Tuyết Đỏ Mùa Hạ
Chương 1-1: Giới thiệu
Nàng được sinh ra cùng với ca ca, nói đúng hơn là một cặp song sinh, là nhị tiểu thư của Dương phủ, Dương Tuyết Yên.
Trong mắt thiên hạ Tuyết Yên là người hạnh phúc nhất thế gian, chính bản thân nàng cũng cảm thấy như vậy.
Thế rồi đến một ngày nọ, khi phải rời xa tổ ấm thân yêu và sinh sống ở một nơi khác… với cái tên mới, Niệm Tuyết đã trải qua cuộc sống cực khổ dưới thân phận của một nha hoàn...
Nàng đã gặp phải rất nhiều chuyện và cũng gặp được chàng, người nàng thề sẽ yêu suốt đời….
Cho đến khi trưởng thành, bí ẩn về thân thế của Hạ Niệm Tuyết được hé mở … trong lúc sinh mệnh “ngàn cân treo sợi tóc”, nàng đã biết được người mà mình luôn kính trọng không ai khác là kẻ năm xưa đã nhẫn tâm giết chết chính nữ nhi của mình!! Ông trời thật trớ trêu thay….
Lại chính là vì chàng sao?? … Ca ca..
—- — — — — —- — —
Cuộc đời Dương Tuyết Yên sẽ ra sao??
Sẽ tiếp tục an phận làm một Hạ Niệm Tuyết cùng vị “Vương gia” nào đó “bách niên giai lão” …
Hay đau khổ chịu đựng một mình, trốn tránh sự thật ….
Trở lại Dương phủ, thực hiện lời thề “Nợ máu phải trả bằng máu” …
—- — — — — —- — —
.Người ta bảo Dã thú là 1 con vật hung tợn, nàng nghĩ chúng chính là 1 loài máu lạnh… Nhưng hình như nàng sai rồi… Vì để bảo vệ con mình dù có là dã thú thì chúng cũng sẽ không ngần ngại cái gì gọi là sinh mệnh …
.Còn nhớ rõ ngày hôm ấy, giữa sự sống và cái chết, con vật hung tợn kia 1 mực ôm chặt vào lòng ‘đứa con nhỏ’, dùng chính tấm thân to lớn để bảo vệ nó …
.Còn nhớ rõ âm thanh gầm rú, cái âm thanh đau đớn, tức giận… cùng… tuyệt vọng vang lên khắp khu rừng âm u đầy tuyết trắng …
.Còn nhớ rõ màu đỏ của máu, thứ chất lỏng chảy ra khắp nơi từ con vật kia… Nước mắt? Hóa ra chúng đã khóc, loài vật máu lạnh đó, chúng đã khóc trong những tiếng cười vui mừng của những người thợ săn…
.Và nàng đã không còn nghe, không còn nhớ rõ nữa… Nàng chỉ biết … đã chết.. Cả 2 đều đã chết…
Tuyết cứ rơi… 1 cách dày đặc… như để che đi tất cả các màu sắc khác, những bông tuyết trắng xóa không ngừng cùng nhau phủ lên khắp mọi nơi…
Nàng cứ đi mãi mà vẫn không thoát khỏi màu trắng của tuyết.. A! Đằng kia có 1 con đường đất, rất dài,.. có vẻ nó dẫn đến 1 ngôi làng?..
“bịch bịch” Hình như có ai đang đi tới hướng này, từ chỗ đó.. Nhưng sao tất cả lại thật mờ ảo, giống như 1 giấc mơ vậy… là mơ? Nếu là như thế nàng thật muốn xem thử có phải như nàng nghĩ, loài người mới thật sự là những kẻ máu lạnh, họ có thể nhẫn tâm vứt bỏ tình máu mủ, họ có thể tàn khốc giết hại lẫn nhau, phụ tử tương tàn …
“_ Thiên địa chứng giám ta cùng Dương gia các người không đội trời chung!
_Yên nhi..
_ Đừng gọi ta! Nếu có các người thì không có.. Hạ Niệm Tuyết này!
_ Có thể hay không dừng tay! Dù sao hắn cũng là cha muội…
_ Hahaha… Phụ thân? Cha? Là cha ta sao??- Nụ cười tựa hàn băng-Được,ta sẽ …
_ Muội nói là sự thật..
