Tuyết Hồ
Chương 85: [Phiên ngoại 3] Báu vật
Ngày hôm đó, tiểu hồ ly tứ chi mở rộng thoải mái mà nằm ở trong lòng Lưu Vân phơi nắng, đột nhiên bụng kêu một tiếng, à, đã đói bụng.
Nó nhấc lên thân thể, bò a bò bò đến trên đầu tiểu long, hai cái móng vuốt ôm mặt hắn, mắt hồ màu lam lóe ra tia sáng động lòng người, nhìn chằm chằm tiểu long ngày càng tuấn mĩ.
Tiểu long mở mắt, nhìn nó một cái, “Chuyện gì?”
Tiểu hồ ly liếm một chút cặp môi đỏ thắm nhìn qua hết sức ngọt ngào, giảm bớt một chút cảm giác đói.
Có chút ý tứ lấy lòng, làm cho tiểu long lộ ra ý cười.
“Ngươi làm gì? Phi lễ ta?”Tiểu long tự tiếu phi tiếu hỏi.
Tiểu hồ ly ngửa mặt lên trời trở mình một cái, tinh tế mà cắn cần cổ trắng tuyết của tiểu long, bất mãn.
Tiểu long kéo kéo cái đuôi tiểu hồ ly, “Có việc nói mau!”
“Tiểu long, ta đói.”Tiểu hồ ly ủy khuất nói.
Tiểu long cố ý hiểu sai ý nó, “Ngươi đói hả, chúng ta trở về phòng!”
Nói xong làm bộ nhấc tiểu hồ ly trở về phòng, tiểu hồ ly nghiến răng, không khách khí mà cắn cánh tay tiểu long, “Ta đã đói bụng.”
“Phòng bếp có điểm tâm, chính mình đi lấy.”Tiểu long trêu cợt nó.
“Nhưng ánh mặt trời rất thoải mái, ta không muốn di chuyển.”Tiểu hồ ly tại tiểu long trong lòng cọ xát a cọ xát, mềm nói: “Tiểu long, tiểu long, ngươi đi cầm điểm tâm đi, có được hay không?”
Tiểu long bị nó làm mềm lòng, bất đắc dĩ, “Hồ ly lười nhà ngươi!”
Tiểu hồ ly vui vẻ mà tại trên môi hắn hôn một cái, “Tiểu long tốt nhất!”
“Ngươi thôi đi.”Tiểu long đem tiểu hồ ly ôm đến một bên, đi xuống cầm điểm tâm.
“Nhanh lên một chút trở về!”
Tiểu long trừng mắt liếc nó một cái.
Tiểu hồ ly nửa híp mắt, phe phẩy cái đuôi to.
“Tiểu Liên!”
Tiểu hồ ly quay đầu, có chút kinh ngạc: “Phật tổ, sao ngươi lại tới đây?”
Phật tổ cười đến so với ánh mặt trời càng sáng lạn, “Ta nghĩ ngươi a.”
“Phải không?”Tiểu hồ ly hoài nghi, nó mặc dù ngây thơ, nhưng là không ngu ngốc, nó biết Phật tổ này không có gì đáng tin cậy.
“Ngươi không tin ta? Chẳng lẽ độ tin tưởng của ta thấp như vậy?”Phật tổ làm bộ thương tâm.
Ngươi biết là tốt rồi, tiểu hồ ly trong lòng nói.
“Ôi! Từ xưa người làm càng lớn đều khng6 được người thích.”Phật tổ cảm thán.
Một đóa mây đen từ bầu trời thổi qua,
Hai đóa mây đen từ bầu trời bay qua,
…
“Quên đi không thèm nghe ngươi nói nữa, ngươi không phải đói bụng sao? Ta nơi này có viên đường, ngươi có muốn ăn hay không?”
Phật tổ vừa nói, một bên từ trong lòng móc ra một cái chai thủy tinh, bên trong có một viên thuốc tím.
Tiểu hồ ly có chút đề phòng mà nhìn Phật tổ.
“Ngươi yên tâm, tuyệt đối là một viên đường, ta sẽ không hại ngươi.”Phật tổ thề son sắt nói.
Tiểu hồ ly có chút do dự, chính xác, hắn sẽ không hại mình.
“Đường này ăn ngon lắm!”Phật tổ hấp dẫn nói, đổ viên thuốc ra, đưa đến trước mắt tiểu hồ ly.
Nhìn viên thuốc dưới ánh mặt trời tỏa ra mê ly ánh tím, tiểu hồ ly đói bụng đã động tâm, chần chờ một chút, há mồm ăn viên thuốc.
Thấy tiểu hồ ly ăn viên thuốc, Phật tổ hưng phấn hoa tay múa chân, nhìn hắn cười đến làm kẻ khác phát lạnh như vậy, tiểu hồ ly biết chính mình trúng kế, ăn sai đồ vật rồi, nó không khỏi vạn phần ảo não, rất muốn hung hăng mà cắn Phật tổ đang cười đến chướng mắt kia.
