Tuyệt Đối Dịu Dàng
Chương 36 Chúng con đang sống cùng nhau
Giữa trưa ngày mùng 1 Tết, cuối cùng Hạ Sí cũng gặp được ông bà nội của Thời Ngộ, hai ông bà đều tốt bụng như lời Thời Ngộ nói vậy, vì thế trong tay cô lại có thêm một bao lì xì.
Đây là lời chúc phúc của hai ông bà cụ dành cho bọn trẻ.
Dù sao cũng là năm mới, Hạ Sí đang muốn tính thời gian chênh lệch với nước ngoài để gọi điện thoại cho mẹ và em trai, nhưng lại không nghĩ đến nhận được một tin nhắn bất ngờ——
“Chúng ta đang ở thành phố C.”
Ngày đầu tiên của năm mới, Từ nữ sĩ đã dẫn theo con trai nhỏ Thẩm Diệc Thần của mình về nước. Đây vốn dĩ là quê hương của bọn họ, Từ nữ sĩ dẫn theo con trai về nhà, đương nhiên phải ở lại căn nhà trong khu Thủy Mộc Thanh Uyển kia.
Đến bây giờ cô còn chưa nói cho Từ nữ sĩ biết, cô đã quay lại với Thời Ngộ và đang sống cùng nhau.
Sau khi nhận điện thoại, Hạ Sí ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đang đi đến trước mặt, vẫy vẫy tay với anh, “A Ngộ.”
Bữa tối đương nhiên ăn ở Thời gia, sau đó, Thời Ngộ giải thích tình hình với bố mẹ, rồi tạm biệt đưa Hạ Sí trở về.
Trước khi đi, Thời phu nhân còn nắm lấy tay Hạ Sí, nhiệt tình mời cô lần sau lại đến, “Hạ Hạ, về sau nhớ thường xuyên đến chơi.”
“Vâng ạ.” Hạ Sí liên tục gật đầu, lại nói vài lời tri kỷ với Thời phu nhân.
Trên đường về nhà, Hạ Sí nhận được điện thoại Từ nữ sĩ gọi đến, đầu bên kia vang lên giọng trẻ con non nớt, thúc giục chị gái về nhà sớm một chút.
“Chị ơi, chị nhanh lên trở về đi, Diệc Thần nhớ chị.” Tuy rằng quan hệ của cô và Từ nữ sĩ không thân mật, nhưng người em trai kia lại rất dính cô.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Thời Ngộ ngồi ở bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện này rất rõ ràng, thậm chí còn không cần cố tình đi tìm hiểu.
“Xem ra quan hệ của hai chị em em cũng không tồi.” Đây là kết luận mà Thời Ngộ đưa ra.
“Bình thường……” Cô không chịu thừa nhận.
Bởi vì thân phận của Thẩm Diệc Thần, trong lòng Hạ Sí mãi mãi có một rào cản mà cô không thể vượt qua được. Lý trí nói cho cô biết, lỗi lầm mà người lớn phạm phải không liên quan đến đứa trẻ, nhưng cô cũng không phải thánh nhân vô dục vô cầu, sao có thể rộng rãi khoan dung xem như không có chuyện gì được. Cô không nhắc tới thù hận ở trước mặt Thẩm Diệc Thần, thì người làm chị như cô cũng đã tận trách rồi.
Từ nữ sĩ dẫn theo con trai nhỏ về nước, cũng là An Lan ra sân bay đón.
Trên thực tế, hai người bọn đã sớm liên lạc với nhau.
Thẩm Diệc Thần nhìn thấy An Lan thì chạy về phía cô ấy đầu tiên, vội vàng đến mức không chờ nổi hỏi: “Chị An Lan, chị gái của em đâu?”
Trong ấn tượng của Thẩm Diệc Thần, dường như An Lan thường đi theo phía sau Hạ Sí, nên hôm nay cậu cho rằng cũng là như thế. Nhưng Thẩm Diệc Thần nhìn xung quanh, xoay tại chỗ vài vòng cũng không tin người quen thuộc, không khỏi có chút mất mát.
“Chị gái em có việc bận nên đến trễ, tạm thời không đến được.” An Lan dỗ dành đứa trẻ, dẫn cậu đến bên cạnh Từ nữ sĩ, tự động nhận lấy vali trong tây Từ nữ sĩ, “Phu nhân, để cho tôi.”
Bên trong xe, hai tay Thẩm Diệc Thần chống lên cửa sổ kính trước mặt, ngập tràn sự tò mò đối với hoàn cảnh bên ngoài. Cậu đã quen sống ở nước ngoài, đối với quê hương của mình cũng không có ấn tượng gì.