_ Nếu hắn chết!!! Haha..
_ Tuyết Yên!?…”
Trong mắt thiên hạ Tuyết Yên là người hạnh phúc nhất thế gian, chính bản thân nàng cũng cảm thấy như vậy.
Thế rồi đến một ngày nọ, khi phải rời xa tổ ấm thân yêu và sinh sống ở một nơi khác… với cái tên mới, Niệm Tuyết đã trải qua cuộc sống cực khổ dưới thân phận của một nha hoàn...
Nàng đã gặp phải rất nhiều chuyện và cũng gặp được chàng, người nàng thề sẽ yêu suốt đời….
Cho đến khi trưởng thành, bí ẩn về thân thế của Hạ Niệm Tuyết được hé mở … trong lúc sinh mệnh “ngàn cân treo sợi tóc”, nàng đã biết được người mà mình luôn kính trọng không ai khác là kẻ năm xưa đã nhẫn tâm giết chết chính nữ nhi của mình!! Ông trời thật trớ trêu thay….
Lại chính là vì chàng sao?? … Ca ca..
—- — — — — —- — —
Cuộc đời Dương Tuyết Yên sẽ ra sao??
Sẽ tiếp tục an phận làm một Hạ Niệm Tuyết cùng vị “Vương gia” nào đó “bách niên giai lão” …
Hay đau khổ chịu đựng một mình, trốn tránh sự thật ….
Trở lại Dương phủ, thực hiện lời thề “Nợ máu phải trả bằng máu” …
—- — — — — —- — —
.Người ta bảo Dã thú là 1 con vật hung tợn, nàng nghĩ chúng chính là 1 loài máu lạnh… Nhưng hình như nàng sai rồi… Vì để bảo vệ con mình dù có là dã thú thì chúng cũng sẽ không ngần ngại cái gì gọi là sinh mệnh …
.Còn nhớ rõ ngày hôm ấy, giữa sự sống và cái chết, con vật hung tợn kia 1 mực ôm chặt vào lòng ‘đứa con nhỏ’, dùng chính tấm thân to lớn để bảo vệ nó …
.Còn nhớ rõ âm thanh gầm rú, cái âm thanh đau đớn, tức giận… cùng… tuyệt vọng vang lên khắp khu rừng âm u đầy tuyết trắng …
.Còn nhớ rõ màu đỏ của máu, thứ chất lỏng chảy ra khắp nơi từ con vật kia… Nước mắt? Hóa ra chúng đã khóc, loài vật máu lạnh đó, chúng đã khóc trong những tiếng cười vui mừng của những người thợ săn…
.Và nàng đã không còn nghe, không còn nhớ rõ nữa… Nàng chỉ biết … đã chết.. Cả 2 đều đã chết…
Tuyết cứ rơi… 1 cách dày đặc… như để che đi tất cả các màu sắc khác, những bông tuyết trắng xóa không ngừng cùng nhau phủ lên khắp mọi nơi…
Nàng cứ đi mãi mà vẫn không thoát khỏi màu trắng của tuyết.. A! Đằng kia có 1 con đường đất, rất dài,.. có vẻ nó dẫn đến 1 ngôi làng?..
“bịch bịch” Hình như có ai đang đi tới hướng này, từ chỗ đó.. Nhưng sao tất cả lại thật mờ ảo, giống như 1 giấc mơ vậy… là mơ? Nếu là như thế nàng thật muốn xem thử có phải như nàng nghĩ, loài người mới thật sự là những kẻ máu lạnh, họ có thể nhẫn tâm vứt bỏ tình máu mủ, họ có thể tàn khốc giết hại lẫn nhau, phụ tử tương tàn …
“_ Thiên địa chứng giám ta cùng Dương gia các người không đội trời chung!
_Yên nhi..
_ Đừng gọi ta! Nếu có các người thì không có.. Hạ Niệm Tuyết này!
_ Có thể hay không dừng tay! Dù sao hắn cũng là cha muội…
_ Hahaha… Phụ thân? Cha? Là cha ta sao??- Nụ cười tựa hàn băng-Được,ta sẽ …
_ Muội nói là sự thật..
_ Nếu hắn chết!!! Haha..
_ Tuyết Yên!?…”
Tác giả :
Nhan Ngọc Nhân