Phật tổ hưng phấn trong chốc lát, đang muốn nói chuyện, đột nhiên giữa không trung truyền đến tiếng mắng tức giận của Hồng Liên: “Ngươi lão gia hỏa này!”
“Nguy rồi, tiểu Liên Liên giết tới!”
Hồng Liên hạ xuống, cũng bất chấp Phật tổ, ôm lấy tiểu hồ ly, sốt ruột hỏi: “Ngươi có hay không ăn dược hoàn màu tím?”
“Đã ăn.”Tiểu hồ ly vẻ mặt cầu xin.
“Hả!”Hồng Liên cứng ngắc, một lát sau, hắn quay đầu căm tức nhìn Phật tổ, “Ngươi làm chuyện tốt a!”
“Tiểu Liên Liên, ngươi không nên tức giận, ta chỉ muốn bọn họ có tiểu bảo bảo mà thôi.”
“Vậy tại sao ngươi không làm cho Yêu hoa kia sinh, lại muốn cho Tử sinh!”
“Ai nha, tiểu Liên Liên ngươi cũng biết tiểu yêu hoa kia tính tình không tốt, ta sợ hắn hủy nơi ở của ta.”
“Hủy đi đáng đời!”
“Ngươi không thể nói như vậy, ngươi cũng trụ nơi ấy.”
…
“Cái gì là tiểu bảo bảo?”Nghe không hiểu ra sao tiểu hồ ly rốt cục tìm được cơ hội nói chen vào.
“Tử, ta đến chậm, làm cho cái lão già chết tiệt này lừa ngươi ăn sinh tử dược.”Hồng Liên áy náy nói.
“Ý của ngươi là ta có thể sinh cục cưng cho tiểu long?”Tiểu hồ ly mừng rỡ hỏi.
Hồng Liên trầm trọng gật đầu.
“Vậy tốt lắm a, ta vẫn nghĩ muốn có cục cưng của tiểu long.”Tiểu hồ ly cao hứng nói.
“Hả?”Hồng Liên hóa đá.
Phật tổ cười đến hết sức đắc ý, “Tiểu Liên, ta nhưng là giúp ngươi một cái đại ân.”
“Đa tạ Phật tổ.”
“Không khách khí.”Phật tổ chột dạ mà tiếp nhận tiểu hồ ly đa tạ, Hồng Liên hung hăng mà trừng hắn một cái, Phật tổ lập tức ha ha nói: “Nếu là tiểu yêu hoa biết ngươi có thể sinh cục cưng, ta nghĩ hắn cũng sẽ rất cao hứng.”
“Đương nhiên!”Một âm thanh khó nén kích động.
“Tiểu long!”Tiểu hồ ly nhiệt tình mà nhào về phía tiểu long – trên tay điểm tâm.
Tiểu long vẻ mặt vui mừng mà nhìn tiểu hồ ly từng ngụm từng ngụm ăn điểm tâm, vừa nghĩ đến có thể có tiểu hồ ly cùng chính mình cục cưng, kích động đến bừng bừng rồi.
“Đa tạ.”Tiểu long cảm thấy vô cùng hạnh phúc lần đầu tiên đối với Phật tổ nói một tiếng cám ơn, làm Phật tổ cả kinh nói lung tung “Không khách khí “sau đó liền cắp mông chuồn mất.
※※※z※※y※※z※※z※※※
Người bình thường hoài thai mười tháng sinh cục cưng, tiểu hồ ly sáu tháng liền sinh cục cưng rồi.
Phật tổ nhìn tiểu hồ ly ôm cục cưng vào trong ngực, à! Khuôn mặt phấn nộn, con ngươi màu vàng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồn, sau khi lớn lên tất nhiên so với cha mẹ hắn càng thêm làm cho người ta phạm tội, bất quá, cục cưng này cùng với bảo bảo bình thường không có gì khác nhau, đều là “hình dạng con người “, tưởng rằng còn có tiểu hồ ly cùng tiểu long một chút kì dị hình dạng.
Phật tổ đang thất vọng, đột nhiên nghe thấy tiểu hồ ly kêu một tiếng ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, ha ha ha, thú vị, thú vị!
Cái kia phấn nộn cục cưng biến thành tiểu hồ ly kim quang đầy người.
“Ta đoán không sai, cục cưng giống tiểu Liên.”Phật tổ đắc ý dào dạt nói.
Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, kim hồ ly đột nhiên lại biến thành một tiểu long ngân quang lòe lòe.
Phật tổ hai mắt cũng muốn lồi ra, nhìn cục cưng trong chốc lát là hình người, trong chốc lát lại là kim hồ ly, trong chốc lát chính là ngân tiểu long, này, này, này, cục cưng đến tột cùng là cái gì hả???
