Tuyệt Đối Khế Hợp
Chương 22
Giao thừa
Sau khi Tàn Mặc Vô Ngân giải quyết xong chuyện của Tiểu Quai Tối Quai, Trầm Dịch Thành nhờ Đường Huy nói cảm ơn Tàn Mặc Vô Ngân, chính hắn không ra mặt. Tàn Mặc Vô Ngân không nói gì, thậm chí còn không nói với Trầm Khê.
Hai chín tháng chạp, Hạ Tử Thần và Hạ Ngự Trạch cùng nhau đem đồ tết đã mua trước đó ra sắp xếp, sau đó chờ ở nhà mừng năm mới, không có đi đâu, nghỉ ngơi một ngày. Tuy trong nhà chỉ có hai người, nhưng Hạ Ngự Trạch vẫn như năm trước rán thịt viên, ninh xương chân giò, nấu một nồi canh gà. Hạ Tử Thần trong bếp giúp đỡ, hai cha con vừa làm vừa nói chuyện, bận rộn như vậy cũng có không khí ngày tết.
Ở thành phố đã lâu, gia đình cậu nhiều năm nay đều là theo tập tục mua lễ đều là chọn những thứ đơn giản, kèm theo mấy món ăn tượng trưng cho may mắn, vậy là qua một tuổi mới.
Hạ Ngự Trạch thật ra cũng không hiểu lễ mừng năm mới có tập tục như thế nào, chỉ là lên mạng tra một chút, sau đó tìm mấy thứ mình biết mà làm. Lúc trước trong nhà rất nghèo, mỗi lần năm mới, Hạ Ngự Trạch đều không có nhiều tiền cho Hạ Tử Thần ăn bữa cơm tất niên thịnh soạn, chỉ có thể gói cho Hạ Tử Thần hai đĩa sủi cảo. Khi đó Hạ Tử Thần tuy còn nhỏ nhưng cực kỳ hiểu chuyện, không đòi hỏi gì, kể cả thói xấu cúa đứa trẻ nhỏ cũng không có. Hạ Ngự Trạch đối với Hạ Tử Thần bé nhỏ rất vui vẻ, mặt khác lại có chút đau lòng, dù sao làm cha mẹ đều hy vọng đứa con những thứ tốt nhất, nhưng năng lực lúc đó của ông có hạn.
Sau đó ông có giấy chứng nhận luật sư, lúc đó mới từ từ tốt hơn. Cho nên mỗi lần đến tất niên, ông đều có một loại tâm lý bồi thường mạnh mẽ, muốn làm cho Hạ Tử Thần một bữa cơm tối giao thừa phong phú, để Hạ Tử Thần ăn nhiều hơn. Chẳng qua sức ăn của Hạ Tử Thần trước nay đều không lớn, một bàn thức ăn kia hai cha con phải ăn đến bốn ngày.
Ăn cơm tối xong, Hạ Ngự Trạch ngồi trước máy tính xem tin tức, Hạ Tử Thần login game. Kỳ thật hai cha con ở bếp vừa làm vừa ăn, tới lúc ăn cơm tối không thấy đói bụng, chỉ đơn giản nấu qua, để tối ăn khuya.
Nhận một nhiệm vụ hàng ngày, Hạ Tử Thần đang chuẩn bị chạy đến địa điểm nhiệm vụ, lại nhận được mật tán gẫu của Tiểu Quai Tối Quai. Hạ Tử Thần rất ngạc nhiên, tuy cùng trong bang đã thời gian dài nhưng cậu chưa nói qua một câu với Tiểu Quai Tối Quai. Hơn nữa bản thân cậu cũng không thích những cô bé thích làm nũng, cho nên đa số thời gian đều không chú ý tới Tiểu Quai Tối Quai. Có lẽ cách làm này đối với nam sinh mà nói là không lịch sự, nhưng với những người mình không thích, Hạ Tử Thần cũng chẳng muốn giả dối ngoài mặt, thật không cần thiết.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: có rảnh không? Nói chuyện chút.
Hạ Tử Thần thật không biết rốt cuộc có gì để nói với cô ta, cũng không muốn lãng phí thời gian, cho nên thẳng thắn thì hơn.
[Mật] Trầm Khê: chuyện gì?
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: tôi biết cậu quen thân với Tàn Mặc.
Hạ Tử Thần nhíu mày, ngữ khí của Tiểu Quai Tối Quai làm cậu cảm thấy không thoải mái. Thực tế thì không có nhiều người trực tiếp gọi Tàn Mặc Vô Ngân là Tàn Mặc, đa số đều thêm hai chữ đại thần vào. Với thân phận của Tiểu Quai Tối Quai cùng với sự hiểu biết Tàn Mặc, cậu cảm thấy cô ta có chút tự cho là đúng. Hạ Tử Thần có đôi khi không hiểu được, vì cái gì một nữ sinh như cô lại có thể có một cái tên lừa người như vậy, thật có chút buồn cười.
