Tuyệt Đỉnh Phù Thủy
Chương 10: Gặp người La Sát Cung
Lạc Nhạn sâm lâm nằm ở biên giới Đông Lý quốc và Nam Dạ quốc. Nơi đây hung hiểm vô cùng nhưng đồng thời cũng chứa nhiều tài bảo quý giá. Hàng năm có vô số tu luyện giả vào đây tầm bảo cũng như lịch luyện. Ngoài ra, do diện tích rộng lớn và trãi dài của Lạc Nhạn sâm lâm mà rất nhiều người không ngại nguy hiểm đi xuyên qua nó để rút ngắn thời gian qua lại giữa hai nước, dần dần một tuyến đường khá an toàn, ít ma thú qua lại được hình thành trong Lạc Nhạn sâm lâm.
Dưới sức nóng của ngày hè và ánh nắng chói chang của buổi trưa thì việc làm thích hợp nhất lúc này là ngồi trong nhà có máy lạnh ăn cà rem. Đáng tiếc đây là cổ đại mấy cái đó không tồn tại hơn nữa hiện tại trong tình trạng không ai muốn động này thì trên tuyến đường giao thông giữa hai nước trong Lạc Nhạn sâm lâm có hai đội ngũ đang không ngừng truy đuổi.
Đội chạy đằng trước là hai thiếu niên tầm 15, 16 tuổi có gương mặt thanh tú dễ nhìn, mày kiếm nhíu chặt, trong mắt lóa ra lệ quang, hận ý, sát khí dày đặc. Điều đáng chú ý là gương mặt hai người lại giống nhau như đúc. Hai người điều mặc hắc y rách nát, trên người có rất nhiều vết thương, nhiều vết còn đang chảy máu gương mặt tái nhợt kgong6 còn huyết sắc, nhưng dường như họ không cảm thấy đau mà liều mạng chạy về phía trước.
Theo sau họ là một nhóm 6 người. Dẫn trước là một nam tử trung niên có diện mạo bình thường mặc lam bào. Nam nhân nhìn qua không nỗi bật nhưng không thể khinh thường sự âm hiểm tàn nhẫn trong mắt hắn. Hắn chính là Tân Tả hộ pháp của La Sát Cung – Bàng Sơn. 5 hắc y nhân bịt mặt còn lại không nghi ngờ cũng là sát thủ La Sát Cung – tổ chức sát thủ đang làm mưa làm gió ở Đông Lý quốc.
Nghe nói nữa tháng trước, ở La Sát Cung đã diễn ra một cuộc chiến đoạt ngôi. Đôi nhi tử song sinh của Cung chủ La Sát Cung - La Thương đã ám sát phụ thân của mình để đoạt quyền. Hiện tại đang bị Tân nhậm Tả hộ pháp truy sát, còn La Sát Cung hiện do Tân Cung Chủ Mộ Sát là Phó Cung Chủ đồng thời là nghĩa đệ của La Thương cai quản.
“ Các ngươi quả là mầm tốt, đáng tiếc đến đây phải kết thúc rồi” Bàng Sơn âm hiểm cười nói rồi phóng ra mấy đạo ám khí bắn về phí hai thiếu niên.
Cảm nhận có nguy hiểm, hai thiếu niên nhanh nhẹn né tránh nhưng mà trường kỳ chạy trốn lại có thương tích trên người, một trong hai thiếu niên không cẩn thận bị trúng vào chân.
“Đại ca!”
Thiếu niền còn lại lập tức chấn trước người đại ca hắn, dung kiếm ngăn chặn ám khí. Lúc ám khí ngừng thì hai thiếu niên cũng lọt vào vòng vây của hắc y nhân.
“ Chậc chậc! Thật thê thảm a! Nhìn bộ đạng hai người lúc này ai sẽ cho rắng hai người là Song Sát nổi tiếng, nhi tử đáng tự hào của Cung Chủ La Sát Cung a!”
Bàng Sơn ở ngoài vòng vây cười chế giễu nhìn hai thiếu niên La Kỳ, La Thư.
Nghe vậy, La Thư nỗi giận mắng: “Tiểu nhân như người đừng quá đắc trí. Ta nhất định sẽ giết sạch lũ phản đồ các ngươi báo thù cho phụ thân cùng các huynh đệ bị ngươi sát hại”
Khốn kiếp! Nếu không phải Mộ Sát cho người hạ độc phụ thân thì với thực lực của hắn làm sao có thể giết được người. Các huynh đệ cũng không vì bảo vệ huynh đệ bọn họ mà thành oan hồn dưới đao của bọn tiểu nhân này.