“Hạ Hạ không ở Thủy Mộc Thanh Uyển sao?” Hôm nay Từ nữ sĩ về nước, còn chưa nắm rõ được thông tin mới nhất, chỉ từ giọng điệu mơ hồ của An Lan, đoán ra được chút gì đó.
“Cô ấy cùng…… Thời Ngộ về nhà.” Chần chừ một lúc, cuối cùng An Lan cũng nói ra tên người đó.
“À.” Phản ứng của Từ nữ sĩ rất bình tĩnh, dường như đã đoán được từ trước.
An Lan hiểu được xem mặt đoán ý, nhưng cô ấy giả vờ vô tình quan sát một lúc lâu, cũng không nhìn ra được phản ứng gì khác trên mặt Từ nữ sĩ, ngược lại bản thân mình không nhịn được, “Phu nhân, lần này bà trở về là muốn khuyên Hạ Hạ trở về hay là?”
Từ nữ sĩ mở mắt ra, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Hình như cô có thành kiến rất lớn với Thời Ngộ?”
“Không phải đâu, phu nhân.” An Lan liên tục lắc đầu, “Chỉ là tôi lo lắng Hạ Hạ lưu luyến quên trở về, quên chuyện quan trọng nhất mình muốn làm chính là cái gì.”
An Lan đã đi theo bên cạnh Hạ Sí nhiều năm, Từ nữ sĩ cũng khá hiểu biết người trợ lý này, chỉ là nhớ đến chuyện của con gái, Từ nữ sĩ chỉ có thể nói: “Cô không ngăn cản được con bé đâu.”
An Lan nhíu mày, “Phu nhân, bà nên khuyên nhủ Hạ Hạ.”
“Xuỵt.” Từ nữ sĩ mở mắt ra, “Cô đi theo bên cạnh con bé nhiều năm như vậy, cô đã từng thấy tôi quản được con bé lúc nào chưa?”
“Cái này……” Tuy rằng không quá muốn thừa nhận, nhưng đây đúng là sự thật.
Tuy rằng Hạ Sí và Từ nữ sĩ thật sự là mẹ con, nhưng bọn họ không thân thiết với nhau như những người thân có cùng chung huyết thống khác. Nếu mà Từ nữ sĩ quản được Hạ Sí, có lẽ Hạ Sí vốn dĩ cũng không có cơ hội về nước.
Thẩm Diệc Thần ghé vào bên cạnh cửa sổ xem náo nhiệt quay đầu lại nhìn hai người, hình như là nghe thấy bọn họ đang nói về chị gái, lại nổi lên hứng thú, “Mẹ ơi, lúc nào chúng ta mới có thể gặp được chị ạ?”
Từ nữ sĩ thở dài một hơi thật sâu, ngón tay ấn ở huyệt Thái Dương nhẹ nhàng xoa xoa vài vòng, “Vấn đề này, dọc đường đi con đã hỏi mười mấy lần rồi.”
Thẩm Diệc Thần dùng ngón tay đếm đếm, “Là lần thứ mười chín rồi ạ.” Cậu từ nhỏ đã thông minh, đối với việc tính toán cũng vô cùng mẫn cảm, những lời bản thân đã nói, ngay cả số lần cũng nhớ kỹ rõ ràng.
“À, vậy còn thiếu một lần nữa là đủ hai mươi.” Từ nữ sĩ buông tay, cầm lấy điện thoại di động ra tra khoảng cách định vị, tính toán thời gian về đến nhà.
Nhưng điều này cũng không được, ai biết tối nay nha đầu kia có trở về hay không? Dù sao thì ở trong mắt cô, mẹ và em trai ruột cũng không thể sánh bằng người kia.
Tuy rằng, bà cũng không tư cách xen vào lựa chọn của Hạ Sí. Nhưng nói như thế nào, nhìn ánh mắt của con gái mình lúc nào cũng chỉ muốn lao đến bên cạnh một người đàn ông khác, trong lòng người làm mẹ luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Không có được đáp án khẳng định, Thẩm Diệc Thần ngồi trong xe cũng lắc lắc liên tục không chịu ngồi yên, Từ nữ sĩ trừng mắt nhìn chằm chằm cậu, cậu bé chột dạ rụt cổ lại lùi về phía sau, dừng lại động tác nhỏ không lịch sự này.
Cậu không có bố, chỉ nhớ rõ mẹ tương đối nghiêm khắc.