[Mật] Trầm Khê: tàm tạm.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: nói cho tôi biết số yy hoặc qq của anh ấy.
Hạ Tử Thần nhíu mày càng sâu, cậu có cách liên lạc này với Tàn Mặc Vô Ngân nhưng không cần thiết phải nói cho người khác, nhất là khi chưa được bản thân người kia cho phép. Mở QQ nhìn qua, Tàn Mặc Vô Ngân còn chưa login.
[Mật] Trầm Khê: không có.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: sao có thể không có?!
[Mật] Trầm Khê: tin hay không thì tùy.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: hừ, cô không phải sợ tôi thân mật với Tàn Mặc sao? Không phải của cô thì mãi mãi không thể là của cô.
Hạ Tử Thần thật sự không rõ, vì cái gì Tiểu Quai Tối Quai có thể suy bụng ta ra bụng người như vậy. Là một cô bé, không cần cẩn thận rụt rè quá, nhưng ít nhất cũng phải tự hiểu rõ bản thân chứ.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: cô không có cách liên hệ cũng tốt, chứng minh Tàn Mặc căn bản không muốn thân cận với cô, như vậy tôi cũng yên tâm. Lần này Tàn Mặc giúp tôi, tôi thật sự rất cảm động. Cô nên thức thời đừng quấy nhiễu tôi bày tỏ cảm kích với anh ấy. (con bé này bị * =.=)
Hạ Tử Thần nở nụ cười châm chọc, trong đầu nhảy ra hai chữ – não tàn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, não tàn trực tiếp còn hơn mạnh hơn não tàn ngầm.
Đoạn nhạc đệm này Hạ Tử Thần không để ý, chờ Tàn Mặc Vô Ngân login, sau đó hai người như thường đi đánh phụ bản. Sau đó không có việc gì thì ngồi ở cửa chủ thành nói chuyện.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: đồ tết trong nhà đã mua hết chưa?
[Mật] Trầm Khê: rồi, nhà anh thì sao?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: gần như đủ rồi. Đêm giao thừa ăn cơm ở nhà?
[Mật] Trầm Khê: ừ, cha tôi nấu cơm. Nhà anh đi ra ngoài ăn à?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: nhà hàng trung quốc bên này không có gì đặc biệt nên vẫn là mời người đến nhà làm. Mẹ tôi không tốt trong việc bếp núc. Tôi thí vẫn luôn hy vọng khi về đến nhà, vợ tôi tự tay nấu bữa cơm nóng sốt.
[Mật] Trầm Khê: ừ, tôi cũng thích loại cảm giác này.
Nghĩ đến mỗi lần về nhà, Hạ Ngự Trạch sẽ nấu một nồi canh chờ cậu, rất ấm áp.
Hai người đang nói, một cô gái cưỡi ngựa chạy đến, cô gái ở trước mặt hai người xuống ngựa. Hạ Tử Thần nhìn, cư nhiên lại là Tiểu Quai Tối Quai.
Người trên cầu không nhiều lắm, nhưng cũng không phải ít, chỉ là Tàn Mặc Vô Ngân và Trầm Khê cố ý ngồi chỗ cách xa, không ai tới gần, biến nơi này thành không gian riêng, cho nên khi Tiểu Quai Tối Quai chạy vào bất ngờ có chút chướng mắt.
[Phụ cận] Tiểu Quai Tối Quai: tàn mặc, cảm ơn anh đã giúp em.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: cô ta là ai thế?
[Mật] Trầm Khê: …..
Hạ Tử Thần không biết nói gì hơn, Tàn Mặc Vô Ngân lại không biết Tiểu Quai Tối Quai là ai? Vậy trước đó hắn rốt cuộc là dùng tâm tư gì đi quản chuyện này thế?
[Mật] Trầm Khê: chính là người trước đó bị Góc Núi giữ xác, anh không biết?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: mọi chuyện là tôi nghe Bách Thảo Chiết nói qua, cụ thể Góc Núi giữ ai tôi không nhớ rõ.
[Mật] Trầm Khê: anh giỏi thật đấy. Anh lúc đó nói như thế nào với Góc Núi?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: chủ yếu là vì em cho nên chỉ nói người cậu ta giữ là người trong bang vợ tôi, sợ em cảm thấy khó khăn. Sau đó cậu ta hỏi chuyện của em, về chuyện người bị giữ không nhắc lại nữa.