“Báo thù? Hai ngươi cho rằng mình còn mạng mà rời khỏi đây sao? Động thủ! Nhớ phải từ từ “hầu hạ” bọn hắn cho tốt không nên để chúng chết quá nhanh!”
Nhận được lệnh, 5 hắc y nhân liền theo lời Bàng Sơn, giống như mèo vờn chuột không ngừng tạo ra càng nhiều vết thương trên người hai thiếu niên. La Kỳ lúc nãy bị trúng ám khí mà trên đó lại có độc tuy không trí mạng nhưng cũng khiến hắn gặp khó khăn phải cực lực đánh trả. La Thưbên cạnh thỉnh thoảng lại lấy thân đỡ kiếm cho đại ca.
Bàng Sơn bên cạnh nhìn tình cảnh này thì nhếch lên nụ cười thị huyết.
“Ây da! Thật tàn nhẫn!”
“Ai?”
Một giọng nói trẻ con ngọt ngào đột nhiên vang lên làm Bàng Sơn giật mình phóng ra ba cái ám tiễn về phía phát ra âm thanh. Trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Thế nhưng có người tiếp cận mà hắn không hay biết, người tới thực lực nhất định là trên hắn, nếu người này ra tay cứu hai tên nhóc đó…
“A!” Một bóng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng tránh ám tiễn rồi từ trên tàn cây nhẹ đáp xuống đất, làn váy màu xanh với những đóa hoa hồng đỏ nho nhỏ nổi bật như cánh bướm chập chờn xinh đẹp.
Người vừa xuất hiện là một tiểu cô nương chỉ mới 11, 12 tuổi. Nàng có gương mặt trẻ con ngây thơ đáng yêu khi cười lộ ra hai lún đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt hạnh to tròn long lanh ánh nước, đôi mày liễu cong cong, dưới chiếc mũi xinh xắn, khéo léo là đôi môi anh đào phớt hồng. Dung mạo của nàng chỉ thuộc hàng mỹ nhân, không tới mức khuynh quốc khuynh thành nhưng trên người nàng lại tỏa ra làn khí thanh mát, thuần khiết như một tiểu tinh linh hồn nhiên, vô tư làm lòng người yêu thích muốn thân cận.
Khi nhìn thấy tiểu cô nương thì Bàng Sơn vứt tất cả suy nghĩ trước đó sau đầu,không cần biết người trước mắt là ai, thực lực thế nào. Bộ dáng của tiểu cô nương này chính là loại mà hắn thích nhất, cái loại vừa non nớt lại vừa trong sáng này khiến hắn chỉ muốn hung hăn mà chà đạp. Hiện tại trong tâm trí hắn không ngừng nghĩ đến tình cảnh nàng ở dưới thân hắn không ngừng kêu khóc rên rỉ. Càng nghĩ, dâm tà trong mắt hắn càng đậm, liếm khóe môi khô khốc, hắn lúc này giống như sói đói gặp phải cừu non béo mập chỉ muốn xông vào cắn xé cho thỏa thích mà thôi.
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng không thiện ý của Bàng Sơn,tiểu cô nương buồn bực nhíu mày. Nàng chỉ là thấy thân pháp của mấy người này rất lợi hại, lại là lần đầu chính mắt nhìn thấy song bào thai nên tò mò đi theo xem chơi thôi, nàng đâu có ý định tham gia, tại thấy thủ pháp quá tàn nhẫn nên bật thốt lên, ai ngờ vì vậy mà bại lộ. Không cho xem thì nàng rời đi nhưng ánh mắt của tên này là sao? Cứ như muốn ăn thịt nàng vậy? Hắn sẽ không phải bị động kinh đi? Tiểu cô nương khó hiểu nghĩ.
Cũng không thể trách nàng tại sao không hiểu ánh mắt của Bàng Sơn vì nàng chính là Thiên San đang rèn luyện trong Lạc Nhạn sâm lâm suốt 4 năm qua. Kiếp trước nàng luôn ru rú trong bệnh viện, ba năm ở Tĩnh Xuyên Thành thì toàn lo chuyện ăn uống sinh hoạt, bị Ngân Diện đưa đi sống trong Lạc Nhạn sâm lâm thì không thường xuyên tiếp xúc với người khác nữa. Nàng chưa từng gặp qua sắc lang thì làm sao biết hàm nghĩa của ánh mắt đó chứ!
Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Thiên San, Bàng Sơn chỉ cảm thấy huyết dịch sôi trào. Không suy nghĩ nhiều, hắn liền xuất ra một trường tiên hướng bả vai Thiên San quất xuống. Trước khi đặt nàng dưới thân hắn muốn hảo hảo “chăm sóc” nàng, muốn trên da thịt tuyết trắng lưu lại thật nhiều vết roi màu đỏ tiêm diễm, tưởng tượng tình cảnh trên người nàng là chằng chịt vết thương, máu dỏ không ngừng rỉ ra thấm ướt y phục rách nát là hắn cảm thấy dị thường hưng phấn.
Thiên San nghiên người né tránh công kích của Bàng Sơn, nhìn khuôn mặt cười đến quỷ dị điên cuồng của hắn, trong lòng nàng liền phát lạnh, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bất ngờ khi thấy nàng dễ dàng né tránh, nếu là người khác nhất định sẽ cẩn thận xuy xét thực lực của nàng nhưng với kẻ đang ngập trong dục vọng như Bàng Sơn thì hắn lại thấy hứng thú dâng trào. Hắn gia tăng lực đạo, huy trường tiên đánh vào mấy nơi non mền như ngực, eo … của nàng.
“Tiểu mỹ nhân ~ Ta khuyên nàng nên ngoan ngoãn một chút, lát nữa gia sẽ đối với nàng thật ôn nhu bằng không… nàng sẽ rất thống khổ đó! He he he”
Lúc trước nàng không hiểu nhưng nghe mấy lời này thì cũng đoán được một hai. Đây không phải là lởi kịch mấy tên lưu manh trên phố hay nói sau. Khuôn mặt nho nhắn của Thiên San lập tức đen thui. Shit! Nàng thế nhưng gặp phải sắc lang biến thái.
Không tiếp tục né tránh. Thiên San lấy ra mấy lá bùa phóng vào người Bàng Sơn, miệng đọc chú ngữ : “Trói”
Bàng Sơn thấy thế cho rằng nàng phóng ám khí nên né tránh nào ngờ từ các lá bùa lại xuất hiện ra dây mây quấn quanh người hắn, trói chật tay chân không cho hắn động đậy.
Ngay khi Bàng Sơn bị trói Thiên San liền tiến lên không chút lưu tình dùng hết toàn lực đá vào bộ phận vô cùng yếu ớt nơi hạ thân hắn. Dám có ý xấu với nàng! Ta cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn luôn!
Một tiếng thét thảm thiết đầy đau đớn còn dữ dội hơn heo bị chọc tiết vang vọng cả một mảnh rừng.
Nhóm người hắc y nhân và La Thư, La Kỳ đang đánh nhau bên kia cũng bị tiếng kêu làm giật mình dừng động tác mà nhìn sang. Khi nhóm người nhìn thấy Bàng Sơn yếu ớt che hạ bộ, lăn lộn trên đất mà Thiên San ở bên cạnh không hao tổn gì lại còn thản nhiên cắn táo ngon lành lập tức cuồng hãn a ~. Mọi người không tự chủ kẹp chặt hai chân, trong lòng có chung ý nghĩ: Người này thật hung hãn. Thực lực của Bàng Sơn như thế nào bọn họ đều biết rõ, là trung cấp chiến sư cao giai gần tiến tới cao cấp đó. Nàng vậy mà lại một chiêu giải quyết mặc dù chiêu thức có chút… khụ. Nói thế nào thì nàng còn nhỏ tuổi lại có thực lực cao như vậy thật sự khiến người khác sợ hãi a.
Không khí trở nên ngưng trọng rơi vào thế giằng co. 5 hắc y nhân đắn đo nhìn Bàng Sơn vì quá đau mà ngất đi, nhìn huynh đệ La gia bị bọn họ hành hạ đến thương tích đầy mình lẽ nào lại buông tha cho bọn hắn, nhưng nhìn Thiên San ở một bên ăn táo, trong lòng hiểu rõ bọn họ không phải đối thủ của nàng.
“CÚT”
Lạnh lùng nhìn đám người hắc y nhân không ngừng loạn suy nghĩ, tâm trạng hiện tại của nàng rất xấu vậy nên nàng muốn phá đám bọn người này. Nàng không vui dĩ nhiên không thể để nguyên nhân khiến nàng không vui thoải mái được.