Từ nữ sĩ mới là chủ nhân thật sự của căn nhà trong Thủy Mộc Thanh Uyển, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận, đương nhiên có thể thông hành. Hôm nay An Lan đi vào cùng bà, trong nhà vang lên giọng nói của hai người phụ nữ.
An Lan thử thăm dò: “Ý của bà là, mặc kệ cho Hạ Hạ ở lại thành phố C sao?”
“Nếu cô muốn con bé trở về, thay vì khuyên nhủ con bé, còn không bằng từ bắt đầu từ Thời Ngộ.” Từ nữ sĩ một lời trúng đích, An Lan bị nói trúng, ngay cả một câu phản bác cũng không thể nói nên lời.
Thoạt nhìn, phu nhân dường như không có ý muốn ngăn cản Hạ Sí và Thời Ngộ ở bên nhau. Chẳng lẽ phu nhân không đau lòng con gái mình lại giẫm lên vết xe đổ, đi nhầm đường lạc lối sao?
Theo quan điểm An Lan, việc người yêu cũ mặc kệ bạn gái một mình trải qua 5 năm bị bệnh tật tra tấn, thật không phải là đối tượng xứng đáng để bản thân có thể phó thác cả đời, đáng tiếc với tính tình này của hai mẹ con Từ nữ sĩ và Hạ Sí, rất ít khi tiết lộ chuyện của bản thân với người khác.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Diệc Thần vẫn hỏi lần thứ hai mươi, cùng một vấn đề, “Khi nào chúng ta mới được gặp chị ạ?”
“Con thích chị gái của con đến mức đó sao?” Từ nữ sĩ nhẹ nhàng nhướng mày.
“Thích ạ!” Phương thức biểu đạt tình cảm của trẻ con rất trực tiếp.
“Vì sao lại thích chị gái như vậy?” Từ nữ sĩ cố ý truy hỏi.
“Bởi vì chị rất tốt với con!” Năm nay cậu đã tám tuổi, sống cùng với Hạ Sí 5 năm, đối với Thẩm Diệc Thần mà nói, bắt đầu từ khi có ký ức thì chị gái đã tồn tại.
“Chị sẽ tặng quà cho con, sẽ dạy con làm đề, còn mua đồ ăn cho con…… Chị của con rất giỏi!” Nhắc tới Hạ Sí, Thẩm Diệc Thân có nói bao nhiêu cũng không hết.
“……” Từ nữ sĩ không có cách nào phản bác.
Hạ Sí rất thích tặng quà cho Thẩm Diệc Thần, bởi vì cô cảm thấy tiêu tiền để dỗ dành một đứa trẻ tương đối dễ dàng; dạy cậu làm bài, đó là khi Thẩm Diệc Thần gặp phải đề khó, lúc Hạ Sí đi ngang qua sẽ thuận tiện mang đến cho cậu một vài món ăn; về phần mua đồ ăn, đó là bởi vì Từ nữ sĩ quản lý chế độ ăn của con trai, Hạ Sí thấy cậu đáng thương, thỉnh thoảng sẽ mua cho cậu một ít đồ ăn vặt.
Chính những chuyện nhỏ nhặt này, làm cho Thẩm Diệc Thần cảm thấy chị gái rất tốt, Từ nữ sĩ không muốn đả kích cậu.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, bà vẫn nên chân thành hy vọng tình chị em có thể ở chung hòa thuận. Chẳng qua có đôi khi nhìn thấy sự nhiệt tình của Thẩm Diệc Thần trái ngược với sự cố ý xa cách của Hạ Sí, có chút nghẹn lòng mà thôi.
Nhưng nói đến cùng, bà cũng chẳng thể trách được con gái, chỉ có thể trách bản thân mình lúc trước vì bảo vệ con trai chưa được sinh ra, mà…… Tự tay đẩy con gái mình ra.
Nhớ tới chuyện cũ, tất cả đều là tiếc nuối, hết lần này đến lần khác ngay cả tư cách hối hận bà cũng không có.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mà bà lúc ấy, lựa chọn thịt lòng bàn tay.
Sau khi màn đêm buông xuống, Thẩm Diệc Thần năn nỉ mẹ gọi điện thoại cho Hạ Sí, sau đó vẫn luôn canh giữ ở cửa.
Từ nữ sĩ không ngăn cản, thật sự để cho cậu đợi “chị gái về nhà”!
Lúc Hạ Sí xuất hiện ở cửa, Thẩm Diệc Thần là người đầu tiên phát hiện ra cô, ngay lập tức chạy về phía cô, nhào vào trong lòng chị gái, “Chị ơi! chị ơi!”