Nó nhấc lên thân thể, bò a bò bò đến trên đầu tiểu long, hai cái móng vuốt ôm mặt hắn, mắt hồ màu lam lóe ra tia sáng động lòng người, nhìn chằm chằm tiểu long ngày càng tuấn mĩ.
Tiểu long mở mắt, nhìn nó một cái, “Chuyện gì?”
Tiểu hồ ly liếm một chút cặp môi đỏ thắm nhìn qua hết sức ngọt ngào, giảm bớt một chút cảm giác đói.
Có chút ý tứ lấy lòng, làm cho tiểu long lộ ra ý cười.
“Ngươi làm gì? Phi lễ ta?”Tiểu long tự tiếu phi tiếu hỏi.
Tiểu hồ ly ngửa mặt lên trời trở mình một cái, tinh tế mà cắn cần cổ trắng tuyết của tiểu long, bất mãn.
Tiểu long kéo kéo cái đuôi tiểu hồ ly, “Có việc nói mau!”
“Tiểu long, ta đói.”Tiểu hồ ly ủy khuất nói.
Tiểu long cố ý hiểu sai ý nó, “Ngươi đói hả, chúng ta trở về phòng!”
Nói xong làm bộ nhấc tiểu hồ ly trở về phòng, tiểu hồ ly nghiến răng, không khách khí mà cắn cánh tay tiểu long, “Ta đã đói bụng.”
“Phòng bếp có điểm tâm, chính mình đi lấy.”Tiểu long trêu cợt nó.
“Nhưng ánh mặt trời rất thoải mái, ta không muốn di chuyển.”Tiểu hồ ly tại tiểu long trong lòng cọ xát a cọ xát, mềm nói: “Tiểu long, tiểu long, ngươi đi cầm điểm tâm đi, có được hay không?”
Tiểu long bị nó làm mềm lòng, bất đắc dĩ, “Hồ ly lười nhà ngươi!”
Tiểu hồ ly vui vẻ mà tại trên môi hắn hôn một cái, “Tiểu long tốt nhất!”
“Ngươi thôi đi.”Tiểu long đem tiểu hồ ly ôm đến một bên, đi xuống cầm điểm tâm.
“Nhanh lên một chút trở về!”
Tiểu long trừng mắt liếc nó một cái.
Tiểu hồ ly nửa híp mắt, phe phẩy cái đuôi to.
“Tiểu Liên!”
Tiểu hồ ly quay đầu, có chút kinh ngạc: “Phật tổ, sao ngươi lại tới đây?”
Phật tổ cười đến so với ánh mặt trời càng sáng lạn, “Ta nghĩ ngươi a.”
“Phải không?”Tiểu hồ ly hoài nghi, nó mặc dù ngây thơ, nhưng là không ngu ngốc, nó biết Phật tổ này không có gì đáng tin cậy.
“Ngươi không tin ta? Chẳng lẽ độ tin tưởng của ta thấp như vậy?”Phật tổ làm bộ thương tâm.
Ngươi biết là tốt rồi, tiểu hồ ly trong lòng nói.
“Ôi! Từ xưa người làm càng lớn đều khng6 được người thích.”Phật tổ cảm thán.
Một đóa mây đen từ bầu trời thổi qua,
Hai đóa mây đen từ bầu trời bay qua,
…
“Quên đi không thèm nghe ngươi nói nữa, ngươi không phải đói bụng sao? Ta nơi này có viên đường, ngươi có muốn ăn hay không?”
Phật tổ vừa nói, một bên từ trong lòng móc ra một cái chai thủy tinh, bên trong có một viên thuốc tím.
Tiểu hồ ly có chút đề phòng mà nhìn Phật tổ.
“Ngươi yên tâm, tuyệt đối là một viên đường, ta sẽ không hại ngươi.”Phật tổ thề son sắt nói.
Tiểu hồ ly có chút do dự, chính xác, hắn sẽ không hại mình.
“Đường này ăn ngon lắm!”Phật tổ hấp dẫn nói, đổ viên thuốc ra, đưa đến trước mắt tiểu hồ ly.
Nhìn viên thuốc dưới ánh mặt trời tỏa ra mê ly ánh tím, tiểu hồ ly đói bụng đã động tâm, chần chờ một chút, há mồm ăn viên thuốc.
Thấy tiểu hồ ly ăn viên thuốc, Phật tổ hưng phấn hoa tay múa chân, nhìn hắn cười đến làm kẻ khác phát lạnh như vậy, tiểu hồ ly biết chính mình trúng kế, ăn sai đồ vật rồi, nó không khỏi vạn phần ảo não, rất muốn hung hăng mà cắn Phật tổ đang cười đến chướng mắt kia.