Hắc y nhân nhìn nhau sau đó quyết định rút lui, muốn giết hai người đó vẫn còn cơ hội nhưng mất mạng rồi thì coi như hết, quan trọng là bọn họ sợ có kết cục giống Bàng Sơn a ~.
Dưới sức nóng của ngày hè và ánh nắng chói chang của buổi trưa thì việc làm thích hợp nhất lúc này là ngồi trong nhà có máy lạnh ăn cà rem. Đáng tiếc đây là cổ đại mấy cái đó không tồn tại hơn nữa hiện tại trong tình trạng không ai muốn động này thì trên tuyến đường giao thông giữa hai nước trong Lạc Nhạn sâm lâm có hai đội ngũ đang không ngừng truy đuổi.
Đội chạy đằng trước là hai thiếu niên tầm 15, 16 tuổi có gương mặt thanh tú dễ nhìn, mày kiếm nhíu chặt, trong mắt lóa ra lệ quang, hận ý, sát khí dày đặc. Điều đáng chú ý là gương mặt hai người lại giống nhau như đúc. Hai người điều mặc hắc y rách nát, trên người có rất nhiều vết thương, nhiều vết còn đang chảy máu gương mặt tái nhợt kgong6 còn huyết sắc, nhưng dường như họ không cảm thấy đau mà liều mạng chạy về phía trước.
Theo sau họ là một nhóm 6 người. Dẫn trước là một nam tử trung niên có diện mạo bình thường mặc lam bào. Nam nhân nhìn qua không nỗi bật nhưng không thể khinh thường sự âm hiểm tàn nhẫn trong mắt hắn. Hắn chính là Tân Tả hộ pháp của La Sát Cung – Bàng Sơn. 5 hắc y nhân bịt mặt còn lại không nghi ngờ cũng là sát thủ La Sát Cung – tổ chức sát thủ đang làm mưa làm gió ở Đông Lý quốc.
Nghe nói nữa tháng trước, ở La Sát Cung đã diễn ra một cuộc chiến đoạt ngôi. Đôi nhi tử song sinh của Cung chủ La Sát Cung - La Thương đã ám sát phụ thân của mình để đoạt quyền. Hiện tại đang bị Tân nhậm Tả hộ pháp truy sát, còn La Sát Cung hiện do Tân Cung Chủ Mộ Sát là Phó Cung Chủ đồng thời là nghĩa đệ của La Thương cai quản.
“ Các ngươi quả là mầm tốt, đáng tiếc đến đây phải kết thúc rồi” Bàng Sơn âm hiểm cười nói rồi phóng ra mấy đạo ám khí bắn về phí hai thiếu niên.
Cảm nhận có nguy hiểm, hai thiếu niên nhanh nhẹn né tránh nhưng mà trường kỳ chạy trốn lại có thương tích trên người, một trong hai thiếu niên không cẩn thận bị trúng vào chân.
“Đại ca!”
Thiếu niền còn lại lập tức chấn trước người đại ca hắn, dung kiếm ngăn chặn ám khí. Lúc ám khí ngừng thì hai thiếu niên cũng lọt vào vòng vây của hắc y nhân.
“ Chậc chậc! Thật thê thảm a! Nhìn bộ đạng hai người lúc này ai sẽ cho rắng hai người là Song Sát nổi tiếng, nhi tử đáng tự hào của Cung Chủ La Sát Cung a!”
Bàng Sơn ở ngoài vòng vây cười chế giễu nhìn hai thiếu niên La Kỳ, La Thư.
Nghe vậy, La Thư nỗi giận mắng: “Tiểu nhân như người đừng quá đắc trí. Ta nhất định sẽ giết sạch lũ phản đồ các ngươi báo thù cho phụ thân cùng các huynh đệ bị ngươi sát hại”
Khốn kiếp! Nếu không phải Mộ Sát cho người hạ độc phụ thân thì với thực lực của hắn làm sao có thể giết được người. Các huynh đệ cũng không vì bảo vệ huynh đệ bọn họ mà thành oan hồn dưới đao của bọn tiểu nhân này.
“Báo thù? Hai ngươi cho rằng mình còn mạng mà rời khỏi đây sao? Động thủ! Nhớ phải từ từ “hầu hạ” bọn hắn cho tốt không nên để chúng chết quá nhanh!”