Hạ Sí đón được cậu bé trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy động tác này hơi quen mắt, thật giống như, hành động mà mình thường xuyên làm với người nào đó……
Thì ra thói quen “nhào vào người” cũng có thể di truyền được sao?
“Chị ơi, cuối cùng em cũng được gặp chị, em rất nhớ chị, chị có nhớ em không?” Thẩm Diệc Thần kéo hai tay chị gái, chỉ hận không thể quấy lây trên người cô.
Đối mặt với sự nhiệt tình của em trai, Hạ Sí xoa dịu cảm xúc, mới trả lời một chữ: “Nhớ.”
Ngay cả người khác nghe thấy cũng sẽ cảm thấy lạnh nhạt, nhưng Thẩm Diệc Thần không cho là đúng, cậu nhận được đáp án mà mình mong muốn từ chị gái, cho dù chỉ có một chữ cũng làm cho cậu cảm thấy mỹ mãn.
“Thật tốt quá! Chị nhanh vào đi, em có mang quà về cho chị.” Thẩm Diệc Thận nhận được rất nhiều quà, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lễ.
Hạ Sí bị kéo vào, đi ngang qua bên cạnh Từ nữ sĩ.
Trong lúc Thẩm Diệc Thần tìm quà, Hạ Sí đối diện với ánh mắt của Từ nữ sĩ, nghe thấy bà nói: “Còn tưởng rằng con lưu luyến quên về, không trở lại nữa.”
“Mẹ.” Hạ Sí dứt khoát gọi một tiếng, không có cảm xúc gì, chỉ hỏi: “Vì sao lại đột nhiên dẫn Diệc Thần về nước?”
“Như thế nào? Mẹ cũng chỉ đưa Diệc Thần về nhà, có vấn đề gì sao?” Từ nữ sĩ một tay đặt ở bên cạnh bàn, ngón tay tự nhiên uốn lượn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
“…… Không có vấn đề gì.” Hạ Sí cụp mắt, ánh mắt hơi rũ xuống.
Từ nữ sĩ dẫn theo con trai về nước đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng cô không tin không có bất kỳ mục đích gì. Nếu chỉ đơn thuần là muốn về nhà, thì trong 5 năm có rất nhiều thời gian, nhưng Từ nữ sĩ chưa bao giờ nhắc tới.
Năm nay lại đột nhiên trở về, sợ là có chút gì đó liên quan đến cô. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, hiện tại cô đã không còn gì lo lắng nữa, Từ nữ sĩ muốn làm bất kỳ chuyện gì, cô cũng đều có thể giúp đỡ.
“Chị ơi, đây là quà em mua cho chị.” Thẩm Diệc Thần đã tìm ra món quà mình tự mang về từ nước ngoài, đưa cho Hạ Sí. Là một chiếc kẹp tóc, dành cho những cô gái trẻ, không tìm ra được lỗi gì.
Trước ánh mắt mong chờ của em trai, Hạ Sí khen cậu, “Cảm ơn Diệc Thần, chị rất thích.”
Món quà mình tự tay chọn được đối phương đánh giá cao, Thẩm Diệc Thần vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, lôi kéo Hạ Sí cùng nhau chơi đùa, cười khanh khách không ngừng.
Đương nhiên Hạ Sí vẫn luôn không có đủ sự kiên nhẫn để chơi cùng với một đứa trẻ, lấy một cái máy chơi game đã về nhà chuẩn bị trước đưa cho cậu, Thẩm Diệc Thần chơi vô cùng vui vẻ.
Cô vẫn ngồi đối diện Từ nữ sĩ.
Hai mẹ con nói chuyện phiếm câu được câu không, Từ nữ sĩ tinh tế đánh giá qua hoàn cảnh trong nhà, phát hiện ra trong tủ lạnh trống không, một vài đồ cùng cũng được cất đi, trông như là đã lâu không có người ở.
Từ nữ sĩ lơ đãng nhắc đến: “Nhìn căn nhà này, sợ là mười ngày nửa tháng cũng không có người ở.”
Vừa rồi An Lan còn muốn nấu bữa tối ở nhà cho hai người, nhưng kết quả phát hiện không có gì, chỉ có thể ra ngoài mua sắm.
Hạ Sí chớp chớp mắt, không thể không nói: “Con và anh ấy đã ở bên nhau lần nữa.”
Vừa dứt lời, Từ nữ sĩ ngồi ở phía trước ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Chống lại ánh mắt mãnh liệt kia, Hạ Sí ngậm miệng liếm lưỡi, nghênh đón ánh mắt của mẹ mình, dứt khoát thừa nhận: “Bọn con đang sống cùng nhau.”