Phật tổ hưng phấn trong chốc lát, đang muốn nói chuyện, đột nhiên giữa không trung truyền đến tiếng mắng tức giận của Hồng Liên: “Ngươi lão gia hỏa này!”
“Nguy rồi, tiểu Liên Liên giết tới!”
Hồng Liên hạ xuống, cũng bất chấp Phật tổ, ôm lấy tiểu hồ ly, sốt ruột hỏi: “Ngươi có hay không ăn dược hoàn màu tím?”
“Đã ăn.”Tiểu hồ ly vẻ mặt cầu xin.
“Hả!”Hồng Liên cứng ngắc, một lát sau, hắn quay đầu căm tức nhìn Phật tổ, “Ngươi làm chuyện tốt a!”
“Tiểu Liên Liên, ngươi không nên tức giận, ta chỉ muốn bọn họ có tiểu bảo bảo mà thôi.”
“Vậy tại sao ngươi không làm cho Yêu hoa kia sinh, lại muốn cho Tử sinh!”
“Ai nha, tiểu Liên Liên ngươi cũng biết tiểu yêu hoa kia tính tình không tốt, ta sợ hắn hủy nơi ở của ta.”
“Hủy đi đáng đời!”
“Ngươi không thể nói như vậy, ngươi cũng trụ nơi ấy.”
…
“Cái gì là tiểu bảo bảo?”Nghe không hiểu ra sao tiểu hồ ly rốt cục tìm được cơ hội nói chen vào.
“Tử, ta đến chậm, làm cho cái lão già chết tiệt này lừa ngươi ăn sinh tử dược.”Hồng Liên áy náy nói.
“Ý của ngươi là ta có thể sinh cục cưng cho tiểu long?”Tiểu hồ ly mừng rỡ hỏi.
Hồng Liên trầm trọng gật đầu.
“Vậy tốt lắm a, ta vẫn nghĩ muốn có cục cưng của tiểu long.”Tiểu hồ ly cao hứng nói.
“Hả?”Hồng Liên hóa đá.
Phật tổ cười đến hết sức đắc ý, “Tiểu Liên, ta nhưng là giúp ngươi một cái đại ân.”
“Đa tạ Phật tổ.”
“Không khách khí.”Phật tổ chột dạ mà tiếp nhận tiểu hồ ly đa tạ, Hồng Liên hung hăng mà trừng hắn một cái, Phật tổ lập tức ha ha nói: “Nếu là tiểu yêu hoa biết ngươi có thể sinh cục cưng, ta nghĩ hắn cũng sẽ rất cao hứng.”
“Đương nhiên!”Một âm thanh khó nén kích động.
“Tiểu long!”Tiểu hồ ly nhiệt tình mà nhào về phía tiểu long – trên tay điểm tâm.
Tiểu long vẻ mặt vui mừng mà nhìn tiểu hồ ly từng ngụm từng ngụm ăn điểm tâm, vừa nghĩ đến có thể có tiểu hồ ly cùng chính mình cục cưng, kích động đến bừng bừng rồi.
“Đa tạ.”Tiểu long cảm thấy vô cùng hạnh phúc lần đầu tiên đối với Phật tổ nói một tiếng cám ơn, làm Phật tổ cả kinh nói lung tung “Không khách khí “sau đó liền cắp mông chuồn mất.
※※※z※※y※※z※※z※※※
Người bình thường hoài thai mười tháng sinh cục cưng, tiểu hồ ly sáu tháng liền sinh cục cưng rồi.
Phật tổ nhìn tiểu hồ ly ôm cục cưng vào trong ngực, à! Khuôn mặt phấn nộn, con ngươi màu vàng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồn, sau khi lớn lên tất nhiên so với cha mẹ hắn càng thêm làm cho người ta phạm tội, bất quá, cục cưng này cùng với bảo bảo bình thường không có gì khác nhau, đều là “hình dạng con người “, tưởng rằng còn có tiểu hồ ly cùng tiểu long một chút kì dị hình dạng.
Phật tổ đang thất vọng, đột nhiên nghe thấy tiểu hồ ly kêu một tiếng ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu vừa nhìn, ha ha ha, thú vị, thú vị!
Cái kia phấn nộn cục cưng biến thành tiểu hồ ly kim quang đầy người.
“Ta đoán không sai, cục cưng giống tiểu Liên.”Phật tổ đắc ý dào dạt nói.
Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, kim hồ ly đột nhiên lại biến thành một tiểu long ngân quang lòe lòe.
Phật tổ hai mắt cũng muốn lồi ra, nhìn cục cưng trong chốc lát là hình người, trong chốc lát lại là kim hồ ly, trong chốc lát chính là ngân tiểu long, này, này, này, cục cưng đến tột cùng là cái gì hả???
Tác giả :
Huyền Tử Phách