Hạ Tử Thần đột nhiên cảm thấy người trong game này quá mức bát quái a. Hay là nói Tàn Mặc Vô Ngân và Góc Núi căn bản không phân ra nổi cái gì mới là việc chính?
[Phụ cận] Tiểu Quai Tối Quai: em không nghĩ người giúp em là anh. Trước đó người ta vẫn luôn chú ý đến anh, trong game em có rất nhiều bạn nhưng đều không có duyên…..
[Mật] Trầm Khê: tôi nói, anh có thể không nhắc đến chữ kia được không?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: chữ gì?
[Mật] Trầm Khê:….. vợ…..
Cậu là nam, cho dù là gay thì từ đáy lòng cũng không thích loại xưng hô này.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: sao vậy?
[Mật] Trầm Khê: không thích loại danh xưng giả dối này.
Trong game rốt cuộc có bao nhiêu người là một đôi thật sự? Không phải là không có nhưng cũng là hiếm. Không có bao nhiêu người chân chính coi là chồng, vợ, cho nên loại xưng hô này là không cần thiết.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: được.
[Phụ cận] Tiểu Quai Tối Quai: thật ra em vẫn luôn thích anh, không nghĩ anh cũng chú ý tới em….. nếu không thì sẽ không giúp em. hì hì, em rất vui.
Tiểu Quai Tối Quai bên kia vẫn tiếp tục tự nói tự diễn, cũng không hiểu cô ta là không biết ở kênh phụ cận nói chuyện, người chơi ở gần cửa thành đều có thể nhìn thấy, hay là cô ta cố ý.
Càng nhìn Tiểu Quai Tối Quai nói, Hạ tử Thần càng cảm thấy không biết nên nói gì. Nói là bày tỏ cảm kích, không bằng nói là bày tỏ tình yêu thì đúng hơn.
Sau đó, Hạ Tử Thần tất nhiên là không nói gì, dù sao mục tiêu của Tiểu Quai Tối Quai là Tàn Mặc Vô Ngân, ngược lại, cậu chỉ là người đứng xem mà thôi.
Tàn Mặc Vô Ngân đứng bên cạnh Trầm Khê im lặng một lúc, sau đó đánh ra bốn chữ.
[Phụ cận] Tàn Mặc Vô Ngân: tự mình đa tình.
Nói xong liền kéo theo Trầm Khê rời đi, để lại Tiểu Quai Tối Quai đang sững sờ một mình đứng đó cùng một đám người xem kịch vui…..
Giao thừa hôm nay, Hạ Tử Thần thức dậy muộn hơn, cũng do ngày hôm qua ngủ muộn, mặt khác hôm nay phải đón giao thừa, cũng không thể ngủ sớm, cho nên phải bảo đảm đủ tinh thần.
Bận rộn làm một bàn cơm tất niên xong, hai cha con vừa xem TV, vừa ăn cơm. Hạ Ngự Trạch mở một bình Hồng Tửu, tuy Hạ Tử Thần bình thường không uống rượu, nhưng ngày lễ tết cũng sẽ uống một chút.
Chủ động giúp cha rót rượu, Hạ Tử Thần nâng chén, nói với Hạ Ngự Trạch, “Cha, năm mới, chúc cha thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý. Sự nghiệp phát triển không ngừng, triển khai những kế hoạch lớn.”
Hạ Ngự Trạch cười cười cụng chén với con, “Cha chúc con khỏe mạnh bình an, học hành thuận lợi, vui vẻ không phải lo nghĩ.” Uống cạn chén, Hạ Ngự Trạch lại rút ra từ túi một bao lì xì đưa cho Hạ Tử Thần.
“Cám ơn cha.” Hạ Tử Thần cười nhận tiền lì xì, vòng tay ôm Hạ Ngự Trạch, “Cha đã vất vả rồi.”
Hạ Ngự Trạch vỗ vỗ lưng con, “Ngoan.”
Ăn xong cơm tối, hai cha con đều mở máy tính, vừa cùng bạn bà đồng nghiệp nói chuyện, vừa bàn luận các tiết mục vui xuân trên TV. Hạ Tử Thần cũng không cảm thấy tết hàng năm có gì mới, chỉ là chương trình tất niên, ăn cơm tất niên, làm sủi cảo. Nhưng mà cùng cha xem, tiết mục không có gì cũng không sao.
Trong TV ca hát, QQ của Hạ Tử Thần vang lên, An Cảnh gửi tin đến.
“Ở đó không?”
