơi đùa, rất muốn nhìn dáng vẻ anh mất khống chế khi đắm chìm trong tình dục, thế là cắn lỗ tai anh rên rỉ không còn giới hạn nào.
“Ưm… Khiến em… thoải mái hơn…a….”
“Không đủ… Mạnh nữa lên! Hức… Đúng, là thế, nện mạnh hơn đi… A a ….aha….”
“Ưm ư ư ….
muốn chết quá….
thích quá đi… Hức, nện thêm mấy cái nữa đi, em sắp….”
…
Thẩm Đạc nghe cô rên loạn xà ngầu thế này thì biến sắc, nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi nhỏ nhắn khiến người ta vừa hận vừa yêu kia.
“Ưm…a ha….
a ưm….
ơ….”
Tựa như cảm nhận được Thẩm Đạc đang thở hổn hển, Tiết Diệu Dẫn không nhịn được cười phì lên, nghênh đón cái ôm ngang tàng và nồng nhiệt của anh.
Cô cũng không cam lòng yếu thế, duỗi đầu lưỡi mềm mại ra, to gan len lỏi vào trong miệng Thẩm Đạc, cùng anh triền miên và kịch liệt không dứt.
Nước bọt trong suốt dính dớp đầy cằm hai người, Tiết Diệu Dẫn ôm cổ Thẩm Đạc, không ngừng liếm mút đôi môi anh, tư thế phóng đãng đói khát có thể bỏ xa Thẩm Đạc cả con phố.
Dưới háng Thẩm Đạc hãy còn cứng rắn, lại thêm tiểu yêu tinh này phóng hỏa đốt người, động tác thọc ra rút vào này chẳng những không làm nó xìu xuống chút nào, mà ngược lại ngày một trướng căng ra.
Ngặt nỗi Tiết Diệu Dẫn không hề sợ chết mà cứ cọ cọ lên trên, liếm láp yết hầu của anh, tham lam ngửi lấy ngửi để hơi thở gợi cảm trên người đàn ông này.
Thẩm Đạc đâm mạnh vài cái, đột nhiên rút cả cây ra, đặt cô nằm úp xuống quỳ gối lên trên giường, tách hai cánh mông mềm mại của cô, thẳng lưng đâm vào, rồi lại bắt đầu một màn cắm rút tàn nhẫn và mãnh liệt.
Bản thân Tiết Diệu Dẫn đã sắp đến cực hạn, chiêu này đủ tàn nhẫn, chỉ lo kêu ưm a, nào còn tâm tư trêu chọc gì anh nữa.
Bấy giờ Thẩm Đạc mới hăng hái, nhìn huyệt nhỏ phấn hồng nộn nộn được nguyên cây hàng đỏ sưng cắm vào, thịt non bị mang ra khỏi miệng huyệt, không khỏi đỏ mắt lên.
“Tiểu yêu tinh… Em muốn bị anh chịch chết đúng không? Đúng không hả… Chịch chết em….”
Hiếm hoi lắm mới được một lần Thẩm Đạc mở mồm, Tiết Diệu Dẫn cũng không rảnh mà nghe, hai tay cấu chặt tấm ga trải giường, bị đâm thẳng vào sâu bên trong làm cô không ngừng lay lắt về phía trước.
“Ưm ưm… Tới..
A a a a a! Aaa….”
Thẩm Đạc vốn muốn trêu đùa cô thêm chút nữa, sắp đến đỉnh thì không cho cô sảng khoái, vậy nên đưa đẩy sau vài chục cú nhấp cực mạnh cực nhanh thì lui ra ngoài, không định cho Tiết Diệu Dẫn thừa nhận dư vị đường đi mang lại, co rút vài cái thì không ngăn được xuân triều như trút vào.
Thẩm Đạc xấu xa, không cho cô cơ hội thở dốc, mà như trả thù cắm vào lại.
“Ư,….”
Con đường không ngừng co rút, lần này Thẩm Đạc vừa vào đã làm khoái cảm tăng lên gấp mấy lần.
Tiết Diệu Dẫn ngâm nga mấy tiếng, thân thể run rẩy tiết ra một luồng dịch trong suốt, đạt cao trào lần hai.
Mật thịt trong huyệt nhỏ như đang nổi điên, bốn phương tám hướng thu về lại, kẹp cho Thẩm Đạc suýt chút nữa tinh quan thất thủ.
Anh vội lui ra mấy tấc, chỉ để lại quy đầu ở miệng huyệt nhỏ lắc nhẹ để cọ cọ, ma sát mã mắt của chính mình, để cho dục vọng duy trì ở trạng thái tốt nhất.