Nhận được lệnh, 5 hắc y nhân liền theo lời Bàng Sơn, giống như mèo vờn chuột không ngừng tạo ra càng nhiều vết thương trên người hai thiếu niên. La Kỳ lúc nãy bị trúng ám khí mà trên đó lại có độc tuy không trí mạng nhưng cũng khiến hắn gặp khó khăn phải cực lực đánh trả. La Thưbên cạnh thỉnh thoảng lại lấy thân đỡ kiếm cho đại ca.
Bàng Sơn bên cạnh nhìn tình cảnh này thì nhếch lên nụ cười thị huyết.
“Ây da! Thật tàn nhẫn!”
“Ai?”
Một giọng nói trẻ con ngọt ngào đột nhiên vang lên làm Bàng Sơn giật mình phóng ra ba cái ám tiễn về phía phát ra âm thanh. Trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Thế nhưng có người tiếp cận mà hắn không hay biết, người tới thực lực nhất định là trên hắn, nếu người này ra tay cứu hai tên nhóc đó…
“A!” Một bóng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng tránh ám tiễn rồi từ trên tàn cây nhẹ đáp xuống đất, làn váy màu xanh với những đóa hoa hồng đỏ nho nhỏ nổi bật như cánh bướm chập chờn xinh đẹp.
Người vừa xuất hiện là một tiểu cô nương chỉ mới 11, 12 tuổi. Nàng có gương mặt trẻ con ngây thơ đáng yêu khi cười lộ ra hai lún đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt hạnh to tròn long lanh ánh nước, đôi mày liễu cong cong, dưới chiếc mũi xinh xắn, khéo léo là đôi môi anh đào phớt hồng. Dung mạo của nàng chỉ thuộc hàng mỹ nhân, không tới mức khuynh quốc khuynh thành nhưng trên người nàng lại tỏa ra làn khí thanh mát, thuần khiết như một tiểu tinh linh hồn nhiên, vô tư làm lòng người yêu thích muốn thân cận.
Khi nhìn thấy tiểu cô nương thì Bàng Sơn vứt tất cả suy nghĩ trước đó sau đầu,không cần biết người trước mắt là ai, thực lực thế nào. Bộ dáng của tiểu cô nương này chính là loại mà hắn thích nhất, cái loại vừa non nớt lại vừa trong sáng này khiến hắn chỉ muốn hung hăn mà chà đạp. Hiện tại trong tâm trí hắn không ngừng nghĩ đến tình cảnh nàng ở dưới thân hắn không ngừng kêu khóc rên rỉ. Càng nghĩ, dâm tà trong mắt hắn càng đậm, liếm khóe môi khô khốc, hắn lúc này giống như sói đói gặp phải cừu non béo mập chỉ muốn xông vào cắn xé cho thỏa thích mà thôi.
Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng không thiện ý của Bàng Sơn,tiểu cô nương buồn bực nhíu mày. Nàng chỉ là thấy thân pháp của mấy người này rất lợi hại, lại là lần đầu chính mắt nhìn thấy song bào thai nên tò mò đi theo xem chơi thôi, nàng đâu có ý định tham gia, tại thấy thủ pháp quá tàn nhẫn nên bật thốt lên, ai ngờ vì vậy mà bại lộ. Không cho xem thì nàng rời đi nhưng ánh mắt của tên này là sao? Cứ như muốn ăn thịt nàng vậy? Hắn sẽ không phải bị động kinh đi? Tiểu cô nương khó hiểu nghĩ.
Cũng không thể trách nàng tại sao không hiểu ánh mắt của Bàng Sơn vì nàng chính là Thiên San đang rèn luyện trong Lạc Nhạn sâm lâm suốt 4 năm qua. Kiếp trước nàng luôn ru rú trong bệnh viện, ba năm ở Tĩnh Xuyên Thành thì toàn lo chuyện ăn uống sinh hoạt, bị Ngân Diện đưa đi sống trong Lạc Nhạn sâm lâm thì không thường xuyên tiếp xúc với người khác nữa. Nàng chưa từng gặp qua sắc lang thì làm sao biết hàm nghĩa của ánh mắt đó chứ!
Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Thiên San, Bàng Sơn chỉ cảm thấy huyết dịch sôi trào. Không suy nghĩ nhiều, hắn liền xuất ra một trường tiên hướng bả vai Thiên San quất xuống. Trước khi đặt nàng dưới thân hắn muốn hảo hảo “chăm sóc” nàng, muốn trên da thịt tuyết trắng lưu lại thật nhiều vết roi màu đỏ tiêm diễm, tưởng tượng tình cảnh trên người nàng là chằng chịt vết thương, máu dỏ không ngừng rỉ ra thấm ướt y phục rách nát là hắn cảm thấy dị thường hưng phấn.
Thiên San nghiên người né tránh công kích của Bàng Sơn, nhìn khuôn mặt cười đến quỷ dị điên cuồng của hắn, trong lòng nàng liền phát lạnh, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bất ngờ khi thấy nàng dễ dàng né tránh, nếu là người khác nhất định sẽ cẩn thận xuy xét thực lực của nàng nhưng với kẻ đang ngập trong dục vọng như Bàng Sơn thì hắn lại thấy hứng thú dâng trào. Hắn gia tăng lực đạo, huy trường tiên đánh vào mấy nơi non mền như ngực, eo … của nàng.
“Tiểu mỹ nhân ~ Ta khuyên nàng nên ngoan ngoãn một chút, lát nữa gia sẽ đối với nàng thật ôn nhu bằng không… nàng sẽ rất thống khổ đó! He he he”
Lúc trước nàng không hiểu nhưng nghe mấy lời này thì cũng đoán được một hai. Đây không phải là lởi kịch mấy tên lưu manh trên phố hay nói sau. Khuôn mặt nho nhắn của Thiên San lập tức đen thui. Shit! Nàng thế nhưng gặp phải sắc lang biến thái.
Không tiếp tục né tránh. Thiên San lấy ra mấy lá bùa phóng vào người Bàng Sơn, miệng đọc chú ngữ : “Trói”
Bàng Sơn thấy thế cho rằng nàng phóng ám khí nên né tránh nào ngờ từ các lá bùa lại xuất hiện ra dây mây quấn quanh người hắn, trói chật tay chân không cho hắn động đậy.
Ngay khi Bàng Sơn bị trói Thiên San liền tiến lên không chút lưu tình dùng hết toàn lực đá vào bộ phận vô cùng yếu ớt nơi hạ thân hắn. Dám có ý xấu với nàng! Ta cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn luôn!
Một tiếng thét thảm thiết đầy đau đớn còn dữ dội hơn heo bị chọc tiết vang vọng cả một mảnh rừng.
Nhóm người hắc y nhân và La Thư, La Kỳ đang đánh nhau bên kia cũng bị tiếng kêu làm giật mình dừng động tác mà nhìn sang. Khi nhóm người nhìn thấy Bàng Sơn yếu ớt che hạ bộ, lăn lộn trên đất mà Thiên San ở bên cạnh không hao tổn gì lại còn thản nhiên cắn táo ngon lành lập tức cuồng hãn a ~. Mọi người không tự chủ kẹp chặt hai chân, trong lòng có chung ý nghĩ: Người này thật hung hãn. Thực lực của Bàng Sơn như thế nào bọn họ đều biết rõ, là trung cấp chiến sư cao giai gần tiến tới cao cấp đó. Nàng vậy mà lại một chiêu giải quyết mặc dù chiêu thức có chút… khụ. Nói thế nào thì nàng còn nhỏ tuổi lại có thực lực cao như vậy thật sự khiến người khác sợ hãi a.
Không khí trở nên ngưng trọng rơi vào thế giằng co. 5 hắc y nhân đắn đo nhìn Bàng Sơn vì quá đau mà ngất đi, nhìn huynh đệ La gia bị bọn họ hành hạ đến thương tích đầy mình lẽ nào lại buông tha cho bọn hắn, nhưng nhìn Thiên San ở một bên ăn táo, trong lòng hiểu rõ bọn họ không phải đối thủ của nàng.
“CÚT”
Lạnh lùng nhìn đám người hắc y nhân không ngừng loạn suy nghĩ, tâm trạng hiện tại của nàng rất xấu vậy nên nàng muốn phá đám bọn người này. Nàng không vui dĩ nhiên không thể để nguyên nhân khiến nàng không vui thoải mái được.
Hắc y nhân nhìn nhau sau đó quyết định rút lui, muốn giết hai người đó vẫn còn cơ hội nhưng mất mạng rồi thì coi như hết, quan trọng là bọn họ sợ có kết cục giống Bàng Sơn a ~.
Tác giả :
Thiên Mạn