“Có. Chúc mừng năm mới.” Hạ Tử Thần tuy mở QQ nhưng vẫn luôn để ẩn, cho nên ai tìm cậu đều phải hỏi trước một câu như vậy.
“Hắc hắc, chúc mừng năm mới.” An Cảnh gửi một khuôn mặt tươi cười đến, “Vừa mới nói chuyện một lúc cùng A Huy, Dịch Thành ngày mai sẽ đi du lịch, mùng bảy mới về. Bọn anh định mùng tám gặp nhau, cậu có rảnh không?”
Năm trước bọn họ đã quyết định, tất niên những năm sau phải tụ tập một chút, cho dù sau này tốt nghiệp cũng muốn tiếp tục như vậy.
“Ừ, em cũng không bận gì, khi nào cũng được.” Bạn bè của Hạ Tử Thần không nhiều, cho nên năm mới cũng rất đơn giản, nhưng với cậu mà nói cũng không có gì không tốt, bản thân cậu không thích tụ tập ầm ĩ.
“Quyết định vậy đi. Thời gian cụ thể chờ tối mùng bảy quyết định sau.” An Cảnh nói.
”Đã biết.”
“Được rồi, anh đây đi thưởng thức đồ ăn vặt. Hôm nay thân thích tới nhiều, đồ ăn vặt cho bọn trẻ con nhiều lắm, anh nếu không nhanh sẽ không còn nữa.” Không giống Hạ Tử Thần, An Cảnh thích náo nhiệt, cũng thích chơi với trẻ con, “Chúc tết chú hộ anh.”
“Ừ, anh cũng vậy.” Hạ Tử Thần trả lời.
Có lẽ so với một nhà hơn mười người tụ tập cùng một chỗ, nhà Hạ Tử Thần có hai người có chút cô đơn. Cậu tuy đã quen như vậy nhưng trong lòng vẫn có một chút cảm giác cô độc, loại cảm giác này không rõ từ lúc nào nảy sinh, tuy không khó chịu, ở nhà với cha làm cậu cảm thấy hạnh phúc, nhưng không hiểu sao vẫn hy vọng trong nhà có nhiều người hơn, cho dù một người cũng được…..
Gần mười hai giờ, tiếng pháo hoa càng ngày càng vang. Hạ Tử Thần cùng cha mặc áo khoác, dán chữ ‘phúc’ cùng câu đối xong, xuống nhà đốt một chùm pháo, báo hiệu một năm mới thuận lợi,náo nhiệt.
Về nhà, Hạ Ngự Trạch luộc sủi cảo, Hạ Tử Thần mở tiếng TV lớn hơn một chút, chờ đếm ngược thời gian.
Tiếng pháo bên ngoài đã lớn hơn tiếng TV, người dẫn chương trình đứng trên bục bắt đầu cùng mọi người đếm ngược. Khi đếm tới không, trên QQ, biểu tượng Tàn Mặc Vô Ngân sáng lên.
“Chúc mừng năm mới.” Tàn mặc Vô Ngân gửi tới một biểu tượng phát tài đáng yêu.
“Chúc mừng năm mới.” Hạ Tử Thần cười trả lời. Cậu không để ý tới Tàn Mặc Vô Ngân lên mạng lúc nào, “Không nghĩ tới anh lúc này lại login.”
“Trong nước có người thân cần chúc tết, người trong nhà đã tính tốt thời gian trong nước. Nhưng bây giờ tôi chỉ cần chúc tết em.”
“Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết đâu? Không cần chúc tết?” Tàn Mặc Vô Ngân nói chỉ chúc tết cậu cậu, làm cho Hạ Tử Thần bất ngờ. Những người bạn khác của Tàn Mặc Vô Ngân cậu không rõ lắm, nhưng Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết là bạn ngoài đời thực của Tàn Mặc Vô Ngân.
“Bọn họ đi du lịch nước ngoài rồi, thời gian rối loạn, chờ bọn họ gọi cho tôi đã.” Tàn Mặc Vô Ngân nói.
“À.” Trong ấn tượng của Hạ Tử Thần, những người vội vàng đi du lịch năm nay đều là người có tiền.
“Có ăn sủi cảo không?” Tàn Mặc Vô Ngân hỏi.
“Đang ăn.”
“Ừ, ăn xong nếu không buồn ngủ thì chơi game.”
“Được.”
Trong lòng vốn có chút cảm giác cô đơn, trong lúc nói chuyện với Tàn Mặc Vô Ngân đã biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả bản thân Hạ Tử Thần cũng không ý thức được.
Tự nhiên phát triển không có chút bất ngờ, này có lẽ cũng là duyên phận kỳ diệu, chỉ vì người đặc biệt mà tồn tại…..