Đây là lời chúc phúc của hai ông bà cụ dành cho bọn trẻ.
Dù sao cũng là năm mới, Hạ Sí đang muốn tính thời gian chênh lệch với nước ngoài để gọi điện thoại cho mẹ và em trai, nhưng lại không nghĩ đến nhận được một tin nhắn bất ngờ——
“Chúng ta đang ở thành phố C.”
Ngày đầu tiên của năm mới, Từ nữ sĩ đã dẫn theo con trai nhỏ Thẩm Diệc Thần của mình về nước. Đây vốn dĩ là quê hương của bọn họ, Từ nữ sĩ dẫn theo con trai về nhà, đương nhiên phải ở lại căn nhà trong khu Thủy Mộc Thanh Uyển kia.
Đến bây giờ cô còn chưa nói cho Từ nữ sĩ biết, cô đã quay lại với Thời Ngộ và đang sống cùng nhau.
Sau khi nhận điện thoại, Hạ Sí ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đang đi đến trước mặt, vẫy vẫy tay với anh, “A Ngộ.”
Bữa tối đương nhiên ăn ở Thời gia, sau đó, Thời Ngộ giải thích tình hình với bố mẹ, rồi tạm biệt đưa Hạ Sí trở về.
Trước khi đi, Thời phu nhân còn nắm lấy tay Hạ Sí, nhiệt tình mời cô lần sau lại đến, “Hạ Hạ, về sau nhớ thường xuyên đến chơi.”
“Vâng ạ.” Hạ Sí liên tục gật đầu, lại nói vài lời tri kỷ với Thời phu nhân.
Trên đường về nhà, Hạ Sí nhận được điện thoại Từ nữ sĩ gọi đến, đầu bên kia vang lên giọng trẻ con non nớt, thúc giục chị gái về nhà sớm một chút.
“Chị ơi, chị nhanh lên trở về đi, Diệc Thần nhớ chị.” Tuy rằng quan hệ của cô và Từ nữ sĩ không thân mật, nhưng người em trai kia lại rất dính cô.
Bên trong xe rất yên tĩnh, Thời Ngộ ngồi ở bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện này rất rõ ràng, thậm chí còn không cần cố tình đi tìm hiểu.
“Xem ra quan hệ của hai chị em em cũng không tồi.” Đây là kết luận mà Thời Ngộ đưa ra.
“Bình thường……” Cô không chịu thừa nhận.
Bởi vì thân phận của Thẩm Diệc Thần, trong lòng Hạ Sí mãi mãi có một rào cản mà cô không thể vượt qua được. Lý trí nói cho cô biết, lỗi lầm mà người lớn phạm phải không liên quan đến đứa trẻ, nhưng cô cũng không phải thánh nhân vô dục vô cầu, sao có thể rộng rãi khoan dung xem như không có chuyện gì được. Cô không nhắc tới thù hận ở trước mặt Thẩm Diệc Thần, thì người làm chị như cô cũng đã tận trách rồi.
Từ nữ sĩ dẫn theo con trai nhỏ về nước, cũng là An Lan ra sân bay đón.
Trên thực tế, hai người bọn đã sớm liên lạc với nhau.
Thẩm Diệc Thần nhìn thấy An Lan thì chạy về phía cô ấy đầu tiên, vội vàng đến mức không chờ nổi hỏi: “Chị An Lan, chị gái của em đâu?”
Trong ấn tượng của Thẩm Diệc Thần, dường như An Lan thường đi theo phía sau Hạ Sí, nên hôm nay cậu cho rằng cũng là như thế. Nhưng Thẩm Diệc Thần nhìn xung quanh, xoay tại chỗ vài vòng cũng không tin người quen thuộc, không khỏi có chút mất mát.
“Chị gái em có việc bận nên đến trễ, tạm thời không đến được.” An Lan dỗ dành đứa trẻ, dẫn cậu đến bên cạnh Từ nữ sĩ, tự động nhận lấy vali trong tây Từ nữ sĩ, “Phu nhân, để cho tôi.”
Bên trong xe, hai tay Thẩm Diệc Thần chống lên cửa sổ kính trước mặt, ngập tràn sự tò mò đối với hoàn cảnh bên ngoài. Cậu đã quen sống ở nước ngoài, đối với quê hương của mình cũng không có ấn tượng gì.