Tiết Diệu Dẫn thỏa mãn bản thân rồi, nằm trên giường thở hổn hển, không có ý định nhúc nhích chút nào.
Thẩm Đạc bắt lấy bờ mông nộn nộn căng mọng của cô không buông, kéo lên ma sát giữa háng mình mấy cái, rồi lại đâm vào lần nữa.
Tiết Diệu Dẫn cũng không phải người ích kỉ, thấy Thẩm Đạc chưa được thỏa mãn, liền chủ động đón hùa, phối hợp làm vận động pít tông cùng anh.
Nhưng trong mắt Thẩm Đạc, cô không chủ động còn đỡ, một khi chủ động thì chẳng khác nào muốn giết chết anh, khiến cho anh chìm trong dục vọng mà dữ dằn hơn, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất là chịch cô ná thở.
Tiết Diệu Dẫn nỗ lực nửa ngày trời, lần thứ ba lên cao trào nhưng Thẩm Đạc vẫn còn hăng say đưa đẩy bành bạch, cây hàng thô dài trong mình không có chút biến hóa nào, bấy giờ mới bắt đầu nổi trống lui binh.
Hiển nhiên, hậu quả trêu chọc của Tiết Diệu Dẫn rất nghiêm trọng, Thẩm Đạc luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng cô, lúc này không hề theo cô, dẫu cô có kêu gào khóc nấc lên nói rằng mình không thể nào ra được nổi nữa.
Tiết Diệu Dẫn nhịn không được bò lên trước một đoạn, lại bị anh kéo mạnh về lại, hai bên túi trứng chắc nịch đánh bập một phát lên âm hộ làm nó phiếm hồng, tiếng nước òm ọp òm ọp vì giao hợp nghe rất rõ ràng.
Tiết Diệu Dẫn căng cứng một trận chịu gì nổi, âm thanh mềm mại bắt đầu cầu xin tha như chó săn: “Thiếu soái… Thiếu soái thủ hạ lưu tình, tương lai còn dài….”
Tiết Diệu Dẫn cũng biết bản thân có tật xấu là trí nhớ ngắn hạn, nhưng đối mặt với dáng vẻ nghiêm trang của Thẩm Đạc, bàn tính nhỏ trong lòng cũng không sao tính ra được, cuối cùng chỉ trơ mắt chơi xấu làm nũng, dùng mọi thủ đoạn.
Lần này Thẩm Đạc bị cô chọc ghẹo rất ác, nói thế nào cũng không chịu theo, nghe cô rên eo đau, nghe cô than chân mềm, dứt khoát lật mặt cô lại, đôi tay đỡ đầu gối cô nâng lên, thẳng lưng đâm mạnh thật mạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gác lên bả vai anh đổ mồ hôi ròng ròng, đôi mắt xinh đẹp to tròn bị hơi nước thấm ướt, dáng vẻ như thể sắp sửa tan ra.
Tiết Diệu Dẫn tự thấy làm nũng lấy lòng không có tác dụng, thế là chuyển sang khích tướng, nói anh đường đường là Thiếu soái mà lại không chính trực.
Thẩm Đạc thấy cô nói nọ nói kia, nhưng ngặt nổi dáng vẻ mê mang quá chừng, bật cười, nhưng vẫn không hề có thế thả lỏng.
“A….
a….
cầm, cầm thú.” Tiết Diệu Dẫn nằm liệt trên giường, hai tay bị Thẩm Đạc đè nặng không thể động đậy, chỉ có thể lắc quả đầu mướt mồ hôi, mở miệng chửi mắng.
Đáp lại cô, là những cú đâm dồn dập của Thẩm Đạc.
Tiết Diệu Dẫn thấy nước trong người mình như thể sắp chảy cạn, cuối cùng khi bị Thẩm Đạc ôm đè lên tường nện tiếp, to gan cắn lên vai anh một miếng, để lại một dấu răng nhợt nhạt.
Thẩm Đạc chống trên người cô, dịch nóng tích góp cả buổi trời ồ ạt trút vào hồ hoa của cô, môi kề sát môi, liếm liếm hàm răng trắng sứ vừa mới cắn mình ban nãy, nói vuốt đuôi ra chiều nhắc nhở: “Không phải Diệu Diệu đã bảo, em không kêu ngừng thì anh không được ngừng đấy sao, anh nói được làm được.”
Bấy giờ Tiết Diệu Dẫn mới nhớ ra, tự mình cứng họng sai khiến người ta một lần, chỉ là chưa nói ra được từ ‘ngừng’ nào, đã thấy anh nắm cây hàng khí thế tấn công cô, cô vừa đảo mắt dùng chút sức lực cuối cùng nhìn qua, rồi ngất luôn.