Sau khi Tàn Mặc Vô Ngân giải quyết xong chuyện của Tiểu Quai Tối Quai, Trầm Dịch Thành nhờ Đường Huy nói cảm ơn Tàn Mặc Vô Ngân, chính hắn không ra mặt. Tàn Mặc Vô Ngân không nói gì, thậm chí còn không nói với Trầm Khê.
Hai chín tháng chạp, Hạ Tử Thần và Hạ Ngự Trạch cùng nhau đem đồ tết đã mua trước đó ra sắp xếp, sau đó chờ ở nhà mừng năm mới, không có đi đâu, nghỉ ngơi một ngày. Tuy trong nhà chỉ có hai người, nhưng Hạ Ngự Trạch vẫn như năm trước rán thịt viên, ninh xương chân giò, nấu một nồi canh gà. Hạ Tử Thần trong bếp giúp đỡ, hai cha con vừa làm vừa nói chuyện, bận rộn như vậy cũng có không khí ngày tết.
Ở thành phố đã lâu, gia đình cậu nhiều năm nay đều là theo tập tục mua lễ đều là chọn những thứ đơn giản, kèm theo mấy món ăn tượng trưng cho may mắn, vậy là qua một tuổi mới.
Hạ Ngự Trạch thật ra cũng không hiểu lễ mừng năm mới có tập tục như thế nào, chỉ là lên mạng tra một chút, sau đó tìm mấy thứ mình biết mà làm. Lúc trước trong nhà rất nghèo, mỗi lần năm mới, Hạ Ngự Trạch đều không có nhiều tiền cho Hạ Tử Thần ăn bữa cơm tất niên thịnh soạn, chỉ có thể gói cho Hạ Tử Thần hai đĩa sủi cảo. Khi đó Hạ Tử Thần tuy còn nhỏ nhưng cực kỳ hiểu chuyện, không đòi hỏi gì, kể cả thói xấu cúa đứa trẻ nhỏ cũng không có. Hạ Ngự Trạch đối với Hạ Tử Thần bé nhỏ rất vui vẻ, mặt khác lại có chút đau lòng, dù sao làm cha mẹ đều hy vọng đứa con những thứ tốt nhất, nhưng năng lực lúc đó của ông có hạn.
Sau đó ông có giấy chứng nhận luật sư, lúc đó mới từ từ tốt hơn. Cho nên mỗi lần đến tất niên, ông đều có một loại tâm lý bồi thường mạnh mẽ, muốn làm cho Hạ Tử Thần một bữa cơm tối giao thừa phong phú, để Hạ Tử Thần ăn nhiều hơn. Chẳng qua sức ăn của Hạ Tử Thần trước nay đều không lớn, một bàn thức ăn kia hai cha con phải ăn đến bốn ngày.
Ăn cơm tối xong, Hạ Ngự Trạch ngồi trước máy tính xem tin tức, Hạ Tử Thần login game. Kỳ thật hai cha con ở bếp vừa làm vừa ăn, tới lúc ăn cơm tối không thấy đói bụng, chỉ đơn giản nấu qua, để tối ăn khuya.
Nhận một nhiệm vụ hàng ngày, Hạ Tử Thần đang chuẩn bị chạy đến địa điểm nhiệm vụ, lại nhận được mật tán gẫu của Tiểu Quai Tối Quai. Hạ Tử Thần rất ngạc nhiên, tuy cùng trong bang đã thời gian dài nhưng cậu chưa nói qua một câu với Tiểu Quai Tối Quai. Hơn nữa bản thân cậu cũng không thích những cô bé thích làm nũng, cho nên đa số thời gian đều không chú ý tới Tiểu Quai Tối Quai. Có lẽ cách làm này đối với nam sinh mà nói là không lịch sự, nhưng với những người mình không thích, Hạ Tử Thần cũng chẳng muốn giả dối ngoài mặt, thật không cần thiết.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: có rảnh không? Nói chuyện chút.
Hạ Tử Thần thật không biết rốt cuộc có gì để nói với cô ta, cũng không muốn lãng phí thời gian, cho nên thẳng thắn thì hơn.
[Mật] Trầm Khê: chuyện gì?
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: tôi biết cậu quen thân với Tàn Mặc.
Hạ Tử Thần nhíu mày, ngữ khí của Tiểu Quai Tối Quai làm cậu cảm thấy không thoải mái. Thực tế thì không có nhiều người trực tiếp gọi Tàn Mặc Vô Ngân là Tàn Mặc, đa số đều thêm hai chữ đại thần vào. Với thân phận của Tiểu Quai Tối Quai cùng với sự hiểu biết Tàn Mặc, cậu cảm thấy cô ta có chút tự cho là đúng. Hạ Tử Thần có đôi khi không hiểu được, vì cái gì một nữ sinh như cô lại có thể có một cái tên lừa người như vậy, thật có chút buồn cười.