“Hạ Hạ không ở Thủy Mộc Thanh Uyển sao?” Hôm nay Từ nữ sĩ về nước, còn chưa nắm rõ được thông tin mới nhất, chỉ từ giọng điệu mơ hồ của An Lan, đoán ra được chút gì đó.
“Cô ấy cùng…… Thời Ngộ về nhà.” Chần chừ một lúc, cuối cùng An Lan cũng nói ra tên người đó.
“À.” Phản ứng của Từ nữ sĩ rất bình tĩnh, dường như đã đoán được từ trước.
An Lan hiểu được xem mặt đoán ý, nhưng cô ấy giả vờ vô tình quan sát một lúc lâu, cũng không nhìn ra được phản ứng gì khác trên mặt Từ nữ sĩ, ngược lại bản thân mình không nhịn được, “Phu nhân, lần này bà trở về là muốn khuyên Hạ Hạ trở về hay là?”
Từ nữ sĩ mở mắt ra, liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Hình như cô có thành kiến rất lớn với Thời Ngộ?”
“Không phải đâu, phu nhân.” An Lan liên tục lắc đầu, “Chỉ là tôi lo lắng Hạ Hạ lưu luyến quên trở về, quên chuyện quan trọng nhất mình muốn làm chính là cái gì.”
An Lan đã đi theo bên cạnh Hạ Sí nhiều năm, Từ nữ sĩ cũng khá hiểu biết người trợ lý này, chỉ là nhớ đến chuyện của con gái, Từ nữ sĩ chỉ có thể nói: “Cô không ngăn cản được con bé đâu.”
An Lan nhíu mày, “Phu nhân, bà nên khuyên nhủ Hạ Hạ.”
“Xuỵt.” Từ nữ sĩ mở mắt ra, “Cô đi theo bên cạnh con bé nhiều năm như vậy, cô đã từng thấy tôi quản được con bé lúc nào chưa?”
“Cái này……” Tuy rằng không quá muốn thừa nhận, nhưng đây đúng là sự thật.
Tuy rằng Hạ Sí và Từ nữ sĩ thật sự là mẹ con, nhưng bọn họ không thân thiết với nhau như những người thân có cùng chung huyết thống khác. Nếu mà Từ nữ sĩ quản được Hạ Sí, có lẽ Hạ Sí vốn dĩ cũng không có cơ hội về nước.
Thẩm Diệc Thần ghé vào bên cạnh cửa sổ xem náo nhiệt quay đầu lại nhìn hai người, hình như là nghe thấy bọn họ đang nói về chị gái, lại nổi lên hứng thú, “Mẹ ơi, lúc nào chúng ta mới có thể gặp được chị ạ?”
Từ nữ sĩ thở dài một hơi thật sâu, ngón tay ấn ở huyệt Thái Dương nhẹ nhàng xoa xoa vài vòng, “Vấn đề này, dọc đường đi con đã hỏi mười mấy lần rồi.”
Thẩm Diệc Thần dùng ngón tay đếm đếm, “Là lần thứ mười chín rồi ạ.” Cậu từ nhỏ đã thông minh, đối với việc tính toán cũng vô cùng mẫn cảm, những lời bản thân đã nói, ngay cả số lần cũng nhớ kỹ rõ ràng.
“À, vậy còn thiếu một lần nữa là đủ hai mươi.” Từ nữ sĩ buông tay, cầm lấy điện thoại di động ra tra khoảng cách định vị, tính toán thời gian về đến nhà.
Nhưng điều này cũng không được, ai biết tối nay nha đầu kia có trở về hay không? Dù sao thì ở trong mắt cô, mẹ và em trai ruột cũng không thể sánh bằng người kia.
Tuy rằng, bà cũng không tư cách xen vào lựa chọn của Hạ Sí. Nhưng nói như thế nào, nhìn ánh mắt của con gái mình lúc nào cũng chỉ muốn lao đến bên cạnh một người đàn ông khác, trong lòng người làm mẹ luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Không có được đáp án khẳng định, Thẩm Diệc Thần ngồi trong xe cũng lắc lắc liên tục không chịu ngồi yên, Từ nữ sĩ trừng mắt nhìn chằm chằm cậu, cậu bé chột dạ rụt cổ lại lùi về phía sau, dừng lại động tác nhỏ không lịch sự này.
Cậu không có bố, chỉ nhớ rõ mẹ tương đối nghiêm khắc.
Từ nữ sĩ mới là chủ nhân thật sự của căn nhà trong Thủy Mộc Thanh Uyển, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận, đương nhiên có thể thông hành. Hôm nay An Lan đi vào cùng bà, trong nhà vang lên giọng nói của hai người phụ nữ.