[Mật] Trầm Khê: tàm tạm.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: nói cho tôi biết số yy hoặc qq của anh ấy.
Hạ Tử Thần nhíu mày càng sâu, cậu có cách liên lạc này với Tàn Mặc Vô Ngân nhưng không cần thiết phải nói cho người khác, nhất là khi chưa được bản thân người kia cho phép. Mở QQ nhìn qua, Tàn Mặc Vô Ngân còn chưa login.
[Mật] Trầm Khê: không có.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: sao có thể không có?!
[Mật] Trầm Khê: tin hay không thì tùy.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: hừ, cô không phải sợ tôi thân mật với Tàn Mặc sao? Không phải của cô thì mãi mãi không thể là của cô.
Hạ Tử Thần thật sự không rõ, vì cái gì Tiểu Quai Tối Quai có thể suy bụng ta ra bụng người như vậy. Là một cô bé, không cần cẩn thận rụt rè quá, nhưng ít nhất cũng phải tự hiểu rõ bản thân chứ.
[Mật] Tiểu Quai Tối Quai: cô không có cách liên hệ cũng tốt, chứng minh Tàn Mặc căn bản không muốn thân cận với cô, như vậy tôi cũng yên tâm. Lần này Tàn Mặc giúp tôi, tôi thật sự rất cảm động. Cô nên thức thời đừng quấy nhiễu tôi bày tỏ cảm kích với anh ấy. (con bé này bị * =.=)
Hạ Tử Thần nở nụ cười châm chọc, trong đầu nhảy ra hai chữ – não tàn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, não tàn trực tiếp còn hơn mạnh hơn não tàn ngầm.
Đoạn nhạc đệm này Hạ Tử Thần không để ý, chờ Tàn Mặc Vô Ngân login, sau đó hai người như thường đi đánh phụ bản. Sau đó không có việc gì thì ngồi ở cửa chủ thành nói chuyện.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: đồ tết trong nhà đã mua hết chưa?
[Mật] Trầm Khê: rồi, nhà anh thì sao?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: gần như đủ rồi. Đêm giao thừa ăn cơm ở nhà?
[Mật] Trầm Khê: ừ, cha tôi nấu cơm. Nhà anh đi ra ngoài ăn à?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: nhà hàng trung quốc bên này không có gì đặc biệt nên vẫn là mời người đến nhà làm. Mẹ tôi không tốt trong việc bếp núc. Tôi thí vẫn luôn hy vọng khi về đến nhà, vợ tôi tự tay nấu bữa cơm nóng sốt.
[Mật] Trầm Khê: ừ, tôi cũng thích loại cảm giác này.
Nghĩ đến mỗi lần về nhà, Hạ Ngự Trạch sẽ nấu một nồi canh chờ cậu, rất ấm áp.
Hai người đang nói, một cô gái cưỡi ngựa chạy đến, cô gái ở trước mặt hai người xuống ngựa. Hạ Tử Thần nhìn, cư nhiên lại là Tiểu Quai Tối Quai.
Người trên cầu không nhiều lắm, nhưng cũng không phải ít, chỉ là Tàn Mặc Vô Ngân và Trầm Khê cố ý ngồi chỗ cách xa, không ai tới gần, biến nơi này thành không gian riêng, cho nên khi Tiểu Quai Tối Quai chạy vào bất ngờ có chút chướng mắt.
[Phụ cận] Tiểu Quai Tối Quai: tàn mặc, cảm ơn anh đã giúp em.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: cô ta là ai thế?
[Mật] Trầm Khê: …..
Hạ Tử Thần không biết nói gì hơn, Tàn Mặc Vô Ngân lại không biết Tiểu Quai Tối Quai là ai? Vậy trước đó hắn rốt cuộc là dùng tâm tư gì đi quản chuyện này thế?
[Mật] Trầm Khê: chính là người trước đó bị Góc Núi giữ xác, anh không biết?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: mọi chuyện là tôi nghe Bách Thảo Chiết nói qua, cụ thể Góc Núi giữ ai tôi không nhớ rõ.
[Mật] Trầm Khê: anh giỏi thật đấy. Anh lúc đó nói như thế nào với Góc Núi?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: chủ yếu là vì em cho nên chỉ nói người cậu ta giữ là người trong bang vợ tôi, sợ em cảm thấy khó khăn. Sau đó cậu ta hỏi chuyện của em, về chuyện người bị giữ không nhắc lại nữa.
Hạ Tử Thần đột nhiên cảm thấy người trong game này quá mức bát quái a. Hay là nói Tàn Mặc Vô Ngân và Góc Núi căn bản không phân ra nổi cái gì mới là việc chính?
[Phụ cận] Tiểu Quai Tối Quai: em không nghĩ người giúp em là anh. Trước đó người ta vẫn luôn chú ý đến anh, trong game em có rất nhiều bạn nhưng đều không có duyên…..
[Mật] Trầm Khê: tôi nói, anh có thể không nhắc đến chữ kia được không?
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: chữ gì?
[Mật] Trầm Khê:….. vợ…..
Cậu là nam, cho dù là gay thì từ đáy lòng cũng không thích loại xưng hô này.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: sao vậy?
[Mật] Trầm Khê: không thích loại danh xưng giả dối này.
Trong game rốt cuộc có bao nhiêu người là một đôi thật sự? Không phải là không có nhưng cũng là hiếm. Không có bao nhiêu người chân chính coi là chồng, vợ, cho nên loại xưng hô này là không cần thiết.
[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: được.
[Phụ cận] Tiểu Quai Tối Quai: thật ra em vẫn luôn thích anh, không nghĩ anh cũng chú ý tới em….. nếu không thì sẽ không giúp em. hì hì, em rất vui.
Tiểu Quai Tối Quai bên kia vẫn tiếp tục tự nói tự diễn, cũng không hiểu cô ta là không biết ở kênh phụ cận nói chuyện, người chơi ở gần cửa thành đều có thể nhìn thấy, hay là cô ta cố ý.
Càng nhìn Tiểu Quai Tối Quai nói, Hạ tử Thần càng cảm thấy không biết nên nói gì. Nói là bày tỏ cảm kích, không bằng nói là bày tỏ tình yêu thì đúng hơn.
Sau đó, Hạ Tử Thần tất nhiên là không nói gì, dù sao mục tiêu của Tiểu Quai Tối Quai là Tàn Mặc Vô Ngân, ngược lại, cậu chỉ là người đứng xem mà thôi.
Tàn Mặc Vô Ngân đứng bên cạnh Trầm Khê im lặng một lúc, sau đó đánh ra bốn chữ.
[Phụ cận] Tàn Mặc Vô Ngân: tự mình đa tình.
Nói xong liền kéo theo Trầm Khê rời đi, để lại Tiểu Quai Tối Quai đang sững sờ một mình đứng đó cùng một đám người xem kịch vui…..
Giao thừa hôm nay, Hạ Tử Thần thức dậy muộn hơn, cũng do ngày hôm qua ngủ muộn, mặt khác hôm nay phải đón giao thừa, cũng không thể ngủ sớm, cho nên phải bảo đảm đủ tinh thần.
Bận rộn làm một bàn cơm tất niên xong, hai cha con vừa xem TV, vừa ăn cơm. Hạ Ngự Trạch mở một bình Hồng Tửu, tuy Hạ Tử Thần bình thường không uống rượu, nhưng ngày lễ tết cũng sẽ uống một chút.
Chủ động giúp cha rót rượu, Hạ Tử Thần nâng chén, nói với Hạ Ngự Trạch, “Cha, năm mới, chúc cha thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý. Sự nghiệp phát triển không ngừng, triển khai những kế hoạch lớn.”
Hạ Ngự Trạch cười cười cụng chén với con, “Cha chúc con khỏe mạnh bình an, học hành thuận lợi, vui vẻ không phải lo nghĩ.” Uống cạn chén, Hạ Ngự Trạch lại rút ra từ túi một bao lì xì đưa cho Hạ Tử Thần.
“Cám ơn cha.” Hạ Tử Thần cười nhận tiền lì xì, vòng tay ôm Hạ Ngự Trạch, “Cha đã vất vả rồi.”
Hạ Ngự Trạch vỗ vỗ lưng con, “Ngoan.”
Ăn xong cơm tối, hai cha con đều mở máy tính, vừa cùng bạn bà đồng nghiệp nói chuyện, vừa bàn luận các tiết mục vui xuân trên TV. Hạ Tử Thần cũng không cảm thấy tết hàng năm có gì mới, chỉ là chương trình tất niên, ăn cơm tất niên, làm sủi cảo. Nhưng mà cùng cha xem, tiết mục không có gì cũng không sao.
Trong TV ca hát, QQ của Hạ Tử Thần vang lên, An Cảnh gửi tin đến.
“Ở đó không?”
“Có. Chúc mừng năm mới.” Hạ Tử Thần tuy mở QQ nhưng vẫn luôn để ẩn, cho nên ai tìm cậu đều phải hỏi trước một câu như vậy.