An Lan thử thăm dò: “Ý của bà là, mặc kệ cho Hạ Hạ ở lại thành phố C sao?”
“Nếu cô muốn con bé trở về, thay vì khuyên nhủ con bé, còn không bằng từ bắt đầu từ Thời Ngộ.” Từ nữ sĩ một lời trúng đích, An Lan bị nói trúng, ngay cả một câu phản bác cũng không thể nói nên lời.
Thoạt nhìn, phu nhân dường như không có ý muốn ngăn cản Hạ Sí và Thời Ngộ ở bên nhau. Chẳng lẽ phu nhân không đau lòng con gái mình lại giẫm lên vết xe đổ, đi nhầm đường lạc lối sao?
Theo quan điểm An Lan, việc người yêu cũ mặc kệ bạn gái một mình trải qua 5 năm bị bệnh tật tra tấn, thật không phải là đối tượng xứng đáng để bản thân có thể phó thác cả đời, đáng tiếc với tính tình này của hai mẹ con Từ nữ sĩ và Hạ Sí, rất ít khi tiết lộ chuyện của bản thân với người khác.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Diệc Thần vẫn hỏi lần thứ hai mươi, cùng một vấn đề, “Khi nào chúng ta mới được gặp chị ạ?”
“Con thích chị gái của con đến mức đó sao?” Từ nữ sĩ nhẹ nhàng nhướng mày.
“Thích ạ!” Phương thức biểu đạt tình cảm của trẻ con rất trực tiếp.
“Vì sao lại thích chị gái như vậy?” Từ nữ sĩ cố ý truy hỏi.
“Bởi vì chị rất tốt với con!” Năm nay cậu đã tám tuổi, sống cùng với Hạ Sí 5 năm, đối với Thẩm Diệc Thần mà nói, bắt đầu từ khi có ký ức thì chị gái đã tồn tại.
“Chị sẽ tặng quà cho con, sẽ dạy con làm đề, còn mua đồ ăn cho con…… Chị của con rất giỏi!” Nhắc tới Hạ Sí, Thẩm Diệc Thân có nói bao nhiêu cũng không hết.
“……” Từ nữ sĩ không có cách nào phản bác.
Hạ Sí rất thích tặng quà cho Thẩm Diệc Thần, bởi vì cô cảm thấy tiêu tiền để dỗ dành một đứa trẻ tương đối dễ dàng; dạy cậu làm bài, đó là khi Thẩm Diệc Thần gặp phải đề khó, lúc Hạ Sí đi ngang qua sẽ thuận tiện mang đến cho cậu một vài món ăn; về phần mua đồ ăn, đó là bởi vì Từ nữ sĩ quản lý chế độ ăn của con trai, Hạ Sí thấy cậu đáng thương, thỉnh thoảng sẽ mua cho cậu một ít đồ ăn vặt.
Chính những chuyện nhỏ nhặt này, làm cho Thẩm Diệc Thần cảm thấy chị gái rất tốt, Từ nữ sĩ không muốn đả kích cậu.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, bà vẫn nên chân thành hy vọng tình chị em có thể ở chung hòa thuận. Chẳng qua có đôi khi nhìn thấy sự nhiệt tình của Thẩm Diệc Thần trái ngược với sự cố ý xa cách của Hạ Sí, có chút nghẹn lòng mà thôi.
Nhưng nói đến cùng, bà cũng chẳng thể trách được con gái, chỉ có thể trách bản thân mình lúc trước vì bảo vệ con trai chưa được sinh ra, mà…… Tự tay đẩy con gái mình ra.
Nhớ tới chuyện cũ, tất cả đều là tiếc nuối, hết lần này đến lần khác ngay cả tư cách hối hận bà cũng không có.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mà bà lúc ấy, lựa chọn thịt lòng bàn tay.
Sau khi màn đêm buông xuống, Thẩm Diệc Thần năn nỉ mẹ gọi điện thoại cho Hạ Sí, sau đó vẫn luôn canh giữ ở cửa.
Từ nữ sĩ không ngăn cản, thật sự để cho cậu đợi “chị gái về nhà”!
Lúc Hạ Sí xuất hiện ở cửa, Thẩm Diệc Thần là người đầu tiên phát hiện ra cô, ngay lập tức chạy về phía cô, nhào vào trong lòng chị gái, “Chị ơi! chị ơi!”
Hạ Sí đón được cậu bé trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy động tác này hơi quen mắt, thật giống như, hành động mà mình thường xuyên làm với người nào đó……
Thì ra thói quen “nhào vào người” cũng có thể di truyền được sao?