“Hắc hắc, chúc mừng năm mới.” An Cảnh gửi một khuôn mặt tươi cười đến, “Vừa mới nói chuyện một lúc cùng A Huy, Dịch Thành ngày mai sẽ đi du lịch, mùng bảy mới về. Bọn anh định mùng tám gặp nhau, cậu có rảnh không?”
Năm trước bọn họ đã quyết định, tất niên những năm sau phải tụ tập một chút, cho dù sau này tốt nghiệp cũng muốn tiếp tục như vậy.
“Ừ, em cũng không bận gì, khi nào cũng được.” Bạn bè của Hạ Tử Thần không nhiều, cho nên năm mới cũng rất đơn giản, nhưng với cậu mà nói cũng không có gì không tốt, bản thân cậu không thích tụ tập ầm ĩ.
“Quyết định vậy đi. Thời gian cụ thể chờ tối mùng bảy quyết định sau.” An Cảnh nói.
”Đã biết.”
“Được rồi, anh đây đi thưởng thức đồ ăn vặt. Hôm nay thân thích tới nhiều, đồ ăn vặt cho bọn trẻ con nhiều lắm, anh nếu không nhanh sẽ không còn nữa.” Không giống Hạ Tử Thần, An Cảnh thích náo nhiệt, cũng thích chơi với trẻ con, “Chúc tết chú hộ anh.”
“Ừ, anh cũng vậy.” Hạ Tử Thần trả lời.
Có lẽ so với một nhà hơn mười người tụ tập cùng một chỗ, nhà Hạ Tử Thần có hai người có chút cô đơn. Cậu tuy đã quen như vậy nhưng trong lòng vẫn có một chút cảm giác cô độc, loại cảm giác này không rõ từ lúc nào nảy sinh, tuy không khó chịu, ở nhà với cha làm cậu cảm thấy hạnh phúc, nhưng không hiểu sao vẫn hy vọng trong nhà có nhiều người hơn, cho dù một người cũng được…..
Gần mười hai giờ, tiếng pháo hoa càng ngày càng vang. Hạ Tử Thần cùng cha mặc áo khoác, dán chữ ‘phúc’ cùng câu đối xong, xuống nhà đốt một chùm pháo, báo hiệu một năm mới thuận lợi,náo nhiệt.
Về nhà, Hạ Ngự Trạch luộc sủi cảo, Hạ Tử Thần mở tiếng TV lớn hơn một chút, chờ đếm ngược thời gian.
Tiếng pháo bên ngoài đã lớn hơn tiếng TV, người dẫn chương trình đứng trên bục bắt đầu cùng mọi người đếm ngược. Khi đếm tới không, trên QQ, biểu tượng Tàn Mặc Vô Ngân sáng lên.
“Chúc mừng năm mới.” Tàn mặc Vô Ngân gửi tới một biểu tượng phát tài đáng yêu.
“Chúc mừng năm mới.” Hạ Tử Thần cười trả lời. Cậu không để ý tới Tàn Mặc Vô Ngân lên mạng lúc nào, “Không nghĩ tới anh lúc này lại login.”
“Trong nước có người thân cần chúc tết, người trong nhà đã tính tốt thời gian trong nước. Nhưng bây giờ tôi chỉ cần chúc tết em.”
“Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết đâu? Không cần chúc tết?” Tàn Mặc Vô Ngân nói chỉ chúc tết cậu cậu, làm cho Hạ Tử Thần bất ngờ. Những người bạn khác của Tàn Mặc Vô Ngân cậu không rõ lắm, nhưng Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết là bạn ngoài đời thực của Tàn Mặc Vô Ngân.
“Bọn họ đi du lịch nước ngoài rồi, thời gian rối loạn, chờ bọn họ gọi cho tôi đã.” Tàn Mặc Vô Ngân nói.
“À.” Trong ấn tượng của Hạ Tử Thần, những người vội vàng đi du lịch năm nay đều là người có tiền.
“Có ăn sủi cảo không?” Tàn Mặc Vô Ngân hỏi.
“Đang ăn.”
“Ừ, ăn xong nếu không buồn ngủ thì chơi game.”
“Được.”
Trong lòng vốn có chút cảm giác cô đơn, trong lúc nói chuyện với Tàn Mặc Vô Ngân đã biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả bản thân Hạ Tử Thần cũng không ý thức được.
Tự nhiên phát triển không có chút bất ngờ, này có lẽ cũng là duyên phận kỳ diệu, chỉ vì người đặc biệt mà tồn tại…..
Tác giả :
Y Đình Mạt Đồng