“Chị ơi, cuối cùng em cũng được gặp chị, em rất nhớ chị, chị có nhớ em không?” Thẩm Diệc Thần kéo hai tay chị gái, chỉ hận không thể quấy lây trên người cô.
Đối mặt với sự nhiệt tình của em trai, Hạ Sí xoa dịu cảm xúc, mới trả lời một chữ: “Nhớ.”
Ngay cả người khác nghe thấy cũng sẽ cảm thấy lạnh nhạt, nhưng Thẩm Diệc Thần không cho là đúng, cậu nhận được đáp án mà mình mong muốn từ chị gái, cho dù chỉ có một chữ cũng làm cho cậu cảm thấy mỹ mãn.
“Thật tốt quá! Chị nhanh vào đi, em có mang quà về cho chị.” Thẩm Diệc Thận nhận được rất nhiều quà, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lễ.
Hạ Sí bị kéo vào, đi ngang qua bên cạnh Từ nữ sĩ.
Trong lúc Thẩm Diệc Thần tìm quà, Hạ Sí đối diện với ánh mắt của Từ nữ sĩ, nghe thấy bà nói: “Còn tưởng rằng con lưu luyến quên về, không trở lại nữa.”
“Mẹ.” Hạ Sí dứt khoát gọi một tiếng, không có cảm xúc gì, chỉ hỏi: “Vì sao lại đột nhiên dẫn Diệc Thần về nước?”
“Như thế nào? Mẹ cũng chỉ đưa Diệc Thần về nhà, có vấn đề gì sao?” Từ nữ sĩ một tay đặt ở bên cạnh bàn, ngón tay tự nhiên uốn lượn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
“…… Không có vấn đề gì.” Hạ Sí cụp mắt, ánh mắt hơi rũ xuống.
Từ nữ sĩ dẫn theo con trai về nước đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng cô không tin không có bất kỳ mục đích gì. Nếu chỉ đơn thuần là muốn về nhà, thì trong 5 năm có rất nhiều thời gian, nhưng Từ nữ sĩ chưa bao giờ nhắc tới.
Năm nay lại đột nhiên trở về, sợ là có chút gì đó liên quan đến cô. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, hiện tại cô đã không còn gì lo lắng nữa, Từ nữ sĩ muốn làm bất kỳ chuyện gì, cô cũng đều có thể giúp đỡ.
“Chị ơi, đây là quà em mua cho chị.” Thẩm Diệc Thần đã tìm ra món quà mình tự mang về từ nước ngoài, đưa cho Hạ Sí. Là một chiếc kẹp tóc, dành cho những cô gái trẻ, không tìm ra được lỗi gì.
Trước ánh mắt mong chờ của em trai, Hạ Sí khen cậu, “Cảm ơn Diệc Thần, chị rất thích.”
Món quà mình tự tay chọn được đối phương đánh giá cao, Thẩm Diệc Thần vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, lôi kéo Hạ Sí cùng nhau chơi đùa, cười khanh khách không ngừng.
Đương nhiên Hạ Sí vẫn luôn không có đủ sự kiên nhẫn để chơi cùng với một đứa trẻ, lấy một cái máy chơi game đã về nhà chuẩn bị trước đưa cho cậu, Thẩm Diệc Thần chơi vô cùng vui vẻ.
Cô vẫn ngồi đối diện Từ nữ sĩ.
Hai mẹ con nói chuyện phiếm câu được câu không, Từ nữ sĩ tinh tế đánh giá qua hoàn cảnh trong nhà, phát hiện ra trong tủ lạnh trống không, một vài đồ cùng cũng được cất đi, trông như là đã lâu không có người ở.
Từ nữ sĩ lơ đãng nhắc đến: “Nhìn căn nhà này, sợ là mười ngày nửa tháng cũng không có người ở.”
Vừa rồi An Lan còn muốn nấu bữa tối ở nhà cho hai người, nhưng kết quả phát hiện không có gì, chỉ có thể ra ngoài mua sắm.
Hạ Sí chớp chớp mắt, không thể không nói: “Con và anh ấy đã ở bên nhau lần nữa.”
Vừa dứt lời, Từ nữ sĩ ngồi ở phía trước ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Chống lại ánh mắt mãnh liệt kia, Hạ Sí ngậm miệng liếm lưỡi, nghênh đón ánh mắt của mẹ mình, dứt khoát thừa nhận: “Bọn con đang sống cùng nhau.”
Tác giả :
Giang La La